Chương 37: Phát Lương
"Vậy mẹ và ba có thể làm một vài việc nhẹ nhàng, việc trước kia không cần làm nữa. Con trai của hai người bây giờ có thể kiếm tiền." Diệp Tinh lại nói.
Trước giờ mấy việc Diệp Kiến An làm đều là công việc chân tay, mà Lưu Mai giúp một vài việc ở khách sạn, quán ăn như rửa chén các loại.
"Được." Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn nhau, gật đầu.
Ngay sau đó Diệp Kiến An nói: "Ba và mẹ con nghĩ một chút, xem xem có việc gì thích hợp hay không."
Hiện tại tiệm thú cưng của Diệp Tinh một ngày ít nhất thu vào tài khoản mấy chục nghìn, hơn nữa nếu bán nhân sâm trong tay đi vậy tuyệt đối có thể bán được giá trên trời.
"Tiểu Tinh, nếu chúng ta đã không sao, vậy con sẽ quay lại đại học Thượng Hải chứ?" Lưu Mai bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, liền vội vàng hỏi nói.
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ đi làm thủ tục." Diệp Tinh gật đầu.
"Còn có Tiểu Ngư là đứa nhỏ tốt, khoảng thời gian này thường xuyên đến thăm mẹ, connhất định không được bắt nạt người ta." Lưu Mai dặn dò: "Mẹ chỉ nhận cô bé là con dâu thôi đó."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi." Diệp Tinh cười nói.
Nhớ tới Lâm Tiểu Ngư, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một giác nhớ nhung.
Chuyện của ba mẹ đã giải quyết xong.
Ung thư giai đoạn cuối của mẹ đã hoàn toàn bình phục, mà chân ba cũng đang dần dần lành lại.
Ba bị ngã gãy xương, chỉ cần chuyên tâm điều dưỡng, là có thể khôi phục.
Ở nhà một lát, sau đó Diệp Tinh đi đến tiệm thú cưng.
Thời gian đã qua hơn một tháng, hiện tại tiệm thú cưng đã có chút danh tiếng trong phạm vi nhất định, nhưng theo thời gian đưa đẩy, mức tiêu thụ cũng đần dần hạ xuống, không bùng nổ giống như lúc đầu.
Cso điều cho dù hạ xuống nữa, mức tiêu thụ một ngày ít nhất cũng vượt qua 100 nghìn.
"Ông chủ." Thấy Diệp Tinh bước vào tiệm thú cưng, Lý Thiến, Triệu Phương Phương, Lý Hân nhanh chóng đi tới nói.
Lúc này tiệm thú cưng chỉ có ba người các cô ở đây, không có Triệu Nhã.
Những cái lồng trong tiệm hầu như đều trong trạng thái đầy ắp, sau khi Diệp Tinh rời đi bảo Lý Thiến sau khi bán thú cưng đi có thể lên tầng hai lấy thú cưng để bổ sung.
Luận về kinh nghiệm, Lý Thiến có kinh nghiệm nhất trong mấy người, vậy nên sau khi làm việc một thời gian, hắn liền nâng cô lên làm quản lý tiệm thú cưng.
Kiểm tra tình trạng thú cưng một chút, Diệp Tinh hỏi: "Triệu Nhã đâu?"
"Ông chủ, hôm nay Triệu Nhã nghỉ." Lý Thiến trả lời.
Đi làm ở đây, một tháng có thể nghỉ 4 ngày.
Gật đầu một cái, Diệp Tinh nói: "Tiệm thú cưng đã khai trương hơn một tháng, hôm nay tôi phát tiền lương cho mọi người.”
Nghe vậy, trên mặt mấy người nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
Nói ra thì, hiện tại mới qua một tháng hơn một chút, các cô còn nghĩ là phải qua mấy ngày nữa mới phát tiền lương.
Tiền lương rất dễ tính toán, bởi vì máy móc trong tiệm đều là quẹt thẻ, phía trên có ghi chép cặn kẽ, mà bốn người Lý Thiến mua bán thú cưng cũng đều có thiết bị liệt kê rõ ràng.
Tính một chút, sau đó Diệp Tinh trực tiếp gửi tiền lương tới tài khoản ngân hàng của mấy người Lý Thiến.
