Chương 22: Công chúa giả mạo vừa hỗn xược lại tàn nhẫn
" Ta xem ai dám. "
Lục Khanh từ trong tửu lầu bước ra. Trên mặt nàng mang mặt nạ thuộc về " Lục gia ", một tay túm lấy Quân Diễm Cửu.
" Tửu lầu này chính là thuộc về Cửu gia, các người muốn động, đã hỏi ý kiến chưa? "
Lục Khanh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cáo mượn oai hùm, dựa vào thế lực Quân Diễm Cửu.
Quân Diễm Cửu mặt không gợn sóng nhưng lại mang một khí thế áp bách, không thể xâm phạm.
" Ồ? Thì ra là tửu lầu của Cửu gia, thất kính, thất kính. " Mí mắt tên quan sai giật giật, tuy nói rằng sợ hãi, nhưng hắn vẫn minh bạch chủ tử chân chính của mình là ai, chủ tử đã phân phó, chỉ có thể tiếp tục làm căng.
" Vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân. Cửu gia, tửu lầu này của ngài rõ ràng có vấn đề, phải điều tra rõ ràng, nếu không việc này truyền ra ngoài, e rằng thanh danh của ngài ít nhiều có phần tổn hại.
Quân Diễm Cửu mở miệng " Ngươi muốn tra như thế nào? "
Tên quan sai cầm đầu nói: " Dựa theo quy định, tạm dừng buôn bán, tra xét toàn bộ bếp sau, nguyên liệu nấu ăn, gia cụ, chén bát, tra xem nơi nào có vấn đề, thực khách cũng cần được theo dõi tạm thời. "
" Vậy tổn thất này, bổn đốc công phải chịu? Nếu không phải tửu lầu bổn đốc công có vấn đề,ngươi tính đền bù tổn thất này thế nào? "
Tên quan sai tức khắc xấu hổ.
" Xin lỗi Cửu gia, thuộc hạ cũng là phụng mệnh làm việc, theo pháp mà làm. "
Lục Khanh thấy đối phương tình nguyện đắc tội Quân Diễm Cửu, chính là muốn cắn nàng tới cùng, trực tiếp rút kiếm ra cười lạnh.
" Để biết tửu lầu của gia có vấn đề hay không kì thực rất đơn giản, hiện tại mới khai trương quá nửa canh giờ, dạ dày vừa hay chưa tiêu hóa hết, chỉ cần rạch bụng hắn lấy đồ bên trong ra, có phải do đồ ăn của chúng ta hay không, hay là do nguyên nhân nào khác, mọi chuyện đều minh bạch. "
Nói đoạn nàng một tay xách đại một người sùi bọt mép trên đất.
" Ngươi... Ngươi khinh người quá đáng! Ngươi còn có vương pháp không? " Người đàn bà kia tức khắc hoảng sợ, âm thanh đều run lên.
Người nàng đang tóm lấy, chính là con trai ả.
Cả nhà bọn họ ngày thường đều ở chân cầu bên kia mãi nghệ diễn xướng, cái gì cũng diễn, chuyện gì cũng từng gặp qua, chỉ là chưa thấy trường hợp vừa đến đã phải cho người ta mổ bụng.
" A, ở đây, bổn thiếu gia chính là vương pháp, đám ngu muội các ngươi mở to mắt ra mà nhìn, nhìn xem bổn thiếu gia có phải người dễ chọc? "
Nàng nói chuyện, ánh mắt khí phách mà sắc bén đảo qua đám người.
" Yên tâm đi, bổn thiếu gia thứ không thiếu chính là tiền, một mạng này gia dùng một ngàn lượng mua, thế nào? Nếu mổ ra thực bởi vì đồ ăn nhà chúng ta gây ra, gia bồi thường thêm một ngàn lượng, cam tâm tình nguyện bị giải vào nhà lao. Nếu không phải, đừng trách bổn thiếu gia cho cả nhà ngươi đoàn tụ dưới hoàng tuyền. "
Vừa nói vừa hướng kiếm về phía bụng người kia.
Người trong tay lập tức run lên cầm cập, mắt thấy kiếm sắp cắt qua bụng liền lớn giọng gào lên " Không cần! "
Mới vừa rồi còn sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh, hơi thở thoi thóp. " Không phải đồ ăn tửu lầu có vấn đề, là chúng ta, là chúng ta tham tiền, mong vị thiếu gia này bỏ quá cho chúng ta một mạng. "
Quần chúng vây xem lập tức ồ lên.
Lục Khanh cong cong khoé môi, trực tiếp buông tay, người nọ ngã sấp xuống đất, rớt mất hai cái răng.
