Chương 50: Nếu cả hai vị thái tử đều nằm trong tay bản công chúa thì sao?
Lục Khanh nghi hoặc: "Đệ nhất thái tử Khương quốc?"
"Không sai. Khương Thù tuy con vợ cả nhưng mẫu thân hắn không phải vị hoàng hậu đầu tiên, tiên hoàng hậu họ Mẫn, mười năm trước vì đau lòng mà ra đi, nàng trước đây cũng có một mụn con, từ khi sinh ra đã được phong làm thái tử cao quý nhưng không may khi đứa nhỏ lên ba đã bị một tên mật thám bắt cóc đem ra khỏi hoàng cung, nghe nói sau đó lưu lạc đến Bắc quốc ta."
"Chỉ tiếc tiểu thái tử còn nhỏ đã bị bắt làm con tin, trên đường lại gặp phải đạo tặc nên chết yểu giữa đường, nghe nói là lăn xuống xe ngựa ngã chết. Nhưng năm đó rét đậm, tuyết rơi rất dày nên có giả thiết là tiểu thái tử đã được cứu sống."
Lục Khanh bắt đầu cảm thấy hứng thú, khoé môi cong lên đầy ý vị.
"Xem ra có người muốn lợi dụng chuyện này làm ngư ông đắc lợi, bản công chúa bắt được Khương Thù, Khương hoàng đã nản lòng với hắn, đúng lúc này lại truyền ra tin tức như vậy. Ai da, nói không chừng phong vân sắp nổi rồi."
Mạc Ly trầm giọng nói: "Một nước không thể có hai vua, lý nào một nước lại có hai thái tử?"
Căn cứ vào sự việc, đôi mắt nàng sáng ngời: "Dựa vào tin đồn kia, Khương quốc thái tử kia là ở Bắc quốc chúng ta?"
"Đúng."
Lục Khanh hưng phấn: "Hắn bây giờ nhiêu tuổi rồi? Ngươi còn tìm hiểu được những gì? Hay chi bằng chúng ta tự đi tìm hiểu?"
Mạc Ly đáp: "Hẳn là lớn hơn Khương Thù hai tuổi, năm nay khoảng hai tư, hai lăm."
Lục Khanh cười giảo hoạt: " Nếu nói cả hai vị thái tử đều nằm trong tay chúng ta thì sao?"
Mạc Ly có chút lo lắng: "Chỉ là trừ bỏ những thông tin này, chúng ta trước mắt không hề có thêm mamh mối."
"Bản công chúa sẽ có cách." Lục Khanh mặt mày hớn hở: "Ngươi tìm cách lấy bức hoạ Khương hoàng cùng tiên hoàng hậu đến cho bản công chúa."
"Vâng."
Mạc Ly nhận lệnh xong lại biến mất như một cơn gió.
Ngày hôm sau.
Vụ án Quả Nhạc mưu hại công chúa cũng được tri phủ đệ lên hoàng thượng.
Kỳ thật hắn không muốn đệ lên nhưng lại bị tam hoàng tử nhìm chằm chằm, hắn chỉ có thể cắn răng trình sự việc lên.
Trong ngự thư phòng, Tiêu Hoà Đế xem xong long nhan phẫn nộ: "Đáng chết! Cần nghiêm trị! Người đâu, hô cổ nữ nhân to gan lớn mật kia lại, còn cả lão già Quả Lập kia, trẫm muốn tru di cửu tộc!"
Vừa dứt lời liền nghe thái giám bẩm báo: "Hoàng thượng, Quả đại nhân cầu kiến!"
"Cho hắn vào."
Quả Lập tiến vào quỳ sụp xuống, nước mắt đầy mặt: "Hoàng thượng! oan uổng quá hoàng thượng!"
Hắn biết điều bây giờ cần làm là chết cũng không thừa nhận.
"Hoàng thượng! Tất cả đều là hiểu lầm! Tuyệt đối không phải như lời tên ngu dân kia nói, tiểu nữ cùng công chúa xưa nay tỷ muội thân thiết, lý nào lại hại công chúa chứ.
Lại nói tiểu nữ cũng ngâm mình cùng công chúa, công chúa xảy ra việc gì, tiểu nữ có thể thoát sao?
Mưu hại công chúa không hề có bất luận ích lợi gì đối với tiểu nữ nhà thần! Thánh thượng anh minh, thỉnh người minh xét!
Cuối cùng công chúa lại không chút thương tổn, người bị thương chính là nữ nhi nhà thần!"
Quả Lập thoạt như khóc ra từng chữ, Lục Khanh ở phía sau bình phong che miệng cười lạnh.
