Chương 69: Gả Cưới
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bộ áo cưới nàng đang mặc chính là bộ áo mà nàng đã mặc vào đêm tân hôn nhưng lúc ấy Quân Nhụy không thèm nhìn.
Tại sao mình chịu diễn lại cảnh này với Quân Nhụy?
Không cam lòng?
Đây là ký ức hổ thẹn nhất trong đời mình, là thứ mình không bao giờ muốn đối mặt. Nhưng bây giờ mình lại đồng ý diễn lại với Quân Nhụy.
Thuế Tử Duyệt chợt thấy uất ức vô cùng. Dù nàng biết tất cả đều do nàng gieo gió gặt bão, nàng hiểu rõ nên nàng không oán không hận. Nhưng nàng vẫn thấy uất ức...
Quân Nhụy, nàng có biết không?
Đáng lẽ đêm đó sẽ là một đêm tốt đẹp nhất cuộc đời ta, thế mà nàng lại không xuất hiện.
Quân Nhụy, xưa nay nàng luôn tuyệt tình như thế...
Tô Quân Nhụy phấn khích vén lên chiếc khăn đỏ trên đầu của Thuế Tử Duyệt. Trái tim cô đập liên hồi "thình thịch thình thịch". Cô thấy nàng đang lặng lẽ khóc. Giọt lệ nóng rơi xuống tay cô, tay cô không nóng nhưng trái tim cô đã bị phỏng rát mất rồi.
"Duyệt Duyệt..." Tô Quân Nhụy đau lòng gọi tên nàng.
"Duyệt Duyệt sao nàng khóc....nàng khó chịu ở đâu? Ta xin lỗi, Duyệt Duyệt, là ta không tốt...Sau này ta sẽ không bày trò nữa... Duyệt Duyệt, ta xin lỗi, nàng đừng khóc..." Tô Quân Nhụy ôm lấy Thuế Tử Duyệt, đau lòng không biết làm gì cho phải, không biết nói sao cho đúng.
Cô tự hỏi, đêm hôm đó, trong lúc cô đang một mình ngồi trong đình thì Thuế Tử Duyệt đang làm gì trong phòng? Nàng đang đợi mình? Đợi đến khi nến đỏ đã tắt, đợi đến khi trời bên ngoài đã sáng. Đợi đến khi niềm vui thành thất vọng, thất vọng thành tuyệt vọng, nụ cười thành nước mắt.
Tô Quân Nhụy thấy bản thân mình rất đáng chết, đáng chết...
Mình thật đáng chết! Thuế Tử Duyệt không những tha thứ mà còn chấp nhập mình thêm lần nữa. Đó là may mắn cỡ nào.
May mắn vì nàng chưa từng buông tay ta.
May mắn vì nàng vẫn bằng lòng chấp nhận ta.
"Xin lỗi nàng, Duyệt Duyệt..." Cô ôm Thuế Tử Duyệt vừa nói xin lỗi vừa hôn lên vành tai, hôn lên cổ của nàng.
"Thành thật xin lỗi...do ta không cam lòng..." Cô bộc bạch: "Ta không cam lòng vì ta đã không bước vào phòng tối hôm đó. Ta không cam lòng vì ta đã bỏ lỡ khoảnh khắc nàng đẹp nhất. Ta không cam lòng vì ta vẫn chưa vén khăn đỏ cho nàng. Ta không cam lòng vì ta vẫn chưa uống rượu hợp cẩn với nàng. Ta không cam lòng vì ta vẫn chưa trang điểm vẽ mi cho nàng sau đêm tân hôn...Ta luôn không cam lòng và luôn tự hỏi tại sao ta lại không yêu nàng sớm hơn." Ta không cam lòng vì hai ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian...
"Vì vậy ta luôn muốn quay lại quá khứ. Nếu có thể quay lại ngày đó thì tốt rồi, thì tốt rồi..."
Thuế Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn Tô Quân Nhụy, đôi mắt nàng đã mờ sương và lệ vẫn tuôn.
"Nàng không cần xin lỗi ta.." Nàng cười rồi nhìn Tô Quân Nhụy nói: "Ít ra, nàng chưa bao giờ gạt ta..." Yêu hay không yêu, ít ra nàng chưa từng gạt ta, chưa từng làm bộ làm tịch với ta.
Tô Quân Nhụy nhìn Thuế Tử Duyệt. Dưới mũ phượng là một khuôn mặt đẹp như trong tranh, áo cưới đỏ rực càng làm tăng thêm nét quyến rũ tiềm ẩn trong vẻ đẹp trong sáng của nàng. Mong muốn duy nhất của Tô Quân Nhụy ngay lúc này chính là tháo mũ phượng, mở toang bộ áo cưới đỏ rực, đẩy nàng xuống giường, hôn nàng thắm thiết, nhét nàng vào trong cơ thể của mình. Cô muốn làm tất cả những điều đó ngay tức khắc. Khiến nàng phải khóc than, khiến nàng phải xin tha, khiến nàng phải biểu lộ ra dáng vẻ nhẫn nhịn pha chút thoải mái. Khiến nàng thuộc về cô, khiến cả trong lẫn ngoài của nàng đều thuộc về cô.
