Chương 30
Vân Nhi đến trung tâm bảo trợ trẻ em tỉnh T theo địa chỉ bác Dung nhắn vào lúc chín giờ sáng của ngày hôm sau, sau một quãng đường dài gần bốn trăm cây số qua đêm trên xe khách. Tỉnh T là một tỉnh nhiều đồi núi, vốn dĩ điều kiện kinh tế không thể bằng được thành phố. Có điều trung tâm bảo trợ này đặt ở thị xã của tỉnh, xung quanh nơi đây không thiếu nhà cao tầng hiện đại. Vậy mà, chỉ nhìn qua cũng có thể thấy trung tâm này như một trạm xá cũ với cơ sở vật chất nghèo nàn. Ở đâu cũng có nhiều em bé bị bỏ rơi, một trung tâm thế này làm sao có thể đảm bảo thu nhận nuôi dưỡng các bé tốt được?
Bước qua cánh cổng sắt hoen rỉ, Vân Nhi tiến vào trong ngôi nhà cấp bốn đầu tiên có đề “Phòng Hành chính”, phía sau còn mấy nhà cấp bốn quét vôi vàng cũ nát đồng bộ xây thành một hàng, đâu đó vang lên những tiếng trẻ con khóc. Trong phòng, một nam thanh niên trẻ mặc áo blouse trắng, cổ quàng ống nghe đang chăm chú nhìn vào tập hồ sơ đặt trên bàn.
Vân Nhi gõ cửa đánh động, e dè hỏi:
– Chào anh… tôi được trung tâm bảo trợ trẻ em Thiện Tâm ở thành phố A giới thiệu đến đây…
Người thanh niên tầm tuổi hai bảy hai tám ngẩng lên, vừa thấy Vân Nhi thì vui vẻ đứng dậy tiếp đón:
– À… tôi có nghe chú giám đốc nói qua, cô là Lưu Vân Nhi phải không? Tôi không nghĩ cô còn trẻ thế này… Mời cô ngồi!
Vân Nhi thở phào nhẹ nhõm, xem ra thông tin bên họ truyền nhau cũng nhanh chóng. Cô ngồi xuống bàn nước, đón lấy chén trà ấm từ tay anh ta, áy náy nói:
– Vâng… tiếc là tôi không có giấy giới thiệu dấu đỏ, chỉ có bản in này thôi… tôi gửi anh.
– Không sao… người mình cả mà. Tôi là Hải, Vũ Duy Hải, là y sĩ phụ trách về y tế cho các cháu ở đây, rất vui được tiếp đón cô. Chú giám đốc vừa đi ra ngoài có chút việc thôi, cô chờ một lát!
Duy Hải mỉm cười đáp lời Vân Nhi, trong lòng anh dâng lên niềm cảm mến rất lạ với cô gái trẻ xinh đẹp vừa mới đến. Cô xuất hiện ở đây như đóa hồng nở rộ làm không gian ảm đạm chốn này sáng sủa hẳn lên. Tuy nhiên lòng anh cũng có chút thắc mắc, cô ấy trẻ đẹp như vậy mà lại chọn tỉnh T làm việc có phải là quá phí không, cơ hội cho cô ấy trong nhiều lĩnh vực khác ở thành phố A rõ ràng là tốt hơn nhiều. Thắc mắc vậy lại càng khiến Duy Hải chú ý đến Vân Nhi hơn, từ lúc nào ánh mắt anh hướng về cô làm cô hơi ngài ngại.
Vân Nhi nhìn về cửa, một người đàn ông to béo có khuôn mặt tròn phúc hậu bước vào, vừa nhìn cô đã có thiện cảm. Duy Hải cười giới thiệu: .
– Bác Thế, cô Vân Nhi ở trung tâm Thiện Tâm mới đến trung tâm chúng ta đây bác. Cô Nhi, chú Thế giám đốc trung tâm ta đây!
