Chương 18
Ninh đứng ở đó, hai tay buông thõng bên người, bàn tay hơi nắm lại. Một lát sau, đôi môi đang mím chặt của hắn mấp máy:
“…… Nàng biết ta sẽ đến.”
“Ừ.”
Tiêu Ngữ gật đầu, xoay người ngồi dậy, nói, “Ta biết.”
Nghe vậy, hai tai Ninh hơi đỏ lên nhưng khó phát hiện ra, hắn hơi quay đầu:
“…… Nàng gạt ta nói nàng ngủ rồi.”
Tiêu Ngữ không nhịn được, lấy tay áo che mặt, thấp giọng cười, mắt cũng cong như trăng lưỡi liềm.
“Ngươi cũng nghe được chuyện này cơ à?”
Nàng vừa cười vừa nói, “Xem ra là đã ẩn núp trong viện từ lâu rồi.”
“—— không cho cười!”
Ninh Hàn gầm nhẹ, nắm tay chặt thành, cổ hiện lên gân xanh.
“Được, được, được, ta không cười nữa.”
Thấy thế, Tiêu Ngữ vội nén cười, ngồi một cách đoan trang.
Ninh Hàn có được câu trả lời nên cũng không nói gì nữa, nhưng ngực vẫn hơi phập phồng.
Tiêu Ngữ nhìn đứng người đối diện, lông mi hơi rũ xuống, tai ửng hồng thậm chí đã lan xuống cổ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi đáng yêu.
Hắn như một đứa trẻ khẩu thị tâm phi, rõ ràng là lo nàng lo muốn chết, nhưng vẫn mạnh miệng rống lên khi bị nói trúng tim đen, cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi đây.”
Có lẽ là không chịu nổi ánh mắt này của nàng, Ninh Hàn xoay người định rời đi, nhưng lúc người đằng sau lên tiếng thì liền đứng lại.
“A Hàn ——”
Tiêu Ngữ gọi một tiếng, nói:
“Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Ninh Hàn đưa lưng về phía nàng khoảng chừng thời gian một chén trà nhỏ, lúc này mới từ từ xoay người lại:
“Chuyện gì vậy?”
Tiêu Ngữ mỉm cười, sau đó nghiêm mặt nói:
“Cảm ơn.”
“…… Cảm ơn gì chứ?”
Một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Ninh Hàn.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng.”
Tiêu Ngữ tiếp tục nói, “Ta sẽ không quên.”
Hai mắt Ninh Hàn hơi mở to, một lúc lâu sau mới nói:
“Nàng đã biết rồi……”
“Lúc đó ta rơi xuống nước, tuy không mở mắt ra được, nhưng……”
Tiêu Ngữ rũ mắt, khẽ cười như nhớ tới cái gì, sau đó giương mắt, cười nhìn về phía Ninh Hàn, “Ta nhớ được giọng của ngươi, A Hàn.”
Môi đỏ khẽ mở, răng trắng như ngọc.
Ninh Hàn nhất thời quên hít thở, trong mắt, trong lòng đều là đôi mắt tươi cười xinh đẹp này, hắn như một con rối ngơ người đi về phía trước vài bước. Ngay sau đó kịp phản ứng lại, vội ngừng bước, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
“Giữa nàng và ta…… Không cần nói cảm ơn.”
“Ừ, vậy cũng được.”
Tiêu Ngữ gật đầu, thấy Ninh Hàn sửng sốt, cười nói, “Không đùa ngươi nữa, ngồi đi, hỏi ngươi một câu nghiêm túc, sao ngươi lại tiến cung? Chẳng lẽ là học được thuật dịch dung?”
“Đúng là có một vị phụ tá trong phủ của ta biết chút thuật dịch dung,” Ninh Hàn ngồi lên ghế, từ từ nói, “Hắn vẽ cho ta một khuôn mặt.”