"Oa! Có lương rồi!"
"Lý Hân, cô được bao nhiêi?"
"xem của tôi cũng vô dụng, chị Thiến chắc chắn nhiều nhất."
Mặt mấy người đầy vẻ mừng rỡ, nhìn tiền lương của mình.
Thực tế đúng là tiền lương của Lý Thiến nhiều nhất, tiền lương cô nhận được thậm chí gần 40 nghìn!
Phải biết, đây là tiền lương sau thuế, cho dù ở Thượng Hải, tiền lương này chắc chắn được coi là con số cao.
Có điều, các cô kiếm được nhiều, Diệp Tinh kiếm được còn nhiều hơn.
...
Cùng lúc đó, trong ký túc xá đại học Thượng Hải năm thứ tư, một nữ sinh khuôn mặt xinh đẹo không có hình tượng chút nào nằm ở trên giường, đang chơi điện thoại.
Cho dù là nằm, quần áo cô cũng không che dấu được đường cong kinh người.
"Aaaa!!!"
Bỗng nhiên, trong kí túc truyền đến một tiếng kêu vô cùng chói tai.
"Triệu Nhã! Đang dưng cậu hét cái gì!!!"
Trong ký túc còn có hai người, một người là một nữ sinh đeo kính, tóc rối bù, một người khác thì đang ngủ, lúc này tóc cô rối tung, trong mắt mang theo chút sát ý nhìn chằm chằm Triệu Nhã.
"Tôi được phát tiền lương." Triệu Nhã đứng lên khỏi giường, vô cùng kích động nói.
"Thảo nào kích động như thế."
"Nói mau, phát bao nhiêu?"
...
Hai người liền vội vàng hỏi nói. Các cô cũng biết biết tiệm thú cưng hot thế nào.
"25 nghìn." Triệu Nhã vui mừng nói.
"Woa! Cường hào!"
"Mời khách, Tiểu Nhã, phải mời khách!"
Hai người kinh hô thành tiếng, sau đó đánh cướp tiểu phú bà.
"Không thành vấn đề." Triệu Nhã vỗ ngực, hào phóng nói.
Mặt Trương Duyệt đầy vẻ hâm mộ: "Tiểu Nhã, cho dù làm việc ở Thượng Hải, tiền lương 10 nghìn cũng rất khó đạt tới, cậu thực tập tháng đầu tiên tiền lương lại cao như vậy? Thật hối hận trước kia không tới tiệm thú cưng thực tập, nếu không tôi cũng có thể vào tiệm sủng vật này."
Hiện giờ cô đang thi nghiên cứu sinh, phần lớn tiền tiêu xài vẫn dựa vào gia đình.
"Tiểu Nhã, lúc trước cậu nói tiệm thú cưng này là do ông chủ cậu tay trắng lập nghiệp đúng không?" Một nữ sinh khác tò mò hỏi.
" Đúng." Triệu Nhã gật đầu một cái.
Nghĩ đến Diệp Tinh, trong mắt Triệu Nhã không khỏi nổi lên rung động.
"Tiểu Nhã, tôi phải nói tiền lương là thứ yếu, cậu nên chủ động ra tay, tóm ông chủ của cậu lại. Đây mới là con đường làm phú nhị đại chân chính, hơn nữa ông chủ cậu đẹp trai, lại là người bình dị dễ gần, quả là hoàn mỹ, nếu như có cơ hội tôi cũng sẽ theo đuổi.
Trương Duyệt thở dài nói: "So sánh một chút, những học sinh trong trường lúc nào cũng tỏ ra là mình quan trọng kia không đáng xách dép."
Mặc dù cô không biết tình hình kiếm tiền của tiệm thú cưng, nhưng thông qua tiền lương của Triệu Nhã có thể tính ra đại khái, lợi nhuận ít nhất cũng phải đạt tới mấy trăm vạn.
Lợi nhuận một tháng mấy triệu, sau một năm phải thu được lợi nhuận bao nhiêu?
"Tôi..." mặt Triệu Nhã có chút đỏ.
"Tiểu Nhã, cậu phải tin tưởng mị lực của mình, dựa vào vóc đáng của cậu, cậu xem có bao nhiêu nam sinh theo đuổi cậu?" Trương Duyệt động viên nói.