Ông Thế cười tươi, hồ hởi giơ tay bắt tay Vân Nhi:
– Chào cháu, chú là Thế, giám đốc ở trung tâm này. Chú đã nghe cô Dung giới thiệu cháu, còn trẻ mà rất có triển vọng, rất tốt!
– Cháu chào chú!
Vân Nhi đứng dậy đón lấy cái bắt tay chào đón của ông Thế, ông ấy rót thêm trà cho cô, sau đó ngồi xuống đối diện nói:
– Cháu nhìn qua cũng hiểu trung tâm chúng ta thiếu thốn thế nào rồi phải không? Trung tâm ta mới được chủ tịch tỉnh chỉ đạo thành lập cách đây hai tháng, cơ sở vật chất này là tận dụng nhà trẻ cũ không dùng đến bỏ hoang cả chục năm nay, mọi người về đây cũng đều là người mới cả, ai cũng bỡ ngỡ hết, thế nên cháu có kinh nghiệm gì cứ bày hết cho mọi người cùng làm nghe chưa?
– Thế này Vân Nhi lại lên chức sớm… haha.
Duy Hải cười trêu làm Vân Nhi ngường ngượng đáp lời:
– Cháu cũng mới ra trường, kinh nghiệm chẳng có là bao nhưng chắc chắn cháu sẽ cố gắng hết khả năng chú ạ.
– Ừ… nơi đây cần sức trẻ, cần khả năng tổ chức, cần người có tâm, cần nhiều nhất là tiền. Tiền thì trên tỉnh có nói sẽ rót vốn xây dựng lại nhà cho các cháu nhưng cũng phải hết năm nay, thành ra chúng ta có gì thì tận dụng nấy thôi, cũng cần khả năng kêu gọi Mạnh Thường Quân giúp sức nữa nhưng việc này đâu phải dễ… haha.
Vân Nhi mỉm cười đồng tình. Tỉnh T đã chỉ đạo trung tâm này vận hành thì họ cũng sẽ có sự quan tâm phù hợp, còn chuyện vận động Mạnh Thường Quân đâu phải là chuyện đơn giản, cũng chẳng phải là cái tài của bất cứ ai, chỉ có thể chờ vào lòng tốt của người có tiền và có tâm mà thôi. Với vai trò của mình cô hiểu cần đẩy mạnh hơn công tác giới thiệu trung tâm này cho nhiều người được biết, cũng như còn rất nhiều việc khác cần phải làm ở đây.
– Chú Thế, bên chùa Tây báo sáng nay có một bé sơ sinh bị bỏ rơi trước cổng chùa, các sư đã cho bé ăn sữa nhưng hiện tại họ cần chúng ta sang đón bé về đây.
Một cô gái trẻ có khuôn mặt tròn tròn trắng trẻo cùng chút tàn nhang trên má bận đồ đen bước vào thông báo. Thoáng thấy Vân Nhi cô gái khựng lại, ngay sau đó trấn tĩnh hướng ánh mắt về ông Thế chờ đợi. Ông Thế bặm môi gật gù nhìn các thanh niên trẻ nói:
– Ừ, đó cũng là việc mà chúng ta phải làm, bên chùa Tây bao nhiêu năm qua đã nuôi dưỡng các bé vất vả vô cùng, giờ trung tâm ta thành lập là để giải tỏa gánh nặng cho các sư. Cậu Hải, chiều cậu với San sang đón bé về đây, khám cho em bé rồi đưa về nhà sơ sinh.
Cô gái trẻ tên San vừa nói gật đầu đồng tình, nhìn về Duy Hải chờ đợi. Duy Hải nghĩ thế nào lại nói:
– Hay chú để cháu với cô Vân Nhi qua chùa đón em bé đi, cô Nhi mới đến đây lạ nước lạ cái cũng cần có người giới thiệu cho quen.
