Chương 40: Có thể không trả lời không?
Làm một thai phụ, ban ngày lại còn đi làm, mặc dù công việc của cô vô cùng nhẹ nhàng, giấc ngủ trưa dưới sự trông coi của Mục Thanh vẫn được tiến hành đầy đủ nhưng đến tối về cứ chín giờ hơn là Lương Doanh sẽ bắt đầu muốn đi ngủ.
Cho nên theo bản năng đến giờ là cô liền lững thững đi đến phòng. Dáng vẻ lơ mơ khiến phản ứng của cô so với bình thường chậm hơn rất nhiều.
Đối với Mục Thanh mà nói thì vô cùng đáng xem.
Hôm nay anh đứng chặn ở bên cửa phòng cô mà cô cũng chỉ nhìn anh một cái rồi lướt qua người anh đi vào phòng, như một phản ứng có điều kiện lúi cúi bò lên giường, nghiêm chỉnh nằm xuống đắp chăn lại, hai tay đặt hờ trên bụng, quy quy củ củ.
Mục Thanh suýt thì bị cô manh xỉu.
Nhưng anh cứ không nói tiếng nào, muốn đợi xem bao giờ cô mới phản ứng anh.
Phải biết rằng cửa phòng cô còn chưa đóng đấy.
Mà sau khi cô leo lên giường xong cũng chưa có nhắm mắt, còn dùng một loại biểu tình chuyên chú nhìn anh, đơn thuần ngây ngô.
Mục Thanh bị kích thích, lần đầu tiên từ ngày cô sống cùng anh, anh bước vào phòng của cô khi trời tối.
Trước giờ anh luôn cho cô đủ tôn trọng, cũng sẽ khiến cô buông lỏng cảnh giác mà trước sau chưa từng có chút mập mờ.
Hôm nay anh đi vào, còn ngồi bên mép giường, cách cô thật gần. Đưa tay là có thể chạm tới, cúi đầu là có thể hôn cô. Người con gái đang bụng mang dạ chửa được anh chăm bẳm hình như có vẻ tròn trịa ra một chút rồi.
Đây đã là tháng thứ ba cô mang thai. Hai tháng nữa có lẽ anh sẽ được khai trai.
Lương Doanh không biết người đàn ông bên cạnh đang nghĩ gì, cô quả thật không có căng thẳng hay cảnh giác khi anh đến gần. Là do đang buồn ngủ nên phản ứng chậm hay gì cô không rõ, nhưng mà một đỗi cô vẫn chủ động hé miệng nói chuyện: “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Giọng cô rất nhỏ, cứ như không có dùng sức, nhẹ như đang thổi vào chiếc lông chim trong lòng anh, nơi mềm mại nhất khiến nó ngứa ngấy.
“Buổi sáng tôi đã hỏi rồi.”
Cho nên anh là đang đợi cô trả lời.
Người con gái trên giường nghe thấy, không nói liền mà khẽ rũ mi, che khuất một nửa ánh sáng trong đôi mắt trong suốt kia. Giống như buổi sáng, nhưng lúc này lại mang theo một tia hờn dỗi khó ngờ.
Mục Thanh kinh ngạc quá đỗi.
Lần đầu tiên cô phản ứng như vậy với anh… Đệch, đáng yêu dữ!!!
Nội tâm Mục tổng phát cuồng.
Vì nó, anh có nên mềm lòng buông tha cho cô hay không?
Người ta đều đã giận dỗi vì anh cứ ép buộc trong khi người ta không muốn nói kìa.
Không.
Vì nó, anh càng muốn ép ra cho nhiều thêm.
Người con gái kia chẳng hề biết gì, buồn ngủ khiến nội tâm phòng bị của cô giảm mạnh, bĩu môi nói: “Có thể không trả lời không?”
Con người cô không thích nói dối, không giỏi nói dối, đặc biệt là những lúc như thế này.
Mà để Mục Thanh nói, cũng chỉ có cô mới đơn thuần đến mức đi hỏi như vậy đó.
Không muốn nói thì không nói thôi, cô lại đi hỏi anh. Không biết anh thích ép dầu ép mỡ à.
Mục Thanh nhịn cười, ngoài mặt biểu tình không chút thay đổi, chỉ nhìn cô chăm chăm.
Nhưng nó chẳng khác gì đang nói: Không thể.
“Được rồi.”
Giống như đang chuẩn bị một nghi thức, cô bất đắc dĩ đáp xong liền hơi nhích người muốn ngồi dậy.
