Chương 73: Cứu Viện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các tướng lĩnh vừa nhìn Tô Quân Nhụy bày trận vừa thầm kinh hãi năng lực của cô. Khó trách Hoàng Thượng kiên quyết cho phép một cô gái lãnh binh ra trận mặc kệ lời can ngăn trong triều.
Nghe nói, Tiêu Dao Vương đã có một màn khẩu chiến kịch liệt, khiến đám quan văn chuyên khua môi múa mép đó phải á khẩu. Đáng tiếc, bọn họ không có mặt ở đó để chứng kiến màn hay, nghĩ thôi cũng thấy hả dạ.
Võ tướng bọn họ ngày thường nói không lại đám quan văn đó, mỗi lần tranh cãi đều bị đám người đó nói đến á khẩu, ôm một bụng tức giận mà chẳng làm được gì. Hiện tại nghe đến màn khẩu chiến của Tô Quân Nhụy, bọn họ như trút được cơn giận trong lòng, lại thêm tận mắt thấy tài dụng binh của cô, thái độ của họ đã bớt gay gắt.
Tô Quân Nhụy bắt đầu triển khai kế hoạch, các tướng quân lĩnh tiến hành bố trí đoàn quân. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ lệnh tiến công của chủ soái.
Tô Quân Nhụy dẫn số nhóm binh đánh trực diện tiến thẳng về trước. Tình thế cấp bách, cả đoàn quân lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trận chiến.
Đến nơi, đập vào mắt cô là cảnh tượng binh sĩ hai bên đang chém giết nhau thảm thiết, xác người nằm đầy đất. Mạnh Hòa Thanh vẫn đang chiến đấu quyết liệt với Bạch Khê. Bạch Khê là một vị mãnh tướng hàng đầu của Nguyệt Quốc. Tuy tài dụng binh không bằng Mạnh Hòa Thanh nhưng hắn ta bẩm sinh đã có sức mạnh hơn người nên trận này Mạnh Hòa Thanh phải chịu lỗ nặng.
Tận mắt chứng kiến quân bên mình dần rơi vào thế yếu, Tô Quân Nhụy bất chấp tất cả dẫn binh mã xông thẳng vào cuộc chiến. Tiếng hô vang trời của viện quân vừa cất lên đã khiến cho binh lính Nguyệt Quốc phải đứng hình trong vài giây.
Tô Quân Nhụy cầm thương, phi ngựa lao vào vòng chiến trong tiếng hô rầm trời. Cô cầm cây thương đỡ một đao đang hướng tới Mạnh Hòa Thanh.
"Keng!" Đại đao của Bạch Khê bị cây thương của Tô Quân Nhụy cản lại, ngựa của Bạch Khê hí lên một tiếng vì kinh hãi, lùi hai bước. Bạch Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn kẻ phá đám.
Tay cầm thương của Tô Quân Nhụy bị chấn đến phát đau sau hành động chắn đại đao vừa rồi. Cô cố gắng đứng vững trên đất, nheo nheo mắt nghiêm túc nhìn Bạch Khê, thầm than: Quá lợi hại.
Mạnh Hòa Thanh không ngạc nhiên khi thấy Tô Quân Nhụy. Anh ta nhìn cô nói: "Vương gia, cô tới hơi trễ!" Giờ phút này còn cố gắng oán giận cô vì đã tới trễ.
Tô Quân Nhụy đứng nhìn Mạnh Hòa Thanh vẫn còn dư hơi làm lẫy dỗi hờn mình, cô cũng mở miệng châm chọc: "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, ta rất bất ngờ khi được nhìn thấy dáng vẻ khốn đốn chưa từng có của Mạnh tướng quân cao ngạo của chúng ta, thật là ngoài sức tưởng tượng."
Càng bất ngờ hơn, Mạnh Hòa Thanh chỉ cười trừ thay vì tức giận xù lông như mọi khi. Anh ta nói: "Hahaha! Thật là thú vị, ngày ngày đánh nhạn vẻ vang, không ngờ sẽ có một ngày bị một con chim sẻ mổ mù cặp mắt!"
Tô Quân Nhụy né một cây mâu đang đâm tới, nhảy lên cao tránh thoát, cô quay lại chém đối phương. Cô nhíu mày khi nghe lời của Mạnh Hòa Thanh, cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao ra nông nỗi này?"
