Chương 21
Thành Huy nhìn sâu vào đôi mắt thắc mắc long lanh của Vân Nhi, đôi môi anh mấp máy, cơ thể nóng bừng như lên cơn sốt:
– Vì… tôi…
CỘC CỘC CỘC!
– MỞ CỬA! MỞ CỬA RA!
Tiếng gõ cửa cùng âm thanh quát tháo ầm ĩ vang lên bên ngoài căn hộ. Vân Nhi giật thót mình vội nhìn về phía cửa, hốt hoảng hỏi Thành Huy:
– Anh Huy… có ai đó đang bực tức bên ngoài thì phải!
Cơ thể đang căng cứng như dây đàn của Thành Huy bỗng như bị đứt phựt dây, ỉu xìu anh thở hắt ra, đôi môi vô thức nở nụ cười bước theo Vân Nhi.
Cửa vừa mở, nhóm người đứng trước mặt mặt mũi hằm hằm khiến Vân Nhi sửng sốt. Người thì đầu còn đầy bọt gội chưa xong, người thì còn nguyên chiếc tạp dề, người thì áo cài lệch cúc đứng trước cửa căn hộ, mặt ai cũng đỏ gay một màu tức tối quát to:
– Anh báo động cái gì thế hả? Làm chúng tôi cứ tưởng có cháy! Chúng tôi xem camera mới biết là anh bấm nút báo động! Anh có phải là trẻ con nữa không hả? Làm gì cũng phải nghĩ đến người khác chứ!
Vân Nhi ngại ngùng liền thay Thành Huy cười méo xẹo xin lỗi:
– Các anh thông cảm! Mong các anh bỏ quá cho chúng tôi! Do trong nhà chúng tôi có chút xô xát nên…
– Vợ chồng các người từ sau có gì đóng cửa bảo nhau đi! Làm phiền người khác như thế không hay đâu!
Có người mím môi cười tủm tỉm đứng phía sau, lúc này mới bước lên trước cười cười cất lời:
– Các anh nói đúng… có gì sau này vợ chồng chúng tôi sẽ đóng cửa bảo nhau! Tôi thành thật xin lỗi các anh! Nhất định sẽ không có lần sau!
Nhóm người kia sau một hồi mắng vốn thì cũng đành hậm hực tản về căn hộ của mình làm nốt việc còn dang dở. Trước hai tiếng “vợ chồng” từ miệng Thành Huy, cơ thể Vân Nhi bất giác nóng ran lên, ngại ngùng vô cùng chưa dám quay mặt lại. Anh thật là… bọn họ đã hiểu lầm rồi thì thôi đi, lại còn cố tình nói vậy nữa…
Trấn tĩnh lại rồi Vân Nhi mới đóng lại cửa, quay người đối diện Thành Huy, hai má nóng ran cô liền ấp úng nói:
– Anh… anh nói vậy bọn họ hiểu lầm anh… chúng ta…
Thành Huy không trả lời, anh bất ngờ bước đến, sau một lực kéo chặt Vân Nhi vào lòng mình khiến cô ngỡ ngàng. Cơ thể sững lại như bị đông cứng, Vân Nhi còn nghe được cả tiếng tim đập cùng khuôn ngực vững chãi của Thành Huy ngay trước mũi.
– Vân Nhi… làm bạn gái tôi đi!
Vân Nhi nghe những gì quá đỗi bất ngờ, cảm giác như không thật, cô phải nuốt một ngụm khô khốc mới có thể tin vào điều vừa nghe. Thành Huy… vừa đề nghị… cô làm bạn gái?
– Anh… bất ngờ quá… tôi…
– Có được không? Tôi rất nghiêm túc!
– Tôi…
– Nếu cô chưa quên được thằng Khang cũng không sao cả! Tôi sẽ chờ.