Sở dĩ nữ nhi nhà ông ta bị thương còn không phải do đồ vật hại người kia trời xui đất khiến lại hại chính mình sao? Nếu nàng thoa thứ kia lên mặt, người bị thương kia chắc chắn là nàng!
Điểm lợi sao? Có chỗ nào không lợi chứ?
Đây quả là một nước cờ hiểm, Quả Nhạc sở dĩ dám dùng cách này bởi vì theo kế hoạch của nàng ta người bị hổ nhắm tới chính là nàng, nàng ta sẽ vì cứu nàng mà tranh công, đoạt được kim bài miễn tử.
Kiếp trước quả thật kể hoạch xảy ra suôn sẻ, Quả Nhạc cũng chỉ bị vài vết cào trên tay mà lấy được kim bài miễn tử, sau này mỗi khi nàng nhớ tới lại buồn nôn!
Xin lỗi, đời này đừng hòng có cửa.
Quả Lập chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: "Hoàng thượng, tiểu nữ nhà thần muốn gặp công chúa một lần."
Tiêu Hoà Đế nghĩ đến công đường ngày ấy chính Khanh Khanh nhà ông tự mình tố giác, lạnh lùng cười: "Truyền công chúa."
Không bao lâu sau, Quả Nhạc mang mạng che mặt bị giải lên.
Lục Khanh mặc y phục màu củ sen cũng thong thả bước đến.
Nhìn thấy Lục Khanh, Quả Nhạc ủy khuất khóc lóc: "Khanh Khanh, bọn họ nói muội mưu hại tỷ, còn bắt muội vào đại lao. Khanh Khanh, tỷ phải làm chủ cho muội, muội sao có thể mưu hại tỷ chứ?"
Nàng ta nắm chặt đùi mình, nước mắt lăn dài trên má, thấm vào miệng vết thương đau xót.
Lục Khanh bày ra dáng vẻ vô tội, mê mang ngẩng đầu: "Phụ hoàng, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Hoà Đế lạnh lùng nói: "Người đâu, trình vật chứng."
Cái bình kia lập tức được một tiểu thái giám trình lên.
Lục Khanh vừa nhìn thấy liền kêu lên
"A, đây không phải tinh dầu dưỡng da sao?"
Tiêu Hoà Đế sắc lẹm liếc Quả Nhạc.
Quả Nhạc ngây người.
Giây lát vội vàng nói: "Đây quả thực là tinh dầu dưỡng da của muội, bên trong bị bỏ thứ gì muội cũng không biết, nhất định có người muốn hại muội! Muội, muội thật sự không có tâm tư muốn hại tỷ mà!"
"A." Lục Khanh tựa như suy tư gì đó, cẩn thận hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó "Chính là lúc ta đem tinh dầu này thoa lên mặt muội, sao muội lại phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ muội đã biết nó có vấn đề từ lâu?"
Lục Khanh bề ngoài vô tội nhưng từng câu từng chữ sắc bén đâm vào da thịt nàng ta.
Quả Nhạc sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức lắc đầu: "Không phải, nếu muội biết thứ kia có vấn đề, tại sao còn mang tới chứ? Công chúa, muội đã như vậy rồi, làm sao tỷ mới tin ta?"
Vừa nói, nước mắt nàng giống như vòi nước chảy ồ ạt, hai đầu gối run rẩy.
"Đúng vậy, muội sẽ không như vậy đâu." Lục Khanh thương hại nhìn nàng: "Nhưng muội biết mà, thường ngày chúng ta thích chia sẻ đồ cho nhau, đều là ta dùng trước. Nếu hôm đó ta không thoa cho muội trước, không chừng người xảy ra chuyện lại là ta."
Nói tới đây nàng kinh ngạc che miệng, như bừng tỉnh đại ngộ.
"Quả Nhạc, muội vậy mà thật sự muốn hại ta?"
Quả Nhạc liều mạng lắc đầu: "Muội không có, không có!"
Lục Khanh bày ra dáng vẻ không dám tin, tiến tới một bước: "Ta cũng không tin muội sẽ hại ta, muội vì cái gì mà muốn hại ta?"
Tiêu Hoà Đế sắc mặt ngày càng lạnh: " Quả Lập, ngươi còn gì phản bác?"
Quả Lập á khẩu không trả lời được.
"Giải chúng đi."
Tiêu Hoà Đế tức giận quát, hai thị vệ hoàng phục lập tức tiến lên kéo bọn họ xuống.
Quả Nhạc mặt đầy hoảng sợ, đôi mắt không cam lòng vẫn nhìn chằm chằm Lục Khanh, hy vọng sự tình còn có biến chuyển.
