Chương 27
Chương 27: Phương thức ngồi xe "Chuyện đó.. Không có việc gì, không có việc gì! Tôi tin rằng lãnh đạo cùng vợ chưa cưới của anh đều không phải cố ý. Nhưng mà.. Chuyện đó.." Nhìn bị đâm hỏng cây cổ thụ trăm năm, cảnh sát giao thông có chút khó xử, nói: "Tôi cũng không biết cây này bị đâm hỏng nên bồi thường như thế nào. Tạm thời tôi chỉ có thể đem biển số xe của anh ghi lại, nếu không anh để lại số điện thoại, khi nào biết được số tiền bồi thường tôi sẽ điện cho anh biết số tiền phải bồi thường là bao nhiêu?" "Được." Xích Dương, người bị đánh lên con dấu, giờ phút này tâm trạng rất tốt, nên đặc biệt dễ nói chuyện. "Vậy tôi sẽ ghi lại biển số xe trước, sau đó sẽ lấy số điện thoại của anh." Đồng chí cảnh sát giao thông bước ra phía sau xe để ghi lại biển số xe. Lúc này anh ta mới để ý đến biển số chiếc Land Rover này là biển số quân đội. Nếu như anh sớm để ý đến chiếc xe này là biển số quân đội thì thái độ của anh cũng sẽ không ác liệt như vậy. Lúc này, ánh mắt của cảnh sát giao thông nhìn về phía Xích Dương đều trở nên nóng bỏng. Anh lập tức là có thể có được số điện thoại của lão đại bộ đội đặc chủng! Nghĩ đến đây, anh cảnh sát giao thông liền không nhịn được muốn cười to ba tiếng. "Lão đại!" Ngay khi cảnh sát giao thông ghi lại biển số xe và định ghi lại số điện thoại của Xích Dương thì một chiếc xe Jeep quân sự chạy tới. Đối phương còn chưa dừng xe cũng đã đem đầu hướng về phía ngoài cửa sổ. Xe vừa vững vàng dừng lại, người nọ liền nhảy ra khỏi xe, cửa xe còn không nhớ phải đóng lại, liền vội vàng lao tới trước mặt Xích Dương. Trong chớp mắt nhìn thấy lão đại nhà mình và Chung Noãn Noãn mười ngón tay đan xen, lão đại giống như tắm rửa ở trong gió xuân, còn Chung Noãn Noãn giống như chim nhỏ nép vào người dựa vào người lão đại, anh ta lại quay trở về, ngồi vào trong xe, đóng cửa, sau đó lại đem cửa mở ra, đi ra. Ninh Văn Hạo cảm thấy nhất định là vừa rồi phương thức mở cửa xe của anh không đúng, cho nên mới sinh ra ảo giác. Chung Noãn Noãn chán ghét lão đại nhà anh như vậy, sao có thể tay trong tay cùng lão đại đứng chung một chỗ được? Nhưng mà khi Ninh Văn Hạo một lần nữa mở cửa xe bước xuống, chăm chú nhìn một cái - - Tay của lão đại nhà mình cùng tay của Chung Noãn Noãn vẫn mười ngón đan xen! Điều này! Chẳng lẽ Chung Noãn Noãn lương tâm phát hiện, cảm thấy lão đại bọn họ rất tốt? Lão đại bọn họ thật sự chờ đến mây tan thấy trăng sáng? Giờ phút này, Ninh Văn Hạo cảm thấy có một chút chua xót. Suýt chút nữa liền cảm động muốn khóc vì kết quả sự chân thành đến sắt đá cũng mòn của lão đại bọn họ. "Lão đại, anh không sao chứ?" "Không có việc gì. Chỉ là đâm hỏng xe, cây này cũng muốn bồi thường. Cậu hợp tác với anh ta một chút, để lại số điện thoại cho anh ta, đến lúc đó cần bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu." "Vâng." Xích Dương nhìn về phía Chung Noãn Noãn, ánh mắt và giọng nói lập tức liền trở nên dịu dàng: "Chúng ta vào trong xe chờ cậu ấy." Chung Noãn Noãn cảm nhận được niềm hạnh phúc khi cùng Xích Dương mười ngón tay đan xen, cái gì đều không muốn quan tâm, gật đầu đáp: "Vâng." Sau đó Xích Dương bỏ lại Ninh Văn Hạo vẻ mặt tò mò, cùng với cảnh sát giao thông vẻ mặt u oán, nắm tay Chung Noãn Noãn, đi về phía xe Jeep quân sự. Mở ra cửa xe đằng sau phía bên phải, đang muốn đưa Chung Noãn Noãn đi vào, lúc này Xích Dương mới kịp phản ứng, Chung Noãn Noãn vừa rồi đi tới nắm chặt tay phải của anh. Mà hiện tại anh mở ra chính là cửa xe đằng sau phía bên phải, như vậy nếu Noãn Noãn muốn ngồi vào, hai tay đang nắm chặt của bọn họ cần thiết tách ra. Khóe mắt của Xích Dương co lại gần như không thể nhận ra. Là anh thất sách, không có tính toán tốt phương thức mở cửa xe. Nhìn thấy cửa sổ xe mở ra, Chung Noãn Noãn liền duỗi đầu chuẩn bị ngồi vào bên trong không chút suy nghĩ. Bàn tay cũng vào thời điểm ấy, chuẩn bị rời khỏi bàn tay của Xích Dương. Nhưng mà - - "Phanh!" Cửa xe nhanh như chớp bị đóng lại, mép cửa suýt chút nữa vỗ vào mặt của cô.