Chương : 59
~~~~ Chương 59 ~~~~
Edit: Blanche
Nghe vậy, Hứa Chiêu cười.
Kem cây, bánh trung thu, mì sợi, thuốc là, cái gì Hứa Chiêu cũng đều từng bán qua, nên cũng có thể bán được rau, chỉ là lâu rồi không đi bán hàng, cậu có hơi căng thẳng, nhưng được cả nhà họ Thôi cổ vũ, cậu lại thêm ba phần lo lắng.
Nhưng, rau dưa chưa bán đi, không thể mạnh miệng, vẫn nên chuyên tâm bán rau thì hơn, bây giờ bán được rau là mục tiêu số một.
Cho nên Hứa Chiêu không ở Thôi gia lâu, đem rau tặng cho mẹ Hứa xong thì đạp xe tới xưởng thép một chuyến, đưa cho Vân tỷ và giám đốc Quách một ít rau nữa, trò chuyện một hồi, lại quay lại Thôi gia gửi xe đạp, rồi một tay xách sọt rau, một tay dắt Hứa Phàm tới chợ lớn phía Đông.
Đúng hôm nay mẹ Thôi không đi làm, muốn giúp Hứa Chiêu trông Hứa Phàm để Hứa Chiêu chuyên tâm bán hàng, nhưng Hứa Phàm không đồng ý tách khỏi Hứa Chiêu, cứ đi theo Hứa Chiêu.
Thôi Thanh Phong cười nói: "Mẹ, tam oa tử thực sự dính Hứa Chiêu."
Mẹ Thôi lập tức đáp trả: "Có con cái nào không dính cha mẹ à? Trẻ con khắp thiên hạ đều thích bám che mẹ nó, nhất là Hứa Chiêu chăm con nhẹ nhàng như vậy, alfm gì có đứa nào không thích theo."
Thôi Thanh Phong tiếp lời: "Tiểu thúc không mà, tiểu thúc còn nhỏ rất tự lập mà."
Mẹ Thôi lập tức phủ định: "Tiểu thúc mày dính bà nội nhất đấy!"
"Ủa, thật ạ?" Thôi Thanh Phong cười hắc hắc, hắn quả thật không biết, trong trí nhớ của hắn, tiểu thúc vừa tự lập vừa lợi hại vừa thông minh, không việc gì không làm được, thực sự không biết chuyện tiểu thúc dính người vậy đâu.
Nhắc tới Thôi Định Sâm, mẹ Thôi lại nhớ tới lúc Thôi Định Sâm còn bé, nhịn không được cảm khái, nói: "Lại nói tiếp, tiểu thúc mày còn bé cũng đáng yêu lắm, tam oa tử với tiểu thúc hồi còn bé giống nhau lắm."
Thôi Thanh Phong chấn động, hỏi: "Tam oa tử giống tiểu thúc? Mẹ, mẹ nói đùa thôi đúng không? Nó giống thúc ấy chỗ nào?"
"Sao lại không giống, đều là ăn nhiều, dính người, nói nhiều, thích làm đẹp."
Thôi Thanh Phong cười: "Thôi đi mẹ, tiểu thúc gọi là ăn nhiều, còn Hứa Phàm là tham ăn, hơn nữa trẻ con đứa nào chả như am oa tử, mẹ đừng nhìn trẻ con rồi lại hướng lên người tiểu thúc nữa, tiểu thúc của con chưa kết hôn đâu."
Mẹ Thôi cố ý liếc trắng mắt Thôi Thanh Phong một cái, không nói tiếp chuyện trẻ con này nữa.
Thôi Thanh Phong cười nghịch ngợm, lại có chút lo lắng Hứa Chiêu, nói: "Không biết Hứa Chiêu bán được không?"
"Chắc chắn bán hết." Giọng điệu mẹ Thôi không chút nghi ngờ.
"Sao mẹ biết?"
"Rau ngon!"
"Rau của người khác cũng ngon mà."
Mẹ Thôi kiên định mà nói: "Mày biết cái gì, rau của người khác không bằng của Hứa Chiêu, chờ xem, Hứa Chiêu chắc chắn bán sạch bách! Hứa Chiêu với tam oa tử sắp về rồi, mẹ đi rang lạc đây, lát về cho ba với tiểu thúc mày ăn."
