Chương 43: Đệ Nhất Cường Giả Ngày Tận Thế
"Chỉ cần bốn lần?" Nghe vậy, trên mặt Hoàng Thành Đống nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
Ung thư gan giai đoạn cuối không thể nghi ngờ mang đến cho ông đả kích cực lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến lòng người trong tập đoàn họ, ông đào tạo người nối nghiệp là Hoàng Thiên Vũ nhưng hiện tại còn quá trẻ tuổi, không thể lấy được sự tin tưởng của các cổ đông trong công ty.
Mấu chốt là năng lực của Hoàng Thiên Vũ hiện tại cách mục tiêu mà ông mong đợi còn rất xa.
Cho dù thật sự tiếp quản công ty, cũng rất khó khiến cho tập đoàn tiếp tục phát triển lớn mạnh.
Hiện tại, chỉ cần bốn lần chữa trị nữa, cũng chính là tám ngày ông có thể hết bệnh. Sau khi khỏi hẳn ông sẽ có đủ thời gian để rèn luyện, đào tạo cho Hoàng Thiên Vũ.
Có kết quả của lần đầu tiên trị liệu, ông cũng không còn hoài nghi gì Diệp Tinh.
"Thiên Vũ, hiện tại chuyển 10 triệu đến tài khoản của Diệp tiên sinh." Hoàng Thành Đống phân phó nói.
"Sau này mỗi một lần chữa trị, liền chuyển 10 triệu qua."
"Vâng, ông nội." Hoàng Thiên Vũ gật đầu, anh ta còn cười với Diệp Tinh một cái.
Thực tế, lúc trước nói là sau khi chữa khỏi bệnh trả 50 triệu, giờ đưa trước mọt phần cũng được.
Rất nhanh, thẻ ngân hàng của Diệp Tinh có thêm 10 triệu.
"Nếu chữa trị kết thúc, vậy tôi đi trước." Diệp Tinh không có ý ở lại kết giao, nói thẳng.
Hoàng Thành Đống gật đầu cười, nói: "Chắc hẳn bây giờ Diệp tiên sinh cũng mệt mỏi, Thiên Vũ, con lái xe tiễn Diệp tiên sinh về đi."
"Vâng." Hoàng Thiên Vũ gật đầu.
Hai người rời đi, trong nhà chỉ còn Hoàng Thành Đống và Lâm Khôn đang đứng, lúc này trong nhà còn có một ít dấu vết tranh đấu lúc trước.
"Lâm Khôn, ông cảm thấy thực lực Diệp Tinh thế nào?" Trầm mặc một chút, Hoàng Thành Đống đột nhiên hỏi.
Vừa rồi Diệp Tinh ra tay bọn họ cũng nhìn thấy, nhưng vừa rồi Diệp Tinh làm như không xảy ra chuyện gì trước mặt họ.
"Cho dù kém hơn tôi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu." Lâm Khôn trầm giọng nói.
Ông luyện võ thuật nhiều năm, nhưng ông thấy một cước vừa rồi đá tên to xác Quan Nhai bay xa mấy mét, mặc dù ông cũng có thể làm được, nhưng vẫn cần phải dốc hết toàn lực.
"Y thuật mạnh như thế, lại là người tập võ, xem ra chàng trai Diệp Tinh này lai lịch không đơn giản." Hoàng Thành Đống thở dài nói.
Nhưng trong mắt ông lại có chút vui mừng, cho dù Diệp Tinh không có lai lịch gì chỉ cần thủ đoạn tùy tiện chữa ung thư giai đoạn cuối này cũng đủ để cho bất kỳ gia tộc lớn nào điên cuồng kết giao.
Bọn họ tiếp xúc với Diệp Tinh, việc cần phải làm chính là qua lại với hắn, không thể là địch.
"Lần này Thiên Long mạo phạm Diệp Tinh, khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để cho nó gây chuyện tiếp, nhất định phải trông coi nó nghiêm ngặt." Hoàng Thành Đống lại nghĩ tới cháu trai lớn của mình, gọi điện nhanh chóng sắp xếp.
...
"Diệp tiên sinh, đã đến địa điểm anh yêu cầu rồi, không biết hai ngày sau tôi liên lạc với anh thế nào?" Hoàng Thiên Vũ cười nói.
"Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho anh." Diệp Tinh nói.
"Được." Lấy được câu trả lời, Hoàng Thiên Vũ mặt tươi cười, lái xe rời đi.
