Chương : 31
~~~~ Chương 31 ~~~~
Edit: Blanche
Hứa Chiêu hơi giật mình một chút, từ kính chiếu hậu nhìn được ánh mắt Thôi Định Sâm. Đôi mắt Thôi Định Sâm hẹp dài rất đẹp, đáy mắt như hồ sâu không tưởng, trong suốt lại không thể nhìn thấu, nhưng nếu y nói không vội, tức là y tự nguyện ngồi đây chờ cậu và Thôi Thanh Phong, đây là điều cậu cùng Thôi Thanh Phong cầu mà không được đấy.
Hứa Chiêu rất lễ phép mà nói: "Vậy phiền toái tiểu thúc rồi."
Thôi Định Sâm mặt không gợn sóng nói: "Không có gì, bây giờ đi đâu?"
Hứa Chiêu nói: "Xưởng thực phẩm."
Thôi Định Sâm hỏi: "Nhà ai?"
"Tất cả thành Đông."
Thôi Định Sâm không nói chuyện, khởi động xe, lái vào khu thành Đông.
Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong nhìn qua cửa kính xe trong suốt ra ngoài, khi nhìn được xưởng thực phẩm, liền đồng thời xuống xe hỏi về việc bánh trung thu, thăm dò hỏi ý kiến xưởng nhỏ của Ngũ gia, xưởng không phải là không làm bánh trung thu, chỉ là chê Hứa Chiêu đặt làm quá ít, chỉ có hai mươi cái bánh, còn không đủ bù vào phí bọn họ khởi động máy móc, quả nhiên từ chối.
Đương nhiên là uyển chuyển từ chối, bảo họ là mười ba tháng tám có thể tới mua hai mươi cái bánh trung thu, mua mười cái thôi cũng được, còn có ưu đãi.
Hứa Chiêu quan tâm không phải là ưu đãi, mà là thời gian tung sản phẩm ra thị trường, muốn lấy trước tiên cơ, mười ba tháng tám, còn kiếm được tiền gì nữa? Vì thế Hứa Chiêu rời khỏi hết xưởng này đến xưởng khác, trong lòng kiên định rằng mình sẽ tìm được một nhà máy, sau đó kiếm một món hời.
Cho nên khi Thôi Thanh Phong tỏ vẻ rằng không còn cơ hội nào nữa, Hứa Chiêu không bị lay động chút nào, vẫn hỏi từng nơi một, cuối cùng chỉ còn lại một nhà xưởng thực phẩm chưa hỏi – nhà máy thực phẩm Tây Châu.
Nhà máy thực phẩm Tây Châu là xí nghiệp quốc gia, đồng thời cũng là nhà máy cuối cùng còn lại của toàn bộ thành phố Tây Châu, nếu vẫn tiếp tục bị từ chối, Hứa Chiêu thực sự đau đầu đây, nhưng cậu vẫn muốn đi thử, tranh thủ bắt ấy cơ hội, cậu vẫn muốn trông cậy vào tết Trung Thu lần này, để cậu cùng Hứa phụ, Hứa mẫu, Hứa Phàm trải qua một mùa đông ấm áp.
Vì thế cậu một lần nữa xuống xe, hít sâu một hơi, tới trước cửa nhà máy, nói rõ ý đồ đến của mình, quả nhiên bảo vệ vừa nghe hai mươi cái bánh trung thu, cũng không quản Hứa Chiêu nói đặt cọc tiền gì, hình thức bánh trung thu như thế nào, hàng mẫu cái gì, trực tiếp từ chối, nói hiện tại máy móc còn chưa khởi động, không thể lãng phí vì hai mươi cái bánh trung thu được, đồng thời bảo một tháng sau Hứa Chiêu lại đến, tối thiểu cũng là nửa tháng sau mới mua được bánh trung thu.
Hứa Chiêu nghe được trầm mặc.
Thôi Thanh Phong thở dài một tiếng, nói: "Về nhà thôi."
Hứa Chiêu nói: "Chờ một chút."
"Chờ gì?"
"Chờ người có thể làm chủ."
"Ai?"
"Không biết."
"..."
Thôi Thanh Phong biết tính cách Hứa Chiêu cứng đầu đến phút cuối cũng không chịu thôi, vì thế trước vào trong xe nói một chút tình huống với Thôi Định Sâm, sau đó trở lại bên người Hứa Chiêu.