Chưa được...cần nhẫn nại thêm chút nữa, còn phải uống rượu hợp cẩn. Tô Quân Nhụy liều mạng khắc chế cõi lòng và suy nghĩ đang cuồng loạn gào thét. Cô cầm hai ly rượu dỗ dành Thuế Tử Duyệt cùng uống.
"Được rồi, đừng phá nữa." Thuế Tử Duyệt lau khô nước mắt, đỏ mặt quay sang hướng khác, tay đẩy đẩy Tô Quân Nhụy.
"Nào có quậy phá...rượu hợp cẩn là thứ rất quan trọng không thể thiếu, ngoan! Duyệt Duyệt, uống nó với ta."
Thuế Tử Duyệt không lay chuyển được cô. Nàng đành phải uống. Tô Quân Nhụy cầm lại hai ly rượu rồi đặt chúng xuống bàn. Sau đó, cô giúp nàng tháo cái mũ phượng nặng nề trên đầu xuống. Tháo xong, Thuế Tử Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng dỗi: "Quậy đủ rồi sao...cái mũ nặng muốn chết, chúng ta...ưm ưm.." Nàng chưa nói xong, Tô Quân Nhụy đã hôn nàng điên cuồng.
Tô Quân Nhụy hôn vừa điên cuồng vừa táo đạo. Đầu lưỡi cô xông thẳng vào miệng của Thuế Tử Duyệt cứ điên cuồng mà quấy, làm nàng không thở được cũng không nuốt được. Nước bọt sắp tràn ra khóe môi. Nàng nhẹ giãy giụa muốn Tô Quân Nhụy đừng phá nữa. Ai ngờ người kia càng ra sức hơn. Cô giữ đầu nàng lại, không cho nàng né tránh. Cô ra sức liếm mút đoạt lấy khiêu khích nàng đáp lại.
Thuế Tử Duyệt không thể tránh né chỉ có thể bị động thừa nhận. Tô Quân Nhụy khiêu khích dồn dập, thân thể của nàng dần vô lực, đầu say sẩm chỉ nương vào ý thức mà đáp lại ai kia.
Hai nàng hôn thật lâu, hôn rất nhiều lần, hôn đến khi môi của Thuế Tử Duyệt tê dại, Tô Quân Nhụy mới buông nàng ra. Cả người nàng mơ màng choáng váng. Sau khi thoát ra sự kìm cập của Tô Quân Nhụy, nàng khẽ nhếch đôi môi đã sưng đỏ, vô lực thở hổn hển. Nàng chưa kịp hoàn hồn đã bị cô ấn bả vai áp chế ngã ra giường.
"A..." Thuế Tử Duyệt than nhẹ, mở đôi mắt mờ sương nhìn Tô Quân Nhụy đang đè lên người nàng. Nàng sợ hãi nói: "Quân Nhụy, nàng bị sao vậy..a.." Tô Quân Nhụy bỗng cúi đầu cắn một cái vào cần cổ của nàng.
Thuế Tử Duyệt đau đến nhíu mày. Nàng ngửa cổ đưa tay đẩy đẩy Tô Quân Nhụy ra xa. Cô bắt lấy hai tay nàng đặt chúng sát hai bên tai, sau đó vừa gặm cắn cổ, hôn nàng một cách điên cuồng vừa xé rách y phuc của nàng.
Thuế Tử Duyệt vốn luôn bị động hơn Tô Quân Nhụy nên lúc này càng không có năng lực chống cự. Đôi mắt mờ sương của nàng không bao lâu lại bắt đầu ngấn lệ.
"Quân Nhụy...a..."
Tô Quân Nhụy không ngừng gặm cắn Thuế Tử Duyệt, động tác điên cuồng. Cô quấn quýt si mê gọi tên nàng: "Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt. Thuế Tử Duyệt, nàng là của ta. Duyệt Duyệt, nàng là Duyệt Duyệt của ta..."
"Ta không cho nàng nhìn ai khác, không cho nàng nói chuyện với ai khác, không cho nàng cười với ai khác, cũng không cho kẻ đó nhìn nàng...Nụ cười của nàng, giọng nói của nàng, thân thể của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều thuộc về ta..."
"Ta phát điên rồi..Chỉ cần ta nhìn thấy nàng nhìn người khác, ta sẽ phát điên...Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt..." Nàng cười với kẻ nào, ta chỉ muốn kẻ đó biến mất. Nàng nói chuyện với kẻ nào, ta chỉ muốn nhốt nàng lại ngay lập tức!
