Chương 42
Trong sơn động ẩm thấp, một ngọn lửa bùng lên dữ dội, tạo nên sự khô ráo, ấm áp ở nơi u tối này.
Ninh Hàn ngồi dựa vào vách đá trong động, Tiêu Ngữ được hắn ôm vào lòng, thường thường lại phát ra tiếng nức nở.
Nam nhân không nói gì, sau khi tiếng nức nở dần ngừng lại, mới thấp giọng hỏi:
“Không khóc nữa à?”
“Ừ……”
Tiêu Ngữ rầu rĩ đáp, không chịu ngẩng đầu.
“Vậy là tốt rồi,” Ninh Hàn không quản nàng, tự mình nói tiếp, “Không thì mắt sẽ sưng lên đấy.”
Tiêu Ngữ nghe xong thì hơi xấu hổ, nàng cũng không biết phải làm sao, rõ ràng là muốn làm chút chuyện gì đó bù đắp cho Ninh Hàn, cuối cùng lại được Ninh Hàn an ủi.
Lửa là do Ninh Hàn nhóm, lúc hắn nhóm lửa thì mình đang làm gì? Khóc, khóc lóc vô cớ, thậm chí còn bắt đầu khóc nấc lên, cuối cùng Ninh Hàn phải ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng để nàng thả lỏng.
Như dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, Tiêu Ngữ khóc xong thì trong lòng thấy dễ chịu rất nhiều, những lời tích tụ trong lòng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tranh nhau bật nói.
Nàng muốn nói gì đó.
“A Hàn.”
“Hử?”
Tiêu Ngữ không ngẩng đầu, cứ dựa vào ngực hắn như vậy:
“Ta vẫn luôn cảm thấy…… Có lỗi với chàng.”
Vừa dứt lời, nàng nhạy cảm cảm nhận được cánh tay đang ôm mình cứng đờ, bên tai truyền đến giọng nói gian nan của Ninh Hàn:
“Ta nói rồi, nàng không cần xin lỗi.”
“Không phải.”
Tiêu Ngữ lắc đầu, ngắt lời, “Không chỉ lúc này, mà còn có từ trước nữa, trong suốt một thời gian dài, ta đều có lỗi với chàng.”
Hơi thở trên đỉnh đầu lập tức trở nên nặng nề,, như thể đang cố chịu đựng điều gì đó. Tiêu Ngữ như không cảm nhận được, mỉm cười, nói tiếp:
“Chàng nghe ta nói xong đã.”
“Còn nhớ rõ không, lúc trước lần đầu tiên chàng nói thích ta, lúc đó ta rất hoảng loạn, chỉ cảm thấy chàng điên rồi, sau đó chàng không ngừng thổ lộ với ta, ta vẫn không tin, tự nhủ rằng chàng chỉ thấy hứng thú nhất thời thôi. Bây giờ ngẫm lại lúc đó không phải là không tin chàng, mà rõ ràng là không tin mình sẽ được chàng thật lòng thôi.”
“Sau này, đến khi chàng cố ý đi cầu thánh chỉ tứ hôn đó, ta mới ý thức được rằng, chàng đang nghiêm túc. Lúc nghe được tin đó, đầu óc ta trống rỗng, không hiểu tại sao ngủ dậy một giấc đã bị ban hôn, nhưng khi ta biết người đó là chàng, ta thật sự rất vui, dù lúc ấy ta không nhận ra.”
Vừa dứt lời, hơi thở của Ninh Hàn trở nên rối loạn.
“Trong lòng ta rất rối, nghĩ tới chàng vì ta mà dính vào cục diện rối rắm của phủ Tướng quân, mà ta lại không thể cho chàng thứ mà chàng muốn, ta sợ chàng sẽ không vui.”
Dừng một chút, Tiêu Ngữ nói tiếp:
“Trong lòng ta rất áy náy, muốn nói cho chàng nghe suy nghĩ của mình, muốn xin lỗi chàng, nhưng lần nào cũng làm chàng không vui. Ngươi sẽ tức giận, sẽ không để ý tới ta, mà ta lại không biết mình sai ở đâu, ta thật sự…… Thật sự rất ngốc.”