Ngày mùa hè nắng gắt như đổ lửa, thi thoảng có một cơn gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng hầm hập, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong ngồi dưới tán cây, yên lặng không nói gì chờ đợi, bốn phía an tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng chim kêu, càng khiến xung quanh tĩnh mịch.
Đúng lúc này, nhà máy Tây Châu phát ra tiếng chuông đinh đang, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong nhanh chóng đứng lên, nhìn vào bên trong, ngay cả Thôi Định Sâm vẫn luôn ngồi trong xe cũng nhìn về phía nhà máy, không tới ba phút sâu, trong khu nhà máy xuất hiện một đám người nam nam nữ nữ mặc quần áo lao động chỉnh tề.
Thôi Thanh Phong vẫn còn đang nhìn xung quanh, Hứa Chiêu đã tiến trước một bước, đứng trước mặt một chị gái hơi mập mạp, hỏi về quản lý bộ phận sản xuất.
Ở niên đại này một ít xí nghiệp mới hình thành, kết cấu bộ máy bên trong phân chia cũng chưa rõ rang, vừa rồi Hứa Chiêu hỏi được từ trong miệng bảo vệ mới biết rằng giám đốc bộ phận quản lý sản xuất không chỉ làm việc như tên mà còn hỗ trợ tiêu thụ, quyền lực vô cùng lớn, cho nên cậu mới muốn tìm quản lý bộ phận sản xuất.
Chị gái trước mắt tương đối giản dị, thấy Hứa Chiêu dễ nhìn, lại nhã nhặn lễ phép, vừa thấy là biết người làm công tác văn hóa, lúc này liền nói ra giám đốc sản xuất trông như thế nào, mặc quần áo gì, tên là cái gì cũng nói ra hết cho Hứa Chiêu, Hứa Chiêu vô cùng cảm tạ, sau đó liền đứng ở cửa chờ.
Thôi Thanh Phong ngạc nhiên hỏi: "Hỏi được rồi à?"
Hứa Chiêu gật đầu.
"Thật tốt quá."
"Ừ, cậu không phải nói muốn đi nhà xí sao? Nhanh đi đi."
"Nhưng chúng ta còn chưa nhìn thấy giám đốc đâu."
"Không sao, chờ cậu trở về, có khi giám đốc còn chưa ra ngoài đâu."
"Vậy được, tớ đi đây."
"Đi đi."
Thôi Thanh Phong ôm bụng đi rồi, Hứa Chiêu nghiêng đầu nhìn về phía khu nhà máy, liền nhìn thấy giứa đám công nhân có người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh bụi, đầu đội mũ màu xanh bụi, vừa cao bừa béo, sở dĩ Hứa Chiêu có thể nhận ra hắn vì cắm hắn có cái nốt ruồi to như hạt đậu tương.
Hứa Chiêu lập tức mỉm cười lại gần, lễ phép mà nói: "Xin chào Hứa giám đốc, tôi là Hứa Chiêu."
Không sai, giám đốc bộ phận sản xuất nhà máy Tây Châu cũng họ Hứa, tên là Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc nhìn thấy Hứa Chiêu, lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Hứa Chiêu, tôi có quen cậu sao?"
Hứa Chiêu nói: "Không biết, nhưng tôi biết ngài."
"Tại sao cậu lại biết tôi?"
"Tôi nghe chị Uông nói ngài đứng đầu bộ phận sản xuất, vô cùng lợi hại, vì mọi người vì quốc gia đóng góp hết mình." Chị Uông chính là chị gái mập mạp vừa nãy.
Hứa Chiêu đánh phủ đầu Hứa Kiến Quốc, người niên đại này rất thích nghe cái gì mà vì vinh dự quốc gia, đồng thời những chuyện này là có thật, nên Hứa Kiến Quốc lập tức vui vẻ, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Không có đâu, không có đâu, sao cậu lại biết chị Uông?"
"Vừa mới quen thôi ạ, chủ yếu là tìm ngài nhờ giúp đỡ." Hứa Chiêu sau mấy lần thất bại cũng biết cách ăn nói hơn rất nhiều.
"Giúp đỡ cái gì?" Hứa Kiến Quốc hỏi.
