Chương 36: Thứ cho con không theo được
Mẹ nó hay quá mà!
Rốt cuộc ở đây có một người biết nói tiếng người.
Mà xem ra nhà họ Lương có gen đơn thuần thật chứ không phải do gen biến chủng, cho dù khác mẹ thì nó vẫn di truyền được. Đứa bé trai này quả thật là cùng một giuộc với Lương Doanh.
Biến cố này quả thật đến Lương Doanh còn bất ngờ kinh ngạc nhìn Lương Du nữa chứ nói ai.
Khi thấy cậu xum xuê như chú cún nhỏ đáng yêu đợi được khen, cô cũng không tiếc mà cho cậu một cái gật đầu đầy hiền lành.
Lương Du lập tức hớn hở ra mặt.
Mặc dù niềm vui đó rất nhanh bị ánh mắt như giết người của mẹ cậu đánh cho tơi bời thì cậu vẫn trộm rụt cổ cúi đầu tự vui một mình.
Quả thật là đứa trẻ đơn thuần đến bất chấp hoàn cảnh mà. Nhưng nó là điểm duy nhất cứu rỗi mối quan hệ huyết mạch gần gũi nhất đã muốn tan thành năm bè bảy mảnh này trong lòng Lương Doanh.
Một người đáng ghét hay không không phải xem xuất thân mà là xem cách họ trưởng thành, trở thành con người như thế nào. Lương Du chính là minh chứng cho cái gọi là lớn lên trong bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn.
Không biết Lương Chính có cảm thấy may mắn vì điều này không.
Nhưng ông ta sẽ không thừa nhận sự thật mà Lương Du đã nói.
“Ba đã nói không có chuyện đó.”
Chỉ cần ông ta không thừa nhận thì những gì Lương Du nói cũng bằng không.
Nhưng ông ta đã hỏi Lương Doanh chưa?
“Muốn ly hôn không phải cứ do miệng nói là được. Chỉ cần ba thật sự li hôn với mẹ con, con chỉ cần lên cục dân chính kiểm tra là có thể biết được.”
Lương Doanh không để cho ông ta phủ nhận: “Đến nước này rồi ba còn không muốn nhận?”
“Dù sao bà ấy cũng đã chết rồi, ba còn sợ cái gì?”
Ông ta sợ cái gì? Còn không phải sợ rạn nứt mối quan hệ cha con này ư?
Mang tiếng yêu vợ, vợ bị điên cũng không từ bỏ, không đưa vào viện mà để nuôi ở nhà, ngày ngày nghe bà điên. Ai có ngờ quay qua quay lại ông ta đã li hôn với bà, cắt dứt quan hệ vợ chồng với bà chứ. Hành vi đó có thể nói là khiến người rét lạnh tâm. Nếu Lương Doanh mà biết từ sớm cô nhất định sẽ không để sự bình yên mấy năm kia kéo dài đến giờ.
Kiếp trước đợi đến lúc Cảnh Minh vì ép cô tuyệt tình mà tìm bằng chứng tới cho cô, nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Nhưng đời này thì khác.
“Dựa trên pháp luật, ba không chỉ phải trả lại số tài sản đứng tên mẹ. Mà người thừa hưởng còn phải là con, bởi vì mẹ đã không còn người thân nào nữa rồi.”
“Con đã không muốn nói, sao ba còn không chịu cắn rút lương tâm một chút, phải ép con nói ra?”
Để cô nói, một nửa cái cơ ngơi này của Lương Chính là do mẹ cô góp sức mà tạo ra. Ngày xưa nó là mối tình đẹp khiến người ngưỡng mộ, vợ chồng đồng lòng quý giá biết bao nhiêu. Có ai biết quay lưng lại ông ta đã vứt bỏ vợ mình ngay khi không thể lợi dụng được gì nữa. Bây giờ vì gìn giữ nó, ông lại đem hạnh phúc của con gái mình bán đi. Thế thì cũng thôi, cái chuyện ép con phá thai đi lấy người khác ông cũng muốn làm, người cha như vậy cô còn cần ư?
Cô vẫn còn gọi ông một tiếng cha chính là còn chút lương tri, còn muốn giữ đạo hiếu, vậy sao ông không giữ chút đạo nghĩa làm người?
Lương Chính đều bị giọng điệu chất vấn điềm tĩnh đến cô đơn của Lương Doanh nói cho cứng họng, nhất thời không há ra được lời nào, sững sờ tại chỗ.
