Chương 40
Triệu Tĩnh lao như điên ra khỏi cửa, phóng ngựa như bay về phía ngoại, không dám chần chừ dù chỉ một giây.
Trong tiếng gió gào thét, bên tai còn loáng thoáng mấy câu Tiểu Hổ nói không rõ:
“Tô quản…… Gia…… biết, biết bò cạp…… Con bò cạp.”
Triệu Tĩnh nghe vậy thì ngây ra, nửa ngày sau mới hiểu “Con bò cạp” trong miệng thiếu niên là ai.
Người Đạt Nhĩ Càn, hóa ra Tô quản gia và người Đạt Nhĩ Càn là cùng một giuộc!
Nghĩ đến đây, Triệu Tĩnh bất chấp mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, hung hăng vung roi ngựa —— không kịp tự hỏi tại sao Tô Nguyên Thành lại cùng một giuộc với người Đạt Nhĩ Càn, hắn chỉ biết, Tô Nguyên Thành nhất định sẽ đi tìm tiểu thư, mà bây giờ tiểu thư vẫn chưa hay biết gì!
Trên Tuyệt Mệnh Nhai, Tiêu Ngữ khẽ cau mày, khi nhìn rõ người tới thì đồng tử co lại:
“Sao vậy?”
Tô Nguyên Thành bị thương khắo người, khuôn mặt già nua xanh tím, khi đến gần, đôi mắt vẩn đục rơi vài giọt lệ:
“Tiểu thư, cuối cùng lão nô cũng tìm thấy ngài……”
“Có chuyện gì vậy? Ai làm ngươi bị thương?”
Tô Nguyên Thành nhìn thoáng qua Trác Nhĩ Ngõa thần chí không tỉnh táo đang quỳ rạp dưới đất i, tiến lên nói:
“Một đám giặc cỏ đột nhiên xông vào nhà, đánh lão nô một trận, còn bắt Tiểu Hổ đi, lúc đi chỉ để lại một miếng vải, bảo lão nô chuyển cho ngài.”
Nói rồi run rẩy lấy một miếng vải màu vàng từ trong lòng ngực ra, Tiêu Ngữ kinh ngạc nhận lấy, chỉ thấy trên đó có thêu đuôi bò cạp màu đen.
Ninh Hàn cũng cúi đầu nhìn, chỉ liếc mắt một cái liền nhíu mày.
“Bọn chúng có mấy người?”
Ninh Hàn nhìn về phía Tô Nguyên Thành, hỏi.
“Tổng cộng có bốn người, Tiểu Hổ nằm trong phòng, bọn chúng xông thẳng vào bắt Tiểu Hổ đi, nói, nói là nếu muốn giữ mạng cho Tiểu Hổ thì ba ngày sau, vào buổi tối tiểu thư phải ở đây chờ bọn chúng.”
Ninh Hàn nghe xong, nhíu mày càng sâu hơn.
“Là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Tiêu Ngữ nhìn miếng vải trong tay, phục hồi lại tinh thần lẩm bẩm, “Bọn chúng vẫn còn người…… Là ta suy nghĩ không chu toàn……”
“Đừng tự trách.”
Ninh Hàn nhìn sắc mặt người trước mặt tái nhợt, nâng tay lên, lúc sắp chạm vào vai Tiêu Ngữ thì lại hạ xuống, chỉ vào Trác Nhĩ Ngõa, “Ta đi hỏi hắn.”
Những người Đạt Nhĩ Càn khác đều đã bị bắt vào xe chở tù nhân trong rừng, chỉ Trác Nhĩ Ngõa đang quỳ ở vách núi cách đó không xa, hai tay liều mạng muốn lao tới vách núi.
Mộ Vũ dẫm chân lên Trác Nhĩ Ngõa, thấy Ninh Hàn đi tới đây, liền vươn tay nhấc Trác Nhĩ Ngõa lên, để hắn quỳ trước mặt Ninh Hàn.
“Tiểu thư, ngài cũng đừng tự trách, dù sao chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ngài, có trách thì trách ta cô dụng, không thể bảo vệ được Tiểu Hổ, đều tại lão nô ……”
Tô Nguyên Thành đứng dưới tàng cây, lúc ông ta còn đang lải nhải, Tiêu Ngữ đột nhiên ngắt lời:
“Từ từ đã, ngươi nói là, Tiểu Hổ ở tiêu trạch?”