Bạch Khê thấy người cứu viện cho Mạnh Hòa Thanh lại là một nữ tướng, hắn liền cười nhạo mỉa mai: "Một ả đàn bà? Ha ha! Không ngờ, đàn bà ở Cẩm Quốc cũng được ra sa trường, bộ Cẩm Quốc của các ngươi hết người rồi sao? Bệ hạ nước ta cố ý phái ta ra ứng chiến, ít ra Cẩm Quốc các ngươi cũng nên phái ra một người có thực lực cân xứng với bổn tướng quân như Thuế Tử Dật, còn đằng này các ngươi... Đối phó với loại như ngươi cần gì Bạch Khê ta ra tay? Đúng là phí công vô ích!" Lời nói của hắn đầy khinh miệt thẳng thừng không hề có ý giấu giếm hay nể mặt ai.
Mạnh Hòa Thanh ghét nhất việc người khác xem thường mình. Xưa nay, chỉ có anh ta được phép xem thường người khác. Kẻ nào cả gan dám khinh thường, anh ta sẽ khiến cho kẻ đó hiểu cái giá của việc làm ngu xuẩn kia đắt như thế nào!
"Trước mắt nên làm thịt tên cuồng vọng tự đại này trước, những chuyện khác trở về nói sau!" Vừa dứt lời, Mạnh Hòa Thanh liền cầm kiếm chạy về hướng Bạch Khê.
Tô Quân Nhụy cầm thương cười lạnh lùng: "Cẩm Quốc hết người? Vậy ta sẽ cho ngươi chứng kiến bản lĩnh của nữ nhi Cẩm Quốc. Đối phó với lũ các ngươi cũng chẳng hề hấn gì!" Lời cô thốt ra như một thông báo vừa được phát, đoàn quân cứu viện lập tức động thủ. Riêng cô cũng chạy theo Mạnh Hòa Thanh, lao thẳng về phía Bạch Khê.
Cơ thể cô linh hoạt, chỉ cần nhảy thoăn thoắt mấy lần đã đến gần vị trí của Bạch Khê. Bạch Khê bẩm sinh đã mạnh hơn người, dù Tô Quân Nhụy và Mạnh Hòa Thanh hợp lực cũng không mạnh bằng hắn. Bọn họ bèn lợi dụng những tảng đá lớn lởm chởm quanh đó vừa né tránh vừa phối hợp đánh trọng thương Bạch Khê.
Bạch Khê vốn rất tự phụ trước giờ chỉ quen kiểu đơn phương tác chiến, hắn chưa bao giờ hợp tác với bất cứ ai. Lúc này khi phải đối mặt với màn phối hợp chặt chẽ của Tô Quân Nhụy và Mạnh Hòa Thanh, hắn đánh không xuể. Hắn mạnh khỏe hơn người, mặc kệ hai kẻ kia có tả xung hữu đột ra sao, nếu hắn không thể khiến hai kẻ đó trọng thương thì ắt cũng phải nếm được mùi vị đau khổ. Trớ trêu thay, Tô Quân Nhụy và Mạnh Hòa Thanh không tiếp chiêu, họ không ngừng lợi dụng địa hình vừa tránh né vừa giáp công hai bên. Thân thủ hai người vô cùng linh hoạt khiến Bạch Khê khó lòng phòng bị. Chẳng bao lâu, hắn đã bị hai người đâm bị thương.
"Đê tiện!" Bạch Khê mặc kệ vết thương đang chảy máu, chỉ lo vừa chạy về phía Mạnh Hòa Thanh vừa hung hăng mắng.
Mạnh Hòa Thanh cười lạnh lùng đáp: "Binh bất yếm trá! Trên chiến trường, sống sót mới là quan trọng nhất."
Về phần Tô Quân Nhụy, ngay cả một từ cô cũng lười nói. Cô lưu loát đạp vào tảng đá lớn mượn sức nhảy lên cao. Cô vung chân đá văng Bạch Khê xuống ngựa.
Bạch Khê đã phát giác hành động của Tô Quân Nhụy khi cô đang nhảy lên nhưng ngặt nỗi Mạnh Hòa Thanh lại đánh tới. Hắn không còn đường tránh đòn công kích của Tô Quân Nhụy, đành cam chịu té từ trên ngựa xuống.