"Không phải sắp đến tết Trung Thu sao?" Hứa Chiêu nói.
"Chưa đâu, còn tận một tháng nữa."
"Nhưng nhà máy này là xí nghiệp quốc gia, sẽ cung cấp một lượng bánh rất lớn cho cả nước, bây giờ nếu bắt đầu làm bánh trung thu, đầu tiên chắc chắn sẽ phải kiểm tra máy móc nhỉ."
"Đúng, thì sao?"
"Vậy, ngài có thể dùng dây chuyền máy móc làm trước cho tôi hai mươi cái bánh không?"
"Bán cho cậu hai mươi cái?"
Hứa Kiến Quốc giật mình nhìn Hứa Chiêu, hỏi: "Vì sao?"
Hứa Chiêu nói: "Tôi muốn nhập bánh trung thu từ nhà máy của ngài về nông thôn bán, nhưng sợ khẩu vị của họ khác với khẩu vị của người thành phố, nên tôi cố ý dựa theo khẩu vị của người dân quê mà viết ra mấy cái công thức làm bánh trung thu, muốn tại thời điểm các ngài thử máy làm trước hai mươi cái, để bọn họ nếm thử, nếu thích, chúng tôi sẽ lập tức kí đơn hàng làm số lượng lớn."
"Vậy sao?"
"Đúng thế, tôi có thể trả tiền."
Hứa Kiến Quốc lâm vào trầm tư, thực ra không phải là không được, nhưng không biết lời Hứa Chiêu nói có đáng tin hay không, đúng lúc này, nghe được tiếng huýt sáo từ trên chiếc xe hơi đang đỗ ở trên đường, Hứa Kiến Quốc nâng mắt nhìn một chút, hỏi: "Người trên xe đang đợi cậu?"
Hứa Chiêu quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái nói: "Vâng."
"Người nào vậy?"
"Tiểu thúc của tôi."
"Có thể mua được ô tô nhỉ."
"Vâng."
"Ngài ấy làm nghề gì thế?"
"Mở một công ty vận chuyện."
"Kiếm được tiền đấy."
"Đúng vậy, nhưng đó là tiền của thúc ấy, của tôi tôi tự kiếm được."
Hứa Kiếm Quốc vừa nghe, trong lòng xác định, nói: "Được, thành giao, nhất định phải đặt của tôi, nhập hàng của tôi bán đấy."
Trong lòng Hứa Chiêu vui sướng, nhanh chóng lấy tờ giấy từ trong túi quần ra, đưa cho Hứa Kiến Quốc nói: "Hứa giám đốc, ngài xem, có thể dựa theo công thức trên đây để làm bánh trung thu không?"
Hứa Kiến Quốc nhìn thoáng qua, đều là những nguyên liệu thông thường, nói: "Được."
"Vậy, chúng ta ký hợp đồng đi."
"Được, cậu theo tôi vào nhà máy."
Hứa Chiêu quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm hiểu ý mà gật đầu với Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu xoay người đi cùng Hứa Kiến Quốc vào nhà xưởng, mười phút sau cầm hai tờ giấy đi ra, ngồi lên xe, Thôi Thanh Phong liền kích động mà lại gần hỏi: "Thành công?"
Hứa Chiêu gật đầu nói: "Thành công."
"Trong thời gian tớ đi vệ sinh đã thành công rồi?"
"Thành công rồi."
Thôi Thanh Phong vui vẻ cực kỳ, hắn thực sự không ôm một chút hy vọng nào với nhà máy Tây Châu, bao nhiêu nhà xưởng nhỏ từ chối như vậy, ai có thể nghĩ được một nhà máy lớn sẽ đồng ý với Hứa Chiêu, hơn nữa chỉ làm có hai mươi cái bánh trung thu thôi, quá ít, nếu là hắn mở nhà máy, hắn cũng chê ít, chẳng sợ Hứa Chiêu cường điệu nói rằng sau đó sẽ bán được rất nhiều, còn thêm cả năm mươi đồng tiền đặt cọc, hắn khẳng định không tin đâu, chính là không ngờ Hứa Chiêu làm được.
"Làm như thế nào vậy?" Thôi Thanh Phong hỏi.
