Chương 53: Mặt hắn bị hủy rồi
Lục Khanh không nhìn được nữa mở lời: "Quấy rầy một chút. Hoa của ta đều là hoa quý, ngươi không thể đổi chỗ khác luyện kiếm sao?"
???
Hắn thu kiếm nhìn nàng. Lục Khanh nào có nhìn hắn? Nàng đây là đang nhìn đống hoa rơi đầy đất, vẻ mặt đau lòng.
Khương Thù ngay lập tức ngại ngùng.
"Đống hoa này hết bao nhiêu tiền? Ta trả cho nàng."
Lục Khanh lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
"Bỏ đi, hoa cũng đã rụng, bản công chúa cũng không đến mức so đo mấy trăm lượng bạc với ngươi làm gì, về sau luyện kiếm ngươi tránh xa một chút là được."
Khương Thù rũ mắt, cảm thấy đau lòng.
Chỉ là giây lát sau hắn hô lên: "Tiểu Thuận Tử."
Tiểu Thuận Tử là thái giám đã đi theo hắn nhiều năm, lần này được đưa tới cùng một vài cung nhân.
Khương Thù lệnh một câu: "Kêu cữu cữu ta đem mấy cây "nguyệt hạ mỹ nhân" trong điện của ta tới đây, bồi cho công chúa."
Tiểu Thuận Tử sửng sốt: "Điện hạ, mấy cành lay ơn kia chính là bảo vật quý hiếm trong cung thái tử, người vất vả lắm mới có được. Làm sao lại đưa cho vị công chúa địch quốc hung dữ kia?"
Khương Thù cười lạnh một tiếng: "Ngươi thì biết cái gì! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chỉ cần bổn thái tử lấy được chân tâm nàng ta, về sau còn sợ mọi chuyện không nằm trong tay ư?"
Tiểu Thuận Tử lập tức hiểu ra: "Điện hạ anh minh! Vị công chúa này quá đáng ghét, người sau này phải chỉnh nàng ta một chút."
Đôi mắt Khương thù ánh lên sự nguy hiểm: "Đương nhiên."
Mặt của Tô Diệc Thừa đã bị hắn động tay, không đến bảy ngày sau mặt hắn ta sẽ mọc đầy vết lở loét.
Nghĩ đến hình ảnh này trong lòng hắn vui sướng không thôi.
Chờ đến khi công chúa mất hứng thú với Tô Diệc Thừa, nàng ta sẽ để ý tới hắn thôi.
Tô Diệc Thừa vào buổi chiều phát hiện mặt hắn bắt đầu nổi mụn.
Hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tuy da mặt hắn không phải quá đẹp nhưng cũng chưa bao giờ đến mức này.
Hắn đột nhiên nhớ tới gương mặt của Tiểu Hương Cúc kia.
"Chẳng lẽ thứ này cũng lây bệnh được sao?"
Hắn lập tức đi tìm đại phu, miêu tả tình huống hiện tại.
"Khoảng một tháng trước bản quan không cẩn thận ngủ cùng một nữ tử thanh lâu, ả ta trên mặt có mụn và vài chỗ lở loét, hiện tải trên mặt bản quan cũng xuất hiện tình trạng tương tự, không biết có phải bệnh lây truyền hay không?"
Đại phu có chút suy tư: "Lở loét trên mặt giống nhau? Đây bình thường là bệnh không lây nhiễm, chỉ có một loại..." Đại phu nhìn vào mắt hắn, muốn nói lại thôi.
"Đại nhân có thể cởi quần xuống cho lão phu xem kĩ được không?"
Tô Diệc Thừa trong lòng dâng lên nỗi bực bội vô danh.
Nhưng vì sớm chữa bệnh, hắn vẫn sai người đóng kín cửa sổ bước đến sau bình phong, không tình nguyện cởi quần xuống.
Đại phu cong lưng cẩn thận quan sát hồi lâu sau đó "khụ khụ" hai tiếng.
"Trong khoảng thời gian này ngài tốt nhất nên tránh quan hệ. Để ngăn chặn lây lan, lão phu có thể kê cho ngài một đơn thuốc, mỗi ngày đại nhân ngân trong khoảng một nén hương sẽ có chuyển biến tốt."
"Được rồi, ngươi mau đi đi." Tô Diệc Thừa trong lòng chửi thầm, bắt hắn ngâm trong vòng một nén hương chả phải muốn hắn nghẹt chết sao?
Nhưng vì để không bị như Tiểu Hương Cúc kia, hắn vẫn là nghiêm túc làm theo.
Mỗi sáng sớm đều dùng thuốc rửa mặt, ngâm đủ một canh giờ. Nhưng mà ba ngày sau hắn phát hiện trên mặt hắn còn xuất hiện nhiều lở loét hơn, chi chít như sao trên trời, từng cục từng cục lớn nhỏ đến cả son phấn cũng không che đậy nổi.
