Chương 20
Nói đến Hạo Kì, mọi người ai cũng im lặng, Hà Mẫn Mẫn cất giọng thì thầm, mở cuối sổ tay ra: “Vấn đề nghiêm trọng đây.” Chỉ cần một câu này đã khiến Hạo Kì không rét cũng run.
Hà Mẫn Mẫn giơ cuối sổ tay lên, cả một trang giấy đều chi chít chữ: “Đây là những phần sai sót của Hạo Kì.” Cô lật ra những trang phía trước nữa: “Còn đây là của những thí sinh của phần thi trước.” Quá rõ ràng, một mình Hạo Kì chiếm hết hai mặt giấy.
Quách Sở thả người ngã ra sau, như muốn nương nhờ tựa lưng chống đỡ: “Nói sao nhỉ, tôi chưa xem phim của cậu đóng nên tôi không biết là do diễn xuất của cậu luôn như vậy, hay là tham gia vào đây cậu mới như vậy.”
Quách Sở khoanh tay nhìm đăm đăm vào Hạo Kì, khiến gã cảm thấy cả cơ thể như bị đóng đinh cứng không thể di chuyển. Hạo Kì tự tin bản thân diễn xuất rất tốt, chẳng qua là do phải đảm nhận vai của Lưu Diệp Minh khiến gã cảm thấy khó chịu.
Hạo Kì nắm chặt hay tay thành nắm đấm, tự tìm cái cớ cho mình. Đổ mọi lỗi lầm lên đầu Vu Cương, chỉ vì Vu Cương nhất định giành vai người cha già này, nếu được diễn vai người cha…
Mạch suy nghĩ Hạo Kì bị gián đoạn khi có ai đó gọi: “Hạo Kì.”
Lưu Diệp Minh bày ra vẻ mặt thất vọng, hỏi một câu hỏi khiến tất cả thí sinh ai cũng đều chột dạ câm nín: “Một tuần qua cậu đã làm gì?”
Hạo Kì im lặng không nên tiếng, Lưu Diệp Minh tiếp tục: “Những người thi trước ít ra tôi còn có thể nhận xét được, nhưng tôi lại không có một từ gì để hình dung được cảm xúc của tôi lúc này.”
Trần Đình Y từ nãy đến giờ vẫn luôn để ý quan sát Hạo Kì, y khẽ cau mày:" Cậu ghét vai diễn này sao?"
Hạo Kì kinh ngạc nhìn Trần Đình Y, Trần Đình Y tiếp tục: “Cậu ghét vai diễn hay ghét người diễn?”
Quách Sở nhìn ba vị giám khảo, trong lòng cũng có đáp á, ông nói: “Vậy hay là hai cậu thử đổi vai cho nhau đi.”
Trịnh Văn nhìn ba người còn lại thấy không ai nói gì, mới chấp nhận: “Vậy Hạo Kì và Vu Cương đổi ai cho nhau thử xem.”
Vài phút trôi qua, Quách Sở bất lực đến bật cười: “Tôi tự hỏi sao tôi lại đề nghị đổi vai. Cậu không điều khiển được biểu cảm của cậu.”
Trịnh Văn nhìn Hà Mẫn Mẫn cuối đầu, biết cô có lẻ đã thật sự tức giận rồi. Hà Mẫn Mẫn chủ động tắc mic, không muốn lên tiếng. Trần Đình Y cũng ngao ngán. Trịnh Văn thấy vậy, lên tiếng giải vây: “Hai cậu về chỗ được rồi, lần sau cố gắng sẽ được. Không sao hết.”
Vu Cương là người không dễ bị tác động, chuyện Hạo Kì bị mắng không liên quan đến bản thân mình, nên rất vui vẻ mà cười đùa với bạn bè. Phần Hạo Kì bị nói đến nghẹn, hai má nóng rát. Sự xấu hổ khiến gã quên mất hình tượng trở nên cọc cằn, cô nàng ngồi gần gã thấy nét mặt của gã, không khỏi muốn hỏi han nhưng liền bị gã liếc nhìn. Cô nàng cảm thấy uất ức, liền muốn đổi chỗ ngồi khác. Chắc vì có Hạo Kì làm gương, nên những người còn lại phát huy ổn định hơn rất nhiều.
Các phần thi sau khi kết thúc, Trịnh Văn mới lên tiếng: “Vòng một các bạn hoàn thành rất tốt. Có vài bạn kỉ năng diễn xuất còn yếu nhưng không sao cả, con đường còn có thể đi thì cứ can đảm bước tiếp. Hy vọng vòng hai sẽ thấy được sự bức phá từ các bạn… Nhưng.”
Các thí sinh vừa thả lỏng, lại vì chữ ‘nhưng’ này đánh một đòn chí mạng vào người.
Trịnh Văn: “Nhưng các bạn không để ý gì khác ở trường quay sao?”
