Chương 32
Đại Đồng được hai người đưa về nhà, bà nội Lưu cả đêm lo lắng, chạy ra đón vào. Bà nội xem từ đầu đến chân, kiểm tra nó có bị thương hay không, thím Giang từ đầu đã nhìn thấy vết thương bị rớm máu trên trán Đại Đồng, vội đem hộp sợ cứu đến.
Lưu Diệp Minh nhìn bà nội Lưu băng lại vết thương cho Đại Đồng, lúc này mới có thể thả lỏng hai vai.
Lưu Diêp Minh: “Bà đừng lo lắng nữa, Đại Đồng nó không sao cả.”
Bà nội Lưu lên tiếng quở trách: “Thằng ranh này, con đi đâu cả đêm không mò về vậy hả.”
Đại Đồng cười cười không nói gì. Trần Đình Y mới bảo nó thứ đó đưa cho bà đi. Nghe vậy, Đại Đồng móc trong túi ra một xấp tiền, nhét vào tay bà nội Lưu: “Bà, con xin lỗi vì đi mà không báo về. Cái này bà hãy giữ đi, sau này con đi làm, tiền đều đưa bà hết.”
Bà nội Lưu nhìn mớ tiền có tờ chẵn, tờ lẻ trong tay, hai mắt rưng rưng, đầy chua xót. Từ sau khi ba mẹ Lưu Diệp Minh mất, bà toàn là người phải đưa tiền ra cho vợ chồng Lưu Thịnh, tiền Lưu Diệp Minh gởi về cũng vào tay bọn họ. Giờ bà đã đi gần hết cuộc đời, mãi mới có thể tìm lại được chút an ủi đã mất từ lâu.
Bà nội Lưu: “Cái này là con vất vả mới có được, đừng học theo Diệp Diệp đưa tiền cho bà. Con còn trẻ còn cần tiền tiêu. Bà già cả rồi, những thứ này bà không cần nữa.”
Đại Đồng nghe vậy, nhìn sang Lưu Diệp Minh ý nhờ hắn nói giúp. Lưu Diệp Minh: “Bà nội cứ cầm đi, xem như Đại Đồng nhờ bà giữ hộ. Đại Đồng còn trẻ, giữ nhiều tiền sẽ dễ trở nên hư hỏng. Bà giữ giúp, cũng xem như tiết kiệm được số tiền đó để sau này nó lấy vợ.”
Đại Đồng gật gật đầu nhìn bà nội Lưu.
Trần Đình Y thấy một màn này, trong lòng tự có một suy nghĩ táo bạo, y nhìn sang Lưu Diệp Minh cười cười ẩn ý.
Cả bốn người nói chuyện lát, bà nội Lưu không rõ từ lúc nào cứ thi thoảng lại nhìn vào Trần Đình Y, vô tình hay cố ý đều là những lúc y đang hướng mắt nhìn Lưu Diệp Minh. Bà nội Lưu đáy mắt đầy vẻ khó nói.
Giống như đã hạ quyết tâm, bà bảo: “Diệp Diệp, bà tự nhiên thèm ăn trái cây, con vào bếp gọt ít trái cây được không. Đại Đồng cũng vào phụ Diệp Diệp đi.”
Lưu Diệp Minh định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt của bà nội Lưu cũng không mở miệng mà kéo Đại Đồng đi vào bếp, trước khi đi cũng không quên nhìn Trần Đình Y.
Trần Đình Y như thể biết được tiếp theo, bà nội Lưu sẽ nói gì, nhưng lại không ngờ bà lại hỏi: " Ba mẹ con vẫn khỏe chứ."
Trần Đình Y bất ngờ vì câu hỏi này, cũng rất nhanh đã trở lại bình thường: “Cả hai đều khỏe ạ.”
Bà nội Lưu lúc này mới cười bảo: “Thời gian trôi qua thật mau, con giờ lớn quá, bà không nhận ra được. Lúc đầu nghe Diệp Diệp giới thiệu, bà cảm thấy cái tên của con rất quen tai, bà già rồi, có một số chuyện lúc trước đã không thể nhớ rõ.”
Trần Đình Y hạ mắt đáp lại: “Không sao đâu ạ, Diệp Diệp cũng không nhận ra con mà.”