“Ý của người là……”
Tiêu Ngữ nghe vậy thì sửng sốt.
“Không phải thuật tà ma gì, nàng đừng sợ ——”
Ninh Hàn giải thích như muốn chứng minh điều gì, nhưng còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy người trên giường vô tâm không phổi kinh ngạc hô lên:
“Hóa ra trên đời lại thật sự có thuật dịch dung! Có phải giống trong thoại bản nói, cần phải lấy linh hồn của người khác mới có thể biến thành?”
Khóe miệng Ninh Hàn khẽ cong lên, sau đó nghiêm túc lắc đầu, nói:
“Không phải, hắn chỉ dùng bí pháp gia truyền vẽ mặt của một thái giám bên cạnh Hoàng Hậu.”
“Thì ra là vậy,” Tiêu Ngữ thở dài, lại hỏi, “Vậy thái giám kia là ngươi của người sao?”
“Ừ.”
Nàng nhìn Ninh Hàn, chần chờ một chút, chậm rãi gật đầu.
“Vậy……”
Nàng cúi đầu tự lẩm bẩm một mình, nhất thời trong phòng trở nên im lặng, bên ngoài trời mưa, hạt mưa rơi tí tách tí tách lên bệ cửa sổ, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Có lẽ là trời hơi lạnh, Tiêu Ngữ cau mày ho vài tiếng, Ninh Hàn đứng dậy, đi đóng cửa sổ lại.
Hắn đưa lưng về phía Tiêu Ngữ, đột nhiên nói: “Nàng yên tâm đi, ta sẽ để họ phải trả giá.”
Nghe vậy, Tiêu Ngữ ngẩn người, sau đó mặt nàng nghiêm túc lại, nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Làm việc ta nên làm.”
Ninh Hàn vẫn đưa lưng về phía nàng, lạnh nhạt nói.
“Ngươi đừng xúc động!”
Tiêu Ngữ vô thức cao giọng lên, “Ngươi lấy gì để đấu với Ninh Ký? Ngươi không được làm vậy.”
“Trong tình hình như này, ngươi nên tìm cách tự bảo vệ! Tội gì mà phải dính vào vũng nước đục này!”
Nàng nói một hơi, cổ họng hơi khô, lại bắt đầu ho không ngừng.
Ninh Hàn bước nhanh tới bàn, rót một chén trà nóng, một tay đưa cho Tiêu Ngữ, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Tiêu Ngữ ho đến nỗi không quan tâm đến việc lúc này mình chỉ mặc trung y, nhận lấy chén trà nóng từ từ uống.
Khi dần ngừng ho, nàng mới ý thức được một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng mình, không khỏi rụt người lại, nhỏ giọng nói:
“A Hàn, được rồi.”
Ninh Hàn thấy nàng đỡ rồi lại, liền ngừng tay, nhíu mày nói:
“Còn chưa khỏe, không được tham lạnh hóng gió.”
Tiêu Ngữ gật đầu, lại nghĩ tới cuộc nói chuyện vừa mới bị gián đoạn, vội ngẩng mặt, lên nói:
“Ta vừa nói gì ngươi đã nhớ chưa? Ngàn vạn lần đừng hành đọng hấp tấp——”
“—— Yên Yên.”
Bất ngờ nghe được nhũ danh của mình, Tiêu Ngữ ngẩn người, sau đó, khuôn mặt tuấn lãng của Ninh Hàn bỗng tiến lại gần, chỉ nghe thấy hắn gọi với giọng khàn khàn:
“Yên Yên ——”
Khớp xương hiện rõ trên ngón tay xoa đuôi lông mày nàng, Ninh Hàn nhìn người trước mặt vì bệnh mà mặt hơi phiếm hồng, thấp giọng nói:
“Ngươi lo lắng cho ta sao?”
