Chương 65: Bồi tội 2
" Tôi thấy San San vẫn có cơ hội." Bên cạnh, Hạ Lâm vẫn không nói lời nào bỗng nhiên cười nói, thay đổi bộ dáng trầm mặc lúc trước.
Vừa rồi Hạ Lâm cũng nghe Chu San nói, cửa hàng thú cưng Diệp Tinh quả thật có thể kiếm tiền, nhưng ở trước mặt tập đoàn Triệu thị cường đại này tựa hồ không đáng nhắc tới, điều này làm cho trong lòng cô bỗng nhiên lại trở nên thoải mái.
Tựa như cô ta cho rằng tập đoàn Triệu thị này có thể đánh bay Diệp Tinh xuống, làm cho hào quang trên người Diệp Tinh biến mất rất nhiều.
Đoàn người tiến vào trong đó, sau đó đặt một cái phòng riêng.
"Oa, những món ăn này giá cả thật đắt." Mấy người đang nhìn thực đơn.
Các món ăn trên rẻ nhất là 100 nhân dân tệ, thậm chí còn có hàng ngàn nhân dân tệ một món ăn.
"Mức độ tiêu thụ của khách sạn Kim Mạc rất cao. Chỉ cần gọi hai món ăn cũng đã tốn hàng trăm tệ. Nếu có thêm người, mức tiêu thụ lên tới hàng nghìn là chuyện bình thường." Chu San nhìn thực đơn nói.
Diệp Tinh cười cười nói: "Mọi người muốn ăn cái gì thì gọi đi, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."
"Ông chủ Diệp thật khí phách." Nhất thời, Trương Mộng khen ngợi.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng các cô vẫn lựa chọn những món ăn hơi rẻ hơn một chút, cuối cùng vẫn là Diệp Tinh lại gọi mấy món đắt tiền, thêm một ít bia cùng đồ uống.
Chẳng bao lâu, từng món ăn bắt đầu lên bàn.
"Diệp Tinh." Trên bàn ăn, Thạch Lỗi cầm bia đứng lên, cười nói: "Chuyện lúc trước xin lỗi, tôi thay Lâm Lâm xin lỗi cậu."
Nói xong, Hạ Lâm cũng đứng lên, mặt mang theo áy náy, nói: "Diệp Tinh, Tiểu Ngư, chuyện lúc trước đều là tôi không đúng."
Cô giơ bia trong tay lên, nói: "Chén này xem như thành ý xin lỗi của tôi."
Cô uống hết bia trong tay.
Mọi người nhìn Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, chờ bọn họ trả lời.
"Chị Lâm, chuyện quá khứ thì để nó qua đi." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu nói, không muốn dây dưa chuyện lúc trước.
Lâm Tiểu Ngư nói như vậy, Diệp Tinh cũng khẽ gật đầu, không nói gì.
"Ha ha, tất cả mọi người đều là bạn học, không nên có thù qua đêm." Trương Mộng đứng lên, cười nói: "Nào, chúng ta đến uống một ly, kính ông chủ Diệp của chúng ta một chút."
Mọi người nâng ly lên.
Trong mấy người, Chu Lãnh Huyên tính tình quá lạnh nhạt, Tiền Giai Giai lại trầm mặc ít nói, Hạ Lâm, Thạch Lỗi cũng có chút câu nệ, không khí sinh động chính là Trương Mộng cùng Chu San.
Toàn bộ phòng riêng ngược lại rất náo nhiệt.
Chờ đến khi ăn được một nửa, Thạch Lỗi đi ra ngoài đi vệ sinh.
"Thạch Lỗi." Đợi đến khi anh ta trở về lại bỗng nhiên có một đạo thanh âm hô anh ta lại.
Thạch Lỗi quay đầu nhìn, nhìn thấy một vị thanh niên cả người vest áo, diện mạo có chút âm nhu.
"Trịnh Hằng." Thạch Lỗi nhìn thấy người thanh niên, trên mặt lập tức chất lên nụ cười.
"Tôi nói đoạn thời gian gần đây tiểu tử cậu rất bận rộn nha, đã nhiều ngày chưa từng gặp mặt." Trịnh Hằng đi tới vỗ vỗ bả vai Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi xấu hổ cười cười.
Anh ta biết Trịnh Hằng vẫn muốn theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, muốn tiếp cận anh ta và Hạ Lâm, nhưng sau khi biết giá trị ngàn vạn của Diệp Tinh, với gia cảnh gia đình nhỏ bé của anh ta, anh ta cũng không dám đắc tội Diệp Tinh đâu.
Thạch Lỗi không dám đắc tội Diệp Tinh, nhưng Trịnh Hằng không giống thế.
“Tôi đi ăn cơm với Hạ Lâm.” Thạch Lỗi cười nói.
“Ừm? Vậy Lâm Tiểu Ngư có tới không?” Mắt Trịnh Hằng sáng lên.
Trịnh Hằng anh đẹp trai, nhiều tiền, từng quen rất nhiều bạn gái, nhưng trước giờ chưa từng gặp loại người như Lâm Tiểu Ngư, nhưng có điều Lâm Tiểu Ngư chỉ như một khúc xương khó gặm, dường như không có bất kỳ hứng thú gì với anh ta.