"Đúng vậy, hôm nay dưới lầu còn có một soái cả tỏ tình với tiểu Nhã đó." Một người khác nghe vậy cười hì hì nói.
"Khụ khụ, tôi hỏi một chút xem tiền lương của Hân Hân là bao nhiêu?" Triệu hơi ngại quá, vội vàng nói sang chuyện khác.
...
Trong tiệm thú cưng, sau khi Diệp Tinh phát tiền lương, lại tới chợ chim thú chở một đám chim về, nhưng lần này tất cả đều là các loại vẹt.
Trở về tiệm thú cưng, nhanh chóng sử dụng Linh Khởi Thuật mở linh trí của chúng, sau đó Diệp Tinh triệu tập ba người trong tiệm thú cưng, nói: "Họp một chút, tiệm thú cưng thay đổi chiến lược, sau khi bán bán hết số chim phổ thông trong tiệm, sau này tiệm chỉ bán vẹt."
Ba người Lý Thiến nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu xác nhận.
Thực tế, phần lớn lợi nhuận trong tiệm đều từ việc bán vẹt, hơn trăm con chim loài phổ thông bán đi cũng chỉ tương đương với mấy con vẹt thôi.
Phổ biến kế hoạch một hồi, Diệp Tinh liền rời đi.
Trước đây hắn chủ yếu là kiếm tiền, phải nhanh tích lũy tài sản sau đó chữa trị cho ba mẹ. Hiện tại Lưu Mai đã bình phục, Diệp Kiến An cũng đang khôi phục, hiện tại hắn không hề thiếu tiền.
Hơn nữa trước đó hắn đang trong giai đoạn lôi kéo khách hàng, vì muốn tuyên truyền tốt hơn, nhưng tiêu thụ của cửa hành giện taij đã ổn định, hắn quyết định chỉ đi con đường cao cấp.
Như vậy hắn cũng không cần tốn thời gian sửa đổi loài chim phổ thông không mấy lời lãi, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
"Việc của tiệm thú cưng đã giải quyết, hiện tại nên trở về trường học rồi."
Làm xong những chuyện này, khóe miệng Diệp Tinh nở một nụ cười, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
Trước giờ mấy việc Diệp Kiến An làm đều là công việc chân tay, mà Lưu Mai giúp một vài việc ở khách sạn, quán ăn như rửa chén các loại.
"Được." Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn nhau, gật đầu.
Ngay sau đó Diệp Kiến An nói: "Ba và mẹ con nghĩ một chút, xem xem có việc gì thích hợp hay không."
Hiện tại tiệm thú cưng của Diệp Tinh một ngày ít nhất thu vào tài khoản mấy chục nghìn, hơn nữa nếu bán nhân sâm trong tay đi vậy tuyệt đối có thể bán được giá trên trời.
"Tiểu Tinh, nếu chúng ta đã không sao, vậy con sẽ quay lại đại học Thượng Hải chứ?" Lưu Mai bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, liền vội vàng hỏi nói.
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ đi làm thủ tục." Diệp Tinh gật đầu.
"Còn có Tiểu Ngư là đứa nhỏ tốt, khoảng thời gian này thường xuyên đến thăm mẹ, connhất định không được bắt nạt người ta." Lưu Mai dặn dò: "Mẹ chỉ nhận cô bé là con dâu thôi đó."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi." Diệp Tinh cười nói.
Nhớ tới Lâm Tiểu Ngư, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một giác nhớ nhung.
Chuyện của ba mẹ đã giải quyết xong.
Ung thư giai đoạn cuối của mẹ đã hoàn toàn bình phục, mà chân ba cũng đang dần dần lành lại.
Ba bị ngã gãy xương, chỉ cần chuyên tâm điều dưỡng, là có thể khôi phục.
Ở nhà một lát, sau đó Diệp Tinh đi đến tiệm thú cưng.
Thời gian đã qua hơn một tháng, hiện tại tiệm thú cưng đã có chút danh tiếng trong phạm vi nhất định, nhưng theo thời gian đưa đẩy, mức tiêu thụ cũng đần dần hạ xuống, không bùng nổ giống như lúc đầu.