Nàng mím môi, đang định nói tiếp thì cánh tay cường tráng bên eo bỗng bế nàng lên, để Tiêu Ngữ phải mặt đối mặt nhìn về phía Ninh Hàn. Đôi mắt Ninh Hàn thâm thúy, ánh mắt nóng bỏng dừng trên mặt nàng:
“Đừng nói như vậy, trong lòng ta, nàng luôn là người thông minh nhất.”
Tiêu Ngữ nghe vậy thì cười nhẹ, lộ ra lúm má đồng tiền xinh đẹp, nghe nam nhân chậm rãi phun ra mấy chữ:
“Vậy…… Hiện giờ thì sao?”
“Bây giờ sao?”
Tiêu Ngữ thu lại nụ cười, trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Hà, xoa nhẹ thái dương hắn, “Có một người thân phận tôn quý, nhưng vì chăm sóc ta mà cả đêm không ngủ, là người đầu tiên tới khi ta gặp nạn, sẽ vì ta…… Liều mình nhảy xuống vách núi.”
Giọng nàng hơi run:
“Cuối cùng ta cũng nhìn rõ trái tim mình, bây giờ chỉ muốn hỏi người đó một câu, có còn đồng ý không, có đồng ý không……”
Chưa dứt lời, nước mắt trong suốt đã chảy dài trên má, Tiêu Ngữ đưa tay định lau đi, nhưng lại bị giữ lấy, sau đó bị một lực lớn ôm vào lòng, người đó ôm chặt nàng, như muốn khảm nàng vào tận xương.
“Nàng có biết mình đang nói gì không?”
Tiêu Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền bị đẩy ra một chút.
Ninh Hàn giữ chặt tay Tiêu Ngữ, sau đó hôn mạnh lên môi nàng, như muốn trút bỏ mọi tình cảm ra ngoài, và như muốn nhấm nháp mỹ vị trân quý nhất thiên hạ m.
Không biết sau bao lâu, Ninh Hàn mới kết thúc nụ hôn này, sau khi hôn lên những giọt nước mắt trên má Tiêu Ngữ, lúc này nhếch khóe miệng, khàn giọng nói:
“Ta đồng ý.”
Sau đó lại nói:
“Cảm thấy thế nào?”
Tiêu Ngữ đã sớm bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, bây giờ chỉ có thể mềm như bông rúc vào lòng Ninh Hàn, nghe vậy thì đỏ mặt, đấm nhẹ vào vai hắn, muốn mắng hắn càn rỡ, rồi lại nhớ ra mình là người khơi mào trước, xoắn xuýt nửa ngày, chỉ có thể thẹn thùng, giận dữ đáp:
“Sao chàng lại hư như vậy chứ.”
Ninh Hàn cười khẽ, ôm chặt thiếu nữ vào lòng, lúc này mới nói:
“Ta vốn không phải là người tốt, đã rơi vào tay ta rồi, nàng đừng mong chạy thoát.”
“Ta sẽ không chạy.”
Tiêu Ngữ hưởng thụ cái ôm ấm áp, chỉ cảm thấy toàn thân đều trở nên mềm mại, nhỏ giọng nói, “Không nỡ chạy.”
Nói rồi, cảm thấy hô hấp trên đỉnh đầu cứng lại, Ninh Hàn nâng mặt nàng lên, con ngươi đen nhánh u ám, ngón trỏ thon dài xoa cánh môi nàng, khàn giọng nói:
“Đừng nói mấy lời như vậy, nàng có biết mình mê người đến mức nào không?”
Tiêu Ngữ bị hắn nhìn chằm chằm đến choáng váng, rũ mắt một lát, không ngờ lúc ngẩng đầu lên lại vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm cằm đối phương như nai con.
Người Ninh Hàn cứng đờ, chợt hôn lên môi Tiêu Ngữ lần nữa, lực đạo như muốn nuốt nàng vào bụng.
Lúc hai người đang hôn nhau đến khó tách rời, một tiếng ùng ục vang lên, trong sơn động trống trãi thì càng rõ tiếng hơn.
