Chương 15
Buổi quảng bá phim kết thúc, Trần Đình Y mãi nhìn theo bóng dáng người phóng viên bí ẩn đó.
Ở hầm đỗ xe, người kia vừa vào xe, tháo nón và khẩu trang xuống, là một khuôn mặt quen thuộc trong showbiz, gã gởi đoạn phỏng vấn vừa rồi cho Nghị Úy, tin nhắn vừa được gởi, ngoài xe vang lên tiếng gõ cửa.
Gã hốt hoảng nhìn ra, Trần Đình Y nhìn gã mỉm cười, ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý: "Không ngờ một đạo diễn hình ảnh nổi tiếng như anh Tạ đây, lại có thể hạ mình làm phóng viên cho bộ phim của chúng tôi, thật vinh hạnh."
Tạ Trình mở to mắt kinh sợ: "Trần Đình Y?"
Trần Đình Y: "Nghị Úy kêu cậu đến đây?"
Nghị Úy thu lại nét mặt kinh hoàng, điềm nhiên đáp: "Đúng vậy, dù sao hợp đồng với công ty của Diệp Minh đã kết thúc, nhưng dù sao thì cũng là ngươig cũ của công ty."
Trần Đình Y không tiếp ời, mỉm cười rồi ung dung quanh người rời đi. Tạ Trình phía sau lưng cảm giác bị áp bức không tả nổi.
Có tin đồn rằng Trần Đình Y gia cảnh không hề như những gì mà người ta biết về y. Có tin bảo rằng y có một chân trong giới xã hội đen, cũng có một chân trong giới cảnh sát.
Tạ Trình trước khi trở thành một đạo diễn hình ảnh có tiếng trơi showbiz, gã ta từng là chó săn cho cánh báo chí. Chỉ có mình gã biết những tin đồn đó đều là sự thật. Nếu không phải có người uy hiếp, đốt hết những tư liệu đó thì gã đã công bố ra cho tất cả đều biết.
______________
Sau gần một tháng quảng bá phim, cuối cùng cả đoàn cũng quay lại thành phố. Tào Cận ngồi trên ghế, hai chân co lại, vừa ăn bánh vừa xem phim nói: "Diệp Minh, ngày mốt cậu phải dọn đi rồi, nhà cậu nhờ tôi mua vẫn đang trong quá trình hoàn thành giấy tờ. Xong hết giấy tờ cũng phải cãi tạo lại nữa, căn nhà tuy đẹp nhưng có vài nơi xuống cấp rồi."
Lưu Diệp Minh đọc kịch bản chương trình, ngước mắt nhìn: "Vậy em phải ở đâu?"
Tào Cận: "Nhà tôi không thể được."
Lưu Diệp Minh: "Chí Vân vẫn còn ở đó à?"
Tào Cận: "..."
Lưu Diệp Minh: "..."
'ting ting'
Chuông cửa reo lên, Tào Cận quơ tay: "Cậu mở cửa đi, anh Cận nay mệt lắm."
Lưu Diệp Minh liếc xéo Tào Cận, vừa mở cửa vừa lẩm bẩm: "Bình thường đâu ai đến đây, nay sao lại có người vậy?"
Trần Đình Y: "Hôm nay không để tôi chờ ngoài cửa nữa sao?"
Lưu Diệp Minh đầu nổi gân xanh, mỉm cười gượng gạo: "Ha ha ha, anh đến tìm tôi sao?"
Tào Cận ngồi bên trong, thấy động tĩnh lên tiếng hỏi: "Ai vậy?"
Vừa quay đầu thấy khuôn mặt người đến, buột miệng nói ra hai chữ mà nếu lên song TV sẽ thành tiếp "bíp bíp"...
Trần Đình Y mỉm cười: "Tôi vào được không?"
Lưu Diệp Minh miễn cưỡng tránh một bên cho y vào.
Lưu Diệp Minh: "Anh đến có việc gì không?"
Trần Đình Y: "Tôi tìm cậu nói về chuyện chương trình diễn viên tài năng."
Lưu Diệp Minh: "Sao anh không bàn qua với tổ sản xuất, hay mở cuộc họp, tìm tới tận đây bàn luôn à?"
Trần Đình Y: " Ngoài chuyện đó ra thì vẫn còn chuyện khác quan trọng hơn nữa?"
Lưu Diệp Minh: "Chuyện gì?"
Tào Cận nhìn cách hai người nói chuyện, trong lòng cứ lên rồi lại xuống. Sau đó nhìn qua Trần Đình Y, lại ngộ ra điều gì đó mà trầm mặt.
