Chương 82
82. NGĂN CẤM.
"Người này, ngươi nhận thức đi?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Là mẹ ta."
Vương phu nhân tiếp tục mở ra hai bức ảnh, đều là chụp ảnh chung. Trong ảnh chụp Lãnh Phỉ Hạnh được một người đàn ông cao lớn bao bọc lấy, môi bà nhấp chặt, thoạt nhìn cũng không cao hứng.
"Biết người đàn ông này là ai không?" Vương phu nhân lại hỏi tiếp.
Thấy Tiêu Chiến lắc đầu, bà hừ nhẹ một tiếng, "Là Onis, ông ngoại của ngươi."
Ảnh chụp trên màn hình thực tế ảo bị xoá đi, rồi lại chiếu tiếp một tổ ảnh chụp cùng với tư liệu.
Trong ảnh chụp người đàn ông gọi là Onis ở một khung cảnh khác, bên cạnh có người chết, có lửa lớn, có nổ mạnh...... Duy nhất giống nhau chính là trên mặt người đàn ông này vẫn giương nụ cười đắc ý như cũ.
Vương phu nhân biểu tình thực lãnh đạm, còn mang theo chán ghét nói: "Ông ta còn có biệt danh là Gấu Khổng Lồ, là người chấp hành đứng đầu của tổ chức Ám Võng. Mười một năm trước tổ chức Ám Võng bị quân đội triệt phá, rất nhiều người bị bắt, nhưng ông ngoại ngươi cho đến nay vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật."
Xong bà lại nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Mẹ của nó là con gái của sát thủ giết người, nó là cháu ngoại của sát thủ giết người. Gia thế của nó kém ta có thể tiếp thu, nhưng không thể cho phép nó bôi đen Vương thị."
Bà lại nhìn chằm chằm Tiêu Chiến: "Ngươi nếu thật sự suy nghĩ cho A Bác, liền rời xa hắn, ngươi cùng hắn ở bên nhau, sẽ là vết nhơ cả đời của hắn!"
Tiêu Chiến nhíu mi, không có lập tức trả lời. Cậu không biết này là màn chuyện xưa trong sách tác giả tự nghĩ ra được hay là bởi vì cậu đã xuyên đến mà cốt truyện lại trở nên phong phú hơn.
Nhưng không hề nghi ngờ, tất cả những này đó đều là thân thế của cậu, không thể sửa đổi.
Lúc Tiêu Chiến vẫn còn im lặng suy nghĩ thì Vương Nhất Bác đã nắm lấy tay cậu, hắn khẽ dùng sức siết chặt như sợ mất đi, mắt nhìn Vương phu nhân nói: "Gấu Khổng Lồ là Gấu Khổng Lồ, chuyện của ông ta làm không có liên quan đến Tiêu Chiến."
Thanh âm của Vương phu nhân lại cất cao: "Không liên quan? Ngươi nhìn xem trên mạng đều đang đàm luận cái gì? Linh thực cao cấp của nó nói không chừng là do ông ngoại nó cướp đoạt được!"
"Ta vừa biết được tin tức liền cho người đi điều tra, có được tư liệu lập tức tới đây, ngươi cho rằng ta là vì cái gì? Còn không phải là vì ngươi, ngươi cùng một cái cháu ngoại của tội phạm truy nã ở bên nhau sẽ bị người đời lên án, Vương thị cũng sẽ bị liên lụy."
"Ta không quan tâm cái nhìn của người khác, Tiêu Chiến là vô tội."
"Vô tội? Ta nghĩ bản thân nó cũng không đơn giản, bằng không nhỏ tuổi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể đem ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo?"
Ánh mắt Vương phu nhân bất thiện nhìn Tiêu Chiến: "Ngươi nếu là vì tiền, ta có thể cho ngươi, ngươi về sau không được xuất hiện ở trước mặt A Bác nữa."
Nghe đến đây, Tiêu Chiến nhịn không được nữa liền cười phụt ra —— màn kinh điển này tới rồi.
