Chương 6: Bởi vì tôi không đủ tư cách sao
Edit: Chanh
Hôm sau.
Phòng bệnh.
Tần Chước nhìn Cố Kinh Mặc lại tới lần nữa, mặt mày hiện lên một tia cảnh giác.
Cố Kinh Mặc xách một rổ hoa quả siêu lớn đặt ở trên tủ, dù sao cũng nhận lời gửi gắm của Thẩm đại tiểu thư rồi.
Tần Chước dựa vào đầu giường, làn da lãnh bạch, đôi mắt đen kịt, đáy mắt lộ ra sự thanh lãnh xa cách.
"Cậu như thế nào lại tới nữa, tôi đã nói là tôi không cần người chăm sóc."
Cố Kinh Mặc cầm một cái quả táo ngước lên nhìn: "Anh cho rằng tôi rất muốn tới à? Tôi là nhận lời gửi gắm của người khác."
"Nhận lời gửi gắm?"
Tần Chước nghĩ mãi không ra lí do mình có liên quan gì đến mấy vị thiếu gia giới thượng lưu này.
Cố Kinh Mặc gật đầu, "Đại tiểu thư nhà tôi."
Tần Chước theo bản năng nghĩ đến cô gái ngồi cạnh cậu ta ở đấu trường.
Sau đó lại mất mát mà rũ mắt, sao có thể là cô ấy? Chính mình cũng thật là buồn cười, chỉ thấy một lần đã bắt đầu si tâm vọng tưởng.
Cố Kinh Mặc đem quả táo được gọt vỏ sạch sẽ đến mức sắp còn mỗi phần hạt đưa cho Tần Chước, "Người anh em à, ăn không?"
Tần Chước nhàn nhạt liếc mắt một cái, không dao động, nhấp môi chẳng nói lời nào.
Cố Kinh Mặc cười gượng một tiếng, thu tay lại, lấy ra một tập giấy đưa cho Tần Chước: "Đây là bản hợp đồng lúc trước anh đã ký, cầm lấy đi, về sau anh không còn liên quan gì đến đám người đó nữa, nói cách khác, anh đã được tự do."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ dừng ở trên sườn mặt Tần Chước, khắc sâu đôi mắt thanh lãnh, "Có ý gì?"
"Không có ý gì cả đâu, tiện tay thôi mà."
"Cậu yêu cầu tôi làm cái gì?"
"Cái gì cũng không cần làm."
"Tôi đây không thể nhận." Giọng nói thiếu niên tràn ngập xa cách.
Tần Chước sẽ không bao giờ tin tưởng trên thế giới này vẫn còn tồn tại thứ không cần trả giá mà nhận được dễ dàng, cho dù có, cũng chẳng rơi xuống trên đầu hắn.
Cố Kinh Mặc gãi gãi đầu, "Cái kia...... Xác thật có chuyện cần anh làm."
"Chuyện gì?"
"Ừm......" Cố Kinh Mặc tự hỏi một lát, "Vệ sĩ, làm vệ sĩ!"
Cố Kinh Mặc nói xong hận không thể tự tặng cho mình một đóa hoa, cậu làm máy bay yểm trợ quả thực nhất kỵ tuyệt trần, nếu anh ta làm vệ sĩ thì Thẩm Mạn Cửu sẽ có thể gần quan được ban lộc.
Rốt cuộc Thẩm đại tiểu thư cô đơn mười tám năm, cuối cùng cũng có người khiến cô chú ý tới, hắn đương nhiên muốn làm mọi thứ trở nên thật tuyệt vời.
Cậu đã đích thân dắt sợi tơ hồng này, Nguyệt Lão chắc chắn phải thất nghiệp.
"Làm vệ sĩ cho cậu?"
"Không phải cho tôi, là đại tiểu thư nhà tôi."
Đại tiểu thư nhà cậu ta?
"Tôi không biết người cậu nói là ai." Tần Chước ngữ khí lạnh nhạt, nhạt nhẽo cự tuyệt người tới gần ngàn dặm.
