Chương 30: Quá khứ
Ăn cơm xong Phó Thiên Hàn đứng dậy dọn rửa bát trên bàn, khi anh trở lại phòng thì thấy cô gái nhỏ đã ngủ quên mất. Lãnh Vân Hy nằm tựa lưng lên thành giường, đôi mắt nhắm khẽ với đôi mi dài rung rinh. Ánh nắng ngoài cửa chiếu vào càng làm ánh lên làn da trắng như tuyết. Thấy Lãnh Vân Hy ngủ ngon như vậy Phó Thiên Hàn cũng không muốn làm phiền, vì cô bị thương nên anh cũng muốn dành thời gian cho cô nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.
Định tiến tới đỡ cô nằm xuống giường thì bỗng điện thoại Phó Thiên Hàn reo lên, sợ Lãnh Vân Hy sẽ vì bị ồn mà thức giấc nên anh lập tức ra ngoài nghe điện thoại. Phó Thiên Hàn đứng trước cửa phòng lấy ra trong túi chiếc điện thoại màu đen đời mới nhất. Sau khi thấy dòng chữ hiển thị hai chữ " Lưu Dịch " anh liền nhìn xung quanh rồi tìm một góc khuất. Đứng ở góc khuất nơi cuối hành lang cách phòng bệnh của Lãnh Vân Hy một khoảng dài lúc này Phó Thiên Hàn mới bắt máy:
- Tôi đây!
- Phó thiếu, người đã bắt lại được rồi ạ!
- Tốt! Lát nữa tôi sẽ đến!
- Vâng!
Nói rồi Phó Thiên Hàn cúp máy, vài ngày trước sau khi Lãnh Vân Hy đã dần bình phục Phó Thiên Hàn liền cho người tìm bắt Hoàng Mộc Hoa. Do đường bay và cả đường biển đều đã bị anh chặn nên mẹ con Hoàng Mộc Hoa không thể ra nước ngoài. Sau khi cắt đứt mọi mối liên hệ của hai mẹ con bà ta ra nước ngoài Phó Thiên Hàn liền phát lệnh truy bắt. Anh biết thừa rằng không thể cầu cứu ba mình thì mẹ con Hoàng Mộc Hoa chỉ còn cách an phận. Lợi dụng điểm yếu ấy để bắt bà ta là điều không khó.
Ba Phó Thiên Hàn là Phó lão gia hiện đang ở nước ngoài làm việc. Một năm trước do có dự án lớn ở Pháp nên ông chỉ còn cách bỏ lại mẹ con Hoàng Mộc Hoa ra nước ngoài công tác. Từ nhỏ Phó lão gia đã chẳng yêu thương gì đứa con trai lớn, chỉ hởi hôn nhân của ông và mẹ Phó Thiên Hàn là bị ép buộc. Hoàng Mộc Hoa là mỗi tình đầu của ông, cũng là người ông xem như sinh mệnh. Sau khi bị ép lấy mẹ Phó Thiên Hàn ông chỉ đành ngậm ngùi chia tay mối tình đầu ấy.
Lấy nhau được một khoảng thời gian Phó lão gia tuyệt nhiên không chạm vào mẹ Phó Thiên Hàn dù chỉ một chút. Đêm hôm đó ông uống say nên lỡ lầm với mẹ Phó Thiên Hàn, và thế là có anh. Có thể nói Phó Thiên Hàn trong mắt Phó lão gia chỉ là kết quả của một lỗi lầm không thể sửa chữa. Anh không thương mẹ anh nên điều thương anh cũng là không thể, sau khi mẹ anh mất Phó lão gia liền rước mẹ con Phó Thiên Minh vào cửa.
Nói thật ra thì công ty Phó thị đã mặc định rằng Phó Thiên Minh sẽ là người thừa kế. Tuy nhiên do ông nội Phó không chịu nên Phó lão gia cũng không còn cách nào khác. Mặt khác là do Phó Thiên Minh không có năng lực, tâm huyết cả đời của Phó lão gia đều đặt vào Phó thị, chính vì thế ông không an tâm giao cho đứa con mà mình yêu thương hết mực. Trước khi Phó lão gia ra nước ngoài Hoàng Mộc Hoa cũng từng rỉ rả bên tai ông về vấn đề thừa kế. Thế nhưng do hiểu được năng lực của đứa con trai cưng nên ông chỉ đành bấm bụng giao lại cho đứa con trai lớn.