Quân Diễm Cửu quay đầu, ánh mắt xoáy sâu vào nàng.
Chậc, tiểu nha đầu này, đủ lợi hại.
Quan sai tức khắc bày ra vẻ mặt xấu hổ, lại gật đầu đối Quân Diễm Cửu nói
" Đốc Công đại nhân, đắc tội rồi. "
Nói rồi quay đầu quát mấy tên quan sai đằng sau " Còn không mau áp giải phạm nhân đi! "
Mấy người lăn lóc trên mặt đất ngay lập tức bị khiêng đi.
Ánh mắt Quân Diễm Cửu vẫn lặng lặng dừng lại trên mặt tên quan sai dẫn đầu, ung dung hỏi " Nhà ngươi tên gì? "
Tên quan sát tức khắc khẩn trương, miệng ấp úng " Ti... Ti chức họ Trương, gọi là Trương Đại Thuận. "
Quân Diễm Cửu cong cong khoé môi " Trương đại nhân năng lực phá án hình như không ổn lắm, đối với bổn đốc công còn qua loa có lệ như thế, không biết còn đối với bá tánh như thế nào? "
Tên quan sai trán chảy mồ hôi ròng ròng, sợ hãi " Việc này là do ti chức thất trách, cho ti chức một cơ hội, lần sau ti chức nhất định sẽ lấy công chuộc tội. "
" Lần sau? " Quân Diễm Cửu nhăn mày, lắc lắc ngón tay " Không, ngươi không còn cơ hội. "
Tiếp đó từ sau lưng y xuất hiện một đội Xưởng vệ, trực tiếp bắt lấy tên quan sai dẫn đầu
Y cúi đầu thưởng thức chiếc nhẫn trên tay nhàn nhạt ra lệnh: " Tên này dĩ hạ phạm thượng, lơ là nhiệm vụ, giải đi. "
Ở bên đường, trước mắt bao nhiêu người, tên quan sai đoa cứ thế bị khiêng lên, kéo đi rồi.
Mấy tên quan sai còn lại vẻ mặt mờ mịt, thở cũng không dám thở mạnh.
Mọi người đều biết rõ, tên quan sai đi sở dĩ bị giải đi, không phải vì bỏ rơi nhiệm vụ mà là vì đắc tội Quân Diễm Cửu.
Thế cục xem như đã ngã ngũ, nàng lại thắng tuyệt đối, Lục Khanh liền cảm thấy mĩ mãn, cong lên khoé môi.
" Đi thôi. "
" Lục lão bản, đều đã đến giờ cơm, ngài cứ như vậy mà đuổi ta đi? " Quân Diễm Cửu cứ thế nghênh ngang hướng về phiâ tửu lầu
Lục Khanh hối hả chạy theo, sờ sờ bụng nhỏ cười gượng " Vừa rồi hưng phấn quá, nhất thời quên đi cơn đói. "
Hai người trực tiếp lên lầu ba, chọn một bàn cạnh cửa sổ, mở toang ra là có thể thấy phố xá tấp nập. "
Lục Khanh hào phóng đưa thực đơn "Cửu Cửu, ngài tùy ý chọn. "
Quân Diễm Cửu nhìn nàng chăm chú " Không sao, công chúa ăn gì, nô tqif ăn nấy. "
Lục Khanh cũng không thèm khách sáo, cầm lấy thực đơn chỉ vài món, dù sao nàng cũng biết Cửu Cửu nhà nàng thích ăn cái gì.
Không bao lâu sau, một bàn đầy mĩ thực phong phú, hương vị thơm ngon.
Quân Diễm Cửu nhìn đồ ăn trên bàn, có chút kinh ngạc.
Đều là món y thích ăn, gan heo sốt tương, sườn non xào chua ngọt, cà tím nhồi, thịt quế hoa.
Những món này tuy rằng đều là món y thích, nhưng y chưa bao giờ nói rõ, xem ra, " hàng giả " để điều tra hắn đã âm thầm tốn không ít tâm tư.
Đang âm thầm suy nghĩ, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay trắng nõn cầm một đôi đũa.
Lục Khanh hướng y cười ngọt ngào: " Ngài ăn đi, ăn xong còn có dưa hấu ướp lạnh. Đây chính là món giới hạn đó nha. "
Quân Diễm Cửu nhận lấy chiếc đũa, đôi mắt lại hơi nheo lại.
Động tác đưa đũa này tựa hồ nàng rất quen thuộc.
Nếu nàng thật sự là công chúa.
