Chương 71: Rời đi 2
Linh lực đi qua tim, sau đó theo máu huyết bắt đầu chậm rãi chảy khắp cơ thể.
Dần dần, dược thảo trong tay hắn trở nên khô héo, chỉ cần gió thổi qua là hóa thành bột phấn bay vào không khí.
“Bụi Linh Huyền Thảo thứ mười rèn luyện kết thúc.” Diệp Tinh đứng dậy.
Hắn nắm tay phải lại, cảm nhận một chút sức mạnh của bản thân, trên mặt tràn ngập sự vui vẻ.
Lúc sử dụng bụi Linh Huyền Thảo thứ tám hắn đã hoàn thành rèn luyện kinh mạch, bây giờ đã chuyển sang luyện máu.
“Đáng tiếc dùng hết Linh Huyền Thảo rồi, tiếp theo đoán chừng phải cần ít nhất hai tháng mới có thể hoàn thành luyện máu!” Diệp Tinh lại lắc đầu.
Năm giai đoạn lớn của Luyện Thể, mỗi một giai đoạn tiêu tốn thời gian ngày càng nhiều, nếu tu luyện bình thường, cả một cảnh giới Luyện Thể cần ít nhất hơn một năm.
Diệp Tinh có được một vài cơ duyên, hiện tại không tới ba tháng đã bước vào giai đoạn thứ tư, tốc độ này đã rất nhanh rồi.
...
“Brư...” Điện thoại kêu lên, là Hoàng Thiên Vũ gọi tới.
Hoàng Thiên Vũ báo cho Diệp Tinh một vài tin tức liên quan tới liên quan tới Trịnh gia.
Lúc này Trịnh gia hoàn toàn loạn thành một đống.
Bọn họ không chỉ bị Hoàng gia hủy bỏ hợp tác, hơn nữa còn bị chèn ép mọi mặt, chuyện làm ăn rơi xuống vực sâu, thậm chí nhân viên còn không ngừng đưa đơn từ chức, cho dù tuyển nhân viên mới, thì năng lực của bản thân cũng có chút vấn đề, thậm chí cửa hàng không ngừng nhận được khiếu nại của khách hàng.
“Rốt cuộc là ai đang chèn ép Trịnh gia chúng ta?” Trịnh Cường ở trong nhà đập vỡ chiếc chén trà mà ông thích nhất, tức giận nói.
Mỗi ngày nhà bọn họ đều đang lỗ vốn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tài sản như nước biến mất ba phần!
Mấy ngày này, Trịnh Cường cảm nhận được ác ý sâu sắc xung quanh, hơn nữa không chỉ là Hoàng gia, dường như còn có thể lực nào khác đang ra tay với bọn họ.
Trịnh Hằng không dám nói gì, trốn ở phía xa, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy ba mình nổi trận lôi đình như vậy.
“Đều tại thằng nghịch tử mày.” Trịnh Cường nhìn dáng vẻ tàn lụi của con trai mình, giận run người.
Từ sau sự việc lần trước, Trịnh gia bọn họ như trượt khỏi sườn núi, thay đổi đột ngột.
“Ba, theo phân tích của con, chuyện lần này rất có thể là do Diệp Tinh, con đi tìm cậu ta.” Trịnh Hằng nói: “Tìm thấy Diệp Tinh sau đó cho cậu ta chút lợi ích không phải là ổn rồi sao.”
“Mày không có não à?” Trịnh Cường nhìn con trai mình, giống như nhìn một thằng đần, tức giận nói: “Nếu thật sự là cậu ta, đến cả Hoàng gia cũng nghe theo lệnh của cậu ta, mày cảm thấy bản thân có gì tốt có thể khiến cậu ta coi trọng?”
Con trai ông ta ngấp nghé bạn gái cậu ta, còn nói lời uy hiếp, đây là đại thù. Trịnh Cường ông cẩn thận một đời, lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Trịnh Hằng dè dặt nói.
“Rời khỏi Thượng Hải đi.” Trịnh Cường thở dài một hơi, thân thể thẳng tắp nháy mắt trở nên ỉu xìu.
“Rời đi?” Mặt Trịnh Hằng ngập vẻ không thể tin nổi.
Nhà bọn họ dốc sức làm ăn ở Thượng Hải lâu như vậy, Trịnh đại công tử anh ta phong quang vô tận, lại phải rời đi?
“Sự chèn ép chúng ta phải chịu ở Thượng Hải quá lớn, nếu còn tiếp tục chỉ có một con đường chết, chỉ có thể rời đi.” Trịnh Cường thở dài nói.
Trịnh Hằng nhìn ba mình chỉ trong chốc lát đã già đi rất nhiều, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng sinh ra một tia hối hận.
Đều tại anh ta, Trịnh gia bọn họ mới trở nên như vậy trong thời gian ngắn.
Mười ngày trước anh ta phô trương thế nào, cao cao tại thượng, sau đó lại giống như một con chó nhà có tang chán nản rời đi.