Nàng có biết không?
Nàng có biết không?
Thuế Tử Duyệt nàng có biết điều đó không?
"Ta yêu nàng Duyệt Duyệt.. ta yêu nàng." Yêu nàng nên ta bằng lòng thành ma vì nàng. Yêu nàng nên ta luôn muốn được quay về quá khứ để giết chết cái tên Tô Quân Nhụy không biết quý trọng nàng năm đó.
Cuối cùng, Thuế Tử Duyệt cũng khuất phục trước phong ba bão tố mang tên Tô Quân Nhụy đang ùn ùn kéo đến. Nàng không còn cách trốn thoát. Nàng nhìn Tô Quân Nhụy rồi vươn hai tay ôm lấy cổ cô, kéo cô sát lại gần nàng thêm chút nữa.
"Ta cũng vậy..." Nàng thả lỏng cơ thể mặc cho Tô Quân Nhụy ra sức đoạt lấy.
Quân Nhụy nàng có biết không? Đêm đó, khi ta đội cái mũ phượng vừa dày vừa nặng một mình ngồi lặng lẽ ở mép giường đến sáng, khi ta uống cạn hai ly rượu lúc hừng đông, lúc đó ta không dám hy vọng xa vời. Ta không dám mong một ngày nào đó ta sẽ có được một tình yêu điên cuồng từ nàng.
- ----(thanh thủy văn)-----
Sáng hôm sau, Mạnh Hòa Thanh và Tôn Thiên bỗng xuất hiện ở phủ Tiêu Dao Vương. Lúc Tô Quân Nhụy đến đại sảnh, hai người kia đang thoải mái ngồi uống trà, một chút e ngại cũng không có.
Khi Tôn Thiên thấy Tô Quân Nhụy, y lập tức đặt chén trà xuống đứng dậy cúi người: "Ti chức bái kiến Tiêu Dao Vương!"
Tô Quân Nhụy vội miễn lễ cho Tôn Thiên, sau đó nhìn đến tên Mạnh Hòa Thanh đang ngồi thong thả uống trà không hề có ý chào hỏi.
Mạnh Hòa Thanh cầm chén trà. Anh ta cũng nhận ra ánh mắt của Tô Quân Nhụy. Hàng chân mày của anh ta khẽ nhíu, môi mỏng nhếch lên nở nụ cười kiêu ngạo: "Chào buổi sáng Vương gia, lúc nãy ti chức vừa đến đây đã thấy phủ Tiêu Dao Vương....sao lại thế này? Đêm qua Vương gia lén lút nạp tiểu thiếp?"
Tôn Thiên ngồi cạnh vội nhắc nhở: "Hòa Thanh! Nói năng cẩn thận."
Tô Quân Nhụy trợn trắng mắt nói với Mạnh Hòa Thanh: "Mạnh tướng quân quá lo rồi, đời này của ta chỉ cưới một mình Duyệt Duyệt."
Mạnh Hòa Thanh tắc lưỡi hai tiếng, cẩn thận đánh giá đại sảnh lần nữa. Anh ta nói: "Vương gia đúng là có tình thú, thực sự nhìn không ra."
Tô Quân Nhụy: "..."
Sáng sớm, hai tên này đến đây làm gì?
"Có việc thì nói, không việc thì biến!" Tô Quân Nhụy nổi giận.
Tôn Thiên vội vàng đề cập: "Bẩm Vương gia, hôm nay chúng tôi đến đây để báo cho Vương gia biết nơi Mộ Dung Lam đang ẩn náu."
Tô Quân Nhụy thu lại thái độ không đứng đắn, nghiêm túc hỏi: "Cô ta đang ở đâu? Kẻ cứu cô ta là người phương nào?"
Mạnh Hòa Thanh đặt chén trà xuống đáp: "Hồ Quốc"
Tô Quân Nhụy chau mày: "Hồ Quốc?"
"Con trai thứ của Hồ Vương là Thẩm Hy Phong, văn võ bất phàm, đáng tiếc....hắn háo sắc." Nói đến đây, Mạnh Hòa Thanh chế giễu: "Ta thấy sớm muộn gì hắn cũng chết vì cái nết này."
Sắc mặt của Tô Quân Nhụy xấu đi, cô thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Kiếp trước, Mộ Dung Lam cũng cấu kết với Thẩm Hy Phong tấn công Cẩm Quốc. Thế nhưng lúc đó Thẩm Hy Phong đã là vua của Hồ Quốc, không như bây giờ. Có thể do mọi chuyện đã xảy ra nhanh hơn kiếp trước nên hiện tại Thẩm Hy Phong vẫn còn là Nhị điện hạ của Hồ Quốc.