Cso điều cho dù hạ xuống nữa, mức tiêu thụ một ngày ít nhất cũng vượt qua 100 nghìn.
"Ông chủ." Thấy Diệp Tinh bước vào tiệm thú cưng, Lý Thiến, Triệu Phương Phương, Lý Hân nhanh chóng đi tới nói.
Lúc này tiệm thú cưng chỉ có ba người các cô ở đây, không có Triệu Nhã.
Những cái lồng trong tiệm hầu như đều trong trạng thái đầy ắp, sau khi Diệp Tinh rời đi bảo Lý Thiến sau khi bán thú cưng đi có thể lên tầng hai lấy thú cưng để bổ sung.
Luận về kinh nghiệm, Lý Thiến có kinh nghiệm nhất trong mấy người, vậy nên sau khi làm việc một thời gian, hắn liền nâng cô lên làm quản lý tiệm thú cưng.
Kiểm tra tình trạng thú cưng một chút, Diệp Tinh hỏi: "Triệu Nhã đâu?"
"Ông chủ, hôm nay Triệu Nhã nghỉ." Lý Thiến trả lời.
Đi làm ở đây, một tháng có thể nghỉ 4 ngày.
Gật đầu một cái, Diệp Tinh nói: "Tiệm thú cưng đã khai trương hơn một tháng, hôm nay tôi phát tiền lương cho mọi người.”
Nghe vậy, trên mặt mấy người nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
Nói ra thì, hiện tại mới qua một tháng hơn một chút, các cô còn nghĩ là phải qua mấy ngày nữa mới phát tiền lương.
Tiền lương rất dễ tính toán, bởi vì máy móc trong tiệm đều là quẹt thẻ, phía trên có ghi chép cặn kẽ, mà bốn người Lý Thiến mua bán thú cưng cũng đều có thiết bị liệt kê rõ ràng.
Tính một chút, sau đó Diệp Tinh trực tiếp gửi tiền lương tới tài khoản ngân hàng của mấy người Lý Thiến.
"Oa! Có lương rồi!"
"Lý Hân, cô được bao nhiêi?"
"xem của tôi cũng vô dụng, chị Thiến chắc chắn nhiều nhất."
Mặt mấy người đầy vẻ mừng rỡ, nhìn tiền lương của mình.
Thực tế đúng là tiền lương của Lý Thiến nhiều nhất, tiền lương cô nhận được thậm chí gần 40 nghìn!
Phải biết, đây là tiền lương sau thuế, cho dù ở Thượng Hải, tiền lương này chắc chắn được coi là con số cao.
Có điều, các cô kiếm được nhiều, Diệp Tinh kiếm được còn nhiều hơn.
...
Cùng lúc đó, trong ký túc xá đại học Thượng Hải năm thứ tư, một nữ sinh khuôn mặt xinh đẹo không có hình tượng chút nào nằm ở trên giường, đang chơi điện thoại.
Cho dù là nằm, quần áo cô cũng không che dấu được đường cong kinh người.
"Aaaa!!!"
Bỗng nhiên, trong kí túc truyền đến một tiếng kêu vô cùng chói tai.
"Triệu Nhã! Đang dưng cậu hét cái gì!!!"
Trong ký túc còn có hai người, một người là một nữ sinh đeo kính, tóc rối bù, một người khác thì đang ngủ, lúc này tóc cô rối tung, trong mắt mang theo chút sát ý nhìn chằm chằm Triệu Nhã.
"Tôi được phát tiền lương." Triệu Nhã đứng lên khỏi giường, vô cùng kích động nói.
"Thảo nào kích động như thế."
"Nói mau, phát bao nhiêu?"
...
Hai người liền vội vàng hỏi nói. Các cô cũng biết biết tiệm thú cưng hot thế nào.
"25 nghìn." Triệu Nhã vui mừng nói.
"Woa! Cường hào!"
"Mời khách, Tiểu Nhã, phải mời khách!"
Hai người kinh hô thành tiếng, sau đó đánh cướp tiểu phú bà.
"Không thành vấn đề." Triệu Nhã vỗ ngực, hào phóng nói.