"Trịnh gia rời khỏi thành phố Thượng Hải?" Diệp Tinh nghe được tin tức này xong hắn cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, mà là đang suy nghĩ chuyện tiếp theo của bộ phim "Giới Nguyên Châu". Tuy nhiên, trong khi suy nghĩ, hắn lại nhận được một cuộc gọi lạ.
"Alo, ai vậy?" Diệp Tinh tiếp nhận, trực tiếp hỏi.
- Là Diệp Tinh đại ca sao? Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái: "Em là Đàm Nguyên Nguyên lần trước bán cho anh loại cây đặc biệt kia."
"Đàm Nguyên Nguyên?" Diệp Tinh trong lòng khẽ động.
Lần trước mười gốc cây Linh Huyền Thảo vẫn là ở trên tay Đàm Nguyên Nguyên mua về.
......
Lúc này Đàm Nguyên Nguyên đang ở một khu chợ ở thành phố Thượng Hải, cô mặc quần áo kẻ sọc mộc mạc, trên chân mang một đôi giày bóng cũ kỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có một tia sợ hãi.
Xa xa, Diệp Tinh sải bước đi tới.
"Anh Diệp Tinh." Nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt Đàm Nguyên Nguyên nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, vội vàng chạy tới.
"Em nói em lại phát hiện dược thảo kỳ quái kia à?" Diệp Tinh trực tiếp hỏi.
Vừa rồi Đàm Nguyên Nguyên nói mình phát hiện dược thảo, bọn họ hẹn gặp mặt ở chỗ này.
"Ừm, cây đó cùng với cây anh Diệp Tinh mua lần trước giống nhau như đúc." Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu.
Lần trước Diệp Tinh bỏ ra 1000 tệ mỗi cây, mua mười cây, từ đó về sau mỗi ngày cô đều phải dành thời gian chạy đến ruộng nhà mình xem một chút, xem có loại cỏ kỳ quái mới nào mọc ra hay không.
Ngay một ngày trước, cô thế nhưng thật sự phát hiện, hơn nữa tốc độ sinh trưởng của cỏ này rất nhanh, lại còn không chỉ có một gốc cây.
Cùng ba mẹ thương lượng một chút, ba mẹ cô cũng rất kích động, liền bảo cô gọi điện thoại cho Diệp Tinh, xem Diệp Tinh có hứng thú mua hay không.
- Anh Diệp Tinh, anh còn cần những dược thảo kia sao? Đàm Nguyên Nguyên cẩn thận hỏi.
Dần dần, dược thảo trong tay hắn trở nên khô héo, chỉ cần gió thổi qua là hóa thành bột phấn bay vào không khí.
“Bụi Linh Huyền Thảo thứ mười rèn luyện kết thúc.” Diệp Tinh đứng dậy.
Hắn nắm tay phải lại, cảm nhận một chút sức mạnh của bản thân, trên mặt tràn ngập sự vui vẻ.
Lúc sử dụng bụi Linh Huyền Thảo thứ tám hắn đã hoàn thành rèn luyện kinh mạch, bây giờ đã chuyển sang luyện máu.
“Đáng tiếc dùng hết Linh Huyền Thảo rồi, tiếp theo đoán chừng phải cần ít nhất hai tháng mới có thể hoàn thành luyện máu!” Diệp Tinh lại lắc đầu.
Năm giai đoạn lớn của Luyện Thể, mỗi một giai đoạn tiêu tốn thời gian ngày càng nhiều, nếu tu luyện bình thường, cả một cảnh giới Luyện Thể cần ít nhất hơn một năm.
Diệp Tinh có được một vài cơ duyên, hiện tại không tới ba tháng đã bước vào giai đoạn thứ tư, tốc độ này đã rất nhanh rồi.
...
“Brư...” Điện thoại kêu lên, là Hoàng Thiên Vũ gọi tới.
Hoàng Thiên Vũ báo cho Diệp Tinh một vài tin tức liên quan tới liên quan tới Trịnh gia.
Lúc này Trịnh gia hoàn toàn loạn thành một đống.
Bọn họ không chỉ bị Hoàng gia hủy bỏ hợp tác, hơn nữa còn bị chèn ép mọi mặt, chuyện làm ăn rơi xuống vực sâu, thậm chí nhân viên còn không ngừng đưa đơn từ chức, cho dù tuyển nhân viên mới, thì năng lực của bản thân cũng có chút vấn đề, thậm chí cửa hàng không ngừng nhận được khiếu nại của khách hàng.
“Rốt cuộc là ai đang chèn ép Trịnh gia chúng ta?” Trịnh Cường ở trong nhà đập vỡ chiếc chén trà mà ông thích nhất, tức giận nói.
Mỗi ngày nhà bọn họ đều đang lỗ vốn, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tài sản như nước biến mất ba phần!
