Chương 31: Tiện Tịch
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Võ cử.
Cẩm quốc xưa nay trọng văn hơn nhưng cũng không khinh võ. Như thường lệ võ cử năm nay thu hút rất nhiều thiếu niên tráng sĩ khắp cả nước.
Hôm nay là ngày đầu tiên mở võ cử. Tô Quân Nhụy mặc một bộ váy màu vàng nhạt đứng trước trường thi võ cử thu hút ánh nhìn của nhiều thí sinh.
Tô Quân Nhụy xinh đẹp tinh tế, có chút lập dị nhưng cô vẫn là con nhà phú quý. Nếu cô không mở miệng hay không cử động thì khí chất hồn nhiên trên người cô có thể dùng để gạt người.
Thí sinh đến tham dự võ cử đều là võ nhân, không phải văn nhân nên họ không quá câu nệ lễ tiết. Nếu Tô Quân Nhụy đã ung dung đứng đó, họ cũng sẽ thoải mái ngắm nhìn. Một số ít còn càn rỡ thốt ra vài câu bông đùa. Nguyệt Nhi nào phải là ngọn đèn le lói sắp cạn dầu. Tô Quân Nhụy còn chưa mở lời thì những kẻ đùa giỡn đó để bị Nguyệt Nhi mắng đến bỏ chạy.
Người đến tham gia võ cử đều là võ cử nhân trúng tuyển ở quê, hôm nay lên kinh tham dự vòng cuối. Tuy không phải văn nhân đọc nhiều sách nhưng họ cũng biết không nên ỷ mạnh hiếp yếu. Ngả ngớn đùa giỡn vài câu nhưng không làm ra hành vi quá đáng.
Tô Quân Nhụy rất bực bội những tên võ cử nhân đó. Hôm nay cô có việc quan trọng phải làm, không rảnh hơi để ý những kẻ không đâu.
Đời trước, Tô Quân Nhụy ít khi nói chuyện với người đó. Cô không phải thần thánh, hễ tính chuyện nào thì chuyện đó sẽ thành công. Hơn nữa, ký ức của cô cũng đã phai nhòa bớt theo năm tháng nên đành đứng đây đợi. Cô từng nghĩ đến việc dùng thủ thuật để tìm người đó rồi thu nhận làm thuộc hạ. Đối với thân phận của cô, việc đó không khó.
Thêm một lý do nữa thôi thúc Tô Quân Nhụy phải đứng đợi chính là tính cách của người đó. Nó khiến Tô Quân Nhụy đắn đo. Nếu cô không cho người đó nếm đau khổ, chắc chắn anh ta sẽ không trung thành tận tâm làm việc. Cô cam đoan hôm nay sẽ gặp được người cần gặp.
Y phục xanh lá, đầu tóc rối bời.
Mạnh Hòa Thanh.
Đời trước Tô Quân Nhụy đã nhiều lần đồng sinh cộng tử với Mạnh Hòa Thanh. Cô không bao giờ quên dáng người của hắn.
Tô Quân Nhụy thấy Mạnh Hòa Thanh bị thị vệ quăng ra ngoài cùng với hành lý của anh ta. Tên thị vệ mắng: "Tên tạp chủng có mẹ là một kỹ nữ như ngươi cũng dám mơ tưởng đi thi võ cử! Hôm nay các vị đại nhân tha cho ngươi một mạng, chỉ tước bỏ công danh của ngươi, thả ngươi đi. Mau cút!" Tên thị vệ thở phì phì vào lại trường thi, mặc kệ đến người thanh niên đang nằm trên đất sống dở chết dở.
Mạnh Hòa Thanh không nhúc nhích. Tô Quân Nhụy vội vàng đến xem.
Người nằm trên đất đúng là Mạnh Hòa Thanh! Tô Quân Nhụy cẩn thận xem xét, anh ta đã ngất xỉu, cả người đầy vết thương, vết thương không nhẹ.
"Quận chúa, chúng ta nên làm gì?"
Tô Quân Nhụy trả lời Nguyệt Nhi: "Xe ngựa đang ở đâu?"
Nguyệt Nhi đáp: "Đang đậu phía trước."
Tô Quân Nhụy nhìn thấy một vài người tò mò đang chạy đến xem. Cô nói: "Gọi xe ngựa đến đây, đưa về rồi tính."
