Chương 34: Chương 34
Tô Cảnh Lâm chỉ tay về hướng tây nam giới thiệu: “Bên kia có hồ nước nhỏ đấy.Cách chỗ bọn mình khoảng mười lăm phút đi bộ, gần hơn dòng suối trong khe núi nhiều.”Mọi người thống nhất thăm thú tình hình khu rừng trúc hoang tiện thể đào măng xuân.Trời dần ngả bóng sang tây, họ e ngại đường núi khó di chuyển muộn giờ về nhà nên trực tiếp đạp cỏ dậm bước.Tô Diệp vai đeo cung tay cầm gậy gỗ nói với Tô Cảnh Lâm: “Các huynh đào măng nhé.Muội men dọc suối tìm hiểu vùng thượng lưu.Nội một canh giờ tất sẽ tập hợp.Huynh chớ lo.”Tô Cảnh Lâm tự hiểu sức hắn ngăn không nổi em gái, đành đồng ý: “Muội nhớ chú ý cẩn thận.Quá thời hạn trên bọn huynh sẽ đi tìm ngay.”Tô Diệp quan sát thấy mực nước suối dâng đều đặn, hải lưu luân chuyển mạnh mẽ hơn mùa thu năm ngoái dù trời đương nắng hạn.Dọc hai bên bờ, cát đá bằng phẳng, sỏi trắng cỏ xanh hoa dại lung linh lay động.Tô Diệp đi lại khá thông thuận giữa tiếng róc rách nhẹ nhàng nhưng nàng hơi sợ rắn độc ẩn núp nên thả chậm tốc độ.Đi thẳng suốt bốn mươi lăm phút, rẽ hình vòng cung chuyển sườn đồi, Tô Diệp choáng ngợp trước cánh đồng tường vi rực rỡ ngập tràn nắng vàng óng ả.Cụm hoa hồng đậm mỏng manh chúm chím vẫy gọi như cô nương thanh xuân mười tám đôi mươi sóng sánh mắt cười.Chúng trải dài suốt bốn, năm dặm uốn lượn mềm mại tựa dải lụa đào tô điểm làn váy tiên nữ.Ong mật nối đuôi nhau thành bầy vỗ cánh vui tươi.Tô Diệp đoán phụ cận chắc chắn có tổ lâu năm.Hôm nay nàng tạm tha cho chúng.Tô Diệp ngoặt vào thung lũng nhỏ giữa hai quả núi.Diện tích tuy hẹp song rậm rạp thực vật tốt um xùm.Tô Diệp phát hiện dây leo dài hàng mét.Lá mọc so le, hình tim 8 – 10 cm, rộng 6 – 8 cm, đầu nhọn, gân lá tỏa ra từ cuống, hai mặt nhẵn nhụi.Tô Diệp ngờ ngợ quen thuộc.Nàng ngồi xổm xuống đào thử bộ rễ.Lớp đất mùn đen tơi xốp dần hất tung, lộ diện phần rễ mầm lên thành củ hình trụ dài.Vỏ củ màu nâu xám tương đối nhẵn, thịt màu trắng mềm.Đích thị là củ mài dại.Nếu toàn bộ thung lũng này bị củ mài chiếm giữ thì sản lượng thu hoạch nhiều biết bao nhiêu.Tô Diệp lấp gốc, tranh thủ săn bảy chú thỏ béo làm chiến lợi phẩm, phủi bụi quần áo ra về.Tô Cảnh Lâm nhìn em gái bình tĩnh thong dong, gánh nặng đè trĩu đầu tim bỗng nhẹ bẫng, sự phập phồng bất an tự tiêu tán.Cậu duy trì vẻ mặt dịu dàng, giúp em gái cầm thỏ hoang, bỏ vào bao tải, buộc chặt miệng, thả trong sọt rồi hỏi: “Muội có thấy gì đặc biệt không?”Tô Diệp ngoan ngoãn: “Vườn tường vi rực rỡ với thung lũng củ mài.”Tô Cảnh Lâm thả hồn trôi dạt: “Củ mài?”Diệp Đức Chính phóng từ đâu tới, vứt bao đánh cái bịch, thở hổn hển khoe: “Diệp tử, rừng trúc mọc siêu nhiều măng non.Rắn bò khắp nơi luôn, đặc biệt béo.Bọn huynh tóm hẳn năm con trưởng thành nhé.Tôi nay hầm canh bồi bổ.”Tô Diệp: “Đập chết