Mọi người bắt đầu nháo nhào hết cả lên, sự hoang mang của các thí sinh được camera quay lại toàn bộ. Phía biên tập rất hài lòng với kết quả này.
Trịnh Văn: “Các bạn biết sau lưng bốn vị giám khảo là gì không?.. Xin mời…”
Ánh đèn chói rọi vào khu vực phía sau bốn vị giám khảo, cánh cửa lần nữa mở ra…
“Ôi mẹ ơi…”
“Đây là… sao lại…”
" Tôi không nghĩ chương trình lại có thể chơi lớn đến như vậy, ghê thật."
Không khi trường quay nóng lên hơn bao giờ hết, tổ sản xuất mỉm cười đầy ẩn ý. Trịnh Văn vẫy tay chào: “Xin chào mọi người.”
Đằng sau cánh cửa đó là nhóm 100 người, 100 người này đều là các tiền bối đã vào nghề từ rât sớm và có nhiều danh tiếng cũng như chỗ đứng nhất định trong lòng khán giả. Cô gái từng bảo chương trình muốn ké fame mình bắt đầu sợ hãi. Cô không biết liệu tuần trước bọn họ có ở đây hay không, nếu như có thì những gì cô nói hôm đó đều bị họ nghe được, về sau làm sao có thể tiếp tục ở trong giới.
Trịnh Văn mỉm cười: “Chắc mọi người đã biết những người ngồi trên đó rồi nhỉ. Họ là những tiền bối có thâm niên trong nghề, những người sẽ bỏ phiếu đánh giá xếp hạng trực tiếp. Bốn vị giám khảo là người chọn ra diễn viên xuất sắc nhất trong các phần thi.”
100 người, mỗi người có 5 lượt bình chọn mỗi ngày, và chỉ vote tối đa 5 người. Vì đều là những người đi lên từ thực lực, cho nên bọn họ đều rất công tâm.
Lúc Lưu Diệp Minh khi nhận được kịch bản này, cũng không khỏi ngẩng người. Luôn biết Trần Đình Y rất có địa vị, nhưng không ngờ y lại có thể làm được cả việc mời 100 người hợp tác tham gia. Khi mở cuộc hợp gặp gỡ, Lưu Diệp Minh vẫn còn rất hoài nghi nhân sinh.
Lần chấm điểm xếp hạng diễn ra trong sự bàng hoàng của 50 thí sinh. Hạo Kì nhìn một lượt, muốn tìm kiếm người quen, nhưng càng nhìn ki càng sợ hãi. Gã muốn dựa vào đây là từ từ bước lên cao, đè bẹp Lưu Diệp Minh, muốn lão già Nghị Uy thấy một mình gã vẫn có thể giúp trụ vững công ty. Đến khi thấy bóng người đàn ông quen thuộc. Hạo Kì đáy mắt mới có chút hy vọng, nhưng người kia không nhìn gã. Niềm hy vọng vừa lóe lên đã bị dập tắt, trong đôi con ngươi đen láy chỉ để lại sự chán ghét.
Sau khi buổi quay hình kết thúc, Hạo Kì gởi đi một tin nhắn, nội dung chỉ đơn giản là một đoạn clip dài 1p23. Gởi xong gã cười vui vẻ về lại kí túc xá.
_____
Lưu Diệp Minh bảo Tào Cận bản thân phải về nhà đón bà lên, nhưng giờ đã khuya nên có lẽ chiều mai mới về đến: “Anh Cận cho ngươig đến quét dọn căn nhà đi, em về đón bà lên.”
Tào Cận đem túi xách bỏ vào cốp giúp Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y, đóng cốp xe rồi nói: “Lúc cậu nhắn tin, anh đã kêu người đến dọn rồi. Ở đó gần công viên, anh cũng đã thuê thêm người giúp việc cũng một cô hộ lí chăm sóc bà. Thời gan này cậu cứ an tâm.”
Lưu Diệp Minh ngồi vào xe: “Cảm ơn anh Cận, em với Đình Y đi đón bà, chuyện ở đây vất vả cho anh rồi.”
Tài Cận cười: “Đi cẩn thận, trời cũng khuya, mệt quá thì ngưng lại tìm nơi ngủ một giấc.”
Lưu Diệp Minh: “Em biết rồi, vậy em đi đây.”
Trần Đình Y gật đầu với Lưu Diệp Minh rồi lái xe đi.
Vừa hay điện thoại Tào Cận vang lên, mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Chí Vân, đang định làm lơ thì thêm một thông báo tin nhắn khác gởi đến. Mở ra xem thì thấy Chí Vân gởi một file tài liệu cùng dòng tin nhắn: “Em xem rồi lưu giữ cẩn thận, về nhà chúng ta nói tiếp.”
