Chương 46: Khiếp Sợ
Tiệm thú cưng quá lớn, nhìn các cửa tiệm xung quanh rõ ràng kém hơn không chỉ một cấp bậc.
Vừa rồi rõ ràng Chu Ngọc Đình thấy nhân viên tiệm thú cưng đang cùng nói chuyện Diệp Tinh, trông dáng vẻ hai người nói chuyện có vẻ như Diệp Tinh đang phân phó chuyện gì.
Trong lòng suy nghĩ, Chu Ngọc Đình đi tới tiệm thú cưng lớn.
"Xin chào quý khách!" "Xin chào quý khách!"
Vừa đi vào tiệm, liền có mấy âm thanh non nớt vang lên.
Chu Ngọc Đình nhìn, một con vẹt đang nghiêng đầu nhỏ nhìn cô. Những con vẹt này trông rất đáng yêu, lần đầu tiên cô nhìn thấy đã vô cùng yêu thích.
"Xin chào." Lý Thiến mặc trang phục nhân viên đi tới, mỉm cười nói: "Xin hỏi quý khách là tới mua vẹt sao?"
Chu Ngọc Đình vội vàng xua tay một cái, nói: "Tôi xem một chút đã."
"Được." Lý Thiến mỉm cười gật đầu, rời đi tiếp những khách khác.
Chu Ngọc Đình nhìn cửa hàng mặt tiền đồ sộ, toàn bộ cửa hàng trông rất sạch sẽ, chiếc lồng nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, khiến người nhìn vào có cảm giác rất thoải mái.
"Cái giá này thật đắt!"
Chu Ngọc Đình rục rịch định mua nhưng khi nhìn giá một con vẹt, trong mắt lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đám vẹt này giá thấp nhất 10 nghìn, trên 20 nghìn, 30 nghìn, 100 nghìn cũng có một ít. Đắt tiền nhất thậm chí đạt tới 200 nghìn.
"Những con vẹt này còn biết thuộc thơ, còn có một bộ phận biết kể chuyện, thật thần kỳ." Chu Ngọc Đình nhìn về bảng giới thiệu đơn giản về thú cưng trong tiệm.
"Tùy tiện một con vẹt đã vượt qua một tháng tiền lương của rất nhiều người."
Càng xem trong lòng Chu Ngọc Đình càng chấn động.
Cô đi một vòng, chỉ cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, vẹt nơi này mặc dù cô vừa thấy đã thích, nhưng cô lại không dám bỏ tiền ra mua.
"Tiệm thú cưng lớn như vậy chẳng lẽ có quan hệ với Diệp Tinh?"
Trong lòng âm thầm nghĩ, sau đó Chu Ngọc Đình đi tới trước mặt Lý Thiến, dè đặt hỏi: "Xin chào, xin hỏi một chút ông chủ tiệm thú cưng tên gì?"
"Diệp Tinh." Lý Thiến cười trả lời, cũng không giấu giếm.
Ở gần đây mọi người đều biết chủ tiệm thú cưng này tên Diệp Tinh.
"Vậy mà lại là ông chủ của tiệm thú cưng!"
Trong lòng Chu Ngọc Đình chấn động, chàng trai lộ mặt mang vẻ ấm áp trước mặt Lâm Tiểu Ngư, mẹ bị bệnh nặng trong lời đồn, bởi vì nhà nghèo mà nghỉ học, lại nháy mắt trở thành chủ nhân của tiệm thú cưng lớn này.
Liếc nhìn lại, trong tiệm thú cưng này vẹt có chừng hơn 200 con, vậy tính sơ sơ tổng giá trị ít nhất cũng phải mấy triệu!
Đây là số tiền mà phần lớn mà một đời người mới có thể kiếm được.
"Sao có thể? Nếu quả thật như vậy, Diệp Tinh tại sao phải nghỉ học?" Lý Ngọc Đình có một chút không tin.
Cô rời khỏi tiệm thú cưng, sau đó đi tới một của hàng cạnh đó.
"Xin chào, xin hỏi một chút anh biết ông chủ của tiệm thú cưng kia không?" Chu Ngọc Đình làm bộ như tò mò hỏi.