Thôi Thanh Phong rất thích ăn lạc, vì thế nói: "Hiện tại rang luôn đi mẹ, con chờ ăn với, để ba đi trông tiệm trước."
"Được, chúng ta đi bóc vỏ trước, lát nữa để tam oa tử về ăn."
"Dạ."
Cha Hứa bị sai đi trông tiệm.
Thôi Thanh Phong, mẹ Thôi ở trong sân bóc đậu phộng, nói chuyện phiếm, đang nói chuyện rôm rả thì ngoài cửa truyền tới tiếng bi bô của Hứa Phàm, hai mẹ con cùng sửng sốt.
"Là tam oa tử à?" Mẹ Thôi kinh ngạc hỏi.
"Hình như thế." Thôi Thanh Phong có chút hoài nghi, sao về sớm như vậy?
"Không phải là bán hết rồi chứ?"
Mẹ Thôi vừa dứt lời, Hứa Chiêu liền bước vào sân nhà, một tay cầm sọt không, một tay dắt Hứa Phàm, Hứa Phàm chân ngắn vừa bước vào sân đã nói: "Rau bán hết rồi! Con với ba ba bán!"
Mẹ Thôi, Thôi Thanh Phong chấn động, ánh mắt dừng ở sọt tre trống trơn, sau đó chuyển mắt nhìn Hứa Chiêu, đồng thanh nói: "Thật sự bán hết rồi?"
"Bán hết rồi." Hứa Chiêu nói.
"Quá nhanh!" Thôi Thanh Phong sợ hãi than.
Hứa Chiêu cười khiêm tốn mà nói: "Cũng không nhanh, chủ yếu do rau ít quá."
Lượng rau quá ít, mặt khác hiện tại rau dưa khan hiếm, cả chợ chỉ có cải củ, cà rốt, bí đao, cải trắng, dưa muối đơn điệu, cậu có một ít rau chân vịt, rau xanh, bán cạnh họ thực sự khác biệt, nên khi Hứa Chiêu với sọt rau xanh lên sân khấu lập tức thu hút được ánh mắt của mọi người, cơ bản hết rất nhanh, nhiều người còn không mua được.
Mẹ Thôi nghe xong vui vẻ mà ôm chầm Hứa Phàm, nói: "Mẹ đã nói rồi mà! Chắn chắn bán tốt! Có phải không tam oa tử?"
Hứa Phàm gật đầu nói: "Dạ, ba ba trồng rau, ăn ngon nhất!"
Thôi Thanh Phong vui thay Hứa Chiêu, nói: "Vậy mẻ rau tiếp theo sẽ không lo không bán được nữa nhỉ? Tớ sắp có việc làm rồi?"
Hứa Chiêu gật đầu: "Ừ, không sai biệt lắm."
Lúc này bán thử, có thể nói là thành công, lập tức khiến Hứa Chiêu nhìn thấy tương lai, vui sướng không thôi, trong lòng nảy ra những kế hoạch chờ cậu thực hiện, cậu một khắc cũng không muốn dừng lại, muốn lập tức về nhà, nhanh chóng cột chặt sọt vào sau xe đạp, quay đầu tìm Hứa Phàm lại không thấy đâu.
"Hứa Phàm." Hứa Chiêu gọi.
Không người đáp.
"Hứa Phàm." Hứa Chiêu lại gọi một tiếng.
Vẫn không có người đáp, cái nhóc này lại bị cái gì thu hút quên cả cha nó luôn rồi!
Hứa Chiêu dựng lại xe đạp rồi vào phòng bếp, nhìn thấy Hứa Phàm đang ngồi xổm bên chân mẹ Thôi, chờ ăn lạc rang.
Cái đứa tham ăn này!
"Hứa Phàm." Hứa Chiêu lại gọi một tiếng.
Hứa Phàm dường như lúc này mới nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại nhìn Hứa Chiêu: "Ba ba, lạc rang."
"Chúng ta về nhà." Hứa Chiêu bất dắc dĩ nói: "Con có muốn về nhà hay không?"
Trong tâm Hứa Phàm đang thương nhớ đậu phộng, tảy nhỏ chỉ mẹ Thôi nói: "Bà Thôi, rang lạc cho con ăn."
"..."
