Chương 64: Giết Cha
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi hai cha con Mộ Dung Tấn lên xe ngựa, nhân sĩ giang hồ hộ tống cũng lên theo. Xe ngựa phi như bay về phía trước.
Trong xe, Mộ Dung Tấn vẫn còn uất giận nên lười nói chuyện. Mộ Dung Lam trầm mặc ngồi im. Xe ngựa chạy quá nhanh nên rất xóc, Mộ Dung Tấn sợ bị phát hiện dọc đường không dám nhìn ra ngoài. Xe ngựa càng chạy càng xóc, Mộ Dung Tấn mở miệng hỏi Mộ Dung Lam: "Xe ngựa đang đi đâu?"
Mộ Dung Lam nhìn lão ta cười: "Tất nhiên là đến nơi an toàn."
Mộ Dung Lam cười quá rạng rỡ, rạng rỡ đến mức làm cho Mộ Dung Tấn sợ hãi. Lão ta vén màn nhìn ra ngoài, xe ngựa đã ra khỏi kinh thành, hiện đang chạy nhanh trên một lối mòn hoang vu. Lão ta quan sát cảnh vật xung quanh chợt thấy có điểm quen thuộc nhưng không nhớ đây là đâu.
Mộ Dung Lam cười khi thấy hành động cẩn thận quan sát của Mộ Dung Tấn: "Phụ thân đừng hốt hoảng, người cũng biết nơi đó, đến nơi người sẽ nhớ thôi."
Mộ Dung Tấn lập tức quay lại nhìn Mộ Dung Lam. Lão thấy bất an vô cùng.
Từ khi Mộ Dung Lam còn nhỏ, Mộ Dung Tấn không ưa đứa con này. Ả xinh đẹp nhưng tính nết lại giống người mẹ quá cố của ả. Không bao giờ biết lấy lòng hay làm lão ta vui. Mộ Dung Tấn khôi ngô tuấn tú, nhan sắc của đám thê thiếp cũng không tệ nên mấy đứa con nào của lão ta cũng xinh đẹp, không chỉ riêng Mộ Dung Lam. Do đó, ngay từ nhỏ Mộ Dung Lam đã không được lòng của Mộ Dung Tấn. Nhưng sau đó đã khác, Mộ Dung Lam càng lớn càng diễm lệ. Đặc biệt, sau một đợt bệnh nặng thì tính cách ả cũng thay đổi rõ rệt, cách làm việc hay cách ăn nói đều khiến lão ta rất vừa lòng. Từ đó, Mộ Dung Tấn mới dần coi trọng đứa con gái này.
Phải nói rằng, nhờ có Mộ Dung Lam, Mộ Dung Tấn mới đạt được thành công trong nhiều việc.
Sắc đẹp, xưa nay luôn là thứ khiến đám đàn ông phải điên đảo, không thể kháng cự.
Những năm gần đây, Mộ Dung Tấn nhận ra Mộ Dung Lam ngày càng khác thường. Mộ Dung Tấn phát hiện lão ta ngày càng không hiểu việc làm của đứa con này. Thủ đoạn của nó càng ngày càng tàn nhẫn, ngay cả lão cũng phải sợ. Quan hệ giao tế của nó cũng dần rộng hơn. Quan trọng nhất là, Mộ Dung Lam vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Lão nói gì nghe nấy, làm việc cũng không có sai sót. Dù sao cũng là con gái ruột nên lão không quá để ý đến sự khác thường của Mộ Dung Lam.
Thế nhưng hôm nay, khi hai cha con cùng ngồi trên chiếc xe ngựa này, Mộ Dung Tấn cảm nhận được một sự nguy hiểm đang lớn dần. Nó buộc Mộ Dung Tấn không thể không đề phòng đứa con gái ruột của lão.
Xe ngựa dừng lại. Mộ Dung Tấn vẫn ngồi trên xe không nhúc nhích.