"Chính là người ngồi cùng tôi trên khán đài ngày hôm qua." Cố Kinh Mặc dừng một chút, "Nhưng mà chắc là anh không thấy được."
Trên sàn đấu bọn họ bảo vệ mạng mình còn không kịp, làm sao có thời giờ mà để ý đến người xem là ai.
Một thứ gọi là kinh hỉ bỗng nhiên rơi xuống, đôi mắt Tần Chước hơi hơi rung động, thế mà lại là cô ấy?
Tần Chước ngước mắt, trong mắt có chút ấm áp của ánh mặt trời, đáy mắt u ám lạnh thấu xương của hắn chợt nhu hòa đôi phần, con ngươi hiện lên một tia sáng ôn nhu, hắn bỗng dưng cười nhẹ, "Được."
Cố Kinh Mặc sửng sốt một lát, từ lúc cậu tiến vào, người này chỉ luôn bày ra bộ dáng lạnh nhạt sắc bén, sao bây giờ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Nhất định là do cậu hoa mắt.
*
Một tiếng sau.
Thẩm gia.
Thẩm Mạn Cửu lại đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, Tần Chước ôm cô vào trong ngực, hô hấp hai người giao nhau triền miên, hắn hôn lên môi cô mỗi một tấc da thịt, giọng nói nghẹn ngào ái muội, "Tiểu Cửu, tôi yêu em."
......
"Tiểu thư."
"Tiểu thư."
"Tiểu thư, Cố thiếu gia tới."
Tiếng đập cửa đánh vỡ giấc mơ ái muội mờ mịt này.
Thẩm Mạn Cửu bỗng chốc mở mắt, phảng phất cảm giác như đã cách một đời, cô sờ sờ gương mặt nóng bừng của mình, đi chân trần xuống giường mở cửa, người hầu đang đứng ở cửa.
"Làm sao vậy?"
"Tiểu thư, Cố thiếu gia tới, đang ở dưới tầng chờ cô."
"Được, tôi đã biết."
Thẩm Mạn Cửu tiện tay cầm một chiếc áo mỏng dệt kim hở cổ khoác lên, đi dép lê xuống tầng.
Liếc mắt một cái là thấy được Tần Chước đang đứng bên cạnh sô pha, hắn mặc áo đen quần đen, màu đen của áo thun có chút cũ, đường cong cánh tay có thể thấy được rõ ràng, cơ bắp rắn chắc do hay làm nhiều việc xốc vác, hắn rũ mắt, gương mặt thâm trầm mà sắc bén, vết thương trên mặt và cánh tay vẫn chưa hồi phục.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Thẩm Mạn Cửu hoài nghi mình có phải vẫn đang nằm mơ hay không.
Ánh đèn thủy tinh rơi xuống trên đỉnh đầu hắn, vô cớ mang theo vài phần thanh lãnh xa cách, thiếu niên ngước mắt, đôi mắt đen nhánh, hướng về phía cô cười một cái.
Thẩm Mạn Cửu cảm thấy máu cả người như đang đông lại, gương mặt vừa mới bớt ửng hồng thì hai tai lại bắt đầu nóng lên, không tự giác nhớ lại hình ảnh cô từng cùng Tần Chước thân mật.
Thẩm Mạn Cửu theo bản năng nhanh chóng túm chặt cổ áo của mình.
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, cổ áo rất thấp, dọc theo cần cổ tinh tế trắng nõn một đường đi xuống đường cong của ngực, trước kia Tần Chước tuyệt đối không cho phép cô ở trước mặt người khác mặc như vậy.
Nếu cô dám mặc thế này, buổi tối nhất định hắn sẽ nảy sinh sự ác độc, để lại trên cổ cô rất nhiều dấu vết, chỉ có thể mặc áo cao cổ mới khó khăn lắm che lại hết được.