Vân Nhi quá đỗi sửng sốt khiến cô không biết phải trả lời sao. Mọi chuyện xảy ra thế này… có trong mơ cô cũng không dám mơ nữa… Thành Huy… yêu cô sao? Anh cho là… cô chưa quên Gia Khang sao? Vân Nhi không muốn Thành Huy hiểu lầm, thế nên liền lắc đầu ngẩng lên nhìn anh nói:
– Không… tôi và anh Khang… vốn dĩ chấm dứt lâu rồi… Hơn nữa… tôi chưa từng… yêu anh ấy…
“Chưa từng yêu”… mà cô ấy có thể lên giường với thằng Khang sao? Thành Huy bất giác cảm thấy mình bị lừa dối dù điều này… anh sẽ cho qua… Anh quá yêu cô để chấp nhận tất cả. Quan trọng là… cô ấy nhận lời anh!
Thành Huy siết chặt Vân Nhi, để cằm cô chạm đến vai anh, sốt ruột anh nhắc thêm một lần:
– Cô đồng ý tôi chứ?
– Tôi…
Vân Nhi sững lại. Cô yêu Thành Huy, cô biết rất rõ điều này, thế nhưng đối diện với đề nghị của anh thì cô lại cảm thấy có gì đó không dám tin tưởng. Cô… không dám tin là anh yêu cô. Nếu là không thể tin… cô không muốn liều lĩnh dấn thân. Cô không phải là kẻ nhắm mắt làm liều, dù trái tim cô có đang reo vui đi chăng nữa thì… nếu những gì không chắc chắn… cô sẽ không chấp nhận.
– Anh… cho tôi thời gian… có được không?
Vân Nhi bặm môi, quyết định trả lời Thành Huy. Cô nói vậy không phải vì cô kiêu kỳ, cô muốn đòi hỏi anh theo đuổi. Nếu anh không có gì trong tay, cô sẵn sàng chủ động quan tâm anh nhưng… vì anh có tất cả… cô cảm thấy run sợ. Cô chẳng có gì để sánh với anh… tình cảm của anh đối với cô… cô biết phải tin tưởng thế nào đây? Không… ít nhất lúc này… cô không thể nhận lời anh.
Vân Nhi… muốn có thời gian suy nghĩ, với Thành Huy, đó hoàn toàn không phải là lời từ chối. Anh đâu cần cô phải nhận lời anh ngay, anh chỉ cần cô cho anh cơ hội. Anh đã nghĩ… vĩnh viễn anh không thể có được cô, dù một phần trăm cơ hội anh cũng muốn thử… một phần trăm cơ hội anh vẫn muốn nói với cô anh yêu cô. Vậy mà anh lại không thể nói, phải đau đớn chứng kiến tình yêu của hai người họ… trên giường, sâu trong lòng anh vẫn đau đến tím tái, cũng cho rằng kẻ như Gia Khang một khi đã nghiêm túc yêu Vân Nhi nhất định hắn sẽ giữ cô chặt như chó giữ xương, nào ngờ… chuyện không như vậy. May mắn vẫn mỉm cười với anh! Chỉ cần Vân Nhi cho anh cơ hội ở bên cô, quan tâm chăm sóc cho cô… anh đã có thể cười đến không ngậm được miệng rồi… Quả thực lúc này… khóe miệng anh đang cong lên ngơ ngẩn, vòng tay thêm siết chặt Vân Nhi làm cô khó thở.
– Anh Huy… tôi… không thở được…
Vân Nhi khẽ nhăn trán. Thành Huy hốt hoảng vội buông cô ra. Nhìn cô gái xinh đẹp ửng hồng đôi má trước mặt, anh vô thức nuốt ực một ngụm, đáy mắt lấp lánh niềm vui, anh gật đầu nhìn cô nói:
– Được… em cứ suy nghĩ cho kỹ… chỉ cần… cho phép tôi… quan tâm em… được không Nhi?