"Dạ" Nguyệt Nhi làm việc lanh lợi nhanh nhẹn. Xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm, nó đậu cách trường thi không xa. Thấy Nguyệt Nhi ra dấu, Tôn thị vệ liền đánh xe chạy đến.
"Quận chúa" Tôn Thiên từ trên xe ngựa nhảy xuống hành lễ.
Tô Quân Nhụy nói: "Đưa hắn lên xe, rời khỏi đây trước."
"Dạ rõ, Quận chúa." Tôn Thiên không dám chậm trễ, lập tức cõng người lên xe sau đó đánh xe đi.
Tô Quân Nhụy là nữ không tiện lên xe ngựa. Sau khi xe ngựa rời đi, cô và Nguyệt Nhi cũng đi.
Nguyệt Nhi và Tô Quân Nhụy ngồi trong một chiếc xe khác. Cô bé nhìn cô và hỏi: "Quận chúa, lúc nãy em nghe những người kia nói... Người vừa rồi hình như là..." Nguyệt Nhi không dám nói hết câu.
Tiện tịch.
Đúng vậy.
Tại Cẩm quốc, tiện tịch không được quyền đi thi lấy công danh. Mình cũng thuộc tiện tịch đó thôi? Cho nên ngay cả việc kết hôn sinh con, mình cũng không có quyền làm chủ.
Nguyệt Nhi từng căm hận cái thứ gọi là tiện tịch nhất trần đời. Tại nó mà từ khi ra đời các nàng đã thấp hơn người thường một bậc.
May mắn, mình được theo Tô Quân Nhụy. Mặc dù thanh danh của Tô Quân Nhụy có xấu hay tính tình kỳ quái nhưng Tô Quân Nhụy luôn đối xử với hạ nhân rất tốt. Lúc trước Tô Quân Nhụy có ngang ngược bướng bỉnh nhưng cô cũng chưa từng trách phạt nặng hạ nhân theo hầu. Thế nhưng trên đời này có bao nhiêu người tiện tịch được may mắn như mình? Mình chỉ là con gái nên không cầu công danh, ngày đêm đi theo Tô Quân Nhụy, sống những ngày tháng bình đạm. Những việc khác mình không cầu mong.
Tuy nhiên, người thanh niên vừa rồi, thì khác.
Anh ta có chí lớn, có bản lĩnh nên muốn thi lấy công danh vào triều làm quan. Thế mà, do xuất thân không tốt đầu thai lầm nhà nên đánh mất tương lai. Chắc anh ta rất khổ sở, rất căm hận, không cam tâm?
Nguyệt Nhi nhìn Tô Quân Nhụy. Cô bé không biết chủ nhân mang người đó về với mục đích gì nhưng anh ta là tiện tịch.
Tuy Tô Quân Nhụy là Quận chúa cũng vô dụng. Tiện tịch một khi đã khắc lên, chỉ có thiên tử mới có quyền gỡ xuống. Những kẻ khác không có khả năng làm việc đó. Dù là Tô Quân Nhụy cũng...Nguyệt Nhi cúi đầu không nói.
Tô Quân Nhụy quay sang thấy Nguyệt Nhi cúi đầu. Cô nói: "Nguyệt Nhi, anh hùng không hỏi xuất thân, dù là tiện tịch thì sao? Đừng vì xuất thân của mình mà khinh thường bản thân. Lòng mang hy vọng là quyền của mỗi người, không ai có quyền cướp đoạt."
Nguyệt Nhi sửng sốt ngơ ngẩn nhìn Tô Quân Nhụy. Cô nói tiếp: "Tuy bây giờ bổn Quận chúa chưa thể cởi bỏ tiện tịch cho các người nhưng bổn Quận chúa có thể hứa rằng mai này chế độ tiện tịch chắc chắn sẽ bị xóa bỏ ở Cẩm Quốc. Hôm nay bổn Quận chúa có thể bảo vệ em, bảo vệ hắn, tương lai, cũng sẽ trả lại cho các người một sự công bằng, một xuất thân bình thường như bao người khác."
Kiếp trước, tân hoàng đăng cơ, Tô Quân Nhụy trở thành đệ nhất Quận chúa, dưới một người trên vạn người. Sau đó cô luôn kiên trì dâng sớ đề nghị xóa bỏ chế độ tiện tịch ở Cẩm quốc. Khi Tô Quân Nhụy 40 tuổi, Hoàng Thượng đã phê chuẩn xóa bỏ chế độ tiện tịch. Tuy phải mất rất nhiều năm mới đạt được kết quả nhưng cuối cùng Cẩm Quốc cũng đã trở thành quốc gia đầu tiên xóa bỏ chế độ tiện tịch. Tô Quân Nhụy có công lớn nhất. Chính vì vậy, Tô Quân Nhụy đã trở thành nữ nhân đầu tiên trong lịch sử Cẩm quốc được bá tánh khắp cả nước kính yêu và mến mộ.