Như để chứng minh cho suy nghĩ của Tào Cận, Trần Đình Y nói: "Căn nhà này là của công ty cấp cho cậu, giờ không còn họp đồng, cậu cũng phải dọn khỏi đây rồi. Cậu sắp tới ở đâu?"
Tào Cận biết ý đồ của tên này, lúc ở nhà Chí Vân luôn theo sau gã, nên biết chuyện mua nhà của Lưu Diệp Minh, Trần Đình Y nhất định là nghe Chí Vân nói mà đến đây.
Lưu Diệp Minh thở dài, trong giọng nói mang theo muộn phiền: "Tôi mua nhà rồi, nhưng vẫn cần phải cải tạo lại, có lẽ ở khác sạn vài ngày."
Trần Đình Y giả vờ ngạc nhiên, diễn ra nét bất ngờ không chút dấu vết: "Mất bao lâu mới xong?"
Lưu Diệp Minh nhìn Tào Cận, gã giơ một ngón tay lên: "Một tháng."
Lưu Diệp Minh nét mặt càng khó coi. Trong lòng đầy mắng chửi: "Một tháng phải ở khách sạn ư? Một đêm đã tốn hết nhiêu đó tiền, giờ tận một tháng, còn cả tiền sửa nhà nữa... Ôi tiền ơi, đừng bay đi mà."
Trần Đình Y khẽ cười, bắt đầu dụ dỗ: "Vậy cậu đến ở với tôi đi."
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận: "..."
Lưu Diệp Minh mỉm cười, khóe môi hơi giật giật: "Trần lão sư, anh đùa tôi phải không? Cho dù chúng ta có từng cùng đóng phim chung, còn sắp đến quay chung chương trình, mà tôi không nghĩ tôi có thể ở nhờ nhà anh đâu."
Lưu Diệp Minh vẫn nhớ rõ Trần Đình Y là đối thủ của mình, kiếp trước cũng chính y gián tiếp hại hắn mất đi toàn bộ mọi thứ, bằng không hắn sẽ không phải....
Trần Đình Y vẫn cười tươi đáp: "Nhà tôi gần trường quay lắm, cậu qua ở tôi không lấy tiền nhà của cậu."
Lưu Diệp Minh nghe bốn chữ "không tốn tiền nhà." Trong tâm hơi dao động. Ngoài mặt vẫn từ chối: "Tôi thấy không thích hợp lắm."
Trần Đình Y tiếp tục dẫn dắt: "Nhà tôi luôn có vệ sĩ, sẽ không có người lạ hay phóng viên xung quanh nhà."
Lưu Diệp Minh ngẫm nghĩ một chút, nhìn sang Tào Cận: "Nhà anh thật sự không được?"
Tào Cận: "Nhà có chó dữ, cậu đến sẽ bị chó cắn."
Trần Đình Y: "Ha"
Lưu Diệp Minh ngước nhìn Trần Đình Y: "Vậy làm phiền anh quá."
Trần Đình Y thả lỏng bàn tay đang nắm chặt nãy giờ vì căng thẳng của mình ra, vui vẻ: "Không phiền, cậu đến tôi rất vui."
Tào Cận thở dài: "Vậy anh chạy về đổi xe rồi dọn đồ của em qua bên đó luôn."
Lưu Diệp Minh gật đầu, dù sao đi trước vài ngày vẫn tốt hơn.
Tào Cận vừa đi, Lưu Diệp Minh mở lời: "Cảm ơn anh."
Trần Đình Y: "Không có gì, cậu không cần nói cảm ơn tôi."
Lưu Diệp Minh nhìn thấy ánh mắt của Trần Đình Y thì giật mình, sau khi trấn an lại mới hỏi: "Anh vừa nói đến đây vì chuyện chương trình."
Lưu Diệp Minh đưa cho y một tờ danh sách: "Đây là cái thí sinh sẽ tham gia, cậu xem thử xem có gì cần thay đổi không?"
Lưu Diệp Minh xem qua một loạt cái tên: "Có năm mươi người tất cả."
Trần Đình Y: "năm mươi thí sinh, quay trong vòng ba tháng. Mỗi một vòng sẽ phải loại ra hai người tệ nhất. Vòng cuối cùng chỉ còn lại mười người giỏi nhất, tất cả có hai mươi tập, tập một sẽ giới thiệu mọi người thôi. Bắt đầu từ tập hai sẽ thi là vòng một và loại."
Lưu Diệp Minh nghe y nói thì gật gật đầu: "Nhưng mà tại sao anh lại nói với tôi chuyện này, tôi đâu phải nhà sản xuất?"
