Chương 37: Sổ Sách
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vai của Tô Quân Nhụy bị thương nên làm việc gì cũng không tiện. Vì không muốn bị người khác phát giác nên sáng sớm thức dậy Thuế Tử Duyệt đã giúp Tô Quân Nhụy rửa mặt.
Quận chúa đại nhân được tiểu nương tử chăm sóc tận tình bèn trộm nghĩ: Bị thương sẽ được nàng chăm sóc dịu dàng chu đáo, vậy bị thương thêm nữa cũng không sao.
Tuy nhiên, đừng bao giờ để cho Quận chúa phu nhân biết, nàng mà biết sẽ...
Duyệt Duyệt sẽ khóc nữa phải không?
"Mấy ngày tới cố gắng đừng cử động cánh tay. Nàng muốn làm gì hãy nói cho ta biết." Thuế Tử Duyệt mở tủ quần áo, vất vả lắm mới tìm được một bộ váy màu đậm. Nàng nói: "Cử động quá mạnh sẽ khiến vết thương bị vỡ. Mấy ngày tới nàng nên mặc nó đi để tránh bị mọi người phát hiện. Váy màu nhạt hay màu trắng rất dễ bị nhận ra khi vết thương vỡ." Tuy nàng sẽ chăm sóc cho Quân Nhụy thật tốt, sẽ không để vết thương vỡ ra nhưng cũng nên đề phòng bất trắc.
Tô Quân Nhụy nhìn bộ váy đỏ trong tay của Thuế Tử Duyệt, vẻ mặt khó coi vô cùng. Cô không muốn mặc nó. Tô Quân Nhụy cũng đã sống hai đời người, từ lâu cô đã không còn thích mặc váy có tông màu quá rực rỡ. Do đó, từ khi trọng sinh cho đến giờ, cô chỉ mặc váy màu nhạt hay màu trắng. Bây giờ Thuế Tử Duyệt lại bảo cô mặc váy màu đỏ quá chói chang. Một người đã quen mặc màu nhạt làm sao chịu mặc đồ sặc sỡ?
"Bộ váy này...nàng lấy nó từ đâu?" Quận chúa đại nhân hỏi tiểu nương tử.
Thuế Tử Duyệt mặt vô cảm nói: "Nàng đè nó dưới tận đáy rương..."
Tô Quân Nhụy: "..." Chuyện cũ năm xưa không lời nào nói hết.
Cuối cùng Tô Quân Nhụy cũng chịu khuất phục mặc vào chiếc váy đỏ, sau đó ăn cơm sáng với Thuế Tử Duyệt.
Liễu Nhi và Nguyệt Nhi lấy làm lạ khi thấy trang phục hôm nay của Tô Quân Nhụy.
Liễu Nhi ngạc nhiên nói: "Quận chúa từng nói không thích mặc màu đỏ mà, vì sao hôm nay lại mặc?"
Nguyệt Nhi phụ họa: "Nó đã bị nhét dưới đáy hòm lâu rồi nên giờ hơi nhăn."
Tô Quân Nhụy đỡ trán nói: "Gần đây ý thu tiêu điều, mặc màu đỏ...giúp cho tâm trạng vui vẻ hơn."
Liễu Nhi, Nguyệt Nhi: ".."
Thuế Tử Duyệt bình đạm nói: "Nếu Quân Nhụy muốn vậy, ta sẽ nhờ người may thêm vài bộ thật sặc sỡ cho nàng. Liễu Nhi, em nhớ ghi lại."
Liễu Nhi lập tức lên tiếng: "Đã ghi"
Tô Quân Nhụy: "..."
Duyệt Duyệt...đang giận dỗi?
Quận chúa đại nhân nhìn tiểu nương tử, mặt dày mày dạn vuốt đuôi lấy lòng: "Duyệt Duyệt vui vẻ là tốt rồi."