Vân Nhi cảm thấy như vậy cũng hợp lý, có điều trước thái độ sa sầm của San, cô dường như hiểu chuyện liền nói:
– Thôi anh với cô San cứ đi đi, ngày tháng còn dài tôi còn nhiều thời gian tìm hiểu.
– Cứ thống nhất vậy đi! Cô Nhi còn nhiều việc lắm, chiều nay không đi được đâu!
Ông Thế kết luận một câu. Duy Hải đành chấp nhận, bước ra ngoài trước để San bước theo sau. Nhìn qua cách ăn mặc của San Vân Nhi đoán cô bé là người đồng bào thiểu số ở tỉnh, tuổi tác chắc hẳn mới mười tám đôi mươi. Không để Vân Nhi thắc mắc lâu hơn, ông Thế cười giải thích:
– Con bé San người dân tộc P, học xong cấp ba nội trú xin vào đây làm, con gái ở vùng này học hết cấp ba cũng xem như đủ cái chữ, có gì cháu chỉ bảo cho em nó.
Vân Nhi gật đầu, nơi này mọi thứ đều mới mẻ, cô sẽ phải tìm hiểu dần, trước hết là những người cô cùng làm việc. Bác Dung có nói trung tâm này thiếu người nên các cán bộ ăn ngủ lại cùng các bé luôn để tiện chăm sóc, cô không ngại điều này, lúc này nhớ ra mới hỏi:
– Chú cho cháu hỏi… buổi tối thì cháu…
– Cháu ở cùng các bạn ba tuổi trở lên được không, chú biết là vất vả, cán bộ quản lý lại thành bảo mẫu nhưng chú đang tuyển thêm người. Hiện tại cháu chịu khó ở cùng các bé trong độ ấy. Mấy đứa bé quá chú giao cho hai cô có tuổi có kinh nghiệm chăm sóc, cháu với San dỗ các bé ba tuổi trở lên ngủ giúp chú!
Ông Thế áy náy nhìn Vân Nhi nói. Cô đã xác định tinh thần, cũng hiểu ông Thế sắp xếp như vậy là thuận lợi nhất cho cô, cô mỉm cười đồng ý. Không khí nơi này mát mẻ trong lành, xem như là ưu điểm để không cần đến những gì hiện đại hại điện. Lúc trước trung tâm Thiện Tâm được đầu tư, được chính quyền cùng nhiều Mạnh Thường Quân quan tâm, phòng ốc sạch sẽ điều hòa, bữa ăn đủ dinh dưỡng, lớp học đủ giáo viên, các bé ở đó được hưởng những điều kiện tốt, khi ấy Vân Nhi lại chỉ làm hành chính không phải chăm sóc trực tiếp các bé, giờ đến nơi này cô không thể nói là không e ngại, có điều nghĩ đến các em bé ngây thơ vô tội thiệt thòi, lòng cô lại rộn lên niềm thương cảm mà chấp nhận đương đầu với khó khăn trước mắt.
Ông Thế nói tiếp để trấn an Vân Nhi, ông mời cô đến đây không phải để làm bảo mẫu, chẳng qua thiếu người quá nên đành nhờ cô thêm việc mà thôi.
– Vợ chú mấy buổi tối cuối tuần cũng vào đây hỗ trợ, cháu cần gì cứ hỏi cô ấy nhé!