Hắn thẹn quá hóa giận, lập tức sai người đi tìm đại phu.
"Bản quan đã dựa theo yêu cầu mà làm, tại sao vết loét trên mặt không có dấu hiệu biến mất mà ngược lại càng ngày càng nhiều?"
Đại phu nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt hoang mang: "Ngài thật sự làm đúng theo lời lão phu căn dặn sao? Nếu thật sự như vậy, lý nào vết thương lại lan rộng đến thế?"
Tô Diệc Thừa rít lên: "Lời bản quan nói còn có thể là giả sao?! Ngươi xem ta ngâm ba ngày, mặt ta trở thành cái gì rồi?"
Đại phu lại gần nhìn thật kỹ.
"Ui da."
"Cái này chỉ là loét da thông thường, không có bị lây nhiễn, sao đại nhân nói với ta ngài ngủ cùng một nữ tử thanh lâu?"
"Lão phu còn tưởng ngài bị nhiễm bệnh hoa liễu nên kê cho ngài thuốc trị chỗ kia."
"Cái gì?"
Tô Diệc Thừa suýt nữ hộc máu tươi: "Bản quan tìm ngươi trị mặt! Là trị mặt! Ngươi kê cho bản quan thuốc ở chỗ kia làm gì?"
Vậy nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn rửa mặt bằng...
"Ọe"
Tô Diệc Thừa cảm thấy ruột gan cồn cào, cả người không ổn. Hắn một tay vịn cột, nôn khan không ngừng.
Đại phu quan tâm nói: "Đại nhân, để lão phu cẩn thận xem xét cho ngài."
"Không cần! Cút!"
Tô Diệc Thừa vung tay, tức giận muốn nổ phổi.
Hắn nghĩ thầm với cái bản mặt này, ngày mai thượng triều cũng nên cáo ốm.
Chỉ là khi đuổi đại phu đi, hắn nghĩ đến khuôn mặt chính mình, uy hiếp cảnh cáo
"Nếu ngươi dám tiết lộ cho người khác về việc của bổn quan, cần thận đầu của ngươi."
"Vâng, vâng, lão phu không dám xằng bậy."
Đại phu vội vã cúi đầu, lui ra ngoài.
Tô Diệc Thừa sau đó lại đổi một đại phu mới.
Lão đại phu kia nói hiện tại có dùng thuốc gì cũng vô dụng, chỉ có thể chờ mụn vừa chín nặn từng cái một, ít nhất phải hai ba ngày sau mới có thể bắt đầu.
Tô Diệc Thừa như sụp đổ tới nơi.
Nhưng trước mắt ngoại trừ nghe theo lời căn dặn cũng không còn biện pháp khác.
Đêm đó mật thám Lục Khanh sắp xếp trong Tô phủ đã đem chuyện này bẩm báo lại.
Đặc biệt đoạn Tô Diệc Thừa lấy nước rửa chỗ ấy rửa mặt, nàng cười đến đau cả bụng.
Theo như hạ nhân Tô phủ miêu tả, Tô đại nhân lúc ngâm mặt bởi vì cả mặt ngâm trong nước hít thở không thông nên phải bóp mũi mà ngâm, chốc chốc lại ngoi lên lấy hơi rồi tiếp tục, cứ thế cả canh giờ.
Tên hạ vừa miêu tả vừa bắt chước, giống nhau như đúc.
Tất nhiên rất nhanh động tác này sẽ trở thành kinh điển trong mấy trà quán, tửu lầu.
Tin tức Tô Diệc Thừa trên mặt lở loét, hơn nữa còn dùng nước ngâm thứ kia rửa mặt lại được truyền đi khắp kinh thành.
Lục Khanh ấy à, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào làm Tô Diệc Thừa mất mặt.
Mấy tin tức này truyền khắp đường trên phố dưới, đi dạo một vòng lại lọt vào tai Tô Diệc Thừa đang ở nhà điều trị.
Hắn giận không thể kiềm chế, một chân đạp ngã án kỉ.
"Đem tên đại phu kia tới đây, bản quan muốn cắt lưỡi hắn!"
Hắn lập tức phái Tô Mãnh đi tìm tên đại phu kia, chỉ tiếc không thu hoạch được gì.
Lục Khanh biết Tô Diệc Thừa là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ không bỏ qua đại phu kia.
Nàng không lạm sát người vô tội, lại càng không hi vọng người vô tội vì nàng mà chết. Cho nên nàng đã sớm cho đại phu kia vàng bạc đưa đến nơi khác.
Cho Tô Diệc Thừa kia lật tung Bắc quốc cũng không thấy.
Nhân tiện nói một chút, đại phu thứ hai Tô Diệc Thừa mời đến mới là người mà nàng sắp xếp.