Nhưng càng như vậy, anh ta càng động tâm.
Thế nhưng, Lâm Tiểu Ngư lại có bạn trai rồi, hơn nữa quan hệ của hai người lại rất tốt, đây là một vấn đề rất lớn.
Vừa nghĩ tới một cô gái như Lâm Tiểu Ngư bị chàng trai khác chiêm đoạt, trong lòng anh ta không khỏi bùng lên một ngọn lửa giận. Nhưng hiện tại là xã hội pháp trị, anh ta cũng không thể đầu óc có vấn đề mà bỏ tiền thuê người đánh Diệp Tinh một trận, một khi để lại manh mối gì đó, cho dù gia thế như thế nào, đều phải tới đồn cảnh sát ngồi mấy ngày.
Nếu để ba anh ta biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta.
“Sao vậy? Trịnh Hằng?” Phía xa, một chàng trai đi tới, cười nói.
Anh ta lại gặp Thạch Lỗi, nói: “Sao nói chuyện với Thạch Lỗi lâu vậy?”
Hiển nhiên anh ta cũng quen Thạch Lỗi.
“Bạn gái Thạch Lỗi có một người bạn cùng phòng tên là Lâm Tiểu Ngư, tôi khá thích cô ấy, nhưng cô ấy lại có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai cô ấy khá ngông cuồng, có chút đau đầu.” Trịnh Hằng lắc đầu nói.
“Ồ? Còn có cô gái có thể khiến cho thánh thủ tình trường gặp khó khăn?” Chàng trai đó cười nói.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy gia thế của bạn trai Lâm Tiểu Ngư thế nào?”
“Ba mẹ đều là người bình thường, nhà khá nghèo, trước đây cậu ta vì mẹ mình bị bệnh nặng còn nghỉ học một thời gian.” Trịnh Hằng nói những gì mình biết ra.
“Vậy còn sợ gì?” Chàng trai khinh bỉ nhìn Trịnh Hằng một cái, nói: “Cậu còn sợ đạp phải tấm sắt à?”
“Trịnh đại công tử cậu đa tài đa nghệ, theo đuổi nữ sinh không phải dễ như trở bàn tay? Xã hội bây giờ có cô gái nào mà không thích tiền chứ? Cậu trực tiếp đập tiền không phải là được rồi à? Hơn nữa còn có thể dùng cách khác khiến cho bạn trai cô ta trở nên chật vật, làm giảm địa vị trong lòng nữ sinh đó, nếu còn không được có thể sử dụng một số thủ đoạn cực đoan.”
Vừa rồi Hạ Lâm cũng nghe Chu San nói, cửa hàng thú cưng Diệp Tinh quả thật có thể kiếm tiền, nhưng ở trước mặt tập đoàn Triệu thị cường đại này tựa hồ không đáng nhắc tới, điều này làm cho trong lòng cô bỗng nhiên lại trở nên thoải mái.
Tựa như cô ta cho rằng tập đoàn Triệu thị này có thể đánh bay Diệp Tinh xuống, làm cho hào quang trên người Diệp Tinh biến mất rất nhiều.
Đoàn người tiến vào trong đó, sau đó đặt một cái phòng riêng.
"Oa, những món ăn này giá cả thật đắt." Mấy người đang nhìn thực đơn.
Các món ăn trên rẻ nhất là 100 nhân dân tệ, thậm chí còn có hàng ngàn nhân dân tệ một món ăn.
"Mức độ tiêu thụ của khách sạn Kim Mạc rất cao. Chỉ cần gọi hai món ăn cũng đã tốn hàng trăm tệ. Nếu có thêm người, mức tiêu thụ lên tới hàng nghìn là chuyện bình thường." Chu San nhìn thực đơn nói.
Diệp Tinh cười cười nói: "Mọi người muốn ăn cái gì thì gọi đi, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."
"Ông chủ Diệp thật khí phách." Nhất thời, Trương Mộng khen ngợi.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng các cô vẫn lựa chọn những món ăn hơi rẻ hơn một chút, cuối cùng vẫn là Diệp Tinh lại gọi mấy món đắt tiền, thêm một ít bia cùng đồ uống.
Chẳng bao lâu, từng món ăn bắt đầu lên bàn.
"Diệp Tinh." Trên bàn ăn, Thạch Lỗi cầm bia đứng lên, cười nói: "Chuyện lúc trước xin lỗi, tôi thay Lâm Lâm xin lỗi cậu."
Nói xong, Hạ Lâm cũng đứng lên, mặt mang theo áy náy, nói: "Diệp Tinh, Tiểu Ngư, chuyện lúc trước đều là tôi không đúng."
Cô giơ bia trong tay lên, nói: "Chén này xem như thành ý xin lỗi của tôi."
Cô uống hết bia trong tay.
Mọi người nhìn Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, chờ bọn họ trả lời.
"Chị Lâm, chuyện quá khứ thì để nó qua đi." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu nói, không muốn dây dưa chuyện lúc trước.
