Chương 2: Trọng sinh về lúc mới gặp
Edit: Chanh
Trên ngực truyền đến đau đớn nghẹt thở làm Thẩm Mạn Cửu bỗng chốt bừng tỉnh, người chết rồi mà cũng biết đau sao?
“Mạn Cửu?”
“Mạn Cửu?”
Một giọng nam vang lên bên tai, Thẩm Mạn Cửu mở to mắt, Cố Kinh Mặc?
Quả nhiên mình đã chết, nhìn thấy được cả Cố Kinh Mặc, không nghĩ tới quả thật có âm phủ mà mọi người thường nói.
Thẩm Mạn Cửu kéo kéo khóe môi: “Đây là thiên đường hay địa ngục? Cậu còn không chịu đầu thai à.”
Cố Kinh Mặc: “……”
“Đại tiểu thư, cậu nói chuyện ma quỷ gì vậy, tôi lại chọc cậu chỗ nào rồi hả? Đầu cái gì thai cơ, đừng rủa tôi được không?”
Thẩm Mạn Cửu giơ tay sờ mặt Cố Kinh Mặc, thử hỏi: “Cậu… vẫn còn sống à?”
Cố Kinh Mặc một chưởng hất tay cô ra: “Tôi đang sống sờ sờ ra này, chết cái gì hả?”
Thẩm Mạn Cửu theo bản năng sờ cổ mình, cô cũng vẫn còn sống sao?
“Được!”
“Làm tốt lắm!”
……
Xung quanh vang lên âm thanh hoan hô ủng hộ, Thẩm Mạn Cửu nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ngồi trên một khán đài cách đấu trường không xa.
Đài đấu được thiết kế như một chiếc lồng sắt rất lớn, lưới sắt bao bọc từng tầng xung quanh, điều dẫn tới tiếng reo hò của người xem chính là một người đàn ông bị ném trên sàn đấu.
Nghiêm khắc mà nói thì người này không được tính là đàn ông, là thiếu niên mới đúng.
Ngồi ở hàng phía trước, có thể thấy rõ thiếu niên thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, nửa người trên lỏa lồ, cơ bắp rắn chắc căng chặt, bởi vì vừa bị quật ngã mấy lần lên lưới sắt, nửa người trên phủ đầy màu đỏ của máu, quá đau đớn nên thân thể hơi hơi run rẩy.
Thiếu niên cao lớn cường tráng, trên người mỗi một khối cơ bắp đều căng chặt phồng lên, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.
Tuy là như thế nhưng người đối địch với hắn là một tên vạm vỡ, cánh tay to khoẻ như vượn, gân xanh nổi lên, từng quyền nặng nề nện trên đầu thiếu niên.
Thiếu niên bị áp chế trên mặt đất, vỡ đầu chảy máu, thần sắc căng chặt lạnh nhạt, không chút biểu tình, tựa hồ đối với những chuyện này sớm đã chết lặng, chỉ mỗi ánh mắt thanh minh đến cực điểm, có chút sắc bén điên cuồng không thuộc về độ tuổi, mũi nhọn chưa lộ.
Thẩm Mạn Cửu ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán đài, vị trí VIP đặc biệt và tốt nhất để quan sát.
Bên trong lồng sắt là từng mạng người chém giết, bên ngoài là trò tiêu khiển của người giàu.
Chớp mắt nhìn thiếu niên phía trước một cái, một cơn lạnh lẽo truyền dọc sống lưng, Tần Chước.
Đây là lúc cô lần đầu gặp Tần Chước.
Cô không chết, ông trời thật sự cho cô một cơ hội làm lại.
Trong lồng là một trận chiến cực kỳ rực lửa, tàn nhẫn và đầy máu me.
Nơi này chỉ có sự tàn khốc chân thật nhất, tuyển thủ bước chân lên đài đấu thì thứ nhận được và gặp phải chính là giết chóc cùng tử vong.