Gần như là trong chớp mắt, Mục Thanh cầm cái gối bên kia lót dưới lưng cô, để cô có thể thành công nửa dựa người vào đầu giường.
Hỏi cung mà cũng chu đáo quá mức.
“Thật ra thì tôi không rõ lắm vì sao Cảnh Minh lại chấp nhất như vậy với mình. Trước tôi cũng cho rằng không có tôi thì vẫn còn Lương Thục, hắn chỉ muốn Lương gia thôi, miễn là lấy được nó, ai mà chẳng được.”
Vốn đang không khống chế được bản thân nhìn chằm chằm vào cổ áo ngủ bị trễ xuống của người con gái, Mục Thanh nghe cô nói vậy liền bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô.
Người con gái vẫn là một bộ không biểu cảm như vậy nhưng lại cho người ta cảm giác không nhiễm bụi trần chứ không phải cố ý bày ra.
“Sao em biết hắn chỉ muốn Lương gia?”
Đúng là nếu để anh tới phân tích, Cảnh gia quả thật không nên làm chuyện không có lợi cho mình. Đâu phải thời xưa đâu mà cần công chúa cầu thân. Cảnh Minh càng không phải hôn quân vì cầu mĩ nhân khắp nam bắc mà cần Lương gia chỉ đưa Lương Doanh tới là có thể đổi được lợi ích to lớn.
Cho nên Cảnh gia nhất định là nắm lấy ý đồ muốn thông qua liên hôn nuốt lấy Lương gia.
Nhưng đó không phải vấn đề một Lương Doanh bé nhỏ có thể phân tích ra được, càng nói được chắc chắn như vậy.
Không phải là quá vô lý ư?
Điều vô lý tất có chuyện kỳ lạ.
Lương Doanh khẽ rũ mắt một tí, như đang sắp xếp lại ngôn từ. Ở trong mắt Mục Thanh thì thuần lương đến mức cả che giấu cũng không biết.
Anh không khỏi nảy sinh tâm lý tà ác: “Chúng ta đã từng thỏa thuận sẽ trả lời thành thật câu hỏi của nhau.”
Quả nhiên bị hắn nhắc đến, biểu tình của cô gái khẽ cứng ngắt một chút. Sau đó…
Lương tiểu thư hậm hực nhếch môi oán giận: “Tôi đã nói sẽ không trả lời thành thật đâu.”
Ai mượn anh nhắc chứ, đáng ghét!
Phụt!
Mục tổng mém chút bỏ mình tại chỗ.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Chết luôn cũng được.
Lương cô nương: “…”
Cho nên theo bản năng đến giờ là cô liền lững thững đi đến phòng. Dáng vẻ lơ mơ khiến phản ứng của cô so với bình thường chậm hơn rất nhiều.
Đối với Mục Thanh mà nói thì vô cùng đáng xem.
Hôm nay anh đứng chặn ở bên cửa phòng cô mà cô cũng chỉ nhìn anh một cái rồi lướt qua người anh đi vào phòng, như một phản ứng có điều kiện lúi cúi bò lên giường, nghiêm chỉnh nằm xuống đắp chăn lại, hai tay đặt hờ trên bụng, quy quy củ củ.
Mục Thanh suýt thì bị cô manh xỉu.
Nhưng anh cứ không nói tiếng nào, muốn đợi xem bao giờ cô mới phản ứng anh.
Phải biết rằng cửa phòng cô còn chưa đóng đấy.
Mà sau khi cô leo lên giường xong cũng chưa có nhắm mắt, còn dùng một loại biểu tình chuyên chú nhìn anh, đơn thuần ngây ngô.
Mục Thanh bị kích thích, lần đầu tiên từ ngày cô sống cùng anh, anh bước vào phòng của cô khi trời tối.
Trước giờ anh luôn cho cô đủ tôn trọng, cũng sẽ khiến cô buông lỏng cảnh giác mà trước sau chưa từng có chút mập mờ.
Hôm nay anh đi vào, còn ngồi bên mép giường, cách cô thật gần. Đưa tay là có thể chạm tới, cúi đầu là có thể hôn cô. Người con gái đang bụng mang dạ chửa được anh chăm bẳm hình như có vẻ tròn trịa ra một chút rồi.
Đây đã là tháng thứ ba cô mang thai. Hai tháng nữa có lẽ anh sẽ được khai trai.
Lương Doanh không biết người đàn ông bên cạnh đang nghĩ gì, cô quả thật không có căng thẳng hay cảnh giác khi anh đến gần. Là do đang buồn ngủ nên phản ứng chậm hay gì cô không rõ, nhưng mà một đỗi cô vẫn chủ động hé miệng nói chuyện: “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Giọng cô rất nhỏ, cứ như không có dùng sức, nhẹ như đang thổi vào chiếc lông chim trong lòng anh, nơi mềm mại nhất khiến nó ngứa ngấy.