"Dĩ nhiên biết, ông chủ là một chàng trai rất trẻ tuổi và đẹp trai, tên Diệp Tinh, thú cưng bên trong cũng rất tốt, chỉ là quá đắt." Ông chủ rất nhiệt tình trả lời.
Thực tế, tiệm thú cưng buôn bán đắt hàng kéo theo bọn họ cũng làm ăn tốt hơn rất nhiều, dẫu sao Diệp Tinh chỉ bán thú cưng, cũng không bán những vật khác.
"Vậy tiệm thú cưng kiếm được tiền?" Chu Ngọc Đình lại hỏi nói.
"Kiếm được." Ông chủ gật đầu một cái, trong mắt có vẻ hâm mộ: "tôi ở đây, có thể nhìn thấy tình hình của tiệm thú cưng. Mỗi một ngày ít nhất có mười vị khách trở lên mua thú cưng từ trong đó đi ra, phần lớn thời gian gần hai mươi người, hơn nữa khoảng thời gian mới khai trương, mỗi ngày khách lui tới không ngừng, đoán chừng ông chủ Diệp Tinh khi đó mức buôn bán mỗi ngày đều từ 1 triệu trở lên."
Chu Ngọc Đình hoàn toàn hôn mê, mười vị khách trở lên đó chính là mức buôn bán ít nhất của tiệm thú cưng mỗi ngày, 100 nghìn trở lên.
Thứ bây giờ cô mơ ước chính là lương tháng hơn 10 nghìn, có nghĩa là một năm tiền kiếm được tương đương tiền tiệm này kiếm được một ngày.
Hơn nữa mấy ngày đầu mức buôn bán của tiệm thú cưng này mỗi ngày lời 1 triệu, cái này thuyết điều này chứng minh rất có thể giá trị của Diệp Tinh đã hơn 10 triệu...
Không tới hai mươi tuổi đã là phú ông 10 triệu!
Chu Ngọc Đình hoàn toàn bị kinh hãi, cô nhớ lại những lời mà mình nói trước mặt Diệp Tinh, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực.
...
Rời khỏi tiệm thú cưng, Diệp Tinh nhận được một cú điện thoại, là Triệu Mạc gọi tới.
Hai bên hẹn chỗ gặp mặt xong.
"Ha ha, Diệp Tinh, đã lâu không gặp, khoảng thời gian này tiệm thú cưng làm ăn như thế nào?" Trong phòng bao, Triệu Mạc cười nói.
"Khá tốt." Diệp Tinh cười cùng hắn cạn một ly, nói: "Không biết Triệu Mạc anh tìm tôi có chuyện gì?"
Hiện tại tiệm thú cưng của hắn vẫn thuê của Triệu Sơn Nham.
"Diệp Tinh, tôi cũng không nói lời thừa thãi nữa." Triệu Mạc nói thẳng: "Lần này chúng tôi và một công ty khác hợp tác, ông nội tôi cần hai mươi con vẹt xám châu Phi, không biết cậu có cách lấy không?"
Ngẫm nghĩ mấy giây, Diệp Tinh gật đầu nói: "Có thể, trong thời gian bảy ngày tôi có thể giao hàng."
"Được." trên mặt Triệu Mạc nhất thời tràn đầy vui vẻ, nói: "Lần này chúng tôi không phải thuê, mà là trực tiếp mua, hai mươi con vẹt xám châu Phi, dựa theo giá của tiệm thú cưng mỗi một con 100 nghìn, tổng cộng là 2 triệu."
Trước đó khách sạn Kim Mạc bọn họ đã thuê vẹt trong tiệm của Diệp Tinh hai lần.
Diệp Tinh gật đầu một cái, mặc dù hiện tại chữa bệnh kiếm được tiền nhiều hơn, nhưng hắn tạm thời không muốn buông tha dự định buôn bán tiệm thú cưng.
"Nhưng lần này tôi có một yêu cầu là chờ vẹt chuyển đến chỗ chúng tôi, một tháng sau lại gửi 2 triệu này." Triệu Mạc lại cười nói.