Cuối cùng, khi Hứa Chiêu rời khỏi nhà họ Thôi, trên tay cầm thêm một bao lạc rang nóng hổi, hơn nữa trong túi quần Hứa Phàm cùng đầy đậu phộng, dọc đường về Hứa Phàm một câu cũng không nói, chỉ chóp chép ăn lạc, về nhà rồi, Đại Trang lập tức tiến tới nói: "Tam oa tử, cậu đội mũ của tớ, trả đây."
Hứa Phàm lập tức giơ tay giữ chặt mũ trên đầu.
Đại Trang nói: "Đó là mũ của tớ."
Hứa Phàm cảm thấy mũ Lôi Phong rất đẹp, không muốn cởi ra, nói: "Tớ đội thêm một tí."
"Đó là mũ của tớ."
"Cho tớ đội xíu."
"Không cho." Đại Trang trực tiếp từ chối.
"..."
Hứa Chiêu không bao giờ hỏi về "ân oán" giữa Hứa Phàm với Đại Trang, kệ tụi nó chơi đùa, chời tới khi quay lại thì cả hai đều đang chóp chép ăn lạc rang, không ai nói về cái mũ trên đầu Hứa Phàm nữa.
Hứa Chiêu đưa bao lạc cho mẹ Hứa, bảo là mẹ Thôi cho.
Nhận lấy túi lạc, mẹ Hứa liếc nhìn cái sọt vẫn còn cột trên xe, hỏi: "Hứa Chiêu, buôn bán sao rồi con?"
"Bán hết rồi ạ." Hứa Chiêu nói.
"Bán hết rồi?"
"Dạ, được ba tệ ạ."
"Ba tệ! Nhiều quá!" Mẹ Hứa chấn động.
Ba tệ đó!
Ba Đại Trong trong nhà kính nghe được, trên mặt không giấu được vui sướng, ba tệ đó, trừ bỏ hạt giống, còn lại đều không tốn xu nào, bỏ ra có ít sức, một sọt rau như thế, căn bản không tốn nhiều sức, thế mà bán được tận ba tệ, vậy một cái nhà kính lớn thế kia kiếm được bao nhiều tiền đây, tuy rằng hơi phức tạp hơn lúa mạch đậu nành nhưng thực sự lời quá!
Vui sướng trên mặt ba Đại Trang nhanh chóng chuyển thành hưng phấn, làm việc hay nói chuyện đều hăng hái hơn nhiều, nói: "Hứa Chiêu, vậy có phải từ này về sau chúng ta chắc chắn kiếm được tiền không?"
"Cũng không thể chắc chắn." Hứa Chiêu nói.
Ba Đại Trang bị cứng lại, hỏi: "Sao?"
Hứa Chiêu nói: "Trong quá trình trồng rau có thể xuất hiện sâu bệnh, hạn hán – "
"Này có là gì!" Không đợi Hứa Chiêu nói xong, ba Đại Trang đã nói hùng hồn: "Không nói đến bác trai bác gái, ngay cả anh, sáu tuổi đã xuống ruộng, xuống cái đã hai ba mươi năm, còn không trị được sâu bệnh hoa màu? Cậu yên tâm, cậu dùng óc, anh dùng sức, chúng ta chắc thắc!"
"Vậy được, con có chuyện này muốn bàn vời mọi người một chút."
"Chuyện gì thế?" Cha Hứa mẹ Hứa ba Đại Trang đồng thời hỏi.
Hứa Chiêu nói: "Con muốn lắp một cái điện thoại ở nhà mình."
"Lắp điện thoại?" Ba người cùng hỏi lại.
"Dạ, trên đường trở về con có nghĩ, chúng ta chắc chắn sẽ bán ngoài chợ, nhưng không chỉ bán lẻ, chúng ta còn cần phải bán lẻ, đẩy mạnh tiêu thụ rau nhà chúng ta ra bên ngoài, nếu có thể trực tiếp nắm giữ phương thức liên lạc, như vậy bán được càng nhiều, không thể lúc nào cũng quấy rầy bác Trương được, đúng không? Họ thấy phiền, con cũng thấy ngại.
Ba người mẹ Hứa cái hiểu cái không gật đầu.
Hứa Chiêu tiếp tục nói: "Có điện thoại rồi, về sau giải quyết được rất nhiều việc, có thể dễ dàng liên lạc hơn."
"Vậy cái máy điện thoại kia cần bao nhiều tiền?" Mẹ Hứa hỏi.