Vương phu nhân không vui: "Ngươi cười cái gì?"
Tiêu Chiến nén cười vội nói: "Xin lỗi, ta không cần tiền, ta sẽ không rời khỏi hắn." Mắt cậu nhìn màn hình thực tế ảo: "Ta sẽ không chối bỏ thân thế của mình, nhưng thật sự trước đây ta không biết thân phận của ông ngoại, thậm chí còn không biết sự tồn tại của ông ấy. Ta cũng chưa có xem tin tức, nếu giống ngươi nói ba cây linh thực cấp A kia là do ông ngoại ta đoạt lấy của người khác, ta nhất định sẽ trả lại."
Hiện tại Tiêu Chiến cũng không thể xác định xuất xứ của ba cây linh thực cấp A, nếu thật sự là phi pháp, cậu sẽ không lưu giữ riêng cho mình mà sẽ vật quy về nguyên chủ.
Vương phu nhân cười lạnh: "Trả lại thì thế nào? Hành vi phạm tội của ông ngoại ngươi có thể che giấu sao?"
"Ta chỉ làm chuyện ta nên làm." Tiêu Chiến nghiêm túc nói, "Ông ấy làm chuyện phạm tội cùng ta không liên quan đến nhau, ta cũng không tán đồng. Có người lấy hành vi phạm tội của ông ấy tìm ta vấn tội thì thực không có đạo lý. Nếu tội của người trước tính lên đầu hậu thế, nhân loại lịch sử đã lâu, ta nghĩ người chân chính trong sạch cũng không có mấy ai."
Vương phu nhân bị nói đến không thể phản kháng: "Ngươi thật là mồm mép, khó trách đem con trai ta buộc chặt đến gắt gao."
Tuy rằng thực không nên, nhưng Tiêu Chiến nghe xong những lời này lại lần nữa không nhịn được cười. Này là người bên ngoài nhìn vào đều thấy Vương Nhất Bác thật sự rất yêu sủng cậu sao?
Nhìn thấy Tiêu Chiến cười, Vương phu nhân giận đến tái mặt: "Ngươi rất đắc ý có phải không?"
Thấy Vương phu nhân sắc mặt khó coi, cũng biết chính mình cười vào thời điểm không thích hợp, lập tức cố gắng giữ bình tĩnh: "Thực xin lỗi."
Lúc này còn có thể nói cái gì? Vương phu nhân hừ nhẹ một tiếng, lười phản ứng với Tiêu Chiến, ánh mắt bà chuyển sang phía Vương Nhất Bác: "Cùng nó chia tay đi, ta không đồng ý các ngươi ở bên nhau."
"Không có khả năng." Vương Nhất Bác ngữ khí kiên định trả lời.
"Cái gì gọi là không có khả năng?" Thanh âm của Vương phu nhân lại lần nữa đề cao, "Ngươi còn chưa đánh dấu vĩnh viễn nó."
Thần sắc Vương Nhất Bác trở nên trịnh trọng, hắn nói ngắn gọn mà súc tích: "Ta thích em ấy."
Vương phu nhân nghẹn lại, nhìn hắn nửa ngày, khi mở miệng lại bình tĩnh hơn rất nhiều: "Cho là ngươi thích nó đi, vậy cũng mặc kệ việc ngươi cùng Vương Thị bị người khác đàm tiếu?"
"Đúng vậy, lời đồn đãi trên mạng ta sẽ xử lý, hành vi của Gấu Khổng Lồ cùng Tiêu Chiến không liên quan gì với nhau, không cần phải chịu mạc danh chỉ trích." Vương Nhất Bác nói, nắm chặt bàn tay của Tiêu Chiến rồi mở ra vòng tay cá nhân, liên lạc với trợ lý điều động bộ phận quan hệ xã hội của công ty.
Vương phu nhân nhìn thấy động tác lớn động tác nhỏ của Vương Nhất Bác thật rõ ràng, khóe miệng trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, nhất thời không nói được gì.
Bất tri bất giác, con trai của bà đã trưởng thành đến như vậy, không giống khi còn nhỏ mọi chuyện nghe theo lời bà.