Thuế Tử Duyệt im lặng cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong cơm sáng, Tô Quân Nhụy dẫn Thuế Tử Duyệt ra ngoài. Chỉ có hai nàng đi, không dẫn theo bất cứ ai. Người đánh xe ngựa là một thanh niên lạ mặt, nàng chưa từng gặp người này trước đây.
Trước khi rời đi, Tô Quân Nhụy đã cẩn thận dặn dò Liễu Nhi và Nguyệt Nhi: Nếu có người đến tìm hai nàng, hãy tìm cớ đuổi đi.
Hai nha hoàn nhìn hai nàng lén lút rời đi mà cảm thấy khổ sở.
Nguyệt Nhi thầm nghĩ: Quận chúa, người kêu em tìm cớ, cũng nên nói rõ là cớ gì chứ!
Đầu năm nay, làm nha hoàn khó quá.
Một chiếc xe ngựa bình thường ngừng ngay cửa sau, xa phu là một nam thanh niên. Hắn mặc một cái áo xám và quần ngắn, mặt mũi bình thường. Thuế Tử Duyệt liếc nhìn xa phu, hắn cung kính gật đầu chào nàng.
Hai nàng nhanh chóng lên xe ngựa. Xa phu lập tức giục ngựa đánh xe đi.
Xe ngựa chạy tốc độ nhanh, lúc còn chạy trong kinh, xe ngựa tương đối vững vàng. Không biết qua bao lâu, nó bắt đầu xóc nảy, xem ra đã chạy ra ngoại ô kinh thành. Thuế Tử Duyệt lo lắng nhìn vết thương trên vai của Tô Quân Nhụy rồi đưa mắt nhìn cô.
Tô Quân Nhụy thấy Thuế Tử Duyệt nhìn mình, biết nàng không còn giận nên nở nụ cười lấy lòng.
Thuế Tử Duyệt nhìn ra ngoài thông qua khe hở của màn cửa. Xe ngựa chạy rất lâu vẫn chưa đến nơi, nàng cảm giác nó đang đi đường vòng. Do sợ bị phát hiện hay sợ bị theo dõi? Nếu vậy, nơi hai nàng sắp đến chắc phải là một nơi bí mật và quan trọng?
Xe ngựa vòng vòng thật lâu mới ngừng lại. Thuế Tử Duyệt nghe được xa phu nói: "Chủ nhân, đến rồi."
Tô Quân Nhụy xuống xe ngựa trước sau đó vén màn nói với Thuế Tử Duyệt: "Duyệt Duyệt, nàng xuống đi."
Nàng bước xuống xe ngựa mới biết nó đã ngừng trước một ngôi nhà. Cô nói với xa phu vài câu sau đó dẫn nàng bước vào.
Nàng bán tín bán nghi đi theo cô đi vào hậu viện. Hai nàng bước vào một căn phòng. Nó là một thư phòng rất đơn giản cùng với những giá sách rất bình thường. Cô di chuyển một cuốn sách trên giá sách, giá sách bỗng dưng dịch chuyển sang phải, lộ ra một cái cửa nhỏ.
Một mật thất.
Vẻ mặt của nàng càng trở nên nghiêm túc. Từ sau khi gả cho Tô Quân Nhụy, đây là lần đầu tiên nàng thấy Quân Nhụy cẩn thận đến vậy. Đồ vật chứa trong mật thất chắn chắn rất quan trọng.
Một tay cô nắm lấy tay nàng, tay còn lại cầm một trản đèn dầu. Tô Quân Nhụy quay lại nói với nàng: "Bên trong hơi tối, Duyệt Duyệt nhớ cẩn thận."
Nàng gật đầu theo cô vào mật thất.
Trong mật thất một mảng tối đen, ngoài trừ ánh sáng le lói từ ngọn đèn trên tay Tô Quân Nhụy thì phần còn lại đều tối đen như mực. Hai nàng bước đi trong mật thất, đi một lúc thì ngừng lại. Cô dùng đèn dầu thắp sáng ngọn nến trên tường.