Bà nội Lưu hoài niệm về khoảng thời gian đó một lúc, mới hỏi tiếp: “Vậy còn Tinh Tinh, thằng bé đó thế nào rồi?”
Trần Đình Y: “Tinh Tinh hiện tại rất tốt. Sau khi đổi sang họ của mẹ, nó được nhà họ Lí nhận nuôi. Giờ đang làm việc bên cạnh ông chủ của tập đoàn Vũ gia.”
Bà nội Lưu quay đầu nhìn vào bếp, thấy tím Giang đang chỉ hai người kia gọt trái cây, nhìn thêm một lúc nữa mới quay đầu đi: “Sự việc năm đó, người tổn thương nhất có lẽ vẫn là Tinh Tinh và Diệp Diệp. Tinh Tinh thì bà mong nó sau này đừng ôm mãi thù hận. Còn Diệp Diệp, bà nhờ con chăm sóc nó vậy.”
Bà nội Lưu từ lâu đã nhìn ra sự quan tâm đặc biệt mà Trần Đình Y dành cho Lưu Diệp Minh, từ cử chỉ đến lời nói.
Bà nội Lưu: “Con yêu Diệp Diệp nhiều lắm sao? Nó có biết không?”
Trần Đình Y đáp lại: “Nhiều lắm ạ, con cũng không biết Diệp Diệp có chấp nhận không, nhưng con tin dù có chuyện gì, con vẫn luôn ở sau lưng Diệp Diệp.”
Bà nội Lưu hốc mắt đỏ hoe, trong mắt đầy hạnh phúc: “Tốt, tốt, tốt lắm…”
Bà lúc đầu không nhớ ra Trần Đình Y là đứa bé Đình Đình năm đó được ba mẹ cho về đây chơi. Mãi đến khi nãy, bà vô tình thấy vết sẹo ngay đốt ngón tay áp út ở bàn tay trái của y mới có thể nhớ ra. Là năm đó Diệp Diệp, Trần Đình Y và Tinh Tinh lén lút trốn ra ngoài chơi, Diệp Diệp sơ ý Trần Đình Y bị gãy ngón tay phải phẫu thuật nối xương gấp.
Khi đó Trần Đình Y mới mười mấy tuổi nhưng ngoài cau mày ra thì không rơi một giọt nước mắt đau đớn nào. Trái lại Diệp Diệp vì cảm thấy tất cả là lỗi của mình nên đã khóc rất to, mãi đến khi thuốc mê tan hết Trần Đình Y tỉnh dậy dỗ dành Diệp Diệp, bé mới thôi khóc
Lưu Diệp Minh và Đại Đồng lúc này cũng từ trong bếp đi ra, tay cầm theo dĩa trái cây. Nhìn thấy bà nội quay mặt nơi khác, hắn không khỏi lo lắng: “Bà ơi, bà sao vậy?”
Bà nội Lưu cố sức lấy lại bình tĩnh đáp: “Không có gì đâu.”
Lưu Diệp Minh vẫn còn ôm hoài nghi nhìn về Trần Đình Y, chỉ thấy Trần Đình Y mỉm cười tựa như không có gì.
Xế chiều, cần phải về nhà để chuẩn bị cho ngày mai có buổi chụp quảng cáo. Trước khi đi, còn không quên dặn dò Đại Đồng vài câu: “Em sau này ra khỏi nhà phải thông báo một tiếng, giờ em ở cùng bà, không phải cùng hai người kia, đừng có lơ ngơ lại bỏ nhà đi.”
Đại Đồng gật đầu, nhìn bóng xe khuất mất mới đi vào trong nhà.
Trần Đình Y vừa lái xe vừa hỏi:“Diệp Diệp, hay là giờ chúng ta kí hợp đồng luôn đi.”
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y không nói gì, y tiếp tục: “Mã Lương điều tra ra được vài thứ. Nghị Úy hiện tại đang âm thầm đăng kí tên bản quyền của cậu, cũng như có ý định đánh bản quyền những sản phẩm trước đó. Giờ chỉ cần Diệp Diệp đồng ý, tôi sẽ lập tức hoàn thành mọi thủ tục pháp lí, cũng như đăng kí bản quyền tên cậu luôn.”
