Chương 14
Chương 14: Xích Dương nổi giận "Chung Thiên Thiên, đối với những chuyện đã xảy ra trước đây, cô có thể đã hiểu lầm. Nếu hôm nay ba mẹ cô đều có mặt ở đây, tôi nghĩ nên làm rõ vấn đề này để cô đỡ khỏi tiếp tục hiểu lầm thêm nữa. Ngày đó chuyện Chung đoàn trưởng mời tôi tới tham gia bữa tiệc, cũng ý định giới thiệu cô cho tôi, trước đó tôi không hề hay biết. Nếu là biết, tôi nhất định sẽ từ chối tới tham gia bữa tiệc đó. Nhưng mà bữa tiệc ngày hôm đó, sau khi Chung đoàn trưởng đem ý định của mình nói ra, tôi đã từ chối ngay tại chỗ. Tôi cho rằng cách làm của tôi là đúng và tôi cũng đã biểu đạt rất rõ ràng. Cho nên tôi hi vọng cô đừng lúc nào cũng lôi ý định của ba cô ra để nói chuyện. Ý định của ba cô không có nghĩa là ý muốn của tôi, tôi cũng không thể bởi vì ý định của ba cô mà cùng cô có bất kỳ quan hệ gì. Lần trước cô hạ thuốc kích dục và nước tôi dùng để uống thuốc, xem ở Noãn Noãn và mặt mũi của ba cô, tôi tha thứ cho cô. Nhưng đó đã là giới hạn mà tôi có thể chịu đựng được, hi vọng cô có tự mình hiểu lấy. Nếu như cô lại có những hành động đi quá giới hạn, dù cho cô là nữ, tôi cũng sẽ không nương tay." Xích Dương vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng lạnh lẽo như đao. Chung Thiên Thiên bị Xích Dương cảnh cáo không chút nể tình khiến cho sắc mặt trắng bệch. Còn Xích Dương thì sắc mặt khó nhìn lướt qua cô, nhìn về phía Chung Khuê Quân. Rõ ràng tuổi của Chung Khuê Quân lớn hơn rất nhiều so với Xích Dương, nhưng khí chất thiết huyết cùng với khí chất cao quý không che dấu được trên thân Xích Dương làm cho Chung Khuê Quân tự cảm giác thấp hơn một bậc khi tiếp xúc đến ánh mắt của anh. Mặc dù ông là ba của Chung Noãn Noãn, nhưng ở bộ đội, ông lại chỉ là thượng giáo, là cái đoàn trưởng. Còn Xích Dương lại là đại tá trẻ tuổi nhất trong bộ đội từ trước tới nay, chính sư cấp bậc, đội trưởng bộ đội đặc chủng. Ở bộ đội, quan hơn một bậc đè chết người. Chưa kể bộ đội chỗ Xích Dương vẫn là bộ đội đặc chủng. Cho nên khi đối mặt với Xích Dương, ông như thế nào cũng không mang cái giá của bậc trưởng bối lên được. "Chung đoàn trưởng, Chung Thiên Thiên là con gái của đoàn trưởng, Noãn Noãn cũng là con gái của đoàn trưởng. Bây giờ Noãn Noãn đã là vợ chưa cưới của tôi, làm một người ba, tôi hi vọng đoàn trưởng đừng nặng bên này nhẹ bên kia, để Noãn Noãn kẹp ở giữa các người sẽ rất khó xử." Ở bên ngoài, Xích Dương vẫn luôn gọi Chung Khuê Quân là chú Chung. Bây giờ thì ngay cả chú Chung đều không gọi, gọi thẳng chức. Mặc dù cảm thấy khó xử, nhưng Chung Khuê Quân vẫn không thể không cười xấu hổ mà đáp ứng, lập tức sắc mặt khó xem nhìn về phía Chung Thiên Thiên. "Thiên Thiên, con còn đứng trước xe của Xích Dương làm cái gì? Còn không mau lại đây! Mất mặt xấu hổ!" Bị người đàn ông mình thích vả mặt, Chung Thiên Thiên cảm thấy đã rất mất mặt, bây giờ lại bị Chung Khuê Quân hét lên như vậy, nước mắt trong nháy mắt tràn mi mà ra. Cô khóc chạy về phía Maserati, chui vào, đóng cửa xe và không bao giờ ra nữa. "Noãn Noãn, chuyện này là Thiên Thiên làm không đúng, trở về mẹ sẽ nghĩ cách dạy dỗ. Nhưng Thiên Thiên dù sao cũng là chị con, lại không có mẹ ruột, cũng rất đáng thương. Con đừng tức giận với chị con nhé!" Nụ cười trên mặt Giang Xu Uyển có chút nứt ra, nhưng vẫn mỉm cười giảng hòa. "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không tức giận với chị." Chung Noãn Noãn mỉm cười. "Đúng là con gái ngoan của mẹ." Giang Xu Uyển sờ lên đầu Chung Noãn Noãn dặn dò: "Xích Dương, trên đường lái xe cẩn thận một chút, chú ý an toàn." "Cô yên tâm đi, cháu sẽ lái xe cẩn thận." Maserati chậm rãi rời đi, từ kính chiếu hậu nhìn đôi nam nữ đứng chung một chỗ, Chung Thiên Thiên càng khóc lớn hơn.