Gương mặt này của hắn, sợ là không giữ được rồi.
???
Hắn thu kiếm nhìn nàng. Lục Khanh nào có nhìn hắn? Nàng đây là đang nhìn đống hoa rơi đầy đất, vẻ mặt đau lòng.
Khương Thù ngay lập tức ngại ngùng.
"Đống hoa này hết bao nhiêu tiền? Ta trả cho nàng."
Lục Khanh lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
"Bỏ đi, hoa cũng đã rụng, bản công chúa cũng không đến mức so đo mấy trăm lượng bạc với ngươi làm gì, về sau luyện kiếm ngươi tránh xa một chút là được."
Khương Thù rũ mắt, cảm thấy đau lòng.
Chỉ là giây lát sau hắn hô lên: "Tiểu Thuận Tử."
Tiểu Thuận Tử là thái giám đã đi theo hắn nhiều năm, lần này được đưa tới cùng một vài cung nhân.
Khương Thù lệnh một câu: "Kêu cữu cữu ta đem mấy cây "nguyệt hạ mỹ nhân" trong điện của ta tới đây, bồi cho công chúa."
Tiểu Thuận Tử sửng sốt: "Điện hạ, mấy cành lay ơn kia chính là bảo vật quý hiếm trong cung thái tử, người vất vả lắm mới có được. Làm sao lại đưa cho vị công chúa địch quốc hung dữ kia?"
Khương Thù cười lạnh một tiếng: "Ngươi thì biết cái gì! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chỉ cần bổn thái tử lấy được chân tâm nàng ta, về sau còn sợ mọi chuyện không nằm trong tay ư?"
Tiểu Thuận Tử lập tức hiểu ra: "Điện hạ anh minh! Vị công chúa này quá đáng ghét, người sau này phải chỉnh nàng ta một chút."
Đôi mắt Khương thù ánh lên sự nguy hiểm: "Đương nhiên."
Mặt của Tô Diệc Thừa đã bị hắn động tay, không đến bảy ngày sau mặt hắn ta sẽ mọc đầy vết lở loét.
Nghĩ đến hình ảnh này trong lòng hắn vui sướng không thôi.
Chờ đến khi công chúa mất hứng thú với Tô Diệc Thừa, nàng ta sẽ để ý tới hắn thôi.
Tô Diệc Thừa vào buổi chiều phát hiện mặt hắn bắt đầu nổi mụn.
Hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tuy da mặt hắn không phải quá đẹp nhưng cũng chưa bao giờ đến mức này.
Hắn đột nhiên nhớ tới gương mặt của Tiểu Hương Cúc kia.
"Chẳng lẽ thứ này cũng lây bệnh được sao?"
Hắn lập tức đi tìm đại phu, miêu tả tình huống hiện tại.
"Khoảng một tháng trước bản quan không cẩn thận ngủ cùng một nữ tử thanh lâu, ả ta trên mặt có mụn và vài chỗ lở loét, hiện tải trên mặt bản quan cũng xuất hiện tình trạng tương tự, không biết có phải bệnh lây truyền hay không?"
Đại phu có chút suy tư: "Lở loét trên mặt giống nhau? Đây bình thường là bệnh không lây nhiễm, chỉ có một loại..." Đại phu nhìn vào mắt hắn, muốn nói lại thôi.
"Đại nhân có thể cởi quần xuống cho lão phu xem kĩ được không?"
Tô Diệc Thừa trong lòng dâng lên nỗi bực bội vô danh.
Nhưng vì sớm chữa bệnh, hắn vẫn sai người đóng kín cửa sổ bước đến sau bình phong, không tình nguyện cởi quần xuống.
Đại phu cong lưng cẩn thận quan sát hồi lâu sau đó "khụ khụ" hai tiếng.
"Trong khoảng thời gian này ngài tốt nhất nên tránh quan hệ. Để ngăn chặn lây lan, lão phu có thể kê cho ngài một đơn thuốc, mỗi ngày đại nhân ngân trong khoảng một nén hương sẽ có chuyển biến tốt."
"Được rồi, ngươi mau đi đi." Tô Diệc Thừa trong lòng chửi thầm, bắt hắn ngâm trong vòng một nén hương chả phải muốn hắn nghẹt chết sao?
Nhưng vì để không bị như Tiểu Hương Cúc kia, hắn vẫn là nghiêm túc làm theo.
Mỗi sáng sớm đều dùng thuốc rửa mặt, ngâm đủ một canh giờ. Nhưng mà ba ngày sau hắn phát hiện trên mặt hắn còn xuất hiện nhiều lở loét hơn, chi chít như sao trên trời, từng cục từng cục lớn nhỏ đến cả son phấn cũng không che đậy nổi.