Ở những sàn thi đấu biển diễn mà luật pháp không thể chạm tới, ở một thị trường tối tăm rộng lớn, vô số người giàu có nguyện ý vung tiền như rác, xài giá trên trời để mua vé vào cửa, tới xem những con kiến tầng dưới chót vật lộn với sinh tử, chém giết để giành lấy cái mạng.
Không có hạn chế, không có quy tắc, càng là thủ đoạn tàn nhẫn nguyên thủy nhất thì càng có thể kích thích các giác quan của mọi người, bởi vì tiền thưởng kếch xù, vẫn có rất nhiều người nguyện ý đánh cược vận mệnh bản thân trên lôi đài, những người này, ngoại trừ mạng mình ra thì chẳng còn gì khác.
Thẩm Mạn Cửu nhìn chằm chằm Tần Chước, Tần Chước tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, ký ức kiếp trước nháy mắt giống như thủy triều mãnh liệt nhào tới nuốt chửng cô, cơ hồ muốn khiến cô chìm nghỉm trong đó.
Đau đớn bỏng cháy từ ngực không ngừng truyền đến, hai tay Thẩm Mạn Cửu không tự chủ siết chặt lại, móng tay đâm thật sâu vào thịt, lồng ngực cô kịch liệt phập phồng hô hấp, bả vai thon gầy không nhịn được mà run rẩy.
Cố Kinh Mặc chú ý tới trạng thái của cô không đúng, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm vào trên đài đấu, duỗi tay ôm lấy bả vai cô, một tay khác che đôi mắt lại: “Sợ sao? Sợ thì không cần nhìn, không có việc gì, không chết được, những người này đều từng luyện qua, không sợ bị đánh.”
“Cút ngay.” Thanh âm Thẩm Mạn Cửu trở nên run rẩy nhè nhẹ.
Cố Kinh Mặc lúc này mới liếc mắt nhìn về phía cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt: “Làm sao vậy? Sợ máu?”
Tuy rằng ngày thường đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng cũng không đến mức ngay cả chuyện này cũng chẳng thể nhìn.
Trên đài, Tần Chước bị tên đối diện túm chặt cổ xách lên, trực tiếp đem đầu của hắn đám về phía lưới sắt, máu tươi nháy mắt mơ hồ chảy xuống trán, theo lông mi dày đậm, sống mũi cao thẳng, cằm thon gầy không ngừng rơi xuống.
Ánh mắt Tần Chước thế nhưng vẫn dừng ở hàng ghế đầu tiên.
Dừng ở trên người Thẩm Mạn Cửu.
Cô thật sạch sẽ, như là một vị công chúa không nhiễm bụi trần, cao cao tại thượng.
Nhưng chỉ được nhìn từ phía xa mà không thể chạm vào, loại người giống như hắn, liếc nhìn nhiều thêm một chút cũng sợ ô uế cô.
Thẩm Mạn Cửu nhìn Tần Chước cả người toàn là máu, trong đầu, trong lòng giống như có một thanh kiếm không ngừng càn quấy, đâm cô đến long trời lở đất, đau đớn muốn chết.
Cô đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi nhanh ra phía ngoài, lần này chắc chắn cô sẽ không quản nữa.
Có chết hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Chết được thì càng tốt.
Cô dùng hết sức lực chạy ra bên ngoài, muốn ngăn cách hoàn toàn những âm thanh la hét ồn ào hoan hô ở phía sau.
Cơn đau ở lồng ngực so với lúc vừa rồi càng mạnh hơn, như là đem xương sườn từng chiếc bẻ gãy, Thẩm Mạn Cửu cơ hồ không thở nổi, cảm thấy sức lực cả người như là bị rút ra, túm lan can mới miễn cưỡng đứng được, không ngừng nôn khan.
Một vài hình ảnh không ngừng đan chéo trước mặt, chỉ cần thoáng hiện, Thẩm Mạn Cửu cảm thấy mình đau đến muốn ngất.
Thẩm Mạn Cửu gắt gao che ngực lại, tình huống này là như thế nào?
Máu Tần Chước bắn lên linh hồn của cô, cô sống lại với cái nóng rát thấu xương cốt, hắn quả nhiên cho dù chết cũng không chịu buông tha cho cô sao?