Vân Nhi gật nhẹ. Thành Huy phải nhắm mắt lại mới dám tin những gì trước mắt là sự thật, khóe môi anh cong lên thành hình cánh cung tràn đầy hạnh phúc. Vân Nhi cho phép anh quan tâm cô… có phải là anh đang mơ không? Khuôn mặt đẹp trai trước mắt Vân Nhi bừng sáng, cô ngơ ngẩn nhìn anh, cảm thấy anh đáng yêu không sao tả nổi. Chẳng lẽ… cô có được may mắn đến vậy sao? Trần Thành Huy… đại thiếu gia đẹp trai lắm tiền lại còn học cao hiểu rộng… chẳng lẽ… anh yêu cô là sự thật?
Thành Huy trấn tĩnh lại cảm xúc trong lòng, nhìn đồng hồ mới có sáu giờ chiều anh liền nói:
– Tối nay không cần nấu cơm cho tôi… Tôi mời em đi ăn, được không? Nếu được thì… tôi vẫn muốn được ăn cơm em nấu… Em… để tôi về sớm làm phụ em… nhé?
Nhận được cái gật đầu của người đẹp mà tim Thành Huy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mỗi ngày… anh không cần phải lén lút ngắm nhìn cô… anh được ở bên cô, được cô chăm sóc… cứ như cô đã là vợ của anh rồi vậy. Còn gì hạnh phúc hơn nữa đây? Những cốc rượu đắng chát sẽ chẳng còn cần đến… bao đêm mong ngóng trong tuyệt vọng sẽ không còn tồn tại… Nếu Vân Nhi biết Thành Huy yêu cô đến mức nào chắc chắn cô cũng như anh lúc này, phát điên lên vì hạnh phúc. Hai cánh mũi phập phồng, niềm vui ngời sáng trên gương mặt Thành Huy làm Vân Nhi xúc động. Cô mím môi bước theo anh ra thang máy. Bàn tay vô tình chạm khẽ như muốn nắm lấy, Vân Nhi hồi hộp, không muốn mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên có chút đưa lại về mình. Chỉ cần vậy là Thành Huy đã hiểu, Vân Nhi chưa sẵn sàng… nhưng không sao cả!
Thành Huy lái xe đưa Vân Nhi đến một nhà hàng Pháp sang trọng. Anh nhẹ nhàng chăm sóc cho cô, thái độ ân cần quan tâm của anh làm cô thoải mái. Trong lòng cả hai lúc này, niềm vui khiến họ có chút run rẩy ngồi đối diện nhau, ngượng ngùng mà say mê đến ngạt thở. Tình trong như đã mặt ngoài còn e chính là cảm giác này… Tình yêu được thổi bùng trong lòng cả hai đến mức nếu bộc lộ ra có thể thiêu rụi tất cả… nhưng nhờ lý trí mà cả hai đều cố gắng kìm nén để trấn tĩnh ngồi lặng trước mặt nhau.
Vân Nhi đưa lên miệng miếng bít tết được Thành Huy xắt nhỏ để vào đĩa, nhớ lại chuyện cũ cô nhẹ giọng hỏi anh:
– Anh chưa trả lời câu hỏi của em… tại sao anh lại giấu em… không cho em biết anh thuê em đến làm giúp việc?
Thành Huy gật đầu, anh ngường ngượng giải thích:
– Vì tôi… sợ em… từ chối! Nếu biết là tôi… biết đâu em sẽ từ chối…
Tim Vân Nhi bất giác mềm như bún, lại có chút xúc động đến nghẹn đi. Chẳng lẽ… Thành Huy lại nghĩ như vậy? Cô khẽ gật, quả tình nếu cô biết người thuê là anh thì… cô sẽ xấu hổ lắm nhưng từ chối thì… cô cũng không biết nữa.
– Em với thằng Khang… tại sao lại chia tay?
Thành Huy nhấp môi ly rượu vang, dù âm giọng rất nhỏ nhưng anh cực kỳ chú tâm với biểu hiện trên khuôn mặt Vân Nhi. Đáy mắt chau lại đầy vẻ tức giận cô đáp:
– Em với anh Khang… không phải đến với nhau vì tình yêu. Ít nhất thì… về phía em là như vậy. Anh ấy… Thôi… chuyện qua rồi, em không muốn nhắc đến nữa anh ạ.