Thật nhục nhã cho đại tướng quân Bạch Khê! Hắn chẳng những bị đá xuống ngựa mà cú đá đó còn thuộc về một ả đàn bà. Thật quá mất mặt!
Vì quá nhục nhã, Bạch Khê giận đến đỏ cả hai mắt, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Hắn hung hăng quay đại đao chạy bất chấp về phía Tô Quân Nhụy. Hắn phải giết chết con đàn bà này tại đây!
Mạnh Hòa Thanh vô cùng hả hê khi chứng kiến cảnh Bạch Khê té ngựa. Anh ta khoái chí hét to: "Đá đẹp lắm!" Sau đó tiếp tục hợp lực với Tô Quân Nhụy bao vây Bạch Khê.
Tô Quân Nhụy rất biết tự lượng sức. Nếu đánh trực diện, cô hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Khê. Cô chỉ còn cách tận dụng liên tục sự linh hoạt dẻo dai của bản thân vừa né tránh đòn tấn công của đối phương vừa cùng Mạnh Hòa Thanh phối hợp ăn ý. Quả nhiên đúng với dự đoán của Tô Quân Nhụy, Bạch Khê là người có tính khí nóng nảy, hiếu thắng, càng nóng giận sẽ càng mất cảnh giác càng dễ hư việc. Vì thế, cô càng phải khiến hắn càng giận càng tốt.
Mấy hiệp đấu trôi qua, Bạch Khê vẫn chưa thể trực diện đối chiến với Tô Quân Nhụy. Hắn giận dữ vô cùng, lửa giận khó lòng dập tắt khiến cho đường đao vung ra cũng thiếu đi mấy phần lực, mất đi vẻ đoạt mạng ban đầu.
Ngay lúc này, đội quân thứ hai được Tô Quân Nhụy sắp xếp trước đó đã phát động tấn công, chặt đứt đường lui của quân Nguyệt Quốc, khiến bọn họ tứ bề thọ địch. Viện quân của Cẩm Quốc thế tới ồ ạt như cơn lũ, càn quét khắp chiến trường. Quân đội Nguyệt Quốc đã sớm mỏi mệt rã rời sau một hồi phân tranh với quân của Mạnh Hòa Thanh, nay còn gặp thêm viện quân. Bọn họ dù có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng chống không nổi. Chẳng bao lâu, cả đoàn quân đông đảo đã bị tan rã hơn hai phần ba.
Bạch Khê mải mê đấu với Mạnh Hòa Thanh và Tô Quân Nhụy đến đỏ cả mắt quên cả đoàn quân đi theo mình. Đến khi quay lại nhìn, hắn mới phát hiện cả đoàn quân nay đã tan đàn xẻ nghé. Bạch Khê thầm khiếp sợ. Viên phó tướng Nguyệt Quốc lê tấm thân đầy thương tích chạy nhanh đến gần Bạch Khê hô to: "Tướng quân! Giữ lại rừng xanh, lo gì không có củi đốt! Bây giờ không phải là lúc ham chiến!"
Bạch Khê chớp chớp cặp mắt đỏ bừng cay xè của mình, nhìn dáng vẻ ung dung của Tô Quân Nhụy. Hắn hận vô cùng, chỉ muốn lao nhanh tới phanh thây ăn tươi nuốt sống con ả đàn bà này. Thế nhưng, hắn không phải là hạng người ngu xuẩn đến mức làm việc đó ngay lúc này bất chấp hiểm nguy đang bủa vây. Tình thế hiện tại không cho phép hắn làm điều đó. Hắn chỉ còn cách dẫn đầu đám tàn binh nỗ lực đột phá vòng vây.
