Chương : 26
~~~~Chương 26~~~~
Edit: Blanche
"Trông cửa hàng? Cửa hàng gì?"
"Cửa hàng nhỏ ở ngã tư trên thị trấn đó." Hứa Chiêu trả lời.
"Để mẹ trông?" Hứa mẫu dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Hứa Chiêu, bà từ khi sinh ra đều sinh hoạt ở nông thôn, số lần lên thị trấn có thể đếm trên đầu ngón tay, làm sao có thể lên trấn trên bán hàng được? Đây không phải là đi để làm hỏng việc linh tinh sao?
Hứa Chiêu lại gật đầu nói: "Đúng."
Hứa mẫu cười hỏi: "Con nghĩ rằng mẹ làm được không?"
"Được chứ ạ."
"Đừng nói bậy." Hứa mẫu cười nói: "Con để mẹ gặt lúa còn được, chứ đi bán hàng thì không nổi đâu, mẹ không biết chữ, đếm chỉ đến hai mươi, làm sao coi cửa hàng được."
Hứa Chiêu cười: "Mẹ là một người thông minh có năng lực mà."
"Mẹ thông minh có năng lực chỗ nào?"
"Biết tính sổ, biết ăn nói, còn biết sắp xếp chỉnh lý công việc."
"Làm sao lại so sánh với bán hàng được?"
"Sao lại không thể? Mấy cái đó so với bán hàng lợi hại hơn nhiều, mẹ, mẹ không muốn giúp con sao?"
Hứa mẫu dừng động tác trên tay, hỏi: "Hứa Chiêu, con không nói đùa chứ?"
"Đương nhiên là thật, vì sao con phải nói dối? Con thực sự cần mẹ giúp đỡ."
Con trai mở miệng nhờ mình giúp –
Hứa mẫu trầm mặc trong chốc lát, kỳ thật bà rất sợ giao tiếp với người trong thành phố, tuy rằng trấn trên chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng người thị trấn nhỏ cũng sẽ coi thường bà là dân quê, bà sợ doạ mất khách của con trai, chỉ là con trai nhờ hỗ trợ, bà căn bản không thể từ chối, nhìn Hứa Chiêu nói: "Vậy để mẹ thử xem, bán không được, con đừng trách mẹ."
Hứa Chiêu cười nói: "Không trách mẹ đâu."
"Được, khi nào cần giúp, con gọi mẹ, mẹ dắt ba cùng đi, hiện tại nhóm lửa, bắt đầu xào rau."
"Dạ."
Hứa Chiêu lấy trong rỏ một hộp diêm, lấy que diêm ra đánh lửa, cho vào trong bếp, đốt cháy rơm, nhìn ngọn lửa hừng hực, trong lòng cũng tràn ngập lửa nóng.
Trước ổn định lại cửa hàng, có một nguồn thu cố định cho sinh hoạt, nuôi ba mẹ và con trai, rồi cậu có thể thử làm nhiều việc khác, lời thêm ít tiền, như vậy có thể mua thêm quần áo mùa thu, mùa đông, thậm chí cả chăn, để trải qua mùa đông thoải mái hơn một chút, ấm áp một chút, không phải ăn đói mặc rách.
Nhưng, trước khi để Hứa phụ Hứa mẫu trông cửa hàng, cậu phải bàn với Thôi Thanh Phong trước, chỉnh lý cửa hàng một chút, thuận tiện lên kế hoạch những chuyện muốn làm sau này, rồi mới giao cho Hứa phụ Hứa mẫu.
Vì thế sáng ngày hôm sau cậu liền mang theo Hứa Phàm tới nhà Thôi Thanh Phong, trước khi đi, Hứa mẫu tính đưa Hứa Chiêu sang nhà lão Vương thôn bên cắt tóc cạo trọc, Hứa Chiêu không đồng ý, tính lên tiệm cắt tóc trên thị trấn cắt, thuận tiện cắt cho Hứa Phàm, sau đó phải đồng ý với Hứa mẫu sẽ mua thêm bộ quần áo mới, Hứa mẫu mới chịu thả Hứa Chiêu, Hứa Phàm rời khỏi thôn Nam Loan.
