Chương 26
Kì thực mà nói, dù biết rõ con người Hạo Kì này ở đời trước gian xảo thế nào, nhưng vẫn không thể tiếp nhận được chuyện gã bán thân thể đổi lấy danh vọng.
Tuần rồi hai thí sinh bị loại, rất may cho Hạo Kì là gã không có trong danh sách đó. Trên mạng xã hội, fan Hạo Kì vẫn đang tranh luận về tài nhập vai của Hạo Kì, cho rằng gã diễn rất tốt, chỉ là đang bị chèn ép mà thôi. Hướng khác thì chê rõ diễn xuất đơ như tượng tạc, hai mắt lờ đờ như buồn ngủ.
Hà Mẫn Mẫn nhận xét phần thi của Hạo Kì và Nghiêm Hi Vi ở mức ổn, cảm xúc của cả hai vừa chạm đến vạch an toàn mà thôi.
Quách Sở cũng có quan điểm với Hà Mẫn Mẫn, chỉ là ông không nói nhiều quá về Hạo Kì, chỉ đơn giản bằng năm từ ‘có tiến bộ một chút’.
Trần Đình Văn nhận xét sâu hơn, chỉ ra khuyết điểm của từng người một, và cách khắc phục. Sau đó lại thêm một câu vô thưởng vô phạt: “Tôi có thee chỉ ra khuyết điểm của các bạn, còn quyết định thay đổi là ở bạn. Hãy đi lên từ thực lực, không dựa vào ai cả. Không vì lí do gì hết, gì bản thân mình thôi.”
Mọi người ai cũng thầm cảm thán vì câu này của y, chỉ riêng Hạo Kì không biết vì sao lại chột dạ, cứng đờ cuối người cảm ơn.
Lưu Diệp Minh nhìn Hạo Kì rồi lại nhìn Nghiêm hi Vi, sau đó nói: “Tôi công nhận sự tiến bôn của cậu. Hạo Kì tuần rồi không thể phát âm rõ lời thoại, nhưng hôm nay cậu đã nói rõ hơn, và nếu cậu đưa thêm cảm xúc vào nữa thì nó sẽ hay hơn. Biểu cảm của cậu vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được. Hy vọng cậu sẽ cải thiện.”
Dù không muốn, nhưng Hạo Kì buộc phải miễn cưỡng cuối đầu cảm ơn.
Lưu Diệp Minh tiếp tục: “Phần Nghiêm Hi Vi, tôi nhìn ra được sự cố gắng của cậu. Tôi đã xem các buổi tập luyện của cậu, ở đây cậu có lẻ người thay đổi nhiều nhất.”
Sau khi kết thúc các phần thi, 100 người kia sẽ bắt đầu bình chọn tại chỗ, Vu Cương vừa rồi đứng đầu, nay xuống đứng thứ 2. Đứng đầu là Kỉ Hoan. Nghiêm Hi Vi tăng 5 hạng lên đứng thứ 18. Hạo Kì tăng 3 hạng đứng vị trí 40.
Trịnh Văn sau khi công bố kết quả bình chọn ngày đầu tiên tại trường quay, liền bắt đầu đưa ra chủ đề cho phần thi sau.
Trịnh Văn: “Các thí sinh sau khi bốc thăm ghép cặp với nhau, mỗi đội cử ra một đại diện lên đây bốc thăm lần nữa chọn chủ đề. Có tất cả 12 chủ đề cho phần thi sau, điều đó có nghĩa là gì mọi người biết không?”
Cả thán phòng như ai oán, Trịnh Văn mỉm cười tiếp tục nói: “48 bạn sẽ chia thành 24 đội, và sẽ có hai đội chung một chủ đề. Các bạn phải đối đầu với nhau, và kịch bản cho vòng thi sau là tự do. Các đội dựa theo chủ đề mà ban tổ chức đưa ra, viết một kịch bản hoàn toàn mới. Còn bây giờ thì gặp lại các bạn vào tuần sau.”
Nhạc hiệu vang lên, kèm theo đó là tiếng than thở của bọn họ: “Làm sao đây, phải viết kịch bản thật à?”
“Tôi nên cầu ông bà phù hộ cho tôi chung đội với Vu Cương.”
“Tôi hy vọng chung đội Kỉ Hoan, nghe nói cậu ta từng viết kịch bản, rất có kinh nghiệm.”
“Top 10 của bảng xếp hạng, ai cũng đỉnh cả. Tôi không mong chung đội, chỉ cần không đối đầu nhau là đủ rồi.”