Lưu Diệp Minh nghe vậy, bực dọc thốt ra ba chữ: “Lão cáo già.”
Nếu lão ta thật sự thành công đăng kí bản quyền, người khác thì không nói, chỉ riêng lão Nghị Úy không cần nghĩ, cũng đủ hiểu lão ta nhất định ghì Lưu Diệp Minh đến chết mới thôi.
Lưu Diệp Minh mím môi, qua lâu sau mới cất giọng: “Anh soạn hợp đồng đi, chúng ta kí ngay.”
Trần Đình Y mỉm cười, ánh mắt xuất hiện một chút ý niệm xấu xa.
Mãi đến khi chỉ cách nhà hai con phố, Lưu Diệp Minh trong thấy bóng dáng ai quen thuộc, vội vàng nói: “Đình Y, ngừng xe một chút.”
Trần Đình Y không nói hai lời, lập tức đạp phanh, Lưu Diệp Minh thấy xe ngừng lại, tung cửa chạy ra ngoài.
Trần Đình Y cũng nhanh chóng theo sau, chạy đến con hẻm cụt nhỏ, không một bóng người mới ngưng lại. Lưu Diệp Minh tóm chặt một tên đàn ông ấn mạnh vào tường.
Thấy cảnh này, Trần Đình Y như thói quen, đảo mắt một vòng kiểm tra xem ở đây có camera không. Thấy không có camera giám sát, đây cũng là ngỏ nhỏ không nhà, mới an tâm một chút.
Lưu Diệp Minh đá một cú thật mạnh vào hông gã ta, khiến gã ngã khụy xuống đất.
Gã đàn ông quát to: “Con mẹ nó mày là thằng nào, mày lấy tư cách gì đánh tao hả?”
Lưu Diệp Minh bồi thêm một cú: “Tôi là ai hả, còn dám hỏi tôi là ai, cũng không mở to mắt nhìn tôi là ai.”
Gã đàn ông chật vật ngẩng đầu nhìn, thấy người đánh mình là Lưu Diệp Minh thì không khỏi hoảng sợ.
Gã đàn ông: “Lưu… Lưu Diệp Minh, sao lại là mày… mày…”
Lưu Diệp Minh nhìn bà nội Lưu băng lại vết thương cho Đại Đồng, lúc này mới có thể thả lỏng hai vai.
Lưu Diêp Minh: “Bà đừng lo lắng nữa, Đại Đồng nó không sao cả.”
Bà nội Lưu lên tiếng quở trách: “Thằng ranh này, con đi đâu cả đêm không mò về vậy hả.”
Đại Đồng cười cười không nói gì. Trần Đình Y mới bảo nó thứ đó đưa cho bà đi. Nghe vậy, Đại Đồng móc trong túi ra một xấp tiền, nhét vào tay bà nội Lưu: “Bà, con xin lỗi vì đi mà không báo về. Cái này bà hãy giữ đi, sau này con đi làm, tiền đều đưa bà hết.”
Bà nội Lưu nhìn mớ tiền có tờ chẵn, tờ lẻ trong tay, hai mắt rưng rưng, đầy chua xót. Từ sau khi ba mẹ Lưu Diệp Minh mất, bà toàn là người phải đưa tiền ra cho vợ chồng Lưu Thịnh, tiền Lưu Diệp Minh gởi về cũng vào tay bọn họ. Giờ bà đã đi gần hết cuộc đời, mãi mới có thể tìm lại được chút an ủi đã mất từ lâu.
Bà nội Lưu: “Cái này là con vất vả mới có được, đừng học theo Diệp Diệp đưa tiền cho bà. Con còn trẻ còn cần tiền tiêu. Bà già cả rồi, những thứ này bà không cần nữa.”
Đại Đồng nghe vậy, nhìn sang Lưu Diệp Minh ý nhờ hắn nói giúp. Lưu Diệp Minh: “Bà nội cứ cầm đi, xem như Đại Đồng nhờ bà giữ hộ. Đại Đồng còn trẻ, giữ nhiều tiền sẽ dễ trở nên hư hỏng. Bà giữ giúp, cũng xem như tiết kiệm được số tiền đó để sau này nó lấy vợ.”