Thành Huy gật đầu. Nếu cô ấy không muốn nhắc đến, anh nhất định sẽ không nhắc đến. Quá khứ có thế nào thì vẫn là quá khứ, quan trọng là từ giờ trở đi… anh sẽ được ở bên cô. Cho đến khi ngả người xuống đệm, chăm chú ngắm nhìn hình ảnh Vân Nhi còn lưu lại trong điện thoại Thành Huy vẫn còn chưa dám tin những gì tối nay anh đã trải qua. Cảm giác ngọt ngào còn theo anh vào cả trong những giấc mơ. Đã bao lâu rồi anh không có được giấc ngủ ngon lành… Có lẽ là kể từ lúc anh gặp cô, cũng chính là lúc anh bị cô đánh cắp mất trái tim… Với anh, dù cô có thế nào thì… cô vẫn là người khiến anh đánh mất lý trí mà say đắm đến mê muội, đến mức thành gã khờ không lối thoát! Anh biết mình là kẻ ngốc nghếch, là kẻ dại khờ nhưng… anh mặc kệ, chỉ cần cô cho phép anh ở bên cô là đủ.
Ở một nơi khác cũng có một cô gái đang lâng lâng hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời Vân Nhi vui đến như vậy, người đàn ông cô say mê, người cô mong được gần anh nhất muốn cô làm bạn gái anh. Cô ngàn lần muốn nói cô cũng mong điều ấy hơn bất cứ điều gì, chỉ là… cô cần có chút thời gian để tin những gì đang diễn ra là sự thật. Nếu anh thật lòng với cô, anh sẽ cho phép cô như vậy phải không? Hạnh phúc quá lớn khiến Vân Nhi không sao vào giấc, khóe miệng cứ vô thức cong lên, nhớ ánh mắt của anh cô lại tủm tỉm cười, trong giấc mơ… khuôn mặt rạng ngời… ánh mắt lấp lánh của anh thêm một lần len lỏi làm cô nhoẻn miệng trong giấc ngủ chập chờn…
– Vì… tôi…
CỘC CỘC CỘC!
– MỞ CỬA! MỞ CỬA RA!
Tiếng gõ cửa cùng âm thanh quát tháo ầm ĩ vang lên bên ngoài căn hộ. Vân Nhi giật thót mình vội nhìn về phía cửa, hốt hoảng hỏi Thành Huy:
– Anh Huy… có ai đó đang bực tức bên ngoài thì phải!
Cơ thể đang căng cứng như dây đàn của Thành Huy bỗng như bị đứt phựt dây, ỉu xìu anh thở hắt ra, đôi môi vô thức nở nụ cười bước theo Vân Nhi.
Cửa vừa mở, nhóm người đứng trước mặt mặt mũi hằm hằm khiến Vân Nhi sửng sốt. Người thì đầu còn đầy bọt gội chưa xong, người thì còn nguyên chiếc tạp dề, người thì áo cài lệch cúc đứng trước cửa căn hộ, mặt ai cũng đỏ gay một màu tức tối quát to:
– Anh báo động cái gì thế hả? Làm chúng tôi cứ tưởng có cháy! Chúng tôi xem camera mới biết là anh bấm nút báo động! Anh có phải là trẻ con nữa không hả? Làm gì cũng phải nghĩ đến người khác chứ!
Vân Nhi ngại ngùng liền thay Thành Huy cười méo xẹo xin lỗi:
– Các anh thông cảm! Mong các anh bỏ quá cho chúng tôi! Do trong nhà chúng tôi có chút xô xát nên…
– Vợ chồng các người từ sau có gì đóng cửa bảo nhau đi! Làm phiền người khác như thế không hay đâu!
Có người mím môi cười tủm tỉm đứng phía sau, lúc này mới bước lên trước cười cười cất lời:
– Các anh nói đúng… có gì sau này vợ chồng chúng tôi sẽ đóng cửa bảo nhau! Tôi thành thật xin lỗi các anh! Nhất định sẽ không có lần sau!