Quay lại với Phó Thiên Hàn, anh hận người đàn bà ấy thấu xương. Anh hận vì bản thân mình kiếp trước đã mắt mù để một con rằng độc như vậy che mắt. Hại anh mất đi niềm tin với Lãnh Vân Hy còn hại Lãnh Vân Hy ra đi trong đau đớn. Nghĩ rồi ánh mắt Phó Thiên Hàn hằn lên cơn lửa giận nhưng chỉ vài giây sau liền nhanh chóng biến mất. Anh rảo bước thật nhanh trở về phòng bệnh, tiến lại gần Lãnh Vân Hy vẫn đang ngủ say từ từ đỡ cô nằm xuống.
Dường như cảm nhận được tác động bên ngoài cô nàng thoáng chốc trở mình rồi kêu lên một tiếng. Thấy vậy Phó Thiên Hàn vội vỗ vỗ tay cô giọng dỗ dành:
- Anh đây! Em ngủ tiếp đi!
Khoảng khắc Phó Thiên Hàn dứt lời cũng là lúc Lãnh Vân Hy chìm sâu vào giấc ngủ, cô nằm yên giấc trên giường cuộn tròn trong chăn như chú mèo nhỏ. Phó Thiên Hàn thấy thế thì khóe môi khẽ cong lên cười, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô thủ thỉ:
- Vân Hy ngoan, anh đi công việc một lát rồi sẽ về ngay! Ngủ ngon!
Nói rồi Phó Thiên Hàn kéo chăn đắp ngang người cô gái nhỏ, nhìn cô một lát rồi anh mới xoay lưng rời đi. Trước khi đi anh còn không quên kéo rèm để tránh cho cô bị chói mắt. Sau khi sắp xếp xong xuôi đâu vào đó rồi cuối cùng Phó Thiên Hàn mới tắt đèn nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Ra đến trước cổng bệnh viện đã có một chiếc xe chờ sẵn, bên trong người lái xe vẫn là Lưu Dịch. Nhìn thấy Phó Thiên Hàn anh liền kính cẩn nói:
- Phó thiếu, chúng ta đi thôi!
Phó Thiên Hàn gật đầu hiểu ý, anh bước lên chiếc xe qua cánh cửa đã được mở sẵn rồi đến nơi cần đến. Chiếc xe Maybach màu trắng sang trọng chạy ù trên đường rồi dừng một cách dứt khoát trước cửa một căn nhà cũ. Nhìn vào căn nhà với diện tích rộng lớn nhưng toát lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ đủ hiểu không phải là nơi tầm thường.
Định tiến tới đỡ cô nằm xuống giường thì bỗng điện thoại Phó Thiên Hàn reo lên, sợ Lãnh Vân Hy sẽ vì bị ồn mà thức giấc nên anh lập tức ra ngoài nghe điện thoại. Phó Thiên Hàn đứng trước cửa phòng lấy ra trong túi chiếc điện thoại màu đen đời mới nhất. Sau khi thấy dòng chữ hiển thị hai chữ " Lưu Dịch " anh liền nhìn xung quanh rồi tìm một góc khuất. Đứng ở góc khuất nơi cuối hành lang cách phòng bệnh của Lãnh Vân Hy một khoảng dài lúc này Phó Thiên Hàn mới bắt máy:
- Tôi đây!
- Phó thiếu, người đã bắt lại được rồi ạ!
- Tốt! Lát nữa tôi sẽ đến!
- Vâng!
Nói rồi Phó Thiên Hàn cúp máy, vài ngày trước sau khi Lãnh Vân Hy đã dần bình phục Phó Thiên Hàn liền cho người tìm bắt Hoàng Mộc Hoa. Do đường bay và cả đường biển đều đã bị anh chặn nên mẹ con Hoàng Mộc Hoa không thể ra nước ngoài. Sau khi cắt đứt mọi mối liên hệ của hai mẹ con bà ta ra nước ngoài Phó Thiên Hàn liền phát lệnh truy bắt. Anh biết thừa rằng không thể cầu cứu ba mình thì mẹ con Hoàng Mộc Hoa chỉ còn cách an phận. Lợi dụng điểm yếu ấy để bắt bà ta là điều không khó.