Mộ Dung Lam ngẩng mặt nhìn Mộ Dung Tấn và nở một nụ cười cực kỳ diễm lệ động lòng người. Ả thông báo: "Phụ thân, xuống xe đi, đến nơi an toàn rồi."
Mộ Dung Tấn sợ hãi không muốn xuống xe. Tuy nhiên, vạn sự vô tuyệt đối, không phải lão muốn gì cũng được. Màn che của xe ngựa bị vén lên, đám nhân sĩ giang hồ bỗng dưng thay đổi thái độ. Bọn họ lôi lão xuống xe một cách thô bạo thay cho thái độ tôn kính lúc ban đầu.
"Hỗn xược!" Trước đó, chưa có ai dám đối xử thô lỗ với Mộ Dung Tấn. Lão ta tức giận mắng người: "Đám nô tài các ngươi, ăn phải gan hùm mật gấu rồi phải không!" Tuy nhiên, sau khi đứng vững trên đất, lão bỗng im bặt. Đúng như lời của Mộ Dung Lam, «nơi an toàn» thực sự rất quen thuộc! Hơn mười mấy năm qua, Mộ Dung Tấn chưa từng về đây lần nào nhưng lão chỉ cần liếc sơ đã nhận ra đây là đâu.
Mộ Dung Tấn hoảng hốt nhìn về phía xe ngựa, Mộ Dung Lam đang chậm rãi bước xuống.
Dù cho hoàn cảnh có khốn đốn đến đâu chăng nữa, tóc có rối bời hay xiêm y có xộc xệch thì Mộ Dung Lam vẫn tuyệt đẹp. Ả luôn làm người khác say mê đến nghẹt thở.
Ả đứng thẳng, tiếp tục cười sáng lạn nhìn Mộ Dung Tấn: "Phụ thân, người thấy đó. Lam nhi đã nói rồi, chỉ cần đến nơi, người sẽ nhớ."
Mộ Dung Tấn bàng hoàng vừa nhìn vừa chỉ vào mặt Mộ Dung Lam: "Ngươi ngươi ngươi..." Lão ta lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Ngươi...ngươi nhớ...không thể nào! Lúc ấy ngươi...ngươi..."
Nhà tranh cũ nát, gạch đá ngổn ngang, cây cối xác xơ.
Mộ Dung Tấn rất quen thuộc nơi này. Năm xưa, đây chính là nơi lão ta đã giết mẹ ruột của Mộ Dung Lam.
Mộ Dung Lam tươi cười đi từng bước từng bước đến gần Mộ Dung Tấn. Ả hoàn toàn phớt lờ vẻ kinh ngạc và sợ hãi trên mặt của Mộ Dung Tấn. Nàng cười nói: "Phụ thân, người không thấy nơi đây là nơi an toàn nhất sao? Mẹ vẫn luôn ở đây chờ người đến. Bà ấy đã chờ mười bảy năm..."
Mộ Dung Tấn lảo đảo xoay người muốn trốn nhưng đã bị đám nhân sĩ giang hồ bắt lại.
Mộ Dung Tấn sợ hãi hét lên: "Buông ta ra! Ngươi! Ngươi là đứa con hư hỏng! Làm..làm sao ngươi biết chuyện đó?"
Mộ Dung Lam cười đáp: "Làm sao tôi biết được hả? Dĩ nhiên, tôi đã có mặt ở đây chứng kiến mọi việc rồi. Sao vậy? Phụ thân quên rồi phải không?"
Mộ Dung Tấn hét: "Không thể nào! Lúc đó ngươi vẫn chưa biết chuyện! Ngươi...." Một đứa nhỏ mới năm tuổi, làm sao biết giết người là gì? Nếu lúc đó Mộ Dung Lam lớn tuổi hơn chút nữa, Mộ Dung Tấn đời nào chịu tha mạng cho ả?
Mộ Dung Lam cười nhạo: "Đương nhiên, tôi phải giả vờ không hiểu không biết. Nếu không, phụ thân, người sẽ để tôi sống đến bây giờ?"