“Đúng vậy.”
Tô Nguyên Thành ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngài ra ngoài lâu như vậy rồi, cả đêm không về nhà, lão nô liền tới nha môn báo quan, đúng lúc gặp được Triệu Tĩnh và Tiểu Hổ, vì thế đã đưa Tiểu Hổ về nhà.”
“Còn tiểu thư sao rồi? Gặp phải chuyện hung hiểm như vậy mà lão nô cũng không biết, đều là lão nô sai……”
Nói rồi Tô Nguyên Thành lại bắt đầu nghẹn ngào lau nước mắt.
“Tô quản gia đừng tự trách.”
Tiêu Ngữ thở dài, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nghĩ là mình đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho mọi chuyện, nhưng cuối cùng ngay cả một hài tử cũng không vảo vệ được, nàng chỉ cảm thấy mình đúng là một phế nhân.
“Việc cấp bách là tìm được Tiểu Hổ, lôi người vô tội vào chuyện này, là ta nợ hắn.”
Tô Nguyên Thành nhìn người nhắm mắt day trán, tay phải chậm rãi sờ vào bên hông, còn nói:
“Tiểu thư đừng đau lòng, chắc hẳn Tiểu Hổ cũng rất biết cảm ơn, lúc về còn nhắc mãi với lão nô là muốn ra ngoài chơi với tiểu thư nữa đáy.”
Lúc tay chạm vào chủy thủ bên hông, Tiêu Ngữ lại bỗng dưng mở mắt ra, nhìn chằm chằm ông ta:
“Ngươi nói gì?”
Tô Nguyên Thành sửng sốt, ngy sau đó cười cứng ngắc nói: “Tiểu Hổ nhớ tới tiểu thư rất tốt với hắn, nhắc mãi là muốn ra ngoài với ngài nữa.”
Hai tay Tiêu Ngữ lạnh lẽo, nhắc lại:
“Hắn nói vậy thật sao?”
Tô Nguyên Thành thấy sắc mặt Tiêu Ngữ dần trở nên tái nhợt, đột nhiên hiểu ra chuyện gì, trên nụ cười mặt dần biến mất, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Sau đó rút chủy thủ bên hông ra, đâm về phía trước!
Cùng lúc đó đồng thời, Tiêu Ngữ đột nhiên lui về phía sau vài bước, tránh khỏi lưỡi dao sắc bén.
“Đi chết đi!”
Trong nháy mắt Tô Nguyên Thành như biến thành ma quỷ, sắc mặt dữ tợn gào lên với nàng.
Tiêu Ngữ bị ép lui về sau, đột nhiên bị trượt chân, rơi thẳng xuống.
Trong chớp nhoáng, nàng đột nhiên bắt lấy dây leo bên vách núi, ngẩng đầu lên, lại thấy Tô Nguyên Thành vẫn ngồi xổm ở vách đá, vẻ mặt đáng sợ như ác quỷ.
Hai mắt Tiêu Ngữ đỏ heo, cảm thấy hai tay tê rần, không còn sức —— nàng sợ.
Hai mắt Tô Nguyên Thành đỏ ngầu giơ chủy thủ lên, nhưng cổ tay lại bị đoản đao bay tới cắm vào, cánh tay mất sức rũ xuống, chủy thủ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“A Ngữ ——!”
Ninh Hàn khàn giọng hô, giọn nói ẩn chứa sự nôn nóng và khủng hoảng chưa bao giờ thấy.
—— hắn tới rồi, hắn tới cứu nàng.
Trong lòng Tiêu Ngữ chua xoát, nàng nén những giọt nước mắt sắp tràn mi, dùng sức nắm lấy dây leo, ngẩng đầu lên, thấy Ninh Hàn chạy như bay đến.
Nhưng không biết Tô Nguyên Thành đã ngồi dậy được từ khi nào, cổ tay vừa bị đoản đao dâm vào, như một cái còng tay khiến ông ta không thể động đậy, nhưng Tô Nguyên Thành cười với nàng như bị điên. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Ngữ, ông ta dùng răng cắn đứt dây leo như chó dữ.
Dây leo bị chặt đứt.
Dường như mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, giây phút dây leo bị cắn đứt, thế giới như chợt yên tĩnh lại, gió rất chậm, mây cũng rất chậm, chim bay trên trời cũng đập cánh chậm hơn.