Vương phu nhân cảm thấy ngực bị đè nén, lại có chút buồn bã, thậm chí còn có chút mê mang.
Lúc trước bà cự tuyệt sắp xếp hôn sự của cha mẹ, cường ngạnh gả cho người đứng đầu Vương thị chính là vì kết cục hiện tại sao?
Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, Tiêu Chiến thấy Vương phu nhân không có ý nói tiếp, liền cúi đầu đọc tin tức.
Tin tức có quan hệ đến thân thế của cậu bị lan truyền ồn ào huyên náo, lần này lại đề cập đến tội phạm tổ chức Ám Võng có liên quan đến Vương thị, nhiệt độ càng cao cổ phiếu càng tụt dốc.
Người nghi ngờ cách làm người của cậu, đau lòng thân thế của cậu đều có.
Tiêu Chiến còn thấy được Tiêu Viễn phát thanh minh, cho thấy ông ta không biết thân thế của Lãnh Phỉ Hạnh, chỉ cho rằng bà mồ côi, nghe theo mệnh lệnh của trưởng bối mới cùng mẹ cậu kết hôn.
Đề tài có nhiệt độ cao nhất vẫn luôn là nhóm linh thực, thậm chí không ít người nhiệt tình kêu gọi nên tịch thu.
Sau khi nhanh chóng đảo qua, Tiêu Chiến đã đăng một cái phát ngôn.
"Khi ta hai tuổi mẹ ta đã qua đời, bà chưa từng đề cập qua ông ngoại, ta cũng là hôm nay mới biết được thân phận của ông ấy. Nếu ba cây linh thực cấp A thật sự là do việc làm phi pháp của ông ngoại mà có được, đã qua điều tra xác minh rõ ràng thì ta sẽ vật quy về nguyên chủ. Không cần có ý đồ mạo danh nhận bừa, người đánb chủ ý lung tung ta sẽ giao cho cảnh sát xử lý."
Vừa mới phát xong, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi của Naru thúc, nhìn hai người vẫn im lặng, cậu đứng dậy: "Xin lỗi, ta có cuộc gọi cần trả lời."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, thấy cậu cười cười, chỉ ra ngoài cửa.
Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng khách, đến hoa viên bên ngoài mới nhận cuộc gọi: "Naru thúc."
Naru ngữ khí thực gấp: "A Chiến, ngươi có ổn không? Ta mới xem tin tức."
"Ta rất tốt, ngươi không cần lo lắng."
Naru nghe thanh âm của Tiêu Chiến trấn định, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi," ông chần chờ một lát, "Tin tức trên mạng nói về thân thế của ngươi, đại khái là thật sự."
Tiêu Chiến cũng không ngoài ý muốn, Vương phu nhân đã điều tra, còn có hình ảnh và tư liệu làm bằng chứng, tỷ lệ nhầm lẫn không lớn.
Không thấy Tiêu Chiến trả lời, Naru ngừng một lát, lại nhanh chóng nói tiếp " Bất quá chuyện của ông ngoại ngươi cùng mẹ ngươi một chút cũng không quan hệ. Phỉ Hạnh không có nói thân thế, nhưng có lúc sau khi uống rượu đã khóc kể..... Ta khi đó mới biết được mẹ ngươi thật ra không phải cô nhi, là vì tránh né ông ngoại ngươi nên mới chạy đến Sư Tử Tinh, ngươi không nên trách mẹ ngươi."
Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên bộ dáng ôn nhu của Lãnh Phỉ Hạnh, tâm tình có chút trầm trọng "Ta sẽ không trách mẹ, mặc kệ thân thế của mẹ ta là cái gì, ta đều kính trọng bà," Cậu nói xong lại hỏi: "Thúc có biết mẹ ta làm sao có được ba cây linh thực cấp A không?"