Hắn thẹn quá hóa giận, lập tức sai người đi tìm đại phu.
"Bản quan đã dựa theo yêu cầu mà làm, tại sao vết loét trên mặt không có dấu hiệu biến mất mà ngược lại càng ngày càng nhiều?"
Đại phu nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt hoang mang: "Ngài thật sự làm đúng theo lời lão phu căn dặn sao? Nếu thật sự như vậy, lý nào vết thương lại lan rộng đến thế?"
Tô Diệc Thừa rít lên: "Lời bản quan nói còn có thể là giả sao?! Ngươi xem ta ngâm ba ngày, mặt ta trở thành cái gì rồi?"
Đại phu lại gần nhìn thật kỹ.
"Ui da."
"Cái này chỉ là loét da thông thường, không có bị lây nhiễn, sao đại nhân nói với ta ngài ngủ cùng một nữ tử thanh lâu?"
"Lão phu còn tưởng ngài bị nhiễm bệnh hoa liễu nên kê cho ngài thuốc trị chỗ kia."
"Cái gì?"
Tô Diệc Thừa suýt nữ hộc máu tươi: "Bản quan tìm ngươi trị mặt! Là trị mặt! Ngươi kê cho bản quan thuốc ở chỗ kia làm gì?"
Vậy nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn rửa mặt bằng...
"Ọe"
Tô Diệc Thừa cảm thấy ruột gan cồn cào, cả người không ổn. Hắn một tay vịn cột, nôn khan không ngừng.
Đại phu quan tâm nói: "Đại nhân, để lão phu cẩn thận xem xét cho ngài."
"Không cần! Cút!"
Tô Diệc Thừa vung tay, tức giận muốn nổ phổi.
Hắn nghĩ thầm với cái bản mặt này, ngày mai thượng triều cũng nên cáo ốm.
Chỉ là khi đuổi đại phu đi, hắn nghĩ đến khuôn mặt chính mình, uy hiếp cảnh cáo
"Nếu ngươi dám tiết lộ cho người khác về việc của bổn quan, cần thận đầu của ngươi."
"Vâng, vâng, lão phu không dám xằng bậy."
Đại phu vội vã cúi đầu, lui ra ngoài.
Tô Diệc Thừa sau đó lại đổi một đại phu mới.
Lão đại phu kia nói hiện tại có dùng thuốc gì cũng vô dụng, chỉ có thể chờ mụn vừa chín nặn từng cái một, ít nhất phải hai ba ngày sau mới có thể bắt đầu.
Tô Diệc Thừa như sụp đổ tới nơi.
Nhưng trước mắt ngoại trừ nghe theo lời căn dặn cũng không còn biện pháp khác.
Đêm đó mật thám Lục Khanh sắp xếp trong Tô phủ đã đem chuyện này bẩm báo lại.
Đặc biệt đoạn Tô Diệc Thừa lấy nước rửa chỗ ấy rửa mặt, nàng cười đến đau cả bụng.
Theo như hạ nhân Tô phủ miêu tả, Tô đại nhân lúc ngâm mặt bởi vì cả mặt ngâm trong nước hít thở không thông nên phải bóp mũi mà ngâm, chốc chốc lại ngoi lên lấy hơi rồi tiếp tục, cứ thế cả canh giờ.
Tên hạ vừa miêu tả vừa bắt chước, giống nhau như đúc.
Tất nhiên rất nhanh động tác này sẽ trở thành kinh điển trong mấy trà quán, tửu lầu.
Tin tức Tô Diệc Thừa trên mặt lở loét, hơn nữa còn dùng nước ngâm thứ kia rửa mặt lại được truyền đi khắp kinh thành.
Lục Khanh ấy à, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào làm Tô Diệc Thừa mất mặt.
Mấy tin tức này truyền khắp đường trên phố dưới, đi dạo một vòng lại lọt vào tai Tô Diệc Thừa đang ở nhà điều trị.
Hắn giận không thể kiềm chế, một chân đạp ngã án kỉ.
"Đem tên đại phu kia tới đây, bản quan muốn cắt lưỡi hắn!"
Hắn lập tức phái Tô Mãnh đi tìm tên đại phu kia, chỉ tiếc không thu hoạch được gì.
Lục Khanh biết Tô Diệc Thừa là loại tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ không bỏ qua đại phu kia.
Nàng không lạm sát người vô tội, lại càng không hi vọng người vô tội vì nàng mà chết. Cho nên nàng đã sớm cho đại phu kia vàng bạc đưa đến nơi khác.
Cho Tô Diệc Thừa kia lật tung Bắc quốc cũng không thấy.
Nhân tiện nói một chút, đại phu thứ hai Tô Diệc Thừa mời đến mới là người mà nàng sắp xếp.
Gương mặt này của hắn, sợ là không giữ được rồi.