“Buổi sáng tôi đã hỏi rồi.”
Cho nên anh là đang đợi cô trả lời.
Người con gái trên giường nghe thấy, không nói liền mà khẽ rũ mi, che khuất một nửa ánh sáng trong đôi mắt trong suốt kia. Giống như buổi sáng, nhưng lúc này lại mang theo một tia hờn dỗi khó ngờ.
Mục Thanh kinh ngạc quá đỗi.
Lần đầu tiên cô phản ứng như vậy với anh… Đệch, đáng yêu dữ!!!
Nội tâm Mục tổng phát cuồng.
Vì nó, anh có nên mềm lòng buông tha cho cô hay không?
Người ta đều đã giận dỗi vì anh cứ ép buộc trong khi người ta không muốn nói kìa.
Không.
Vì nó, anh càng muốn ép ra cho nhiều thêm.
Người con gái kia chẳng hề biết gì, buồn ngủ khiến nội tâm phòng bị của cô giảm mạnh, bĩu môi nói: “Có thể không trả lời không?”
Con người cô không thích nói dối, không giỏi nói dối, đặc biệt là những lúc như thế này.
Mà để Mục Thanh nói, cũng chỉ có cô mới đơn thuần đến mức đi hỏi như vậy đó.
Không muốn nói thì không nói thôi, cô lại đi hỏi anh. Không biết anh thích ép dầu ép mỡ à.
Mục Thanh nhịn cười, ngoài mặt biểu tình không chút thay đổi, chỉ nhìn cô chăm chăm.
Nhưng nó chẳng khác gì đang nói: Không thể.
“Được rồi.”
Giống như đang chuẩn bị một nghi thức, cô bất đắc dĩ đáp xong liền hơi nhích người muốn ngồi dậy.
Gần như là trong chớp mắt, Mục Thanh cầm cái gối bên kia lót dưới lưng cô, để cô có thể thành công nửa dựa người vào đầu giường.
Hỏi cung mà cũng chu đáo quá mức.
“Thật ra thì tôi không rõ lắm vì sao Cảnh Minh lại chấp nhất như vậy với mình. Trước tôi cũng cho rằng không có tôi thì vẫn còn Lương Thục, hắn chỉ muốn Lương gia thôi, miễn là lấy được nó, ai mà chẳng được.”
Vốn đang không khống chế được bản thân nhìn chằm chằm vào cổ áo ngủ bị trễ xuống của người con gái, Mục Thanh nghe cô nói vậy liền bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô.
Người con gái vẫn là một bộ không biểu cảm như vậy nhưng lại cho người ta cảm giác không nhiễm bụi trần chứ không phải cố ý bày ra.
“Sao em biết hắn chỉ muốn Lương gia?”
Đúng là nếu để anh tới phân tích, Cảnh gia quả thật không nên làm chuyện không có lợi cho mình. Đâu phải thời xưa đâu mà cần công chúa cầu thân. Cảnh Minh càng không phải hôn quân vì cầu mĩ nhân khắp nam bắc mà cần Lương gia chỉ đưa Lương Doanh tới là có thể đổi được lợi ích to lớn.
Cho nên Cảnh gia nhất định là nắm lấy ý đồ muốn thông qua liên hôn nuốt lấy Lương gia.
Nhưng đó không phải vấn đề một Lương Doanh bé nhỏ có thể phân tích ra được, càng nói được chắc chắn như vậy.
Không phải là quá vô lý ư?
Điều vô lý tất có chuyện kỳ lạ.
Lương Doanh khẽ rũ mắt một tí, như đang sắp xếp lại ngôn từ. Ở trong mắt Mục Thanh thì thuần lương đến mức cả che giấu cũng không biết.
Anh không khỏi nảy sinh tâm lý tà ác: “Chúng ta đã từng thỏa thuận sẽ trả lời thành thật câu hỏi của nhau.”
Quả nhiên bị hắn nhắc đến, biểu tình của cô gái khẽ cứng ngắt một chút. Sau đó…
Lương tiểu thư hậm hực nhếch môi oán giận: “Tôi đã nói sẽ không trả lời thành thật đâu.”
Ai mượn anh nhắc chứ, đáng ghét!
Phụt!
Mục tổng mém chút bỏ mình tại chỗ.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Chết luôn cũng được.
Lương cô nương: “…”