Chương 17: Đi dạo tốt cho thai sản
"Chẳng lẽ con muốn kết hôn với Cảnh Minh?"
Hứa Duệ Hà không thèm quan tâm, đánh rắn là đánh dập đầu, lập tức chạm vào chỗ hiếm trong lòng Lương Thục. Cô ta liền hét lên: "Con không muốn!"
"Không muốn thì nghe lời, trước đừng có loay hoay trước mặt cha con."
Lương Thục ngẩn ngơ.
Hứa Duệ Hà lại không có đủ kiên nhẫn để dỗ dành cô ta lúc này. Nói xong bà liền đứng dậy đi tìm Lương Chính.
Cho nên bà ta không nhìn thấy biểu tình sau đó của con gái mình.
...
"Doanh Doanh..."
Ai vậy? Ai đang gọi?
"Doanh Doanh, dậy thôi. Mặt trời đã muốn ngã bóng, ngủ nữa không tốt."
Ngủ nữa không tốt... A? Cô đã ngủ bao lâu rồi?
Vừa nghĩ tới đây Lương Doanh đã hoảng hốt bật dậy. Nhưng vì động tác quá vội nên lập tức bị choáng váng tập kích mà ngã ngược lại giường.
"Cô gái ngốc, em vội làm gì thế?"
Mục Thanh đều bị hành động bất thình lình của cô dọa cho bất lực bật cười.
Nụ cười kia rơi vào trong mắt Lương Doanh khiến cô hơi ngơ ra nhìn. Nhưng cũng đủ thời gian cho cô nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình.
Lương Doanh cảm thấy may mắn vì bản thân rất ít biểu tình, nên mới không thất thố trước mặt người đàn ông kia. Nói cũng lạ, cô thế mà lại có thể ở trên giường một người đàn ông ngủ đến không biết gì, còn đợi cho người ta đến gọi nữa... Quá dọa người.
"Hết choáng chưa?"
Thấy cô chậm chạp ngồi dậy, biểu tình ngơ ngơ như chưa tỉnh ngủ, Mục Thanh kiềm lại ý cười bên môi, ân cần hỏi.
Lương Doanh cúi đầu đáp lại thật nhẹ, sau đó mới hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"
Từ khi mang thai, việc ngủ nhiều là chuyện vô cùng bình thường đối với cô. Nhưng bác sĩ đã nói, ngủ cũng có mức độ chứ không thể ngủ bất chấp cả sinh hoạt bình thường, như vậy không tốt cho dạ dày, dễ sinh bệnh. Dù vậy mỗi ngày cô vẫn sẽ ngủ mười bốn mười lăm tiếng.
"Gần bốn giờ rồi. Lại ngủ sẽ bị bóng đè."
Mục Thanh vừa nói vừa đưa cho cô ly nước.
Lương Doanh theo bản năng nhận, cũng uống hết. .
Buổi trưa sau khi họ ăn cơm xong thì cô lập tức không chịu được leo lên giường ngủ luôn. Không nghĩ tới lại ngủ sâu như thế...
Ngược lại là Mục Thanh chẳng cảm thấy có gì không được, còn quá được ý chứ. Điều đó chứng tỏ cô không có bài xích anh. Nhưng cả buổi chiều anh bận đôn đốc việc sửa phòng cho nên tiếc nuối không thể về phòng ôm vợ được.
"Bây giờ tôi phải ra ngoài mua chút đồ đặt vào trong phòng của em. Em có muốn đi cùng không?"
Đi dạo hít thở không khí tốt cho thai sản.
"Đi."
Lương Doanh gật đầu, lúi cúi trèo xuống giường.
Bởi vì trước đó mặc đồ ngủ, cho nên lúc xuống giường không tránh khỏi để lộ một phần ngực trần bên trong cổ áo rộng dưới mắt người đàn ông. Hình ảnh kia khiến người không dời được mắt, đến cuối lại không khỏi ngẩng đầu gãi mũi như không có chuyện gì. Lương Doanh ngược lại chẳng hề hay biết, lững thững đi vào nhà vệ sinh, nghiêm túc chỉnh chu lại mình, chuẩn bị cùng người đàn ông ra ngoài.
Hai mươi phút sau hai người có mặt tại khu trung tâm thương mại lớn nhất H thành.