"Nói những điểm như lần trước thôi." Hứa Chiêu nói, tuy rằng trình độ giao tiếp của cậu không cao, nhưng cũng biết học hỏi từ những lần thất bại trước, phải biết người biết ta, dựa theo tình huống mà nói chuyện.
"Chỉ thế là làm được rồi?"
"Ừ." Hứa Chiêu gật đầu.
Thôi Thanh Phong không thể tin được.
Hứa Chiêu cười.
Khóe miệng Thôi Định Sâm cũng hơi mỉm cười, hỏi: "Khi nào tới lấy bánh trung thu?"
Hứa Chiêu trả lời: "Năm ngày sau."
"Lâu như vậy?"
"Bởi vì phải mua nguyên liệu, điều hành công nhân."
"Được, chúng ta đi ăn cơm thôi." Thôi Định Sâm nói.
"Ăn cơm, ăn cơm ở đâu vậy?" Hứa Chiêu hỏi.
"Ăn ngay tại thành phố." Thôi Định Sâm nói.
Hứa Chiêu vội vàng từ chối nói: "Không, cháu về nhà ăn."
Thôi Định Sâm từ kính chiếu hậu nhìn được Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đối diện với ánh mắt của Thôi Định Sâm nói: "Con cháu còn đang chờ cháu."
Thôi Định Sâm không nói gì, đánh tay lái đi về đường xu, chỉ là lúc đi qua thành phố, mua hai con vịt nướng, một con đưa Thôi Thanh Phong, con còn lại đưa Hứa Chiêu, Hứa Chiêu muốn trả tiền cho Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm từ chối không nhận, chuyên chú lái xe.
Bởi vì khảo sát thị trường giai đoạn trước, nhà máy sản xuất giai đoạn giữa đều thuận lợi giải quyết, cho nên trong lòng Hứa Chiêu thập phần thoải mái, Thôi Thanh Phong cũng cao hứng, cho nên trên đường về không khí vô cùng sôi động, Thôi Định Sâm thường xuyên nhìn Hứa Chiêu qua kính chiếu hậu.
Về sau Hứa Chiêu ngại Thôi Định Sâm chê cậu và Thôi Thanh Phong ầm ĩ, cho nên an an tĩnh tĩnh, mãi cho tới khi về thị trấn, xe còn chưa tới Phàm Tiểu Điếm đã nhìn thấy Hứa Phàm đứng ở trước cửa, tay ôm món xe đồ chơi, đứng trước thùng xốp chơi đồ chơi, trong chốc lát hỏi người đi đường muốn mua kem không, có thể vừa mới chơi đùa với những người bạn nhỏ quanh đây nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn thở dốc.
Hứa Chiêu nhìn thấy Hứa Phàm tâm tình lập tức tốt lên, nhịn không được ghé vào cửa sổ xe gọi: "Hứa Phàm!"
Ánh mắt Hứa Phàm lập tức đặt lên người Hứa Chiêu, cao hứng mà hoa chân múa tay, hô to: "Ba ba! Ba ba!"
Khi Hứa Phàm chạy tới được gần chiếc ô tô đen, ô tô đã dừng lại, Hứa Phàm chạy tới đúng lúc Hứa Chiêu xuống xe.
"Ba ba, ba về rồi." Hứa Phàm ôm xe bus nhỏ nói.
"Ừ, về rồi." Hứa Chiêu nói.
Hứa Phàm một tay ôm đồ chơi, một tay bám lấy chân Hứa Chiêu, vô cùng vui vẻ, phát hiện cửa xe màu đen của Thôi Nhị gia không khóa.
Hứa Phàm vui vẻ mà đi hai bước tới trước xe, niềm vui rạo rực tràn đấy khuôn mặt bé nhỏ, nhìn về phía Hứa Chiêu, giống như đang nói: "Ba ba con muốn ngồi ô tô", kết quả còn chưa mở miệng gọi tiểu thúc, cửa xe đã bị Thôi Thanh Phong ngồi trong đóng lại, Hứa Phàm còn chưa kịp phản ứng, chiếc ô tô đã phóng đi, sau đó vòng lại, nhưng không đứng trước mặt Hứa Phàm, mà dừng lại trước tầm mắt Hứa Chiêu.
Ngay sau đó cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ của Thôi Định Sâm quay sang, nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi: "Tiểu thúc chuyện gì vậy?"