Nàng biết rõ kết cục của kẻ dám mưu hại công chúa.
Rất có thể sẽ bị tru di cửu tộc.
"Không sai. Khương Thù tuy con vợ cả nhưng mẫu thân hắn không phải vị hoàng hậu đầu tiên, tiên hoàng hậu họ Mẫn, mười năm trước vì đau lòng mà ra đi, nàng trước đây cũng có một mụn con, từ khi sinh ra đã được phong làm thái tử cao quý nhưng không may khi đứa nhỏ lên ba đã bị một tên mật thám bắt cóc đem ra khỏi hoàng cung, nghe nói sau đó lưu lạc đến Bắc quốc ta."
"Chỉ tiếc tiểu thái tử còn nhỏ đã bị bắt làm con tin, trên đường lại gặp phải đạo tặc nên chết yểu giữa đường, nghe nói là lăn xuống xe ngựa ngã chết. Nhưng năm đó rét đậm, tuyết rơi rất dày nên có giả thiết là tiểu thái tử đã được cứu sống."
Lục Khanh bắt đầu cảm thấy hứng thú, khoé môi cong lên đầy ý vị.
"Xem ra có người muốn lợi dụng chuyện này làm ngư ông đắc lợi, bản công chúa bắt được Khương Thù, Khương hoàng đã nản lòng với hắn, đúng lúc này lại truyền ra tin tức như vậy. Ai da, nói không chừng phong vân sắp nổi rồi."
Mạc Ly trầm giọng nói: "Một nước không thể có hai vua, lý nào một nước lại có hai thái tử?"
Căn cứ vào sự việc, đôi mắt nàng sáng ngời: "Dựa vào tin đồn kia, Khương quốc thái tử kia là ở Bắc quốc chúng ta?"
"Đúng."
Lục Khanh hưng phấn: "Hắn bây giờ nhiêu tuổi rồi? Ngươi còn tìm hiểu được những gì? Hay chi bằng chúng ta tự đi tìm hiểu?"
Mạc Ly đáp: "Hẳn là lớn hơn Khương Thù hai tuổi, năm nay khoảng hai tư, hai lăm."
Lục Khanh cười giảo hoạt: " Nếu nói cả hai vị thái tử đều nằm trong tay chúng ta thì sao?"
Mạc Ly có chút lo lắng: "Chỉ là trừ bỏ những thông tin này, chúng ta trước mắt không hề có thêm mamh mối."
"Bản công chúa sẽ có cách." Lục Khanh mặt mày hớn hở: "Ngươi tìm cách lấy bức hoạ Khương hoàng cùng tiên hoàng hậu đến cho bản công chúa."
"Vâng."
Mạc Ly nhận lệnh xong lại biến mất như một cơn gió.
Ngày hôm sau.
Vụ án Quả Nhạc mưu hại công chúa cũng được tri phủ đệ lên hoàng thượng.
Kỳ thật hắn không muốn đệ lên nhưng lại bị tam hoàng tử nhìm chằm chằm, hắn chỉ có thể cắn răng trình sự việc lên.
Trong ngự thư phòng, Tiêu Hoà Đế xem xong long nhan phẫn nộ: "Đáng chết! Cần nghiêm trị! Người đâu, hô cổ nữ nhân to gan lớn mật kia lại, còn cả lão già Quả Lập kia, trẫm muốn tru di cửu tộc!"
Vừa dứt lời liền nghe thái giám bẩm báo: "Hoàng thượng, Quả đại nhân cầu kiến!"
"Cho hắn vào."
Quả Lập tiến vào quỳ sụp xuống, nước mắt đầy mặt: "Hoàng thượng! oan uổng quá hoàng thượng!"
Hắn biết điều bây giờ cần làm là chết cũng không thừa nhận.
"Hoàng thượng! Tất cả đều là hiểu lầm! Tuyệt đối không phải như lời tên ngu dân kia nói, tiểu nữ cùng công chúa xưa nay tỷ muội thân thiết, lý nào lại hại công chúa chứ.
Lại nói tiểu nữ cũng ngâm mình cùng công chúa, công chúa xảy ra việc gì, tiểu nữ có thể thoát sao?
Mưu hại công chúa không hề có bất luận ích lợi gì đối với tiểu nữ nhà thần! Thánh thượng anh minh, thỉnh người minh xét!
Cuối cùng công chúa lại không chút thương tổn, người bị thương chính là nữ nhi nhà thần!"
Quả Lập thoạt như khóc ra từng chữ, Lục Khanh ở phía sau bình phong che miệng cười lạnh.
Sở dĩ nữ nhi nhà ông ta bị thương còn không phải do đồ vật hại người kia trời xui đất khiến lại hại chính mình sao? Nếu nàng thoa thứ kia lên mặt, người bị thương kia chắc chắn là nàng!