Lúc này, Thuế Tử Duyệt mới nhìn rõ toàn bộ quang cảnh mật thất.
Đây là một nơi tương đối rộng lớn, xung quanh bày rất nhiều giá sách, trên giá sách để rất nhiều đồ. Gần đó có đặt một cái giường ngủ, bên cạnh giường có thêm một bộ bàn ghế và một bộ ấm trà. Chính giữa mật thất là một cái bàn thấp, trên bàn có một ngọn đèn dầu, một chồng sách, bút mực và cả bàn tính.
Thuế Tử Duyệt đi về phía cái bàn, liếc nhìn đống đồ trên bàn. Nàng chau mày hỏi: "Đây đều là...sổ sách?"
Tô Quân Nhụy nghiêm mặt trả lời: "Đúng vậy, đều là sổ sách của doanh trại Cẩm quốc trong mấy năm nay."
Nàng kinh ngạc quay lại nhìn cô xác nhận: "Sổ sách trong quân?"
Tô Quân Nhụy vô cùng nghiêm túc cầm lấy một cuốn sổ, lật vài trang rồi xác nhận: "Đúng vậy."
Ánh mắt nàng dần tối đi, nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhìn cô nói: "Quân Nhụy, nàng lấy trộm chúng đến đây...Nếu bị ai đó phát hiện..."
Tô Quân Nhụy đáp: "Ta đã cho người tráo đống sổ này rồi, làm rất cẩn thận. Nếu bên đó không tra xét toàn diện, chuyện này sẽ không dễ bị vạch trần." Cô không dám chắc sẽ giấu được trong bao lâu. Huống chi, đêm qua cô lại lẻn vào, chắc đối phương đã cảnh giác.
Thuế Tử Duyệt hỏi Tô Quân Nhụy: "Mấy ngày nay, nàng đều đi sớm về trễ, thậm chí tối cũng ra ngoài đều là vì chúng?"
Tô Quân Nhụy gật đầu: "Đúng vậy" Có người đã hy sinh nhưng cô không muốn nói. Dù nói cũng chẳng có tác dụng. Đáng tiếc, toàn bộ sổ sách ở đây đều vô dụng.
Thuế Tử Duyệt cầm một cuốn sổ lên, cẩn thận nhìn từng hàng từng hàng rồi nhíu mày nói: "Nội dung trong sổ đều rất rõ ràng.... Nhìn sơ không thấy có điểm nào lạ, chi tiêu bạc đều rất bình thường. Quân Nhụy, nàng trộm nó về để làm gì?"
Tô Quân Nhụy đáp: "Ta nghi ngờ có người đang tham ô quân lương."
Thuế Tử Duyệt mở to hai mắt kinh ngạc: "Tham ô quân lương? Là tội chết, sẽ bị tru di cửu tộc. Nàng có chứng cứ?"
Tô Quân Nhụy lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa." Cô thở dài nhìn nàng, nghiêm túc tiếp lời: "Không có bằng chứng, đối phương làm việc cực kỳ cẩn thận, không lưu lại bất cứ dấu vết nào. Ban đầu ta muốn tìm chứng cứ trong đống sổ sách nhưng mọi thu chi đều rõ rành. Ta không tìm ra điều khác thường. Đến tận bây giờ, ta vẫn chưa nắm được bằng chứng chỉ rõ ai là người tham ô quân lương cũng như hình thức tham ô của chúng. Duyệt Duyệt...nàng có tin ta không?" Sở dĩ, Tô Quân Nhụy dám khẳng định có người đang tham ô quân lương đều nhờ ký ức kiếp trước. Hiện tại, cô vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục.