Mộ Dung Tấn kinh hãi.
"Ngươi giả vờ giả vịt với ta?"
Mộ Dung Lam bật cười lớn: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi phải khóc lóc van xin ông tha mạng cho mẹ tôi?" Ả đến gần Mộ Dung Tấn sau đó tát một cái thật mạnh vào mặt lão ta. Mộ Dung Tấn ngơ ngác!
Mộ Dung Lam oán hận nhìn Mộ Dung Tấn. Ả giận dữ nói: "Chắc phụ thân đã quên mất rồi! Lúc ông còn hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có, là ai đã đi theo ông vất vả ngược xuôi? Tên đàn ông đã nói mãi mãi sẽ không phụ lòng mẹ tôi là ai!? Kết quả thì sao? Sau khi phát đạt, ông đã viện cớ mẹ tôi không sinh được con trai để cưới hết người này đến người khác! Lúc đó ông có nghĩ cho mẹ tôi một chút nào không!?" Vừa dứt lời, ả lại tát thêm một cái thật đau vào mặt Mộ Dung Tấn.
"Ông đã phụ lòng mẹ tôi! Mẹ tôi cũng đã chấp nhận, bà ấy chỉ muốn sống trong tiểu viện đến hết quãng đời còn lại! Tại sao ông không chịu buông tha cho bà ấy?! Bà ấy chưa từng trách móc ông một lời nào! Tại sao ông không chịu tha cho bà ấy một mạng!" Mộ Dung Lam không muốn nói thêm một lời nào nữa. Ả đứng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Dung Tấn. Tay ả đặt lên ngực của lão ta, một đường lướt xuống, lướt đến bụng thì dừng lại, sau đó cẩn thận đo đạc nơi đó.
Mộ Dung Tấn kinh hãi, toàn thân đều run rẩy.
"Phụ thân" Mộ Dung Lam khẽ cười nói: "Ông sợ gì vậy? Đừng sợ..." Ả nói xong, ngón tay cũng dừng lại tại một vị trí trên bụng của Mộ Dung Tấn. Sau đó, ả ngẩng đầu nói: "Chỗ này chính là chỗ mà ông đã đâm mẹ tôi. Ông còn nhớ không?"
Từ trong ngực áo, Mộ Dung Lam lấy ra một cây chủy thủ. Nó giống hệt như cây chủy thủ mà Mộ Dung Tấn đã dùng để đâm mẹ của Mộ Dung Lam.
Mộ Dung Tấn hoảng sợ trừng to mắt, tai vẫn nghe Mộ Dung Lam nói: "Ban đầu tôi còn muốn cho ông thêm một cơ hội. Nếu như ông còn chút nhân tính, tôi sẽ tha mạng cho ông...Thế mà, nhiều năm trôi qua, ông cũng cưới thêm nhiều phu nhân tiểu thiếp, sinh thêm nhiều con trai con gái nhưng đến cuối cùng thứ mà ông yêu nhất cũng chỉ là bản thân ông!"
Mộ Dung Tấn mắng: "Súc sinh! Tao là cha của mày đó! Mày muốn giết cả cha ruột luôn hả!?"
Mộ Dung Lam cười ác độc: "Cha?! Hahaha! Lúc ông dâng tôi cho Tam hoàng tử, lúc đó ông có nhớ ông là cha của tôi không? Lúc ông ép tôi quyến rũ Tô Quân Nhụy, lúc đó ông có nhớ ông là cha của tôi không?! Hay lúc ông ép tôi ăn ở với Ngũ hoàng tử! Lúc đó ông có nhớ ông là cha của tôi hay không!!!!"
Mộ Dung Tấn muốn phản bác nhưng lão đã cứng họng.
