Chương 9: C9: Mối Thù Sâu Đậm Của Bố Mẹ
"Xem ra là con chó nhà có tang kia tới." "Tôi không đi tìm cậu ta, vậy mà cậu ta lại dám tìm tới cửa." Sắc mặt Cố Bảo Tùng âm trầm, hai chân của con trai ông ta đã bị Hoàng Lương chặt đứt, ông ta muốn đợi đến khi tiệc mừng thọ của bố mình kết thúc mới xử lý, bây giờ xem ra cũng bớt việc. "Không biết nhà họ Cố mấy người có hài lòng với món quà này không?" Bên ngoài đám người, Hoàng Lương chậm rãi xuất hiện, mọi người theo bản năng nhường đường cho anh. "Đây, đây là con trai của nhà họ Hoàng sao?" Có người sau khi nhìn rõ người xuất hiện thì kêu lên. "Đúng vậy, chính là anh ta." “Nghe nói bảy năm trước anh ta c**ng hi3p cô chủ nhà họ Cố, nhà họ Cố đã tiêu diệt cả nhà anh ta?” "Suỵt... chán sống hả, dám bàn tán chuyện này trước của nhà họ Cố!" …… Đám đông xôn xao, mọi người thì thầm to nhỏ. “Sao con súc vật này dám quay về.” Con cháu nhà họ Cố chỉ vào Hoàng Lương chửi bới. Không có ai trong nhà họ Cố là không ghét Hoàng Lương. "Chát!" Vừa dứt lời đã có một cái tát nổ đom đóm vào mặt, tên con cháu bị tát bay ra xa mấy mét, miệng phun máu tươi, nặng nề ngã xuống đất không cử động được. "Đây chính là cách dòng họ danh giá số một Kinh Hải đón khách sao?" Hoàng Lương lau máu trên tay. Khóe mắt Cố Bảo Tùng giật giật, đè nén cơn tức giận trong lòng. Khách đến rất nhiều, nếu như lúc này ra tay, truyền ra ngoài tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. "Người tới là khách, xin mời!" Cố Bảo Tùng đứng nghiêng người chào đón, trong lòng lại cười lạnh: Chỉ cần Hoàng Lương cậu dám bước vào cửa nhà nhà họ Cố, vậy thì đừng nghĩ đến việc bước ra ngoài lần nữa. Cố Bảo Tùng cho phép, không ai trong nhà họ Cố ngăn cản anh. Hoàng Lương thong thả tiến về phía trước, mỗi bước đều vững vàng có lực. Đã bảy năm trôi qua, hôm nay Tru Thần Chiến Vương trở lại, chỉ để báo thù. Mối thù sâu đậm của bố mẹ! "Hoàng Lương của nhà họ Hoàng tới để chúc mừng!" Khi Cố Bảo Tùng đi đến sảnh lớn thì cố ý hô lên. Đầu tiên là đưa ra lời nhắc nhở cho bên trong, thứ hai là để cho khách đến thấy nhà họ Cố là dòng họ số một ở Kinh Hải, có tấm lòng khoan dung rộng mở như thế nào. Đêm nay Hoàng Lương phải chết, nhưng ít nhất ở mặt ngoài cũng phải làm ra vẻ chút. Hội trường vốn sôi động im lặng trong giây lát. Trong sảnh lớn đều là thân thích trực hệ và khách quan trọng của nhà họ Cố, thông thường khách đến thăm sẽ trực tiếp đến phòng tiệc đợi. Hoàng Lương với thân hình cao lớn sải bước đi vào. Mọi người trợn tròn mắt, đều nhìn về phía cửa. Không ai có thể tin được, năm đó Hoàng Lương như chó nhà có tang bị đuổi giết, bảy năm không có tin tức, hôm nay lại chủ động tìm tới cửa, có khác nào đi tìm chết không? "Hoàng Lương? Sao mày dám tới đây!" Một thân thích trực hệ của nhà họ Cố lên tiếng trước. Hoàng Lương chắp tay sau lưng, không thèm để ý, kiêu ngạo đứng thẳng, nhìn thẳng vào Cố Trường Phong đang ngồi trên ghế cao. Đã bảy năm, Hoàng Lương sẽ không bao giờ quên cái đêm bố mẹ anh liều mạng giữ chân Cố Trường Phong. Sau khi Hoàng Lương trốn thoát, quay đầu nhìn lại thì thấy cảnh Cố Trường Phong dùng hai bàn tay tát bố mẹ mình. Khóe miệng bố mẹ chảy máu, đã không thể kêu lên nữa, tuy nhiên bốn tay vẫn ôm chặt chân người nọ, dùng hơi thở cuối cùng ra hiệu “chạy mau” cho Hoàng Lương. “Hôm nay là mừng thọ của người đứng đầu nhà họ Cố, sao Lương tôi có thể không đến?” Hoàng Lương thu hồi suy nghĩ, thản nhiên mỉm cười, hành xử lịch sự. Chỉ có nhà họ Cố mới biết đằng sau nụ cười này ẩn chứa bao nhiêu hận thù. “Chỉ là không biết ông chủ nhà họ Cố có thích món quà tôi tặng hay không thôi.” Hoàng Lương nói xong, quản gia nghiêng người khẽ giải thích bên tai Cố Trường Phong, người trong sảnh lớn vẫn chưa biết Hoàng Lương đã tặng ông ta món quà gì. "Hoàng Lương, anh tặng xe cũng được, nhưng tại sao lại đào hố cho vào?" Một con cháu nhà họ Cố nghe lời quản gia nói xong cũng không hiểu Hoàng Lương muốn làm gì. Hoàng