Nàng đường đường là công chúa, lại phải đưa đũa cho ai, tại sao lại phải đưa đũa?
Lục Khanh từ trong tửu lầu bước ra. Trên mặt nàng mang mặt nạ thuộc về " Lục gia ", một tay túm lấy Quân Diễm Cửu.
" Tửu lầu này chính là thuộc về Cửu gia, các người muốn động, đã hỏi ý kiến chưa? "
Lục Khanh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cáo mượn oai hùm, dựa vào thế lực Quân Diễm Cửu.
Quân Diễm Cửu mặt không gợn sóng nhưng lại mang một khí thế áp bách, không thể xâm phạm.
" Ồ? Thì ra là tửu lầu của Cửu gia, thất kính, thất kính. " Mí mắt tên quan sai giật giật, tuy nói rằng sợ hãi, nhưng hắn vẫn minh bạch chủ tử chân chính của mình là ai, chủ tử đã phân phó, chỉ có thể tiếp tục làm căng.
" Vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân. Cửu gia, tửu lầu này của ngài rõ ràng có vấn đề, phải điều tra rõ ràng, nếu không việc này truyền ra ngoài, e rằng thanh danh của ngài ít nhiều có phần tổn hại.
Quân Diễm Cửu mở miệng " Ngươi muốn tra như thế nào? "
Tên quan sai cầm đầu nói: " Dựa theo quy định, tạm dừng buôn bán, tra xét toàn bộ bếp sau, nguyên liệu nấu ăn, gia cụ, chén bát, tra xem nơi nào có vấn đề, thực khách cũng cần được theo dõi tạm thời. "
" Vậy tổn thất này, bổn đốc công phải chịu? Nếu không phải tửu lầu bổn đốc công có vấn đề,ngươi tính đền bù tổn thất này thế nào? "
Tên quan sai tức khắc xấu hổ.
" Xin lỗi Cửu gia, thuộc hạ cũng là phụng mệnh làm việc, theo pháp mà làm. "
Lục Khanh thấy đối phương tình nguyện đắc tội Quân Diễm Cửu, chính là muốn cắn nàng tới cùng, trực tiếp rút kiếm ra cười lạnh.
" Để biết tửu lầu của gia có vấn đề hay không kì thực rất đơn giản, hiện tại mới khai trương quá nửa canh giờ, dạ dày vừa hay chưa tiêu hóa hết, chỉ cần rạch bụng hắn lấy đồ bên trong ra, có phải do đồ ăn của chúng ta hay không, hay là do nguyên nhân nào khác, mọi chuyện đều minh bạch. "
Nói đoạn nàng một tay xách đại một người sùi bọt mép trên đất.
" Ngươi... Ngươi khinh người quá đáng! Ngươi còn có vương pháp không? " Người đàn bà kia tức khắc hoảng sợ, âm thanh đều run lên.
Người nàng đang tóm lấy, chính là con trai ả.
Cả nhà bọn họ ngày thường đều ở chân cầu bên kia mãi nghệ diễn xướng, cái gì cũng diễn, chuyện gì cũng từng gặp qua, chỉ là chưa thấy trường hợp vừa đến đã phải cho người ta mổ bụng.
" A, ở đây, bổn thiếu gia chính là vương pháp, đám ngu muội các ngươi mở to mắt ra mà nhìn, nhìn xem bổn thiếu gia có phải người dễ chọc? "
Nàng nói chuyện, ánh mắt khí phách mà sắc bén đảo qua đám người.
" Yên tâm đi, bổn thiếu gia thứ không thiếu chính là tiền, một mạng này gia dùng một ngàn lượng mua, thế nào? Nếu mổ ra thực bởi vì đồ ăn nhà chúng ta gây ra, gia bồi thường thêm một ngàn lượng, cam tâm tình nguyện bị giải vào nhà lao. Nếu không phải, đừng trách bổn thiếu gia cho cả nhà ngươi đoàn tụ dưới hoàng tuyền. "
Vừa nói vừa hướng kiếm về phía bụng người kia.
Người trong tay lập tức run lên cầm cập, mắt thấy kiếm sắp cắt qua bụng liền lớn giọng gào lên " Không cần! "
Mới vừa rồi còn sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh, hơi thở thoi thóp. " Không phải đồ ăn tửu lầu có vấn đề, là chúng ta, là chúng ta tham tiền, mong vị thiếu gia này bỏ quá cho chúng ta một mạng. "
Quần chúng vây xem lập tức ồ lên.
Lục Khanh cong cong khoé môi, trực tiếp buông tay, người nọ ngã sấp xuống đất, rớt mất hai cái răng.