Tào Cận mở file ra, nhìn thấy hình ảnh cũng thông tin bên trong không tránh khỏi kinh ngạc. Chí Vân từ nơi đâu có những thứ này.
Hà Mẫn Mẫn giơ cuối sổ tay lên, cả một trang giấy đều chi chít chữ: “Đây là những phần sai sót của Hạo Kì.” Cô lật ra những trang phía trước nữa: “Còn đây là của những thí sinh của phần thi trước.” Quá rõ ràng, một mình Hạo Kì chiếm hết hai mặt giấy.
Quách Sở thả người ngã ra sau, như muốn nương nhờ tựa lưng chống đỡ: “Nói sao nhỉ, tôi chưa xem phim của cậu đóng nên tôi không biết là do diễn xuất của cậu luôn như vậy, hay là tham gia vào đây cậu mới như vậy.”
Quách Sở khoanh tay nhìm đăm đăm vào Hạo Kì, khiến gã cảm thấy cả cơ thể như bị đóng đinh cứng không thể di chuyển. Hạo Kì tự tin bản thân diễn xuất rất tốt, chẳng qua là do phải đảm nhận vai của Lưu Diệp Minh khiến gã cảm thấy khó chịu.
Hạo Kì nắm chặt hay tay thành nắm đấm, tự tìm cái cớ cho mình. Đổ mọi lỗi lầm lên đầu Vu Cương, chỉ vì Vu Cương nhất định giành vai người cha già này, nếu được diễn vai người cha…
Mạch suy nghĩ Hạo Kì bị gián đoạn khi có ai đó gọi: “Hạo Kì.”
Lưu Diệp Minh bày ra vẻ mặt thất vọng, hỏi một câu hỏi khiến tất cả thí sinh ai cũng đều chột dạ câm nín: “Một tuần qua cậu đã làm gì?”
Hạo Kì im lặng không nên tiếng, Lưu Diệp Minh tiếp tục: “Những người thi trước ít ra tôi còn có thể nhận xét được, nhưng tôi lại không có một từ gì để hình dung được cảm xúc của tôi lúc này.”
Trần Đình Y từ nãy đến giờ vẫn luôn để ý quan sát Hạo Kì, y khẽ cau mày:" Cậu ghét vai diễn này sao?"
Hạo Kì kinh ngạc nhìn Trần Đình Y, Trần Đình Y tiếp tục: “Cậu ghét vai diễn hay ghét người diễn?”
Quách Sở nhìn ba vị giám khảo, trong lòng cũng có đáp á, ông nói: “Vậy hay là hai cậu thử đổi vai cho nhau đi.”
Trịnh Văn nhìn ba người còn lại thấy không ai nói gì, mới chấp nhận: “Vậy Hạo Kì và Vu Cương đổi ai cho nhau thử xem.”
Vài phút trôi qua, Quách Sở bất lực đến bật cười: “Tôi tự hỏi sao tôi lại đề nghị đổi vai. Cậu không điều khiển được biểu cảm của cậu.”
Trịnh Văn nhìn Hà Mẫn Mẫn cuối đầu, biết cô có lẻ đã thật sự tức giận rồi. Hà Mẫn Mẫn chủ động tắc mic, không muốn lên tiếng. Trần Đình Y cũng ngao ngán. Trịnh Văn thấy vậy, lên tiếng giải vây: “Hai cậu về chỗ được rồi, lần sau cố gắng sẽ được. Không sao hết.”
Vu Cương là người không dễ bị tác động, chuyện Hạo Kì bị mắng không liên quan đến bản thân mình, nên rất vui vẻ mà cười đùa với bạn bè. Phần Hạo Kì bị nói đến nghẹn, hai má nóng rát. Sự xấu hổ khiến gã quên mất hình tượng trở nên cọc cằn, cô nàng ngồi gần gã thấy nét mặt của gã, không khỏi muốn hỏi han nhưng liền bị gã liếc nhìn. Cô nàng cảm thấy uất ức, liền muốn đổi chỗ ngồi khác. Chắc vì có Hạo Kì làm gương, nên những người còn lại phát huy ổn định hơn rất nhiều.
Các phần thi sau khi kết thúc, Trịnh Văn mới lên tiếng: “Vòng một các bạn hoàn thành rất tốt. Có vài bạn kỉ năng diễn xuất còn yếu nhưng không sao cả, con đường còn có thể đi thì cứ can đảm bước tiếp. Hy vọng vòng hai sẽ thấy được sự bức phá từ các bạn… Nhưng.”
Các thí sinh vừa thả lỏng, lại vì chữ ‘nhưng’ này đánh một đòn chí mạng vào người.
Trịnh Văn: “Nhưng các bạn không để ý gì khác ở trường quay sao?”
Mọi người bắt đầu nháo nhào hết cả lên, sự hoang mang của các thí sinh được camera quay lại toàn bộ. Phía biên tập rất hài lòng với kết quả này.