Hứa Chiêu nghĩ nghĩ nói: "Khoảng ba nghìn tệ ạ."
Ba nghìn tệ!
Mẹ Hứa bị con số này dọa ngây người.
Cha Hứa cũng bị dọa, sao đắt như vậy!
Hai bàn tay ba Đại Trang cọ cọ vào quần, nói: "Chúng ta không có nhiều tiền như vậy."
"Nếu chờ tới khi có đủ số tiền này mới lắp điện thoại thì rất bất tiện, có thể sẽ bỏ lỡ nhiều thời cơ, cho nên con tính sẽ đi vay tiền."
"Tìm ai?" Mẹ Hứa hỏi: "Ai có nhiều tiền như vậy? Ba nghìn tệ đó con!"
Hứa Chiêu trầm mặc một lát, nói: "Có người có nhiều tiền như vậy."
Người này là – Thôi Định Sâm.
Hứa Chiêu thực sự không có cách nào, gây dựng sự nghiệp chính là như thế, không thể lúc nào cũng tiền tài dồi dào, phải có lúc bị thiếu, cho nên Hứa Chiêu quyết định tìm Thôi Định Sâm, nhưng không phải là gọi điện thoại, mà trực tiếp đi gặp mặt Thôi Định Sâm.
Vừa lúc Thôi Định Sâm quay về thị trấn, còn gọi điện thoại cho Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu lập tức chuẩn bị, chở theo Hứa Phàm, cầm thêm nhiều loại rau, dựa theo địa chỉ mà Thôi Định Sâm đưa, đi vào khu bên cạnh công ty lương thực. Không sai, chính là công ty lương thực, lúc này Hứa Chiêu mới nhớ ra ngày trước khi đi nộp thuế cùng ba Đại Trang có nhìn thấy một chiếc ô tô đen, chính là của Thôi Định Sâm, vì Thôi Định Sâm ở ngay gần đó.
Đi qua công ty lương thực, Hứa Chiêu tiến vào một con đường lớn thẳng tắp, hai bên đường có một vài cửa hàng nhỏ, nhìn rất yên tĩnh. Sau đó cậu rẽ vào một con đường khác, nhìn thấy một loạt những căn nhà nhỏ có sân, phía sau là một căn nhà trệt.
Nhà trệt!
Hứa Chiêu mãi mới đủ xây nhà ngói, người ta đã ở nhà trệt, mặc dù từng sống ở thế kỉ hai mơi mốt, quen nhìn nhà cao tầng, nhưng hiện tại cậu ở nhà ngói đã lâu, nhìn những căn nhà cao đẹp như vậy vẫn có chút hâm mộ.
Lại đi thêm năm phút nữa, Hứa Chiêu dừng lại ở trong sân, dựng xe đạp rồi gõ cửa, cửa lập tức mở ra, Thôi Định Sâm đang mặc áo lông đen đứng trước mắt, lâu rồi không gặp càng cảm thấy anh tuấn.
"Tiểu thúc." Hứa Chiêu cười gọi.
"Vào đi."
Thôi Định Sâm thấy Hứa Phàm ngồi ở phía trước xe, vươn tay muốn bế bé xuống.
Hứa Phàm lập tức dán vào người Hứa Chiêu, không muốn để Thôi Định Sâm ôm.
Hứa Chiêu hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai Hứa Phàm: "Thúc mang con đi xem ô tô lớn."
Nghe thấy ô tô lớn, thái độ Hứa Phàm lập tức thay đổi, giang hai tay với Thôi Định Sâm.
"..." Thôi Định Sâm khẳng định sẽ không chấp nhặt Hứa Phàm, nhưng cũng không thân mật, chỉ ôm Hứa Phàm từ xe đạp đặt xuống sân xi măng.
Đúng, là sân xi măng, không giống nhà Hứa Chiêu là sân đất, trời mưa xuống là ướt nhẹp, còn lầy lội.
"Tiểu thúc mới về sao?" Hứa Chiêu cười hỏi.
"Vừa mới về, xe đạp để tôi cất cho." Thôi Định Sâm đỡ lấy xe đạp từ tay Hứa Chiêu, tay vừa cầm vào liền chạm phải ngón tay Hứa Chiêu, y lập tức ngẩng đầu nhìn hỏi: "Vì sao tay cậu lạnh như vậy?"