Tiêu Ngữ ngơ người ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm thúy kia, sau khi phản ứng lại, trên mặt có thêm một tia sáng, cúi đầu nói:
“Đương nhiên, ngươi còn nhỏ tuổi ta một chút, đương nhiên ——”
Còn chưa dứt lời, cằm nàng đã bị hai ngón tay hơi lạnh nắm lấy, Ninh Hàn hơi dùng sức nâng mặt nàng lên, lực cũng nhẹ hơn, nhưng lại có sự bá đạo không thể từ chối.
Hắn nói:
“Nếu ta không quan tâm tới nàng, sau này nàng sẽ phải tự xử thế nào? Phủ Tướng quân sẽ làm gì bây giờ? Hả?”
Giọng Ninh Hàn nhẹ nhàng đến bất ngờ, như mở ra một vò rượu ngon lâu năm, khiến Tiêu Ngữ bất giác say trong đó.
Có lẽ lúc này lại phát sốt, mắt Tiêu Ngữ mê ly, bị thiêu đốt đến mơ màng, tự hỏi trong chốc lát sau rồi chậm rãi lắc đầu.
“Ta không biết……”
Nàng gục mặt xuống bàn tay đang nắm lấy cằm mình, nói, “Ta không biết nên làm gì bây giờ ……”
Ninh Hàn chậm rãi di chuyển tay, dán lòng bàn tay vào sườn mặt Tiêu Ngữ, cảm nhận được sự mềm mại như tơ lụa, nói:
“Ta có một cách có thể giải quyết vấn đề trước mắt, Yên Yên, nàng tin ta không?”
Tiêu Ngữ chỉ cảm thấy bàn tay hơi lạnh rất thoải mái, làm cái trán đang nóng lên của mình mát hơn nhiều. Nàng nghe vậy chỉ ngây người một lát, sau đó liền thả lỏng, cọ má vào lòng bàn tay, mềm mại nói:
“Ừ…… Nghe ngươi hết.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Ninh Hàn tối sầm vài phần, dường như bên trong có sóng to gió lớn quay cuồng, hắn vươn tay còn lại ôm lấy mặt Tiêu Ngữ, run giọng nói:
“Không hối hận?”
“…… Không hối hận.”
Lúc này Tiêu Ngữ đã hoàn toàn nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng ngả vào tay Ninh Hàn.
“Được……”
Tay Ninh Hàn khẽ run, nhẹ nhàng đặt đầu Tiêu Ngữ xuống gối, ngón tay vuốt ve chỗ giữa mày nàng một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.
*
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Ngữ ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng đấm bả vai, kinh ngạc khi thấy mình ngủ lâu như vậy.
Nàng đứng dậy, xuống giường, nhìn thấy một cái chén sứ trên tủ đầu giường, bên trong có ít cặn thuốc màu đen, nàng đưa tay sờ thử thì thấy vẫn còn hơi ấm.
Chẳng lẽ đêm qua Ấu Thanh canh giữ cả đêm sao? Nàng nghi ngờ nói, đang chuẩn bị gọi Ấu Thanh tới hỏi một chút thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.
“Tiểu, tiểu thư! Tiểu thư!”
Ấu Thanh xách váy chạy vào, lúc vào cửa còn suýt nữa bị vấp ngã.
“Chậm thôi,” Tiêu Ngữ hô, “Sao lại hoang loạn vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?”
“Quan trọng, rất quan trọng!”
Ấu Thanh nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, lúc này mới nói với vẻ mặt đưa đám.
“Tiểu thư, người phải gả cho người ta rồi!”
Tiêu Ngữ sửng sốt, sau đó chỉ trán nàng ta, oán trách:
“Mới sáng sớm đã nhàn rỗi như vậy, còn đùa kiểu này nữa, ngươi nên làm thêm việc đi.”
“Nô tỳ không đùa đâu tiểu thư.”
Ấu Thanh túm chặt tay áo nàng, vội vàng nói:
“Sáng nay thánh chỉ đã đến phủ, Hoàng Thượng tứ hôn cho ngài và Đoan Vương điện hạ!”