Trịnh Văn: “Các bạn biết sau lưng bốn vị giám khảo là gì không?.. Xin mời…”
Ánh đèn chói rọi vào khu vực phía sau bốn vị giám khảo, cánh cửa lần nữa mở ra…
“Ôi mẹ ơi…”
“Đây là… sao lại…”
" Tôi không nghĩ chương trình lại có thể chơi lớn đến như vậy, ghê thật."
Không khi trường quay nóng lên hơn bao giờ hết, tổ sản xuất mỉm cười đầy ẩn ý. Trịnh Văn vẫy tay chào: “Xin chào mọi người.”
Đằng sau cánh cửa đó là nhóm 100 người, 100 người này đều là các tiền bối đã vào nghề từ rât sớm và có nhiều danh tiếng cũng như chỗ đứng nhất định trong lòng khán giả. Cô gái từng bảo chương trình muốn ké fame mình bắt đầu sợ hãi. Cô không biết liệu tuần trước bọn họ có ở đây hay không, nếu như có thì những gì cô nói hôm đó đều bị họ nghe được, về sau làm sao có thể tiếp tục ở trong giới.
Trịnh Văn mỉm cười: “Chắc mọi người đã biết những người ngồi trên đó rồi nhỉ. Họ là những tiền bối có thâm niên trong nghề, những người sẽ bỏ phiếu đánh giá xếp hạng trực tiếp. Bốn vị giám khảo là người chọn ra diễn viên xuất sắc nhất trong các phần thi.”
100 người, mỗi người có 5 lượt bình chọn mỗi ngày, và chỉ vote tối đa 5 người. Vì đều là những người đi lên từ thực lực, cho nên bọn họ đều rất công tâm.
Lúc Lưu Diệp Minh khi nhận được kịch bản này, cũng không khỏi ngẩng người. Luôn biết Trần Đình Y rất có địa vị, nhưng không ngờ y lại có thể làm được cả việc mời 100 người hợp tác tham gia. Khi mở cuộc hợp gặp gỡ, Lưu Diệp Minh vẫn còn rất hoài nghi nhân sinh.
Lần chấm điểm xếp hạng diễn ra trong sự bàng hoàng của 50 thí sinh. Hạo Kì nhìn một lượt, muốn tìm kiếm người quen, nhưng càng nhìn ki càng sợ hãi. Gã muốn dựa vào đây là từ từ bước lên cao, đè bẹp Lưu Diệp Minh, muốn lão già Nghị Uy thấy một mình gã vẫn có thể giúp trụ vững công ty. Đến khi thấy bóng người đàn ông quen thuộc. Hạo Kì đáy mắt mới có chút hy vọng, nhưng người kia không nhìn gã. Niềm hy vọng vừa lóe lên đã bị dập tắt, trong đôi con ngươi đen láy chỉ để lại sự chán ghét.
Sau khi buổi quay hình kết thúc, Hạo Kì gởi đi một tin nhắn, nội dung chỉ đơn giản là một đoạn clip dài 1p23. Gởi xong gã cười vui vẻ về lại kí túc xá.
_____
Lưu Diệp Minh bảo Tào Cận bản thân phải về nhà đón bà lên, nhưng giờ đã khuya nên có lẽ chiều mai mới về đến: “Anh Cận cho ngươig đến quét dọn căn nhà đi, em về đón bà lên.”
Tào Cận đem túi xách bỏ vào cốp giúp Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y, đóng cốp xe rồi nói: “Lúc cậu nhắn tin, anh đã kêu người đến dọn rồi. Ở đó gần công viên, anh cũng đã thuê thêm người giúp việc cũng một cô hộ lí chăm sóc bà. Thời gan này cậu cứ an tâm.”
Lưu Diệp Minh ngồi vào xe: “Cảm ơn anh Cận, em với Đình Y đi đón bà, chuyện ở đây vất vả cho anh rồi.”
Tài Cận cười: “Đi cẩn thận, trời cũng khuya, mệt quá thì ngưng lại tìm nơi ngủ một giấc.”
Lưu Diệp Minh: “Em biết rồi, vậy em đi đây.”
Trần Đình Y gật đầu với Lưu Diệp Minh rồi lái xe đi.
Vừa hay điện thoại Tào Cận vang lên, mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Chí Vân, đang định làm lơ thì thêm một thông báo tin nhắn khác gởi đến. Mở ra xem thì thấy Chí Vân gởi một file tài liệu cùng dòng tin nhắn: “Em xem rồi lưu giữ cẩn thận, về nhà chúng ta nói tiếp.”
Tào Cận mở file ra, nhìn thấy hình ảnh cũng thông tin bên trong không tránh khỏi kinh ngạc. Chí Vân từ nơi đâu có những thứ này.