chưa?”Diệp Đức Chính: “Tất nhiên.Chặt đầu chôn đàng hoàng.”Tô Cảnh Lâm cắt ngang: “Thôi đừng khoe mẽ nữa.Sắp tối rồi nhanh nhanh còn về.”Mọi người cõng sọt riêng, tự cầm vũ khí nông cụ rảo bước chân rời rừng.Về đến nhà, Diệp Đức Chính buông sọt ngồi bệt dưới đất rũ rượi kiệt sức.Diệp Đức Chính ngứa mắt cái dáng ngả nghiêng vô lực kia quá thể, mắng: “Cõng vài cân măng đã nằm lăn quay, chán chưa.”Diệp Đức Chính cự nự: “Cha, con vẫn thiếu niên xương chưa phát triển hết.”Diệp Quốc Kiện tức anh ách: “Cảnh Lâm còn nhỏ tuổi hơn con.Thằng bé là thư sinh đọc sách viết chữ cũng chẳng ưỡn ẹo như con.”Tô Cảnh Lâm rất muốn minh oan: Đại cữu ơi, con cũng mệt nhũn chân mà.Diệp Đức Chính tổn thương sâu sắc bật thốt hoài nghi: “Cha, người phải cha ruột không vậy?”Diệp Quốc Kiện trầm tư: “Không, nhặt con ngoài đường.”Diệp Đức Chính đau khổ ôm thổ công.Tô Cảnh Phong bình bịch chạy đến góp vui.Nó chớp đôi mắt nai an ủi anh họ: “Anh Chính, cữu cữu không thương anh không cần anh thì anh xin cha đệ nhận nuôi nè.Nhà đệ thiếu lao động.”Diệp Quốc Kiện, Tô Thế Vĩ cười bung nóc nhà.Những người khác cũng che môi khúc khích.Diệp Quốc Kiện nom măng tươi nằm đầy sân tựa đàn lợn con, chậc chậc lưỡi: “Mai phải mua thêm lu sành.Năm ngoái mua khá khá nhưng yêm thịt hết rồi, vách dính đầy dầu mỡ ngâm măng hỏng hết.”Tô Thế Vĩ: “Vâng.Hay phơi khô một ít để dành mùa đông? Măng khô cất trữ được lâu.Đệ thấy lạ ghê sao nắng hạn mà măng mọc nhiều thế nhỉ?”Diệp Đức Tường: “Rừng trúc nhiều măng lắm chú ạ.Động vật, bò sát tụ tập đông đúc.Chỗ đấy khá mát mẻ, bùn đất tích nước ẩm ướt tơi xốp.”Buổi tối hai nhà uống canh rắn ninh thơm ngọt, gà nướng nguyên con, thỏ rán áp chảo… thỏa mãn những tên tham ăn bé nhỏ.Sau bữa cơm, Tô Cảnh Lâm nói cho Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện về thung lũng cũ mài thượng nguồn khe suối.Tô Thế Vĩ trầm tư suy nghĩ, đoạn phân phó: “Phiền đại ca vất vả một chuyến.Mai huynh đi xác nhận thực hư với bọn trẻ.Nhiều gia đình trong thôn sớm cạn kiệt lương thực, đói khổ cùng cực.Quỹ tộc tạm ứng tiền mua gạo mì chống đỡ khó khăn nhưng nào phải kế sách lâu dài.Nếu tin tức chính xác, chúng ta cần sớm báo cáo.Củ mài vị ngọt, tính bình, phù hợp thay thế lương thực chính.”Diệp Quốc Kiện sảng khoái đáp ứng: “Uh”Nắng sớm le lói, vạn vật bừng tỉnh.Tô Thế Vĩ khua xe bò vào thành, Diệp Quốc Kiện dẫn bọn nhỏ lên núi.Diệp Đức Chính lén la lén lút trộm đặt nồi sắt vào gùi, phủ mũ rơm che đậy.Diệp Quốc Kiện thừa hiểu nhưng giả vờ khuất mắt trông coi.Hôm nay tốc độ di chuyển nhanh, mọi người đến phiến cây dẻ rừng khá sớm.Trên đường tới khe núi, Tô Diệp săn hai con thỏ hoang một con gà rừng.Tô Cảnh Lâm phóng mũi tên chết một chú thỏ béo.Diệp Quốc Kiện hụt hẫng: ối dời ôi con nhà người ta.Ba thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển tu mãi chưa thành chính quả.Diệp Đức Chính hớn hở mon men ven suối giết mổ mồi.Diệp Đức Tường, Diệp Đức Võ chăm chỉ đào măng.Tô Diệp dẫn Diệp Quốc Kiện và Tô Cảnh Lâm thăm thú thung lũng củ mài.Vừa qua khúc ngoặt, Tô Diệp giơ tay cản, vẻ mặt nghiêm trọng căng thẳng.Tô Cảnh Lâm thì thầm: “Muội nghe được động tình gì à?”Tô Diệp ngắn gọn xúc tích: “Lợn rừng”Tô Diệp khom lưng thả nhẹ bước chân núp sau thân cổ thụ, vén bụi quan sát thung lũng.Hai đầu heo trưởng thành dẫn lứa con tầm 6,7 đứa ủn ỉn bới củ mài thay thức ăn.Nàng nín thở đảo mắt bốn phía cảnh giác.May mắn phạm vi gần khá an toàn, chưa phát hiện dấu vết nguyên đàn.“Chỉ có tụi này thôi.Muội lao ra đối phó.Huynh với đại cữu nhớ ẩn thân giữ khoảng cách an toàn.”“Cẩn thận đó.”Tô Diệp trịnh trọng gật đầu.Nàng hạ sọt và cung tên trên nền đất, tay cầm độc gậy gỗ bình tĩnh tiếp cận.Tô Cảnh lâm và Diệp Quốc Kiện vũ trang gọn gàng, tay lăm le dao chẻ củi sẵn sàng chiến đấu.Heo đực nhác trông bóng dáng nàng, nó hầm hừ đe dọa, Mũi thở phì phì, móng trước cào tung bụi mù, cúi đầu muốn xông pha.Tô Diệp đứng trung bình tấn, hai tay cầm chắc cán chày chờ thời cơ thích hợp.Heo đực cách nàng chừng một mét, nàng nhảy thẳng lên lưng nó, dốc toàn lực đập ầm ầm chí mạng vào chỗ hiểm.Lợn rừng choáng váng xây xẩm, loạng choạng thối lui, ngã oạch chết ngất.Heo cái mắt đỏ quạch, thét to tức giận, phi rầm rập tấn công kẻ thù.Tô Diệp xoay người đứng vững, hai tay lại nắm chặt cán chày.Khi sắp va chạm, nàng nghiêng trái bước hai bước, mộc bổng toàn lực vung mạnh xuống đầu nó.Heo cái ngậm ngùi nơi chín suối.Cha mẹ chết thảm, đàn heo con đau khổ điên loạn trả thù.Chúng vây kín bốn phương tám hướng Tô Diệp.Nàng từng gậy giải quyết từng con đơn giản dứt khoát.Tô Diệp thẫn thờ nhìn đôi cánh tay khẳng khiu nhỏ bé ẩn chứa sức lực phi thường.Diệp Quốc Kiện trân trân chứng kiến.Mắt chữ a mồm chữ o sững sờ mất hồn.Trăm nghe không bằng một thấy, cảnh tượng máu me gây ấn tượng sâu sắc khó quên.Mãi sau Diệp Quốc Kiện tìm về giọng nói, dặn dò Tô Cảnh Lâm: “Cháu nhanh gọi các biểu ca tới hỗ trợ.Ba bác cháu mình khó giải quyết.”Tô Diệp kiểm tra từng xác heo xem chúng chết hẳn chưa hay đang giả vờ chờ phục kích.Cẩn thận bồi thêm vài nhát nàng mới gọi Diệp Quốc Kiện.Hai bác cháu vào thung lũng chặt cành gỗ cắt dây mây chế tạo xe kéo đơn giản, khiêng lợn rừng chất lên trên.Tô Diệp nhận kéo một xe chứa đầu heo to và hai đầu heo nhỏ.Một xe khác chỉ chứa nguyên heo đực còn năm con lợn sữa nhét đầy ba sọt tre.Sửa soạn hòm hòm Diệp Quốc Kiện thẳng lưng ngẫm nghĩ.Hắn chưa quên mục đích chính của chuyến đi này.Cất công đào vài bụi củ mài kiểm tra chất lượng, bao gọn cất sọt, phủ đất bằng phẳng khôi phục nguyên trạng..