Đời trước, Mộ Dung Tấn cấu kết với Tam hoàng tử tham ô quân lương. Họ chẳng những cắt xén thức ăn trong doanh trại còn lén lút thay đổi áo giáp của binh sĩ. Họ đã lấy hàng kém chất lượng để thay cho hàng tốt. Do đó, khi bị ngoại xâm, quân đội Cẩm quốc không có sức chống đỡ.
Kiếp trước, lúc việc này vừa bị vạch trần thì chiến tranh đã nổ ra. Thủ phạm đều bị bại lộ danh tính nên không có ai đi điều tra kỹ càng việc này. Tuy rằng, sau khi tân hoàng lên ngôi đã sai người điều tra nhưng lúc đó Tô Quân Nhụy không để tâm nên cô không rõ chân tướng của sự việc.
Chính vì nguyên do đó, tuy rằng Tô Quân Nhụy biết có người tham ô nhưng chưa thể tìm ra bằng chứng. Cô phải đi tra xét từng cuốn sổ để tìm manh mối. Hao tâm tổn sức lẻn vào tráo sổ, thế mà một manh mối nhỏ nhoi cũng không có. Đối phương quá cẩn thận, chắc đã tốn không ít công phu trên đống sổ sách này rồi. Bây giờ, Tô Quân Nhụy muốn tìm ra manh mối từ những thu chi đã được tẩy sạch sẽ minh bạch, thật không dễ?
Thuế Tử Duyệt nghiêm túc nhìn Tô Quân Nhụy. Cô nói: "Đống sổ này đều được trộm về vì ta thấy chúng có vấn đề. Mấy ngày nay, ta luôn điều tra tung tích của đống sổ đen. Cuối cùng ta cũng biết được nơi chúng được giấu. Đêm qua, ta đã dẫn người đi trộm nhưng..." Cô chau mày tiếp tục: "Nếu sổ đen bị dời đi nơi khác cũng không sao, cùng lắm tốn chút công đi điều tra. Ta chỉ sợ chúng đã bị đám người đó tiêu hủy mất rồi. Bây giờ chỉ còn cách xuống tay từ đống sổ đã được tẩy sạch này thôi."
Vai của Tô Quân Nhụy bị thương nên làm việc gì cũng không tiện. Vì không muốn bị người khác phát giác nên sáng sớm thức dậy Thuế Tử Duyệt đã giúp Tô Quân Nhụy rửa mặt.
Quận chúa đại nhân được tiểu nương tử chăm sóc tận tình bèn trộm nghĩ: Bị thương sẽ được nàng chăm sóc dịu dàng chu đáo, vậy bị thương thêm nữa cũng không sao.
Tuy nhiên, đừng bao giờ để cho Quận chúa phu nhân biết, nàng mà biết sẽ...
Duyệt Duyệt sẽ khóc nữa phải không?
"Mấy ngày tới cố gắng đừng cử động cánh tay. Nàng muốn làm gì hãy nói cho ta biết." Thuế Tử Duyệt mở tủ quần áo, vất vả lắm mới tìm được một bộ váy màu đậm. Nàng nói: "Cử động quá mạnh sẽ khiến vết thương bị vỡ. Mấy ngày tới nàng nên mặc nó đi để tránh bị mọi người phát hiện. Váy màu nhạt hay màu trắng rất dễ bị nhận ra khi vết thương vỡ." Tuy nàng sẽ chăm sóc cho Quân Nhụy thật tốt, sẽ không để vết thương vỡ ra nhưng cũng nên đề phòng bất trắc.
Tô Quân Nhụy nhìn bộ váy đỏ trong tay của Thuế Tử Duyệt, vẻ mặt khó coi vô cùng. Cô không muốn mặc nó. Tô Quân Nhụy cũng đã sống hai đời người, từ lâu cô đã không còn thích mặc váy có tông màu quá rực rỡ. Do đó, từ khi trọng sinh cho đến giờ, cô chỉ mặc váy màu nhạt hay màu trắng. Bây giờ Thuế Tử Duyệt lại bảo cô mặc váy màu đỏ quá chói chang. Một người đã quen mặc màu nhạt làm sao chịu mặc đồ sặc sỡ?