Nơi này thật lớn, lại không chỉ là một tòa nhà cao cao mà là một khu đô thị tập trung thật nhiều cửa hàng dùng vành đai thực vật ngăn lại, ở giữa là đường cho người đi bộ. Tòa nhà cao nhất nằm ở trung tâm khu này, là siêu thị. Cái gì cũng có.
"Bốn giờ, em có muốn ăn chút gì lót dạ không?"
Anh từng nghe có người nói phụ nữ có thai sức ăn rất lớn, còn sẽ thích ăn nhiều bữa.
"Có món nhẹ không?"
Lương Doanh không từ chối, nghe anh hỏi thì thật sự suy nghĩ, còn khẽ vuốt bụng.
Hình ảnh kia trong mắt Mục Thanh rất đáng yêu, cho nên mi mắt anh nhếch lên, mặc dù rất nhẹ.
"Đương nhiên có."
Đây là nơi anh hay đến mỗi khi cần xã giao, bàn chuyện với đối tác nên khá quen thuộc. Mục Thanh thành thục dẫn Lương Doanh đi vào một tiệm Bao Zimsum.
Lúc này việc Lương Doanh tính tình đạm nhạt, càng không có nhiều cảm xúc dư thừa như ngượng ngùng hay gò bó lại là chuyện tốt. Họ không câu nệ cho nên không khí giữa hai người rất tự nhiên. Lương Doanh vừa ngồi xuống liền chuyên tâm xem menu.
Nhìn cô nghiêm túc đối đãi như vậy, Mục Thanh cảm thấy rất thú vị. Cho nên anh mãi lo nhìn, lại không trông thấy một vài ánh mắt không được thiện cảm cho lắm đang chăm chăm vào vợ anh.
Cho đến khi anh cảm nhận được có ánh mắt hướng về mình, mang theo cảm xúc anh không thích. Anh lập tức quay đầu nhìn qua.
Bất ngờ chạm vào mắt nhau, Cảnh Minh đều hơi ngẩn ra một chút. Nhưng tới lúc hắn bình tĩnh lại thì Mục Thanh đã dời mắt đi rồi. Hắn khó hiểu cảm thấy bị coi thường mà khó chịu nắm chặt tay.
Hứa Duệ Hà không thèm quan tâm, đánh rắn là đánh dập đầu, lập tức chạm vào chỗ hiếm trong lòng Lương Thục. Cô ta liền hét lên: "Con không muốn!"
"Không muốn thì nghe lời, trước đừng có loay hoay trước mặt cha con."
Lương Thục ngẩn ngơ.
Hứa Duệ Hà lại không có đủ kiên nhẫn để dỗ dành cô ta lúc này. Nói xong bà liền đứng dậy đi tìm Lương Chính.
Cho nên bà ta không nhìn thấy biểu tình sau đó của con gái mình.
...
"Doanh Doanh..."
Ai vậy? Ai đang gọi?
"Doanh Doanh, dậy thôi. Mặt trời đã muốn ngã bóng, ngủ nữa không tốt."
Ngủ nữa không tốt... A? Cô đã ngủ bao lâu rồi?
Vừa nghĩ tới đây Lương Doanh đã hoảng hốt bật dậy. Nhưng vì động tác quá vội nên lập tức bị choáng váng tập kích mà ngã ngược lại giường.
"Cô gái ngốc, em vội làm gì thế?"
Mục Thanh đều bị hành động bất thình lình của cô dọa cho bất lực bật cười.
Nụ cười kia rơi vào trong mắt Lương Doanh khiến cô hơi ngơ ra nhìn. Nhưng cũng đủ thời gian cho cô nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình.
Lương Doanh cảm thấy may mắn vì bản thân rất ít biểu tình, nên mới không thất thố trước mặt người đàn ông kia. Nói cũng lạ, cô thế mà lại có thể ở trên giường một người đàn ông ngủ đến không biết gì, còn đợi cho người ta đến gọi nữa... Quá dọa người.
"Hết choáng chưa?"
Thấy cô chậm chạp ngồi dậy, biểu tình ngơ ngơ như chưa tỉnh ngủ, Mục Thanh kiềm lại ý cười bên môi, ân cần hỏi.