Edit: Blanche
Hứa Chiêu hơi giật mình một chút, từ kính chiếu hậu nhìn được ánh mắt Thôi Định Sâm. Đôi mắt Thôi Định Sâm hẹp dài rất đẹp, đáy mắt như hồ sâu không tưởng, trong suốt lại không thể nhìn thấu, nhưng nếu y nói không vội, tức là y tự nguyện ngồi đây chờ cậu và Thôi Thanh Phong, đây là điều cậu cùng Thôi Thanh Phong cầu mà không được đấy.
Hứa Chiêu rất lễ phép mà nói: "Vậy phiền toái tiểu thúc rồi."
Thôi Định Sâm mặt không gợn sóng nói: "Không có gì, bây giờ đi đâu?"
Hứa Chiêu nói: "Xưởng thực phẩm."
Thôi Định Sâm hỏi: "Nhà ai?"
"Tất cả thành Đông."
Thôi Định Sâm không nói chuyện, khởi động xe, lái vào khu thành Đông.
Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong nhìn qua cửa kính xe trong suốt ra ngoài, khi nhìn được xưởng thực phẩm, liền đồng thời xuống xe hỏi về việc bánh trung thu, thăm dò hỏi ý kiến xưởng nhỏ của Ngũ gia, xưởng không phải là không làm bánh trung thu, chỉ là chê Hứa Chiêu đặt làm quá ít, chỉ có hai mươi cái bánh, còn không đủ bù vào phí bọn họ khởi động máy móc, quả nhiên từ chối.
Đương nhiên là uyển chuyển từ chối, bảo họ là mười ba tháng tám có thể tới mua hai mươi cái bánh trung thu, mua mười cái thôi cũng được, còn có ưu đãi.
Hứa Chiêu quan tâm không phải là ưu đãi, mà là thời gian tung sản phẩm ra thị trường, muốn lấy trước tiên cơ, mười ba tháng tám, còn kiếm được tiền gì nữa? Vì thế Hứa Chiêu rời khỏi hết xưởng này đến xưởng khác, trong lòng kiên định rằng mình sẽ tìm được một nhà máy, sau đó kiếm một món hời.
Cho nên khi Thôi Thanh Phong tỏ vẻ rằng không còn cơ hội nào nữa, Hứa Chiêu không bị lay động chút nào, vẫn hỏi từng nơi một, cuối cùng chỉ còn lại một nhà xưởng thực phẩm chưa hỏi – nhà máy thực phẩm Tây Châu.
Nhà máy thực phẩm Tây Châu là xí nghiệp quốc gia, đồng thời cũng là nhà máy cuối cùng còn lại của toàn bộ thành phố Tây Châu, nếu vẫn tiếp tục bị từ chối, Hứa Chiêu thực sự đau đầu đây, nhưng cậu vẫn muốn đi thử, tranh thủ bắt ấy cơ hội, cậu vẫn muốn trông cậy vào tết Trung Thu lần này, để cậu cùng Hứa phụ, Hứa mẫu, Hứa Phàm trải qua một mùa đông ấm áp.
Vì thế cậu một lần nữa xuống xe, hít sâu một hơi, tới trước cửa nhà máy, nói rõ ý đồ đến của mình, quả nhiên bảo vệ vừa nghe hai mươi cái bánh trung thu, cũng không quản Hứa Chiêu nói đặt cọc tiền gì, hình thức bánh trung thu như thế nào, hàng mẫu cái gì, trực tiếp từ chối, nói hiện tại máy móc còn chưa khởi động, không thể lãng phí vì hai mươi cái bánh trung thu được, đồng thời bảo một tháng sau Hứa Chiêu lại đến, tối thiểu cũng là nửa tháng sau mới mua được bánh trung thu.
Hứa Chiêu nghe được trầm mặc.
Thôi Thanh Phong thở dài một tiếng, nói: "Về nhà thôi."
Hứa Chiêu nói: "Chờ một chút."
"Chờ gì?"
"Chờ người có thể làm chủ."
"Ai?"
"Không biết."
"..."
Thôi Thanh Phong biết tính cách Hứa Chiêu cứng đầu đến phút cuối cũng không chịu thôi, vì thế trước vào trong xe nói một chút tình huống với Thôi Định Sâm, sau đó trở lại bên người Hứa Chiêu.