Tuy nhiên, Tô Quân Nhụy biết chẳng bao lâu nữa Hồ Vương sẽ bị đột tử. Sau đó Thẩm Hy Phong sẽ giết hoàng huynh trở thành Hồ Vương. Sang năm sau, Hồ Quốc ổn định, hắn sẽ xuất binh tấn công Cẩm Quốc. Năm đó, Cẩm Quốc bị đám thuộc hạ của Mộ Dung Tấn tác quái, Tô Quân Nhụy thì bị Mộ Dung Lam mê hoặc nên để lộ rất nhiều quân cơ. Có thể nói, khi đó Cẩm Quốc hai mặt thọ địch, thù trong giặc ngoài, làm sao là đối thủ của Thẩm Hy Phong?
Đời này thì khác, rất nhiều chuyện đã khác đi. Đương nhiên, Tô Quân Nhụy sẽ không để chuyện ở đời trước xảy ra.
Tô Quân Nhụy sắc mặt kém cỏi than thở: "Xem ra, năm sau sẽ là một năm không yên ổn."
Mạnh Hòa Thanh cười lạnh nói: "Đại trượng phu muốn thành đại sự tất nhiên phải chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây! Sao có thể an cư một xó?"
Tô Quân Nhụy nhìn Mạnh Hòa Thanh, cười chế giễu: "Tính ra nó lại rất hợp với ước muốn quái thai của ngươi."
Có nhiều việc ở đời này đã hoàn toàn khác xa đời trước, Tô Quân Nhụy khó lòng đoán được chính xác khi nào Hồ Quốc sẽ phát binh tấn công Cẩm Quốc. Tuy nhiên, cô dám chắc một điều, chiến tranh sẽ bùng nổ nhanh hơn đời trước. Cô cần chuẩn bị sớm.
- ---------//----------
Cung nữ cúi đầu đứng ngoài cửa, nhẹ giọng nói với người bên trong: "Mộ Dung cô nương, Nhị điện hạ mời người tắm gội thay xiêm y."
Mộ Dung Lam lười biếng ngồi bên cửa sổ, buồn chán nhìn cảnh sắc ngoài cửa. Cảnh sắc của Hồ Quốc hoàn toàn khác với Cẩm Quốc. Khi Mộ Dung Lam nghe được câu nói của cung nữ, ả cười lạnh.
Lúc ta muốn sống thì không được sống, lúc ta muốn chết cũng không được chết. Nếu ta không thể chết, vậy thì ai cũng đừng mong được sống yên.
Mộ Dung Lam nhắm mắt lại. Lúc ả mở mắt ra, sự tàn nhẫn ác độc đã ngập tràn cả hai mắt. Tàn độc đến mức muốn hủy thiên diệt địa.
Chẳng lẽ chỉ có mình ta vùng vẫy trong vũng bùn? Không, ta muốn tất cả mọi người đều phải sống trong đau khổ như ta.
Mộ Dung Lam đứng dậy nhìn cung nữ đang cúi đầu đứng trước mặt. Ả nói: "Đi thôi, dẫn ta đi tắm gội thay xiêm y."
Cung nữ tuân lệnh dẫn đường.
Chỉ là vui vẻ một lát thôi. Ta không còn gì để mất, sợ gì chứ?
Tắm gội, thay xiêm y, được cung nữ đưa vào tẩm cung. Mộ Dung Lam trợn mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, một thân hình cao lớn đang bước lại gần mép giường. Mộ Dung Lam dần thấy rõ gương mặt quen thuộc.
Tuấn tú, lạnh nhạt.
Hắn bóp cổ Mộ Dung Lam, cúi người nhìn ả đang ngồi trên giường rồi hung hăng nói: "Mộ Dung cô nương, ngươi cũng đừng quên giao dịch của chúng ta."
Cổ bị bóp đau, Mộ Dung Lam trợn mắt nhìn tên đàn ông kia. Ả cố chịu đau cười lạnh đáp: "Tất nhiên là không, Nhị điện hạ đừng quá nóng vội."
Thẩm Hy Phong cười lạnh nói: "Việc ngươi đã làm khiến bổn hoàng tử yên tâm được sao? Ngươi một lòng muốn chết, nếu bổn hoàng tử không vội thì người chịu lỗ chẳng phải bổn hoàng tử?"
Mộ Dung Lam cười hỏi: "Nhị điện hạ nghĩ nhiều, chết hụt một lần, ngài nghĩ ta còn muốn tìm đường chết nữa sao?"
Thẩm Hy Phong vừa chậm rãi cởi xiêm y trên người Mộ Dung Lam vừa cười tà dâm đáp: "Nghĩ vậy là tốt."
Thê thê cùng thê thê,
Gả cưới cần gì đề.
Chỉ mong người một lòng,
Tay nắm chẳng rời xa.
Vốn dùng để chê cười những kẻ si nói mộng, mơ tưởng hoang đường mà thôi!