Bạch Khê quả là một vị tướng quân dũng mãnh, danh xứng với thực. Dù bị Tô Quân Nhụy và Mạnh Hòa Thanh phối hợp vây đánh một hồi lâu nhưng hắn vẫn còn sức để phá vòng vây tìm đường lui. Bạch Khê dốc hết sức lực bình sinh phá vòng vây, hắn hạ quyết tâm: Được thì sống tiếp, không thì cùng nhau chết chung. Có lẽ, trời cao thương tiếc người mạt lộ hoặc do số của Bạch Khê chưa tận. Sau bao cố gắng, Bạch Khê cũng tìm được đường sống từ cõi chết, hắn lập tức dẫn theo số tàn bình tháo chạy. Khi đi Bạch Khê dẫn theo hơn một vạn binh mã khí thế hiên ngang, khi về chỉ còn lại vài trăm hối hả bỏ chạy. Quá thảm bại! Quá nhục nhã! Viên phó tướng từ nhỏ đã đi theo hắn, nay vì bảo vệ hắn đã bị Mạnh Hòa Thanh và Tô Quân Nhuỵ chém chết. Bạch Khê thầm thề: nhất định phải bắt tên thư sinh và con ả đàn bà đó nợ máu trả bằng máu!
Giặc một khi đã cùng đường, phải đuổi giết đến cùng! Tô Quân Nhuỵ ra lệnh đuổi bắt đám tàn binh, những chuyện khác đợi về đến Mạc Sơn Quan hãy bàn sau.
Trước khi Tô Quân Nhuỵ đuổi đến, Mạnh Hòa Thanh đã dùng cách lấy cứng đối cứng, dốc toàn lực đối kháng Bạch Khê nhưng Bạch Khê mạnh mẽ hơn người, anh ta chỉ đánh bừa chống đỡ, khó tránh khỏi bị đả thương nghiêm trọng. Thế nhưng khi đó, Mạnh Hòa Thanh không thể tỏ ra yếu thế trước quân địch, làm mất sĩ khí đoàn quân. Anh ta đành phải cắn răng nhịn đau không hé nửa lời, tiếp tục giao chiến, vết thương cũ chưa kịp lành thì vết thương mới đã tới, thương càng thêm thương. Khi mọi hiểm nguy được giải trừ, cơ thể đến cực hạn, Mạnh Hòa Thanh liền phun máu.
"Mạnh Hòa Thanh?!" Tô Quân Nhụy hô to.
Mạnh Hòa Thanh vừa quẹt vệt máu còn lưu lại nơi khóe miệng vừa cười lạnh lùng, buông lời mỉa mai: "Lúc nãy nếu Vương gia tới chậm thêm chút nữa, chắc Mạnh Hòa Thanh tôi đã đi chầu ông bà mất rồi!"
Tô Quân Nhụy không còn tâm trạng đi đùa giỡn với tên này nữa, cô sai người đỡ Mạnh Hòa Thanh rồi nói: "Ngươi làm gì mà ra nông nỗi như vầy?"
Lòng ngực của Mạnh Hòa Thanh chợt đau điếng, anh ta tiếp tục hộc máu. Tên binh sĩ đỡ anh ta vội nói với Tô Quân Nhụy: "Chuyện kể ra thì rất dài dòng, về Mạc Sơn Quan hẵng nói sau."
Tô Quân Nhụy ra lệnh cả đoàn quân về Mạc Sơn Quan, lưu lại một toán quân ở lại xử lý chiến trường.
Thân thể của Mạnh Hòa Thanh đã rã rời mỏi mệt, suýt không lên được ngựa nhưng trời sinh tính khí cứng đầu cao ngạo, cộng thêm hoàn cảnh tôi luyện, chúng không cho phép anh ta gục ngã. Khi Mạnh Hòa Thanh đã ngồi vững vàng trên lưng ngựa, anh ta còn không quên quay lại nhắc Tô Quân Nhụy: "Đừng cho Tôn Thiên biết!"
Giờ nào rồi còn nói tới chuyện này, xem ra ngươi cũng rất quan tâm đến Tôn đại ca. Tô Quân Nhụy mỉm cười gian xảo đáp: "Yên tâm, ta sẽ không nói." Mới là lạ! Tối nay phải viết thư báo cho Tôn đại ca biết mới được!
Mạnh Hòa Thanh thừa sức biết ý xấu của Tô Quân Nhụy nhưng anh ta không còn sức để so đo với cô. Mạnh Hòa Thanh sợ nếu anh ta còn so đo với cô nàng này thêm vài câu nữa, chưa cần Tô Quân Nhụy vung chân đạp, anh ta đã té ngựa vì kiệt sức.