"Cha~cuối cùng cha cũng đã nhớ ra rồi sao. Cha đã nhớ lại rồi! Nhưng không sao, con không trách cha." Vừa dứt lời, Mộ Dung Lam lập tức cầm dao đâm thẳng vào bụng của Mộ Dung Tấn. Đâm thẳng vào vị trí đã đo đạc trước đó, đâm rất chính xác, không sai một ly. Ả cười: "Cha~~đừng sợ, chỉ ba nhát thôi! Năm đó, cha đã đâm mẹ ba nhát. Từng độ sâu và từng vị trí của mỗi nhát đâm, con đều nhớ rất rõ. Hôm nay con cũng sẽ đâm cha ba nhát giống y như vậy. Nếu như, sau ba nhát cha vẫn còn sống, con sẽ tha mạng cho cha, được không?"
"Mày! Mày!" Tiếng mắng chửi giận dữ của Mộ Dung Tấn dần chuyển thành tiếng thét hoảng sợ chói tai. Mộ Dung Lam chậm rãi đâm từng nhát từng nhát vào bụng lão ta.
Mộ Dung Tấn giãy giụa thét lên muốn tránh thoát nhưng đã bị hai tên cao thủ giữ chặt.
"Đừng lộn xộn nữa!" Mộ Dung Lam buồn rầu ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tấn. Ả nói: "Cha cứ nhúc nhích hoài, con sẽ đâm lệch, lực không đủ. Lúc đó không biết làm sao..." Ả thong thả đâm vào sau đó thong thả rút ra. Máu tươi từ bụng của Mộ Dung Tấn trào ra ngoài. Máu dính đầy tay của Mộ Dung Lam, nhuộm đỏ hết cả bàn tay trắng nõn. Tiếng thét thất thanh khiến ả chau mày không vui: "Đừng ồn! Năm đó mẹ con không có la thất thanh như cha."
Nhát thứ hai...
"Cha yên tâm. Sau khi cha chết, cha sẽ gặp lại mẹ. Bà ấy ở suối vàng chờ cha lâu lắm rồi, chắc đã chờ đến sốt cả ruột..."
Nhát thứ ba...
Mộ Dung Tấn cứ trơ mắt nhìn Mộ Dung Lam thong thả cầm dao đâm vào bụng mình. Lão ta la thất thanh nhưng không có sức phản kháng.
Mộ Dung Lam rút con dao ra và nhìn Mộ Dung Tấn nằm trên đất. Sau đó, ả điều chỉnh tư thế nằm của lão ta sao cho giống với tư thế nằm của mẹ ả năm đó. Tiếp theo, ả lau khô con dao, đặt nó vào vị trí mà năm xưa Mộ Dung Tấn đã ném xuống. Tất cả đều làm giống y như mười bảy năm trước.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Mộ Dung Lam nhìn Mộ Dung Tấn đang nằm trên đất và bật cười "Hahaha!"
Bỗng dưng, ả nhớ đến Thuế Tử Duyệt, sau đó cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình.
Một đôi tay đã nhuốm đầy máu. Mộ Dung Lam chợt nhớ đến nụ cười của Thuế Tử Duyệt.
Nụ cười dịu dàng, mùi hương thoang thoảng, y phục tinh tươm...
Đột nhiên, ả vô cùng oán hận Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy. Oán hận Thuế Tử Duyệt bởi vì người mà nàng thích lại là Tô Quân Nhụy. Còn oán hận Tô Quân Nhụy bởi vì loại người như cô cũng có được Thuế Tử Duyệt.
Một người vừa ham chơi vừa trăng hoa như Tô Quân Nhụy có điểm nào đáng để Thuế Tử Duyệt yêu thích?! Có ưu điểm nào đáng giá?!
Và ả cũng oán hận chính mình.
Bản thân ả có điểm nào xứng với Thuế Tử Duyệt?!
"Mộ Dung cô nương..." Một tên hắc y nói: "Chủ thượng của bọn tôi đang chờ cô nương. Nếu cô nương đã hoàn thành việc cần làm, cũng đến lúc cô nương theo bọn tôi trở về."
Mộ Dung Lam cười nhìn lên trời: "Các ngươi sợ cái gì, sợ ta bỏ chạy?"