Hai người đều cứng đờ, Ninh Hàn dừng một chút, buông cánh môi hồng nhuận của Tiêu Ngữ ra, ánh mắt mang ý cười, nhìn chằm chằm thiếu nữ mặt đỏ bừng nói:
“Đói bụng à?”
“Không, không có.”
Tiêu Ngữ xấu hổ vô cùng,, một tay ôm bụng, cuống quít lắc đầu:
“Chàng nghe lầm rồi, không phải ta……”
“Ùng ục ——”
Lại có âm thanh vang lên, sau vài giây im lặng, trong động vang lên tiếng cười trầm thấp.
“Không được cười ta……” Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Tiêu Ngữ đỏ bừng, sắc mặt thiếu tự tin.
“Không cười nàng,” Ninh Hàn dừng lại, kéo nàng dựa vào lòng mình, an ủi, “Đói bụng không phải chuyện mất mặt mà.”
Nói rồi dừng một chút, lại nói tiếp:
“Tiếc là bên ngoài chỉ có quả dại, không có cá hấp hạt thông, phật thủ hạnh nhân, bánh mứt táo, vịt hầm bát bảo ……”
“Đừng nói nữa!”
Tiêu Ngữ phồng má, hắn toàn nói mấy món mình thích ăn, lúc này nhắc tới, chỉ khiến nàng thèm càng thêm thèm, lát nữa bụng lại không ngừng kêu.
“Không nói nữa.”
Ninh Hàn không giấu được ý cười trong mắt, lại ôm Tiêu Ngữ vào lòng, nói, “Cứ ngủ trước đã, tối nay muộn rồi, sáng sớm mai ta sẽ đi tìm gì đó ăn =.”
Cái ôm ấm áp, vòng tay vững vàng, không lâu sau Tiêu Ngữ đã mơ màng sắp ngủ, nghe hắn nói xong, mơ hồ lên tiếng, một lát sau lại nói:
“Ngày mai không cho phép chàng đi một mình, người chàng đang bị thương, ta phải đi cùng chàng.”
“Tuân mệnh.”
Ninh Hàn thấp giọng đáp.
Tiêu Ngữ an tâm, ngay sau đó cơn mệt mỏi như thủy triều dâng tới, khiến nàng rơi vào giấc ngủ nặng nề.
Một đêm không mộng mị.
Ninh Hàn ngồi dựa vào vách đá trong động, Tiêu Ngữ được hắn ôm vào lòng, thường thường lại phát ra tiếng nức nở.
Nam nhân không nói gì, sau khi tiếng nức nở dần ngừng lại, mới thấp giọng hỏi:
“Không khóc nữa à?”
“Ừ……”
Tiêu Ngữ rầu rĩ đáp, không chịu ngẩng đầu.
“Vậy là tốt rồi,” Ninh Hàn không quản nàng, tự mình nói tiếp, “Không thì mắt sẽ sưng lên đấy.”
Tiêu Ngữ nghe xong thì hơi xấu hổ, nàng cũng không biết phải làm sao, rõ ràng là muốn làm chút chuyện gì đó bù đắp cho Ninh Hàn, cuối cùng lại được Ninh Hàn an ủi.
Lửa là do Ninh Hàn nhóm, lúc hắn nhóm lửa thì mình đang làm gì? Khóc, khóc lóc vô cớ, thậm chí còn bắt đầu khóc nấc lên, cuối cùng Ninh Hàn phải ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng để nàng thả lỏng.
Như dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, Tiêu Ngữ khóc xong thì trong lòng thấy dễ chịu rất nhiều, những lời tích tụ trong lòng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tranh nhau bật nói.
Nàng muốn nói gì đó.
“A Hàn.”
“Hử?”
Tiêu Ngữ không ngẩng đầu, cứ dựa vào ngực hắn như vậy:
“Ta vẫn luôn cảm thấy…… Có lỗi với chàng.”
Vừa dứt lời, nàng nhạy cảm cảm nhận được cánh tay đang ôm mình cứng đờ, bên tai truyền đến giọng nói gian nan của Ninh Hàn:
“Ta nói rồi, nàng không cần xin lỗi.”
“Không phải.”
Tiêu Ngữ lắc đầu, ngắt lời, “Không chỉ lúc này, mà còn có từ trước nữa, trong suốt một thời gian dài, ta đều có lỗi với chàng.”