Nhưng nàng không thấy nhìn mấy thứ đó, nàng chỉ có thể thấy, Ninh Hàn nhảy khỏi vách đá lao tới đây, không hề do dự.
Ninh Hàn ôm lấy nàng, còn chưa kịp nói lời nào, hai người đã rơi xuống dưới.
*
Con đường lên núi vang lên tiếng vó ngựa, sau khúc quanh thì dần chậm lại.
Triệu Tĩnh xoay người xuống ngựa, từ xa, hắn đã thấy một đám người chen chúc ở vách núi không biết đang làm gì, tim hắn đập thình thịch vội vã chạy tới.
“Tiểu thư đâu?”
Mọi người bên vách núi dường như đều rất bận rộn, cuối cùng hắn mới túm được một nha dịch trông quen mặt.
“Tại hạ…… Nàng……”
Ánh mắt nha dịch né tránh, ấp úng nói không nên lời.
Trùng hợp hắn nhìn thấy Lưu Nhất Thanh đi ngang qua, vội tiến lên giữ chặt người dò hỏi:
“Lưu Tri Châu, tiểu thư đâu rồi? Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Lưu Nhất Thanh nhìn hắn với ánh mắt thống mà, vừa định nói thì nghe thấy tiếng kêu rên cách đó không xa.
Triệu Tĩnh nghe thấy tiếng nhìn qua, thấy thiếu niên thị vệ bên cạnh Ninh Hàn đang đánh người dưới đất, không ngừng đánh vào điểm chí mạng, sắc mặt thiếu niên không còn lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác xưa nay chưa từng thấy.
Mà người dưới đất toàn thân không có chỗ mà lành lặn, cả người đều là máu, nếu không phải là còn tay chân thì đúng là một bãi thịt nát.
“Đừng đánh, đừng đánh!”
Lưu Nhất Thanh vội tiến lên ngăn thiếu niên lại, “Đánh nữa sẽ chết đó!”
Hai mắt thiếu niên đỏ bừng, nắm đấm giơ lên cao từ từ hạ xuống, cúi đầu, xoay người rời đi.
Trong lòng Triệu Tĩnh dấy lên một dự cảm bất tường:
“Lưu Tri châu, người này…… Là ai?”
Lưu Nhất Thanh quay đầu nhìn hắn, nhanh chóng quay đầu đi, nói:
“Là Tô Nguyên Thành.”
“Vậy…… Tiểu thư đâu?”
Lưu Nhất Thanh nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn nghẹn ngào lên tiếng:
“Rơi xuống vách núi ……. Với Đoan Vương điện hạ”
Lưu Nhất Thanh thuật lại chuyện lúc ấy với hắn, cuối cùng, cắn răng:
“Ngươi yên tâm, ta đã phái người xuống núi tìm kiếm, cho dù không ăn không uống không ngủ không nghỉ, ta cũng sẽ tìm ra Đoan Vương điện hạ và Tiêu tiểu thư!”
*
Tiêu Ngữ mở to mắt.
Trước mắt mờ mịt, nàng không thể không nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, cảnh tượng trước mắt mới dần hiện rõ.
Đây là một sơn cốc, xung quanh là vô số cây đại thụ chọc trời, vô cùng um tùm, cây cối và cỏ dại mọc thành cụm.
Nàng chậm rãi hít thở vài hơi, ký ức dần dần trở lại. Nàng nhớ tới người ôm eo mình trước khi rơi xuống khỏi vách núi, đôi mắt chợt mở to.
Tiêu Ngữ rũ mắt, phát hiện mình vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, nàng động đậy thân thể tê rần, nhức mỏi, vừa định đứng dậy thì lại chạm vào một tấm lưng rắn chắc.
Nàng sửng sốt, vội quay đầu lại, thấy Ninh Hàn đang nằm phía sau, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Tiêu Ngữ sửng sốt một lát, vội cúi người xuống kiểm tra hơi thở của hắn, đến khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt thì vui mừng, cố nén cảm giác chua xót ở đầu mũi, nhẹ giọng gọi hắn:
“Tỉnh lại đi, A Hàn, tỉnh lại đi.”
Nam nhân vẫn chưa tỉnh lại, Tiêu Ngữ nghĩ đến điều gì đó, tái mặt, run rẩy đưa ray ra sau lưng hắn.