Trần Đình Y chỉ cười không nói, y tự có tâm ý riêng của bản thân mình.
Ở hầm đỗ xe, người kia vừa vào xe, tháo nón và khẩu trang xuống, là một khuôn mặt quen thuộc trong showbiz, gã gởi đoạn phỏng vấn vừa rồi cho Nghị Úy, tin nhắn vừa được gởi, ngoài xe vang lên tiếng gõ cửa.
Gã hốt hoảng nhìn ra, Trần Đình Y nhìn gã mỉm cười, ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý: "Không ngờ một đạo diễn hình ảnh nổi tiếng như anh Tạ đây, lại có thể hạ mình làm phóng viên cho bộ phim của chúng tôi, thật vinh hạnh."
Tạ Trình mở to mắt kinh sợ: "Trần Đình Y?"
Trần Đình Y: "Nghị Úy kêu cậu đến đây?"
Nghị Úy thu lại nét mặt kinh hoàng, điềm nhiên đáp: "Đúng vậy, dù sao hợp đồng với công ty của Diệp Minh đã kết thúc, nhưng dù sao thì cũng là ngươig cũ của công ty."
Trần Đình Y không tiếp ời, mỉm cười rồi ung dung quanh người rời đi. Tạ Trình phía sau lưng cảm giác bị áp bức không tả nổi.
Có tin đồn rằng Trần Đình Y gia cảnh không hề như những gì mà người ta biết về y. Có tin bảo rằng y có một chân trong giới xã hội đen, cũng có một chân trong giới cảnh sát.
Tạ Trình trước khi trở thành một đạo diễn hình ảnh có tiếng trơi showbiz, gã ta từng là chó săn cho cánh báo chí. Chỉ có mình gã biết những tin đồn đó đều là sự thật. Nếu không phải có người uy hiếp, đốt hết những tư liệu đó thì gã đã công bố ra cho tất cả đều biết.
______________
Sau gần một tháng quảng bá phim, cuối cùng cả đoàn cũng quay lại thành phố. Tào Cận ngồi trên ghế, hai chân co lại, vừa ăn bánh vừa xem phim nói: "Diệp Minh, ngày mốt cậu phải dọn đi rồi, nhà cậu nhờ tôi mua vẫn đang trong quá trình hoàn thành giấy tờ. Xong hết giấy tờ cũng phải cãi tạo lại nữa, căn nhà tuy đẹp nhưng có vài nơi xuống cấp rồi."
Lưu Diệp Minh đọc kịch bản chương trình, ngước mắt nhìn: "Vậy em phải ở đâu?"
Tào Cận: "Nhà tôi không thể được."
Lưu Diệp Minh: "Chí Vân vẫn còn ở đó à?"
Tào Cận: "..."
Lưu Diệp Minh: "..."
'ting ting'
Chuông cửa reo lên, Tào Cận quơ tay: "Cậu mở cửa đi, anh Cận nay mệt lắm."
Lưu Diệp Minh liếc xéo Tào Cận, vừa mở cửa vừa lẩm bẩm: "Bình thường đâu ai đến đây, nay sao lại có người vậy?"
Trần Đình Y: "Hôm nay không để tôi chờ ngoài cửa nữa sao?"
Lưu Diệp Minh đầu nổi gân xanh, mỉm cười gượng gạo: "Ha ha ha, anh đến tìm tôi sao?"
Tào Cận ngồi bên trong, thấy động tĩnh lên tiếng hỏi: "Ai vậy?"
Vừa quay đầu thấy khuôn mặt người đến, buột miệng nói ra hai chữ mà nếu lên song TV sẽ thành tiếp "bíp bíp"...
Trần Đình Y mỉm cười: "Tôi vào được không?"
Lưu Diệp Minh miễn cưỡng tránh một bên cho y vào.
Lưu Diệp Minh: "Anh đến có việc gì không?"
Trần Đình Y: "Tôi tìm cậu nói về chuyện chương trình diễn viên tài năng."
Lưu Diệp Minh: "Sao anh không bàn qua với tổ sản xuất, hay mở cuộc họp, tìm tới tận đây bàn luôn à?"
Trần Đình Y: " Ngoài chuyện đó ra thì vẫn còn chuyện khác quan trọng hơn nữa?"
Lưu Diệp Minh: "Chuyện gì?"
Tào Cận nhìn cách hai người nói chuyện, trong lòng cứ lên rồi lại xuống. Sau đó nhìn qua Trần Đình Y, lại ngộ ra điều gì đó mà trầm mặt.
