Chương 10
Ninh Hàn cầm bình sứ trong tay, nhìn chằm chằm xe ngựa đã đi xa, một lúc lâu sau đưa bình sứ giơ lên mũi ngửi, ngửi thấy mùi thuốc như có như không, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
“Mộ Vũ, đi thôi.”
Hắn phủi ống tay áo, rũ mắt hô một tiếng.
Ngay sau đó, một thiếu niên dáng người cao gầy đi trong bụi cây đi ra:
“Vâng, Vương gia.”
Chờ khi hai người ngồi xe đi xa, Lý Tử Gian đang đứng tại chỗ mới kịp phản ứng lại, nói với gã sai vặt bên cạnh:
“Cây cây…… sao trong bụi cây lại có người?”
Trên xe ngựa, Ninh Hàn vẫn luôn nhìn bình sứ trong tay, ngón cái vuốt ve thân bình bóng loáng, tất cả chuyện này đều bị ám vệ ngồi đối diện nhìn thấy, hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
“Vương gia, hôm qua Mạnh tiểu thư hỏi lúc nào mới có thể gặp Huệ Vương, chúng ta có nên……”
Nghe vậy, nụ cười nhẹ bên môi Ninh Hàn liền biến mất vô tung vô ảnh, hắn cầm chặt bình sứ trong tay, ngẩng đầu, chậm rãi nói:
“Không náo loạn?”
“Sau khi nhận được thư của Huệ Vương, hai người họ đã an phận hơn rất nhiều.”
Mộ Vũ cười nói, “Xem ra là đã tin lời Vương gia ngài nói.”
Tuy nói như vậy, nhưng hắn hiểu, cái thực sự có tác dụng vẫn là phong thư tự tay Huệ Vương viết rồi phái người đưa tới. Nếu không bây giờ hai người họ còn đang đòi tuyệt thực, trong phủ bị tiếng khóc của họ nháo tới đau đầu.
“Huệ Vương đã trở lại?”
“Vâng, sáng nay vào thành, vừa mới nhận được thư, nói là hạ bái thiếp cho ngài.”
Mộ Vũ đáp, nói rồi đưa một tập thư qua, trong vương phủ nuôi chim đưa thư để dễ truyền tin, phong thư này là vừa mới nhận được.
Ninh Hàn nhận lấy, đọc lướt qua một lần, cười lạnh nói:
“Xem ra hắn rất sốt ruột.”
“Vương gia, có muốn rèn sắt lúc còn nóng không, lập tức đưa Mạnh tiểu thư về?”
“Không cần,” Ninh Hàn vo bức thư, hơi ngửa ra sau, dựa vào thành xe, chậm rãi nói:
“Lần này, quyền lựa chọn nằm trong tay chúng ta, chỉ cần chờ hắn là được.”
Trời tối dần, xe ngựa đã tới phủ Đoan Vương, Trần Phúc đã sớm chờ ở cửa, thấy Ninh Hàn đi xuống, vội vã tiến lên:
“Vương gia, có người tới, đang đợi ở sảnh.”
“Đến từ lúc nào?” Ninh Hàn dừng bước, lập tức đi vào trong viện.
Trần Phúc đi theo sau hắn, nói:
“Đã tới được hơn nửa canh giờ rồi, cứ thúc giục rất nhiều lần ta, nhìn dáng vẻ thì là sốt ruột thật, ngài mau tới xem đi.”
Hai người vừa nói vừa đi đến trước cửa sảnh chính, vừa định đẩy cửa đã nghe thấy tiếng thét giận dữ từ trong phòng truyền ra:
“Vương gia nhà ngươi lúc nào mới về? Sao không cho ta gặp?”
“Tiểu, tiểu nhân không biết……”
“Vương gia……”
Trần Phúc cẩn thận nhìn về phía người bên cạnh, nhưng lại không hề thấy tia giận dữ trên mặt hắn.
Ánh mắt Ninh Hàn sâu kín, dừng một chút, đẩy cửa tiến vào.
“Tứ ca.”
Hắn cao giọng nói.
Ninh Tuyên đang cau mày cầm chén trà nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, rồi đứng lên, đặt mạnh chén trà lên bàn đến mức nắp chén bị văng ra, xoay loạn trên bàn:
“Thất đệ!”
“Thất đệ, rốt cuộc đệ cũng về!”
Hắn phất tay áo, bước nhanh tới, “Bội nhi đang ở đâu, để ta gặp nàng!”
Ninh Hàn vẫn chưa trả lời, rũ mắt, đi đến trước bàn, đưa tay chặn nắp chén đang xoay loạn trên bàn, sắp lăn xuống đất, sau đó đặt lên chén trà, rồi mới xoay người nhìn Ninh Tuyên:
“Tứ ca, đừng vội.”
“Đệ ……”
“Tứ ca!”
Ninh Tuyên bị ngắt lời, hắn nhìn chằm chằm nam nhân đột nhiên tới gần, chỉ nghe hắn trầm giọng nói:
“Đệ nói, đừng vội.”
Không biết từ khi nào, trong phòng chỉ còn có hai người họ, cửa phòng được Trần Phúc tri kỷ đóng lại, ngăn hết lại tiếng gió, tiếng côn trùng bên ngoài. Nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Tứ ca, ngồi đi.”