Đến thị trấn, trước hết Hứa Chiêu tới Thôi gia, bận bịu xong mới để Thôi Thanh Phong trông cửa hàng.
Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm tới tiệm cắt tóc, cửa hiệu thập phần đơn sơ, hai cái gương, hai cái ghế dựa, hai cái bàn, một cái để lược, kéo, tông đơ, còn có dầu gội đầu, keo vuốt tóc, vô cùng đơn giản, nhưng cắt rất nghiêm túc, đầu tóc mới của Hứa Chiêu, Hứa Phàm rất không tồi, sau đó Hứa Chiêu mang Hứa Phàm đi mua quần áo.
Lần này không phải mua cho Hứa Phàm, mà mua cho bản thân Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đi qua hai ba cửa hàng quần áo, cuối cùng mua một cái áo ngắn tay cổ tròn màu trắng, một cái quần đen, muốn mua màu khác cũng không có, muốn mua kiểu dáng thời thượng một chút cũng không có, bộ cậu mua đã rất ổn rồi, tổng cộng gần năm đồng, vốn định mua thêm một đôi giày da, nhưng rẻ nhất cũng tận hai mươi lăm đồng, cậu không có tiền, cũng không quá cần mua, nên tiếp tục đi giày vải Hứa mẫu làm, dù sao mấy ngày nữa Hứa mẫu sẽ làm cho cậu một đôi khác, vì thế cậu lại cầm đồ mới dắt Hứa Phàm về lại nhà họ Thôi.
Dọc theo đường đi, Hứa Phàm không ngừng mà hỏi: "Ba ba, vì sao ba không mặc đồ mới luôn ạ?"
Hứa Chiêu cười nói: "Giặt rồi sẽ mặc."
"Vậy ba nhanh chóng giặt đi." Hứa Phàm quan tâm thúc giục.
"Được, chờ một lát tới nhà chú Thôi của con sẽ giặt."
"Ba ba, ba mặc quần áo mới đẹp trai cực kỳ!"
"Thật không?"
"Dạ, ba ba là người đẹp nhất nhất nhất toàn toàn toàn thôn luôn."
"..."
Con trai cũng thật biết khen người, chỉ là một thanh niên ưa nhìn một chút, lại được bé khen thành mỹ nam của thôn.
Hứa Chiêu xoay người bế Hứa Phàm lên, lập tức trở về cửa hàng.
Thôi Thanh Phong nhìn thấy kinh hô: "Nha, Hứa Phàm, cháu cắt tóc?"
"Dạ!" Hứa Phàm gật mạnh đầu, hạnh phúc cầu khen.
Thôi Thanh Phong mở miệng liền nói: "Ôi, mặt to quá nha."
Hứa Phàm: "..."
Hứa Chiêu: "..."
"Hứa Chiêu cậu cắt rất đẹp." Thôi Thanh Phong không dám nhìn thẳng vào Hứa Chiêu đẹp trai, xoay người sắp xếp giá báo.
"Tớ cũng biết tớ rất đẹp." Hứa Chiêu cười nói, sau đó cùng Thôi Thanh Phong tiếp đón khách, rồi ôm Hứa Phàm về lại Thôi gia làm kem cây, thuận tiện giặt bộ đồ mới, phơi ở sân nhà họ Thôi, chờ tới khi kem làm xong, cậu dắt Hứa Phàm đi đưa kem rồi đi lấy thuốc lá, lấy thuốc lá rồi lại tới xưởng mì lấy mì sợi, chờ khi đi ra khỏi xưởng mì, cha con hai người đều dính không ít bột mì.
Vừa lúc Hứa Chiêu có bộ đồ mới, hơn nữa đã khô, Hứa Chiêu liền thay.
"Oa, ba ba đẹp quá đi!" Ánh mắt Hứa Phàm toả sáng, cái miệng nhỏ nhắn toe toét cười nhìn Hứa Chiêu: "Ba ba thật là đẹp trai!"