"Bộ váy này...nàng lấy nó từ đâu?" Quận chúa đại nhân hỏi tiểu nương tử.
Thuế Tử Duyệt mặt vô cảm nói: "Nàng đè nó dưới tận đáy rương..."
Tô Quân Nhụy: "..." Chuyện cũ năm xưa không lời nào nói hết.
Cuối cùng Tô Quân Nhụy cũng chịu khuất phục mặc vào chiếc váy đỏ, sau đó ăn cơm sáng với Thuế Tử Duyệt.
Liễu Nhi và Nguyệt Nhi lấy làm lạ khi thấy trang phục hôm nay của Tô Quân Nhụy.
Liễu Nhi ngạc nhiên nói: "Quận chúa từng nói không thích mặc màu đỏ mà, vì sao hôm nay lại mặc?"
Nguyệt Nhi phụ họa: "Nó đã bị nhét dưới đáy hòm lâu rồi nên giờ hơi nhăn."
Tô Quân Nhụy đỡ trán nói: "Gần đây ý thu tiêu điều, mặc màu đỏ...giúp cho tâm trạng vui vẻ hơn."
Liễu Nhi, Nguyệt Nhi: ".."
Thuế Tử Duyệt bình đạm nói: "Nếu Quân Nhụy muốn vậy, ta sẽ nhờ người may thêm vài bộ thật sặc sỡ cho nàng. Liễu Nhi, em nhớ ghi lại."
Liễu Nhi lập tức lên tiếng: "Đã ghi"
Tô Quân Nhụy: "..."
Duyệt Duyệt...đang giận dỗi?
Quận chúa đại nhân nhìn tiểu nương tử, mặt dày mày dạn vuốt đuôi lấy lòng: "Duyệt Duyệt vui vẻ là tốt rồi."
Thuế Tử Duyệt im lặng cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong cơm sáng, Tô Quân Nhụy dẫn Thuế Tử Duyệt ra ngoài. Chỉ có hai nàng đi, không dẫn theo bất cứ ai. Người đánh xe ngựa là một thanh niên lạ mặt, nàng chưa từng gặp người này trước đây.
Trước khi rời đi, Tô Quân Nhụy đã cẩn thận dặn dò Liễu Nhi và Nguyệt Nhi: Nếu có người đến tìm hai nàng, hãy tìm cớ đuổi đi.
Hai nha hoàn nhìn hai nàng lén lút rời đi mà cảm thấy khổ sở.
Nguyệt Nhi thầm nghĩ: Quận chúa, người kêu em tìm cớ, cũng nên nói rõ là cớ gì chứ!
Đầu năm nay, làm nha hoàn khó quá.
Một chiếc xe ngựa bình thường ngừng ngay cửa sau, xa phu là một nam thanh niên. Hắn mặc một cái áo xám và quần ngắn, mặt mũi bình thường. Thuế Tử Duyệt liếc nhìn xa phu, hắn cung kính gật đầu chào nàng.
Hai nàng nhanh chóng lên xe ngựa. Xa phu lập tức giục ngựa đánh xe đi.
Xe ngựa chạy tốc độ nhanh, lúc còn chạy trong kinh, xe ngựa tương đối vững vàng. Không biết qua bao lâu, nó bắt đầu xóc nảy, xem ra đã chạy ra ngoại ô kinh thành. Thuế Tử Duyệt lo lắng nhìn vết thương trên vai của Tô Quân Nhụy rồi đưa mắt nhìn cô.
Tô Quân Nhụy thấy Thuế Tử Duyệt nhìn mình, biết nàng không còn giận nên nở nụ cười lấy lòng.
