Chương 40
Chương 40: Không công bằng Chung Thiên Thiên vốn đã vô cùng mất mặt, bị Chung Khuê Quân nói như vậy, hốc mắt liền đỏ. Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, Xích Dương không bóc tôm cho cô, cô liền gắp thức ăn cho anh. Thế là trong ánh mắt kinh ngạc của Chung Khuê Quân cùng Giang Xu Uyển, Chung Thiên Thiên gắp một con tôm hùm đất đặt vào bát của Xích Dương: "Anh Xích Dương, anh đừng bóc tôm hùm đất cho Noãn Noãn mãi như vậy, anh cũng ăn đi! Dì Triệu làm tôm hùm đất là ngon nhất đấy!" Xích Dương cau mày, cái tay đang bóc vỏ nhanh chóng lấy ra, giống như Chung Thiên Thiên gắp cho anh là vi khuẩn chứ không phải đồ ăn. "Đổi bát ăn." Xích Dương lạnh giọng nói với dì Triệu. * * * Căn phòng yên tĩnh. Gặp người nhà họ Chung xấu hổ, Xích Dương nghiêm túc giải thích: "Cháu có bệnh thích sạch sẽ." "Hóa ra anh Xích Dương có bệnh thích sạch sẽ. Em xin lỗi, em không biết." Chung Noãn Noãn buồn cười nhìn về phía Chung Thiên Thiên, nhìn cô nước mắt đều nhanh rơi xuống, nhưng dưới sự giải thích của Xích Dương lại tìm bậc thang hạ xuống, vì thế Chung Noãn Noãn không nhịn được muốn trêu đùa một phen, gắp một miếng thịt kho tàu ở trong bát cô đặt vào bát của Xích Dương. Quả nhiên, Chung Thiên Thiên trực tiếp xù lông: "Noãn Noãn, anh Xích Dương đã nói là anh ấy có bệnh thích sạch sẽ. Hơn nữa, em không biết là anh Xích Dương không ăn thịt mỡ sao? Dì Triệu, đổi bát ăn." Chung Noãn Noãn hơi xấu hổ nhìn về phía Xích Dương, cô không biết anh không ăn thịt mỡ. Hoặc là nói, anh thích cái gì, ghét cái gì cô cũng không biết. Ai ngờ, ngay khi dì Triệu chạy tới đổi bát ăn, Xích Dương lại đem miếng thịt kho tàu kia gắp lên, giống như không có việc gì bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhai, sau đó nuốt xuống. Chung Khuê Quân thấy vậy nhịn không được co giật khóe mắt. Chuyện Xích Dương không ăn thịt mỡ, đầu bếp nhà ăn ở bộ đội ai cũng biết. Cho nên trong đồ ăn của Xích Dương tuyệt đối sẽ không xuất hiện một chút ít thịt mỡ nào. Nhưng hiện tại.. "Chuyện đó.. Anh không thích ăn thịt mỡ thì đừng ăn." Nhìn Xích Dương đem miếng thịt mỡ rõ to nuốt vào, Chung Noãn Noãn cảm thấy chính mình thật là rất tàn nhẫn, cô nhanh chóng đưa nước đến trước mặt anh. Xích Dương uống một hớp lớn nước lọc kiềm chế cảm giác buồn nôn, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không kém phần dịu dàng nói với Chung Noãn Noãn: "Em gắp cho anh, đều ngon." "Vậy anh mau ăn rau xanh để xua đi dầu mỡ." Chung Noãn Noãn nhanh chóng gắp rau xanh cho Xích Dương. "Được." Xích Dương đem rau xanh ăn hết, giống như là đang ăn mỹ vị nhân gian, nuốt hẳn ba miếng cơm. Giang Xu Uyển tức giận đến mức nhìn không nổi nữa, giả bộ vô ý khiêu khích nói: "Noãn Noãn, trước đó Xích Dương lấy lòng con như thế nào con cũng không để ý, tại sao sau khi ngồi tù một tháng, lại trở nên thân thiết như vậy? Con rốt cuộc là như thế nào? Tại sao lại thay đổi lớn như vậy?" Vấn đề này, tất cả mọi người trong nhà, bao gồm cả Xích Dương, đều rất muốn biết. "Mẹ, con ở trại tạm giam bị người bắt nạt, là Xích Dương tìm người đến bảo vệ con. Cũng là anh ấy thưa kiện giúp con, để con được bình an ra ngoài. Con cảm thấy, làm người cơ bản nhất là phải biết cảm ơn. Nếu như người khác giúp đỡ con rất nhiều, con lại thờ ơ không quan tâm, vậy cùng súc sinh vong ân phụ nghĩa có gì khác nhau?" Lời nói của Chung Noãn Noãn khiến người nhà họ Chung thay đổi sắc mặt, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ. Chung Thiên Thiên nhịn xuống bị đánh sưng mặt, sắc mặt vặn vẹo châm ngòi: "Noãn Noãn, hóa ra em chỉ là vì cảm ơn mới đối tốt với anh Xích Dương! Nhưng mà hai người ở cùng nhau không phải nên lấy tình yêu làm cơ sở sao? Em như vậy không cảm thấy rất không công bằng với anh Xích Dương sao?" Chung Noãn Noãn đã thể hiện rất rõ ràng sự bất mãn về mỗi thành viên trong gia đình, lúc này Chung Thiên Thiên lại đi kích thích cô ta, Giang Xu Uyển sợ tới mức nhịn không được nhéo chân Chung Thiên Thiên ở dưới bàn, ý bảo cô đừng nói nữa.