Sau khi hai cha con Mộ Dung Tấn lên xe ngựa, nhân sĩ giang hồ hộ tống cũng lên theo. Xe ngựa phi như bay về phía trước.
Trong xe, Mộ Dung Tấn vẫn còn uất giận nên lười nói chuyện. Mộ Dung Lam trầm mặc ngồi im. Xe ngựa chạy quá nhanh nên rất xóc, Mộ Dung Tấn sợ bị phát hiện dọc đường không dám nhìn ra ngoài. Xe ngựa càng chạy càng xóc, Mộ Dung Tấn mở miệng hỏi Mộ Dung Lam: "Xe ngựa đang đi đâu?"
Mộ Dung Lam nhìn lão ta cười: "Tất nhiên là đến nơi an toàn."
Mộ Dung Lam cười quá rạng rỡ, rạng rỡ đến mức làm cho Mộ Dung Tấn sợ hãi. Lão ta vén màn nhìn ra ngoài, xe ngựa đã ra khỏi kinh thành, hiện đang chạy nhanh trên một lối mòn hoang vu. Lão ta quan sát cảnh vật xung quanh chợt thấy có điểm quen thuộc nhưng không nhớ đây là đâu.
Mộ Dung Lam cười khi thấy hành động cẩn thận quan sát của Mộ Dung Tấn: "Phụ thân đừng hốt hoảng, người cũng biết nơi đó, đến nơi người sẽ nhớ thôi."
Mộ Dung Tấn lập tức quay lại nhìn Mộ Dung Lam. Lão thấy bất an vô cùng.
Từ khi Mộ Dung Lam còn nhỏ, Mộ Dung Tấn không ưa đứa con này. Ả xinh đẹp nhưng tính nết lại giống người mẹ quá cố của ả. Không bao giờ biết lấy lòng hay làm lão ta vui. Mộ Dung Tấn khôi ngô tuấn tú, nhan sắc của đám thê thiếp cũng không tệ nên mấy đứa con nào của lão ta cũng xinh đẹp, không chỉ riêng Mộ Dung Lam. Do đó, ngay từ nhỏ Mộ Dung Lam đã không được lòng của Mộ Dung Tấn. Nhưng sau đó đã khác, Mộ Dung Lam càng lớn càng diễm lệ. Đặc biệt, sau một đợt bệnh nặng thì tính cách ả cũng thay đổi rõ rệt, cách làm việc hay cách ăn nói đều khiến lão ta rất vừa lòng. Từ đó, Mộ Dung Tấn mới dần coi trọng đứa con gái này.
Phải nói rằng, nhờ có Mộ Dung Lam, Mộ Dung Tấn mới đạt được thành công trong nhiều việc.
Sắc đẹp, xưa nay luôn là thứ khiến đám đàn ông phải điên đảo, không thể kháng cự.
Những năm gần đây, Mộ Dung Tấn nhận ra Mộ Dung Lam ngày càng khác thường. Mộ Dung Tấn phát hiện lão ta ngày càng không hiểu việc làm của đứa con này. Thủ đoạn của nó càng ngày càng tàn nhẫn, ngay cả lão cũng phải sợ. Quan hệ giao tế của nó cũng dần rộng hơn. Quan trọng nhất là, Mộ Dung Lam vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Lão nói gì nghe nấy, làm việc cũng không có sai sót. Dù sao cũng là con gái ruột nên lão không quá để ý đến sự khác thường của Mộ Dung Lam.
Thế nhưng hôm nay, khi hai cha con cùng ngồi trên chiếc xe ngựa này, Mộ Dung Tấn cảm nhận được một sự nguy hiểm đang lớn dần. Nó buộc Mộ Dung Tấn không thể không đề phòng đứa con gái ruột của lão.
Xe ngựa dừng lại. Mộ Dung Tấn vẫn ngồi trên xe không nhúc nhích.