Nhóm người kia sau một hồi mắng vốn thì cũng đành hậm hực tản về căn hộ của mình làm nốt việc còn dang dở. Trước hai tiếng “vợ chồng” từ miệng Thành Huy, cơ thể Vân Nhi bất giác nóng ran lên, ngại ngùng vô cùng chưa dám quay mặt lại. Anh thật là… bọn họ đã hiểu lầm rồi thì thôi đi, lại còn cố tình nói vậy nữa…
Trấn tĩnh lại rồi Vân Nhi mới đóng lại cửa, quay người đối diện Thành Huy, hai má nóng ran cô liền ấp úng nói:
– Anh… anh nói vậy bọn họ hiểu lầm anh… chúng ta…
Thành Huy không trả lời, anh bất ngờ bước đến, sau một lực kéo chặt Vân Nhi vào lòng mình khiến cô ngỡ ngàng. Cơ thể sững lại như bị đông cứng, Vân Nhi còn nghe được cả tiếng tim đập cùng khuôn ngực vững chãi của Thành Huy ngay trước mũi.
– Vân Nhi… làm bạn gái tôi đi!
Vân Nhi nghe những gì quá đỗi bất ngờ, cảm giác như không thật, cô phải nuốt một ngụm khô khốc mới có thể tin vào điều vừa nghe. Thành Huy… vừa đề nghị… cô làm bạn gái?
– Anh… bất ngờ quá… tôi…
– Có được không? Tôi rất nghiêm túc!
– Tôi…
– Nếu cô chưa quên được thằng Khang cũng không sao cả! Tôi sẽ chờ.
Vân Nhi quá đỗi sửng sốt khiến cô không biết phải trả lời sao. Mọi chuyện xảy ra thế này… có trong mơ cô cũng không dám mơ nữa… Thành Huy… yêu cô sao? Anh cho là… cô chưa quên Gia Khang sao? Vân Nhi không muốn Thành Huy hiểu lầm, thế nên liền lắc đầu ngẩng lên nhìn anh nói:
– Không… tôi và anh Khang… vốn dĩ chấm dứt lâu rồi… Hơn nữa… tôi chưa từng… yêu anh ấy…
“Chưa từng yêu”… mà cô ấy có thể lên giường với thằng Khang sao? Thành Huy bất giác cảm thấy mình bị lừa dối dù điều này… anh sẽ cho qua… Anh quá yêu cô để chấp nhận tất cả. Quan trọng là… cô ấy nhận lời anh!
Thành Huy siết chặt Vân Nhi, để cằm cô chạm đến vai anh, sốt ruột anh nhắc thêm một lần:
– Cô đồng ý tôi chứ?
– Tôi…
Vân Nhi sững lại. Cô yêu Thành Huy, cô biết rất rõ điều này, thế nhưng đối diện với đề nghị của anh thì cô lại cảm thấy có gì đó không dám tin tưởng. Cô… không dám tin là anh yêu cô. Nếu là không thể tin… cô không muốn liều lĩnh dấn thân. Cô không phải là kẻ nhắm mắt làm liều, dù trái tim cô có đang reo vui đi chăng nữa thì… nếu những gì không chắc chắn… cô sẽ không chấp nhận.
– Anh… cho tôi thời gian… có được không?
Vân Nhi bặm môi, quyết định trả lời Thành Huy. Cô nói vậy không phải vì cô kiêu kỳ, cô muốn đòi hỏi anh theo đuổi. Nếu anh không có gì trong tay, cô sẵn sàng chủ động quan tâm anh nhưng… vì anh có tất cả… cô cảm thấy run sợ. Cô chẳng có gì để sánh với anh… tình cảm của anh đối với cô… cô biết phải tin tưởng thế nào đây? Không… ít nhất lúc này… cô không thể nhận lời anh.