Vân Nhi có chút ngạc nhiên, hiểu ra cô mỉm cười, bất giác sống mũi cay cay. Nơi này mọi người đều làm vì cái tâm, vợ giám đốc có lòng thì cũng sẵn sàng góp tay vào, cô còn phải nghĩ ngợi gì nữa chứ? Những gì xa hoa nơi thành phố đã là chuyện của quá khứ, nơi thuộc về những công tử sống trên tiền coi tình cảm chỉ như một trò đùa, giờ nhiệm vụ của cô là ở nơi này, là phát triển trung tâm này, là đem lại cuộc sống tốt hơn cho các bé nhỏ mồ côi, là tìm người đỡ đầu đáng tin nuôi dưỡng các bé trên bước đường trưởng thành dài dặc…
Ông Thế dẫn Vân Nhi đi tham quan một vòng trung tâm, ông còn đang nghĩ một cái tên kêu nhất có thể nhưng chưa chọn được nên tạm thời vẫn dùng cái tên mà trên tỉnh cấp cho để dễ nhận diện. Khu nhà cấp bốn phía trong có bốn nhà nhỏ sát nhau, bên trong hai căn phòng Vân Nhi nhìn thấy hai người phụ nữ tầm tuổi bốn mươi đang chăm sóc các bé từ sơ sinh đến hơn hai tuổi, còn hai căn phòng còn lại, một phòng trống trơn, một phòng tập trung các bé từ ba tuổi đến sáu tuổi thì không có người lớn, cửa đóng then cài cẩn thận để mặc các bé chơi bên trong trên thảm xốp. Những gì bên trong nhìn qua cửa sổ là thấy hết. Vân Nhi gật đầu hiểu chuyện, cô và San sẽ chăm sóc các bé này. Các bé tầm này sẽ dễ chăm hơn nhưng lại vất vả vì sự nghịch ngợm đáng yêu của chúng.
Bước trở lại phòng hành chính, ông Thế dường như đã xong việc với Vân Nhi, ông ngồi vào bàn của mình. Vân Nhi mở laptop ngồi ở bàn nước, còn đang lúng túng thì Duy Hải cùng San đã bế em bé sơ sinh kia quay lại. Khuôn mặt phúc hậu của San ánh lên nét rạng rỡ yêu thương khiến lòng Vân Nhi dịu lại, mỉm cười cô hỏi:
– Hai người đã đón được cậu nhóc này về nhanh thế à?
– Nó nhìn San cứ như con bé là mẹ của nó ấy!
– Anh này… nói linh tinh!
San đánh yêu vào vai Duy Hải, khuôn mặt cô ửng hồng, tay vẫn vỗ về thằng bé. Duy Hải để đứa bé vào giường trắng y tế, khám xét một hồi rồi nói:
– Khỏe lắm, cũng may… thôi cô San đưa cu Tuấn Anh về phòng một nhé! Nhờ cô Vân Nhi lưu thông tin của em bé vào sổ. Nhà chùa tìm thấy mẩu giấy ghi tên thằng bé nên nó có tên, chúng ta không cần phải đặt, chỉ cần làm vài thủ tục.
Bước qua cánh cổng sắt hoen rỉ, Vân Nhi tiến vào trong ngôi nhà cấp bốn đầu tiên có đề “Phòng Hành chính”, phía sau còn mấy nhà cấp bốn quét vôi vàng cũ nát đồng bộ xây thành một hàng, đâu đó vang lên những tiếng trẻ con khóc. Trong phòng, một nam thanh niên trẻ mặc áo blouse trắng, cổ quàng ống nghe đang chăm chú nhìn vào tập hồ sơ đặt trên bàn.
Vân Nhi gõ cửa đánh động, e dè hỏi:
– Chào anh… tôi được trung tâm bảo trợ trẻ em Thiện Tâm ở thành phố A giới thiệu đến đây…
Người thanh niên tầm tuổi hai bảy hai tám ngẩng lên, vừa thấy Vân Nhi thì vui vẻ đứng dậy tiếp đón:
– À… tôi có nghe chú giám đốc nói qua, cô là Lưu Vân Nhi phải không? Tôi không nghĩ cô còn trẻ thế này… Mời cô ngồi!
Vân Nhi thở phào nhẹ nhõm, xem ra thông tin bên họ truyền nhau cũng nhanh chóng. Cô ngồi xuống bàn nước, đón lấy chén trà ấm từ tay anh ta, áy náy nói:
– Vâng… tiếc là tôi không có giấy giới thiệu dấu đỏ, chỉ có bản in này thôi… tôi gửi anh.