Edit: Blanche
Nghe vậy, Hứa Chiêu cười.
Kem cây, bánh trung thu, mì sợi, thuốc là, cái gì Hứa Chiêu cũng đều từng bán qua, nên cũng có thể bán được rau, chỉ là lâu rồi không đi bán hàng, cậu có hơi căng thẳng, nhưng được cả nhà họ Thôi cổ vũ, cậu lại thêm ba phần lo lắng.
Nhưng, rau dưa chưa bán đi, không thể mạnh miệng, vẫn nên chuyên tâm bán rau thì hơn, bây giờ bán được rau là mục tiêu số một.
Cho nên Hứa Chiêu không ở Thôi gia lâu, đem rau tặng cho mẹ Hứa xong thì đạp xe tới xưởng thép một chuyến, đưa cho Vân tỷ và giám đốc Quách một ít rau nữa, trò chuyện một hồi, lại quay lại Thôi gia gửi xe đạp, rồi một tay xách sọt rau, một tay dắt Hứa Phàm tới chợ lớn phía Đông.
Đúng hôm nay mẹ Thôi không đi làm, muốn giúp Hứa Chiêu trông Hứa Phàm để Hứa Chiêu chuyên tâm bán hàng, nhưng Hứa Phàm không đồng ý tách khỏi Hứa Chiêu, cứ đi theo Hứa Chiêu.
Thôi Thanh Phong cười nói: "Mẹ, tam oa tử thực sự dính Hứa Chiêu."
Mẹ Thôi lập tức đáp trả: "Có con cái nào không dính cha mẹ à? Trẻ con khắp thiên hạ đều thích bám che mẹ nó, nhất là Hứa Chiêu chăm con nhẹ nhàng như vậy, alfm gì có đứa nào không thích theo."
Thôi Thanh Phong tiếp lời: "Tiểu thúc không mà, tiểu thúc còn nhỏ rất tự lập mà."
Mẹ Thôi lập tức phủ định: "Tiểu thúc mày dính bà nội nhất đấy!"
"Ủa, thật ạ?" Thôi Thanh Phong cười hắc hắc, hắn quả thật không biết, trong trí nhớ của hắn, tiểu thúc vừa tự lập vừa lợi hại vừa thông minh, không việc gì không làm được, thực sự không biết chuyện tiểu thúc dính người vậy đâu.
Nhắc tới Thôi Định Sâm, mẹ Thôi lại nhớ tới lúc Thôi Định Sâm còn bé, nhịn không được cảm khái, nói: "Lại nói tiếp, tiểu thúc mày còn bé cũng đáng yêu lắm, tam oa tử với tiểu thúc hồi còn bé giống nhau lắm."
Thôi Thanh Phong chấn động, hỏi: "Tam oa tử giống tiểu thúc? Mẹ, mẹ nói đùa thôi đúng không? Nó giống thúc ấy chỗ nào?"
"Sao lại không giống, đều là ăn nhiều, dính người, nói nhiều, thích làm đẹp."
Thôi Thanh Phong cười: "Thôi đi mẹ, tiểu thúc gọi là ăn nhiều, còn Hứa Phàm là tham ăn, hơn nữa trẻ con đứa nào chả như am oa tử, mẹ đừng nhìn trẻ con rồi lại hướng lên người tiểu thúc nữa, tiểu thúc của con chưa kết hôn đâu."
Mẹ Thôi cố ý liếc trắng mắt Thôi Thanh Phong một cái, không nói tiếp chuyện trẻ con này nữa.
Thôi Thanh Phong cười nghịch ngợm, lại có chút lo lắng Hứa Chiêu, nói: "Không biết Hứa Chiêu bán được không?"
"Chắc chắn bán hết." Giọng điệu mẹ Thôi không chút nghi ngờ.
"Sao mẹ biết?"
"Rau ngon!"
"Rau của người khác cũng ngon mà."
Mẹ Thôi kiên định mà nói: "Mày biết cái gì, rau của người khác không bằng của Hứa Chiêu, chờ xem, Hứa Chiêu chắc chắn bán sạch bách! Hứa Chiêu với tam oa tử sắp về rồi, mẹ đi rang lạc đây, lát về cho ba với tiểu thúc mày ăn."