—— một cây gỗ bén nhọn đâm vào người hắn, máu từ miệng vết thương chảy ra dính vào tay nàng.
Trong tiếng gió gào thét, bên tai còn loáng thoáng mấy câu Tiểu Hổ nói không rõ:
“Tô quản…… Gia…… biết, biết bò cạp…… Con bò cạp.”
Triệu Tĩnh nghe vậy thì ngây ra, nửa ngày sau mới hiểu “Con bò cạp” trong miệng thiếu niên là ai.
Người Đạt Nhĩ Càn, hóa ra Tô quản gia và người Đạt Nhĩ Càn là cùng một giuộc!
Nghĩ đến đây, Triệu Tĩnh bất chấp mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, hung hăng vung roi ngựa —— không kịp tự hỏi tại sao Tô Nguyên Thành lại cùng một giuộc với người Đạt Nhĩ Càn, hắn chỉ biết, Tô Nguyên Thành nhất định sẽ đi tìm tiểu thư, mà bây giờ tiểu thư vẫn chưa hay biết gì!
Trên Tuyệt Mệnh Nhai, Tiêu Ngữ khẽ cau mày, khi nhìn rõ người tới thì đồng tử co lại:
“Sao vậy?”
Tô Nguyên Thành bị thương khắo người, khuôn mặt già nua xanh tím, khi đến gần, đôi mắt vẩn đục rơi vài giọt lệ:
“Tiểu thư, cuối cùng lão nô cũng tìm thấy ngài……”
“Có chuyện gì vậy? Ai làm ngươi bị thương?”
Tô Nguyên Thành nhìn thoáng qua Trác Nhĩ Ngõa thần chí không tỉnh táo đang quỳ rạp dưới đất i, tiến lên nói:
“Một đám giặc cỏ đột nhiên xông vào nhà, đánh lão nô một trận, còn bắt Tiểu Hổ đi, lúc đi chỉ để lại một miếng vải, bảo lão nô chuyển cho ngài.”
Nói rồi run rẩy lấy một miếng vải màu vàng từ trong lòng ngực ra, Tiêu Ngữ kinh ngạc nhận lấy, chỉ thấy trên đó có thêu đuôi bò cạp màu đen.
Ninh Hàn cũng cúi đầu nhìn, chỉ liếc mắt một cái liền nhíu mày.
“Bọn chúng có mấy người?”
Ninh Hàn nhìn về phía Tô Nguyên Thành, hỏi.
“Tổng cộng có bốn người, Tiểu Hổ nằm trong phòng, bọn chúng xông thẳng vào bắt Tiểu Hổ đi, nói, nói là nếu muốn giữ mạng cho Tiểu Hổ thì ba ngày sau, vào buổi tối tiểu thư phải ở đây chờ bọn chúng.”
Ninh Hàn nghe xong, nhíu mày càng sâu hơn.
“Là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Tiêu Ngữ nhìn miếng vải trong tay, phục hồi lại tinh thần lẩm bẩm, “Bọn chúng vẫn còn người…… Là ta suy nghĩ không chu toàn……”
“Đừng tự trách.”
Ninh Hàn nhìn sắc mặt người trước mặt tái nhợt, nâng tay lên, lúc sắp chạm vào vai Tiêu Ngữ thì lại hạ xuống, chỉ vào Trác Nhĩ Ngõa, “Ta đi hỏi hắn.”
Những người Đạt Nhĩ Càn khác đều đã bị bắt vào xe chở tù nhân trong rừng, chỉ Trác Nhĩ Ngõa đang quỳ ở vách núi cách đó không xa, hai tay liều mạng muốn lao tới vách núi.
Mộ Vũ dẫm chân lên Trác Nhĩ Ngõa, thấy Ninh Hàn đi tới đây, liền vươn tay nhấc Trác Nhĩ Ngõa lên, để hắn quỳ trước mặt Ninh Hàn.
“Tiểu thư, ngài cũng đừng tự trách, dù sao chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ngài, có trách thì trách ta cô dụng, không thể bảo vệ được Tiểu Hổ, đều tại lão nô ……”
Tô Nguyên Thành đứng dưới tàng cây, lúc ông ta còn đang lải nhải, Tiêu Ngữ đột nhiên ngắt lời:
“Từ từ đã, ngươi nói là, Tiểu Hổ ở tiêu trạch?”
“Đúng vậy.”