Ba Phó Thiên Hàn là Phó lão gia hiện đang ở nước ngoài làm việc. Một năm trước do có dự án lớn ở Pháp nên ông chỉ còn cách bỏ lại mẹ con Hoàng Mộc Hoa ra nước ngoài công tác. Từ nhỏ Phó lão gia đã chẳng yêu thương gì đứa con trai lớn, chỉ hởi hôn nhân của ông và mẹ Phó Thiên Hàn là bị ép buộc. Hoàng Mộc Hoa là mỗi tình đầu của ông, cũng là người ông xem như sinh mệnh. Sau khi bị ép lấy mẹ Phó Thiên Hàn ông chỉ đành ngậm ngùi chia tay mối tình đầu ấy.
Lấy nhau được một khoảng thời gian Phó lão gia tuyệt nhiên không chạm vào mẹ Phó Thiên Hàn dù chỉ một chút. Đêm hôm đó ông uống say nên lỡ lầm với mẹ Phó Thiên Hàn, và thế là có anh. Có thể nói Phó Thiên Hàn trong mắt Phó lão gia chỉ là kết quả của một lỗi lầm không thể sửa chữa. Anh không thương mẹ anh nên điều thương anh cũng là không thể, sau khi mẹ anh mất Phó lão gia liền rước mẹ con Phó Thiên Minh vào cửa.
Nói thật ra thì công ty Phó thị đã mặc định rằng Phó Thiên Minh sẽ là người thừa kế. Tuy nhiên do ông nội Phó không chịu nên Phó lão gia cũng không còn cách nào khác. Mặt khác là do Phó Thiên Minh không có năng lực, tâm huyết cả đời của Phó lão gia đều đặt vào Phó thị, chính vì thế ông không an tâm giao cho đứa con mà mình yêu thương hết mực. Trước khi Phó lão gia ra nước ngoài Hoàng Mộc Hoa cũng từng rỉ rả bên tai ông về vấn đề thừa kế. Thế nhưng do hiểu được năng lực của đứa con trai cưng nên ông chỉ đành bấm bụng giao lại cho đứa con trai lớn.
Quay lại với Phó Thiên Hàn, anh hận người đàn bà ấy thấu xương. Anh hận vì bản thân mình kiếp trước đã mắt mù để một con rằng độc như vậy che mắt. Hại anh mất đi niềm tin với Lãnh Vân Hy còn hại Lãnh Vân Hy ra đi trong đau đớn. Nghĩ rồi ánh mắt Phó Thiên Hàn hằn lên cơn lửa giận nhưng chỉ vài giây sau liền nhanh chóng biến mất. Anh rảo bước thật nhanh trở về phòng bệnh, tiến lại gần Lãnh Vân Hy vẫn đang ngủ say từ từ đỡ cô nằm xuống.
Dường như cảm nhận được tác động bên ngoài cô nàng thoáng chốc trở mình rồi kêu lên một tiếng. Thấy vậy Phó Thiên Hàn vội vỗ vỗ tay cô giọng dỗ dành:
- Anh đây! Em ngủ tiếp đi!
Khoảng khắc Phó Thiên Hàn dứt lời cũng là lúc Lãnh Vân Hy chìm sâu vào giấc ngủ, cô nằm yên giấc trên giường cuộn tròn trong chăn như chú mèo nhỏ. Phó Thiên Hàn thấy thế thì khóe môi khẽ cong lên cười, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô thủ thỉ:
- Vân Hy ngoan, anh đi công việc một lát rồi sẽ về ngay! Ngủ ngon!
Nói rồi Phó Thiên Hàn kéo chăn đắp ngang người cô gái nhỏ, nhìn cô một lát rồi anh mới xoay lưng rời đi. Trước khi đi anh còn không quên kéo rèm để tránh cho cô bị chói mắt. Sau khi sắp xếp xong xuôi đâu vào đó rồi cuối cùng Phó Thiên Hàn mới tắt đèn nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Ra đến trước cổng bệnh viện đã có một chiếc xe chờ sẵn, bên trong người lái xe vẫn là Lưu Dịch. Nhìn thấy Phó Thiên Hàn anh liền kính cẩn nói:
- Phó thiếu, chúng ta đi thôi!
Phó Thiên Hàn gật đầu hiểu ý, anh bước lên chiếc xe qua cánh cửa đã được mở sẵn rồi đến nơi cần đến. Chiếc xe Maybach màu trắng sang trọng chạy ù trên đường rồi dừng một cách dứt khoát trước cửa một căn nhà cũ. Nhìn vào căn nhà với diện tích rộng lớn nhưng toát lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ đủ hiểu không phải là nơi tầm thường.