Đại Đồng gật gật đầu nhìn bà nội Lưu.
Trần Đình Y thấy một màn này, trong lòng tự có một suy nghĩ táo bạo, y nhìn sang Lưu Diệp Minh cười cười ẩn ý.
Cả bốn người nói chuyện lát, bà nội Lưu không rõ từ lúc nào cứ thi thoảng lại nhìn vào Trần Đình Y, vô tình hay cố ý đều là những lúc y đang hướng mắt nhìn Lưu Diệp Minh. Bà nội Lưu đáy mắt đầy vẻ khó nói.
Giống như đã hạ quyết tâm, bà bảo: “Diệp Diệp, bà tự nhiên thèm ăn trái cây, con vào bếp gọt ít trái cây được không. Đại Đồng cũng vào phụ Diệp Diệp đi.”
Lưu Diệp Minh định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt của bà nội Lưu cũng không mở miệng mà kéo Đại Đồng đi vào bếp, trước khi đi cũng không quên nhìn Trần Đình Y.
Trần Đình Y như thể biết được tiếp theo, bà nội Lưu sẽ nói gì, nhưng lại không ngờ bà lại hỏi: " Ba mẹ con vẫn khỏe chứ."
Trần Đình Y bất ngờ vì câu hỏi này, cũng rất nhanh đã trở lại bình thường: “Cả hai đều khỏe ạ.”
Bà nội Lưu lúc này mới cười bảo: “Thời gian trôi qua thật mau, con giờ lớn quá, bà không nhận ra được. Lúc đầu nghe Diệp Diệp giới thiệu, bà cảm thấy cái tên của con rất quen tai, bà già rồi, có một số chuyện lúc trước đã không thể nhớ rõ.”
Trần Đình Y hạ mắt đáp lại: “Không sao đâu ạ, Diệp Diệp cũng không nhận ra con mà.”
Bà nội Lưu hoài niệm về khoảng thời gian đó một lúc, mới hỏi tiếp: “Vậy còn Tinh Tinh, thằng bé đó thế nào rồi?”
Trần Đình Y: “Tinh Tinh hiện tại rất tốt. Sau khi đổi sang họ của mẹ, nó được nhà họ Lí nhận nuôi. Giờ đang làm việc bên cạnh ông chủ của tập đoàn Vũ gia.”
Bà nội Lưu quay đầu nhìn vào bếp, thấy tím Giang đang chỉ hai người kia gọt trái cây, nhìn thêm một lúc nữa mới quay đầu đi: “Sự việc năm đó, người tổn thương nhất có lẽ vẫn là Tinh Tinh và Diệp Diệp. Tinh Tinh thì bà mong nó sau này đừng ôm mãi thù hận. Còn Diệp Diệp, bà nhờ con chăm sóc nó vậy.”
Bà nội Lưu từ lâu đã nhìn ra sự quan tâm đặc biệt mà Trần Đình Y dành cho Lưu Diệp Minh, từ cử chỉ đến lời nói.
Bà nội Lưu: “Con yêu Diệp Diệp nhiều lắm sao? Nó có biết không?”
Trần Đình Y đáp lại: “Nhiều lắm ạ, con cũng không biết Diệp Diệp có chấp nhận không, nhưng con tin dù có chuyện gì, con vẫn luôn ở sau lưng Diệp Diệp.”
Bà nội Lưu hốc mắt đỏ hoe, trong mắt đầy hạnh phúc: “Tốt, tốt, tốt lắm…”
Bà lúc đầu không nhớ ra Trần Đình Y là đứa bé Đình Đình năm đó được ba mẹ cho về đây chơi. Mãi đến khi nãy, bà vô tình thấy vết sẹo ngay đốt ngón tay áp út ở bàn tay trái của y mới có thể nhớ ra. Là năm đó Diệp Diệp, Trần Đình Y và Tinh Tinh lén lút trốn ra ngoài chơi, Diệp Diệp sơ ý Trần Đình Y bị gãy ngón tay phải phẫu thuật nối xương gấp.