Tô Nguyên Thành ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngài ra ngoài lâu như vậy rồi, cả đêm không về nhà, lão nô liền tới nha môn báo quan, đúng lúc gặp được Triệu Tĩnh và Tiểu Hổ, vì thế đã đưa Tiểu Hổ về nhà.”
“Còn tiểu thư sao rồi? Gặp phải chuyện hung hiểm như vậy mà lão nô cũng không biết, đều là lão nô sai……”
Nói rồi Tô Nguyên Thành lại bắt đầu nghẹn ngào lau nước mắt.
“Tô quản gia đừng tự trách.”
Tiêu Ngữ thở dài, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nghĩ là mình đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho mọi chuyện, nhưng cuối cùng ngay cả một hài tử cũng không vảo vệ được, nàng chỉ cảm thấy mình đúng là một phế nhân.
“Việc cấp bách là tìm được Tiểu Hổ, lôi người vô tội vào chuyện này, là ta nợ hắn.”
Tô Nguyên Thành nhìn người nhắm mắt day trán, tay phải chậm rãi sờ vào bên hông, còn nói:
“Tiểu thư đừng đau lòng, chắc hẳn Tiểu Hổ cũng rất biết cảm ơn, lúc về còn nhắc mãi với lão nô là muốn ra ngoài chơi với tiểu thư nữa đáy.”
Lúc tay chạm vào chủy thủ bên hông, Tiêu Ngữ lại bỗng dưng mở mắt ra, nhìn chằm chằm ông ta:
“Ngươi nói gì?”
Tô Nguyên Thành sửng sốt, ngy sau đó cười cứng ngắc nói: “Tiểu Hổ nhớ tới tiểu thư rất tốt với hắn, nhắc mãi là muốn ra ngoài với ngài nữa.”
Hai tay Tiêu Ngữ lạnh lẽo, nhắc lại:
“Hắn nói vậy thật sao?”
Tô Nguyên Thành thấy sắc mặt Tiêu Ngữ dần trở nên tái nhợt, đột nhiên hiểu ra chuyện gì, trên nụ cười mặt dần biến mất, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Sau đó rút chủy thủ bên hông ra, đâm về phía trước!
Cùng lúc đó đồng thời, Tiêu Ngữ đột nhiên lui về phía sau vài bước, tránh khỏi lưỡi dao sắc bén.
“Đi chết đi!”
Trong nháy mắt Tô Nguyên Thành như biến thành ma quỷ, sắc mặt dữ tợn gào lên với nàng.
Tiêu Ngữ bị ép lui về sau, đột nhiên bị trượt chân, rơi thẳng xuống.
Trong chớp nhoáng, nàng đột nhiên bắt lấy dây leo bên vách núi, ngẩng đầu lên, lại thấy Tô Nguyên Thành vẫn ngồi xổm ở vách đá, vẻ mặt đáng sợ như ác quỷ.
Hai mắt Tiêu Ngữ đỏ heo, cảm thấy hai tay tê rần, không còn sức —— nàng sợ.
Hai mắt Tô Nguyên Thành đỏ ngầu giơ chủy thủ lên, nhưng cổ tay lại bị đoản đao bay tới cắm vào, cánh tay mất sức rũ xuống, chủy thủ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“A Ngữ ——!”
Ninh Hàn khàn giọng hô, giọn nói ẩn chứa sự nôn nóng và khủng hoảng chưa bao giờ thấy.
—— hắn tới rồi, hắn tới cứu nàng.
Trong lòng Tiêu Ngữ chua xoát, nàng nén những giọt nước mắt sắp tràn mi, dùng sức nắm lấy dây leo, ngẩng đầu lên, thấy Ninh Hàn chạy như bay đến.
Nhưng không biết Tô Nguyên Thành đã ngồi dậy được từ khi nào, cổ tay vừa bị đoản đao dâm vào, như một cái còng tay khiến ông ta không thể động đậy, nhưng Tô Nguyên Thành cười với nàng như bị điên. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Ngữ, ông ta dùng răng cắn đứt dây leo như chó dữ.
Dây leo bị chặt đứt.
Dường như mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, giây phút dây leo bị cắn đứt, thế giới như chợt yên tĩnh lại, gió rất chậm, mây cũng rất chậm, chim bay trên trời cũng đập cánh chậm hơn.