Số phận thế nào, để hai vị đầu bảng chung đội với nhau. Một người trong số đó cảm thán: “Đội đối đầu với nhóm của Vu Cương, Kỉ Hoan khổ rồi.”
Một người khác khóc không được mà cười cũng không xong: “Tôi với cậu dắt tay nhau đi về.”
Cô gái chung đội thở dài bất lực: “Chúng ta xếp gần cuối bảng, đối đầu hai người đầu bảng. Không cần thi nữa thua rồi.”
Nói xong, hai người nhìn nhau giây lát rồi bật cười.
Nghiêm Hi Vi đứng ở trong gốc khuất, gọi điện cho ai đó, chỉ nghe cậu hỏi: “Anh biểu diễn thế nào rồi?”
Bên kia giọng cưng chiều: “Rất tốt.”
Nghiêm Hi Vi: “Hôm nay em được anh Diệp Diệp khen á, anh ấy bảo em có tiến bộ rất nhiều luôn. Còn nữa vòng sau em chung đội với Hạo Kì.”
Bên kia đáp lại, giọng có pha chút vui vẻ: “Hạo Kì sẽ không làm gì em đâu. Diệp Minh cũng là một người khá tốt, chuyện em với anh. Anh hai không biết tránh để anh hai khó xử, đợi sau khi kết thúc chương trình, anh đưa em về nhà gặp ba mẹ và anh hai.”
Nghiêm Hi Vi ngại ngùng gãi đầu: “Tới đó rồi tính tiếp, em tắt máy đây.”
Ở trong hậu trường, Trần Đình Y gọi cho Mã Lương, dặn dò công việc. Sau đó quay sang nhìn Lưu Diệp Minh đang được thợ trang điểm tẩy trang. Sáng ngày mai có lịch trình tham dự một sự kiện. Lưu Diệp Minh lười về nhà, nên bảo Tào Cận ở lại trường quay, sáng dậy sớm chạy đến nơi tổ chức sự kiện luôn.
Trần Đình Y cũng không muốn về nhà, vốn muốn giúp đưa Lưu Diệp Minh đi, nhưng nhớ đến mối quan hệ của cả hai và thân phận của mình, đưa hắn đến đó lỡ bị người khác bắt gặp, sẽ làm khó cho Lưu Diệp Minh. Chờ sau này cả hai ở bên nhau, y sẽ đường đường chính chính đứng bên cạnh Lưu Diệp Minh.
Lưu Diệp Minh thấy mãi y chưa về, len tiếng hỏi: “Sao anh chưa về?”
Trần Đình Y: “Tôi ở lại, sáng mai tôi đi đến công ty luôn.”
Lưu Diệp Minh thắc mắc: “Công ty gần nhà mà, anh về nhà có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.”
Trần Đình Y chỉ cười không đáp, Lưu Diệp Minh cũng không nói tiếp. Thợ trang điểm rời đi, căn phòng chỉ còn lại hai người ngồi đó, Tào Cận đã đi đến nơi diễn ra sự kiện trước đó để nhìn tổng quan và xác nhận kịch bản, chắc cũng mất vài tiếng.
Không hiểu sao khi ở chung nhà, cả hai luôn tự nhiên giao tiếp, nhưng giờ lại cảm thấy bầu không khí quái lạ đến ngại ngùng, không ai mở miệng nói chuyện với ai. Cứ lâu lâu lại có nhân viên ra vào.
Trần Đình Y lên tiếng trước phá tan sự im lặng: “Diệp Diệp mệt không?”
Lưu Diệp Minh nhẹ giọng: “Có chút chút.”
Trần Đình Y đứng lên, lại tủ đồ của bản thân, kéo ra tấm nệm, trải lên ghế bố, vuốt phẳng hết các nếp nhăn. Một loạt động tác như mây bay nước chảy, quay đầu nhìn Lưu Diệp Minh bảo: “Diệp Diệp đến đây ngủ đi.”
Lưu Diệp Minh nhìn khắp phòng, lại nhìn về chiếc ‘giường’ vừa được Lưu Diệp Minh chuẩn bị: “Hay anh nằm ở đó đi, tôi ngồi trên ghế cũng được.”
Trần Đình Y kiên quyết nhìn hắn, như thể nếu hắn không nằm lên đó ngủ, Trần Đình Y sẽ cứ nhìn mãi như vậy. Lưu Diệp Minh thở dài đầu hàng: "Tôi nằm là được " Ngưng một chút, dường như suy nghĩ thông suốt điều gì, Lưu Diệp Minh quay sang nhìn Trần Đình Y: “Anh cũng lên đây nằm nghỉ đi.”