Mộ Dung Lam ngẩng mặt nhìn Mộ Dung Tấn và nở một nụ cười cực kỳ diễm lệ động lòng người. Ả thông báo: "Phụ thân, xuống xe đi, đến nơi an toàn rồi."
Mộ Dung Tấn sợ hãi không muốn xuống xe. Tuy nhiên, vạn sự vô tuyệt đối, không phải lão muốn gì cũng được. Màn che của xe ngựa bị vén lên, đám nhân sĩ giang hồ bỗng dưng thay đổi thái độ. Bọn họ lôi lão xuống xe một cách thô bạo thay cho thái độ tôn kính lúc ban đầu.
"Hỗn xược!" Trước đó, chưa có ai dám đối xử thô lỗ với Mộ Dung Tấn. Lão ta tức giận mắng người: "Đám nô tài các ngươi, ăn phải gan hùm mật gấu rồi phải không!" Tuy nhiên, sau khi đứng vững trên đất, lão bỗng im bặt. Đúng như lời của Mộ Dung Lam, «nơi an toàn» thực sự rất quen thuộc! Hơn mười mấy năm qua, Mộ Dung Tấn chưa từng về đây lần nào nhưng lão chỉ cần liếc sơ đã nhận ra đây là đâu.
Mộ Dung Tấn hoảng hốt nhìn về phía xe ngựa, Mộ Dung Lam đang chậm rãi bước xuống.
Dù cho hoàn cảnh có khốn đốn đến đâu chăng nữa, tóc có rối bời hay xiêm y có xộc xệch thì Mộ Dung Lam vẫn tuyệt đẹp. Ả luôn làm người khác say mê đến nghẹt thở.
Ả đứng thẳng, tiếp tục cười sáng lạn nhìn Mộ Dung Tấn: "Phụ thân, người thấy đó. Lam nhi đã nói rồi, chỉ cần đến nơi, người sẽ nhớ."
Mộ Dung Tấn bàng hoàng vừa nhìn vừa chỉ vào mặt Mộ Dung Lam: "Ngươi ngươi ngươi..." Lão ta lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Ngươi...ngươi nhớ...không thể nào! Lúc ấy ngươi...ngươi..."
Nhà tranh cũ nát, gạch đá ngổn ngang, cây cối xác xơ.
Mộ Dung Tấn rất quen thuộc nơi này. Năm xưa, đây chính là nơi lão ta đã giết mẹ ruột của Mộ Dung Lam.
Mộ Dung Lam tươi cười đi từng bước từng bước đến gần Mộ Dung Tấn. Ả hoàn toàn phớt lờ vẻ kinh ngạc và sợ hãi trên mặt của Mộ Dung Tấn. Nàng cười nói: "Phụ thân, người không thấy nơi đây là nơi an toàn nhất sao? Mẹ vẫn luôn ở đây chờ người đến. Bà ấy đã chờ mười bảy năm..."
Mộ Dung Tấn lảo đảo xoay người muốn trốn nhưng đã bị đám nhân sĩ giang hồ bắt lại.
Mộ Dung Tấn sợ hãi hét lên: "Buông ta ra! Ngươi! Ngươi là đứa con hư hỏng! Làm..làm sao ngươi biết chuyện đó?"
Mộ Dung Lam cười đáp: "Làm sao tôi biết được hả? Dĩ nhiên, tôi đã có mặt ở đây chứng kiến mọi việc rồi. Sao vậy? Phụ thân quên rồi phải không?"
Mộ Dung Tấn hét: "Không thể nào! Lúc đó ngươi vẫn chưa biết chuyện! Ngươi...." Một đứa nhỏ mới năm tuổi, làm sao biết giết người là gì? Nếu lúc đó Mộ Dung Lam lớn tuổi hơn chút nữa, Mộ Dung Tấn đời nào chịu tha mạng cho ả?
Mộ Dung Lam cười nhạo: "Đương nhiên, tôi phải giả vờ không hiểu không biết. Nếu không, phụ thân, người sẽ để tôi sống đến bây giờ?"