"Cái này ta biết, là người khác tặng cho mẹ ngươi. Phỉ Hạnh muốn giữ lại, là ông ngoại ngươi không muốn, ông ta muốn cướp đi bán nên mẹ ngươi mới mang theo linh thực chạy trốn. Lần đó, mẹ ngươi khóc thật sự thương tâm. Ta nhìn ra được, mẹ ngươi hẳn là thực thích người đưa linh thực kia, bất quá mẹ ngươi nói hai người không có khả năng có hạnh phúc. Khi đó ta vẫn luôn không thể lý giải những lời này, mẹ ngươi là một Omega đặc biệt xuất sắc sao lại không có khả năng hạnh phúc? Hiện tại ta mới hiểu được mẹ ngươi vì cái gì nói như vậy."
Tiêu Chiến cắn cắn môi dưới: "Mẹ ta vì sao lại phải gả đến Tiêu gia?"
"Phỉ Hạnh đã giúp đỡ ông bà nội ngươi, cũng thật sự thích hai người bọn họ. Ông bà nội ngươi vẫn luôn rất tốt, có ân tất báo, thương tiếc mẹ ngươi một thân một mình, vẫn luôn muốn tác hợp cho con trai của mình. Sau đó, khi mẹ ngươi tiến vào kỳ động dục đã bị cha ngươi tên súc sinh đó đánh dấu vĩnh viễn rồi mang thai ngươi."
Naru ngữ khí trầm thấp nói tiếp: "Này thật là một món nợ hồ đồ, cha ngươi lúc ấy còn đang yêu đương với mẹ kế của ngươi, khi đó nháo đến lợi hại, tình cảnh của mẹ ngươi lúc ấy rất đau khổ."
"Vì cái gì luôn là người tốt bị tổn thương chứ!" Tiêu Chiến quả thực nhịn không được, "Ông bà nội ta chính là muốn hại chết mẹ ta đi!"
"Bọn họ cảm thấy nên có người chiếu cố mẹ ngươi, đối với mẹ ngươi cũng là thật chuyện tốt, chỉ là có chút tự mình suy nghĩ, cũng không có dò hỏi ý kiến người khác.
"Đánh dấu vĩnh viễn không phải có thể xoá đi sao?"
"Hai ông bà lão bắt buộc cha ngươi phải chịu trách nhiệm, day dưa một chút lại phát hiện Phỉ Hạnh mang thai. Xoá đi ký hiệu đánh dấu rất tổn thương thân thể, trong lúc Omega mang thai lại càng yếu nhược. Vì bảo hộ Omega, pháp luật cấm hai bên A hoặc O xoá đi đánh dấu vĩnh viễn. Cho nên A Chiến, trừ phi xác định nhất định phải cùng Vương tổng ở bên nhau, cũng không thể tùy tiện......" Naru khụ một tiếng, "Không thể tùy tiện đánh dấu vĩnh viễn."
Tiêu Chiến nghĩ thầm, cậu tin tưởng Vương Nhất Bác cũng không muốn tùy tiện.
"Dạ, ta đã biết."
Naru lại nghĩ đến tin tức hôm nay mình nhìn thấy, nhịn không được lo lắng: "Bọn họ là kẻ có tiền, nhất định rất coi trọng thanh danh gia thế gì đó, mẹ của Vương tổng có làm khó dễ ngươi hay không?"
Ánh mắt của Tiêu Chiến theo bản năng hướng về phía cửa rồi trả lời lấp liếm: "Không có."
Ẩn ẩn có tiếng ồn ào từ phòng khách truyền ra, cậu nhíu mày, đưa tay che microphone lại: "Naru thúc, ngươi không cần lo lắng cho ta, ngươi ở cửa hàng cũng phải cẩn thận."
"Ừm, có việc nhớ rõ phải liên hệ."
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Naru thúc không nghe được tiếng ồn ào, bằng không phải thật giống như bị vả mặt, vừa nói câu trước câu sau đã bị lộ.
"Được, gặp lại sau, Naru thúc."
Hết chap 82.
Khi nào hoàn mình sẽ sửa lại xưng hô cho thống nhất, tại lâu quá k làm bộ này làm lại quên hết rồi mng ơi.