Cô mất hết sức lực, ôm đầu gối ngồi xuống thềm đá, hai mắt dại ra vô thần mà nhìn phương xa.
“Không có việc gì chứ.” Qua một lúc lâu, thanh âm Cố Kinh Mặc vang lên, khẽ vuốt lưng của cô, mở một chai nước đưa cho Thẩm Mạn Cửu: “Uống nước đi, sớm biết rằng cậu có phản ứng lớn như vậy thì tôi đã không mang cậu đến rồi.”
Thẩm Mạn Cửu túm chặt chai nước, ừng ực ừng ực mà uống hơn nửa chai, cơn đau lúc này đã giảm bớt một chút, vừa rồi thiếu chút nữa cô cho rằng mình đau đến mức sắp chết rồi.
Cố Kinh Mặc cười cười, cởi áo khoác của mình: “Đại tiểu thư, đứng lên tí đê.” Hắn vừa nói vừa đem quần áo lót trên mặt đất, cố ý trêu cô: “Như thế nào? Thói ở sạch cũng mất luôn rồi? Sợ đến mức vậy hả?”
Thẩm Mạn Cửu không để ý tới hắn, một lúc lâu sau mới gian nan mở miệng: “Hắn… đã chết chưa?”
“Ai?”
“Người vừa rồi ở trên đài đấu.”
“Cậu nói người nào?”
“Người bị đánh.”
“Không có! Tiếc là cậu vừa rồi chưa kịp thấy được màn đó, đặc biệt xuất sắc, hắn bị áp lên trên lồng sắt, thế mà bỗng nhiên tuyệt địa phản kích.” Cố Kinh Mặc càng nói càng hưng phấn: “Một cái đá cao trúng đầu của đối phương, cậu nói xem sức lực của hắn phải lớn cỡ nào mà chỉ trong nháy mắt đã quật ngã được tên to con kia chứ, quá xinh đẹp.”
Sức lực của Tần Chước có bao nhiêu lớn, trước đây mỗi lần cô lên giường với hắn đều hiểu rõ rồi.
Trên ngực truyền đến đau đớn nghẹt thở làm Thẩm Mạn Cửu bỗng chốt bừng tỉnh, người chết rồi mà cũng biết đau sao?
“Mạn Cửu?”
“Mạn Cửu?”
Một giọng nam vang lên bên tai, Thẩm Mạn Cửu mở to mắt, Cố Kinh Mặc?
Quả nhiên mình đã chết, nhìn thấy được cả Cố Kinh Mặc, không nghĩ tới quả thật có âm phủ mà mọi người thường nói.
Thẩm Mạn Cửu kéo kéo khóe môi: “Đây là thiên đường hay địa ngục? Cậu còn không chịu đầu thai à.”
Cố Kinh Mặc: “……”
“Đại tiểu thư, cậu nói chuyện ma quỷ gì vậy, tôi lại chọc cậu chỗ nào rồi hả? Đầu cái gì thai cơ, đừng rủa tôi được không?”
Thẩm Mạn Cửu giơ tay sờ mặt Cố Kinh Mặc, thử hỏi: “Cậu… vẫn còn sống à?”
Cố Kinh Mặc một chưởng hất tay cô ra: “Tôi đang sống sờ sờ ra này, chết cái gì hả?”
Thẩm Mạn Cửu theo bản năng sờ cổ mình, cô cũng vẫn còn sống sao?
“Được!”
“Làm tốt lắm!”
……
Xung quanh vang lên âm thanh hoan hô ủng hộ, Thẩm Mạn Cửu nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ngồi trên một khán đài cách đấu trường không xa.
Đài đấu được thiết kế như một chiếc lồng sắt rất lớn, lưới sắt bao bọc từng tầng xung quanh, điều dẫn tới tiếng reo hò của người xem chính là một người đàn ông bị ném trên sàn đấu.
Nghiêm khắc mà nói thì người này không được tính là đàn ông, là thiếu niên mới đúng.