Diệp Tinh nghe vậy, khẽ nhíu mày một cái, nói: "Triệu Mạc, như vậy có chút không phù hợp quy tắc giao dịch chứ?"
Triệu Mạc dửng dưng cười nói: "Gần đây tiền của khách sạn có chút không đủ chi tiêu, như vậy đi, trong một tháng tôi tận lực chuyển tiền cho cậu.”
Giao dịch kéo dài trả tiền, đây là một thue đoạn thường thấy trên thương nghiệp.
Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc thật sâu, nói: "Được."
Hắn cũng không có tranh chấp gì, nhưng hảo cảm của hắn đối với Triệu Mạc đã giảm xuống rất nhiều.
"Đến lúc đó mong Diệp Tinh cậu hỗ trợ chuyển vẹt đến khách sạn Kim Mạc giúp tôi." Triệu Mạc cười nói.
Thời gian trôi qua, Diệp Tinh cũng không có biểu hiện cho thấy bất kỳ bối cảnh gì, chỉ có một tiệm thú cưng đang vận chuyển, hơn nữa trong tiệm thú cưng dường như cũng không có nhân vật lớn gì đến thăm.
Triệu Mạc còn biết ba mẹ Diệp Tinh chỉ là người bình thường.
Thựa tế, hiện tại trong lòng Triệu Mạc, địa vị của Diệp Tinh rõ ràng thấp xuống rất nhiều, quan hệ của hai người chỉ tương đương với hợp tác trên thương nghiệp mà thôi.
...
Khoảng 3 ngày sau, Diệp Tinh liền gọi điện thoại cho Triệu Mạc, sau đó gọi một chiếc xe, đưa hai mươi con vẹt qua.
Lúc đi vào sân, xa xa Triệu Mạc đang cùng một chàng trai đang nói chuyện.
"Thật đúng là người quen." Thấy hai người phía xa, trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Xa xa, Triệu Mạc thấy Diệp Tinh đến, cười nói với chàng trai trước mặt: "Anh Thiên Vũ, hàng chúng ta thương nghị đã đến, tôi đi kiểm tra một chút."
Người chàng trai này mặt mũi rất quen thuộc, chính là Hoàng Thiên Vũ.
Vừa rồi rõ ràng Chu Ngọc Đình thấy nhân viên tiệm thú cưng đang cùng nói chuyện Diệp Tinh, trông dáng vẻ hai người nói chuyện có vẻ như Diệp Tinh đang phân phó chuyện gì.
Trong lòng suy nghĩ, Chu Ngọc Đình đi tới tiệm thú cưng lớn.
"Xin chào quý khách!" "Xin chào quý khách!"
Vừa đi vào tiệm, liền có mấy âm thanh non nớt vang lên.
Chu Ngọc Đình nhìn, một con vẹt đang nghiêng đầu nhỏ nhìn cô. Những con vẹt này trông rất đáng yêu, lần đầu tiên cô nhìn thấy đã vô cùng yêu thích.
"Xin chào." Lý Thiến mặc trang phục nhân viên đi tới, mỉm cười nói: "Xin hỏi quý khách là tới mua vẹt sao?"
Chu Ngọc Đình vội vàng xua tay một cái, nói: "Tôi xem một chút đã."
"Được." Lý Thiến mỉm cười gật đầu, rời đi tiếp những khách khác.
Chu Ngọc Đình nhìn cửa hàng mặt tiền đồ sộ, toàn bộ cửa hàng trông rất sạch sẽ, chiếc lồng nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, khiến người nhìn vào có cảm giác rất thoải mái.
"Cái giá này thật đắt!"
Chu Ngọc Đình rục rịch định mua nhưng khi nhìn giá một con vẹt, trong mắt lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đám vẹt này giá thấp nhất 10 nghìn, trên 20 nghìn, 30 nghìn, 100 nghìn cũng có một ít. Đắt tiền nhất thậm chí đạt tới 200 nghìn.
"Những con vẹt này còn biết thuộc thơ, còn có một bộ phận biết kể chuyện, thật thần kỳ." Chu Ngọc Đình nhìn về bảng giới thiệu đơn giản về thú cưng trong tiệm.