Thuế Tử Duyệt nhìn ra ngoài thông qua khe hở của màn cửa. Xe ngựa chạy rất lâu vẫn chưa đến nơi, nàng cảm giác nó đang đi đường vòng. Do sợ bị phát hiện hay sợ bị theo dõi? Nếu vậy, nơi hai nàng sắp đến chắc phải là một nơi bí mật và quan trọng?
Xe ngựa vòng vòng thật lâu mới ngừng lại. Thuế Tử Duyệt nghe được xa phu nói: "Chủ nhân, đến rồi."
Tô Quân Nhụy xuống xe ngựa trước sau đó vén màn nói với Thuế Tử Duyệt: "Duyệt Duyệt, nàng xuống đi."
Nàng bước xuống xe ngựa mới biết nó đã ngừng trước một ngôi nhà. Cô nói với xa phu vài câu sau đó dẫn nàng bước vào.
Nàng bán tín bán nghi đi theo cô đi vào hậu viện. Hai nàng bước vào một căn phòng. Nó là một thư phòng rất đơn giản cùng với những giá sách rất bình thường. Cô di chuyển một cuốn sách trên giá sách, giá sách bỗng dưng dịch chuyển sang phải, lộ ra một cái cửa nhỏ.
Một mật thất.
Vẻ mặt của nàng càng trở nên nghiêm túc. Từ sau khi gả cho Tô Quân Nhụy, đây là lần đầu tiên nàng thấy Quân Nhụy cẩn thận đến vậy. Đồ vật chứa trong mật thất chắn chắn rất quan trọng.
Một tay cô nắm lấy tay nàng, tay còn lại cầm một trản đèn dầu. Tô Quân Nhụy quay lại nói với nàng: "Bên trong hơi tối, Duyệt Duyệt nhớ cẩn thận."
Nàng gật đầu theo cô vào mật thất.
Trong mật thất một mảng tối đen, ngoài trừ ánh sáng le lói từ ngọn đèn trên tay Tô Quân Nhụy thì phần còn lại đều tối đen như mực. Hai nàng bước đi trong mật thất, đi một lúc thì ngừng lại. Cô dùng đèn dầu thắp sáng ngọn nến trên tường.
Lúc này, Thuế Tử Duyệt mới nhìn rõ toàn bộ quang cảnh mật thất.
Đây là một nơi tương đối rộng lớn, xung quanh bày rất nhiều giá sách, trên giá sách để rất nhiều đồ. Gần đó có đặt một cái giường ngủ, bên cạnh giường có thêm một bộ bàn ghế và một bộ ấm trà. Chính giữa mật thất là một cái bàn thấp, trên bàn có một ngọn đèn dầu, một chồng sách, bút mực và cả bàn tính.
Thuế Tử Duyệt đi về phía cái bàn, liếc nhìn đống đồ trên bàn. Nàng chau mày hỏi: "Đây đều là...sổ sách?"
Tô Quân Nhụy nghiêm mặt trả lời: "Đúng vậy, đều là sổ sách của doanh trại Cẩm quốc trong mấy năm nay."
Nàng kinh ngạc quay lại nhìn cô xác nhận: "Sổ sách trong quân?"
Tô Quân Nhụy vô cùng nghiêm túc cầm lấy một cuốn sổ, lật vài trang rồi xác nhận: "Đúng vậy."
Ánh mắt nàng dần tối đi, nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhìn cô nói: "Quân Nhụy, nàng lấy trộm chúng đến đây...Nếu bị ai đó phát hiện..."
Tô Quân Nhụy đáp: "Ta đã cho người tráo đống sổ này rồi, làm rất cẩn thận. Nếu bên đó không tra xét toàn diện, chuyện này sẽ không dễ bị vạch trần." Cô không dám chắc sẽ giấu được trong bao lâu. Huống chi, đêm qua cô lại lẻn vào, chắc đối phương đã cảnh giác.
Thuế Tử Duyệt hỏi Tô Quân Nhụy: "Mấy ngày nay, nàng đều đi sớm về trễ, thậm chí tối cũng ra ngoài đều là vì chúng?"