Các tướng lĩnh vừa nhìn Tô Quân Nhụy bày trận vừa thầm kinh hãi năng lực của cô. Khó trách Hoàng Thượng kiên quyết cho phép một cô gái lãnh binh ra trận mặc kệ lời can ngăn trong triều.
Nghe nói, Tiêu Dao Vương đã có một màn khẩu chiến kịch liệt, khiến đám quan văn chuyên khua môi múa mép đó phải á khẩu. Đáng tiếc, bọn họ không có mặt ở đó để chứng kiến màn hay, nghĩ thôi cũng thấy hả dạ.
Võ tướng bọn họ ngày thường nói không lại đám quan văn đó, mỗi lần tranh cãi đều bị đám người đó nói đến á khẩu, ôm một bụng tức giận mà chẳng làm được gì. Hiện tại nghe đến màn khẩu chiến của Tô Quân Nhụy, bọn họ như trút được cơn giận trong lòng, lại thêm tận mắt thấy tài dụng binh của cô, thái độ của họ đã bớt gay gắt.
Tô Quân Nhụy bắt đầu triển khai kế hoạch, các tướng quân lĩnh tiến hành bố trí đoàn quân. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ lệnh tiến công của chủ soái.
Tô Quân Nhụy dẫn số nhóm binh đánh trực diện tiến thẳng về trước. Tình thế cấp bách, cả đoàn quân lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trận chiến.
Đến nơi, đập vào mắt cô là cảnh tượng binh sĩ hai bên đang chém giết nhau thảm thiết, xác người nằm đầy đất. Mạnh Hòa Thanh vẫn đang chiến đấu quyết liệt với Bạch Khê. Bạch Khê là một vị mãnh tướng hàng đầu của Nguyệt Quốc. Tuy tài dụng binh không bằng Mạnh Hòa Thanh nhưng hắn ta bẩm sinh đã có sức mạnh hơn người nên trận này Mạnh Hòa Thanh phải chịu lỗ nặng.
Tận mắt chứng kiến quân bên mình dần rơi vào thế yếu, Tô Quân Nhụy bất chấp tất cả dẫn binh mã xông thẳng vào cuộc chiến. Tiếng hô vang trời của viện quân vừa cất lên đã khiến cho binh lính Nguyệt Quốc phải đứng hình trong vài giây.
Tô Quân Nhụy cầm thương, phi ngựa lao vào vòng chiến trong tiếng hô rầm trời. Cô cầm cây thương đỡ một đao đang hướng tới Mạnh Hòa Thanh.
"Keng!" Đại đao của Bạch Khê bị cây thương của Tô Quân Nhụy cản lại, ngựa của Bạch Khê hí lên một tiếng vì kinh hãi, lùi hai bước. Bạch Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn kẻ phá đám.
Tay cầm thương của Tô Quân Nhụy bị chấn đến phát đau sau hành động chắn đại đao vừa rồi. Cô cố gắng đứng vững trên đất, nheo nheo mắt nghiêm túc nhìn Bạch Khê, thầm than: Quá lợi hại.
Mạnh Hòa Thanh không ngạc nhiên khi thấy Tô Quân Nhụy. Anh ta nhìn cô nói: "Vương gia, cô tới hơi trễ!" Giờ phút này còn cố gắng oán giận cô vì đã tới trễ.
Tô Quân Nhụy đứng nhìn Mạnh Hòa Thanh vẫn còn dư hơi làm lẫy dỗi hờn mình, cô cũng mở miệng châm chọc: "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, ta rất bất ngờ khi được nhìn thấy dáng vẻ khốn đốn chưa từng có của Mạnh tướng quân cao ngạo của chúng ta, thật là ngoài sức tưởng tượng."
Càng bất ngờ hơn, Mạnh Hòa Thanh chỉ cười trừ thay vì tức giận xù lông như mọi khi. Anh ta nói: "Hahaha! Thật là thú vị, ngày ngày đánh nhạn vẻ vang, không ngờ sẽ có một ngày bị một con chim sẻ mổ mù cặp mắt!"
Tô Quân Nhụy né một cây mâu đang đâm tới, nhảy lên cao tránh thoát, cô quay lại chém đối phương. Cô nhíu mày khi nghe lời của Mạnh Hòa Thanh, cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao ra nông nỗi này?"