"Người này, ngươi nhận thức đi?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Là mẹ ta."
Vương phu nhân tiếp tục mở ra hai bức ảnh, đều là chụp ảnh chung. Trong ảnh chụp Lãnh Phỉ Hạnh được một người đàn ông cao lớn bao bọc lấy, môi bà nhấp chặt, thoạt nhìn cũng không cao hứng.
"Biết người đàn ông này là ai không?" Vương phu nhân lại hỏi tiếp.
Thấy Tiêu Chiến lắc đầu, bà hừ nhẹ một tiếng, "Là Onis, ông ngoại của ngươi."
Ảnh chụp trên màn hình thực tế ảo bị xoá đi, rồi lại chiếu tiếp một tổ ảnh chụp cùng với tư liệu.
Trong ảnh chụp người đàn ông gọi là Onis ở một khung cảnh khác, bên cạnh có người chết, có lửa lớn, có nổ mạnh...... Duy nhất giống nhau chính là trên mặt người đàn ông này vẫn giương nụ cười đắc ý như cũ.
Vương phu nhân biểu tình thực lãnh đạm, còn mang theo chán ghét nói: "Ông ta còn có biệt danh là Gấu Khổng Lồ, là người chấp hành đứng đầu của tổ chức Ám Võng. Mười một năm trước tổ chức Ám Võng bị quân đội triệt phá, rất nhiều người bị bắt, nhưng ông ngoại ngươi cho đến nay vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật."
Xong bà lại nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Mẹ của nó là con gái của sát thủ giết người, nó là cháu ngoại của sát thủ giết người. Gia thế của nó kém ta có thể tiếp thu, nhưng không thể cho phép nó bôi đen Vương thị."
Bà lại nhìn chằm chằm Tiêu Chiến: "Ngươi nếu thật sự suy nghĩ cho A Bác, liền rời xa hắn, ngươi cùng hắn ở bên nhau, sẽ là vết nhơ cả đời của hắn!"
Tiêu Chiến nhíu mi, không có lập tức trả lời. Cậu không biết này là màn chuyện xưa trong sách tác giả tự nghĩ ra được hay là bởi vì cậu đã xuyên đến mà cốt truyện lại trở nên phong phú hơn.
Nhưng không hề nghi ngờ, tất cả những này đó đều là thân thế của cậu, không thể sửa đổi.
Lúc Tiêu Chiến vẫn còn im lặng suy nghĩ thì Vương Nhất Bác đã nắm lấy tay cậu, hắn khẽ dùng sức siết chặt như sợ mất đi, mắt nhìn Vương phu nhân nói: "Gấu Khổng Lồ là Gấu Khổng Lồ, chuyện của ông ta làm không có liên quan đến Tiêu Chiến."
Thanh âm của Vương phu nhân lại cất cao: "Không liên quan? Ngươi nhìn xem trên mạng đều đang đàm luận cái gì? Linh thực cao cấp của nó nói không chừng là do ông ngoại nó cướp đoạt được!"
"Ta vừa biết được tin tức liền cho người đi điều tra, có được tư liệu lập tức tới đây, ngươi cho rằng ta là vì cái gì? Còn không phải là vì ngươi, ngươi cùng một cái cháu ngoại của tội phạm truy nã ở bên nhau sẽ bị người đời lên án, Vương thị cũng sẽ bị liên lụy."
"Ta không quan tâm cái nhìn của người khác, Tiêu Chiến là vô tội."
"Vô tội? Ta nghĩ bản thân nó cũng không đơn giản, bằng không nhỏ tuổi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể đem ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo?"
Ánh mắt Vương phu nhân bất thiện nhìn Tiêu Chiến: "Ngươi nếu là vì tiền, ta có thể cho ngươi, ngươi về sau không được xuất hiện ở trước mặt A Bác nữa."
Nghe đến đây, Tiêu Chiến nhịn không được nữa liền cười phụt ra —— màn kinh điển này tới rồi.
Vương phu nhân không vui: "Ngươi cười cái gì?"