Bộ áo cưới nàng đang mặc chính là bộ áo mà nàng đã mặc vào đêm tân hôn nhưng lúc ấy Quân Nhụy không thèm nhìn.
Tại sao mình chịu diễn lại cảnh này với Quân Nhụy?
Không cam lòng?
Đây là ký ức hổ thẹn nhất trong đời mình, là thứ mình không bao giờ muốn đối mặt. Nhưng bây giờ mình lại đồng ý diễn lại với Quân Nhụy.
Thuế Tử Duyệt chợt thấy uất ức vô cùng. Dù nàng biết tất cả đều do nàng gieo gió gặt bão, nàng hiểu rõ nên nàng không oán không hận. Nhưng nàng vẫn thấy uất ức...
Quân Nhụy, nàng có biết không?
Đáng lẽ đêm đó sẽ là một đêm tốt đẹp nhất cuộc đời ta, thế mà nàng lại không xuất hiện.
Quân Nhụy, xưa nay nàng luôn tuyệt tình như thế...
Tô Quân Nhụy phấn khích vén lên chiếc khăn đỏ trên đầu của Thuế Tử Duyệt. Trái tim cô đập liên hồi "thình thịch thình thịch". Cô thấy nàng đang lặng lẽ khóc. Giọt lệ nóng rơi xuống tay cô, tay cô không nóng nhưng trái tim cô đã bị phỏng rát mất rồi.
"Duyệt Duyệt..." Tô Quân Nhụy đau lòng gọi tên nàng.
"Duyệt Duyệt sao nàng khóc....nàng khó chịu ở đâu? Ta xin lỗi, Duyệt Duyệt, là ta không tốt...Sau này ta sẽ không bày trò nữa... Duyệt Duyệt, ta xin lỗi, nàng đừng khóc..." Tô Quân Nhụy ôm lấy Thuế Tử Duyệt, đau lòng không biết làm gì cho phải, không biết nói sao cho đúng.
Cô tự hỏi, đêm hôm đó, trong lúc cô đang một mình ngồi trong đình thì Thuế Tử Duyệt đang làm gì trong phòng? Nàng đang đợi mình? Đợi đến khi nến đỏ đã tắt, đợi đến khi trời bên ngoài đã sáng. Đợi đến khi niềm vui thành thất vọng, thất vọng thành tuyệt vọng, nụ cười thành nước mắt.
Tô Quân Nhụy thấy bản thân mình rất đáng chết, đáng chết...
Mình thật đáng chết! Thuế Tử Duyệt không những tha thứ mà còn chấp nhập mình thêm lần nữa. Đó là may mắn cỡ nào.
May mắn vì nàng chưa từng buông tay ta.
May mắn vì nàng vẫn bằng lòng chấp nhận ta.
"Xin lỗi nàng, Duyệt Duyệt..." Cô ôm Thuế Tử Duyệt vừa nói xin lỗi vừa hôn lên vành tai, hôn lên cổ của nàng.
"Thành thật xin lỗi...do ta không cam lòng..." Cô bộc bạch: "Ta không cam lòng vì ta đã không bước vào phòng tối hôm đó. Ta không cam lòng vì ta đã bỏ lỡ khoảnh khắc nàng đẹp nhất. Ta không cam lòng vì ta vẫn chưa vén khăn đỏ cho nàng. Ta không cam lòng vì ta vẫn chưa uống rượu hợp cẩn với nàng. Ta không cam lòng vì ta vẫn chưa trang điểm vẽ mi cho nàng sau đêm tân hôn...Ta luôn không cam lòng và luôn tự hỏi tại sao ta lại không yêu nàng sớm hơn." Ta không cam lòng vì hai ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian...
"Vì vậy ta luôn muốn quay lại quá khứ. Nếu có thể quay lại ngày đó thì tốt rồi, thì tốt rồi..."
Thuế Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn Tô Quân Nhụy, đôi mắt nàng đã mờ sương và lệ vẫn tuôn.
"Nàng không cần xin lỗi ta.." Nàng cười rồi nhìn Tô Quân Nhụy nói: "Ít ra, nàng chưa bao giờ gạt ta..." Yêu hay không yêu, ít ra nàng chưa từng gạt ta, chưa từng làm bộ làm tịch với ta.
Tô Quân Nhụy nhìn Thuế Tử Duyệt. Dưới mũ phượng là một khuôn mặt đẹp như trong tranh, áo cưới đỏ rực càng làm tăng thêm nét quyến rũ tiềm ẩn trong vẻ đẹp trong sáng của nàng. Mong muốn duy nhất của Tô Quân Nhụy ngay lúc này chính là tháo mũ phượng, mở toang bộ áo cưới đỏ rực, đẩy nàng xuống giường, hôn nàng thắm thiết, nhét nàng vào trong cơ thể của mình. Cô muốn làm tất cả những điều đó ngay tức khắc. Khiến nàng phải khóc than, khiến nàng phải xin tha, khiến nàng phải biểu lộ ra dáng vẻ nhẫn nhịn pha chút thoải mái. Khiến nàng thuộc về cô, khiến cả trong lẫn ngoài của nàng đều thuộc về cô.