Ninh Hàn hơi cong môi, làm động tác mời.
“Mộ Vũ, đi thôi.”
Hắn phủi ống tay áo, rũ mắt hô một tiếng.
Ngay sau đó, một thiếu niên dáng người cao gầy đi trong bụi cây đi ra:
“Vâng, Vương gia.”
Chờ khi hai người ngồi xe đi xa, Lý Tử Gian đang đứng tại chỗ mới kịp phản ứng lại, nói với gã sai vặt bên cạnh:
“Cây cây…… sao trong bụi cây lại có người?”
Trên xe ngựa, Ninh Hàn vẫn luôn nhìn bình sứ trong tay, ngón cái vuốt ve thân bình bóng loáng, tất cả chuyện này đều bị ám vệ ngồi đối diện nhìn thấy, hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
“Vương gia, hôm qua Mạnh tiểu thư hỏi lúc nào mới có thể gặp Huệ Vương, chúng ta có nên……”
Nghe vậy, nụ cười nhẹ bên môi Ninh Hàn liền biến mất vô tung vô ảnh, hắn cầm chặt bình sứ trong tay, ngẩng đầu, chậm rãi nói:
“Không náo loạn?”
“Sau khi nhận được thư của Huệ Vương, hai người họ đã an phận hơn rất nhiều.”
Mộ Vũ cười nói, “Xem ra là đã tin lời Vương gia ngài nói.”
Tuy nói như vậy, nhưng hắn hiểu, cái thực sự có tác dụng vẫn là phong thư tự tay Huệ Vương viết rồi phái người đưa tới. Nếu không bây giờ hai người họ còn đang đòi tuyệt thực, trong phủ bị tiếng khóc của họ nháo tới đau đầu.
“Huệ Vương đã trở lại?”
“Vâng, sáng nay vào thành, vừa mới nhận được thư, nói là hạ bái thiếp cho ngài.”
Mộ Vũ đáp, nói rồi đưa một tập thư qua, trong vương phủ nuôi chim đưa thư để dễ truyền tin, phong thư này là vừa mới nhận được.
Ninh Hàn nhận lấy, đọc lướt qua một lần, cười lạnh nói:
“Xem ra hắn rất sốt ruột.”
“Vương gia, có muốn rèn sắt lúc còn nóng không, lập tức đưa Mạnh tiểu thư về?”
“Không cần,” Ninh Hàn vo bức thư, hơi ngửa ra sau, dựa vào thành xe, chậm rãi nói:
“Lần này, quyền lựa chọn nằm trong tay chúng ta, chỉ cần chờ hắn là được.”
Trời tối dần, xe ngựa đã tới phủ Đoan Vương, Trần Phúc đã sớm chờ ở cửa, thấy Ninh Hàn đi xuống, vội vã tiến lên:
“Vương gia, có người tới, đang đợi ở sảnh.”
“Đến từ lúc nào?” Ninh Hàn dừng bước, lập tức đi vào trong viện.
Trần Phúc đi theo sau hắn, nói:
“Đã tới được hơn nửa canh giờ rồi, cứ thúc giục rất nhiều lần ta, nhìn dáng vẻ thì là sốt ruột thật, ngài mau tới xem đi.”
Hai người vừa nói vừa đi đến trước cửa sảnh chính, vừa định đẩy cửa đã nghe thấy tiếng thét giận dữ từ trong phòng truyền ra:
“Vương gia nhà ngươi lúc nào mới về? Sao không cho ta gặp?”
“Tiểu, tiểu nhân không biết……”
“Vương gia……”
Trần Phúc cẩn thận nhìn về phía người bên cạnh, nhưng lại không hề thấy tia giận dữ trên mặt hắn.
Ánh mắt Ninh Hàn sâu kín, dừng một chút, đẩy cửa tiến vào.
“Tứ ca.”
Hắn cao giọng nói.
Ninh Tuyên đang cau mày cầm chén trà nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, rồi đứng lên, đặt mạnh chén trà lên bàn đến mức nắp chén bị văng ra, xoay loạn trên bàn:
“Thất đệ!”
“Thất đệ, rốt cuộc đệ cũng về!”
Hắn phất tay áo, bước nhanh tới, “Bội nhi đang ở đâu, để ta gặp nàng!”
Ninh Hàn vẫn chưa trả lời, rũ mắt, đi đến trước bàn, đưa tay chặn nắp chén đang xoay loạn trên bàn, sắp lăn xuống đất, sau đó đặt lên chén trà, rồi mới xoay người nhìn Ninh Tuyên:
“Tứ ca, đừng vội.”
“Đệ ……”
“Tứ ca!”
Ninh Tuyên bị ngắt lời, hắn nhìn chằm chằm nam nhân đột nhiên tới gần, chỉ nghe hắn trầm giọng nói:
“Đệ nói, đừng vội.”
Không biết từ khi nào, trong phòng chỉ còn có hai người họ, cửa phòng được Trần Phúc tri kỷ đóng lại, ngăn hết lại tiếng gió, tiếng côn trùng bên ngoài. Nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Tứ ca, ngồi đi.”
Ninh Hàn hơi cong môi, làm động tác mời.