Thôi Thanh Phong rất thích ăn lạc, vì thế nói: "Hiện tại rang luôn đi mẹ, con chờ ăn với, để ba đi trông tiệm trước."
"Được, chúng ta đi bóc vỏ trước, lát nữa để tam oa tử về ăn."
"Dạ."
Cha Hứa bị sai đi trông tiệm.
Thôi Thanh Phong, mẹ Thôi ở trong sân bóc đậu phộng, nói chuyện phiếm, đang nói chuyện rôm rả thì ngoài cửa truyền tới tiếng bi bô của Hứa Phàm, hai mẹ con cùng sửng sốt.
"Là tam oa tử à?" Mẹ Thôi kinh ngạc hỏi.
"Hình như thế." Thôi Thanh Phong có chút hoài nghi, sao về sớm như vậy?
"Không phải là bán hết rồi chứ?"
Mẹ Thôi vừa dứt lời, Hứa Chiêu liền bước vào sân nhà, một tay cầm sọt không, một tay dắt Hứa Phàm, Hứa Phàm chân ngắn vừa bước vào sân đã nói: "Rau bán hết rồi! Con với ba ba bán!"
Mẹ Thôi, Thôi Thanh Phong chấn động, ánh mắt dừng ở sọt tre trống trơn, sau đó chuyển mắt nhìn Hứa Chiêu, đồng thanh nói: "Thật sự bán hết rồi?"
"Bán hết rồi." Hứa Chiêu nói.
"Quá nhanh!" Thôi Thanh Phong sợ hãi than.
Hứa Chiêu cười khiêm tốn mà nói: "Cũng không nhanh, chủ yếu do rau ít quá."
Lượng rau quá ít, mặt khác hiện tại rau dưa khan hiếm, cả chợ chỉ có cải củ, cà rốt, bí đao, cải trắng, dưa muối đơn điệu, cậu có một ít rau chân vịt, rau xanh, bán cạnh họ thực sự khác biệt, nên khi Hứa Chiêu với sọt rau xanh lên sân khấu lập tức thu hút được ánh mắt của mọi người, cơ bản hết rất nhanh, nhiều người còn không mua được.
Mẹ Thôi nghe xong vui vẻ mà ôm chầm Hứa Phàm, nói: "Mẹ đã nói rồi mà! Chắn chắn bán tốt! Có phải không tam oa tử?"
Hứa Phàm gật đầu nói: "Dạ, ba ba trồng rau, ăn ngon nhất!"
Thôi Thanh Phong vui thay Hứa Chiêu, nói: "Vậy mẻ rau tiếp theo sẽ không lo không bán được nữa nhỉ? Tớ sắp có việc làm rồi?"
Hứa Chiêu gật đầu: "Ừ, không sai biệt lắm."
Lúc này bán thử, có thể nói là thành công, lập tức khiến Hứa Chiêu nhìn thấy tương lai, vui sướng không thôi, trong lòng nảy ra những kế hoạch chờ cậu thực hiện, cậu một khắc cũng không muốn dừng lại, muốn lập tức về nhà, nhanh chóng cột chặt sọt vào sau xe đạp, quay đầu tìm Hứa Phàm lại không thấy đâu.
"Hứa Phàm." Hứa Chiêu gọi.
Không người đáp.
"Hứa Phàm." Hứa Chiêu lại gọi một tiếng.
Vẫn không có người đáp, cái nhóc này lại bị cái gì thu hút quên cả cha nó luôn rồi!
Hứa Chiêu dựng lại xe đạp rồi vào phòng bếp, nhìn thấy Hứa Phàm đang ngồi xổm bên chân mẹ Thôi, chờ ăn lạc rang.
Cái đứa tham ăn này!
"Hứa Phàm." Hứa Chiêu lại gọi một tiếng.
Hứa Phàm dường như lúc này mới nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại nhìn Hứa Chiêu: "Ba ba, lạc rang."
"Chúng ta về nhà." Hứa Chiêu bất dắc dĩ nói: "Con có muốn về nhà hay không?"
Trong tâm Hứa Phàm đang thương nhớ đậu phộng, tảy nhỏ chỉ mẹ Thôi nói: "Bà Thôi, rang lạc cho con ăn."
"..."