“…… Nàng biết ta sẽ đến.”
“Ừ.”
Tiêu Ngữ gật đầu, xoay người ngồi dậy, nói, “Ta biết.”
Nghe vậy, hai tai Ninh hơi đỏ lên nhưng khó phát hiện ra, hắn hơi quay đầu:
“…… Nàng gạt ta nói nàng ngủ rồi.”
Tiêu Ngữ không nhịn được, lấy tay áo che mặt, thấp giọng cười, mắt cũng cong như trăng lưỡi liềm.
“Ngươi cũng nghe được chuyện này cơ à?”
Nàng vừa cười vừa nói, “Xem ra là đã ẩn núp trong viện từ lâu rồi.”
“—— không cho cười!”
Ninh Hàn gầm nhẹ, nắm tay chặt thành, cổ hiện lên gân xanh.
“Được, được, được, ta không cười nữa.”
Thấy thế, Tiêu Ngữ vội nén cười, ngồi một cách đoan trang.
Ninh Hàn có được câu trả lời nên cũng không nói gì nữa, nhưng ngực vẫn hơi phập phồng.
Tiêu Ngữ nhìn đứng người đối diện, lông mi hơi rũ xuống, tai ửng hồng thậm chí đã lan xuống cổ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi đáng yêu.
Hắn như một đứa trẻ khẩu thị tâm phi, rõ ràng là lo nàng lo muốn chết, nhưng vẫn mạnh miệng rống lên khi bị nói trúng tim đen, cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi đây.”
Có lẽ là không chịu nổi ánh mắt này của nàng, Ninh Hàn xoay người định rời đi, nhưng lúc người đằng sau lên tiếng thì liền đứng lại.
“A Hàn ——”
Tiêu Ngữ gọi một tiếng, nói:
“Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Ninh Hàn đưa lưng về phía nàng khoảng chừng thời gian một chén trà nhỏ, lúc này mới từ từ xoay người lại:
“Chuyện gì vậy?”
Tiêu Ngữ mỉm cười, sau đó nghiêm mặt nói:
“Cảm ơn.”
“…… Cảm ơn gì chứ?”
Một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Ninh Hàn.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng.”
Tiêu Ngữ tiếp tục nói, “Ta sẽ không quên.”
Hai mắt Ninh Hàn hơi mở to, một lúc lâu sau mới nói:
“Nàng đã biết rồi……”
“Lúc đó ta rơi xuống nước, tuy không mở mắt ra được, nhưng……”
Tiêu Ngữ rũ mắt, khẽ cười như nhớ tới cái gì, sau đó giương mắt, cười nhìn về phía Ninh Hàn, “Ta nhớ được giọng của ngươi, A Hàn.”
Môi đỏ khẽ mở, răng trắng như ngọc.
Ninh Hàn nhất thời quên hít thở, trong mắt, trong lòng đều là đôi mắt tươi cười xinh đẹp này, hắn như một con rối ngơ người đi về phía trước vài bước. Ngay sau đó kịp phản ứng lại, vội ngừng bước, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:
“Giữa nàng và ta…… Không cần nói cảm ơn.”
“Ừ, vậy cũng được.”
Tiêu Ngữ gật đầu, thấy Ninh Hàn sửng sốt, cười nói, “Không đùa ngươi nữa, ngồi đi, hỏi ngươi một câu nghiêm túc, sao ngươi lại tiến cung? Chẳng lẽ là học được thuật dịch dung?”
“Đúng là có một vị phụ tá trong phủ của ta biết chút thuật dịch dung,” Ninh Hàn ngồi lên ghế, từ từ nói, “Hắn vẽ cho ta một khuôn mặt.”
“Ý của người là……”
Tiêu Ngữ nghe vậy thì sửng sốt.