Bạch Khê thấy người cứu viện cho Mạnh Hòa Thanh lại là một nữ tướng, hắn liền cười nhạo mỉa mai: "Một ả đàn bà? Ha ha! Không ngờ, đàn bà ở Cẩm Quốc cũng được ra sa trường, bộ Cẩm Quốc của các ngươi hết người rồi sao? Bệ hạ nước ta cố ý phái ta ra ứng chiến, ít ra Cẩm Quốc các ngươi cũng nên phái ra một người có thực lực cân xứng với bổn tướng quân như Thuế Tử Dật, còn đằng này các ngươi... Đối phó với loại như ngươi cần gì Bạch Khê ta ra tay? Đúng là phí công vô ích!" Lời nói của hắn đầy khinh miệt thẳng thừng không hề có ý giấu giếm hay nể mặt ai.
Mạnh Hòa Thanh ghét nhất việc người khác xem thường mình. Xưa nay, chỉ có anh ta được phép xem thường người khác. Kẻ nào cả gan dám khinh thường, anh ta sẽ khiến cho kẻ đó hiểu cái giá của việc làm ngu xuẩn kia đắt như thế nào!
"Trước mắt nên làm thịt tên cuồng vọng tự đại này trước, những chuyện khác trở về nói sau!" Vừa dứt lời, Mạnh Hòa Thanh liền cầm kiếm chạy về hướng Bạch Khê.
Tô Quân Nhụy cầm thương cười lạnh lùng: "Cẩm Quốc hết người? Vậy ta sẽ cho ngươi chứng kiến bản lĩnh của nữ nhi Cẩm Quốc. Đối phó với lũ các ngươi cũng chẳng hề hấn gì!" Lời cô thốt ra như một thông báo vừa được phát, đoàn quân cứu viện lập tức động thủ. Riêng cô cũng chạy theo Mạnh Hòa Thanh, lao thẳng về phía Bạch Khê.
Cơ thể cô linh hoạt, chỉ cần nhảy thoăn thoắt mấy lần đã đến gần vị trí của Bạch Khê. Bạch Khê bẩm sinh đã mạnh hơn người, dù Tô Quân Nhụy và Mạnh Hòa Thanh hợp lực cũng không mạnh bằng hắn. Bọn họ bèn lợi dụng những tảng đá lớn lởm chởm quanh đó vừa né tránh vừa phối hợp đánh trọng thương Bạch Khê.
Bạch Khê vốn rất tự phụ trước giờ chỉ quen kiểu đơn phương tác chiến, hắn chưa bao giờ hợp tác với bất cứ ai. Lúc này khi phải đối mặt với màn phối hợp chặt chẽ của Tô Quân Nhụy và Mạnh Hòa Thanh, hắn đánh không xuể. Hắn mạnh khỏe hơn người, mặc kệ hai kẻ kia có tả xung hữu đột ra sao, nếu hắn không thể khiến hai kẻ đó trọng thương thì ắt cũng phải nếm được mùi vị đau khổ. Trớ trêu thay, Tô Quân Nhụy và Mạnh Hòa Thanh không tiếp chiêu, họ không ngừng lợi dụng địa hình vừa tránh né vừa giáp công hai bên. Thân thủ hai người vô cùng linh hoạt khiến Bạch Khê khó lòng phòng bị. Chẳng bao lâu, hắn đã bị hai người đâm bị thương.
"Đê tiện!" Bạch Khê mặc kệ vết thương đang chảy máu, chỉ lo vừa chạy về phía Mạnh Hòa Thanh vừa hung hăng mắng.
Mạnh Hòa Thanh cười lạnh lùng đáp: "Binh bất yếm trá! Trên chiến trường, sống sót mới là quan trọng nhất."
Về phần Tô Quân Nhụy, ngay cả một từ cô cũng lười nói. Cô lưu loát đạp vào tảng đá lớn mượn sức nhảy lên cao. Cô vung chân đá văng Bạch Khê xuống ngựa.
Bạch Khê đã phát giác hành động của Tô Quân Nhụy khi cô đang nhảy lên nhưng ngặt nỗi Mạnh Hòa Thanh lại đánh tới. Hắn không còn đường tránh đòn công kích của Tô Quân Nhụy, đành cam chịu té từ trên ngựa xuống.