Thẩm Mạn Cửu bị phản xạ có điều kiện của mình làm hoảng sợ, nghĩ đến bây giờ cô không cần sợ hắn nữa, ngược lại buông tay ra, còn cố ý lôi kéo cổ áo thấp xuống phía dưới, không bao giờ khuất phục trước người nào đó, cô muốn mặc như thế nào cũng được.
Thiếu niên nhìn động tác của Thẩm Mạn Cửu, đôi mắt trầm xuống, nhanh chóng cúi đầu không hề nhìn cô.
Đúng là gặp quỷ, mấy ngày nay ngực của cô vẫn luôn đau, không tốt lên được chút nào, nhưng vừa rồi lúc nhìn thấy Tần Chước, cái loại đau đớn này dường như nháy mắt giảm bớt.
Cố Kinh Mặc không nhịn được cười ra tiếng, hắn chỉ chỉ di động, ý bảo cô xem tin nhắn.
Thẩm Mạn Cửu cúi đầu xem di động, trên màn hình hiện lên tin nhắn Cố Kinh Mặc gửi tới.
【 Đại tiểu thư, biết cậu coi trọng hắn rồi, nhưng đừng câu dẫn hắn rõ ràng vậy chứ, giữ liêm sỉ chút đi. 】
Thẩm Mạn Cửu,....... Cô hận không thể đem cái điện thoại này đập lên mặt Cố Kinh Mặc, cô muốn hỏi cậu ta một chút từ khi nào mà cậu ta lại mù thế, con mắt nào nhìn ra được là cô đang câu dẫn Tần Chước?
Cố Kinh Mặc vòng qua bàn trà đi đến trước mặt Thẩm Mạn Cửu, "Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Thẩm gia đại tiểu thư, Thẩm Mạn Cửu, chủ nhân tương lai của anh."
Vẻ mặt Thẩm Mạn Cửu tràn đầy khó tin mà nhìn về phía Cố Kinh Mặc, chủ nhân?
Cô không dám làm chủ nhân của Tần Chước đâu.
Cậu ta hướng về phía Thẩm Mạn Cửu chớp chớp mắt, bộ dáng tôi rất hiểu cậu, "Mạn Cửu, vị này chính là Tần Chước, tôi giúp cậu mời anh ta làm vệ sĩ."
Tần Chước vẫn luôn an tĩnh đứng ở một bên, lúc ánh mắt giao nhau với Thẩm Mạn Cửu, thần sắc nháy mắt có chút mất tự nhiên, hắn tựa hồ có ý muốn duỗi tay ra, lại thu hồi, yên lặng cọ cọ trên quần áo vài lần, mới lại lần nữa đưa tay về phía Thẩm Mạn Cửu, giọng nói mang theo chút thanh nhuận của thiếu niên, âm cuối hơi trầm, rất êm tai, "Thẩm tiểu thư."
Lại lần nữa nghe được giọng nói của hắn, Thẩm Mạn Cửu có chút hoảng hốt, ánh mắt dừng lại trên bàn tay thon dài mảnh khảnh ấy, có chút xuất thần.
Đôi mắt thiếu niên hơi rũ xuống, trên mặt xẹt qua một tia mất mát không dễ phát hiện, hắn thu tay lại, đúng rồi, cô ấy là đại tiểu thư, hắn bẩn như vậy, sao xứng bắt tay với cô.
Ngực bỗng nhiên như là bị đâm một cái, đau đớn khiến Thẩm Mạn Cửu phục hồi tinh thần muốn bắt tay, nhưng mà thiếu niên ấy đã rụt về rồi, một tiếng xin lỗi cực thấp dừng ở bên tai.
Xin lỗi? Thẩm Mạn Cửu không biết hắn làm gì sai, nhiều năm như vậy cô cũng không biết Tần Chước cư nhiên vẫn còn rất lễ phép.
"Tôi lúc nào thì nói cần vệ sĩ?" Thẩm Mạn Cửu nhìn về phía Cố Kinh Mặc, cái tên này thật sự có não à.
