Chương 4: Việc Làm Này Tôi Không Dám Nhận
Đáp lại lời chào nồng nhiệt của An Thiên là sự im lặng từ người ngồi đối diện, An Thiên có thể nhìn ra được những chú quạ và dấu ba châm bay ngang cậu."Cậu chủ rất ít khi nói chuyện với mọi người, phần này tôi quên nói với cậu, khi cậu chủ cần gì sẽ kéo chuông này cho người làm được biết." bảo mẫu vừa nói vừa chỉ cậu chiếc chuông màu vàng trên cột có sợi dây kéo dài đến phòng lớn bên kia."Dạ vâng, cháu hiểu rồi ạ." An Thiên trả lời cùng nụ cười công nghiệp của cậu, đây chẳng phải mấy tình tiết hay xem trên phim sao, người chủ giàu có bị tổn thương tâm lý, xa cách với thế giới loài người và những hành động khác người, nhà giàu đúng là lắm chuyện thật mà."Cậu chủ, đây là người phụ trách giúp việc cho cậu, cũng như phụ trách việc giao thư và đem đồ ăn đến cho cậu, bạn nhỏ này vẫn còn đi học nên thời gian làm việc được sắp theo học kì, chuyện này đã được Tam lão gia nói với Lão gia rồi, Tam lão gia đã đặc biệt đề cử bạn học này và cậu ấy cũng là bạn học của cậu Minh Nhật." bảo mẫu đứng thẳng người, hai tay đặt ra sau, khuôn mặt hòa nhã, giọng nói có phần rất nể trọng người nghe nhưng An Thiên cứ cảm thấy có gì chưa đúng lắm mà chẳng biết không đúng chỗ nào.Tam lão gia này cha của Minh Nhật, cậu đã được ông tra hỏi như tội phạm trước khi đưa cậu tới đây, thoạt nhìn là một người nghiêm khắc nhưng chung qui mà nói cũng vì tìm được người chăm sóc tốt đứa cháu cưng, xem ra ông rất yêu thương đứa cháu có chướng ngại tâm lý này, có điều làm An Thiên thắc mắc là Minh Nhật có nói là hôm Mẹ cậu chủ bỏ đi và cậu ngất xỉu thì chính Tam lão gia là người chạy theo rồi bế cậu trai không một cử động về mà trong câu chuyện đó không cho Cha cậu chủ nhỉ, Minh Nhật nói ông đọc sách trong phòng không biết chuyện bên ngoài, chuyện ầm ỉ như vậy mà vẫn bình tâm như không biết gì còn để con mình bị vậy mà vẫn trong phòng an yên đọc sách thì đúng là người Cha tốt rồi đây.Theo như lời kể của Minh Nhật thì người Mẹ kế sau này của cậu chủ rất yêu thương cậu, thường xuyên cho người nấu các món ngon mang đến với thái độ vô cùng vui vẻ, hành động này ghi điếm vô đối với mọi người cũng như được lòng Tứ lão gia rất nhiều nhưng đổi lại là sự lạnh lùng của cậu chủ, tấm chân tình kia xem ra chưa chạm đến đáy lòng của vị thiếu gia này rồi, việc này cũng làm Tứ lão gia thêm không thích đứa con trai không biết điều này nhiều thêm một chút.Đáp lại lời nói của bảo mẫu là cái gật nhẹ của cậu chủ, dường như hiểu được ý của cậu chủ nên bảo An Thiên ở lại chờ phân công còn mình thì rời khỏi nhanh như một cơn gió, giờ chỉ còn cậu và cậu chỉ kiệm lời này. An Thiên chăm chú nhìn kỹ đường nét có phần tuấn mỹ của cậu chủ trang viên này, đôi mắt đem sâu thẳm, cùng đôi mài đen dày đôi khi nhíu lại tăng thêm sự lãnh đạm nhưng lại vô cùng cuốn hút, nói chung khuôn mặt ưa nhìn, chiều cao cũng trên mét tám nhưng