Như để chứng minh cho suy nghĩ của Tào Cận, Trần Đình Y nói: "Căn nhà này là của công ty cấp cho cậu, giờ không còn họp đồng, cậu cũng phải dọn khỏi đây rồi. Cậu sắp tới ở đâu?"
Tào Cận biết ý đồ của tên này, lúc ở nhà Chí Vân luôn theo sau gã, nên biết chuyện mua nhà của Lưu Diệp Minh, Trần Đình Y nhất định là nghe Chí Vân nói mà đến đây.
Lưu Diệp Minh thở dài, trong giọng nói mang theo muộn phiền: "Tôi mua nhà rồi, nhưng vẫn cần phải cải tạo lại, có lẽ ở khác sạn vài ngày."
Trần Đình Y giả vờ ngạc nhiên, diễn ra nét bất ngờ không chút dấu vết: "Mất bao lâu mới xong?"
Lưu Diệp Minh nhìn Tào Cận, gã giơ một ngón tay lên: "Một tháng."
Lưu Diệp Minh nét mặt càng khó coi. Trong lòng đầy mắng chửi: "Một tháng phải ở khách sạn ư? Một đêm đã tốn hết nhiêu đó tiền, giờ tận một tháng, còn cả tiền sửa nhà nữa... Ôi tiền ơi, đừng bay đi mà."
Trần Đình Y khẽ cười, bắt đầu dụ dỗ: "Vậy cậu đến ở với tôi đi."
Lưu Diệp Minh: "..."
Tào Cận: "..."
Lưu Diệp Minh mỉm cười, khóe môi hơi giật giật: "Trần lão sư, anh đùa tôi phải không? Cho dù chúng ta có từng cùng đóng phim chung, còn sắp đến quay chung chương trình, mà tôi không nghĩ tôi có thể ở nhờ nhà anh đâu."
Lưu Diệp Minh vẫn nhớ rõ Trần Đình Y là đối thủ của mình, kiếp trước cũng chính y gián tiếp hại hắn mất đi toàn bộ mọi thứ, bằng không hắn sẽ không phải....
Trần Đình Y vẫn cười tươi đáp: "Nhà tôi gần trường quay lắm, cậu qua ở tôi không lấy tiền nhà của cậu."
Lưu Diệp Minh nghe bốn chữ "không tốn tiền nhà." Trong tâm hơi dao động. Ngoài mặt vẫn từ chối: "Tôi thấy không thích hợp lắm."
Trần Đình Y tiếp tục dẫn dắt: "Nhà tôi luôn có vệ sĩ, sẽ không có người lạ hay phóng viên xung quanh nhà."
Lưu Diệp Minh ngẫm nghĩ một chút, nhìn sang Tào Cận: "Nhà anh thật sự không được?"
Tào Cận: "Nhà có chó dữ, cậu đến sẽ bị chó cắn."
Trần Đình Y: "Ha"
Lưu Diệp Minh ngước nhìn Trần Đình Y: "Vậy làm phiền anh quá."
Trần Đình Y thả lỏng bàn tay đang nắm chặt nãy giờ vì căng thẳng của mình ra, vui vẻ: "Không phiền, cậu đến tôi rất vui."
Tào Cận thở dài: "Vậy anh chạy về đổi xe rồi dọn đồ của em qua bên đó luôn."
Lưu Diệp Minh gật đầu, dù sao đi trước vài ngày vẫn tốt hơn.
Tào Cận vừa đi, Lưu Diệp Minh mở lời: "Cảm ơn anh."
Trần Đình Y: "Không có gì, cậu không cần nói cảm ơn tôi."
Lưu Diệp Minh nhìn thấy ánh mắt của Trần Đình Y thì giật mình, sau khi trấn an lại mới hỏi: "Anh vừa nói đến đây vì chuyện chương trình."
Lưu Diệp Minh đưa cho y một tờ danh sách: "Đây là cái thí sinh sẽ tham gia, cậu xem thử xem có gì cần thay đổi không?"
Lưu Diệp Minh xem qua một loạt cái tên: "Có năm mươi người tất cả."
Trần Đình Y: "năm mươi thí sinh, quay trong vòng ba tháng. Mỗi một vòng sẽ phải loại ra hai người tệ nhất. Vòng cuối cùng chỉ còn lại mười người giỏi nhất, tất cả có hai mươi tập, tập một sẽ giới thiệu mọi người thôi. Bắt đầu từ tập hai sẽ thi là vòng một và loại."
Lưu Diệp Minh nghe y nói thì gật gật đầu: "Nhưng mà tại sao anh lại nói với tôi chuyện này, tôi đâu phải nhà sản xuất?"
Trần Đình Y chỉ cười không nói, y tự có tâm ý riêng của bản thân mình.