Cô muốn rời xa Tần Chước còn không kịp, thế mà lại mời hắn làm vệ sĩ, Cố Kinh Mặc là sợ cô không gặp đủ nguy hiểm đúng không.
"Cậu sao lại không cần, sắp phải vào đại học, lần trước đều thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc, tôi đây là vì an toàn của cậu mà suy nghĩ."
Thẩm Mạn Cửu cắn răng, từng câu từng chữ, "Tôi, thật, sự, không, cần!"
Cố Kinh Mặc áp sát vào bên tai cô, "Quen biết nhiều năm như vậy tôi còn không hiểu cậu muốn gì à? Đều đã qua sinh nhật mười tám tuổi, độc thân lâu như vậy, bỗng dưng thích người khác cũng rất bình thường, chủ động một chút đi."
Thẩm Mạn Cửu hung hăng mà đấm cậu ta một cái, cực lực hạ giọng, "Lăn đi."
Tần Chước nhìn hai người thân mật một chỗ, lông mi rũ xuống, che thần sắc trong mắt, thực xứng đôi.
Thẩm Mạn Cửu nhíu mày, dựa, đau đớn ấy lại tới nữa rồi.
Từng trận từng trận, lúc nhẹ lúc nặng, còn để người khác sống nữa không.
Cố Kinh Mặc cười tránh ra, "Vậy hai người tâm sự tiếp nhé, tôi đi trước."
"Này!"
Cố Kinh Mặc cũng mặc kệ Thẩm Mạn Cửu đang gọi cậu, bàn chân như được gắn tên nhanh chóng biến mất, mình thật giỏi, làm được một việc rất tốt.
Thẩm Mạn Cửu chuyển hướng đi đến bên cạnh Tần Chước, "Xin lỗi, cậu ấy hiểu lầm ý của tôi, tôi thật sự không cần vệ sĩ."
Tần Chước rũ mắt trầm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng, "Là bởi vì tôi không đủ tư cách sao?"
Hôm sau.
Phòng bệnh.
Tần Chước nhìn Cố Kinh Mặc lại tới lần nữa, mặt mày hiện lên một tia cảnh giác.
Cố Kinh Mặc xách một rổ hoa quả siêu lớn đặt ở trên tủ, dù sao cũng nhận lời gửi gắm của Thẩm đại tiểu thư rồi.
Tần Chước dựa vào đầu giường, làn da lãnh bạch, đôi mắt đen kịt, đáy mắt lộ ra sự thanh lãnh xa cách.
"Cậu như thế nào lại tới nữa, tôi đã nói là tôi không cần người chăm sóc."
Cố Kinh Mặc cầm một cái quả táo ngước lên nhìn: "Anh cho rằng tôi rất muốn tới à? Tôi là nhận lời gửi gắm của người khác."
"Nhận lời gửi gắm?"
Tần Chước nghĩ mãi không ra lí do mình có liên quan gì đến mấy vị thiếu gia giới thượng lưu này.
Cố Kinh Mặc gật đầu, "Đại tiểu thư nhà tôi."
Tần Chước theo bản năng nghĩ đến cô gái ngồi cạnh cậu ta ở đấu trường.
Sau đó lại mất mát mà rũ mắt, sao có thể là cô ấy? Chính mình cũng thật là buồn cười, chỉ thấy một lần đã bắt đầu si tâm vọng tưởng.
Cố Kinh Mặc đem quả táo được gọt vỏ sạch sẽ đến mức sắp còn mỗi phần hạt đưa cho Tần Chước, "Người anh em à, ăn không?"
Tần Chước nhàn nhạt liếc mắt một cái, không dao động, nhấp môi chẳng nói lời nào.
Cố Kinh Mặc cười gượng một tiếng, thu tay lại, lấy ra một tập giấy đưa cho Tần Chước: "Đây là bản hợp đồng lúc trước anh đã ký, cầm lấy đi, về sau anh không còn liên quan gì đến đám người đó nữa, nói cách khác, anh đã được tự do."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ dừng ở trên sườn mặt Tần Chước, khắc sâu đôi mắt thanh lãnh, "Có ý gì?"