Vân Nhi… muốn có thời gian suy nghĩ, với Thành Huy, đó hoàn toàn không phải là lời từ chối. Anh đâu cần cô phải nhận lời anh ngay, anh chỉ cần cô cho anh cơ hội. Anh đã nghĩ… vĩnh viễn anh không thể có được cô, dù một phần trăm cơ hội anh cũng muốn thử… một phần trăm cơ hội anh vẫn muốn nói với cô anh yêu cô. Vậy mà anh lại không thể nói, phải đau đớn chứng kiến tình yêu của hai người họ… trên giường, sâu trong lòng anh vẫn đau đến tím tái, cũng cho rằng kẻ như Gia Khang một khi đã nghiêm túc yêu Vân Nhi nhất định hắn sẽ giữ cô chặt như chó giữ xương, nào ngờ… chuyện không như vậy. May mắn vẫn mỉm cười với anh! Chỉ cần Vân Nhi cho anh cơ hội ở bên cô, quan tâm chăm sóc cho cô… anh đã có thể cười đến không ngậm được miệng rồi… Quả thực lúc này… khóe miệng anh đang cong lên ngơ ngẩn, vòng tay thêm siết chặt Vân Nhi làm cô khó thở.
– Anh Huy… tôi… không thở được…
Vân Nhi khẽ nhăn trán. Thành Huy hốt hoảng vội buông cô ra. Nhìn cô gái xinh đẹp ửng hồng đôi má trước mặt, anh vô thức nuốt ực một ngụm, đáy mắt lấp lánh niềm vui, anh gật đầu nhìn cô nói:
– Được… em cứ suy nghĩ cho kỹ… chỉ cần… cho phép tôi… quan tâm em… được không Nhi?
Vân Nhi gật nhẹ. Thành Huy phải nhắm mắt lại mới dám tin những gì trước mắt là sự thật, khóe môi anh cong lên thành hình cánh cung tràn đầy hạnh phúc. Vân Nhi cho phép anh quan tâm cô… có phải là anh đang mơ không? Khuôn mặt đẹp trai trước mắt Vân Nhi bừng sáng, cô ngơ ngẩn nhìn anh, cảm thấy anh đáng yêu không sao tả nổi. Chẳng lẽ… cô có được may mắn đến vậy sao? Trần Thành Huy… đại thiếu gia đẹp trai lắm tiền lại còn học cao hiểu rộng… chẳng lẽ… anh yêu cô là sự thật?
Thành Huy trấn tĩnh lại cảm xúc trong lòng, nhìn đồng hồ mới có sáu giờ chiều anh liền nói:
– Tối nay không cần nấu cơm cho tôi… Tôi mời em đi ăn, được không? Nếu được thì… tôi vẫn muốn được ăn cơm em nấu… Em… để tôi về sớm làm phụ em… nhé?
Nhận được cái gật đầu của người đẹp mà tim Thành Huy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mỗi ngày… anh không cần phải lén lút ngắm nhìn cô… anh được ở bên cô, được cô chăm sóc… cứ như cô đã là vợ của anh rồi vậy. Còn gì hạnh phúc hơn nữa đây? Những cốc rượu đắng chát sẽ chẳng còn cần đến… bao đêm mong ngóng trong tuyệt vọng sẽ không còn tồn tại… Nếu Vân Nhi biết Thành Huy yêu cô đến mức nào chắc chắn cô cũng như anh lúc này, phát điên lên vì hạnh phúc. Hai cánh mũi phập phồng, niềm vui ngời sáng trên gương mặt Thành Huy làm Vân Nhi xúc động. Cô mím môi bước theo anh ra thang máy. Bàn tay vô tình chạm khẽ như muốn nắm lấy, Vân Nhi hồi hộp, không muốn mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên có chút đưa lại về mình. Chỉ cần vậy là Thành Huy đã hiểu, Vân Nhi chưa sẵn sàng… nhưng không sao cả!