Mặt Trương Duyệt đầy vẻ hâm mộ: "Tiểu Nhã, cho dù làm việc ở Thượng Hải, tiền lương 10 nghìn cũng rất khó đạt tới, cậu thực tập tháng đầu tiên tiền lương lại cao như vậy? Thật hối hận trước kia không tới tiệm thú cưng thực tập, nếu không tôi cũng có thể vào tiệm sủng vật này."
Hiện giờ cô đang thi nghiên cứu sinh, phần lớn tiền tiêu xài vẫn dựa vào gia đình.
"Tiểu Nhã, lúc trước cậu nói tiệm thú cưng này là do ông chủ cậu tay trắng lập nghiệp đúng không?" Một nữ sinh khác tò mò hỏi.
" Đúng." Triệu Nhã gật đầu một cái.
Nghĩ đến Diệp Tinh, trong mắt Triệu Nhã không khỏi nổi lên rung động.
"Tiểu Nhã, tôi phải nói tiền lương là thứ yếu, cậu nên chủ động ra tay, tóm ông chủ của cậu lại. Đây mới là con đường làm phú nhị đại chân chính, hơn nữa ông chủ cậu đẹp trai, lại là người bình dị dễ gần, quả là hoàn mỹ, nếu như có cơ hội tôi cũng sẽ theo đuổi.
Trương Duyệt thở dài nói: "So sánh một chút, những học sinh trong trường lúc nào cũng tỏ ra là mình quan trọng kia không đáng xách dép."
Mặc dù cô không biết tình hình kiếm tiền của tiệm thú cưng, nhưng thông qua tiền lương của Triệu Nhã có thể tính ra đại khái, lợi nhuận ít nhất cũng phải đạt tới mấy trăm vạn.
Lợi nhuận một tháng mấy triệu, sau một năm phải thu được lợi nhuận bao nhiêu?
"Tôi..." mặt Triệu Nhã có chút đỏ.
"Tiểu Nhã, cậu phải tin tưởng mị lực của mình, dựa vào vóc đáng của cậu, cậu xem có bao nhiêu nam sinh theo đuổi cậu?" Trương Duyệt động viên nói.
"Đúng vậy, hôm nay dưới lầu còn có một soái cả tỏ tình với tiểu Nhã đó." Một người khác nghe vậy cười hì hì nói.
"Khụ khụ, tôi hỏi một chút xem tiền lương của Hân Hân là bao nhiêu?" Triệu hơi ngại quá, vội vàng nói sang chuyện khác.
...
Trong tiệm thú cưng, sau khi Diệp Tinh phát tiền lương, lại tới chợ chim thú chở một đám chim về, nhưng lần này tất cả đều là các loại vẹt.
Trở về tiệm thú cưng, nhanh chóng sử dụng Linh Khởi Thuật mở linh trí của chúng, sau đó Diệp Tinh triệu tập ba người trong tiệm thú cưng, nói: "Họp một chút, tiệm thú cưng thay đổi chiến lược, sau khi bán bán hết số chim phổ thông trong tiệm, sau này tiệm chỉ bán vẹt."
Ba người Lý Thiến nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu xác nhận.
Thực tế, phần lớn lợi nhuận trong tiệm đều từ việc bán vẹt, hơn trăm con chim loài phổ thông bán đi cũng chỉ tương đương với mấy con vẹt thôi.
Phổ biến kế hoạch một hồi, Diệp Tinh liền rời đi.
Trước đây hắn chủ yếu là kiếm tiền, phải nhanh tích lũy tài sản sau đó chữa trị cho ba mẹ. Hiện tại Lưu Mai đã bình phục, Diệp Kiến An cũng đang khôi phục, hiện tại hắn không hề thiếu tiền.
Hơn nữa trước đó hắn đang trong giai đoạn lôi kéo khách hàng, vì muốn tuyên truyền tốt hơn, nhưng tiêu thụ của cửa hành giện taij đã ổn định, hắn quyết định chỉ đi con đường cao cấp.
Như vậy hắn cũng không cần tốn thời gian sửa đổi loài chim phổ thông không mấy lời lãi, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
"Việc của tiệm thú cưng đã giải quyết, hiện tại nên trở về trường học rồi."
Làm xong những chuyện này, khóe miệng Diệp Tinh nở một nụ cười, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.