"Không có ý gì cả đâu, tiện tay thôi mà."
"Cậu yêu cầu tôi làm cái gì?"
"Cái gì cũng không cần làm."
"Tôi đây không thể nhận." Giọng nói thiếu niên tràn ngập xa cách.
Tần Chước sẽ không bao giờ tin tưởng trên thế giới này vẫn còn tồn tại thứ không cần trả giá mà nhận được dễ dàng, cho dù có, cũng chẳng rơi xuống trên đầu hắn.
Cố Kinh Mặc gãi gãi đầu, "Cái kia...... Xác thật có chuyện cần anh làm."
"Chuyện gì?"
"Ừm......" Cố Kinh Mặc tự hỏi một lát, "Vệ sĩ, làm vệ sĩ!"
Cố Kinh Mặc nói xong hận không thể tự tặng cho mình một đóa hoa, cậu làm máy bay yểm trợ quả thực nhất kỵ tuyệt trần, nếu anh ta làm vệ sĩ thì Thẩm Mạn Cửu sẽ có thể gần quan được ban lộc.
Rốt cuộc Thẩm đại tiểu thư cô đơn mười tám năm, cuối cùng cũng có người khiến cô chú ý tới, hắn đương nhiên muốn làm mọi thứ trở nên thật tuyệt vời.
Cậu đã đích thân dắt sợi tơ hồng này, Nguyệt Lão chắc chắn phải thất nghiệp.
"Làm vệ sĩ cho cậu?"
"Không phải cho tôi, là đại tiểu thư nhà tôi."
Đại tiểu thư nhà cậu ta?
"Tôi không biết người cậu nói là ai." Tần Chước ngữ khí lạnh nhạt, nhạt nhẽo cự tuyệt người tới gần ngàn dặm.
"Chính là người ngồi cùng tôi trên khán đài ngày hôm qua." Cố Kinh Mặc dừng một chút, "Nhưng mà chắc là anh không thấy được."
Trên sàn đấu bọn họ bảo vệ mạng mình còn không kịp, làm sao có thời giờ mà để ý đến người xem là ai.
Một thứ gọi là kinh hỉ bỗng nhiên rơi xuống, đôi mắt Tần Chước hơi hơi rung động, thế mà lại là cô ấy?
Tần Chước ngước mắt, trong mắt có chút ấm áp của ánh mặt trời, đáy mắt u ám lạnh thấu xương của hắn chợt nhu hòa đôi phần, con ngươi hiện lên một tia sáng ôn nhu, hắn bỗng dưng cười nhẹ, "Được."
Cố Kinh Mặc sửng sốt một lát, từ lúc cậu tiến vào, người này chỉ luôn bày ra bộ dáng lạnh nhạt sắc bén, sao bây giờ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Nhất định là do cậu hoa mắt.
*
Một tiếng sau.
Thẩm gia.
Thẩm Mạn Cửu lại đang nằm mơ.
Trong giấc mơ, Tần Chước ôm cô vào trong ngực, hô hấp hai người giao nhau triền miên, hắn hôn lên môi cô mỗi một tấc da thịt, giọng nói nghẹn ngào ái muội, "Tiểu Cửu, tôi yêu em."
......
"Tiểu thư."
"Tiểu thư."
"Tiểu thư, Cố thiếu gia tới."
Tiếng đập cửa đánh vỡ giấc mơ ái muội mờ mịt này.
Thẩm Mạn Cửu bỗng chốc mở mắt, phảng phất cảm giác như đã cách một đời, cô sờ sờ gương mặt nóng bừng của mình, đi chân trần xuống giường mở cửa, người hầu đang đứng ở cửa.
"Làm sao vậy?"
"Tiểu thư, Cố thiếu gia tới, đang ở dưới tầng chờ cô."