Cuối cùng, khi Hứa Chiêu rời khỏi nhà họ Thôi, trên tay cầm thêm một bao lạc rang nóng hổi, hơn nữa trong túi quần Hứa Phàm cùng đầy đậu phộng, dọc đường về Hứa Phàm một câu cũng không nói, chỉ chóp chép ăn lạc, về nhà rồi, Đại Trang lập tức tiến tới nói: "Tam oa tử, cậu đội mũ của tớ, trả đây."
Hứa Phàm lập tức giơ tay giữ chặt mũ trên đầu.
Đại Trang nói: "Đó là mũ của tớ."
Hứa Phàm cảm thấy mũ Lôi Phong rất đẹp, không muốn cởi ra, nói: "Tớ đội thêm một tí."
"Đó là mũ của tớ."
"Cho tớ đội xíu."
"Không cho." Đại Trang trực tiếp từ chối.
"..."
Hứa Chiêu không bao giờ hỏi về "ân oán" giữa Hứa Phàm với Đại Trang, kệ tụi nó chơi đùa, chời tới khi quay lại thì cả hai đều đang chóp chép ăn lạc rang, không ai nói về cái mũ trên đầu Hứa Phàm nữa.
Hứa Chiêu đưa bao lạc cho mẹ Hứa, bảo là mẹ Thôi cho.
Nhận lấy túi lạc, mẹ Hứa liếc nhìn cái sọt vẫn còn cột trên xe, hỏi: "Hứa Chiêu, buôn bán sao rồi con?"
"Bán hết rồi ạ." Hứa Chiêu nói.
"Bán hết rồi?"
"Dạ, được ba tệ ạ."
"Ba tệ! Nhiều quá!" Mẹ Hứa chấn động.
Ba tệ đó!
Ba Đại Trong trong nhà kính nghe được, trên mặt không giấu được vui sướng, ba tệ đó, trừ bỏ hạt giống, còn lại đều không tốn xu nào, bỏ ra có ít sức, một sọt rau như thế, căn bản không tốn nhiều sức, thế mà bán được tận ba tệ, vậy một cái nhà kính lớn thế kia kiếm được bao nhiều tiền đây, tuy rằng hơi phức tạp hơn lúa mạch đậu nành nhưng thực sự lời quá!
Vui sướng trên mặt ba Đại Trang nhanh chóng chuyển thành hưng phấn, làm việc hay nói chuyện đều hăng hái hơn nhiều, nói: "Hứa Chiêu, vậy có phải từ này về sau chúng ta chắc chắn kiếm được tiền không?"
"Cũng không thể chắc chắn." Hứa Chiêu nói.
Ba Đại Trang bị cứng lại, hỏi: "Sao?"
Hứa Chiêu nói: "Trong quá trình trồng rau có thể xuất hiện sâu bệnh, hạn hán – "
"Này có là gì!" Không đợi Hứa Chiêu nói xong, ba Đại Trang đã nói hùng hồn: "Không nói đến bác trai bác gái, ngay cả anh, sáu tuổi đã xuống ruộng, xuống cái đã hai ba mươi năm, còn không trị được sâu bệnh hoa màu? Cậu yên tâm, cậu dùng óc, anh dùng sức, chúng ta chắc thắc!"
"Vậy được, con có chuyện này muốn bàn vời mọi người một chút."
"Chuyện gì thế?" Cha Hứa mẹ Hứa ba Đại Trang đồng thời hỏi.
Hứa Chiêu nói: "Con muốn lắp một cái điện thoại ở nhà mình."
"Lắp điện thoại?" Ba người cùng hỏi lại.
"Dạ, trên đường trở về con có nghĩ, chúng ta chắc chắn sẽ bán ngoài chợ, nhưng không chỉ bán lẻ, chúng ta còn cần phải bán lẻ, đẩy mạnh tiêu thụ rau nhà chúng ta ra bên ngoài, nếu có thể trực tiếp nắm giữ phương thức liên lạc, như vậy bán được càng nhiều, không thể lúc nào cũng quấy rầy bác Trương được, đúng không? Họ thấy phiền, con cũng thấy ngại.
Ba người mẹ Hứa cái hiểu cái không gật đầu.
Hứa Chiêu tiếp tục nói: "Có điện thoại rồi, về sau giải quyết được rất nhiều việc, có thể dễ dàng liên lạc hơn."
"Vậy cái máy điện thoại kia cần bao nhiều tiền?" Mẹ Hứa hỏi.