Ngồi ở hàng phía trước, có thể thấy rõ thiếu niên thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, nửa người trên lỏa lồ, cơ bắp rắn chắc căng chặt, bởi vì vừa bị quật ngã mấy lần lên lưới sắt, nửa người trên phủ đầy màu đỏ của máu, quá đau đớn nên thân thể hơi hơi run rẩy.
Thiếu niên cao lớn cường tráng, trên người mỗi một khối cơ bắp đều căng chặt phồng lên, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.
Tuy là như thế nhưng người đối địch với hắn là một tên vạm vỡ, cánh tay to khoẻ như vượn, gân xanh nổi lên, từng quyền nặng nề nện trên đầu thiếu niên.
Thiếu niên bị áp chế trên mặt đất, vỡ đầu chảy máu, thần sắc căng chặt lạnh nhạt, không chút biểu tình, tựa hồ đối với những chuyện này sớm đã chết lặng, chỉ mỗi ánh mắt thanh minh đến cực điểm, có chút sắc bén điên cuồng không thuộc về độ tuổi, mũi nhọn chưa lộ.
Thẩm Mạn Cửu ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán đài, vị trí VIP đặc biệt và tốt nhất để quan sát.
Bên trong lồng sắt là từng mạng người chém giết, bên ngoài là trò tiêu khiển của người giàu.
Chớp mắt nhìn thiếu niên phía trước một cái, một cơn lạnh lẽo truyền dọc sống lưng, Tần Chước.
Đây là lúc cô lần đầu gặp Tần Chước.
Cô không chết, ông trời thật sự cho cô một cơ hội làm lại.
Trong lồng là một trận chiến cực kỳ rực lửa, tàn nhẫn và đầy máu me.
Nơi này chỉ có sự tàn khốc chân thật nhất, tuyển thủ bước chân lên đài đấu thì thứ nhận được và gặp phải chính là giết chóc cùng tử vong.
Ở những sàn thi đấu biển diễn mà luật pháp không thể chạm tới, ở một thị trường tối tăm rộng lớn, vô số người giàu có nguyện ý vung tiền như rác, xài giá trên trời để mua vé vào cửa, tới xem những con kiến tầng dưới chót vật lộn với sinh tử, chém giết để giành lấy cái mạng.
Không có hạn chế, không có quy tắc, càng là thủ đoạn tàn nhẫn nguyên thủy nhất thì càng có thể kích thích các giác quan của mọi người, bởi vì tiền thưởng kếch xù, vẫn có rất nhiều người nguyện ý đánh cược vận mệnh bản thân trên lôi đài, những người này, ngoại trừ mạng mình ra thì chẳng còn gì khác.
Thẩm Mạn Cửu nhìn chằm chằm Tần Chước, Tần Chước tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, ký ức kiếp trước nháy mắt giống như thủy triều mãnh liệt nhào tới nuốt chửng cô, cơ hồ muốn khiến cô chìm nghỉm trong đó.
Đau đớn bỏng cháy từ ngực không ngừng truyền đến, hai tay Thẩm Mạn Cửu không tự chủ siết chặt lại, móng tay đâm thật sâu vào thịt, lồng ngực cô kịch liệt phập phồng hô hấp, bả vai thon gầy không nhịn được mà run rẩy.
Cố Kinh Mặc chú ý tới trạng thái của cô không đúng, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm vào trên đài đấu, duỗi tay ôm lấy bả vai cô, một tay khác che đôi mắt lại: “Sợ sao? Sợ thì không cần nhìn, không có việc gì, không chết được, những người này đều từng luyện qua, không sợ bị đánh.”
“Cút ngay.” Thanh âm Thẩm Mạn Cửu trở nên run rẩy nhè nhẹ.
Cố Kinh Mặc lúc này mới liếc mắt nhìn về phía cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt: “Làm sao vậy? Sợ máu?”
Tuy rằng ngày thường đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng cũng không đến mức ngay cả chuyện này cũng chẳng thể nhìn.