Chưa được...cần nhẫn nại thêm chút nữa, còn phải uống rượu hợp cẩn. Tô Quân Nhụy liều mạng khắc chế cõi lòng và suy nghĩ đang cuồng loạn gào thét. Cô cầm hai ly rượu dỗ dành Thuế Tử Duyệt cùng uống.
"Được rồi, đừng phá nữa." Thuế Tử Duyệt lau khô nước mắt, đỏ mặt quay sang hướng khác, tay đẩy đẩy Tô Quân Nhụy.
"Nào có quậy phá...rượu hợp cẩn là thứ rất quan trọng không thể thiếu, ngoan! Duyệt Duyệt, uống nó với ta."
Thuế Tử Duyệt không lay chuyển được cô. Nàng đành phải uống. Tô Quân Nhụy cầm lại hai ly rượu rồi đặt chúng xuống bàn. Sau đó, cô giúp nàng tháo cái mũ phượng nặng nề trên đầu xuống. Tháo xong, Thuế Tử Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng dỗi: "Quậy đủ rồi sao...cái mũ nặng muốn chết, chúng ta...ưm ưm.." Nàng chưa nói xong, Tô Quân Nhụy đã hôn nàng điên cuồng.
Tô Quân Nhụy hôn vừa điên cuồng vừa táo đạo. Đầu lưỡi cô xông thẳng vào miệng của Thuế Tử Duyệt cứ điên cuồng mà quấy, làm nàng không thở được cũng không nuốt được. Nước bọt sắp tràn ra khóe môi. Nàng nhẹ giãy giụa muốn Tô Quân Nhụy đừng phá nữa. Ai ngờ người kia càng ra sức hơn. Cô giữ đầu nàng lại, không cho nàng né tránh. Cô ra sức liếm mút đoạt lấy khiêu khích nàng đáp lại.
Thuế Tử Duyệt không thể tránh né chỉ có thể bị động thừa nhận. Tô Quân Nhụy khiêu khích dồn dập, thân thể của nàng dần vô lực, đầu say sẩm chỉ nương vào ý thức mà đáp lại ai kia.
Hai nàng hôn thật lâu, hôn rất nhiều lần, hôn đến khi môi của Thuế Tử Duyệt tê dại, Tô Quân Nhụy mới buông nàng ra. Cả người nàng mơ màng choáng váng. Sau khi thoát ra sự kìm cập của Tô Quân Nhụy, nàng khẽ nhếch đôi môi đã sưng đỏ, vô lực thở hổn hển. Nàng chưa kịp hoàn hồn đã bị cô ấn bả vai áp chế ngã ra giường.
"A..." Thuế Tử Duyệt than nhẹ, mở đôi mắt mờ sương nhìn Tô Quân Nhụy đang đè lên người nàng. Nàng sợ hãi nói: "Quân Nhụy, nàng bị sao vậy..a.." Tô Quân Nhụy bỗng cúi đầu cắn một cái vào cần cổ của nàng.
Thuế Tử Duyệt đau đến nhíu mày. Nàng ngửa cổ đưa tay đẩy đẩy Tô Quân Nhụy ra xa. Cô bắt lấy hai tay nàng đặt chúng sát hai bên tai, sau đó vừa gặm cắn cổ, hôn nàng một cách điên cuồng vừa xé rách y phuc của nàng.
Thuế Tử Duyệt vốn luôn bị động hơn Tô Quân Nhụy nên lúc này càng không có năng lực chống cự. Đôi mắt mờ sương của nàng không bao lâu lại bắt đầu ngấn lệ.
"Quân Nhụy...a..."
Tô Quân Nhụy không ngừng gặm cắn Thuế Tử Duyệt, động tác điên cuồng. Cô quấn quýt si mê gọi tên nàng: "Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt. Thuế Tử Duyệt, nàng là của ta. Duyệt Duyệt, nàng là Duyệt Duyệt của ta..."
"Ta không cho nàng nhìn ai khác, không cho nàng nói chuyện với ai khác, không cho nàng cười với ai khác, cũng không cho kẻ đó nhìn nàng...Nụ cười của nàng, giọng nói của nàng, thân thể của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều thuộc về ta..."
"Ta phát điên rồi..Chỉ cần ta nhìn thấy nàng nhìn người khác, ta sẽ phát điên...Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt..." Nàng cười với kẻ nào, ta chỉ muốn kẻ đó biến mất. Nàng nói chuyện với kẻ nào, ta chỉ muốn nhốt nàng lại ngay lập tức!