"Tùy tiện một con vẹt đã vượt qua một tháng tiền lương của rất nhiều người."
Càng xem trong lòng Chu Ngọc Đình càng chấn động.
Cô đi một vòng, chỉ cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, vẹt nơi này mặc dù cô vừa thấy đã thích, nhưng cô lại không dám bỏ tiền ra mua.
"Tiệm thú cưng lớn như vậy chẳng lẽ có quan hệ với Diệp Tinh?"
Trong lòng âm thầm nghĩ, sau đó Chu Ngọc Đình đi tới trước mặt Lý Thiến, dè đặt hỏi: "Xin chào, xin hỏi một chút ông chủ tiệm thú cưng tên gì?"
"Diệp Tinh." Lý Thiến cười trả lời, cũng không giấu giếm.
Ở gần đây mọi người đều biết chủ tiệm thú cưng này tên Diệp Tinh.
"Vậy mà lại là ông chủ của tiệm thú cưng!"
Trong lòng Chu Ngọc Đình chấn động, chàng trai lộ mặt mang vẻ ấm áp trước mặt Lâm Tiểu Ngư, mẹ bị bệnh nặng trong lời đồn, bởi vì nhà nghèo mà nghỉ học, lại nháy mắt trở thành chủ nhân của tiệm thú cưng lớn này.
Liếc nhìn lại, trong tiệm thú cưng này vẹt có chừng hơn 200 con, vậy tính sơ sơ tổng giá trị ít nhất cũng phải mấy triệu!
Đây là số tiền mà phần lớn mà một đời người mới có thể kiếm được.
"Sao có thể? Nếu quả thật như vậy, Diệp Tinh tại sao phải nghỉ học?" Lý Ngọc Đình có một chút không tin.
Cô rời khỏi tiệm thú cưng, sau đó đi tới một của hàng cạnh đó.
"Xin chào, xin hỏi một chút anh biết ông chủ của tiệm thú cưng kia không?" Chu Ngọc Đình làm bộ như tò mò hỏi.
"Dĩ nhiên biết, ông chủ là một chàng trai rất trẻ tuổi và đẹp trai, tên Diệp Tinh, thú cưng bên trong cũng rất tốt, chỉ là quá đắt." Ông chủ rất nhiệt tình trả lời.
Thực tế, tiệm thú cưng buôn bán đắt hàng kéo theo bọn họ cũng làm ăn tốt hơn rất nhiều, dẫu sao Diệp Tinh chỉ bán thú cưng, cũng không bán những vật khác.
"Vậy tiệm thú cưng kiếm được tiền?" Chu Ngọc Đình lại hỏi nói.
"Kiếm được." Ông chủ gật đầu một cái, trong mắt có vẻ hâm mộ: "tôi ở đây, có thể nhìn thấy tình hình của tiệm thú cưng. Mỗi một ngày ít nhất có mười vị khách trở lên mua thú cưng từ trong đó đi ra, phần lớn thời gian gần hai mươi người, hơn nữa khoảng thời gian mới khai trương, mỗi ngày khách lui tới không ngừng, đoán chừng ông chủ Diệp Tinh khi đó mức buôn bán mỗi ngày đều từ 1 triệu trở lên."
Chu Ngọc Đình hoàn toàn hôn mê, mười vị khách trở lên đó chính là mức buôn bán ít nhất của tiệm thú cưng mỗi ngày, 100 nghìn trở lên.
Thứ bây giờ cô mơ ước chính là lương tháng hơn 10 nghìn, có nghĩa là một năm tiền kiếm được tương đương tiền tiệm này kiếm được một ngày.
Hơn nữa mấy ngày đầu mức buôn bán của tiệm thú cưng này mỗi ngày lời 1 triệu, cái này thuyết điều này chứng minh rất có thể giá trị của Diệp Tinh đã hơn 10 triệu...
Không tới hai mươi tuổi đã là phú ông 10 triệu!
Chu Ngọc Đình hoàn toàn bị kinh hãi, cô nhớ lại những lời mà mình nói trước mặt Diệp Tinh, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực.
...