"Được, tôi đã biết."
Thẩm Mạn Cửu tiện tay cầm một chiếc áo mỏng dệt kim hở cổ khoác lên, đi dép lê xuống tầng.
Liếc mắt một cái là thấy được Tần Chước đang đứng bên cạnh sô pha, hắn mặc áo đen quần đen, màu đen của áo thun có chút cũ, đường cong cánh tay có thể thấy được rõ ràng, cơ bắp rắn chắc do hay làm nhiều việc xốc vác, hắn rũ mắt, gương mặt thâm trầm mà sắc bén, vết thương trên mặt và cánh tay vẫn chưa hồi phục.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Thẩm Mạn Cửu hoài nghi mình có phải vẫn đang nằm mơ hay không.
Ánh đèn thủy tinh rơi xuống trên đỉnh đầu hắn, vô cớ mang theo vài phần thanh lãnh xa cách, thiếu niên ngước mắt, đôi mắt đen nhánh, hướng về phía cô cười một cái.
Thẩm Mạn Cửu cảm thấy máu cả người như đang đông lại, gương mặt vừa mới bớt ửng hồng thì hai tai lại bắt đầu nóng lên, không tự giác nhớ lại hình ảnh cô từng cùng Tần Chước thân mật.
Thẩm Mạn Cửu theo bản năng nhanh chóng túm chặt cổ áo của mình.
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, cổ áo rất thấp, dọc theo cần cổ tinh tế trắng nõn một đường đi xuống đường cong của ngực, trước kia Tần Chước tuyệt đối không cho phép cô ở trước mặt người khác mặc như vậy.
Nếu cô dám mặc thế này, buổi tối nhất định hắn sẽ nảy sinh sự ác độc, để lại trên cổ cô rất nhiều dấu vết, chỉ có thể mặc áo cao cổ mới khó khăn lắm che lại hết được.
Thẩm Mạn Cửu bị phản xạ có điều kiện của mình làm hoảng sợ, nghĩ đến bây giờ cô không cần sợ hắn nữa, ngược lại buông tay ra, còn cố ý lôi kéo cổ áo thấp xuống phía dưới, không bao giờ khuất phục trước người nào đó, cô muốn mặc như thế nào cũng được.
Thiếu niên nhìn động tác của Thẩm Mạn Cửu, đôi mắt trầm xuống, nhanh chóng cúi đầu không hề nhìn cô.
Đúng là gặp quỷ, mấy ngày nay ngực của cô vẫn luôn đau, không tốt lên được chút nào, nhưng vừa rồi lúc nhìn thấy Tần Chước, cái loại đau đớn này dường như nháy mắt giảm bớt.
Cố Kinh Mặc không nhịn được cười ra tiếng, hắn chỉ chỉ di động, ý bảo cô xem tin nhắn.
Thẩm Mạn Cửu cúi đầu xem di động, trên màn hình hiện lên tin nhắn Cố Kinh Mặc gửi tới.
【 Đại tiểu thư, biết cậu coi trọng hắn rồi, nhưng đừng câu dẫn hắn rõ ràng vậy chứ, giữ liêm sỉ chút đi. 】
Thẩm Mạn Cửu,....... Cô hận không thể đem cái điện thoại này đập lên mặt Cố Kinh Mặc, cô muốn hỏi cậu ta một chút từ khi nào mà cậu ta lại mù thế, con mắt nào nhìn ra được là cô đang câu dẫn Tần Chước?
Cố Kinh Mặc vòng qua bàn trà đi đến trước mặt Thẩm Mạn Cửu, "Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Thẩm gia đại tiểu thư, Thẩm Mạn Cửu, chủ nhân tương lai của anh."
Vẻ mặt Thẩm Mạn Cửu tràn đầy khó tin mà nhìn về phía Cố Kinh Mặc, chủ nhân?
Cô không dám làm chủ nhân của Tần Chước đâu.