Hơi thở trên đỉnh đầu lập tức trở nên nặng nề,, như thể đang cố chịu đựng điều gì đó. Tiêu Ngữ như không cảm nhận được, mỉm cười, nói tiếp:
“Chàng nghe ta nói xong đã.”
“Còn nhớ rõ không, lúc trước lần đầu tiên chàng nói thích ta, lúc đó ta rất hoảng loạn, chỉ cảm thấy chàng điên rồi, sau đó chàng không ngừng thổ lộ với ta, ta vẫn không tin, tự nhủ rằng chàng chỉ thấy hứng thú nhất thời thôi. Bây giờ ngẫm lại lúc đó không phải là không tin chàng, mà rõ ràng là không tin mình sẽ được chàng thật lòng thôi.”
“Sau này, đến khi chàng cố ý đi cầu thánh chỉ tứ hôn đó, ta mới ý thức được rằng, chàng đang nghiêm túc. Lúc nghe được tin đó, đầu óc ta trống rỗng, không hiểu tại sao ngủ dậy một giấc đã bị ban hôn, nhưng khi ta biết người đó là chàng, ta thật sự rất vui, dù lúc ấy ta không nhận ra.”
Vừa dứt lời, hơi thở của Ninh Hàn trở nên rối loạn.
“Trong lòng ta rất rối, nghĩ tới chàng vì ta mà dính vào cục diện rối rắm của phủ Tướng quân, mà ta lại không thể cho chàng thứ mà chàng muốn, ta sợ chàng sẽ không vui.”
Dừng một chút, Tiêu Ngữ nói tiếp:
“Trong lòng ta rất áy náy, muốn nói cho chàng nghe suy nghĩ của mình, muốn xin lỗi chàng, nhưng lần nào cũng làm chàng không vui. Ngươi sẽ tức giận, sẽ không để ý tới ta, mà ta lại không biết mình sai ở đâu, ta thật sự…… Thật sự rất ngốc.”
Nàng mím môi, đang định nói tiếp thì cánh tay cường tráng bên eo bỗng bế nàng lên, để Tiêu Ngữ phải mặt đối mặt nhìn về phía Ninh Hàn. Đôi mắt Ninh Hàn thâm thúy, ánh mắt nóng bỏng dừng trên mặt nàng:
“Đừng nói như vậy, trong lòng ta, nàng luôn là người thông minh nhất.”
Tiêu Ngữ nghe vậy thì cười nhẹ, lộ ra lúm má đồng tiền xinh đẹp, nghe nam nhân chậm rãi phun ra mấy chữ:
“Vậy…… Hiện giờ thì sao?”
“Bây giờ sao?”
Tiêu Ngữ thu lại nụ cười, trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Hà, xoa nhẹ thái dương hắn, “Có một người thân phận tôn quý, nhưng vì chăm sóc ta mà cả đêm không ngủ, là người đầu tiên tới khi ta gặp nạn, sẽ vì ta…… Liều mình nhảy xuống vách núi.”
Giọng nàng hơi run:
“Cuối cùng ta cũng nhìn rõ trái tim mình, bây giờ chỉ muốn hỏi người đó một câu, có còn đồng ý không, có đồng ý không……”
Chưa dứt lời, nước mắt trong suốt đã chảy dài trên má, Tiêu Ngữ đưa tay định lau đi, nhưng lại bị giữ lấy, sau đó bị một lực lớn ôm vào lòng, người đó ôm chặt nàng, như muốn khảm nàng vào tận xương.
“Nàng có biết mình đang nói gì không?”
Tiêu Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền bị đẩy ra một chút.
Ninh Hàn giữ chặt tay Tiêu Ngữ, sau đó hôn mạnh lên môi nàng, như muốn trút bỏ mọi tình cảm ra ngoài, và như muốn nhấm nháp mỹ vị trân quý nhất thiên hạ m.
Không biết sau bao lâu, Ninh Hàn mới kết thúc nụ hôn này, sau khi hôn lên những giọt nước mắt trên má Tiêu Ngữ, lúc này nhếch khóe miệng, khàn giọng nói:
“Ta đồng ý.”