Thật nhục nhã cho đại tướng quân Bạch Khê! Hắn chẳng những bị đá xuống ngựa mà cú đá đó còn thuộc về một ả đàn bà. Thật quá mất mặt!
Vì quá nhục nhã, Bạch Khê giận đến đỏ cả hai mắt, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Hắn hung hăng quay đại đao chạy bất chấp về phía Tô Quân Nhụy. Hắn phải giết chết con đàn bà này tại đây!
Mạnh Hòa Thanh vô cùng hả hê khi chứng kiến cảnh Bạch Khê té ngựa. Anh ta khoái chí hét to: "Đá đẹp lắm!" Sau đó tiếp tục hợp lực với Tô Quân Nhụy bao vây Bạch Khê.
Tô Quân Nhụy rất biết tự lượng sức. Nếu đánh trực diện, cô hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Khê. Cô chỉ còn cách tận dụng liên tục sự linh hoạt dẻo dai của bản thân vừa né tránh đòn tấn công của đối phương vừa cùng Mạnh Hòa Thanh phối hợp ăn ý. Quả nhiên đúng với dự đoán của Tô Quân Nhụy, Bạch Khê là người có tính khí nóng nảy, hiếu thắng, càng nóng giận sẽ càng mất cảnh giác càng dễ hư việc. Vì thế, cô càng phải khiến hắn càng giận càng tốt.
Mấy hiệp đấu trôi qua, Bạch Khê vẫn chưa thể trực diện đối chiến với Tô Quân Nhụy. Hắn giận dữ vô cùng, lửa giận khó lòng dập tắt khiến cho đường đao vung ra cũng thiếu đi mấy phần lực, mất đi vẻ đoạt mạng ban đầu.
Ngay lúc này, đội quân thứ hai được Tô Quân Nhụy sắp xếp trước đó đã phát động tấn công, chặt đứt đường lui của quân Nguyệt Quốc, khiến bọn họ tứ bề thọ địch. Viện quân của Cẩm Quốc thế tới ồ ạt như cơn lũ, càn quét khắp chiến trường. Quân đội Nguyệt Quốc đã sớm mỏi mệt rã rời sau một hồi phân tranh với quân của Mạnh Hòa Thanh, nay còn gặp thêm viện quân. Bọn họ dù có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng chống không nổi. Chẳng bao lâu, cả đoàn quân đông đảo đã bị tan rã hơn hai phần ba.
Bạch Khê mải mê đấu với Mạnh Hòa Thanh và Tô Quân Nhụy đến đỏ cả mắt quên cả đoàn quân đi theo mình. Đến khi quay lại nhìn, hắn mới phát hiện cả đoàn quân nay đã tan đàn xẻ nghé. Bạch Khê thầm khiếp sợ. Viên phó tướng Nguyệt Quốc lê tấm thân đầy thương tích chạy nhanh đến gần Bạch Khê hô to: "Tướng quân! Giữ lại rừng xanh, lo gì không có củi đốt! Bây giờ không phải là lúc ham chiến!"
Bạch Khê chớp chớp cặp mắt đỏ bừng cay xè của mình, nhìn dáng vẻ ung dung của Tô Quân Nhụy. Hắn hận vô cùng, chỉ muốn lao nhanh tới phanh thây ăn tươi nuốt sống con ả đàn bà này. Thế nhưng, hắn không phải là hạng người ngu xuẩn đến mức làm việc đó ngay lúc này bất chấp hiểm nguy đang bủa vây. Tình thế hiện tại không cho phép hắn làm điều đó. Hắn chỉ còn cách dẫn đầu đám tàn binh nỗ lực đột phá vòng vây.