– Không sao… người mình cả mà. Tôi là Hải, Vũ Duy Hải, là y sĩ phụ trách về y tế cho các cháu ở đây, rất vui được tiếp đón cô. Chú giám đốc vừa đi ra ngoài có chút việc thôi, cô chờ một lát!
Duy Hải mỉm cười đáp lời Vân Nhi, trong lòng anh dâng lên niềm cảm mến rất lạ với cô gái trẻ xinh đẹp vừa mới đến. Cô xuất hiện ở đây như đóa hồng nở rộ làm không gian ảm đạm chốn này sáng sủa hẳn lên. Tuy nhiên lòng anh cũng có chút thắc mắc, cô ấy trẻ đẹp như vậy mà lại chọn tỉnh T làm việc có phải là quá phí không, cơ hội cho cô ấy trong nhiều lĩnh vực khác ở thành phố A rõ ràng là tốt hơn nhiều. Thắc mắc vậy lại càng khiến Duy Hải chú ý đến Vân Nhi hơn, từ lúc nào ánh mắt anh hướng về cô làm cô hơi ngài ngại.
Vân Nhi nhìn về cửa, một người đàn ông to béo có khuôn mặt tròn phúc hậu bước vào, vừa nhìn cô đã có thiện cảm. Duy Hải cười giới thiệu: .
– Bác Thế, cô Vân Nhi ở trung tâm Thiện Tâm mới đến trung tâm chúng ta đây bác. Cô Nhi, chú Thế giám đốc trung tâm ta đây!
Ông Thế cười tươi, hồ hởi giơ tay bắt tay Vân Nhi:
– Chào cháu, chú là Thế, giám đốc ở trung tâm này. Chú đã nghe cô Dung giới thiệu cháu, còn trẻ mà rất có triển vọng, rất tốt!
– Cháu chào chú!
Vân Nhi đứng dậy đón lấy cái bắt tay chào đón của ông Thế, ông ấy rót thêm trà cho cô, sau đó ngồi xuống đối diện nói:
– Cháu nhìn qua cũng hiểu trung tâm chúng ta thiếu thốn thế nào rồi phải không? Trung tâm ta mới được chủ tịch tỉnh chỉ đạo thành lập cách đây hai tháng, cơ sở vật chất này là tận dụng nhà trẻ cũ không dùng đến bỏ hoang cả chục năm nay, mọi người về đây cũng đều là người mới cả, ai cũng bỡ ngỡ hết, thế nên cháu có kinh nghiệm gì cứ bày hết cho mọi người cùng làm nghe chưa?
– Thế này Vân Nhi lại lên chức sớm… haha.
Duy Hải cười trêu làm Vân Nhi ngường ngượng đáp lời:
– Cháu cũng mới ra trường, kinh nghiệm chẳng có là bao nhưng chắc chắn cháu sẽ cố gắng hết khả năng chú ạ.
– Ừ… nơi đây cần sức trẻ, cần khả năng tổ chức, cần người có tâm, cần nhiều nhất là tiền. Tiền thì trên tỉnh có nói sẽ rót vốn xây dựng lại nhà cho các cháu nhưng cũng phải hết năm nay, thành ra chúng ta có gì thì tận dụng nấy thôi, cũng cần khả năng kêu gọi Mạnh Thường Quân giúp sức nữa nhưng việc này đâu phải dễ… haha.
Vân Nhi mỉm cười đồng tình. Tỉnh T đã chỉ đạo trung tâm này vận hành thì họ cũng sẽ có sự quan tâm phù hợp, còn chuyện vận động Mạnh Thường Quân đâu phải là chuyện đơn giản, cũng chẳng phải là cái tài của bất cứ ai, chỉ có thể chờ vào lòng tốt của người có tiền và có tâm mà thôi. Với vai trò của mình cô hiểu cần đẩy mạnh hơn công tác giới thiệu trung tâm này cho nhiều người được biết, cũng như còn rất nhiều việc khác cần phải làm ở đây.