Sau đó lại nói:
“Cảm thấy thế nào?”
Tiêu Ngữ đã sớm bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, bây giờ chỉ có thể mềm như bông rúc vào lòng Ninh Hàn, nghe vậy thì đỏ mặt, đấm nhẹ vào vai hắn, muốn mắng hắn càn rỡ, rồi lại nhớ ra mình là người khơi mào trước, xoắn xuýt nửa ngày, chỉ có thể thẹn thùng, giận dữ đáp:
“Sao chàng lại hư như vậy chứ.”
Ninh Hàn cười khẽ, ôm chặt thiếu nữ vào lòng, lúc này mới nói:
“Ta vốn không phải là người tốt, đã rơi vào tay ta rồi, nàng đừng mong chạy thoát.”
“Ta sẽ không chạy.”
Tiêu Ngữ hưởng thụ cái ôm ấm áp, chỉ cảm thấy toàn thân đều trở nên mềm mại, nhỏ giọng nói, “Không nỡ chạy.”
Nói rồi, cảm thấy hô hấp trên đỉnh đầu cứng lại, Ninh Hàn nâng mặt nàng lên, con ngươi đen nhánh u ám, ngón trỏ thon dài xoa cánh môi nàng, khàn giọng nói:
“Đừng nói mấy lời như vậy, nàng có biết mình mê người đến mức nào không?”
Tiêu Ngữ bị hắn nhìn chằm chằm đến choáng váng, rũ mắt một lát, không ngờ lúc ngẩng đầu lên lại vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm cằm đối phương như nai con.
Người Ninh Hàn cứng đờ, chợt hôn lên môi Tiêu Ngữ lần nữa, lực đạo như muốn nuốt nàng vào bụng.
Lúc hai người đang hôn nhau đến khó tách rời, một tiếng ùng ục vang lên, trong sơn động trống trãi thì càng rõ tiếng hơn.
Hai người đều cứng đờ, Ninh Hàn dừng một chút, buông cánh môi hồng nhuận của Tiêu Ngữ ra, ánh mắt mang ý cười, nhìn chằm chằm thiếu nữ mặt đỏ bừng nói:
“Đói bụng à?”
“Không, không có.”
Tiêu Ngữ xấu hổ vô cùng,, một tay ôm bụng, cuống quít lắc đầu:
“Chàng nghe lầm rồi, không phải ta……”
“Ùng ục ——”
Lại có âm thanh vang lên, sau vài giây im lặng, trong động vang lên tiếng cười trầm thấp.
“Không được cười ta……” Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Tiêu Ngữ đỏ bừng, sắc mặt thiếu tự tin.
“Không cười nàng,” Ninh Hàn dừng lại, kéo nàng dựa vào lòng mình, an ủi, “Đói bụng không phải chuyện mất mặt mà.”
Nói rồi dừng một chút, lại nói tiếp:
“Tiếc là bên ngoài chỉ có quả dại, không có cá hấp hạt thông, phật thủ hạnh nhân, bánh mứt táo, vịt hầm bát bảo ……”
“Đừng nói nữa!”
Tiêu Ngữ phồng má, hắn toàn nói mấy món mình thích ăn, lúc này nhắc tới, chỉ khiến nàng thèm càng thêm thèm, lát nữa bụng lại không ngừng kêu.
“Không nói nữa.”
Ninh Hàn không giấu được ý cười trong mắt, lại ôm Tiêu Ngữ vào lòng, nói, “Cứ ngủ trước đã, tối nay muộn rồi, sáng sớm mai ta sẽ đi tìm gì đó ăn =.”
Cái ôm ấm áp, vòng tay vững vàng, không lâu sau Tiêu Ngữ đã mơ màng sắp ngủ, nghe hắn nói xong, mơ hồ lên tiếng, một lát sau lại nói:
“Ngày mai không cho phép chàng đi một mình, người chàng đang bị thương, ta phải đi cùng chàng.”
“Tuân mệnh.”
Ninh Hàn thấp giọng đáp.
Tiêu Ngữ an tâm, ngay sau đó cơn mệt mỏi như thủy triều dâng tới, khiến nàng rơi vào giấc ngủ nặng nề.
Một đêm không mộng mị.