Mộ Dung Tấn kinh hãi.
"Ngươi giả vờ giả vịt với ta?"
Mộ Dung Lam bật cười lớn: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi phải khóc lóc van xin ông tha mạng cho mẹ tôi?" Ả đến gần Mộ Dung Tấn sau đó tát một cái thật mạnh vào mặt lão ta. Mộ Dung Tấn ngơ ngác!
Mộ Dung Lam oán hận nhìn Mộ Dung Tấn. Ả giận dữ nói: "Chắc phụ thân đã quên mất rồi! Lúc ông còn hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có, là ai đã đi theo ông vất vả ngược xuôi? Tên đàn ông đã nói mãi mãi sẽ không phụ lòng mẹ tôi là ai!? Kết quả thì sao? Sau khi phát đạt, ông đã viện cớ mẹ tôi không sinh được con trai để cưới hết người này đến người khác! Lúc đó ông có nghĩ cho mẹ tôi một chút nào không!?" Vừa dứt lời, ả lại tát thêm một cái thật đau vào mặt Mộ Dung Tấn.
"Ông đã phụ lòng mẹ tôi! Mẹ tôi cũng đã chấp nhận, bà ấy chỉ muốn sống trong tiểu viện đến hết quãng đời còn lại! Tại sao ông không chịu buông tha cho bà ấy?! Bà ấy chưa từng trách móc ông một lời nào! Tại sao ông không chịu tha cho bà ấy một mạng!" Mộ Dung Lam không muốn nói thêm một lời nào nữa. Ả đứng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Dung Tấn. Tay ả đặt lên ngực của lão ta, một đường lướt xuống, lướt đến bụng thì dừng lại, sau đó cẩn thận đo đạc nơi đó.
Mộ Dung Tấn kinh hãi, toàn thân đều run rẩy.
"Phụ thân" Mộ Dung Lam khẽ cười nói: "Ông sợ gì vậy? Đừng sợ..." Ả nói xong, ngón tay cũng dừng lại tại một vị trí trên bụng của Mộ Dung Tấn. Sau đó, ả ngẩng đầu nói: "Chỗ này chính là chỗ mà ông đã đâm mẹ tôi. Ông còn nhớ không?"
Từ trong ngực áo, Mộ Dung Lam lấy ra một cây chủy thủ. Nó giống hệt như cây chủy thủ mà Mộ Dung Tấn đã dùng để đâm mẹ của Mộ Dung Lam.
Mộ Dung Tấn hoảng sợ trừng to mắt, tai vẫn nghe Mộ Dung Lam nói: "Ban đầu tôi còn muốn cho ông thêm một cơ hội. Nếu như ông còn chút nhân tính, tôi sẽ tha mạng cho ông...Thế mà, nhiều năm trôi qua, ông cũng cưới thêm nhiều phu nhân tiểu thiếp, sinh thêm nhiều con trai con gái nhưng đến cuối cùng thứ mà ông yêu nhất cũng chỉ là bản thân ông!"
Mộ Dung Tấn mắng: "Súc sinh! Tao là cha của mày đó! Mày muốn giết cả cha ruột luôn hả!?"
Mộ Dung Lam cười ác độc: "Cha?! Hahaha! Lúc ông dâng tôi cho Tam hoàng tử, lúc đó ông có nhớ ông là cha của tôi không? Lúc ông ép tôi quyến rũ Tô Quân Nhụy, lúc đó ông có nhớ ông là cha của tôi không?! Hay lúc ông ép tôi ăn ở với Ngũ hoàng tử! Lúc đó ông có nhớ ông là cha của tôi hay không!!!!"
Mộ Dung Tấn muốn phản bác nhưng lão đã cứng họng.
