Chương 15: Ở đây không ai làm phiền em
Vì sao bỗng nhiên cô bài xích cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt? Bởi vì cô trọng sinh a...
Bởi vì kiếp trước cô mờ mịt chịu hết thương tổn, hương vẫn đạo tiêu, cho nên kiếp này có chết cô cũng không lại lấy Cảnh Minh nữa. Nhưng nếu kiếp trước cô không phải thấy mình ngủ với Cảnh Minh, liệu cô có lấy anh ta theo sự sắp đặt của gia đình không? Điều này chẳng ai trả lời cô được, cả chính cô.
Nhưng bối rối thì bối rối, ngoài biết né tránh thì cô chẳng thể che giấu nổi. Mãi một đỗi cô mới nghĩ thông, rằng bất kể người ta có khó hiểu hay không thì chẳng ai có thể nghĩ đến việc cô trọng sinh mà đoán được nguyên nhân sâu xa trong đó cả. Chỉ cần cô không nói, hoài nghi thì đã làm sao. Cho nên Lương Doanh dần dần bình tĩnh lại.
Không nhìn biểu tình của người đàn ông, cô nghĩ đến cái gì, lại khẽ hạ giọng nói:
"Vậy anh có biết Mục Khả Hân, bạn thân của tôi cũng thích Cảnh Minh."
Làm sao không biết, Mục Thanh còn biết nhiều hơn nữa cơ. Nhưng anh không nói, sau khi tỉ mỉ nhìn cô một cái, anh đem hết nghi vấn nhét vào trong bụng, ngoài mặt gật đầu nói: "Dù sao tôi không quan tâm lắm. Em không kết hôn với hắn ta tôi mới vui."
Anh chưa nói, anh sẽ không để cho cô mang theo con anh đi cưới người khác. Càng không để cho cô phá bỏ nó để lấy người khác. Cho nên kết quả như hiện tại là tốt nhất.
"Tóm lại từ khoảnh khắc em đặt chân vào H thành thì mọi chuyện liên quan tới em tôi đều biết."
Ánh mắt anh như muốn nói, cho dù không xen vào, chuyện nên biết anh đã biết cả, cô cảm thấy sao?
Cảm thấy gì... Cô lại không thể cản được người này điều tra lai lịch của một cô gái xa lạ đã vô tình lăn giường với mình. Đổi lại là cô cô cũng muốn biết nếu cô có năng lực làm như vậy.
Không, nếu kiếp trước cô có chút ý nghĩ làm rõ sự tình hôm đó, thậm chí là chút nghi ngờ thôi... Đây đều là do cô tự mình chuốt lấy. Lương Doanh không khỏi trở nên suy sụp. Là do cô thiếu cảnh giác với thế giới này, vẫn luôn sống trong vỏ óc mà mình tự cho là rắn chắc, không biết người ngoài luôn lăm le moi thịt cô từ trong ra ngoài, tìm cách giết chết.
Cho dù cô nghĩ mình chẳng hề làm sai cái gì, chẳng đắc tội với ai. Hoặc giả chẳng có ai sai ai đúng, chỉ có lợi ích quyết định hết thảy.
Mục Khả Hân thích Cảnh Minh, mà cô là vật cản đường, cho nên cô chết.
"Em lại đang nghĩ cái gì?"
Lương Doanh không biết, lúc suy tư càng làm cho người ta cảm thấy cô xa cách như không thể với tới, Mục Thanh không thích, cho nên anh chỉ đành lôi cô về.
Lương Doanh cũng thật sự bị anh thức tỉnh, giật mình hoàn hồn. Lúc nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, cô vô thức lắc đầu tự cười giễu.
Cô không cần nghĩ nữa Lương Doanh. Vốn dĩ vô tình trọng sinh trở lại thời điểm bi kịch chưa xảy ra, cô có cơ hội xoay chuyển kết quả, kết cục kia không lại đổ lên người cô, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ trả thù ai. Nhưng cô tự nhận mình không phải người yếu đuối, chỉ cần họ dám đụng cô, sắp đặt cô, cô sẽ dám chống trả. Cô lại bâng khuâng cái gì nữa cho mệt.
Tâm tình biến ảo quá nhiều, bụng không khỏi cảm thấy khó chịu khiến cô nhíu mày.
"Lại đây!"
Vẫn luôn quan sát biểu tình của cô, Mục Thanh không bỏ sót cái nhíu mày đó liền tự ý nắm tay cô kéo đến bên cạnh sofa, để cô ngồi xuống. Sau đó không cho cô kịp phản ứng đã đi vào nhà bếp bên cạnh phòng khách, mở tủ lạnh tìm gì đó.