Căn nguyên của mọi việc đều bắt nguồn từ sự việc của Mạnh Hòa Thanh.
"Có lẽ, cả cuộc đời này chúng ta vẫn không thể đạt thành mong ước nhưng đừng vì thế mà từ bỏ hy vọng. Chỉ cần còn hy vọng, truyền từ thế hệ này truyền sang thế hệ khác. Một ngày nào đó, mơ ước của chúng ta cũng sẽ thành hiện thực. Mấu chốt chính là, kiên trì bản tâm, kiên trì những điều bản thân mình cho là đúng. Đừng bỏ cuộc!" Tô Quân Nhụy nhìn Nguyệt Nhi nói: "Tuy chủ nhân của em có rất nhiều việc không dám bình phẩm nhưng có một việc ta dám tự tin tuyên bố: Người, sẽ không ti tiện dù cho em có là tiện tịch hay không." Kiếp trước, Mạnh Hòa Thanh đã dùng chính hành động của anh ta để chứng minh điều đó.
Nguyệt Nhi cúi đầu nghiêm túc đáp: "Dạ rõ, thưa Quận chúa, Nguyệt Nhi sẽ ghi nhớ."
Tô Quân Nhụy mỉm cười nhìn Nguyệt Nhi, xoa đầu cô bé. Tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi.
Mạnh Hòa Thanh được Tô Quân Nhụy bí mật sắp xếp ở trong một căn nhà trống. Cô cũng bảo Tôn Thiên cử thêm vài thân tín để chăm sóc anh ta.
Lúc xe ngựa của Tô Quân Nhụy đến, Mạnh Hòa Thanh đã được sắp xếp ổn thỏa, Tôn Thiên đang đứng ngoài cửa chờ Tô Quân Nhụy. Vừa thấy cô đến, y ra đón hai người vào nhà, còn cẩn thận quan sát xung quanh bảo đảm không ai theo dõi.
"Hắn sao rồi?" Tô Quân Nhụy vào nhà, vừa đi vừa hỏi.
Tô Thiên cung kính trả lời: "Tình trạng của cậu ta không nghiêm trọng, nhiều vết thương nhỏ, cần tịnh dưỡng."
Tô Quân Nhụy gật đầu nói: "Mấy ngày tới, nhớ cho người chăm sóc hắn cẩn thận. Hắn là người yêu thương bản thân nhưng tính tình quái đản luôn tùy hứng mà làm. Chưa biết khi tỉnh lại, hắn sẽ gây ra chuyện gì."
Tôn Thiên hiểu ý.
Tô Quân Nhụy nhìn Mạnh Hòa Thanh. Anh ta chưa tỉnh nên cô không nán lại lâu. Cô để lại một lá thư cho Mạnh Hòa Thanh. Bên cạnh đó, cô còn dặn dò Tôn Thiên đưa nó cho anh ta sau khi anh ta tỉnh lại cũng như phái người báo tin cho cô.
Tô Quân Nhụy nhìn sắc trời và nói: "Trời không còn sớm, về nhà thôi. Duyệt Duyệt đang chờ chúng ta về ăn cơm."
Nguyệt Nhi đáp: "Hôm nay Phu nhân sẽ làm sườn heo chua ngọt cho Quận chúa."
Tô Quân Nhụy ngạc nhiên, hai mắt lóe sáng, nói: "Thật không? Tại sao Duyệt Duyệt không nói với ta? Mau mau về nhà, sườn heo chua ngọt nguội rồi ăn không ngon."
Nguyệt Nhi cười gật gù bước lên xe với Tô Quân Nhụy về phủ Bình An Vương.
Ở một nơi khác, An Thiếu Ngôn đã vào trường thi bắt đầu kỳ thi văn kéo dài ba ngày.
Võ cử.
Cẩm quốc xưa nay trọng văn hơn nhưng cũng không khinh võ. Như thường lệ võ cử năm nay thu hút rất nhiều thiếu niên tráng sĩ khắp cả nước.