Hứa Chiêu nhịn không được ôm lấy Hứa Phàm, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp phúng phính, nói: "Vì sao cứ thổi phồng ba ba lên thế?"
"Vì sao lại nói là thổi phồng ba ba?"
"Chính là – không có gì, chúng ta đi cửa hàng bán kem đi."
Hứa Phàm vuốt bụng nhỏ nói: "Chỉ là, ba ba, con đói bụng, con muốn ăn mễ hoa đường."
Mễ hoa đường là một món ăn vặt truyền thống, nguyên liệu chủ yếu là gạo nếp, đường cát trắng cùng với đậu phộng nghiền vụn làm thành, bởi vì gạo nếp rất hiếm, cho nên loại kẹo ăn vặt mễ hoa đường này rất quý, rất nhiều người thích ăn nhưng không nhiều người bỏ tiền ra mua, một khối nhỏ cũng tốn đến năm mao tiền, nhưng Hứa Phàm muốn ăn, Hứa Chiêu liền mua một miếng nhỏ, sau đó ôm Hứa Phàm tới cửa hàng.
Trong cửa hàng Thôi Thanh Phong đang lấy kem cây cho khách, cũng không quay đầu lại mà nói: "Hứa Chiêu cậu đi đâu vậy?"
"Đi mua mễ hoa đường cho Hứa Phàm."
"Tam oa tử thích ăn quá đấy!" Thôi Thanh Phong nói với Hứa Phàm một câu, rồi nói với Hứa Chiêu: "Hứa Chiêu, đến giờ ba tớ uống thuốc rồi, tớ phải về xem ba uống hay chưa, không lát tiểu thúc quay lại sẽ mắng chết tớ."
"Được, cậu về đi." Hứa Chiêu liền đáp một tiếng.
"Tớ sẽ quay lại ngay."
"Không sao, cậu không cần vội."
"Được."
Thôi Thanh Phong đắp chăn bông lên thùng xốp, quay đầu lại không thấy Hứa Chiêu, chỉ thấy Hứa Phàm ghé vào cửa sổ, hai tay bé cầm mễ hoa đường, giống như cún cao gặm xương răng rắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầu thịt, tâm tư Thôi Thanh Phong hơi động, đi lên véo một cái còn nói "ăn ngon miệng quá đi", véo xong bỏ chạy, thật xa rồi vẫn nghe thấy tiếng Hứa Phàm ngao ngao gọi.
Hứa Phàm kêu lên, sau đó lớn tiếng gọi: "Ba ba! Chú Thôi thật hư! Chú véo con!"
"Véo chỗ nào nào?" Hứa Chiêu nhặt đồng xu rơi trên mặt đất, hỏi.
"Mặt." Hứa Phàm thở phì phì nói.
"Không sao, lần sau không cho chú ấy véo, ăn hết mễ hoa đường của con đi."
Nhắc đến đồ ăn, cơn tức của Hứa Phàm tự động tiêu tan: "Dạ, mễ hoa đường ăn thật ngon."
Hứa Phàm tiếp tục răng rắc răng rắc ăn mễ hoa đường.
Hứa Chiêu thì ngồi ở bên cạnh, vừa nghĩ miên man, vừa bán kem cây.
Phàm Tiểu Điếm sinh ý không tồi, không ngừng có người tới mua đồ, chờ đến giữa trưa, rốt cục cùng không còn người tới, Hứa Chiêu thu dọn một chút, chuẩn bị giao cửa hàng cho Thôi Thanh Phong, dắt Hứa Phàm về nhà ăn cơm, đột nhiên một chiếc ô tô đen dừng phía trước cửa hàng.
Hứa Phàm lập tức kích động, thân thể nhỏ nhanh chóng đứng bật lên: "Ba ba! Ba ba! Nhìn kìa! Là ô tô lớn! Ô tô lớn đến!"
Hứa Chiêu nói: "Ừ, đừng kích động, đừng kích động, đó là ô tô con."