Nàng có biết không?
Nàng có biết không?
Thuế Tử Duyệt nàng có biết điều đó không?
"Ta yêu nàng Duyệt Duyệt.. ta yêu nàng." Yêu nàng nên ta bằng lòng thành ma vì nàng. Yêu nàng nên ta luôn muốn được quay về quá khứ để giết chết cái tên Tô Quân Nhụy không biết quý trọng nàng năm đó.
Cuối cùng, Thuế Tử Duyệt cũng khuất phục trước phong ba bão tố mang tên Tô Quân Nhụy đang ùn ùn kéo đến. Nàng không còn cách trốn thoát. Nàng nhìn Tô Quân Nhụy rồi vươn hai tay ôm lấy cổ cô, kéo cô sát lại gần nàng thêm chút nữa.
"Ta cũng vậy..." Nàng thả lỏng cơ thể mặc cho Tô Quân Nhụy ra sức đoạt lấy.
Quân Nhụy nàng có biết không? Đêm đó, khi ta đội cái mũ phượng vừa dày vừa nặng một mình ngồi lặng lẽ ở mép giường đến sáng, khi ta uống cạn hai ly rượu lúc hừng đông, lúc đó ta không dám hy vọng xa vời. Ta không dám mong một ngày nào đó ta sẽ có được một tình yêu điên cuồng từ nàng.
- ----(thanh thủy văn)-----
Sáng hôm sau, Mạnh Hòa Thanh và Tôn Thiên bỗng xuất hiện ở phủ Tiêu Dao Vương. Lúc Tô Quân Nhụy đến đại sảnh, hai người kia đang thoải mái ngồi uống trà, một chút e ngại cũng không có.
Khi Tôn Thiên thấy Tô Quân Nhụy, y lập tức đặt chén trà xuống đứng dậy cúi người: "Ti chức bái kiến Tiêu Dao Vương!"
Tô Quân Nhụy vội miễn lễ cho Tôn Thiên, sau đó nhìn đến tên Mạnh Hòa Thanh đang ngồi thong thả uống trà không hề có ý chào hỏi.
Mạnh Hòa Thanh cầm chén trà. Anh ta cũng nhận ra ánh mắt của Tô Quân Nhụy. Hàng chân mày của anh ta khẽ nhíu, môi mỏng nhếch lên nở nụ cười kiêu ngạo: "Chào buổi sáng Vương gia, lúc nãy ti chức vừa đến đây đã thấy phủ Tiêu Dao Vương....sao lại thế này? Đêm qua Vương gia lén lút nạp tiểu thiếp?"
Tôn Thiên ngồi cạnh vội nhắc nhở: "Hòa Thanh! Nói năng cẩn thận."
Tô Quân Nhụy trợn trắng mắt nói với Mạnh Hòa Thanh: "Mạnh tướng quân quá lo rồi, đời này của ta chỉ cưới một mình Duyệt Duyệt."
Mạnh Hòa Thanh tắc lưỡi hai tiếng, cẩn thận đánh giá đại sảnh lần nữa. Anh ta nói: "Vương gia đúng là có tình thú, thực sự nhìn không ra."
Tô Quân Nhụy: "..."
Sáng sớm, hai tên này đến đây làm gì?
"Có việc thì nói, không việc thì biến!" Tô Quân Nhụy nổi giận.
Tôn Thiên vội vàng đề cập: "Bẩm Vương gia, hôm nay chúng tôi đến đây để báo cho Vương gia biết nơi Mộ Dung Lam đang ẩn náu."
Tô Quân Nhụy thu lại thái độ không đứng đắn, nghiêm túc hỏi: "Cô ta đang ở đâu? Kẻ cứu cô ta là người phương nào?"
Mạnh Hòa Thanh đặt chén trà xuống đáp: "Hồ Quốc"
Tô Quân Nhụy chau mày: "Hồ Quốc?"
"Con trai thứ của Hồ Vương là Thẩm Hy Phong, văn võ bất phàm, đáng tiếc....hắn háo sắc." Nói đến đây, Mạnh Hòa Thanh chế giễu: "Ta thấy sớm muộn gì hắn cũng chết vì cái nết này."
Sắc mặt của Tô Quân Nhụy xấu đi, cô thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Kiếp trước, Mộ Dung Lam cũng cấu kết với Thẩm Hy Phong tấn công Cẩm Quốc. Thế nhưng lúc đó Thẩm Hy Phong đã là vua của Hồ Quốc, không như bây giờ. Có thể do mọi chuyện đã xảy ra nhanh hơn kiếp trước nên hiện tại Thẩm Hy Phong vẫn còn là Nhị điện hạ của Hồ Quốc.