Ngày mùa hè nắng gắt như đổ lửa, thi thoảng có một cơn gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng hầm hập, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong ngồi dưới tán cây, yên lặng không nói gì chờ đợi, bốn phía an tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng chim kêu, càng khiến xung quanh tĩnh mịch.
Đúng lúc này, nhà máy Tây Châu phát ra tiếng chuông đinh đang, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong nhanh chóng đứng lên, nhìn vào bên trong, ngay cả Thôi Định Sâm vẫn luôn ngồi trong xe cũng nhìn về phía nhà máy, không tới ba phút sâu, trong khu nhà máy xuất hiện một đám người nam nam nữ nữ mặc quần áo lao động chỉnh tề.
Thôi Thanh Phong vẫn còn đang nhìn xung quanh, Hứa Chiêu đã tiến trước một bước, đứng trước mặt một chị gái hơi mập mạp, hỏi về quản lý bộ phận sản xuất.
Ở niên đại này một ít xí nghiệp mới hình thành, kết cấu bộ máy bên trong phân chia cũng chưa rõ rang, vừa rồi Hứa Chiêu hỏi được từ trong miệng bảo vệ mới biết rằng giám đốc bộ phận quản lý sản xuất không chỉ làm việc như tên mà còn hỗ trợ tiêu thụ, quyền lực vô cùng lớn, cho nên cậu mới muốn tìm quản lý bộ phận sản xuất.
Chị gái trước mắt tương đối giản dị, thấy Hứa Chiêu dễ nhìn, lại nhã nhặn lễ phép, vừa thấy là biết người làm công tác văn hóa, lúc này liền nói ra giám đốc sản xuất trông như thế nào, mặc quần áo gì, tên là cái gì cũng nói ra hết cho Hứa Chiêu, Hứa Chiêu vô cùng cảm tạ, sau đó liền đứng ở cửa chờ.
Thôi Thanh Phong ngạc nhiên hỏi: "Hỏi được rồi à?"
Hứa Chiêu gật đầu.
"Thật tốt quá."
"Ừ, cậu không phải nói muốn đi nhà xí sao? Nhanh đi đi."
"Nhưng chúng ta còn chưa nhìn thấy giám đốc đâu."
"Không sao, chờ cậu trở về, có khi giám đốc còn chưa ra ngoài đâu."
"Vậy được, tớ đi đây."
"Đi đi."
Thôi Thanh Phong ôm bụng đi rồi, Hứa Chiêu nghiêng đầu nhìn về phía khu nhà máy, liền nhìn thấy giứa đám công nhân có người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh bụi, đầu đội mũ màu xanh bụi, vừa cao bừa béo, sở dĩ Hứa Chiêu có thể nhận ra hắn vì cắm hắn có cái nốt ruồi to như hạt đậu tương.
Hứa Chiêu lập tức mỉm cười lại gần, lễ phép mà nói: "Xin chào Hứa giám đốc, tôi là Hứa Chiêu."
Không sai, giám đốc bộ phận sản xuất nhà máy Tây Châu cũng họ Hứa, tên là Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc nhìn thấy Hứa Chiêu, lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Hứa Chiêu, tôi có quen cậu sao?"
Hứa Chiêu nói: "Không biết, nhưng tôi biết ngài."
"Tại sao cậu lại biết tôi?"
"Tôi nghe chị Uông nói ngài đứng đầu bộ phận sản xuất, vô cùng lợi hại, vì mọi người vì quốc gia đóng góp hết mình." Chị Uông chính là chị gái mập mạp vừa nãy.
Hứa Chiêu đánh phủ đầu Hứa Kiến Quốc, người niên đại này rất thích nghe cái gì mà vì vinh dự quốc gia, đồng thời những chuyện này là có thật, nên Hứa Kiến Quốc lập tức vui vẻ, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Không có đâu, không có đâu, sao cậu lại biết chị Uông?"
"Vừa mới quen thôi ạ, chủ yếu là tìm ngài nhờ giúp đỡ." Hứa Chiêu sau mấy lần thất bại cũng biết cách ăn nói hơn rất nhiều.
"Giúp đỡ cái gì?" Hứa Kiến Quốc hỏi.