Khi đó Trần Đình Y mới mười mấy tuổi nhưng ngoài cau mày ra thì không rơi một giọt nước mắt đau đớn nào. Trái lại Diệp Diệp vì cảm thấy tất cả là lỗi của mình nên đã khóc rất to, mãi đến khi thuốc mê tan hết Trần Đình Y tỉnh dậy dỗ dành Diệp Diệp, bé mới thôi khóc
Lưu Diệp Minh và Đại Đồng lúc này cũng từ trong bếp đi ra, tay cầm theo dĩa trái cây. Nhìn thấy bà nội quay mặt nơi khác, hắn không khỏi lo lắng: “Bà ơi, bà sao vậy?”
Bà nội Lưu cố sức lấy lại bình tĩnh đáp: “Không có gì đâu.”
Lưu Diệp Minh vẫn còn ôm hoài nghi nhìn về Trần Đình Y, chỉ thấy Trần Đình Y mỉm cười tựa như không có gì.
Xế chiều, cần phải về nhà để chuẩn bị cho ngày mai có buổi chụp quảng cáo. Trước khi đi, còn không quên dặn dò Đại Đồng vài câu: “Em sau này ra khỏi nhà phải thông báo một tiếng, giờ em ở cùng bà, không phải cùng hai người kia, đừng có lơ ngơ lại bỏ nhà đi.”
Đại Đồng gật đầu, nhìn bóng xe khuất mất mới đi vào trong nhà.
Trần Đình Y vừa lái xe vừa hỏi:“Diệp Diệp, hay là giờ chúng ta kí hợp đồng luôn đi.”
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y không nói gì, y tiếp tục: “Mã Lương điều tra ra được vài thứ. Nghị Úy hiện tại đang âm thầm đăng kí tên bản quyền của cậu, cũng như có ý định đánh bản quyền những sản phẩm trước đó. Giờ chỉ cần Diệp Diệp đồng ý, tôi sẽ lập tức hoàn thành mọi thủ tục pháp lí, cũng như đăng kí bản quyền tên cậu luôn.”
Lưu Diệp Minh nghe vậy, bực dọc thốt ra ba chữ: “Lão cáo già.”
Nếu lão ta thật sự thành công đăng kí bản quyền, người khác thì không nói, chỉ riêng lão Nghị Úy không cần nghĩ, cũng đủ hiểu lão ta nhất định ghì Lưu Diệp Minh đến chết mới thôi.
Lưu Diệp Minh mím môi, qua lâu sau mới cất giọng: “Anh soạn hợp đồng đi, chúng ta kí ngay.”
Trần Đình Y mỉm cười, ánh mắt xuất hiện một chút ý niệm xấu xa.
Mãi đến khi chỉ cách nhà hai con phố, Lưu Diệp Minh trong thấy bóng dáng ai quen thuộc, vội vàng nói: “Đình Y, ngừng xe một chút.”
Trần Đình Y không nói hai lời, lập tức đạp phanh, Lưu Diệp Minh thấy xe ngừng lại, tung cửa chạy ra ngoài.
Trần Đình Y cũng nhanh chóng theo sau, chạy đến con hẻm cụt nhỏ, không một bóng người mới ngưng lại. Lưu Diệp Minh tóm chặt một tên đàn ông ấn mạnh vào tường.
Thấy cảnh này, Trần Đình Y như thói quen, đảo mắt một vòng kiểm tra xem ở đây có camera không. Thấy không có camera giám sát, đây cũng là ngỏ nhỏ không nhà, mới an tâm một chút.
Lưu Diệp Minh đá một cú thật mạnh vào hông gã ta, khiến gã ngã khụy xuống đất.
Gã đàn ông quát to: “Con mẹ nó mày là thằng nào, mày lấy tư cách gì đánh tao hả?”
Lưu Diệp Minh bồi thêm một cú: “Tôi là ai hả, còn dám hỏi tôi là ai, cũng không mở to mắt nhìn tôi là ai.”
Gã đàn ông chật vật ngẩng đầu nhìn, thấy người đánh mình là Lưu Diệp Minh thì không khỏi hoảng sợ.
Gã đàn ông: “Lưu… Lưu Diệp Minh, sao lại là mày… mày…”