Mấy ngày này, Trịnh Cường cảm nhận được ác ý sâu sắc xung quanh, hơn nữa không chỉ là Hoàng gia, dường như còn có thể lực nào khác đang ra tay với bọn họ.
Trịnh Hằng không dám nói gì, trốn ở phía xa, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy ba mình nổi trận lôi đình như vậy.
“Đều tại thằng nghịch tử mày.” Trịnh Cường nhìn dáng vẻ tàn lụi của con trai mình, giận run người.
Từ sau sự việc lần trước, Trịnh gia bọn họ như trượt khỏi sườn núi, thay đổi đột ngột.
“Ba, theo phân tích của con, chuyện lần này rất có thể là do Diệp Tinh, con đi tìm cậu ta.” Trịnh Hằng nói: “Tìm thấy Diệp Tinh sau đó cho cậu ta chút lợi ích không phải là ổn rồi sao.”
“Mày không có não à?” Trịnh Cường nhìn con trai mình, giống như nhìn một thằng đần, tức giận nói: “Nếu thật sự là cậu ta, đến cả Hoàng gia cũng nghe theo lệnh của cậu ta, mày cảm thấy bản thân có gì tốt có thể khiến cậu ta coi trọng?”
Con trai ông ta ngấp nghé bạn gái cậu ta, còn nói lời uy hiếp, đây là đại thù. Trịnh Cường ông cẩn thận một đời, lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Trịnh Hằng dè dặt nói.
“Rời khỏi Thượng Hải đi.” Trịnh Cường thở dài một hơi, thân thể thẳng tắp nháy mắt trở nên ỉu xìu.
“Rời đi?” Mặt Trịnh Hằng ngập vẻ không thể tin nổi.
Nhà bọn họ dốc sức làm ăn ở Thượng Hải lâu như vậy, Trịnh đại công tử anh ta phong quang vô tận, lại phải rời đi?
“Sự chèn ép chúng ta phải chịu ở Thượng Hải quá lớn, nếu còn tiếp tục chỉ có một con đường chết, chỉ có thể rời đi.” Trịnh Cường thở dài nói.
Trịnh Hằng nhìn ba mình chỉ trong chốc lát đã già đi rất nhiều, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng sinh ra một tia hối hận.
Đều tại anh ta, Trịnh gia bọn họ mới trở nên như vậy trong thời gian ngắn.
Mười ngày trước anh ta phô trương thế nào, cao cao tại thượng, sau đó lại giống như một con chó nhà có tang chán nản rời đi.
"Trịnh gia rời khỏi thành phố Thượng Hải?" Diệp Tinh nghe được tin tức này xong hắn cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, mà là đang suy nghĩ chuyện tiếp theo của bộ phim "Giới Nguyên Châu". Tuy nhiên, trong khi suy nghĩ, hắn lại nhận được một cuộc gọi lạ.
"Alo, ai vậy?" Diệp Tinh tiếp nhận, trực tiếp hỏi.
- Là Diệp Tinh đại ca sao? Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái: "Em là Đàm Nguyên Nguyên lần trước bán cho anh loại cây đặc biệt kia."
"Đàm Nguyên Nguyên?" Diệp Tinh trong lòng khẽ động.
Lần trước mười gốc cây Linh Huyền Thảo vẫn là ở trên tay Đàm Nguyên Nguyên mua về.
......
Lúc này Đàm Nguyên Nguyên đang ở một khu chợ ở thành phố Thượng Hải, cô mặc quần áo kẻ sọc mộc mạc, trên chân mang một đôi giày bóng cũ kỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có một tia sợ hãi.
Xa xa, Diệp Tinh sải bước đi tới.
"Anh Diệp Tinh." Nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt Đàm Nguyên Nguyên nhất thời lộ ra vẻ vui sướng, vội vàng chạy tới.
"Em nói em lại phát hiện dược thảo kỳ quái kia à?" Diệp Tinh trực tiếp hỏi.
Vừa rồi Đàm Nguyên Nguyên nói mình phát hiện dược thảo, bọn họ hẹn gặp mặt ở chỗ này.
"Ừm, cây đó cùng với cây anh Diệp Tinh mua lần trước giống nhau như đúc." Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu.
Lần trước Diệp Tinh bỏ ra 1000 tệ mỗi cây, mua mười cây, từ đó về sau mỗi ngày cô đều phải dành thời gian chạy đến ruộng nhà mình xem một chút, xem có loại cỏ kỳ quái mới nào mọc ra hay không.
Ngay một ngày trước, cô thế nhưng thật sự phát hiện, hơn nữa tốc độ sinh trưởng của cỏ này rất nhanh, lại còn không chỉ có một gốc cây.
Cùng ba mẹ thương lượng một chút, ba mẹ cô cũng rất kích động, liền bảo cô gọi điện thoại cho Diệp Tinh, xem Diệp Tinh có hứng thú mua hay không.
- Anh Diệp Tinh, anh còn cần những dược thảo kia sao? Đàm Nguyên Nguyên cẩn thận hỏi.