Thành phố Thượng Hải về đêm, từng tòa nhà cao cao toả ra ánh sáng năm màu chớp động, xe cộ qua lại không dứt, hiện lên cảnh tượng một toà đô thị phồn hoa.
Bên lề đường, Diệp Tinh nhìn cảnh sắc, nhưng trong lòng lại đang yên lặng nghĩ ngợi.
"Nửa năm trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống, trong buổi đấu giá của Hoa Hạ xuất hiện một bảo vậy có giá trên trời, bảo vật này tên Vô Danh, là một thanh kiếm chém sắt như chém bùn, niên đại tồn tại cụ thể thì không rõ, không cách nào kiểm tra ra, mà thanh kiếm này cuối cùng bán đấu giá 598 triệu, một cái giá trên trời!"
Trong lòng Diệp Tinh suy nghĩ: "Mà đấu giá được thanh kiếm này chính là Kiếm Hoàng, đệ nhất cường giả của thời kỳ tận thế đen tối!"
Ngày tận thế đen tối giáng xuống, từng vị cường giả nổi dậy, trưởng thành đến Vương Cảnh, trưởng thành đến Hoàng Cảnh, nhưng nổi bật nhất không thể nghi ngờ là những người đứng ở đỉnh cao.
Chiến Hoàng là một trong số đó, ông ta là đệ nhị cường giả của Hoa Hạ, xếp trước vị trí thứ năm trên toàn thế giới.
Mà đệ nhất cường giả Hoa Hạ là Kiếm Hoàng, ông ta tuyệt đối là đệ nhất cường giả của Trái Đất! Có tin đồn thậm chí ông ta đã vượt qua Hoàng Cảnh, đánh chết cường giả Hoàng Cảnh đơn giản như giết chết một con kiến.
Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một chút ánh sáng: "Mà Kiếm Hoàng kia sử dụng binh khí chính là thanh trường kiếm Vô Danh mua được ở phòng đấu giá ngày đó!"
Thời kỳ tận thế đen tối, rất nhiều cường giả căn cứ vào tất cả những sự việc đã diễn ra mà suy đoán, Kiếm Hoàng có thể trở thành đệ nhất cường giả tuyệt đối như vậy, hơn 9 phần khả năng là bởi vì thanh trường kiếm kia.
Nhưng cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ lần đấu giá đó, bọn họ liền mất đi cơ hội đạt được trường kiếm Vô Danh!
Nhưng hiện tại Diệp Tinh sống lại một lần, mà khoảng cách thời gian từ giờ cho đến lúc trường kiếm đấu giá còn có một năm lẻ ba tháng.
"Chỉ trong một năm này tài sản của mình đạt sáu trăm triệu trở lên, mình sẽ có cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm này!"
Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một chút ánh sáng khiếp người.
Trừ hắn, không ai biết thanh trường kiếm kia, cho dù Kiếm Hoàng sau này cũng không biết.
Thực tế, trước đây Diệp Tinh đã nghĩ qua về việc đoạt thanh trường kiếm, nhưng đây là hội đấu giá cao cấp nhất của Hoa Hạ, tiến vào bên trong không ai không phải nhà giàu cao cấp, muốn lấy ra 598 triệu, Diệp Tinh cho rằng tuyệt đối không thể nào.
Đoán chừng Hoa Hạ cũng không có nhiều nhà giàu tổng tàisản vượt qua 598 triệu.
Nhưng trước đó Hoàng Thiên Vũ gọi điện tới khiến hắn nghĩ ra một cách, trên người hắn có nhân sâm dược hiệu tám trăm năm, phối hợp linh lực có thể tùy ý chữa bệnh ung thư.
Chỉ cần hắn chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống, sau đó dựa vào Hoàng Thành Đống tiến vào vòng tròn của đám nhà giàu cao, những gia tộc lớn kia khẳng định cũng có người mắc bệnh ung thư, vậy hắn có thể tiếp tục kiếm tiền.
Sau mấy lần chữa trị, hắn có thể tích lũy được tài sản mấy trăm triệu, sau đó hoàn toàn có thể áp dụng.
Sự tình xảy ra ở kiếp trước từng chuyện từng chuyên được hắn nhớ lại, trong lòng có một kế hoạch đang không ngừng hoàn thiện, nếu quả thật triển khai kế hoạch một cách hoàn mỹ, vậy hơn một năm sau chưa chắc không có được cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm kia!