Rời khỏi tiệm thú cưng, Diệp Tinh nhận được một cú điện thoại, là Triệu Mạc gọi tới.
Hai bên hẹn chỗ gặp mặt xong.
"Ha ha, Diệp Tinh, đã lâu không gặp, khoảng thời gian này tiệm thú cưng làm ăn như thế nào?" Trong phòng bao, Triệu Mạc cười nói.
"Khá tốt." Diệp Tinh cười cùng hắn cạn một ly, nói: "Không biết Triệu Mạc anh tìm tôi có chuyện gì?"
Hiện tại tiệm thú cưng của hắn vẫn thuê của Triệu Sơn Nham.
"Diệp Tinh, tôi cũng không nói lời thừa thãi nữa." Triệu Mạc nói thẳng: "Lần này chúng tôi và một công ty khác hợp tác, ông nội tôi cần hai mươi con vẹt xám châu Phi, không biết cậu có cách lấy không?"
Ngẫm nghĩ mấy giây, Diệp Tinh gật đầu nói: "Có thể, trong thời gian bảy ngày tôi có thể giao hàng."
"Được." trên mặt Triệu Mạc nhất thời tràn đầy vui vẻ, nói: "Lần này chúng tôi không phải thuê, mà là trực tiếp mua, hai mươi con vẹt xám châu Phi, dựa theo giá của tiệm thú cưng mỗi một con 100 nghìn, tổng cộng là 2 triệu."
Trước đó khách sạn Kim Mạc bọn họ đã thuê vẹt trong tiệm của Diệp Tinh hai lần.
Diệp Tinh gật đầu một cái, mặc dù hiện tại chữa bệnh kiếm được tiền nhiều hơn, nhưng hắn tạm thời không muốn buông tha dự định buôn bán tiệm thú cưng.
"Nhưng lần này tôi có một yêu cầu là chờ vẹt chuyển đến chỗ chúng tôi, một tháng sau lại gửi 2 triệu này." Triệu Mạc lại cười nói.
Diệp Tinh nghe vậy, khẽ nhíu mày một cái, nói: "Triệu Mạc, như vậy có chút không phù hợp quy tắc giao dịch chứ?"
Triệu Mạc dửng dưng cười nói: "Gần đây tiền của khách sạn có chút không đủ chi tiêu, như vậy đi, trong một tháng tôi tận lực chuyển tiền cho cậu.”
Giao dịch kéo dài trả tiền, đây là một thue đoạn thường thấy trên thương nghiệp.
Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc thật sâu, nói: "Được."
Hắn cũng không có tranh chấp gì, nhưng hảo cảm của hắn đối với Triệu Mạc đã giảm xuống rất nhiều.
"Đến lúc đó mong Diệp Tinh cậu hỗ trợ chuyển vẹt đến khách sạn Kim Mạc giúp tôi." Triệu Mạc cười nói.
Thời gian trôi qua, Diệp Tinh cũng không có biểu hiện cho thấy bất kỳ bối cảnh gì, chỉ có một tiệm thú cưng đang vận chuyển, hơn nữa trong tiệm thú cưng dường như cũng không có nhân vật lớn gì đến thăm.
Triệu Mạc còn biết ba mẹ Diệp Tinh chỉ là người bình thường.
Thựa tế, hiện tại trong lòng Triệu Mạc, địa vị của Diệp Tinh rõ ràng thấp xuống rất nhiều, quan hệ của hai người chỉ tương đương với hợp tác trên thương nghiệp mà thôi.
...
Khoảng 3 ngày sau, Diệp Tinh liền gọi điện thoại cho Triệu Mạc, sau đó gọi một chiếc xe, đưa hai mươi con vẹt qua.
Lúc đi vào sân, xa xa Triệu Mạc đang cùng một chàng trai đang nói chuyện.
"Thật đúng là người quen." Thấy hai người phía xa, trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Xa xa, Triệu Mạc thấy Diệp Tinh đến, cười nói với chàng trai trước mặt: "Anh Thiên Vũ, hàng chúng ta thương nghị đã đến, tôi đi kiểm tra một chút."
Người chàng trai này mặt mũi rất quen thuộc, chính là Hoàng Thiên Vũ.