"Không phải sắp đến tết Trung Thu sao?" Hứa Chiêu nói.
"Chưa đâu, còn tận một tháng nữa."
"Nhưng nhà máy này là xí nghiệp quốc gia, sẽ cung cấp một lượng bánh rất lớn cho cả nước, bây giờ nếu bắt đầu làm bánh trung thu, đầu tiên chắc chắn sẽ phải kiểm tra máy móc nhỉ."
"Đúng, thì sao?"
"Vậy, ngài có thể dùng dây chuyền máy móc làm trước cho tôi hai mươi cái bánh không?"
"Bán cho cậu hai mươi cái?"
Hứa Kiến Quốc giật mình nhìn Hứa Chiêu, hỏi: "Vì sao?"
Hứa Chiêu nói: "Tôi muốn nhập bánh trung thu từ nhà máy của ngài về nông thôn bán, nhưng sợ khẩu vị của họ khác với khẩu vị của người thành phố, nên tôi cố ý dựa theo khẩu vị của người dân quê mà viết ra mấy cái công thức làm bánh trung thu, muốn tại thời điểm các ngài thử máy làm trước hai mươi cái, để bọn họ nếm thử, nếu thích, chúng tôi sẽ lập tức kí đơn hàng làm số lượng lớn."
"Vậy sao?"
"Đúng thế, tôi có thể trả tiền."
Hứa Kiến Quốc lâm vào trầm tư, thực ra không phải là không được, nhưng không biết lời Hứa Chiêu nói có đáng tin hay không, đúng lúc này, nghe được tiếng huýt sáo từ trên chiếc xe hơi đang đỗ ở trên đường, Hứa Kiến Quốc nâng mắt nhìn một chút, hỏi: "Người trên xe đang đợi cậu?"
Hứa Chiêu quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái nói: "Vâng."
"Người nào vậy?"
"Tiểu thúc của tôi."
"Có thể mua được ô tô nhỉ."
"Vâng."
"Ngài ấy làm nghề gì thế?"
"Mở một công ty vận chuyện."
"Kiếm được tiền đấy."
"Đúng vậy, nhưng đó là tiền của thúc ấy, của tôi tôi tự kiếm được."
Hứa Kiếm Quốc vừa nghe, trong lòng xác định, nói: "Được, thành giao, nhất định phải đặt của tôi, nhập hàng của tôi bán đấy."
Trong lòng Hứa Chiêu vui sướng, nhanh chóng lấy tờ giấy từ trong túi quần ra, đưa cho Hứa Kiến Quốc nói: "Hứa giám đốc, ngài xem, có thể dựa theo công thức trên đây để làm bánh trung thu không?"
Hứa Kiến Quốc nhìn thoáng qua, đều là những nguyên liệu thông thường, nói: "Được."
"Vậy, chúng ta ký hợp đồng đi."
"Được, cậu theo tôi vào nhà máy."
Hứa Chiêu quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm hiểu ý mà gật đầu với Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu xoay người đi cùng Hứa Kiến Quốc vào nhà xưởng, mười phút sau cầm hai tờ giấy đi ra, ngồi lên xe, Thôi Thanh Phong liền kích động mà lại gần hỏi: "Thành công?"
Hứa Chiêu gật đầu nói: "Thành công."
"Trong thời gian tớ đi vệ sinh đã thành công rồi?"
"Thành công rồi."
Thôi Thanh Phong vui vẻ cực kỳ, hắn thực sự không ôm một chút hy vọng nào với nhà máy Tây Châu, bao nhiêu nhà xưởng nhỏ từ chối như vậy, ai có thể nghĩ được một nhà máy lớn sẽ đồng ý với Hứa Chiêu, hơn nữa chỉ làm có hai mươi cái bánh trung thu thôi, quá ít, nếu là hắn mở nhà máy, hắn cũng chê ít, chẳng sợ Hứa Chiêu cường điệu nói rằng sau đó sẽ bán được rất nhiều, còn thêm cả năm mươi đồng tiền đặt cọc, hắn khẳng định không tin đâu, chính là không ngờ Hứa Chiêu làm được.
"Làm như thế nào vậy?" Thôi Thanh Phong hỏi.