Nhưng nàng không thấy nhìn mấy thứ đó, nàng chỉ có thể thấy, Ninh Hàn nhảy khỏi vách đá lao tới đây, không hề do dự.
Ninh Hàn ôm lấy nàng, còn chưa kịp nói lời nào, hai người đã rơi xuống dưới.
*
Con đường lên núi vang lên tiếng vó ngựa, sau khúc quanh thì dần chậm lại.
Triệu Tĩnh xoay người xuống ngựa, từ xa, hắn đã thấy một đám người chen chúc ở vách núi không biết đang làm gì, tim hắn đập thình thịch vội vã chạy tới.
“Tiểu thư đâu?”
Mọi người bên vách núi dường như đều rất bận rộn, cuối cùng hắn mới túm được một nha dịch trông quen mặt.
“Tại hạ…… Nàng……”
Ánh mắt nha dịch né tránh, ấp úng nói không nên lời.
Trùng hợp hắn nhìn thấy Lưu Nhất Thanh đi ngang qua, vội tiến lên giữ chặt người dò hỏi:
“Lưu Tri Châu, tiểu thư đâu rồi? Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Lưu Nhất Thanh nhìn hắn với ánh mắt thống mà, vừa định nói thì nghe thấy tiếng kêu rên cách đó không xa.
Triệu Tĩnh nghe thấy tiếng nhìn qua, thấy thiếu niên thị vệ bên cạnh Ninh Hàn đang đánh người dưới đất, không ngừng đánh vào điểm chí mạng, sắc mặt thiếu niên không còn lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác xưa nay chưa từng thấy.
Mà người dưới đất toàn thân không có chỗ mà lành lặn, cả người đều là máu, nếu không phải là còn tay chân thì đúng là một bãi thịt nát.
“Đừng đánh, đừng đánh!”
Lưu Nhất Thanh vội tiến lên ngăn thiếu niên lại, “Đánh nữa sẽ chết đó!”
Hai mắt thiếu niên đỏ bừng, nắm đấm giơ lên cao từ từ hạ xuống, cúi đầu, xoay người rời đi.
Trong lòng Triệu Tĩnh dấy lên một dự cảm bất tường:
“Lưu Tri châu, người này…… Là ai?”
Lưu Nhất Thanh quay đầu nhìn hắn, nhanh chóng quay đầu đi, nói:
“Là Tô Nguyên Thành.”
“Vậy…… Tiểu thư đâu?”
Lưu Nhất Thanh nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn nghẹn ngào lên tiếng:
“Rơi xuống vách núi ……. Với Đoan Vương điện hạ”
Lưu Nhất Thanh thuật lại chuyện lúc ấy với hắn, cuối cùng, cắn răng:
“Ngươi yên tâm, ta đã phái người xuống núi tìm kiếm, cho dù không ăn không uống không ngủ không nghỉ, ta cũng sẽ tìm ra Đoan Vương điện hạ và Tiêu tiểu thư!”
*
Tiêu Ngữ mở to mắt.
Trước mắt mờ mịt, nàng không thể không nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, cảnh tượng trước mắt mới dần hiện rõ.
Đây là một sơn cốc, xung quanh là vô số cây đại thụ chọc trời, vô cùng um tùm, cây cối và cỏ dại mọc thành cụm.
Nàng chậm rãi hít thở vài hơi, ký ức dần dần trở lại. Nàng nhớ tới người ôm eo mình trước khi rơi xuống khỏi vách núi, đôi mắt chợt mở to.
Tiêu Ngữ rũ mắt, phát hiện mình vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, nàng động đậy thân thể tê rần, nhức mỏi, vừa định đứng dậy thì lại chạm vào một tấm lưng rắn chắc.
Nàng sửng sốt, vội quay đầu lại, thấy Ninh Hàn đang nằm phía sau, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Tiêu Ngữ sửng sốt một lát, vội cúi người xuống kiểm tra hơi thở của hắn, đến khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt thì vui mừng, cố nén cảm giác chua xót ở đầu mũi, nhẹ giọng gọi hắn:
“Tỉnh lại đi, A Hàn, tỉnh lại đi.”
Nam nhân vẫn chưa tỉnh lại, Tiêu Ngữ nghĩ đến điều gì đó, tái mặt, run rẩy đưa ray ra sau lưng hắn.
—— một cây gỗ bén nhọn đâm vào người hắn, máu từ miệng vết thương chảy ra dính vào tay nàng.