Nhớ lại lần về nhà Lưu Diệp Minh, cả hai cũng đã cùng nhau nằm chung trên một chiếc giường, cảm giác khi đó của Lưu Diệp Minh là gì nhỉ? Hình như là tim đập rất nhanh…
Trần Đình Y cười: “Cậu nằm bên trong đi, tôi nằm bên ngoài.”
Cái này chỉ là tạm bợ, nên nhỏ hơn nhiều so với giường ở nhà. Cả hai cơ thể đều áp sát vào nhau, hơi ấm từ người còn lại khiến bản thân bất giác có cảm thấy an toàn. Một cảm xúc mãnh liệt trào dâng, Lưu Diệp Minh nghe được tiếng nhịp tim mình và Trần Đình Y đập rất nhanh. Cậu hỏi của Tào Cận ngày hôm đó lại vang lên trong đầu: “Không phải anh ta thích cậu hả?”
Lưu Diệp Minh cũng cảm nhận được có gì đó thay đổi trong lòng mình, từng chút, từng chút một.
Quá mệt cho một ngày quay dài, cả hai rất đã vào giấc ngủ, đến khi nhân viên đi vào, thấy hình ảnh hai vị ảnh đến chen nhau trên chiếc ‘giường’ bé tẹo, nữa người của Lưu Diệp Minh gần như nằm đè lên người Trần Đình Y, hai tay Trần Đình Y ôm lưng hắn.
Cô nhân viên thấy cảnh này, cười tủm tỉm chụp hình lại. Tiếng chụp hình vang lên “tách” khiến cô giật mình, nhìn về phía hai người. Lưu Diệp Minh chỉ khẽ cựa người, lần này đầu hắn chôn sâu vào cổ Trần Đình Y.
Trần Đình Y từ từ mở mắt, thấy cô nhân viên đứng đó, nở nụ cười, đưa ngón trỏ lên miệng. Cô nhân viên gật đầu lia lịa.
Trần Đình Y lại chỉ vào điện thoại, rồi chỉ vào mình, ý bảo cô gởi tấm hình vừa nãy qua. Cô hiểu ý, lập tức gởi qua, điện thoại thông báo nhận được tin nhắn. Cô vội đưa ra giấu ok rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi chốn mật ngọt.
Trần Đình Y lần nữa nhắm mắt, vỗ vỗ lưng Lưu Diệp Minh.
Tuần rồi hai thí sinh bị loại, rất may cho Hạo Kì là gã không có trong danh sách đó. Trên mạng xã hội, fan Hạo Kì vẫn đang tranh luận về tài nhập vai của Hạo Kì, cho rằng gã diễn rất tốt, chỉ là đang bị chèn ép mà thôi. Hướng khác thì chê rõ diễn xuất đơ như tượng tạc, hai mắt lờ đờ như buồn ngủ.
Hà Mẫn Mẫn nhận xét phần thi của Hạo Kì và Nghiêm Hi Vi ở mức ổn, cảm xúc của cả hai vừa chạm đến vạch an toàn mà thôi.
Quách Sở cũng có quan điểm với Hà Mẫn Mẫn, chỉ là ông không nói nhiều quá về Hạo Kì, chỉ đơn giản bằng năm từ ‘có tiến bộ một chút’.
Trần Đình Văn nhận xét sâu hơn, chỉ ra khuyết điểm của từng người một, và cách khắc phục. Sau đó lại thêm một câu vô thưởng vô phạt: “Tôi có thee chỉ ra khuyết điểm của các bạn, còn quyết định thay đổi là ở bạn. Hãy đi lên từ thực lực, không dựa vào ai cả. Không vì lí do gì hết, gì bản thân mình thôi.”
Mọi người ai cũng thầm cảm thán vì câu này của y, chỉ riêng Hạo Kì không biết vì sao lại chột dạ, cứng đờ cuối người cảm ơn.
Lưu Diệp Minh nhìn Hạo Kì rồi lại nhìn Nghiêm hi Vi, sau đó nói: “Tôi công nhận sự tiến bôn của cậu. Hạo Kì tuần rồi không thể phát âm rõ lời thoại, nhưng hôm nay cậu đã nói rõ hơn, và nếu cậu đưa thêm cảm xúc vào nữa thì nó sẽ hay hơn. Biểu cảm của cậu vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được. Hy vọng cậu sẽ cải thiện.”
Dù không muốn, nhưng Hạo Kì buộc phải miễn cưỡng cuối đầu cảm ơn.