“Không phải thuật tà ma gì, nàng đừng sợ ——”
Ninh Hàn giải thích như muốn chứng minh điều gì, nhưng còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy người trên giường vô tâm không phổi kinh ngạc hô lên:
“Hóa ra trên đời lại thật sự có thuật dịch dung! Có phải giống trong thoại bản nói, cần phải lấy linh hồn của người khác mới có thể biến thành?”
Khóe miệng Ninh Hàn khẽ cong lên, sau đó nghiêm túc lắc đầu, nói:
“Không phải, hắn chỉ dùng bí pháp gia truyền vẽ mặt của một thái giám bên cạnh Hoàng Hậu.”
“Thì ra là vậy,” Tiêu Ngữ thở dài, lại hỏi, “Vậy thái giám kia là ngươi của người sao?”
“Ừ.”
Nàng nhìn Ninh Hàn, chần chờ một chút, chậm rãi gật đầu.
“Vậy……”
Nàng cúi đầu tự lẩm bẩm một mình, nhất thời trong phòng trở nên im lặng, bên ngoài trời mưa, hạt mưa rơi tí tách tí tách lên bệ cửa sổ, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Có lẽ là trời hơi lạnh, Tiêu Ngữ cau mày ho vài tiếng, Ninh Hàn đứng dậy, đi đóng cửa sổ lại.
Hắn đưa lưng về phía Tiêu Ngữ, đột nhiên nói: “Nàng yên tâm đi, ta sẽ để họ phải trả giá.”
Nghe vậy, Tiêu Ngữ ngẩn người, sau đó mặt nàng nghiêm túc lại, nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Làm việc ta nên làm.”
Ninh Hàn vẫn đưa lưng về phía nàng, lạnh nhạt nói.
“Ngươi đừng xúc động!”
Tiêu Ngữ vô thức cao giọng lên, “Ngươi lấy gì để đấu với Ninh Ký? Ngươi không được làm vậy.”
“Trong tình hình như này, ngươi nên tìm cách tự bảo vệ! Tội gì mà phải dính vào vũng nước đục này!”
Nàng nói một hơi, cổ họng hơi khô, lại bắt đầu ho không ngừng.
Ninh Hàn bước nhanh tới bàn, rót một chén trà nóng, một tay đưa cho Tiêu Ngữ, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Tiêu Ngữ ho đến nỗi không quan tâm đến việc lúc này mình chỉ mặc trung y, nhận lấy chén trà nóng từ từ uống.
Khi dần ngừng ho, nàng mới ý thức được một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng mình, không khỏi rụt người lại, nhỏ giọng nói:
“A Hàn, được rồi.”
Ninh Hàn thấy nàng đỡ rồi lại, liền ngừng tay, nhíu mày nói:
“Còn chưa khỏe, không được tham lạnh hóng gió.”
Tiêu Ngữ gật đầu, lại nghĩ tới cuộc nói chuyện vừa mới bị gián đoạn, vội ngẩng mặt, lên nói:
“Ta vừa nói gì ngươi đã nhớ chưa? Ngàn vạn lần đừng hành đọng hấp tấp——”
“—— Yên Yên.”
Bất ngờ nghe được nhũ danh của mình, Tiêu Ngữ ngẩn người, sau đó, khuôn mặt tuấn lãng của Ninh Hàn bỗng tiến lại gần, chỉ nghe thấy hắn gọi với giọng khàn khàn:
“Yên Yên ——”
Khớp xương hiện rõ trên ngón tay xoa đuôi lông mày nàng, Ninh Hàn nhìn người trước mặt vì bệnh mà mặt hơi phiếm hồng, thấp giọng nói:
“Ngươi lo lắng cho ta sao?”