Cậu ta hướng về phía Thẩm Mạn Cửu chớp chớp mắt, bộ dáng tôi rất hiểu cậu, "Mạn Cửu, vị này chính là Tần Chước, tôi giúp cậu mời anh ta làm vệ sĩ."
Tần Chước vẫn luôn an tĩnh đứng ở một bên, lúc ánh mắt giao nhau với Thẩm Mạn Cửu, thần sắc nháy mắt có chút mất tự nhiên, hắn tựa hồ có ý muốn duỗi tay ra, lại thu hồi, yên lặng cọ cọ trên quần áo vài lần, mới lại lần nữa đưa tay về phía Thẩm Mạn Cửu, giọng nói mang theo chút thanh nhuận của thiếu niên, âm cuối hơi trầm, rất êm tai, "Thẩm tiểu thư."
Lại lần nữa nghe được giọng nói của hắn, Thẩm Mạn Cửu có chút hoảng hốt, ánh mắt dừng lại trên bàn tay thon dài mảnh khảnh ấy, có chút xuất thần.
Đôi mắt thiếu niên hơi rũ xuống, trên mặt xẹt qua một tia mất mát không dễ phát hiện, hắn thu tay lại, đúng rồi, cô ấy là đại tiểu thư, hắn bẩn như vậy, sao xứng bắt tay với cô.
Ngực bỗng nhiên như là bị đâm một cái, đau đớn khiến Thẩm Mạn Cửu phục hồi tinh thần muốn bắt tay, nhưng mà thiếu niên ấy đã rụt về rồi, một tiếng xin lỗi cực thấp dừng ở bên tai.
Xin lỗi? Thẩm Mạn Cửu không biết hắn làm gì sai, nhiều năm như vậy cô cũng không biết Tần Chước cư nhiên vẫn còn rất lễ phép.
"Tôi lúc nào thì nói cần vệ sĩ?" Thẩm Mạn Cửu nhìn về phía Cố Kinh Mặc, cái tên này thật sự có não à.
Cô muốn rời xa Tần Chước còn không kịp, thế mà lại mời hắn làm vệ sĩ, Cố Kinh Mặc là sợ cô không gặp đủ nguy hiểm đúng không.
"Cậu sao lại không cần, sắp phải vào đại học, lần trước đều thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc, tôi đây là vì an toàn của cậu mà suy nghĩ."
Thẩm Mạn Cửu cắn răng, từng câu từng chữ, "Tôi, thật, sự, không, cần!"
Cố Kinh Mặc áp sát vào bên tai cô, "Quen biết nhiều năm như vậy tôi còn không hiểu cậu muốn gì à? Đều đã qua sinh nhật mười tám tuổi, độc thân lâu như vậy, bỗng dưng thích người khác cũng rất bình thường, chủ động một chút đi."
Thẩm Mạn Cửu hung hăng mà đấm cậu ta một cái, cực lực hạ giọng, "Lăn đi."
Tần Chước nhìn hai người thân mật một chỗ, lông mi rũ xuống, che thần sắc trong mắt, thực xứng đôi.
Thẩm Mạn Cửu nhíu mày, dựa, đau đớn ấy lại tới nữa rồi.
Từng trận từng trận, lúc nhẹ lúc nặng, còn để người khác sống nữa không.
Cố Kinh Mặc cười tránh ra, "Vậy hai người tâm sự tiếp nhé, tôi đi trước."
"Này!"
Cố Kinh Mặc cũng mặc kệ Thẩm Mạn Cửu đang gọi cậu, bàn chân như được gắn tên nhanh chóng biến mất, mình thật giỏi, làm được một việc rất tốt.
Thẩm Mạn Cửu chuyển hướng đi đến bên cạnh Tần Chước, "Xin lỗi, cậu ấy hiểu lầm ý của tôi, tôi thật sự không cần vệ sĩ."
Tần Chước rũ mắt trầm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng, "Là bởi vì tôi không đủ tư cách sao?"