Chính vì vậy, hiện tại hắn mới đáp ứng Hoàng Thiên Vũ chữa trị cho ông nội anh ta, hơn nữa khiêu khích của Hoàng Thiên Long hắn cũng tạm thời nhịn xuống.
So với việc đạt được trường kiếm, những việc nhỏ nhặt này không đáng kể.
"Phù!"
Hít sâu một hơi, Diệp Tinh đem suy nghĩ trong lòng hoàn toàn thu liễm.
"Bây giờ nghĩ những cái kia còn quá sớm, ta hiện tại muốn làm chính là cố gắng nâng cao thực lực của mình, hơn nữa chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống."
Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh nhanh chóng rời đi nơi này.
...
Rất nhanh đã tới ngày thứ hai, Diệp Tinh tới trường, giống như một sinh viên bình thường thành thật lên lớp.
"Này, các cậu nghe nói chưa, ngày hôm qua trong sân trường xuất hiện một người rất trâu bò, một tay bóp vỡ bóng rổ."
"Tôi biết, hơn nữa mấy người Trương Viễn còn bị đánh cho một trận đó."
"Diễn đàn trường hiện tại đã tràn ngập bình luận rồi, đáng tiếc lúc ấy xung quanh cũng không có bao nhiêu người, hơn nữa bọn họ đều bị kinh sợ, quên mất quay video."
"Cho dù nhớ tới quay video, ai dám tùy ý quay chứ? Không sợ ngưu nhân kia trực tiếp bóp vỡ điện thoại à?"
...
Rất nhiều bạn học đang bàn tán.
Diệp Tinh nghe mọi người bàn tán, nhưng trong lòng rất bình tĩnh.
"Này, Tiểu Ngư, cậu nghe nói gì chưa? Hôm qua Trương Viễn bị đánh." Trương Mộng tiến sát đến Lâm Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói.
Lâm Tiểu Ngư gật đầu một cái, tất nhiên cô biết chuyện này.
"Bọn họ bị đánh xong, có động tĩnh gì không?" Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút hỏi.
"Không, nghe nói Trương Viễn bị doạ sợ hoàn toàn, hiện tại còn không dám đến sân bóng rổ, thành thật ngồi trong phòng học." Trương Mộng cười hì hì nói.
Ung thư gan giai đoạn cuối không thể nghi ngờ mang đến cho ông đả kích cực lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến lòng người trong tập đoàn họ, ông đào tạo người nối nghiệp là Hoàng Thiên Vũ nhưng hiện tại còn quá trẻ tuổi, không thể lấy được sự tin tưởng của các cổ đông trong công ty.
Mấu chốt là năng lực của Hoàng Thiên Vũ hiện tại cách mục tiêu mà ông mong đợi còn rất xa.
Cho dù thật sự tiếp quản công ty, cũng rất khó khiến cho tập đoàn tiếp tục phát triển lớn mạnh.
Hiện tại, chỉ cần bốn lần chữa trị nữa, cũng chính là tám ngày ông có thể hết bệnh. Sau khi khỏi hẳn ông sẽ có đủ thời gian để rèn luyện, đào tạo cho Hoàng Thiên Vũ.
Có kết quả của lần đầu tiên trị liệu, ông cũng không còn hoài nghi gì Diệp Tinh.
"Thiên Vũ, hiện tại chuyển 10 triệu đến tài khoản của Diệp tiên sinh." Hoàng Thành Đống phân phó nói.
"Sau này mỗi một lần chữa trị, liền chuyển 10 triệu qua."
"Vâng, ông nội." Hoàng Thiên Vũ gật đầu, anh ta còn cười với Diệp Tinh một cái.
Thực tế, lúc trước nói là sau khi chữa khỏi bệnh trả 50 triệu, giờ đưa trước mọt phần cũng được.
Rất nhanh, thẻ ngân hàng của Diệp Tinh có thêm 10 triệu.
"Nếu chữa trị kết thúc, vậy tôi đi trước." Diệp Tinh không có ý ở lại kết giao, nói thẳng.
Hoàng Thành Đống gật đầu cười, nói: "Chắc hẳn bây giờ Diệp tiên sinh cũng mệt mỏi, Thiên Vũ, con lái xe tiễn Diệp tiên sinh về đi."
"Vâng." Hoàng Thiên Vũ gật đầu.
