Chương 23
Chương 23: Thương "Vậy về sau anh nhất định là muốn sống cùng em lâu dài, mà không phải sống mấy năm liền đem em vứt bỏ đúng không?" Xích Dương nhìn về phía Chung Noãn Noãn, nghiêm túc hứa hẹn: "Trong từ điển của Xích Dương anh không có hai chữ ly hôn, ở bên nhau là cả một đời." Ở kiếp trước, đây là mỗi lần cô định kết thúc cuộc hôn nhân này, Xích Dương đã giận dữ nói một lần lại một lần trong lúc anh kiệt lực bắt cô, giam giữ cô. Bây giờ nghe lại, cô không những không cảm thấy chán ghét, mà còn cảm thấy đây là lời tâm tình đẹp nhất trên thế giới. Chung Noãn Noãn mỉm cười đáp lại: "Em cũng giống anh, nếu nhận định, đó là cả một đời." Đôi mắt Xích Dương chợt nheo lại, cổ họng thắt chặt. Cô nhận định anh! "Cho nên em hy vọng có thể ở bên cạnh anh lâu dài cả một đời. Nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, bởi vì anh phát bệnh dẫn đến đau đầu nên mới bị Chung Thiên Thiên hạ xuân dược vào trong thuốc mà anh uống. Vừa rồi em cũng nghe được người trong điện thoại hỏi anh có đau đầu hay không. Anh như vậy em sẽ rất lo lắng bệnh tình của anh. Càng lo lắng hơn khi anh chấp hành nhiệm vụ hoặc là làm chuyện gì nguy hiểm, đột nhiên phát bệnh, như vậy có phải sẽ rất nguy hiểm hay không? Xích Dương, anh có thể nói cho em biết anh đang bị bệnh gì không? Như vậy em mới có thể cùng anh trị liệu thật tốt." Xích Dương nhìn Chung Noãn Noãn chăm chú một lúc lâu, cho đến khi Chung Noãn Noãn cảm thấy đây là điều cấm kỵ và anh không muốn cô biết, anh mới chậm rãi mở miệng: "Ba năm trước đây, anh từng bị thương." "..." Bị thương? Không phải là chứng bệnh tình cảm tính tinh thần chướng ngại sao? "Lúc đó, một viên đạn bắn trúng đầu của anh, tính mạng như treo trên sợi tóc. Nhưng mà may mắn là viên đạn không giết được anh, chỉ là tạo thành nứt xương và thủng hộp sọ." Nhìn thấy môi Chung Noãn Noãn hơi hé mở, vẻ mặt khó tin và.. lo lắng, Xích Dương sợ cô ghét bỏ anh, giải thích nói: "Tuy nhiên, sau hai lần phẫu thuật, vết thương đã lành hẳn. Chỉ là thời tiết thay đổi hoặc trời chuyển lạnh, anh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình trạng đau đầu mà thôi. Nhưng đó không phải là vấn đề. Anh rất khỏe mạnh. Chỉ cần em nguyện ý, anh có thể dùng thân thể khỏe mạnh của mình để đi cùng em qua mỗi một ngày của cuộc đời. Nếu là em không tin, em có thể tùy lúc đến bộ đội điều tra tư liệu của anh, xem xét tình trạng thân thể của anh. Anh có thể tiếp tục ở lại bộ đội, đảm nhiệm huấn luyện viên cùng đội trưởng bộ đội đặc chủng, liền đủ để chứng minh trình độ khỏe mạnh của thân thể anh." "..." Xích Dương nói chuyện rất nghiêm túc, đâu ra đấy, khiến Chung Noãn Noãn nghe được đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Anh đây là nghĩ cô ghét bỏ anh sao? "Noãn Noãn, thân thể của anh không có vấn đề gì. Em đừng vì chuyện này mà ghét bỏ anh, được không?" Anh không muốn vợ tương lai vừa mới có một chút tình cảm tốt đẹp với anh, lại lập tức bị dọa chạy bởi vì bệnh tình của anh. Nếu là chưa từng có được, anh sẽ không cảm thấy điều gì, mà sẽ nỗ lực kiên trì cố gắng, khiến cô thích anh, thậm chí là yêu anh. Nhưng mà anh không cách nào tiếp nhận việc anh được cô vợ nhỏ tiếp nhận, mắt thấy là phải hạnh phúc đi xuống, lại bởi vì chuyện này mà bị ghét bỏ, bị vứt bỏ. Dù sao, trong quân đội có rất nhiều trường hợp như vậy, vì thương tật hoặc tàn tật bị gây ra trên chiến trường, bị nhà gái ghét bỏ, từ đó hôn sự thất bại. Anh sợ anh cũng sẽ bị ghét bỏ. Những lời nói của Xích Dương khiến Chung Noãn Noãn vô cùng đau lòng. Người đàn ông giống như thần này, chỉ cần cô không nói những câu như chia tay hay ly hôn, ở trước mặt cô, anh vẫn luôn tồn tại một cách hèn mọn lại cẩn thận từng li từng tí. Cứ như vậy yên lặng mà bảo vệ cô sáu năm.