"Là ô tô lớn!"
"..." Được được được, về sau sẽ gọi là ô tô lớn.
Hứa Chiêu không thèm tranh luận cùng Hứa Phàm, nhìn về chiếc xe hơi màu đen.
Cửa xe được mở ra, Thôi Định Sâm mặc áo ngắn tay nhẹ nhàng, quần dài, dáng người cao ngất bước ra, đi tới trước cửa hàng.
"Thôi Nhị gia!" Hứa Phàm tích cực mà gọi một tiếng.
"..." Lại là Thôi Nhị gia, Hứa Chiêu cảm giác thấy được hàm dưới của Thôi Định Sâm có cứng lại một chút.
"Thôi Nhị gia, ông đã về rồi!" Hứa Phàm thập phần nhiệt tình.
"Ừ." Thôi Định Sâm thản nhiên đáp một câu.
"Thôi Nhị gia, ông lái xe ô tô lớn trở về sao."
"Ừ." Thôi Định Sâm không có chút tình cảm nào đáp một tiếng.
"Thôi –"
Hứa Chiêu vươn tay đưa cho Hứa Phàm một cây kem, bởi vì sợ ăn nhiều kem sẽ không tốt với thân thể trẻ nhỏ, cho nên đã lâu rồi Hứa Chiêu cấm chỉ Hứa Phàm ăn kem, một tuần hoặc hai ngày cuối tuần chỉ cho ăn nửa cây, nếu không sẽ đánh mông, cho nên nửa tháng rồi Hứa Phàm chưa được ăn kem, vừa thấy kem cây, bật người dựng mắt, cầm kem, an vị ngồi trên ghế dài, vừa ăn kem vừa nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô.
Mặt Hứa Chiêu nhìn về phía Thôi Định Sâm, gọi một tiếng: "Tiểu thúc, mừng trở về."
Thôi Định Sâm ừ một tiếng, nói: "Cho tôi một bao thuốc lá."
"Lấy loại nào?"
"Thanh Tùng."
Hứa Chiêu hỏi: "Tiểu thúc, không phải lần trước thúc dùng loại Đại Tiền Môn sao?"
Thôi Định Sâm nâng mắt, con người sâu thẳm nhìn chằm chằm Hứa Chiêu, nói: "Vậy lấy Đại Tiền Môn đi."
"Được."
Hứa Chiêu lấy một bao Đại Tiền Môn đưa cho Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Hứa Chiêu nói: "Năm mao tiền."
Thôi Định Sâm lấy từ trong túi ra mười đồng, đưa cho Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nhận lấy, sau đó xoay người đi tìm tiền lẻ, nhưng ở đây toàn một xu, hai xu, một hào, hai hào, những năm nay mười đồng vẫn là đồng tiền có giá trị rất lớn, Hứa Chiêu mở hòm tiền lẻ ra, gom hết cũng không đủ mười đồng.
Cậu vốn là có đủ tiền lẻ, nhưng mua quần áo, mua mễ hoa đường, cho nên giờ không đủ, vì thế đưa lại mười đồng tiền đó cho Thôi Định Sâm, xin lỗi nói: "Tiểu thúc, tiền không đủ, không có tiền lẻ trả lại."
Thôi Định Sâm nhận lại mười đồng, gật gật đầu, nói: "Thiếu cậu năm mao."
"Được." Hứa Chiêu mỉm cười.
Hứa Chiêu luôn cảm thấy nụ cười của Hứa Phàm rất đáng yêu, kỳ thật cậu không biết điều đó Hứa Phàm di truyền từ cậu, hơn thế nữa, khoé miệng cậu có một núm đồng tiền ẩn, vô cùng đẹp.
Thôi Định Sâm liếc mắt nhìn một cái, sau đó cầm lấy bao thuốc Đại Tiền Môn, đột nhiên nhìn về phía Hứa Chiêu, nói: "Bộ đồ mới đẹp lắm."
Cái gì?
*Chú thích: Mễ hoa đường, khá giống với bỏng gạo bên mình.