Bạch Khê quả là một vị tướng quân dũng mãnh, danh xứng với thực. Dù bị Tô Quân Nhụy và Mạnh Hòa Thanh phối hợp vây đánh một hồi lâu nhưng hắn vẫn còn sức để phá vòng vây tìm đường lui. Bạch Khê dốc hết sức lực bình sinh phá vòng vây, hắn hạ quyết tâm: Được thì sống tiếp, không thì cùng nhau chết chung. Có lẽ, trời cao thương tiếc người mạt lộ hoặc do số của Bạch Khê chưa tận. Sau bao cố gắng, Bạch Khê cũng tìm được đường sống từ cõi chết, hắn lập tức dẫn theo số tàn bình tháo chạy. Khi đi Bạch Khê dẫn theo hơn một vạn binh mã khí thế hiên ngang, khi về chỉ còn lại vài trăm hối hả bỏ chạy. Quá thảm bại! Quá nhục nhã! Viên phó tướng từ nhỏ đã đi theo hắn, nay vì bảo vệ hắn đã bị Mạnh Hòa Thanh và Tô Quân Nhuỵ chém chết. Bạch Khê thầm thề: nhất định phải bắt tên thư sinh và con ả đàn bà đó nợ máu trả bằng máu!
Giặc một khi đã cùng đường, phải đuổi giết đến cùng! Tô Quân Nhuỵ ra lệnh đuổi bắt đám tàn binh, những chuyện khác đợi về đến Mạc Sơn Quan hãy bàn sau.
Trước khi Tô Quân Nhuỵ đuổi đến, Mạnh Hòa Thanh đã dùng cách lấy cứng đối cứng, dốc toàn lực đối kháng Bạch Khê nhưng Bạch Khê mạnh mẽ hơn người, anh ta chỉ đánh bừa chống đỡ, khó tránh khỏi bị đả thương nghiêm trọng. Thế nhưng khi đó, Mạnh Hòa Thanh không thể tỏ ra yếu thế trước quân địch, làm mất sĩ khí đoàn quân. Anh ta đành phải cắn răng nhịn đau không hé nửa lời, tiếp tục giao chiến, vết thương cũ chưa kịp lành thì vết thương mới đã tới, thương càng thêm thương. Khi mọi hiểm nguy được giải trừ, cơ thể đến cực hạn, Mạnh Hòa Thanh liền phun máu.
"Mạnh Hòa Thanh?!" Tô Quân Nhụy hô to.
Mạnh Hòa Thanh vừa quẹt vệt máu còn lưu lại nơi khóe miệng vừa cười lạnh lùng, buông lời mỉa mai: "Lúc nãy nếu Vương gia tới chậm thêm chút nữa, chắc Mạnh Hòa Thanh tôi đã đi chầu ông bà mất rồi!"
Tô Quân Nhụy không còn tâm trạng đi đùa giỡn với tên này nữa, cô sai người đỡ Mạnh Hòa Thanh rồi nói: "Ngươi làm gì mà ra nông nỗi như vầy?"
Lòng ngực của Mạnh Hòa Thanh chợt đau điếng, anh ta tiếp tục hộc máu. Tên binh sĩ đỡ anh ta vội nói với Tô Quân Nhụy: "Chuyện kể ra thì rất dài dòng, về Mạc Sơn Quan hẵng nói sau."
Tô Quân Nhụy ra lệnh cả đoàn quân về Mạc Sơn Quan, lưu lại một toán quân ở lại xử lý chiến trường.
Thân thể của Mạnh Hòa Thanh đã rã rời mỏi mệt, suýt không lên được ngựa nhưng trời sinh tính khí cứng đầu cao ngạo, cộng thêm hoàn cảnh tôi luyện, chúng không cho phép anh ta gục ngã. Khi Mạnh Hòa Thanh đã ngồi vững vàng trên lưng ngựa, anh ta còn không quên quay lại nhắc Tô Quân Nhụy: "Đừng cho Tôn Thiên biết!"
Giờ nào rồi còn nói tới chuyện này, xem ra ngươi cũng rất quan tâm đến Tôn đại ca. Tô Quân Nhụy mỉm cười gian xảo đáp: "Yên tâm, ta sẽ không nói." Mới là lạ! Tối nay phải viết thư báo cho Tôn đại ca biết mới được!
Mạnh Hòa Thanh thừa sức biết ý xấu của Tô Quân Nhụy nhưng anh ta không còn sức để so đo với cô. Mạnh Hòa Thanh sợ nếu anh ta còn so đo với cô nàng này thêm vài câu nữa, chưa cần Tô Quân Nhụy vung chân đạp, anh ta đã té ngựa vì kiệt sức.