Tiêu Chiến nén cười vội nói: "Xin lỗi, ta không cần tiền, ta sẽ không rời khỏi hắn." Mắt cậu nhìn màn hình thực tế ảo: "Ta sẽ không chối bỏ thân thế của mình, nhưng thật sự trước đây ta không biết thân phận của ông ngoại, thậm chí còn không biết sự tồn tại của ông ấy. Ta cũng chưa có xem tin tức, nếu giống ngươi nói ba cây linh thực cấp A kia là do ông ngoại ta đoạt lấy của người khác, ta nhất định sẽ trả lại."
Hiện tại Tiêu Chiến cũng không thể xác định xuất xứ của ba cây linh thực cấp A, nếu thật sự là phi pháp, cậu sẽ không lưu giữ riêng cho mình mà sẽ vật quy về nguyên chủ.
Vương phu nhân cười lạnh: "Trả lại thì thế nào? Hành vi phạm tội của ông ngoại ngươi có thể che giấu sao?"
"Ta chỉ làm chuyện ta nên làm." Tiêu Chiến nghiêm túc nói, "Ông ấy làm chuyện phạm tội cùng ta không liên quan đến nhau, ta cũng không tán đồng. Có người lấy hành vi phạm tội của ông ấy tìm ta vấn tội thì thực không có đạo lý. Nếu tội của người trước tính lên đầu hậu thế, nhân loại lịch sử đã lâu, ta nghĩ người chân chính trong sạch cũng không có mấy ai."
Vương phu nhân bị nói đến không thể phản kháng: "Ngươi thật là mồm mép, khó trách đem con trai ta buộc chặt đến gắt gao."
Tuy rằng thực không nên, nhưng Tiêu Chiến nghe xong những lời này lại lần nữa không nhịn được cười. Này là người bên ngoài nhìn vào đều thấy Vương Nhất Bác thật sự rất yêu sủng cậu sao?
Nhìn thấy Tiêu Chiến cười, Vương phu nhân giận đến tái mặt: "Ngươi rất đắc ý có phải không?"
Thấy Vương phu nhân sắc mặt khó coi, cũng biết chính mình cười vào thời điểm không thích hợp, lập tức cố gắng giữ bình tĩnh: "Thực xin lỗi."
Lúc này còn có thể nói cái gì? Vương phu nhân hừ nhẹ một tiếng, lười phản ứng với Tiêu Chiến, ánh mắt bà chuyển sang phía Vương Nhất Bác: "Cùng nó chia tay đi, ta không đồng ý các ngươi ở bên nhau."
"Không có khả năng." Vương Nhất Bác ngữ khí kiên định trả lời.
"Cái gì gọi là không có khả năng?" Thanh âm của Vương phu nhân lại lần nữa đề cao, "Ngươi còn chưa đánh dấu vĩnh viễn nó."
Thần sắc Vương Nhất Bác trở nên trịnh trọng, hắn nói ngắn gọn mà súc tích: "Ta thích em ấy."
Vương phu nhân nghẹn lại, nhìn hắn nửa ngày, khi mở miệng lại bình tĩnh hơn rất nhiều: "Cho là ngươi thích nó đi, vậy cũng mặc kệ việc ngươi cùng Vương Thị bị người khác đàm tiếu?"
"Đúng vậy, lời đồn đãi trên mạng ta sẽ xử lý, hành vi của Gấu Khổng Lồ cùng Tiêu Chiến không liên quan gì với nhau, không cần phải chịu mạc danh chỉ trích." Vương Nhất Bác nói, nắm chặt bàn tay của Tiêu Chiến rồi mở ra vòng tay cá nhân, liên lạc với trợ lý điều động bộ phận quan hệ xã hội của công ty.
Vương phu nhân nhìn thấy động tác lớn động tác nhỏ của Vương Nhất Bác thật rõ ràng, khóe miệng trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, nhất thời không nói được gì.
Bất tri bất giác, con trai của bà đã trưởng thành đến như vậy, không giống khi còn nhỏ mọi chuyện nghe theo lời bà.