Lương nhếch mày, bình tĩnh nói: "Văn hóa ngàn năm của Việt Nam rất coi trọng việc chôn cất, không đào hố thì làm sao có thể chôn cất được?" "Tôi không có thời gian đặt quan tài, nên dùng tạm chiếc xe này làm quan tài cho ông chủ nhà họ Cố vậy." Sảnh lớn lập tức ồn ào. "Hoàng Lương, mày thật to gan, người đâu, mau bắt lấy nó!" Một người nhà họ Cố vẫy tay nói. Các vệ sĩ xung quanh nhanh chóng hành động, nhưng khi còn cách Hoàng Lương năm bước, bọn họ lại không thể tiến gần thêm bước nữa, như thể bị một lớp kính chặn lại. Ngay sau đó, các vệ sĩ chỉ cảm thấy bị phản lực đánh bật lại. "Phụt..." Từng người một nôn ra máu tươi, bay ra ngoài. Mọi người trong nhà họ Cố đều hoảng hốt, không ngờ tới Hoàng Lương chạy trốn như chó nhà có tang năm đó, bây giờ lại mạnh như vậy. Ánh mắt Cố Trường Phong u ám nhìn chằm chằm Hoàng Lương, ông ta nghe cháu đích tôn nói Hoàng Lương là một Võ giả, lúc đầu ông ta không tin, nhưng xem ra lời nó nói là sự thật. Nhưng cho dù Hoàng Lương có là Võ giả thì Cố Trường Phong cũng không thèm để ý tới. Bản thân ông ta cũng là một Võ giả, trong các dòng họ lớn ở Kinh Hải cũng đều có Võ giả. Hơn nữa ông ta đã đạt tới trình độ Võ giả cấp chín, Võ giả bình thường căn bản không phải là đối thủ. Đây chính là vốn liếng để nhà họ Cố ông ta đứng vững vị trí dòng họ số một. "Nếu cậu đã chủ động đi tìm chết, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!" Chân khí của Cố Trường Phong ngưng tụ thành chưởng, lập tức đánh ra. Một chưởng này ông ta đã dùng cả mười phần công lực, rõ ràng là muốn Hoàng Lương chết ngay tại chỗ. Tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, ông ta không có nhiều thời gian để lãng phí. Một chưởng giống như mũi tên rời khỏi dây, trong chớp mắt bay đến. Hoàng Lương vẫn bất động như cũ. Xung quanh anh đã có người cười nhạo, bọn họ biết rất rõ ông chủ nhà mình mạnh đến mức nào. Trong mắt bọn họ, Hoàng Lương không thể đỡ được một chưởng này, nhất định sẽ chết. Nhưng ngay khi chưởng này sắp đánh trúng Hoàng Lương lại bị một người dễ dàng chặn lại. "Ông Cố mời Ngụy tới đây chỉ để xem cái này thôi?" Ngụy Sâm với bộ râu quai nón, vẻ mặt tức giận nói. Là sở trưởng sở tuần tra Kinh Hải, công việc của Ngụy Sâm là xử lý các vụ án lớn và khó khăn của cả Kinh Hải và quản lý tất cả Võ giả trong Kinh Hải. Khi Võ giả ra tay, người bình thường không chết cũng bị thương, sở tuần tra có chỉ thị rõ ràng, bất cứ khi nào một Võ giả ra tay làm bị thương một người bình thường, các thành viên của sở tuần tra có quyền xử tử ngay tại chỗ. “Sở, sở trưởng Ngụy.” Cố Trường Phong sợ hãi, vội vàng khom người chắp tay. Tất cả các thành viên của sở tuần tra đều là Võ giả, quyền lực của họ các dòng họ không thể so được. "Ông Cố chắc chắn đã biết về chỉ thị của sở tuần tra rồi chứ?" Ngụy Sâm đã nổi giận. Ông ta vừa được điều đến Kinh Hải chưa đầy nửa năm, Cố Trường Phong đã vi phạm chỉ thị ra tay hại người, rõ ràng là không đặt sở tuần tra vào mắt. "Tôi biết, nhưng người này năm đó làm nhục con cháu nhà họ Cố tôi, bây giờ còn ăn nói ngông cuồng, tôi không nhịn được mới ra tay dạy dỗ." Cố Trường Phong toát mồ hôi lạnh, nếu đắc tội sở tuần tra, đừng nói là dòng họ số một, dù có tới mười dòng họ cũng không giữ được. "Hơn nữa cậu ta cũng không phải người bình thường, cậu ta cũng là một Võ giả." Cố Trường Phong bổ sung. Để nâng cao võ nghệ, các Võ giả thường tranh tài với nhau, tuy là không đúng pháp luật, nhưng nếu không gây ra hậu quả gì, sở tuần tra cũng nhắm mắt làm ngơ. "Ồ?" Ngụy Sâm nghe được lời này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Để trở thành một Võ giả không phải là việc dễ dàng, cần có gen bẩm sinh và luyện công pháp liên tục phía sau, phải mất ba mươi năm mươi năm mới có thể đạt được thành tựu. Mà người trước mặt tuổi còn trẻ như thế đã là một Võ giả? Ông Cố cũng là chủ nhân một dòng họ, sao có thể nói dối không chớp mắt như vậy, không sợ bị người ta cười vào mặt sao?