Hai người rời đi, trong nhà chỉ còn Hoàng Thành Đống và Lâm Khôn đang đứng, lúc này trong nhà còn có một ít dấu vết tranh đấu lúc trước.
"Lâm Khôn, ông cảm thấy thực lực Diệp Tinh thế nào?" Trầm mặc một chút, Hoàng Thành Đống đột nhiên hỏi.
Vừa rồi Diệp Tinh ra tay bọn họ cũng nhìn thấy, nhưng vừa rồi Diệp Tinh làm như không xảy ra chuyện gì trước mặt họ.
"Cho dù kém hơn tôi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu." Lâm Khôn trầm giọng nói.
Ông luyện võ thuật nhiều năm, nhưng ông thấy một cước vừa rồi đá tên to xác Quan Nhai bay xa mấy mét, mặc dù ông cũng có thể làm được, nhưng vẫn cần phải dốc hết toàn lực.
"Y thuật mạnh như thế, lại là người tập võ, xem ra chàng trai Diệp Tinh này lai lịch không đơn giản." Hoàng Thành Đống thở dài nói.
Nhưng trong mắt ông lại có chút vui mừng, cho dù Diệp Tinh không có lai lịch gì chỉ cần thủ đoạn tùy tiện chữa ung thư giai đoạn cuối này cũng đủ để cho bất kỳ gia tộc lớn nào điên cuồng kết giao.
Bọn họ tiếp xúc với Diệp Tinh, việc cần phải làm chính là qua lại với hắn, không thể là địch.
"Lần này Thiên Long mạo phạm Diệp Tinh, khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để cho nó gây chuyện tiếp, nhất định phải trông coi nó nghiêm ngặt." Hoàng Thành Đống lại nghĩ tới cháu trai lớn của mình, gọi điện nhanh chóng sắp xếp.
...
"Diệp tiên sinh, đã đến địa điểm anh yêu cầu rồi, không biết hai ngày sau tôi liên lạc với anh thế nào?" Hoàng Thiên Vũ cười nói.
"Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho anh." Diệp Tinh nói.
"Được." Lấy được câu trả lời, Hoàng Thiên Vũ mặt tươi cười, lái xe rời đi.
Thành phố Thượng Hải về đêm, từng tòa nhà cao cao toả ra ánh sáng năm màu chớp động, xe cộ qua lại không dứt, hiện lên cảnh tượng một toà đô thị phồn hoa.
Bên lề đường, Diệp Tinh nhìn cảnh sắc, nhưng trong lòng lại đang yên lặng nghĩ ngợi.
"Nửa năm trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống, trong buổi đấu giá của Hoa Hạ xuất hiện một bảo vậy có giá trên trời, bảo vật này tên Vô Danh, là một thanh kiếm chém sắt như chém bùn, niên đại tồn tại cụ thể thì không rõ, không cách nào kiểm tra ra, mà thanh kiếm này cuối cùng bán đấu giá 598 triệu, một cái giá trên trời!"
Trong lòng Diệp Tinh suy nghĩ: "Mà đấu giá được thanh kiếm này chính là Kiếm Hoàng, đệ nhất cường giả của thời kỳ tận thế đen tối!"
Ngày tận thế đen tối giáng xuống, từng vị cường giả nổi dậy, trưởng thành đến Vương Cảnh, trưởng thành đến Hoàng Cảnh, nhưng nổi bật nhất không thể nghi ngờ là những người đứng ở đỉnh cao.
Chiến Hoàng là một trong số đó, ông ta là đệ nhị cường giả của Hoa Hạ, xếp trước vị trí thứ năm trên toàn thế giới.
Mà đệ nhất cường giả Hoa Hạ là Kiếm Hoàng, ông ta tuyệt đối là đệ nhất cường giả của Trái Đất! Có tin đồn thậm chí ông ta đã vượt qua Hoàng Cảnh, đánh chết cường giả Hoàng Cảnh đơn giản như giết chết một con kiến.
Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một chút ánh sáng: "Mà Kiếm Hoàng kia sử dụng binh khí chính là thanh trường kiếm Vô Danh mua được ở phòng đấu giá ngày đó!"
Thời kỳ tận thế đen tối, rất nhiều cường giả căn cứ vào tất cả những sự việc đã diễn ra mà suy đoán, Kiếm Hoàng có thể trở thành đệ nhất cường giả tuyệt đối như vậy, hơn 9 phần khả năng là bởi vì thanh trường kiếm kia.