"Cha~cuối cùng cha cũng đã nhớ ra rồi sao. Cha đã nhớ lại rồi! Nhưng không sao, con không trách cha." Vừa dứt lời, Mộ Dung Lam lập tức cầm dao đâm thẳng vào bụng của Mộ Dung Tấn. Đâm thẳng vào vị trí đã đo đạc trước đó, đâm rất chính xác, không sai một ly. Ả cười: "Cha~~đừng sợ, chỉ ba nhát thôi! Năm đó, cha đã đâm mẹ ba nhát. Từng độ sâu và từng vị trí của mỗi nhát đâm, con đều nhớ rất rõ. Hôm nay con cũng sẽ đâm cha ba nhát giống y như vậy. Nếu như, sau ba nhát cha vẫn còn sống, con sẽ tha mạng cho cha, được không?"
"Mày! Mày!" Tiếng mắng chửi giận dữ của Mộ Dung Tấn dần chuyển thành tiếng thét hoảng sợ chói tai. Mộ Dung Lam chậm rãi đâm từng nhát từng nhát vào bụng lão ta.
Mộ Dung Tấn giãy giụa thét lên muốn tránh thoát nhưng đã bị hai tên cao thủ giữ chặt.
"Đừng lộn xộn nữa!" Mộ Dung Lam buồn rầu ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tấn. Ả nói: "Cha cứ nhúc nhích hoài, con sẽ đâm lệch, lực không đủ. Lúc đó không biết làm sao..." Ả thong thả đâm vào sau đó thong thả rút ra. Máu tươi từ bụng của Mộ Dung Tấn trào ra ngoài. Máu dính đầy tay của Mộ Dung Lam, nhuộm đỏ hết cả bàn tay trắng nõn. Tiếng thét thất thanh khiến ả chau mày không vui: "Đừng ồn! Năm đó mẹ con không có la thất thanh như cha."
Nhát thứ hai...
"Cha yên tâm. Sau khi cha chết, cha sẽ gặp lại mẹ. Bà ấy ở suối vàng chờ cha lâu lắm rồi, chắc đã chờ đến sốt cả ruột..."
Nhát thứ ba...
Mộ Dung Tấn cứ trơ mắt nhìn Mộ Dung Lam thong thả cầm dao đâm vào bụng mình. Lão ta la thất thanh nhưng không có sức phản kháng.
Mộ Dung Lam rút con dao ra và nhìn Mộ Dung Tấn nằm trên đất. Sau đó, ả điều chỉnh tư thế nằm của lão ta sao cho giống với tư thế nằm của mẹ ả năm đó. Tiếp theo, ả lau khô con dao, đặt nó vào vị trí mà năm xưa Mộ Dung Tấn đã ném xuống. Tất cả đều làm giống y như mười bảy năm trước.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Mộ Dung Lam nhìn Mộ Dung Tấn đang nằm trên đất và bật cười "Hahaha!"
Bỗng dưng, ả nhớ đến Thuế Tử Duyệt, sau đó cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình.
Một đôi tay đã nhuốm đầy máu. Mộ Dung Lam chợt nhớ đến nụ cười của Thuế Tử Duyệt.
Nụ cười dịu dàng, mùi hương thoang thoảng, y phục tinh tươm...
Đột nhiên, ả vô cùng oán hận Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy. Oán hận Thuế Tử Duyệt bởi vì người mà nàng thích lại là Tô Quân Nhụy. Còn oán hận Tô Quân Nhụy bởi vì loại người như cô cũng có được Thuế Tử Duyệt.
Một người vừa ham chơi vừa trăng hoa như Tô Quân Nhụy có điểm nào đáng để Thuế Tử Duyệt yêu thích?! Có ưu điểm nào đáng giá?!
Và ả cũng oán hận chính mình.
Bản thân ả có điểm nào xứng với Thuế Tử Duyệt?!
"Mộ Dung cô nương..." Một tên hắc y nói: "Chủ thượng của bọn tôi đang chờ cô nương. Nếu cô nương đã hoàn thành việc cần làm, cũng đến lúc cô nương theo bọn tôi trở về."
Mộ Dung Lam cười nhìn lên trời: "Các ngươi sợ cái gì, sợ ta bỏ chạy?"