Edit: Blanche
"Trông cửa hàng? Cửa hàng gì?"
"Cửa hàng nhỏ ở ngã tư trên thị trấn đó." Hứa Chiêu trả lời.
"Để mẹ trông?" Hứa mẫu dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Hứa Chiêu, bà từ khi sinh ra đều sinh hoạt ở nông thôn, số lần lên thị trấn có thể đếm trên đầu ngón tay, làm sao có thể lên trấn trên bán hàng được? Đây không phải là đi để làm hỏng việc linh tinh sao?
Hứa Chiêu lại gật đầu nói: "Đúng."
Hứa mẫu cười hỏi: "Con nghĩ rằng mẹ làm được không?"
"Được chứ ạ."
"Đừng nói bậy." Hứa mẫu cười nói: "Con để mẹ gặt lúa còn được, chứ đi bán hàng thì không nổi đâu, mẹ không biết chữ, đếm chỉ đến hai mươi, làm sao coi cửa hàng được."
Hứa Chiêu cười: "Mẹ là một người thông minh có năng lực mà."
"Mẹ thông minh có năng lực chỗ nào?"
"Biết tính sổ, biết ăn nói, còn biết sắp xếp chỉnh lý công việc."
"Làm sao lại so sánh với bán hàng được?"
"Sao lại không thể? Mấy cái đó so với bán hàng lợi hại hơn nhiều, mẹ, mẹ không muốn giúp con sao?"
Hứa mẫu dừng động tác trên tay, hỏi: "Hứa Chiêu, con không nói đùa chứ?"
"Đương nhiên là thật, vì sao con phải nói dối? Con thực sự cần mẹ giúp đỡ."
Con trai mở miệng nhờ mình giúp –
Hứa mẫu trầm mặc trong chốc lát, kỳ thật bà rất sợ giao tiếp với người trong thành phố, tuy rằng trấn trên chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng người thị trấn nhỏ cũng sẽ coi thường bà là dân quê, bà sợ doạ mất khách của con trai, chỉ là con trai nhờ hỗ trợ, bà căn bản không thể từ chối, nhìn Hứa Chiêu nói: "Vậy để mẹ thử xem, bán không được, con đừng trách mẹ."
Hứa Chiêu cười nói: "Không trách mẹ đâu."
"Được, khi nào cần giúp, con gọi mẹ, mẹ dắt ba cùng đi, hiện tại nhóm lửa, bắt đầu xào rau."
"Dạ."
Hứa Chiêu lấy trong rỏ một hộp diêm, lấy que diêm ra đánh lửa, cho vào trong bếp, đốt cháy rơm, nhìn ngọn lửa hừng hực, trong lòng cũng tràn ngập lửa nóng.
Trước ổn định lại cửa hàng, có một nguồn thu cố định cho sinh hoạt, nuôi ba mẹ và con trai, rồi cậu có thể thử làm nhiều việc khác, lời thêm ít tiền, như vậy có thể mua thêm quần áo mùa thu, mùa đông, thậm chí cả chăn, để trải qua mùa đông thoải mái hơn một chút, ấm áp một chút, không phải ăn đói mặc rách.
Nhưng, trước khi để Hứa phụ Hứa mẫu trông cửa hàng, cậu phải bàn với Thôi Thanh Phong trước, chỉnh lý cửa hàng một chút, thuận tiện lên kế hoạch những chuyện muốn làm sau này, rồi mới giao cho Hứa phụ Hứa mẫu.
Vì thế sáng ngày hôm sau cậu liền mang theo Hứa Phàm tới nhà Thôi Thanh Phong, trước khi đi, Hứa mẫu tính đưa Hứa Chiêu sang nhà lão Vương thôn bên cắt tóc cạo trọc, Hứa Chiêu không đồng ý, tính lên tiệm cắt tóc trên thị trấn cắt, thuận tiện cắt cho Hứa Phàm, sau đó phải đồng ý với Hứa mẫu sẽ mua thêm bộ quần áo mới, Hứa mẫu mới chịu thả Hứa Chiêu, Hứa Phàm rời khỏi thôn Nam Loan.