Quân Diễm Cửu quay đầu, ánh mắt xoáy sâu vào nàng.
Chậc, tiểu nha đầu này, đủ lợi hại.
Quan sai tức khắc bày ra vẻ mặt xấu hổ, lại gật đầu đối Quân Diễm Cửu nói
" Đốc Công đại nhân, đắc tội rồi. "
Nói rồi quay đầu quát mấy tên quan sai đằng sau " Còn không mau áp giải phạm nhân đi! "
Mấy người lăn lóc trên mặt đất ngay lập tức bị khiêng đi.
Ánh mắt Quân Diễm Cửu vẫn lặng lặng dừng lại trên mặt tên quan sai dẫn đầu, ung dung hỏi " Nhà ngươi tên gì? "
Tên quan sát tức khắc khẩn trương, miệng ấp úng " Ti... Ti chức họ Trương, gọi là Trương Đại Thuận. "
Quân Diễm Cửu cong cong khoé môi " Trương đại nhân năng lực phá án hình như không ổn lắm, đối với bổn đốc công còn qua loa có lệ như thế, không biết còn đối với bá tánh như thế nào? "
Tên quan sai trán chảy mồ hôi ròng ròng, sợ hãi " Việc này là do ti chức thất trách, cho ti chức một cơ hội, lần sau ti chức nhất định sẽ lấy công chuộc tội. "
" Lần sau? " Quân Diễm Cửu nhăn mày, lắc lắc ngón tay " Không, ngươi không còn cơ hội. "
Tiếp đó từ sau lưng y xuất hiện một đội Xưởng vệ, trực tiếp bắt lấy tên quan sai dẫn đầu
Y cúi đầu thưởng thức chiếc nhẫn trên tay nhàn nhạt ra lệnh: " Tên này dĩ hạ phạm thượng, lơ là nhiệm vụ, giải đi. "
Ở bên đường, trước mắt bao nhiêu người, tên quan sai đoa cứ thế bị khiêng lên, kéo đi rồi.
Mấy tên quan sai còn lại vẻ mặt mờ mịt, thở cũng không dám thở mạnh.
Mọi người đều biết rõ, tên quan sai đi sở dĩ bị giải đi, không phải vì bỏ rơi nhiệm vụ mà là vì đắc tội Quân Diễm Cửu.
Thế cục xem như đã ngã ngũ, nàng lại thắng tuyệt đối, Lục Khanh liền cảm thấy mĩ mãn, cong lên khoé môi.
" Đi thôi. "
" Lục lão bản, đều đã đến giờ cơm, ngài cứ như vậy mà đuổi ta đi? " Quân Diễm Cửu cứ thế nghênh ngang hướng về phiâ tửu lầu
Lục Khanh hối hả chạy theo, sờ sờ bụng nhỏ cười gượng " Vừa rồi hưng phấn quá, nhất thời quên đi cơn đói. "
Hai người trực tiếp lên lầu ba, chọn một bàn cạnh cửa sổ, mở toang ra là có thể thấy phố xá tấp nập. "
Lục Khanh hào phóng đưa thực đơn "Cửu Cửu, ngài tùy ý chọn. "
Quân Diễm Cửu nhìn nàng chăm chú " Không sao, công chúa ăn gì, nô tqif ăn nấy. "
Lục Khanh cũng không thèm khách sáo, cầm lấy thực đơn chỉ vài món, dù sao nàng cũng biết Cửu Cửu nhà nàng thích ăn cái gì.
Không bao lâu sau, một bàn đầy mĩ thực phong phú, hương vị thơm ngon.
Quân Diễm Cửu nhìn đồ ăn trên bàn, có chút kinh ngạc.
Đều là món y thích ăn, gan heo sốt tương, sườn non xào chua ngọt, cà tím nhồi, thịt quế hoa.
Những món này tuy rằng đều là món y thích, nhưng y chưa bao giờ nói rõ, xem ra, " hàng giả " để điều tra hắn đã âm thầm tốn không ít tâm tư.
Đang âm thầm suy nghĩ, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay trắng nõn cầm một đôi đũa.
Lục Khanh hướng y cười ngọt ngào: " Ngài ăn đi, ăn xong còn có dưa hấu ướp lạnh. Đây chính là món giới hạn đó nha. "
Quân Diễm Cửu nhận lấy chiếc đũa, đôi mắt lại hơi nheo lại.
Động tác đưa đũa này tựa hồ nàng rất quen thuộc.
Nếu nàng thật sự là công chúa.
Nàng đường đường là công chúa, lại phải đưa đũa cho ai, tại sao lại phải đưa đũa?