Tiêu Ngữ ngơ người ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm thúy kia, sau khi phản ứng lại, trên mặt có thêm một tia sáng, cúi đầu nói:
“Đương nhiên, ngươi còn nhỏ tuổi ta một chút, đương nhiên ——”
Còn chưa dứt lời, cằm nàng đã bị hai ngón tay hơi lạnh nắm lấy, Ninh Hàn hơi dùng sức nâng mặt nàng lên, lực cũng nhẹ hơn, nhưng lại có sự bá đạo không thể từ chối.
Hắn nói:
“Nếu ta không quan tâm tới nàng, sau này nàng sẽ phải tự xử thế nào? Phủ Tướng quân sẽ làm gì bây giờ? Hả?”
Giọng Ninh Hàn nhẹ nhàng đến bất ngờ, như mở ra một vò rượu ngon lâu năm, khiến Tiêu Ngữ bất giác say trong đó.
Có lẽ lúc này lại phát sốt, mắt Tiêu Ngữ mê ly, bị thiêu đốt đến mơ màng, tự hỏi trong chốc lát sau rồi chậm rãi lắc đầu.
“Ta không biết……”
Nàng gục mặt xuống bàn tay đang nắm lấy cằm mình, nói, “Ta không biết nên làm gì bây giờ ……”
Ninh Hàn chậm rãi di chuyển tay, dán lòng bàn tay vào sườn mặt Tiêu Ngữ, cảm nhận được sự mềm mại như tơ lụa, nói:
“Ta có một cách có thể giải quyết vấn đề trước mắt, Yên Yên, nàng tin ta không?”
Tiêu Ngữ chỉ cảm thấy bàn tay hơi lạnh rất thoải mái, làm cái trán đang nóng lên của mình mát hơn nhiều. Nàng nghe vậy chỉ ngây người một lát, sau đó liền thả lỏng, cọ má vào lòng bàn tay, mềm mại nói:
“Ừ…… Nghe ngươi hết.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Ninh Hàn tối sầm vài phần, dường như bên trong có sóng to gió lớn quay cuồng, hắn vươn tay còn lại ôm lấy mặt Tiêu Ngữ, run giọng nói:
“Không hối hận?”
“…… Không hối hận.”
Lúc này Tiêu Ngữ đã hoàn toàn nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng ngả vào tay Ninh Hàn.
“Được……”
Tay Ninh Hàn khẽ run, nhẹ nhàng đặt đầu Tiêu Ngữ xuống gối, ngón tay vuốt ve chỗ giữa mày nàng một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.
*
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Ngữ ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng đấm bả vai, kinh ngạc khi thấy mình ngủ lâu như vậy.
Nàng đứng dậy, xuống giường, nhìn thấy một cái chén sứ trên tủ đầu giường, bên trong có ít cặn thuốc màu đen, nàng đưa tay sờ thử thì thấy vẫn còn hơi ấm.
Chẳng lẽ đêm qua Ấu Thanh canh giữ cả đêm sao? Nàng nghi ngờ nói, đang chuẩn bị gọi Ấu Thanh tới hỏi một chút thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.
“Tiểu, tiểu thư! Tiểu thư!”
Ấu Thanh xách váy chạy vào, lúc vào cửa còn suýt nữa bị vấp ngã.
“Chậm thôi,” Tiêu Ngữ hô, “Sao lại hoang loạn vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?”
“Quan trọng, rất quan trọng!”
Ấu Thanh nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, lúc này mới nói với vẻ mặt đưa đám.
“Tiểu thư, người phải gả cho người ta rồi!”
Tiêu Ngữ sửng sốt, sau đó chỉ trán nàng ta, oán trách:
“Mới sáng sớm đã nhàn rỗi như vậy, còn đùa kiểu này nữa, ngươi nên làm thêm việc đi.”
“Nô tỳ không đùa đâu tiểu thư.”
Ấu Thanh túm chặt tay áo nàng, vội vàng nói:
“Sáng nay thánh chỉ đã đến phủ, Hoàng Thượng tứ hôn cho ngài và Đoan Vương điện hạ!”