Hôm nay là ngày đầu tiên mở võ cử. Tô Quân Nhụy mặc một bộ váy màu vàng nhạt đứng trước trường thi võ cử thu hút ánh nhìn của nhiều thí sinh.
Tô Quân Nhụy xinh đẹp tinh tế, có chút lập dị nhưng cô vẫn là con nhà phú quý. Nếu cô không mở miệng hay không cử động thì khí chất hồn nhiên trên người cô có thể dùng để gạt người.
Thí sinh đến tham dự võ cử đều là võ nhân, không phải văn nhân nên họ không quá câu nệ lễ tiết. Nếu Tô Quân Nhụy đã ung dung đứng đó, họ cũng sẽ thoải mái ngắm nhìn. Một số ít còn càn rỡ thốt ra vài câu bông đùa. Nguyệt Nhi nào phải là ngọn đèn le lói sắp cạn dầu. Tô Quân Nhụy còn chưa mở lời thì những kẻ đùa giỡn đó để bị Nguyệt Nhi mắng đến bỏ chạy.
Người đến tham gia võ cử đều là võ cử nhân trúng tuyển ở quê, hôm nay lên kinh tham dự vòng cuối. Tuy không phải văn nhân đọc nhiều sách nhưng họ cũng biết không nên ỷ mạnh hiếp yếu. Ngả ngớn đùa giỡn vài câu nhưng không làm ra hành vi quá đáng.
Tô Quân Nhụy rất bực bội những tên võ cử nhân đó. Hôm nay cô có việc quan trọng phải làm, không rảnh hơi để ý những kẻ không đâu.
Đời trước, Tô Quân Nhụy ít khi nói chuyện với người đó. Cô không phải thần thánh, hễ tính chuyện nào thì chuyện đó sẽ thành công. Hơn nữa, ký ức của cô cũng đã phai nhòa bớt theo năm tháng nên đành đứng đây đợi. Cô từng nghĩ đến việc dùng thủ thuật để tìm người đó rồi thu nhận làm thuộc hạ. Đối với thân phận của cô, việc đó không khó.
Thêm một lý do nữa thôi thúc Tô Quân Nhụy phải đứng đợi chính là tính cách của người đó. Nó khiến Tô Quân Nhụy đắn đo. Nếu cô không cho người đó nếm đau khổ, chắc chắn anh ta sẽ không trung thành tận tâm làm việc. Cô cam đoan hôm nay sẽ gặp được người cần gặp.
Y phục xanh lá, đầu tóc rối bời.
Mạnh Hòa Thanh.
Đời trước Tô Quân Nhụy đã nhiều lần đồng sinh cộng tử với Mạnh Hòa Thanh. Cô không bao giờ quên dáng người của hắn.
Tô Quân Nhụy thấy Mạnh Hòa Thanh bị thị vệ quăng ra ngoài cùng với hành lý của anh ta. Tên thị vệ mắng: "Tên tạp chủng có mẹ là một kỹ nữ như ngươi cũng dám mơ tưởng đi thi võ cử! Hôm nay các vị đại nhân tha cho ngươi một mạng, chỉ tước bỏ công danh của ngươi, thả ngươi đi. Mau cút!" Tên thị vệ thở phì phì vào lại trường thi, mặc kệ đến người thanh niên đang nằm trên đất sống dở chết dở.
Mạnh Hòa Thanh không nhúc nhích. Tô Quân Nhụy vội vàng đến xem.
Người nằm trên đất đúng là Mạnh Hòa Thanh! Tô Quân Nhụy cẩn thận xem xét, anh ta đã ngất xỉu, cả người đầy vết thương, vết thương không nhẹ.
"Quận chúa, chúng ta nên làm gì?"
Tô Quân Nhụy trả lời Nguyệt Nhi: "Xe ngựa đang ở đâu?"
Nguyệt Nhi đáp: "Đang đậu phía trước."
Tô Quân Nhụy nhìn thấy một vài người tò mò đang chạy đến xem. Cô nói: "Gọi xe ngựa đến đây, đưa về rồi tính."
"Dạ" Nguyệt Nhi làm việc lanh lợi nhanh nhẹn. Xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm, nó đậu cách trường thi không xa. Thấy Nguyệt Nhi ra dấu, Tôn thị vệ liền đánh xe chạy đến.
"Quận chúa" Tôn Thiên từ trên xe ngựa nhảy xuống hành lễ.
Tô Quân Nhụy nói: "Đưa hắn lên xe, rời khỏi đây trước."