– Chú Thế, bên chùa Tây báo sáng nay có một bé sơ sinh bị bỏ rơi trước cổng chùa, các sư đã cho bé ăn sữa nhưng hiện tại họ cần chúng ta sang đón bé về đây.
Một cô gái trẻ có khuôn mặt tròn tròn trắng trẻo cùng chút tàn nhang trên má bận đồ đen bước vào thông báo. Thoáng thấy Vân Nhi cô gái khựng lại, ngay sau đó trấn tĩnh hướng ánh mắt về ông Thế chờ đợi. Ông Thế bặm môi gật gù nhìn các thanh niên trẻ nói:
– Ừ, đó cũng là việc mà chúng ta phải làm, bên chùa Tây bao nhiêu năm qua đã nuôi dưỡng các bé vất vả vô cùng, giờ trung tâm ta thành lập là để giải tỏa gánh nặng cho các sư. Cậu Hải, chiều cậu với San sang đón bé về đây, khám cho em bé rồi đưa về nhà sơ sinh.
Cô gái trẻ tên San vừa nói gật đầu đồng tình, nhìn về Duy Hải chờ đợi. Duy Hải nghĩ thế nào lại nói:
– Hay chú để cháu với cô Vân Nhi qua chùa đón em bé đi, cô Nhi mới đến đây lạ nước lạ cái cũng cần có người giới thiệu cho quen.
Vân Nhi cảm thấy như vậy cũng hợp lý, có điều trước thái độ sa sầm của San, cô dường như hiểu chuyện liền nói:
– Thôi anh với cô San cứ đi đi, ngày tháng còn dài tôi còn nhiều thời gian tìm hiểu.
– Cứ thống nhất vậy đi! Cô Nhi còn nhiều việc lắm, chiều nay không đi được đâu!
Ông Thế kết luận một câu. Duy Hải đành chấp nhận, bước ra ngoài trước để San bước theo sau. Nhìn qua cách ăn mặc của San Vân Nhi đoán cô bé là người đồng bào thiểu số ở tỉnh, tuổi tác chắc hẳn mới mười tám đôi mươi. Không để Vân Nhi thắc mắc lâu hơn, ông Thế cười giải thích:
– Con bé San người dân tộc P, học xong cấp ba nội trú xin vào đây làm, con gái ở vùng này học hết cấp ba cũng xem như đủ cái chữ, có gì cháu chỉ bảo cho em nó.
Vân Nhi gật đầu, nơi này mọi thứ đều mới mẻ, cô sẽ phải tìm hiểu dần, trước hết là những người cô cùng làm việc. Bác Dung có nói trung tâm này thiếu người nên các cán bộ ăn ngủ lại cùng các bé luôn để tiện chăm sóc, cô không ngại điều này, lúc này nhớ ra mới hỏi:
– Chú cho cháu hỏi… buổi tối thì cháu…
– Cháu ở cùng các bạn ba tuổi trở lên được không, chú biết là vất vả, cán bộ quản lý lại thành bảo mẫu nhưng chú đang tuyển thêm người. Hiện tại cháu chịu khó ở cùng các bé trong độ ấy. Mấy đứa bé quá chú giao cho hai cô có tuổi có kinh nghiệm chăm sóc, cháu với San dỗ các bé ba tuổi trở lên ngủ giúp chú!
Ông Thế áy náy nhìn Vân Nhi nói. Cô đã xác định tinh thần, cũng hiểu ông Thế sắp xếp như vậy là thuận lợi nhất cho cô, cô mỉm cười đồng ý. Không khí nơi này mát mẻ trong lành, xem như là ưu điểm để không cần đến những gì hiện đại hại điện. Lúc trước trung tâm Thiện Tâm được đầu tư, được chính quyền cùng nhiều Mạnh Thường Quân quan tâm, phòng ốc sạch sẽ điều hòa, bữa ăn đủ dinh dưỡng, lớp học đủ giáo viên, các bé ở đó được hưởng những điều kiện tốt, khi ấy Vân Nhi lại chỉ làm hành chính không phải chăm sóc trực tiếp các bé, giờ đến nơi này cô không thể nói là không e ngại, có điều nghĩ đến các em bé ngây thơ vô tội thiệt thòi, lòng cô lại rộn lên niềm thương cảm mà chấp nhận đương đầu với khó khăn trước mắt.