Trên đài, Tần Chước bị tên đối diện túm chặt cổ xách lên, trực tiếp đem đầu của hắn đám về phía lưới sắt, máu tươi nháy mắt mơ hồ chảy xuống trán, theo lông mi dày đậm, sống mũi cao thẳng, cằm thon gầy không ngừng rơi xuống.
Ánh mắt Tần Chước thế nhưng vẫn dừng ở hàng ghế đầu tiên.
Dừng ở trên người Thẩm Mạn Cửu.
Cô thật sạch sẽ, như là một vị công chúa không nhiễm bụi trần, cao cao tại thượng.
Nhưng chỉ được nhìn từ phía xa mà không thể chạm vào, loại người giống như hắn, liếc nhìn nhiều thêm một chút cũng sợ ô uế cô.
Thẩm Mạn Cửu nhìn Tần Chước cả người toàn là máu, trong đầu, trong lòng giống như có một thanh kiếm không ngừng càn quấy, đâm cô đến long trời lở đất, đau đớn muốn chết.
Cô đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi nhanh ra phía ngoài, lần này chắc chắn cô sẽ không quản nữa.
Có chết hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Chết được thì càng tốt.
Cô dùng hết sức lực chạy ra bên ngoài, muốn ngăn cách hoàn toàn những âm thanh la hét ồn ào hoan hô ở phía sau.
Cơn đau ở lồng ngực so với lúc vừa rồi càng mạnh hơn, như là đem xương sườn từng chiếc bẻ gãy, Thẩm Mạn Cửu cơ hồ không thở nổi, cảm thấy sức lực cả người như là bị rút ra, túm lan can mới miễn cưỡng đứng được, không ngừng nôn khan.
Một vài hình ảnh không ngừng đan chéo trước mặt, chỉ cần thoáng hiện, Thẩm Mạn Cửu cảm thấy mình đau đến muốn ngất.
Thẩm Mạn Cửu gắt gao che ngực lại, tình huống này là như thế nào?
Máu Tần Chước bắn lên linh hồn của cô, cô sống lại với cái nóng rát thấu xương cốt, hắn quả nhiên cho dù chết cũng không chịu buông tha cho cô sao?
Cô mất hết sức lực, ôm đầu gối ngồi xuống thềm đá, hai mắt dại ra vô thần mà nhìn phương xa.
“Không có việc gì chứ.” Qua một lúc lâu, thanh âm Cố Kinh Mặc vang lên, khẽ vuốt lưng của cô, mở một chai nước đưa cho Thẩm Mạn Cửu: “Uống nước đi, sớm biết rằng cậu có phản ứng lớn như vậy thì tôi đã không mang cậu đến rồi.”
Thẩm Mạn Cửu túm chặt chai nước, ừng ực ừng ực mà uống hơn nửa chai, cơn đau lúc này đã giảm bớt một chút, vừa rồi thiếu chút nữa cô cho rằng mình đau đến mức sắp chết rồi.
Cố Kinh Mặc cười cười, cởi áo khoác của mình: “Đại tiểu thư, đứng lên tí đê.” Hắn vừa nói vừa đem quần áo lót trên mặt đất, cố ý trêu cô: “Như thế nào? Thói ở sạch cũng mất luôn rồi? Sợ đến mức vậy hả?”
Thẩm Mạn Cửu không để ý tới hắn, một lúc lâu sau mới gian nan mở miệng: “Hắn… đã chết chưa?”
“Ai?”
“Người vừa rồi ở trên đài đấu.”
“Cậu nói người nào?”
“Người bị đánh.”
“Không có! Tiếc là cậu vừa rồi chưa kịp thấy được màn đó, đặc biệt xuất sắc, hắn bị áp lên trên lồng sắt, thế mà bỗng nhiên tuyệt địa phản kích.” Cố Kinh Mặc càng nói càng hưng phấn: “Một cái đá cao trúng đầu của đối phương, cậu nói xem sức lực của hắn phải lớn cỡ nào mà chỉ trong nháy mắt đã quật ngã được tên to con kia chứ, quá xinh đẹp.”
Sức lực của Tần Chước có bao nhiêu lớn, trước đây mỗi lần cô lên giường với hắn đều hiểu rõ rồi.