Thành Huy lái xe đưa Vân Nhi đến một nhà hàng Pháp sang trọng. Anh nhẹ nhàng chăm sóc cho cô, thái độ ân cần quan tâm của anh làm cô thoải mái. Trong lòng cả hai lúc này, niềm vui khiến họ có chút run rẩy ngồi đối diện nhau, ngượng ngùng mà say mê đến ngạt thở. Tình trong như đã mặt ngoài còn e chính là cảm giác này… Tình yêu được thổi bùng trong lòng cả hai đến mức nếu bộc lộ ra có thể thiêu rụi tất cả… nhưng nhờ lý trí mà cả hai đều cố gắng kìm nén để trấn tĩnh ngồi lặng trước mặt nhau.
Vân Nhi đưa lên miệng miếng bít tết được Thành Huy xắt nhỏ để vào đĩa, nhớ lại chuyện cũ cô nhẹ giọng hỏi anh:
– Anh chưa trả lời câu hỏi của em… tại sao anh lại giấu em… không cho em biết anh thuê em đến làm giúp việc?
Thành Huy gật đầu, anh ngường ngượng giải thích:
– Vì tôi… sợ em… từ chối! Nếu biết là tôi… biết đâu em sẽ từ chối…
Tim Vân Nhi bất giác mềm như bún, lại có chút xúc động đến nghẹn đi. Chẳng lẽ… Thành Huy lại nghĩ như vậy? Cô khẽ gật, quả tình nếu cô biết người thuê là anh thì… cô sẽ xấu hổ lắm nhưng từ chối thì… cô cũng không biết nữa.
– Em với thằng Khang… tại sao lại chia tay?
Thành Huy nhấp môi ly rượu vang, dù âm giọng rất nhỏ nhưng anh cực kỳ chú tâm với biểu hiện trên khuôn mặt Vân Nhi. Đáy mắt chau lại đầy vẻ tức giận cô đáp:
– Em với anh Khang… không phải đến với nhau vì tình yêu. Ít nhất thì… về phía em là như vậy. Anh ấy… Thôi… chuyện qua rồi, em không muốn nhắc đến nữa anh ạ.
Thành Huy gật đầu. Nếu cô ấy không muốn nhắc đến, anh nhất định sẽ không nhắc đến. Quá khứ có thế nào thì vẫn là quá khứ, quan trọng là từ giờ trở đi… anh sẽ được ở bên cô. Cho đến khi ngả người xuống đệm, chăm chú ngắm nhìn hình ảnh Vân Nhi còn lưu lại trong điện thoại Thành Huy vẫn còn chưa dám tin những gì tối nay anh đã trải qua. Cảm giác ngọt ngào còn theo anh vào cả trong những giấc mơ. Đã bao lâu rồi anh không có được giấc ngủ ngon lành… Có lẽ là kể từ lúc anh gặp cô, cũng chính là lúc anh bị cô đánh cắp mất trái tim… Với anh, dù cô có thế nào thì… cô vẫn là người khiến anh đánh mất lý trí mà say đắm đến mê muội, đến mức thành gã khờ không lối thoát! Anh biết mình là kẻ ngốc nghếch, là kẻ dại khờ nhưng… anh mặc kệ, chỉ cần cô cho phép anh ở bên cô là đủ.
Ở một nơi khác cũng có một cô gái đang lâng lâng hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời Vân Nhi vui đến như vậy, người đàn ông cô say mê, người cô mong được gần anh nhất muốn cô làm bạn gái anh. Cô ngàn lần muốn nói cô cũng mong điều ấy hơn bất cứ điều gì, chỉ là… cô cần có chút thời gian để tin những gì đang diễn ra là sự thật. Nếu anh thật lòng với cô, anh sẽ cho phép cô như vậy phải không? Hạnh phúc quá lớn khiến Vân Nhi không sao vào giấc, khóe miệng cứ vô thức cong lên, nhớ ánh mắt của anh cô lại tủm tỉm cười, trong giấc mơ… khuôn mặt rạng ngời… ánh mắt lấp lánh của anh thêm một lần len lỏi làm cô nhoẻn miệng trong giấc ngủ chập chờn…