Đến thị trấn, trước hết Hứa Chiêu tới Thôi gia, bận bịu xong mới để Thôi Thanh Phong trông cửa hàng.
Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm tới tiệm cắt tóc, cửa hiệu thập phần đơn sơ, hai cái gương, hai cái ghế dựa, hai cái bàn, một cái để lược, kéo, tông đơ, còn có dầu gội đầu, keo vuốt tóc, vô cùng đơn giản, nhưng cắt rất nghiêm túc, đầu tóc mới của Hứa Chiêu, Hứa Phàm rất không tồi, sau đó Hứa Chiêu mang Hứa Phàm đi mua quần áo.
Lần này không phải mua cho Hứa Phàm, mà mua cho bản thân Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đi qua hai ba cửa hàng quần áo, cuối cùng mua một cái áo ngắn tay cổ tròn màu trắng, một cái quần đen, muốn mua màu khác cũng không có, muốn mua kiểu dáng thời thượng một chút cũng không có, bộ cậu mua đã rất ổn rồi, tổng cộng gần năm đồng, vốn định mua thêm một đôi giày da, nhưng rẻ nhất cũng tận hai mươi lăm đồng, cậu không có tiền, cũng không quá cần mua, nên tiếp tục đi giày vải Hứa mẫu làm, dù sao mấy ngày nữa Hứa mẫu sẽ làm cho cậu một đôi khác, vì thế cậu lại cầm đồ mới dắt Hứa Phàm về lại nhà họ Thôi.
Dọc theo đường đi, Hứa Phàm không ngừng mà hỏi: "Ba ba, vì sao ba không mặc đồ mới luôn ạ?"
Hứa Chiêu cười nói: "Giặt rồi sẽ mặc."
"Vậy ba nhanh chóng giặt đi." Hứa Phàm quan tâm thúc giục.
"Được, chờ một lát tới nhà chú Thôi của con sẽ giặt."
"Ba ba, ba mặc quần áo mới đẹp trai cực kỳ!"
"Thật không?"
"Dạ, ba ba là người đẹp nhất nhất nhất toàn toàn toàn thôn luôn."
"..."
Con trai cũng thật biết khen người, chỉ là một thanh niên ưa nhìn một chút, lại được bé khen thành mỹ nam của thôn.
Hứa Chiêu xoay người bế Hứa Phàm lên, lập tức trở về cửa hàng.
Thôi Thanh Phong nhìn thấy kinh hô: "Nha, Hứa Phàm, cháu cắt tóc?"
"Dạ!" Hứa Phàm gật mạnh đầu, hạnh phúc cầu khen.
Thôi Thanh Phong mở miệng liền nói: "Ôi, mặt to quá nha."
Hứa Phàm: "..."
Hứa Chiêu: "..."
"Hứa Chiêu cậu cắt rất đẹp." Thôi Thanh Phong không dám nhìn thẳng vào Hứa Chiêu đẹp trai, xoay người sắp xếp giá báo.
"Tớ cũng biết tớ rất đẹp." Hứa Chiêu cười nói, sau đó cùng Thôi Thanh Phong tiếp đón khách, rồi ôm Hứa Phàm về lại Thôi gia làm kem cây, thuận tiện giặt bộ đồ mới, phơi ở sân nhà họ Thôi, chờ tới khi kem làm xong, cậu dắt Hứa Phàm đi đưa kem rồi đi lấy thuốc lá, lấy thuốc lá rồi lại tới xưởng mì lấy mì sợi, chờ khi đi ra khỏi xưởng mì, cha con hai người đều dính không ít bột mì.
Vừa lúc Hứa Chiêu có bộ đồ mới, hơn nữa đã khô, Hứa Chiêu liền thay.
"Oa, ba ba đẹp quá đi!" Ánh mắt Hứa Phàm toả sáng, cái miệng nhỏ nhắn toe toét cười nhìn Hứa Chiêu: "Ba ba thật là đẹp trai!"