Vương phu nhân cảm thấy ngực bị đè nén, lại có chút buồn bã, thậm chí còn có chút mê mang.
Lúc trước bà cự tuyệt sắp xếp hôn sự của cha mẹ, cường ngạnh gả cho người đứng đầu Vương thị chính là vì kết cục hiện tại sao?
Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, Tiêu Chiến thấy Vương phu nhân không có ý nói tiếp, liền cúi đầu đọc tin tức.
Tin tức có quan hệ đến thân thế của cậu bị lan truyền ồn ào huyên náo, lần này lại đề cập đến tội phạm tổ chức Ám Võng có liên quan đến Vương thị, nhiệt độ càng cao cổ phiếu càng tụt dốc.
Người nghi ngờ cách làm người của cậu, đau lòng thân thế của cậu đều có.
Tiêu Chiến còn thấy được Tiêu Viễn phát thanh minh, cho thấy ông ta không biết thân thế của Lãnh Phỉ Hạnh, chỉ cho rằng bà mồ côi, nghe theo mệnh lệnh của trưởng bối mới cùng mẹ cậu kết hôn.
Đề tài có nhiệt độ cao nhất vẫn luôn là nhóm linh thực, thậm chí không ít người nhiệt tình kêu gọi nên tịch thu.
Sau khi nhanh chóng đảo qua, Tiêu Chiến đã đăng một cái phát ngôn.
"Khi ta hai tuổi mẹ ta đã qua đời, bà chưa từng đề cập qua ông ngoại, ta cũng là hôm nay mới biết được thân phận của ông ấy. Nếu ba cây linh thực cấp A thật sự là do việc làm phi pháp của ông ngoại mà có được, đã qua điều tra xác minh rõ ràng thì ta sẽ vật quy về nguyên chủ. Không cần có ý đồ mạo danh nhận bừa, người đánb chủ ý lung tung ta sẽ giao cho cảnh sát xử lý."
Vừa mới phát xong, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi của Naru thúc, nhìn hai người vẫn im lặng, cậu đứng dậy: "Xin lỗi, ta có cuộc gọi cần trả lời."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, thấy cậu cười cười, chỉ ra ngoài cửa.
Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng khách, đến hoa viên bên ngoài mới nhận cuộc gọi: "Naru thúc."
Naru ngữ khí thực gấp: "A Chiến, ngươi có ổn không? Ta mới xem tin tức."
"Ta rất tốt, ngươi không cần lo lắng."
Naru nghe thanh âm của Tiêu Chiến trấn định, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi," ông chần chờ một lát, "Tin tức trên mạng nói về thân thế của ngươi, đại khái là thật sự."
Tiêu Chiến cũng không ngoài ý muốn, Vương phu nhân đã điều tra, còn có hình ảnh và tư liệu làm bằng chứng, tỷ lệ nhầm lẫn không lớn.
Không thấy Tiêu Chiến trả lời, Naru ngừng một lát, lại nhanh chóng nói tiếp " Bất quá chuyện của ông ngoại ngươi cùng mẹ ngươi một chút cũng không quan hệ. Phỉ Hạnh không có nói thân thế, nhưng có lúc sau khi uống rượu đã khóc kể..... Ta khi đó mới biết được mẹ ngươi thật ra không phải cô nhi, là vì tránh né ông ngoại ngươi nên mới chạy đến Sư Tử Tinh, ngươi không nên trách mẹ ngươi."
Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên bộ dáng ôn nhu của Lãnh Phỉ Hạnh, tâm tình có chút trầm trọng "Ta sẽ không trách mẹ, mặc kệ thân thế của mẹ ta là cái gì, ta đều kính trọng bà," Cậu nói xong lại hỏi: "Thúc có biết mẹ ta làm sao có được ba cây linh thực cấp A không?"