Chừng hai phút Mục Thanh mới đi ra, trên tay cầm một ly sữa đã được hâm nóng vừa đủ.
Lúc đó Lương Doanh cũng đã điều chỉnh được trạng thái của mình, vừa nhận sữa liền hướng anh nói: "Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết."
"Tôi đã đồng ý với em rồi."
Thì sẽ không lật lòng.
Vẻ mặt anh điềm tĩnh, đáng tin, khiến Lương Doanh vô thức gật gù vừa cúi đầu uống sữa. Bởi vậy cô cũng không nhìn thấy cái nhếch môi rất khẽ của Mục Thanh vì biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu của cô.
Vì đang mang thai cho nên sự lạnh nhạt bên ngoài đều nhuốm lên vẻ trong sáng ngây thơ của đứa trẻ sao? Mục Thanh bâng quơ nghĩ.
"Thật ra tôi định đến thành phố K bên cạnh định cư."
Mục Thanh hơi kinh, ánh mắt khẽ chuyên chú nhìn vào mắt Lương Doanh.
"Tôi không muốn trong thời gian dưỡng thai bị đám người họ làm phiền."
Lương Doanh thành thật nói. Đây cũng là lý do cô mất tích hai tháng, đợi tới khi xác định mình mang thai mới chịu trở về.
"Ở đây, sẽ không ai làm phiền em."
Mục tổng bá đạo phán.
Lương Doanh nói chuyện này vẫn là muốn cùng anh thương lượng, cho nên cô rất nghiêm túc suy xét tính khả thi từ lời anh nói.
Mà biểu tình nghiêm túc đến ngốc nghếch của cô vô thức khiến Mục tổng đang cảm thấy nguy cơ đều không khỏi cười chán nản. Cô gái này rõ ràng tâm tư rất thiếu sự nhạy cảm.
Mà thôi, như vậy cũng tốt. Hiện tại ít kích động đối với cô mới tốt.
Mục tổng không biết trong lúc vô tình đã có ý thức tự giác làm một người cha tốt, biết lo nghĩ cho gia đình và đứa nhỏ, không hề nhận ra bản thân đã thay đổi.
Bởi vì kiếp trước cô mờ mịt chịu hết thương tổn, hương vẫn đạo tiêu, cho nên kiếp này có chết cô cũng không lại lấy Cảnh Minh nữa. Nhưng nếu kiếp trước cô không phải thấy mình ngủ với Cảnh Minh, liệu cô có lấy anh ta theo sự sắp đặt của gia đình không? Điều này chẳng ai trả lời cô được, cả chính cô.
Nhưng bối rối thì bối rối, ngoài biết né tránh thì cô chẳng thể che giấu nổi. Mãi một đỗi cô mới nghĩ thông, rằng bất kể người ta có khó hiểu hay không thì chẳng ai có thể nghĩ đến việc cô trọng sinh mà đoán được nguyên nhân sâu xa trong đó cả. Chỉ cần cô không nói, hoài nghi thì đã làm sao. Cho nên Lương Doanh dần dần bình tĩnh lại.
Không nhìn biểu tình của người đàn ông, cô nghĩ đến cái gì, lại khẽ hạ giọng nói:
"Vậy anh có biết Mục Khả Hân, bạn thân của tôi cũng thích Cảnh Minh."
Làm sao không biết, Mục Thanh còn biết nhiều hơn nữa cơ. Nhưng anh không nói, sau khi tỉ mỉ nhìn cô một cái, anh đem hết nghi vấn nhét vào trong bụng, ngoài mặt gật đầu nói: "Dù sao tôi không quan tâm lắm. Em không kết hôn với hắn ta tôi mới vui."
Anh chưa nói, anh sẽ không để cho cô mang theo con anh đi cưới người khác. Càng không để cho cô phá bỏ nó để lấy người khác. Cho nên kết quả như hiện tại là tốt nhất.
"Tóm lại từ khoảnh khắc em đặt chân vào H thành thì mọi chuyện liên quan tới em tôi đều biết."
Ánh mắt anh như muốn nói, cho dù không xen vào, chuyện nên biết anh đã biết cả, cô cảm thấy sao?
Cảm thấy gì... Cô lại không thể cản được người này điều tra lai lịch của một cô gái xa lạ đã vô tình lăn giường với mình. Đổi lại là cô cô cũng muốn biết nếu cô có năng lực làm như vậy.