Lâm Tiểu Ngư nói như vậy, Diệp Tinh cũng khẽ gật đầu, không nói gì.
"Ha ha, tất cả mọi người đều là bạn học, không nên có thù qua đêm." Trương Mộng đứng lên, cười nói: "Nào, chúng ta đến uống một ly, kính ông chủ Diệp của chúng ta một chút."
Mọi người nâng ly lên.
Trong mấy người, Chu Lãnh Huyên tính tình quá lạnh nhạt, Tiền Giai Giai lại trầm mặc ít nói, Hạ Lâm, Thạch Lỗi cũng có chút câu nệ, không khí sinh động chính là Trương Mộng cùng Chu San.
Toàn bộ phòng riêng ngược lại rất náo nhiệt.
Chờ đến khi ăn được một nửa, Thạch Lỗi đi ra ngoài đi vệ sinh.
"Thạch Lỗi." Đợi đến khi anh ta trở về lại bỗng nhiên có một đạo thanh âm hô anh ta lại.
Thạch Lỗi quay đầu nhìn, nhìn thấy một vị thanh niên cả người vest áo, diện mạo có chút âm nhu.
"Trịnh Hằng." Thạch Lỗi nhìn thấy người thanh niên, trên mặt lập tức chất lên nụ cười.
"Tôi nói đoạn thời gian gần đây tiểu tử cậu rất bận rộn nha, đã nhiều ngày chưa từng gặp mặt." Trịnh Hằng đi tới vỗ vỗ bả vai Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi xấu hổ cười cười.
Anh ta biết Trịnh Hằng vẫn muốn theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, muốn tiếp cận anh ta và Hạ Lâm, nhưng sau khi biết giá trị ngàn vạn của Diệp Tinh, với gia cảnh gia đình nhỏ bé của anh ta, anh ta cũng không dám đắc tội Diệp Tinh đâu.
Thạch Lỗi không dám đắc tội Diệp Tinh, nhưng Trịnh Hằng không giống thế.
“Tôi đi ăn cơm với Hạ Lâm.” Thạch Lỗi cười nói.
“Ừm? Vậy Lâm Tiểu Ngư có tới không?” Mắt Trịnh Hằng sáng lên.
Trịnh Hằng anh đẹp trai, nhiều tiền, từng quen rất nhiều bạn gái, nhưng trước giờ chưa từng gặp loại người như Lâm Tiểu Ngư, nhưng có điều Lâm Tiểu Ngư chỉ như một khúc xương khó gặm, dường như không có bất kỳ hứng thú gì với anh ta.
Nhưng càng như vậy, anh ta càng động tâm.
Thế nhưng, Lâm Tiểu Ngư lại có bạn trai rồi, hơn nữa quan hệ của hai người lại rất tốt, đây là một vấn đề rất lớn.
Vừa nghĩ tới một cô gái như Lâm Tiểu Ngư bị chàng trai khác chiêm đoạt, trong lòng anh ta không khỏi bùng lên một ngọn lửa giận. Nhưng hiện tại là xã hội pháp trị, anh ta cũng không thể đầu óc có vấn đề mà bỏ tiền thuê người đánh Diệp Tinh một trận, một khi để lại manh mối gì đó, cho dù gia thế như thế nào, đều phải tới đồn cảnh sát ngồi mấy ngày.
Nếu để ba anh ta biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta.
“Sao vậy? Trịnh Hằng?” Phía xa, một chàng trai đi tới, cười nói.
Anh ta lại gặp Thạch Lỗi, nói: “Sao nói chuyện với Thạch Lỗi lâu vậy?”
Hiển nhiên anh ta cũng quen Thạch Lỗi.
“Bạn gái Thạch Lỗi có một người bạn cùng phòng tên là Lâm Tiểu Ngư, tôi khá thích cô ấy, nhưng cô ấy lại có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai cô ấy khá ngông cuồng, có chút đau đầu.” Trịnh Hằng lắc đầu nói.
“Ồ? Còn có cô gái có thể khiến cho thánh thủ tình trường gặp khó khăn?” Chàng trai đó cười nói.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy gia thế của bạn trai Lâm Tiểu Ngư thế nào?”
“Ba mẹ đều là người bình thường, nhà khá nghèo, trước đây cậu ta vì mẹ mình bị bệnh nặng còn nghỉ học một thời gian.” Trịnh Hằng nói những gì mình biết ra.
“Vậy còn sợ gì?” Chàng trai khinh bỉ nhìn Trịnh Hằng một cái, nói: “Cậu còn sợ đạp phải tấm sắt à?”
“Trịnh đại công tử cậu đa tài đa nghệ, theo đuổi nữ sinh không phải dễ như trở bàn tay? Xã hội bây giờ có cô gái nào mà không thích tiền chứ? Cậu trực tiếp đập tiền không phải là được rồi à? Hơn nữa còn có thể dùng cách khác khiến cho bạn trai cô ta trở nên chật vật, làm giảm địa vị trong lòng nữ sinh đó, nếu còn không được có thể sử dụng một số thủ đoạn cực đoan.”