không biết sau lớp áo đó múi nào không, An Thiên tự vả vào mặt mình sau những suy nghĩ không đâu đó.Phía đối diện Đỗ Minh cũng nhìn lướt qua cậu rồi lấy giấy ra viết vài dòng rồi đưa cho An Thiên, nội dung như sau: "Im lặng trong thời gian làm việc, một tuần giao thư hai lần có thể nhiều hơn, làm cỏ và chăm sóc vườn hoa của Mẹ tôi cẩn thận, tôi dị ứng với các thành phần từ tôm, phiền cậu." An Thiên đọc xong có phần trầm ngâm nhưng cũng gật đầu đáp ứng, cậu sống lại trở về thế giới này với trái tim đã tổn thương bây giờ còn bắt cậu thành người câm luôn, nhìn An Thiên đọc và đáp ứng cậu chủ chỉ gật đầu lại rồi vào phòng, chỉ còn lại An Thiên nên cậu bắt đầu tìm hiểu nơi này, qua hành lang thì cậu đến vườn hoa cả sỏi lót đường, con suối nhỏ và tiểu cảnh xung quanh nhìn rất gọn gàng, vừa nhìn là biết chủ nhân nơi này đặt không ít tâm tư vào chăm sóc chúng, cậu đi đến một vườn hoa cẩm tú cầu và thạch thảo nhưng điều là sắc tím nhìn như những đám mây bồng bềnh vậy, ở giữa vườn hoa còn có một cây bạch mai được cột nhiều mảnh giấy giống như cầu bình an được cuộn lại làm cậu tò mò, cậu vừa định chạm tay vào thì nghe được tiếng chuông, cậu nhanh chóng chạy về chỗ cậu chủ thì cảnh tượng trước mắt làm cậu vô cùng kinh hãi.Cậu chủ ngồi trên ghế tay cầm một cây gỗ rất vừa tay, khuôn mặt lạnh lùng giống như đang chuẩn bị xử lý tội phạm vậy, chẳng biết điều gì thôi thúc mà cậu đã quỳ xuống, mặt cậu cắt không ra máu luôn rồi, bỗng có thanh gỗ chìa vào tay cậu dường như ra lệnh cho cậu hãy nâng tay lên, cậu cũng ngoan ngoãn đưa hai bàn tay lên như một đứa trẻ phạm lỗi bị trách phạt, cây gậy gỗ được nâng lên chuẩn bị hạ mạnh xuống thì An Thiên nhanh chóng rụt tay lại nhưng cậy gỗ trong tay cậu chủ cũng chẳng kém mà đánh mạnh vào băp tay cậu (thật tàn nhẫn mà), cậu cảm nhận được cơn đau tê nhứt và chắc rằng chỗ đó đã bầm tím rồi, cậu vô cùng hoảng loạn mà vừa quì vừa lùi lại phái sau, tiếp đến là một roi vào bắp đùi cậu, cậu ngửi được mùi máu của mình thoang thoảng đâu đây luôn rồi."Chuyện gì thế này, con người hung tợn này sau lại đánh mình như vậy." từ lúc cậu chạy đến thì ngoài đòn roi thì chẳng có tiếng nói nào của gia chủ để cậu biết mình đã làm sai gì cả."Minh Nhật, cậu chính là muốn tớ đến chỗ nguy hiểm này phải không? Sau lại không nói với tớ người anh họ này của cậu còn đánh người vô cớ nữa chứ." An Thiên vừa bị đánh đau mà vừa ghi hận chưởi rủa Minh Nhật trong lòng ầm ỉ.Mình hối hận rồi mình không nên vì tiền mà bất chấp thân thể mà, may mắn lắm mới được sống lại còn không biết trên trọng mạng sống sao?, mình đi làm chưa được một ngày mà bị đánh nghỉ luôn thì có lễ phép không, mà còn lễ phép gì nữa bị đánh sắp gãy tay què chân rồi mà còn lễ phép, công việc này có cho tiền mình cũng không dám rồi, có khi bị quánh chết lại trọng sinh về thời đồ đá hay hồn xiêu phách lạc cũng nên, An Thiên thầm nghĩ ngợi