Điểm lợi sao? Có chỗ nào không lợi chứ?
Đây quả là một nước cờ hiểm, Quả Nhạc sở dĩ dám dùng cách này bởi vì theo kế hoạch của nàng ta người bị hổ nhắm tới chính là nàng, nàng ta sẽ vì cứu nàng mà tranh công, đoạt được kim bài miễn tử.
Kiếp trước quả thật kể hoạch xảy ra suôn sẻ, Quả Nhạc cũng chỉ bị vài vết cào trên tay mà lấy được kim bài miễn tử, sau này mỗi khi nàng nhớ tới lại buồn nôn!
Xin lỗi, đời này đừng hòng có cửa.
Quả Lập chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: "Hoàng thượng, tiểu nữ nhà thần muốn gặp công chúa một lần."
Tiêu Hoà Đế nghĩ đến công đường ngày ấy chính Khanh Khanh nhà ông tự mình tố giác, lạnh lùng cười: "Truyền công chúa."
Không bao lâu sau, Quả Nhạc mang mạng che mặt bị giải lên.
Lục Khanh mặc y phục màu củ sen cũng thong thả bước đến.
Nhìn thấy Lục Khanh, Quả Nhạc ủy khuất khóc lóc: "Khanh Khanh, bọn họ nói muội mưu hại tỷ, còn bắt muội vào đại lao. Khanh Khanh, tỷ phải làm chủ cho muội, muội sao có thể mưu hại tỷ chứ?"
Nàng ta nắm chặt đùi mình, nước mắt lăn dài trên má, thấm vào miệng vết thương đau xót.
Lục Khanh bày ra dáng vẻ vô tội, mê mang ngẩng đầu: "Phụ hoàng, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Hoà Đế lạnh lùng nói: "Người đâu, trình vật chứng."
Cái bình kia lập tức được một tiểu thái giám trình lên.
Lục Khanh vừa nhìn thấy liền kêu lên
"A, đây không phải tinh dầu dưỡng da sao?"
Tiêu Hoà Đế sắc lẹm liếc Quả Nhạc.
Quả Nhạc ngây người.
Giây lát vội vàng nói: "Đây quả thực là tinh dầu dưỡng da của muội, bên trong bị bỏ thứ gì muội cũng không biết, nhất định có người muốn hại muội! Muội, muội thật sự không có tâm tư muốn hại tỷ mà!"
"A." Lục Khanh tựa như suy tư gì đó, cẩn thận hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm đó "Chính là lúc ta đem tinh dầu này thoa lên mặt muội, sao muội lại phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ muội đã biết nó có vấn đề từ lâu?"
Lục Khanh bề ngoài vô tội nhưng từng câu từng chữ sắc bén đâm vào da thịt nàng ta.
Quả Nhạc sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức lắc đầu: "Không phải, nếu muội biết thứ kia có vấn đề, tại sao còn mang tới chứ? Công chúa, muội đã như vậy rồi, làm sao tỷ mới tin ta?"
Vừa nói, nước mắt nàng giống như vòi nước chảy ồ ạt, hai đầu gối run rẩy.
"Đúng vậy, muội sẽ không như vậy đâu." Lục Khanh thương hại nhìn nàng: "Nhưng muội biết mà, thường ngày chúng ta thích chia sẻ đồ cho nhau, đều là ta dùng trước. Nếu hôm đó ta không thoa cho muội trước, không chừng người xảy ra chuyện lại là ta."
Nói tới đây nàng kinh ngạc che miệng, như bừng tỉnh đại ngộ.
"Quả Nhạc, muội vậy mà thật sự muốn hại ta?"
Quả Nhạc liều mạng lắc đầu: "Muội không có, không có!"
Lục Khanh bày ra dáng vẻ không dám tin, tiến tới một bước: "Ta cũng không tin muội sẽ hại ta, muội vì cái gì mà muốn hại ta?"
Tiêu Hoà Đế sắc mặt ngày càng lạnh: " Quả Lập, ngươi còn gì phản bác?"
Quả Lập á khẩu không trả lời được.
"Giải chúng đi."
Tiêu Hoà Đế tức giận quát, hai thị vệ hoàng phục lập tức tiến lên kéo bọn họ xuống.
Quả Nhạc mặt đầy hoảng sợ, đôi mắt không cam lòng vẫn nhìn chằm chằm Lục Khanh, hy vọng sự tình còn có biến chuyển.
Nàng biết rõ kết cục của kẻ dám mưu hại công chúa.
Rất có thể sẽ bị tru di cửu tộc.