Hứa Chiêu nhịn không được ôm lấy Hứa Phàm, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp phúng phính, nói: "Vì sao cứ thổi phồng ba ba lên thế?"
"Vì sao lại nói là thổi phồng ba ba?"
"Chính là – không có gì, chúng ta đi cửa hàng bán kem đi."
Hứa Phàm vuốt bụng nhỏ nói: "Chỉ là, ba ba, con đói bụng, con muốn ăn mễ hoa đường."
Mễ hoa đường là một món ăn vặt truyền thống, nguyên liệu chủ yếu là gạo nếp, đường cát trắng cùng với đậu phộng nghiền vụn làm thành, bởi vì gạo nếp rất hiếm, cho nên loại kẹo ăn vặt mễ hoa đường này rất quý, rất nhiều người thích ăn nhưng không nhiều người bỏ tiền ra mua, một khối nhỏ cũng tốn đến năm mao tiền, nhưng Hứa Phàm muốn ăn, Hứa Chiêu liền mua một miếng nhỏ, sau đó ôm Hứa Phàm tới cửa hàng.
Trong cửa hàng Thôi Thanh Phong đang lấy kem cây cho khách, cũng không quay đầu lại mà nói: "Hứa Chiêu cậu đi đâu vậy?"
"Đi mua mễ hoa đường cho Hứa Phàm."
"Tam oa tử thích ăn quá đấy!" Thôi Thanh Phong nói với Hứa Phàm một câu, rồi nói với Hứa Chiêu: "Hứa Chiêu, đến giờ ba tớ uống thuốc rồi, tớ phải về xem ba uống hay chưa, không lát tiểu thúc quay lại sẽ mắng chết tớ."
"Được, cậu về đi." Hứa Chiêu liền đáp một tiếng.
"Tớ sẽ quay lại ngay."
"Không sao, cậu không cần vội."
"Được."
Thôi Thanh Phong đắp chăn bông lên thùng xốp, quay đầu lại không thấy Hứa Chiêu, chỉ thấy Hứa Phàm ghé vào cửa sổ, hai tay bé cầm mễ hoa đường, giống như cún cao gặm xương răng rắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầu thịt, tâm tư Thôi Thanh Phong hơi động, đi lên véo một cái còn nói "ăn ngon miệng quá đi", véo xong bỏ chạy, thật xa rồi vẫn nghe thấy tiếng Hứa Phàm ngao ngao gọi.
Hứa Phàm kêu lên, sau đó lớn tiếng gọi: "Ba ba! Chú Thôi thật hư! Chú véo con!"
"Véo chỗ nào nào?" Hứa Chiêu nhặt đồng xu rơi trên mặt đất, hỏi.
"Mặt." Hứa Phàm thở phì phì nói.
"Không sao, lần sau không cho chú ấy véo, ăn hết mễ hoa đường của con đi."
Nhắc đến đồ ăn, cơn tức của Hứa Phàm tự động tiêu tan: "Dạ, mễ hoa đường ăn thật ngon."
Hứa Phàm tiếp tục răng rắc răng rắc ăn mễ hoa đường.
Hứa Chiêu thì ngồi ở bên cạnh, vừa nghĩ miên man, vừa bán kem cây.
Phàm Tiểu Điếm sinh ý không tồi, không ngừng có người tới mua đồ, chờ đến giữa trưa, rốt cục cùng không còn người tới, Hứa Chiêu thu dọn một chút, chuẩn bị giao cửa hàng cho Thôi Thanh Phong, dắt Hứa Phàm về nhà ăn cơm, đột nhiên một chiếc ô tô đen dừng phía trước cửa hàng.
Hứa Phàm lập tức kích động, thân thể nhỏ nhanh chóng đứng bật lên: "Ba ba! Ba ba! Nhìn kìa! Là ô tô lớn! Ô tô lớn đến!"
Hứa Chiêu nói: "Ừ, đừng kích động, đừng kích động, đó là ô tô con."