"Cái này ta biết, là người khác tặng cho mẹ ngươi. Phỉ Hạnh muốn giữ lại, là ông ngoại ngươi không muốn, ông ta muốn cướp đi bán nên mẹ ngươi mới mang theo linh thực chạy trốn. Lần đó, mẹ ngươi khóc thật sự thương tâm. Ta nhìn ra được, mẹ ngươi hẳn là thực thích người đưa linh thực kia, bất quá mẹ ngươi nói hai người không có khả năng có hạnh phúc. Khi đó ta vẫn luôn không thể lý giải những lời này, mẹ ngươi là một Omega đặc biệt xuất sắc sao lại không có khả năng hạnh phúc? Hiện tại ta mới hiểu được mẹ ngươi vì cái gì nói như vậy."
Tiêu Chiến cắn cắn môi dưới: "Mẹ ta vì sao lại phải gả đến Tiêu gia?"
"Phỉ Hạnh đã giúp đỡ ông bà nội ngươi, cũng thật sự thích hai người bọn họ. Ông bà nội ngươi vẫn luôn rất tốt, có ân tất báo, thương tiếc mẹ ngươi một thân một mình, vẫn luôn muốn tác hợp cho con trai của mình. Sau đó, khi mẹ ngươi tiến vào kỳ động dục đã bị cha ngươi tên súc sinh đó đánh dấu vĩnh viễn rồi mang thai ngươi."
Naru ngữ khí trầm thấp nói tiếp: "Này thật là một món nợ hồ đồ, cha ngươi lúc ấy còn đang yêu đương với mẹ kế của ngươi, khi đó nháo đến lợi hại, tình cảnh của mẹ ngươi lúc ấy rất đau khổ."
"Vì cái gì luôn là người tốt bị tổn thương chứ!" Tiêu Chiến quả thực nhịn không được, "Ông bà nội ta chính là muốn hại chết mẹ ta đi!"
"Bọn họ cảm thấy nên có người chiếu cố mẹ ngươi, đối với mẹ ngươi cũng là thật chuyện tốt, chỉ là có chút tự mình suy nghĩ, cũng không có dò hỏi ý kiến người khác.
"Đánh dấu vĩnh viễn không phải có thể xoá đi sao?"
"Hai ông bà lão bắt buộc cha ngươi phải chịu trách nhiệm, day dưa một chút lại phát hiện Phỉ Hạnh mang thai. Xoá đi ký hiệu đánh dấu rất tổn thương thân thể, trong lúc Omega mang thai lại càng yếu nhược. Vì bảo hộ Omega, pháp luật cấm hai bên A hoặc O xoá đi đánh dấu vĩnh viễn. Cho nên A Chiến, trừ phi xác định nhất định phải cùng Vương tổng ở bên nhau, cũng không thể tùy tiện......" Naru khụ một tiếng, "Không thể tùy tiện đánh dấu vĩnh viễn."
Tiêu Chiến nghĩ thầm, cậu tin tưởng Vương Nhất Bác cũng không muốn tùy tiện.
"Dạ, ta đã biết."
Naru lại nghĩ đến tin tức hôm nay mình nhìn thấy, nhịn không được lo lắng: "Bọn họ là kẻ có tiền, nhất định rất coi trọng thanh danh gia thế gì đó, mẹ của Vương tổng có làm khó dễ ngươi hay không?"
Ánh mắt của Tiêu Chiến theo bản năng hướng về phía cửa rồi trả lời lấp liếm: "Không có."
Ẩn ẩn có tiếng ồn ào từ phòng khách truyền ra, cậu nhíu mày, đưa tay che microphone lại: "Naru thúc, ngươi không cần lo lắng cho ta, ngươi ở cửa hàng cũng phải cẩn thận."
"Ừm, có việc nhớ rõ phải liên hệ."
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Naru thúc không nghe được tiếng ồn ào, bằng không phải thật giống như bị vả mặt, vừa nói câu trước câu sau đã bị lộ.
"Được, gặp lại sau, Naru thúc."
Hết chap 82.
Khi nào hoàn mình sẽ sửa lại xưng hô cho thống nhất, tại lâu quá k làm bộ này làm lại quên hết rồi mng ơi.