Không, nếu kiếp trước cô có chút ý nghĩ làm rõ sự tình hôm đó, thậm chí là chút nghi ngờ thôi... Đây đều là do cô tự mình chuốt lấy. Lương Doanh không khỏi trở nên suy sụp. Là do cô thiếu cảnh giác với thế giới này, vẫn luôn sống trong vỏ óc mà mình tự cho là rắn chắc, không biết người ngoài luôn lăm le moi thịt cô từ trong ra ngoài, tìm cách giết chết.
Cho dù cô nghĩ mình chẳng hề làm sai cái gì, chẳng đắc tội với ai. Hoặc giả chẳng có ai sai ai đúng, chỉ có lợi ích quyết định hết thảy.
Mục Khả Hân thích Cảnh Minh, mà cô là vật cản đường, cho nên cô chết.
"Em lại đang nghĩ cái gì?"
Lương Doanh không biết, lúc suy tư càng làm cho người ta cảm thấy cô xa cách như không thể với tới, Mục Thanh không thích, cho nên anh chỉ đành lôi cô về.
Lương Doanh cũng thật sự bị anh thức tỉnh, giật mình hoàn hồn. Lúc nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, cô vô thức lắc đầu tự cười giễu.
Cô không cần nghĩ nữa Lương Doanh. Vốn dĩ vô tình trọng sinh trở lại thời điểm bi kịch chưa xảy ra, cô có cơ hội xoay chuyển kết quả, kết cục kia không lại đổ lên người cô, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ trả thù ai. Nhưng cô tự nhận mình không phải người yếu đuối, chỉ cần họ dám đụng cô, sắp đặt cô, cô sẽ dám chống trả. Cô lại bâng khuâng cái gì nữa cho mệt.
Tâm tình biến ảo quá nhiều, bụng không khỏi cảm thấy khó chịu khiến cô nhíu mày.
"Lại đây!"
Vẫn luôn quan sát biểu tình của cô, Mục Thanh không bỏ sót cái nhíu mày đó liền tự ý nắm tay cô kéo đến bên cạnh sofa, để cô ngồi xuống. Sau đó không cho cô kịp phản ứng đã đi vào nhà bếp bên cạnh phòng khách, mở tủ lạnh tìm gì đó.
Chừng hai phút Mục Thanh mới đi ra, trên tay cầm một ly sữa đã được hâm nóng vừa đủ.
Lúc đó Lương Doanh cũng đã điều chỉnh được trạng thái của mình, vừa nhận sữa liền hướng anh nói: "Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết."
"Tôi đã đồng ý với em rồi."
Thì sẽ không lật lòng.
Vẻ mặt anh điềm tĩnh, đáng tin, khiến Lương Doanh vô thức gật gù vừa cúi đầu uống sữa. Bởi vậy cô cũng không nhìn thấy cái nhếch môi rất khẽ của Mục Thanh vì biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu của cô.
Vì đang mang thai cho nên sự lạnh nhạt bên ngoài đều nhuốm lên vẻ trong sáng ngây thơ của đứa trẻ sao? Mục Thanh bâng quơ nghĩ.
"Thật ra tôi định đến thành phố K bên cạnh định cư."
Mục Thanh hơi kinh, ánh mắt khẽ chuyên chú nhìn vào mắt Lương Doanh.
"Tôi không muốn trong thời gian dưỡng thai bị đám người họ làm phiền."
Lương Doanh thành thật nói. Đây cũng là lý do cô mất tích hai tháng, đợi tới khi xác định mình mang thai mới chịu trở về.
"Ở đây, sẽ không ai làm phiền em."
Mục tổng bá đạo phán.
Lương Doanh nói chuyện này vẫn là muốn cùng anh thương lượng, cho nên cô rất nghiêm túc suy xét tính khả thi từ lời anh nói.
Mà biểu tình nghiêm túc đến ngốc nghếch của cô vô thức khiến Mục tổng đang cảm thấy nguy cơ đều không khỏi cười chán nản. Cô gái này rõ ràng tâm tư rất thiếu sự nhạy cảm.
Mà thôi, như vậy cũng tốt. Hiện tại ít kích động đối với cô mới tốt.
Mục tổng không biết trong lúc vô tình đã có ý thức tự giác làm một người cha tốt, biết lo nghĩ cho gia đình và đứa nhỏ, không hề nhận ra bản thân đã thay đổi.