Lưu Diệp Minh tiếp tục: “Phần Nghiêm Hi Vi, tôi nhìn ra được sự cố gắng của cậu. Tôi đã xem các buổi tập luyện của cậu, ở đây cậu có lẻ người thay đổi nhiều nhất.”
Sau khi kết thúc các phần thi, 100 người kia sẽ bắt đầu bình chọn tại chỗ, Vu Cương vừa rồi đứng đầu, nay xuống đứng thứ 2. Đứng đầu là Kỉ Hoan. Nghiêm Hi Vi tăng 5 hạng lên đứng thứ 18. Hạo Kì tăng 3 hạng đứng vị trí 40.
Trịnh Văn sau khi công bố kết quả bình chọn ngày đầu tiên tại trường quay, liền bắt đầu đưa ra chủ đề cho phần thi sau.
Trịnh Văn: “Các thí sinh sau khi bốc thăm ghép cặp với nhau, mỗi đội cử ra một đại diện lên đây bốc thăm lần nữa chọn chủ đề. Có tất cả 12 chủ đề cho phần thi sau, điều đó có nghĩa là gì mọi người biết không?”
Cả thán phòng như ai oán, Trịnh Văn mỉm cười tiếp tục nói: “48 bạn sẽ chia thành 24 đội, và sẽ có hai đội chung một chủ đề. Các bạn phải đối đầu với nhau, và kịch bản cho vòng thi sau là tự do. Các đội dựa theo chủ đề mà ban tổ chức đưa ra, viết một kịch bản hoàn toàn mới. Còn bây giờ thì gặp lại các bạn vào tuần sau.”
Nhạc hiệu vang lên, kèm theo đó là tiếng than thở của bọn họ: “Làm sao đây, phải viết kịch bản thật à?”
“Tôi nên cầu ông bà phù hộ cho tôi chung đội với Vu Cương.”
“Tôi hy vọng chung đội Kỉ Hoan, nghe nói cậu ta từng viết kịch bản, rất có kinh nghiệm.”
“Top 10 của bảng xếp hạng, ai cũng đỉnh cả. Tôi không mong chung đội, chỉ cần không đối đầu nhau là đủ rồi.”
Số phận thế nào, để hai vị đầu bảng chung đội với nhau. Một người trong số đó cảm thán: “Đội đối đầu với nhóm của Vu Cương, Kỉ Hoan khổ rồi.”
Một người khác khóc không được mà cười cũng không xong: “Tôi với cậu dắt tay nhau đi về.”
Cô gái chung đội thở dài bất lực: “Chúng ta xếp gần cuối bảng, đối đầu hai người đầu bảng. Không cần thi nữa thua rồi.”
Nói xong, hai người nhìn nhau giây lát rồi bật cười.
Nghiêm Hi Vi đứng ở trong gốc khuất, gọi điện cho ai đó, chỉ nghe cậu hỏi: “Anh biểu diễn thế nào rồi?”
Bên kia giọng cưng chiều: “Rất tốt.”
Nghiêm Hi Vi: “Hôm nay em được anh Diệp Diệp khen á, anh ấy bảo em có tiến bộ rất nhiều luôn. Còn nữa vòng sau em chung đội với Hạo Kì.”
Bên kia đáp lại, giọng có pha chút vui vẻ: “Hạo Kì sẽ không làm gì em đâu. Diệp Minh cũng là một người khá tốt, chuyện em với anh. Anh hai không biết tránh để anh hai khó xử, đợi sau khi kết thúc chương trình, anh đưa em về nhà gặp ba mẹ và anh hai.”
Nghiêm Hi Vi ngại ngùng gãi đầu: “Tới đó rồi tính tiếp, em tắt máy đây.”
Ở trong hậu trường, Trần Đình Y gọi cho Mã Lương, dặn dò công việc. Sau đó quay sang nhìn Lưu Diệp Minh đang được thợ trang điểm tẩy trang. Sáng ngày mai có lịch trình tham dự một sự kiện. Lưu Diệp Minh lười về nhà, nên bảo Tào Cận ở lại trường quay, sáng dậy sớm chạy đến nơi tổ chức sự kiện luôn.
Trần Đình Y cũng không muốn về nhà, vốn muốn giúp đưa Lưu Diệp Minh đi, nhưng nhớ đến mối quan hệ của cả hai và thân phận của mình, đưa hắn đến đó lỡ bị người khác bắt gặp, sẽ làm khó cho Lưu Diệp Minh. Chờ sau này cả hai ở bên nhau, y sẽ đường đường chính chính đứng bên cạnh Lưu Diệp Minh.