Tô Quân Nhụy gật đầu: "Đúng vậy" Có người đã hy sinh nhưng cô không muốn nói. Dù nói cũng chẳng có tác dụng. Đáng tiếc, toàn bộ sổ sách ở đây đều vô dụng.
Thuế Tử Duyệt cầm một cuốn sổ lên, cẩn thận nhìn từng hàng từng hàng rồi nhíu mày nói: "Nội dung trong sổ đều rất rõ ràng.... Nhìn sơ không thấy có điểm nào lạ, chi tiêu bạc đều rất bình thường. Quân Nhụy, nàng trộm nó về để làm gì?"
Tô Quân Nhụy đáp: "Ta nghi ngờ có người đang tham ô quân lương."
Thuế Tử Duyệt mở to hai mắt kinh ngạc: "Tham ô quân lương? Là tội chết, sẽ bị tru di cửu tộc. Nàng có chứng cứ?"
Tô Quân Nhụy lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa." Cô thở dài nhìn nàng, nghiêm túc tiếp lời: "Không có bằng chứng, đối phương làm việc cực kỳ cẩn thận, không lưu lại bất cứ dấu vết nào. Ban đầu ta muốn tìm chứng cứ trong đống sổ sách nhưng mọi thu chi đều rõ rành. Ta không tìm ra điều khác thường. Đến tận bây giờ, ta vẫn chưa nắm được bằng chứng chỉ rõ ai là người tham ô quân lương cũng như hình thức tham ô của chúng. Duyệt Duyệt...nàng có tin ta không?" Sở dĩ, Tô Quân Nhụy dám khẳng định có người đang tham ô quân lương đều nhờ ký ức kiếp trước. Hiện tại, cô vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục.
Đời trước, Mộ Dung Tấn cấu kết với Tam hoàng tử tham ô quân lương. Họ chẳng những cắt xén thức ăn trong doanh trại còn lén lút thay đổi áo giáp của binh sĩ. Họ đã lấy hàng kém chất lượng để thay cho hàng tốt. Do đó, khi bị ngoại xâm, quân đội Cẩm quốc không có sức chống đỡ.
Kiếp trước, lúc việc này vừa bị vạch trần thì chiến tranh đã nổ ra. Thủ phạm đều bị bại lộ danh tính nên không có ai đi điều tra kỹ càng việc này. Tuy rằng, sau khi tân hoàng lên ngôi đã sai người điều tra nhưng lúc đó Tô Quân Nhụy không để tâm nên cô không rõ chân tướng của sự việc.
Chính vì nguyên do đó, tuy rằng Tô Quân Nhụy biết có người tham ô nhưng chưa thể tìm ra bằng chứng. Cô phải đi tra xét từng cuốn sổ để tìm manh mối. Hao tâm tổn sức lẻn vào tráo sổ, thế mà một manh mối nhỏ nhoi cũng không có. Đối phương quá cẩn thận, chắc đã tốn không ít công phu trên đống sổ sách này rồi. Bây giờ, Tô Quân Nhụy muốn tìm ra manh mối từ những thu chi đã được tẩy sạch sẽ minh bạch, thật không dễ?
Thuế Tử Duyệt nghiêm túc nhìn Tô Quân Nhụy. Cô nói: "Đống sổ này đều được trộm về vì ta thấy chúng có vấn đề. Mấy ngày nay, ta luôn điều tra tung tích của đống sổ đen. Cuối cùng ta cũng biết được nơi chúng được giấu. Đêm qua, ta đã dẫn người đi trộm nhưng..." Cô chau mày tiếp tục: "Nếu sổ đen bị dời đi nơi khác cũng không sao, cùng lắm tốn chút công đi điều tra. Ta chỉ sợ chúng đã bị đám người đó tiêu hủy mất rồi. Bây giờ chỉ còn cách xuống tay từ đống sổ đã được tẩy sạch này thôi."