Nhưng Lương Doanh lại không muốn xem ông có biểu tình gì hết. Tự trách? Cô không cần xem cái này.
“Nhà họ Cảnh muốn con gả cho Cảnh Minh?”
Lương Chính và Hứa Duệ Hà đều không đáp lại.
Lương Thục muốn há miệng lại bị Lương Doanh chặn trước: “Cảnh Minh kia giống ba lắm. Một người đàn bà không đủ, phải đầu ấp tay gối mới là nhân sinh viên mãn. Ba thích anh ta cũng đúng thôi, vậy ba cứ thuận theo tâm ý đi. Nhưng thứ cho con không theo được.”
“Ba gả Lương Thục đến Cảnh gia, để cho cô ta biết cái gì gọi là cảm giác bị phản bội, như mẹ con năm đó đã chịu vậy. Như vậy mới công bằng, đúng không ba.”
“À, để con nói cho ba biết Cảnh Minh đang nuôi người phụ nữ nào bên ngoài. Cô ta là Mục Khả Hân, bạn thân của con. Nếu ba không muốn con gái cưng của ba chịu oan ức thì liệu mà làm thôi.”
Nói đến đây Lương Doanh đứng dậy đi thẳng, không chút đắn đo nào.
Nhưng thật ra trong lòng cô không có bình tĩnh như vậy.
Đời này cô trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không muốn gả cho Cảnh Minh. Vốn nghĩ rằng cô đã nhìn ra gã đàn ông kia không hề có chút yêu thích gì với cô, miễn là lấy được tài sản của Lương gia thì Lương Thục hay cô đều không quan trọng với hắn. Kết quả…
Lương Doanh rốt cuộc có ý thức, có lẽ không phải chỉ cần cô muốn là có thể thay đổi được tất cả. Ở trong vô hình vận mệnh đã có một phần nào đó đang không ngừng đối chọi với cô, muốn mọi thứ được vận hành như cũ. Cho dù không được tất cả thì vẫn được cái cốt lõi…
Nhưng cô sẽ khoanh tay chịu trói ư? Kkhông, cô sẽ không để cho một lần trọng sinh này uổng phí.
Cảnh Minh ư… Đời này nữ chính của hắn có thể là bất cứ ai nhưng nhất định không phải là cô.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Vợ, em với hắn có quan hệ gì -->.–>
Lương cô nương: “…”
Rốt cuộc ở đây có một người biết nói tiếng người.
Mà xem ra nhà họ Lương có gen đơn thuần thật chứ không phải do gen biến chủng, cho dù khác mẹ thì nó vẫn di truyền được. Đứa bé trai này quả thật là cùng một giuộc với Lương Doanh.
Biến cố này quả thật đến Lương Doanh còn bất ngờ kinh ngạc nhìn Lương Du nữa chứ nói ai.
Khi thấy cậu xum xuê như chú cún nhỏ đáng yêu đợi được khen, cô cũng không tiếc mà cho cậu một cái gật đầu đầy hiền lành.
Lương Du lập tức hớn hở ra mặt.
Mặc dù niềm vui đó rất nhanh bị ánh mắt như giết người của mẹ cậu đánh cho tơi bời thì cậu vẫn trộm rụt cổ cúi đầu tự vui một mình.
Quả thật là đứa trẻ đơn thuần đến bất chấp hoàn cảnh mà. Nhưng nó là điểm duy nhất cứu rỗi mối quan hệ huyết mạch gần gũi nhất đã muốn tan thành năm bè bảy mảnh này trong lòng Lương Doanh.
Một người đáng ghét hay không không phải xem xuất thân mà là xem cách họ trưởng thành, trở thành con người như thế nào. Lương Du chính là minh chứng cho cái gọi là lớn lên trong bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn.
Không biết Lương Chính có cảm thấy may mắn vì điều này không.
Nhưng ông ta sẽ không thừa nhận sự thật mà Lương Du đã nói.
“Ba đã nói không có chuyện đó.”
Chỉ cần ông ta không thừa nhận thì những gì Lương Du nói cũng bằng không.
Nhưng ông ta đã hỏi Lương Doanh chưa?
“Muốn ly hôn không phải cứ do miệng nói là được. Chỉ cần ba thật sự li hôn với mẹ con, con chỉ cần lên cục dân chính kiểm tra là có thể biết được.”
Lương Doanh không để cho ông ta phủ nhận: “Đến nước này rồi ba còn không muốn nhận?”
“Dù sao bà ấy cũng đã chết rồi, ba còn sợ cái gì?”