Nhưng cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ lần đấu giá đó, bọn họ liền mất đi cơ hội đạt được trường kiếm Vô Danh!
Nhưng hiện tại Diệp Tinh sống lại một lần, mà khoảng cách thời gian từ giờ cho đến lúc trường kiếm đấu giá còn có một năm lẻ ba tháng.
"Chỉ trong một năm này tài sản của mình đạt sáu trăm triệu trở lên, mình sẽ có cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm này!"
Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một chút ánh sáng khiếp người.
Trừ hắn, không ai biết thanh trường kiếm kia, cho dù Kiếm Hoàng sau này cũng không biết.
Thực tế, trước đây Diệp Tinh đã nghĩ qua về việc đoạt thanh trường kiếm, nhưng đây là hội đấu giá cao cấp nhất của Hoa Hạ, tiến vào bên trong không ai không phải nhà giàu cao cấp, muốn lấy ra 598 triệu, Diệp Tinh cho rằng tuyệt đối không thể nào.
Đoán chừng Hoa Hạ cũng không có nhiều nhà giàu tổng tàisản vượt qua 598 triệu.
Nhưng trước đó Hoàng Thiên Vũ gọi điện tới khiến hắn nghĩ ra một cách, trên người hắn có nhân sâm dược hiệu tám trăm năm, phối hợp linh lực có thể tùy ý chữa bệnh ung thư.
Chỉ cần hắn chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống, sau đó dựa vào Hoàng Thành Đống tiến vào vòng tròn của đám nhà giàu cao, những gia tộc lớn kia khẳng định cũng có người mắc bệnh ung thư, vậy hắn có thể tiếp tục kiếm tiền.
Sau mấy lần chữa trị, hắn có thể tích lũy được tài sản mấy trăm triệu, sau đó hoàn toàn có thể áp dụng.
Sự tình xảy ra ở kiếp trước từng chuyện từng chuyên được hắn nhớ lại, trong lòng có một kế hoạch đang không ngừng hoàn thiện, nếu quả thật triển khai kế hoạch một cách hoàn mỹ, vậy hơn một năm sau chưa chắc không có được cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm kia!
Chính vì vậy, hiện tại hắn mới đáp ứng Hoàng Thiên Vũ chữa trị cho ông nội anh ta, hơn nữa khiêu khích của Hoàng Thiên Long hắn cũng tạm thời nhịn xuống.
So với việc đạt được trường kiếm, những việc nhỏ nhặt này không đáng kể.
"Phù!"
Hít sâu một hơi, Diệp Tinh đem suy nghĩ trong lòng hoàn toàn thu liễm.
"Bây giờ nghĩ những cái kia còn quá sớm, ta hiện tại muốn làm chính là cố gắng nâng cao thực lực của mình, hơn nữa chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống."
Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh nhanh chóng rời đi nơi này.
...
Rất nhanh đã tới ngày thứ hai, Diệp Tinh tới trường, giống như một sinh viên bình thường thành thật lên lớp.
"Này, các cậu nghe nói chưa, ngày hôm qua trong sân trường xuất hiện một người rất trâu bò, một tay bóp vỡ bóng rổ."
"Tôi biết, hơn nữa mấy người Trương Viễn còn bị đánh cho một trận đó."
"Diễn đàn trường hiện tại đã tràn ngập bình luận rồi, đáng tiếc lúc ấy xung quanh cũng không có bao nhiêu người, hơn nữa bọn họ đều bị kinh sợ, quên mất quay video."
"Cho dù nhớ tới quay video, ai dám tùy ý quay chứ? Không sợ ngưu nhân kia trực tiếp bóp vỡ điện thoại à?"
...
Rất nhiều bạn học đang bàn tán.
Diệp Tinh nghe mọi người bàn tán, nhưng trong lòng rất bình tĩnh.
"Này, Tiểu Ngư, cậu nghe nói gì chưa? Hôm qua Trương Viễn bị đánh." Trương Mộng tiến sát đến Lâm Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói.
Lâm Tiểu Ngư gật đầu một cái, tất nhiên cô biết chuyện này.
"Bọn họ bị đánh xong, có động tĩnh gì không?" Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút hỏi.
"Không, nghe nói Trương Viễn bị doạ sợ hoàn toàn, hiện tại còn không dám đến sân bóng rổ, thành thật ngồi trong phòng học." Trương Mộng cười hì hì nói.