Ông Thế nói tiếp để trấn an Vân Nhi, ông mời cô đến đây không phải để làm bảo mẫu, chẳng qua thiếu người quá nên đành nhờ cô thêm việc mà thôi.
– Vợ chú mấy buổi tối cuối tuần cũng vào đây hỗ trợ, cháu cần gì cứ hỏi cô ấy nhé!
Vân Nhi có chút ngạc nhiên, hiểu ra cô mỉm cười, bất giác sống mũi cay cay. Nơi này mọi người đều làm vì cái tâm, vợ giám đốc có lòng thì cũng sẵn sàng góp tay vào, cô còn phải nghĩ ngợi gì nữa chứ? Những gì xa hoa nơi thành phố đã là chuyện của quá khứ, nơi thuộc về những công tử sống trên tiền coi tình cảm chỉ như một trò đùa, giờ nhiệm vụ của cô là ở nơi này, là phát triển trung tâm này, là đem lại cuộc sống tốt hơn cho các bé nhỏ mồ côi, là tìm người đỡ đầu đáng tin nuôi dưỡng các bé trên bước đường trưởng thành dài dặc…
Ông Thế dẫn Vân Nhi đi tham quan một vòng trung tâm, ông còn đang nghĩ một cái tên kêu nhất có thể nhưng chưa chọn được nên tạm thời vẫn dùng cái tên mà trên tỉnh cấp cho để dễ nhận diện. Khu nhà cấp bốn phía trong có bốn nhà nhỏ sát nhau, bên trong hai căn phòng Vân Nhi nhìn thấy hai người phụ nữ tầm tuổi bốn mươi đang chăm sóc các bé từ sơ sinh đến hơn hai tuổi, còn hai căn phòng còn lại, một phòng trống trơn, một phòng tập trung các bé từ ba tuổi đến sáu tuổi thì không có người lớn, cửa đóng then cài cẩn thận để mặc các bé chơi bên trong trên thảm xốp. Những gì bên trong nhìn qua cửa sổ là thấy hết. Vân Nhi gật đầu hiểu chuyện, cô và San sẽ chăm sóc các bé này. Các bé tầm này sẽ dễ chăm hơn nhưng lại vất vả vì sự nghịch ngợm đáng yêu của chúng.
Bước trở lại phòng hành chính, ông Thế dường như đã xong việc với Vân Nhi, ông ngồi vào bàn của mình. Vân Nhi mở laptop ngồi ở bàn nước, còn đang lúng túng thì Duy Hải cùng San đã bế em bé sơ sinh kia quay lại. Khuôn mặt phúc hậu của San ánh lên nét rạng rỡ yêu thương khiến lòng Vân Nhi dịu lại, mỉm cười cô hỏi:
– Hai người đã đón được cậu nhóc này về nhanh thế à?
– Nó nhìn San cứ như con bé là mẹ của nó ấy!
– Anh này… nói linh tinh!
San đánh yêu vào vai Duy Hải, khuôn mặt cô ửng hồng, tay vẫn vỗ về thằng bé. Duy Hải để đứa bé vào giường trắng y tế, khám xét một hồi rồi nói:
– Khỏe lắm, cũng may… thôi cô San đưa cu Tuấn Anh về phòng một nhé! Nhờ cô Vân Nhi lưu thông tin của em bé vào sổ. Nhà chùa tìm thấy mẩu giấy ghi tên thằng bé nên nó có tên, chúng ta không cần phải đặt, chỉ cần làm vài thủ tục.