Ông ta sợ cái gì? Còn không phải sợ rạn nứt mối quan hệ cha con này ư?
Mang tiếng yêu vợ, vợ bị điên cũng không từ bỏ, không đưa vào viện mà để nuôi ở nhà, ngày ngày nghe bà điên. Ai có ngờ quay qua quay lại ông ta đã li hôn với bà, cắt dứt quan hệ vợ chồng với bà chứ. Hành vi đó có thể nói là khiến người rét lạnh tâm. Nếu Lương Doanh mà biết từ sớm cô nhất định sẽ không để sự bình yên mấy năm kia kéo dài đến giờ.
Kiếp trước đợi đến lúc Cảnh Minh vì ép cô tuyệt tình mà tìm bằng chứng tới cho cô, nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Nhưng đời này thì khác.
“Dựa trên pháp luật, ba không chỉ phải trả lại số tài sản đứng tên mẹ. Mà người thừa hưởng còn phải là con, bởi vì mẹ đã không còn người thân nào nữa rồi.”
“Con đã không muốn nói, sao ba còn không chịu cắn rút lương tâm một chút, phải ép con nói ra?”
Để cô nói, một nửa cái cơ ngơi này của Lương Chính là do mẹ cô góp sức mà tạo ra. Ngày xưa nó là mối tình đẹp khiến người ngưỡng mộ, vợ chồng đồng lòng quý giá biết bao nhiêu. Có ai biết quay lưng lại ông ta đã vứt bỏ vợ mình ngay khi không thể lợi dụng được gì nữa. Bây giờ vì gìn giữ nó, ông lại đem hạnh phúc của con gái mình bán đi. Thế thì cũng thôi, cái chuyện ép con phá thai đi lấy người khác ông cũng muốn làm, người cha như vậy cô còn cần ư?
Cô vẫn còn gọi ông một tiếng cha chính là còn chút lương tri, còn muốn giữ đạo hiếu, vậy sao ông không giữ chút đạo nghĩa làm người?
Lương Chính đều bị giọng điệu chất vấn điềm tĩnh đến cô đơn của Lương Doanh nói cho cứng họng, nhất thời không há ra được lời nào, sững sờ tại chỗ.
Nhưng Lương Doanh lại không muốn xem ông có biểu tình gì hết. Tự trách? Cô không cần xem cái này.
“Nhà họ Cảnh muốn con gả cho Cảnh Minh?”
Lương Chính và Hứa Duệ Hà đều không đáp lại.
Lương Thục muốn há miệng lại bị Lương Doanh chặn trước: “Cảnh Minh kia giống ba lắm. Một người đàn bà không đủ, phải đầu ấp tay gối mới là nhân sinh viên mãn. Ba thích anh ta cũng đúng thôi, vậy ba cứ thuận theo tâm ý đi. Nhưng thứ cho con không theo được.”
“Ba gả Lương Thục đến Cảnh gia, để cho cô ta biết cái gì gọi là cảm giác bị phản bội, như mẹ con năm đó đã chịu vậy. Như vậy mới công bằng, đúng không ba.”
“À, để con nói cho ba biết Cảnh Minh đang nuôi người phụ nữ nào bên ngoài. Cô ta là Mục Khả Hân, bạn thân của con. Nếu ba không muốn con gái cưng của ba chịu oan ức thì liệu mà làm thôi.”
Nói đến đây Lương Doanh đứng dậy đi thẳng, không chút đắn đo nào.
Nhưng thật ra trong lòng cô không có bình tĩnh như vậy.
Đời này cô trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không muốn gả cho Cảnh Minh. Vốn nghĩ rằng cô đã nhìn ra gã đàn ông kia không hề có chút yêu thích gì với cô, miễn là lấy được tài sản của Lương gia thì Lương Thục hay cô đều không quan trọng với hắn. Kết quả…
Lương Doanh rốt cuộc có ý thức, có lẽ không phải chỉ cần cô muốn là có thể thay đổi được tất cả. Ở trong vô hình vận mệnh đã có một phần nào đó đang không ngừng đối chọi với cô, muốn mọi thứ được vận hành như cũ. Cho dù không được tất cả thì vẫn được cái cốt lõi…
Nhưng cô sẽ khoanh tay chịu trói ư? Kkhông, cô sẽ không để cho một lần trọng sinh này uổng phí.
Cảnh Minh ư… Đời này nữ chính của hắn có thể là bất cứ ai nhưng nhất định không phải là cô.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Vợ, em với hắn có quan hệ gì -->.–>
Lương cô nương: “…”