Hứa Chiêu nghĩ nghĩ nói: "Khoảng ba nghìn tệ ạ."
Ba nghìn tệ!
Mẹ Hứa bị con số này dọa ngây người.
Cha Hứa cũng bị dọa, sao đắt như vậy!
Hai bàn tay ba Đại Trang cọ cọ vào quần, nói: "Chúng ta không có nhiều tiền như vậy."
"Nếu chờ tới khi có đủ số tiền này mới lắp điện thoại thì rất bất tiện, có thể sẽ bỏ lỡ nhiều thời cơ, cho nên con tính sẽ đi vay tiền."
"Tìm ai?" Mẹ Hứa hỏi: "Ai có nhiều tiền như vậy? Ba nghìn tệ đó con!"
Hứa Chiêu trầm mặc một lát, nói: "Có người có nhiều tiền như vậy."
Người này là – Thôi Định Sâm.
Hứa Chiêu thực sự không có cách nào, gây dựng sự nghiệp chính là như thế, không thể lúc nào cũng tiền tài dồi dào, phải có lúc bị thiếu, cho nên Hứa Chiêu quyết định tìm Thôi Định Sâm, nhưng không phải là gọi điện thoại, mà trực tiếp đi gặp mặt Thôi Định Sâm.
Vừa lúc Thôi Định Sâm quay về thị trấn, còn gọi điện thoại cho Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu lập tức chuẩn bị, chở theo Hứa Phàm, cầm thêm nhiều loại rau, dựa theo địa chỉ mà Thôi Định Sâm đưa, đi vào khu bên cạnh công ty lương thực. Không sai, chính là công ty lương thực, lúc này Hứa Chiêu mới nhớ ra ngày trước khi đi nộp thuế cùng ba Đại Trang có nhìn thấy một chiếc ô tô đen, chính là của Thôi Định Sâm, vì Thôi Định Sâm ở ngay gần đó.
Đi qua công ty lương thực, Hứa Chiêu tiến vào một con đường lớn thẳng tắp, hai bên đường có một vài cửa hàng nhỏ, nhìn rất yên tĩnh. Sau đó cậu rẽ vào một con đường khác, nhìn thấy một loạt những căn nhà nhỏ có sân, phía sau là một căn nhà trệt.
Nhà trệt!
Hứa Chiêu mãi mới đủ xây nhà ngói, người ta đã ở nhà trệt, mặc dù từng sống ở thế kỉ hai mơi mốt, quen nhìn nhà cao tầng, nhưng hiện tại cậu ở nhà ngói đã lâu, nhìn những căn nhà cao đẹp như vậy vẫn có chút hâm mộ.
Lại đi thêm năm phút nữa, Hứa Chiêu dừng lại ở trong sân, dựng xe đạp rồi gõ cửa, cửa lập tức mở ra, Thôi Định Sâm đang mặc áo lông đen đứng trước mắt, lâu rồi không gặp càng cảm thấy anh tuấn.
"Tiểu thúc." Hứa Chiêu cười gọi.
"Vào đi."
Thôi Định Sâm thấy Hứa Phàm ngồi ở phía trước xe, vươn tay muốn bế bé xuống.
Hứa Phàm lập tức dán vào người Hứa Chiêu, không muốn để Thôi Định Sâm ôm.
Hứa Chiêu hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai Hứa Phàm: "Thúc mang con đi xem ô tô lớn."
Nghe thấy ô tô lớn, thái độ Hứa Phàm lập tức thay đổi, giang hai tay với Thôi Định Sâm.
"..." Thôi Định Sâm khẳng định sẽ không chấp nhặt Hứa Phàm, nhưng cũng không thân mật, chỉ ôm Hứa Phàm từ xe đạp đặt xuống sân xi măng.
Đúng, là sân xi măng, không giống nhà Hứa Chiêu là sân đất, trời mưa xuống là ướt nhẹp, còn lầy lội.
"Tiểu thúc mới về sao?" Hứa Chiêu cười hỏi.
"Vừa mới về, xe đạp để tôi cất cho." Thôi Định Sâm đỡ lấy xe đạp từ tay Hứa Chiêu, tay vừa cầm vào liền chạm phải ngón tay Hứa Chiêu, y lập tức ngẩng đầu nhìn hỏi: "Vì sao tay cậu lạnh như vậy?"