"Nói những điểm như lần trước thôi." Hứa Chiêu nói, tuy rằng trình độ giao tiếp của cậu không cao, nhưng cũng biết học hỏi từ những lần thất bại trước, phải biết người biết ta, dựa theo tình huống mà nói chuyện.
"Chỉ thế là làm được rồi?"
"Ừ." Hứa Chiêu gật đầu.
Thôi Thanh Phong không thể tin được.
Hứa Chiêu cười.
Khóe miệng Thôi Định Sâm cũng hơi mỉm cười, hỏi: "Khi nào tới lấy bánh trung thu?"
Hứa Chiêu trả lời: "Năm ngày sau."
"Lâu như vậy?"
"Bởi vì phải mua nguyên liệu, điều hành công nhân."
"Được, chúng ta đi ăn cơm thôi." Thôi Định Sâm nói.
"Ăn cơm, ăn cơm ở đâu vậy?" Hứa Chiêu hỏi.
"Ăn ngay tại thành phố." Thôi Định Sâm nói.
Hứa Chiêu vội vàng từ chối nói: "Không, cháu về nhà ăn."
Thôi Định Sâm từ kính chiếu hậu nhìn được Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đối diện với ánh mắt của Thôi Định Sâm nói: "Con cháu còn đang chờ cháu."
Thôi Định Sâm không nói gì, đánh tay lái đi về đường xu, chỉ là lúc đi qua thành phố, mua hai con vịt nướng, một con đưa Thôi Thanh Phong, con còn lại đưa Hứa Chiêu, Hứa Chiêu muốn trả tiền cho Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm từ chối không nhận, chuyên chú lái xe.
Bởi vì khảo sát thị trường giai đoạn trước, nhà máy sản xuất giai đoạn giữa đều thuận lợi giải quyết, cho nên trong lòng Hứa Chiêu thập phần thoải mái, Thôi Thanh Phong cũng cao hứng, cho nên trên đường về không khí vô cùng sôi động, Thôi Định Sâm thường xuyên nhìn Hứa Chiêu qua kính chiếu hậu.
Về sau Hứa Chiêu ngại Thôi Định Sâm chê cậu và Thôi Thanh Phong ầm ĩ, cho nên an an tĩnh tĩnh, mãi cho tới khi về thị trấn, xe còn chưa tới Phàm Tiểu Điếm đã nhìn thấy Hứa Phàm đứng ở trước cửa, tay ôm món xe đồ chơi, đứng trước thùng xốp chơi đồ chơi, trong chốc lát hỏi người đi đường muốn mua kem không, có thể vừa mới chơi đùa với những người bạn nhỏ quanh đây nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn thở dốc.
Hứa Chiêu nhìn thấy Hứa Phàm tâm tình lập tức tốt lên, nhịn không được ghé vào cửa sổ xe gọi: "Hứa Phàm!"
Ánh mắt Hứa Phàm lập tức đặt lên người Hứa Chiêu, cao hứng mà hoa chân múa tay, hô to: "Ba ba! Ba ba!"
Khi Hứa Phàm chạy tới được gần chiếc ô tô đen, ô tô đã dừng lại, Hứa Phàm chạy tới đúng lúc Hứa Chiêu xuống xe.
"Ba ba, ba về rồi." Hứa Phàm ôm xe bus nhỏ nói.
"Ừ, về rồi." Hứa Chiêu nói.
Hứa Phàm một tay ôm đồ chơi, một tay bám lấy chân Hứa Chiêu, vô cùng vui vẻ, phát hiện cửa xe màu đen của Thôi Nhị gia không khóa.
Hứa Phàm vui vẻ mà đi hai bước tới trước xe, niềm vui rạo rực tràn đấy khuôn mặt bé nhỏ, nhìn về phía Hứa Chiêu, giống như đang nói: "Ba ba con muốn ngồi ô tô", kết quả còn chưa mở miệng gọi tiểu thúc, cửa xe đã bị Thôi Thanh Phong ngồi trong đóng lại, Hứa Phàm còn chưa kịp phản ứng, chiếc ô tô đã phóng đi, sau đó vòng lại, nhưng không đứng trước mặt Hứa Phàm, mà dừng lại trước tầm mắt Hứa Chiêu.
Ngay sau đó cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ của Thôi Định Sâm quay sang, nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi: "Tiểu thúc chuyện gì vậy?"