Lưu Diệp Minh thấy mãi y chưa về, len tiếng hỏi: “Sao anh chưa về?”
Trần Đình Y: “Tôi ở lại, sáng mai tôi đi đến công ty luôn.”
Lưu Diệp Minh thắc mắc: “Công ty gần nhà mà, anh về nhà có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.”
Trần Đình Y chỉ cười không đáp, Lưu Diệp Minh cũng không nói tiếp. Thợ trang điểm rời đi, căn phòng chỉ còn lại hai người ngồi đó, Tào Cận đã đi đến nơi diễn ra sự kiện trước đó để nhìn tổng quan và xác nhận kịch bản, chắc cũng mất vài tiếng.
Không hiểu sao khi ở chung nhà, cả hai luôn tự nhiên giao tiếp, nhưng giờ lại cảm thấy bầu không khí quái lạ đến ngại ngùng, không ai mở miệng nói chuyện với ai. Cứ lâu lâu lại có nhân viên ra vào.
Trần Đình Y lên tiếng trước phá tan sự im lặng: “Diệp Diệp mệt không?”
Lưu Diệp Minh nhẹ giọng: “Có chút chút.”
Trần Đình Y đứng lên, lại tủ đồ của bản thân, kéo ra tấm nệm, trải lên ghế bố, vuốt phẳng hết các nếp nhăn. Một loạt động tác như mây bay nước chảy, quay đầu nhìn Lưu Diệp Minh bảo: “Diệp Diệp đến đây ngủ đi.”
Lưu Diệp Minh nhìn khắp phòng, lại nhìn về chiếc ‘giường’ vừa được Lưu Diệp Minh chuẩn bị: “Hay anh nằm ở đó đi, tôi ngồi trên ghế cũng được.”
Trần Đình Y kiên quyết nhìn hắn, như thể nếu hắn không nằm lên đó ngủ, Trần Đình Y sẽ cứ nhìn mãi như vậy. Lưu Diệp Minh thở dài đầu hàng: "Tôi nằm là được " Ngưng một chút, dường như suy nghĩ thông suốt điều gì, Lưu Diệp Minh quay sang nhìn Trần Đình Y: “Anh cũng lên đây nằm nghỉ đi.”
Nhớ lại lần về nhà Lưu Diệp Minh, cả hai cũng đã cùng nhau nằm chung trên một chiếc giường, cảm giác khi đó của Lưu Diệp Minh là gì nhỉ? Hình như là tim đập rất nhanh…
Trần Đình Y cười: “Cậu nằm bên trong đi, tôi nằm bên ngoài.”
Cái này chỉ là tạm bợ, nên nhỏ hơn nhiều so với giường ở nhà. Cả hai cơ thể đều áp sát vào nhau, hơi ấm từ người còn lại khiến bản thân bất giác có cảm thấy an toàn. Một cảm xúc mãnh liệt trào dâng, Lưu Diệp Minh nghe được tiếng nhịp tim mình và Trần Đình Y đập rất nhanh. Cậu hỏi của Tào Cận ngày hôm đó lại vang lên trong đầu: “Không phải anh ta thích cậu hả?”
Lưu Diệp Minh cũng cảm nhận được có gì đó thay đổi trong lòng mình, từng chút, từng chút một.
Quá mệt cho một ngày quay dài, cả hai rất đã vào giấc ngủ, đến khi nhân viên đi vào, thấy hình ảnh hai vị ảnh đến chen nhau trên chiếc ‘giường’ bé tẹo, nữa người của Lưu Diệp Minh gần như nằm đè lên người Trần Đình Y, hai tay Trần Đình Y ôm lưng hắn.
Cô nhân viên thấy cảnh này, cười tủm tỉm chụp hình lại. Tiếng chụp hình vang lên “tách” khiến cô giật mình, nhìn về phía hai người. Lưu Diệp Minh chỉ khẽ cựa người, lần này đầu hắn chôn sâu vào cổ Trần Đình Y.
Trần Đình Y từ từ mở mắt, thấy cô nhân viên đứng đó, nở nụ cười, đưa ngón trỏ lên miệng. Cô nhân viên gật đầu lia lịa.
Trần Đình Y lại chỉ vào điện thoại, rồi chỉ vào mình, ý bảo cô gởi tấm hình vừa nãy qua. Cô hiểu ý, lập tức gởi qua, điện thoại thông báo nhận được tin nhắn. Cô vội đưa ra giấu ok rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi chốn mật ngọt.
Trần Đình Y lần nữa nhắm mắt, vỗ vỗ lưng Lưu Diệp Minh.