Tuy nhiên, Tô Quân Nhụy biết chẳng bao lâu nữa Hồ Vương sẽ bị đột tử. Sau đó Thẩm Hy Phong sẽ giết hoàng huynh trở thành Hồ Vương. Sang năm sau, Hồ Quốc ổn định, hắn sẽ xuất binh tấn công Cẩm Quốc. Năm đó, Cẩm Quốc bị đám thuộc hạ của Mộ Dung Tấn tác quái, Tô Quân Nhụy thì bị Mộ Dung Lam mê hoặc nên để lộ rất nhiều quân cơ. Có thể nói, khi đó Cẩm Quốc hai mặt thọ địch, thù trong giặc ngoài, làm sao là đối thủ của Thẩm Hy Phong?
Đời này thì khác, rất nhiều chuyện đã khác đi. Đương nhiên, Tô Quân Nhụy sẽ không để chuyện ở đời trước xảy ra.
Tô Quân Nhụy sắc mặt kém cỏi than thở: "Xem ra, năm sau sẽ là một năm không yên ổn."
Mạnh Hòa Thanh cười lạnh nói: "Đại trượng phu muốn thành đại sự tất nhiên phải chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây! Sao có thể an cư một xó?"
Tô Quân Nhụy nhìn Mạnh Hòa Thanh, cười chế giễu: "Tính ra nó lại rất hợp với ước muốn quái thai của ngươi."
Có nhiều việc ở đời này đã hoàn toàn khác xa đời trước, Tô Quân Nhụy khó lòng đoán được chính xác khi nào Hồ Quốc sẽ phát binh tấn công Cẩm Quốc. Tuy nhiên, cô dám chắc một điều, chiến tranh sẽ bùng nổ nhanh hơn đời trước. Cô cần chuẩn bị sớm.
- ---------//----------
Cung nữ cúi đầu đứng ngoài cửa, nhẹ giọng nói với người bên trong: "Mộ Dung cô nương, Nhị điện hạ mời người tắm gội thay xiêm y."
Mộ Dung Lam lười biếng ngồi bên cửa sổ, buồn chán nhìn cảnh sắc ngoài cửa. Cảnh sắc của Hồ Quốc hoàn toàn khác với Cẩm Quốc. Khi Mộ Dung Lam nghe được câu nói của cung nữ, ả cười lạnh.
Lúc ta muốn sống thì không được sống, lúc ta muốn chết cũng không được chết. Nếu ta không thể chết, vậy thì ai cũng đừng mong được sống yên.
Mộ Dung Lam nhắm mắt lại. Lúc ả mở mắt ra, sự tàn nhẫn ác độc đã ngập tràn cả hai mắt. Tàn độc đến mức muốn hủy thiên diệt địa.
Chẳng lẽ chỉ có mình ta vùng vẫy trong vũng bùn? Không, ta muốn tất cả mọi người đều phải sống trong đau khổ như ta.
Mộ Dung Lam đứng dậy nhìn cung nữ đang cúi đầu đứng trước mặt. Ả nói: "Đi thôi, dẫn ta đi tắm gội thay xiêm y."
Cung nữ tuân lệnh dẫn đường.
Chỉ là vui vẻ một lát thôi. Ta không còn gì để mất, sợ gì chứ?
Tắm gội, thay xiêm y, được cung nữ đưa vào tẩm cung. Mộ Dung Lam trợn mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, một thân hình cao lớn đang bước lại gần mép giường. Mộ Dung Lam dần thấy rõ gương mặt quen thuộc.
Tuấn tú, lạnh nhạt.
Hắn bóp cổ Mộ Dung Lam, cúi người nhìn ả đang ngồi trên giường rồi hung hăng nói: "Mộ Dung cô nương, ngươi cũng đừng quên giao dịch của chúng ta."
Cổ bị bóp đau, Mộ Dung Lam trợn mắt nhìn tên đàn ông kia. Ả cố chịu đau cười lạnh đáp: "Tất nhiên là không, Nhị điện hạ đừng quá nóng vội."
Thẩm Hy Phong cười lạnh nói: "Việc ngươi đã làm khiến bổn hoàng tử yên tâm được sao? Ngươi một lòng muốn chết, nếu bổn hoàng tử không vội thì người chịu lỗ chẳng phải bổn hoàng tử?"
Mộ Dung Lam cười hỏi: "Nhị điện hạ nghĩ nhiều, chết hụt một lần, ngài nghĩ ta còn muốn tìm đường chết nữa sao?"
Thẩm Hy Phong vừa chậm rãi cởi xiêm y trên người Mộ Dung Lam vừa cười tà dâm đáp: "Nghĩ vậy là tốt."
Thê thê cùng thê thê,
Gả cưới cần gì đề.
Chỉ mong người một lòng,
Tay nắm chẳng rời xa.
Vốn dùng để chê cười những kẻ si nói mộng, mơ tưởng hoang đường mà thôi!