Chương : 5
Âu Dương Chấn Đông đi vào phòng bệnh, ngay khi nhìn thấy con gái mình đang ngồi trên giường, ông liền lao tới, lên tiếng:
- Thiên Thiên, con tỉnh rồi? Con thấy như thế nào, có chỗ nào trong người không khỏe hay không?
Vừa nói, Âu Dương Chấn Đông vừa vươn tay sờ mặt cô, nhìn qua nhìn lại, tâm trạng như vô cùng lo lắng.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, nhìn người đàn ông trung niên đang luống cuống trước mặt nhưng không nói gì. Cô mím môi im lặng, tuyệt không lên tiếng.
Cô ngồi từ nãy đến giờ đã 2 tiếng, trong 2 tiếng đó, dù không nhiều nhưng kịp thu thập kí ức của Âu Dương Thiên Thiên về trong đầu.
Người đàn ông này là cha cô ấy, tên Âu Dương Chấn Đông - chủ tịch tập đoàn PJH - chuyên thương mại điện tử lớn nhất Bắc Kinh.
Tập đoàn PJH đã tồn tại được vài thập kỉ, năng suất và lợi nhuận tăng nhiều theo các năm, từng được thế giới bình chọn là tập đoàn phát triển nhất trong các cường quốc 7 năm liên tiếp, song song với đó, gia tộc Âu Dương cũng ngày một lớn mạnh.
Gia tộc này thuở sơ khai chi có 3 người cầm đầu, đến hiện giờ con số đã lên tới 8 người. Trong đó, Âu Dương Chấn Đông là người nắm quyền cao nhất, giữ hơn 57% số cổ phần chung của cả gia tộc.
Sự tăng trưởng của gia tộc Âu Dương đã ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế Trung Quốc, ngay cả những nhà lãnh đạo quốc gia này cũng phải nể mặt danh tiếng của họ vài phần.
Chính vì vậy, Âu Dương Chấn Đông là người đàn ông có thể hô mưa gọi gió ở Bắc Kinh, càng có thể nói tiếng lớn với những người có địa vị cực cao trong xã hội.
Âu Dương Thiên Thiên, không ngờ cô lại có gia thế khủng như vậy!
Bác sĩ Hàn nhận thấy ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên kì lạ, lại thêm việc Âu Dương Chấn Đông hỏi nhưng cô không trả lời, liền nghi ngờ có điều lạ hoặc, bèn bước lên nói:
- Âu tổng, Âu Dương tiểu thư... hình như không nhớ đươc ngài là ai!
Một câu nói, làm Âu Dương Chấn Đông đứng hình, ông sững người nhìn đứa con gái yêu quý của mình, vài giây sau mới có thể lên tiếng:
- Thiên Thiên, con nhìn ba đi, con không nhớ ba là ai sao? Ba là ba của con đây!
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn ông, ánh nhìn cô lạnh ngắt, lại chất chứa sự xa lạ kì lạ, làm Âu Dương Chấn Đông hoảng hốt, ông hô lên, rồi ôm chầm lấy cô.
- Thiên Thiên! Ba là ba của con đây! Thiên Thiên!
Cảm nhận xúc giác ôm ấp của người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên không mấy biểu hiện thái độ, cô để yên cho ông ta ôm mình, không chút phản kháng.
Ánh mắt cô hướng về người phụ nữ đứng đằng sau, người mà sau này Đàm Gia Hi.... à không Âu Dương Thiên Thiên cô... sẽ gọi là mẹ.
Mẹ! Mẹ à....
Phải rồi! Là mẹ, mẹ kế!
Bạc Tuyết Cơ!
- Thiên Thiên, con tỉnh rồi? Con thấy như thế nào, có chỗ nào trong người không khỏe hay không?
Vừa nói, Âu Dương Chấn Đông vừa vươn tay sờ mặt cô, nhìn qua nhìn lại, tâm trạng như vô cùng lo lắng.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, nhìn người đàn ông trung niên đang luống cuống trước mặt nhưng không nói gì. Cô mím môi im lặng, tuyệt không lên tiếng.
Cô ngồi từ nãy đến giờ đã 2 tiếng, trong 2 tiếng đó, dù không nhiều nhưng kịp thu thập kí ức của Âu Dương Thiên Thiên về trong đầu.
Người đàn ông này là cha cô ấy, tên Âu Dương Chấn Đông - chủ tịch tập đoàn PJH - chuyên thương mại điện tử lớn nhất Bắc Kinh.
Tập đoàn PJH đã tồn tại được vài thập kỉ, năng suất và lợi nhuận tăng nhiều theo các năm, từng được thế giới bình chọn là tập đoàn phát triển nhất trong các cường quốc 7 năm liên tiếp, song song với đó, gia tộc Âu Dương cũng ngày một lớn mạnh.
Gia tộc này thuở sơ khai chi có 3 người cầm đầu, đến hiện giờ con số đã lên tới 8 người. Trong đó, Âu Dương Chấn Đông là người nắm quyền cao nhất, giữ hơn 57% số cổ phần chung của cả gia tộc.
Sự tăng trưởng của gia tộc Âu Dương đã ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế Trung Quốc, ngay cả những nhà lãnh đạo quốc gia này cũng phải nể mặt danh tiếng của họ vài phần.
Chính vì vậy, Âu Dương Chấn Đông là người đàn ông có thể hô mưa gọi gió ở Bắc Kinh, càng có thể nói tiếng lớn với những người có địa vị cực cao trong xã hội.
Âu Dương Thiên Thiên, không ngờ cô lại có gia thế khủng như vậy!
Bác sĩ Hàn nhận thấy ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên kì lạ, lại thêm việc Âu Dương Chấn Đông hỏi nhưng cô không trả lời, liền nghi ngờ có điều lạ hoặc, bèn bước lên nói:
- Âu tổng, Âu Dương tiểu thư... hình như không nhớ đươc ngài là ai!
Một câu nói, làm Âu Dương Chấn Đông đứng hình, ông sững người nhìn đứa con gái yêu quý của mình, vài giây sau mới có thể lên tiếng:
- Thiên Thiên, con nhìn ba đi, con không nhớ ba là ai sao? Ba là ba của con đây!
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn ông, ánh nhìn cô lạnh ngắt, lại chất chứa sự xa lạ kì lạ, làm Âu Dương Chấn Đông hoảng hốt, ông hô lên, rồi ôm chầm lấy cô.
- Thiên Thiên! Ba là ba của con đây! Thiên Thiên!
Cảm nhận xúc giác ôm ấp của người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên không mấy biểu hiện thái độ, cô để yên cho ông ta ôm mình, không chút phản kháng.
Ánh mắt cô hướng về người phụ nữ đứng đằng sau, người mà sau này Đàm Gia Hi.... à không Âu Dương Thiên Thiên cô... sẽ gọi là mẹ.
Mẹ! Mẹ à....
Phải rồi! Là mẹ, mẹ kế!
Bạc Tuyết Cơ!