"Là ô tô lớn!"
"..." Được được được, về sau sẽ gọi là ô tô lớn.
Hứa Chiêu không thèm tranh luận cùng Hứa Phàm, nhìn về chiếc xe hơi màu đen.
Cửa xe được mở ra, Thôi Định Sâm mặc áo ngắn tay nhẹ nhàng, quần dài, dáng người cao ngất bước ra, đi tới trước cửa hàng.
"Thôi Nhị gia!" Hứa Phàm tích cực mà gọi một tiếng.
"..." Lại là Thôi Nhị gia, Hứa Chiêu cảm giác thấy được hàm dưới của Thôi Định Sâm có cứng lại một chút.
"Thôi Nhị gia, ông đã về rồi!" Hứa Phàm thập phần nhiệt tình.
"Ừ." Thôi Định Sâm thản nhiên đáp một câu.
"Thôi Nhị gia, ông lái xe ô tô lớn trở về sao."
"Ừ." Thôi Định Sâm không có chút tình cảm nào đáp một tiếng.
"Thôi –"
Hứa Chiêu vươn tay đưa cho Hứa Phàm một cây kem, bởi vì sợ ăn nhiều kem sẽ không tốt với thân thể trẻ nhỏ, cho nên đã lâu rồi Hứa Chiêu cấm chỉ Hứa Phàm ăn kem, một tuần hoặc hai ngày cuối tuần chỉ cho ăn nửa cây, nếu không sẽ đánh mông, cho nên nửa tháng rồi Hứa Phàm chưa được ăn kem, vừa thấy kem cây, bật người dựng mắt, cầm kem, an vị ngồi trên ghế dài, vừa ăn kem vừa nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô.
Mặt Hứa Chiêu nhìn về phía Thôi Định Sâm, gọi một tiếng: "Tiểu thúc, mừng trở về."
Thôi Định Sâm ừ một tiếng, nói: "Cho tôi một bao thuốc lá."
"Lấy loại nào?"
"Thanh Tùng."
Hứa Chiêu hỏi: "Tiểu thúc, không phải lần trước thúc dùng loại Đại Tiền Môn sao?"
Thôi Định Sâm nâng mắt, con người sâu thẳm nhìn chằm chằm Hứa Chiêu, nói: "Vậy lấy Đại Tiền Môn đi."
"Được."
Hứa Chiêu lấy một bao Đại Tiền Môn đưa cho Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Hứa Chiêu nói: "Năm mao tiền."
Thôi Định Sâm lấy từ trong túi ra mười đồng, đưa cho Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nhận lấy, sau đó xoay người đi tìm tiền lẻ, nhưng ở đây toàn một xu, hai xu, một hào, hai hào, những năm nay mười đồng vẫn là đồng tiền có giá trị rất lớn, Hứa Chiêu mở hòm tiền lẻ ra, gom hết cũng không đủ mười đồng.
Cậu vốn là có đủ tiền lẻ, nhưng mua quần áo, mua mễ hoa đường, cho nên giờ không đủ, vì thế đưa lại mười đồng tiền đó cho Thôi Định Sâm, xin lỗi nói: "Tiểu thúc, tiền không đủ, không có tiền lẻ trả lại."
Thôi Định Sâm nhận lại mười đồng, gật gật đầu, nói: "Thiếu cậu năm mao."
"Được." Hứa Chiêu mỉm cười.
Hứa Chiêu luôn cảm thấy nụ cười của Hứa Phàm rất đáng yêu, kỳ thật cậu không biết điều đó Hứa Phàm di truyền từ cậu, hơn thế nữa, khoé miệng cậu có một núm đồng tiền ẩn, vô cùng đẹp.
Thôi Định Sâm liếc mắt nhìn một cái, sau đó cầm lấy bao thuốc Đại Tiền Môn, đột nhiên nhìn về phía Hứa Chiêu, nói: "Bộ đồ mới đẹp lắm."
Cái gì?
*Chú thích: Mễ hoa đường, khá giống với bỏng gạo bên mình.