Lương Doanh cúi đầu đáp lại thật nhẹ, sau đó mới hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"
Từ khi mang thai, việc ngủ nhiều là chuyện vô cùng bình thường đối với cô. Nhưng bác sĩ đã nói, ngủ cũng có mức độ chứ không thể ngủ bất chấp cả sinh hoạt bình thường, như vậy không tốt cho dạ dày, dễ sinh bệnh. Dù vậy mỗi ngày cô vẫn sẽ ngủ mười bốn mười lăm tiếng.
"Gần bốn giờ rồi. Lại ngủ sẽ bị bóng đè."
Mục Thanh vừa nói vừa đưa cho cô ly nước.
Lương Doanh theo bản năng nhận, cũng uống hết. .
Buổi trưa sau khi họ ăn cơm xong thì cô lập tức không chịu được leo lên giường ngủ luôn. Không nghĩ tới lại ngủ sâu như thế...
Ngược lại là Mục Thanh chẳng cảm thấy có gì không được, còn quá được ý chứ. Điều đó chứng tỏ cô không có bài xích anh. Nhưng cả buổi chiều anh bận đôn đốc việc sửa phòng cho nên tiếc nuối không thể về phòng ôm vợ được.
"Bây giờ tôi phải ra ngoài mua chút đồ đặt vào trong phòng của em. Em có muốn đi cùng không?"
Đi dạo hít thở không khí tốt cho thai sản.
"Đi."
Lương Doanh gật đầu, lúi cúi trèo xuống giường.
Bởi vì trước đó mặc đồ ngủ, cho nên lúc xuống giường không tránh khỏi để lộ một phần ngực trần bên trong cổ áo rộng dưới mắt người đàn ông. Hình ảnh kia khiến người không dời được mắt, đến cuối lại không khỏi ngẩng đầu gãi mũi như không có chuyện gì. Lương Doanh ngược lại chẳng hề hay biết, lững thững đi vào nhà vệ sinh, nghiêm túc chỉnh chu lại mình, chuẩn bị cùng người đàn ông ra ngoài.
Hai mươi phút sau hai người có mặt tại khu trung tâm thương mại lớn nhất H thành.
Nơi này thật lớn, lại không chỉ là một tòa nhà cao cao mà là một khu đô thị tập trung thật nhiều cửa hàng dùng vành đai thực vật ngăn lại, ở giữa là đường cho người đi bộ. Tòa nhà cao nhất nằm ở trung tâm khu này, là siêu thị. Cái gì cũng có.
"Bốn giờ, em có muốn ăn chút gì lót dạ không?"
Anh từng nghe có người nói phụ nữ có thai sức ăn rất lớn, còn sẽ thích ăn nhiều bữa.
"Có món nhẹ không?"
Lương Doanh không từ chối, nghe anh hỏi thì thật sự suy nghĩ, còn khẽ vuốt bụng.
Hình ảnh kia trong mắt Mục Thanh rất đáng yêu, cho nên mi mắt anh nhếch lên, mặc dù rất nhẹ.
"Đương nhiên có."
Đây là nơi anh hay đến mỗi khi cần xã giao, bàn chuyện với đối tác nên khá quen thuộc. Mục Thanh thành thục dẫn Lương Doanh đi vào một tiệm Bao Zimsum.
Lúc này việc Lương Doanh tính tình đạm nhạt, càng không có nhiều cảm xúc dư thừa như ngượng ngùng hay gò bó lại là chuyện tốt. Họ không câu nệ cho nên không khí giữa hai người rất tự nhiên. Lương Doanh vừa ngồi xuống liền chuyên tâm xem menu.
Nhìn cô nghiêm túc đối đãi như vậy, Mục Thanh cảm thấy rất thú vị. Cho nên anh mãi lo nhìn, lại không trông thấy một vài ánh mắt không được thiện cảm cho lắm đang chăm chăm vào vợ anh.
Cho đến khi anh cảm nhận được có ánh mắt hướng về mình, mang theo cảm xúc anh không thích. Anh lập tức quay đầu nhìn qua.
Bất ngờ chạm vào mắt nhau, Cảnh Minh đều hơi ngẩn ra một chút. Nhưng tới lúc hắn bình tĩnh lại thì Mục Thanh đã dời mắt đi rồi. Hắn khó hiểu cảm thấy bị coi thường mà khó chịu nắm chặt tay.