"Dạ rõ, Quận chúa." Tôn Thiên không dám chậm trễ, lập tức cõng người lên xe sau đó đánh xe đi.
Tô Quân Nhụy là nữ không tiện lên xe ngựa. Sau khi xe ngựa rời đi, cô và Nguyệt Nhi cũng đi.
Nguyệt Nhi và Tô Quân Nhụy ngồi trong một chiếc xe khác. Cô bé nhìn cô và hỏi: "Quận chúa, lúc nãy em nghe những người kia nói... Người vừa rồi hình như là..." Nguyệt Nhi không dám nói hết câu.
Tiện tịch.
Đúng vậy.
Tại Cẩm quốc, tiện tịch không được quyền đi thi lấy công danh. Mình cũng thuộc tiện tịch đó thôi? Cho nên ngay cả việc kết hôn sinh con, mình cũng không có quyền làm chủ.
Nguyệt Nhi từng căm hận cái thứ gọi là tiện tịch nhất trần đời. Tại nó mà từ khi ra đời các nàng đã thấp hơn người thường một bậc.
May mắn, mình được theo Tô Quân Nhụy. Mặc dù thanh danh của Tô Quân Nhụy có xấu hay tính tình kỳ quái nhưng Tô Quân Nhụy luôn đối xử với hạ nhân rất tốt. Lúc trước Tô Quân Nhụy có ngang ngược bướng bỉnh nhưng cô cũng chưa từng trách phạt nặng hạ nhân theo hầu. Thế nhưng trên đời này có bao nhiêu người tiện tịch được may mắn như mình? Mình chỉ là con gái nên không cầu công danh, ngày đêm đi theo Tô Quân Nhụy, sống những ngày tháng bình đạm. Những việc khác mình không cầu mong.
Tuy nhiên, người thanh niên vừa rồi, thì khác.
Anh ta có chí lớn, có bản lĩnh nên muốn thi lấy công danh vào triều làm quan. Thế mà, do xuất thân không tốt đầu thai lầm nhà nên đánh mất tương lai. Chắc anh ta rất khổ sở, rất căm hận, không cam tâm?
Nguyệt Nhi nhìn Tô Quân Nhụy. Cô bé không biết chủ nhân mang người đó về với mục đích gì nhưng anh ta là tiện tịch.
Tuy Tô Quân Nhụy là Quận chúa cũng vô dụng. Tiện tịch một khi đã khắc lên, chỉ có thiên tử mới có quyền gỡ xuống. Những kẻ khác không có khả năng làm việc đó. Dù là Tô Quân Nhụy cũng...Nguyệt Nhi cúi đầu không nói.
Tô Quân Nhụy quay sang thấy Nguyệt Nhi cúi đầu. Cô nói: "Nguyệt Nhi, anh hùng không hỏi xuất thân, dù là tiện tịch thì sao? Đừng vì xuất thân của mình mà khinh thường bản thân. Lòng mang hy vọng là quyền của mỗi người, không ai có quyền cướp đoạt."
Nguyệt Nhi sửng sốt ngơ ngẩn nhìn Tô Quân Nhụy. Cô nói tiếp: "Tuy bây giờ bổn Quận chúa chưa thể cởi bỏ tiện tịch cho các người nhưng bổn Quận chúa có thể hứa rằng mai này chế độ tiện tịch chắc chắn sẽ bị xóa bỏ ở Cẩm Quốc. Hôm nay bổn Quận chúa có thể bảo vệ em, bảo vệ hắn, tương lai, cũng sẽ trả lại cho các người một sự công bằng, một xuất thân bình thường như bao người khác."
Kiếp trước, tân hoàng đăng cơ, Tô Quân Nhụy trở thành đệ nhất Quận chúa, dưới một người trên vạn người. Sau đó cô luôn kiên trì dâng sớ đề nghị xóa bỏ chế độ tiện tịch ở Cẩm quốc. Khi Tô Quân Nhụy 40 tuổi, Hoàng Thượng đã phê chuẩn xóa bỏ chế độ tiện tịch. Tuy phải mất rất nhiều năm mới đạt được kết quả nhưng cuối cùng Cẩm Quốc cũng đã trở thành quốc gia đầu tiên xóa bỏ chế độ tiện tịch. Tô Quân Nhụy có công lớn nhất. Chính vì vậy, Tô Quân Nhụy đã trở thành nữ nhân đầu tiên trong lịch sử Cẩm quốc được bá tánh khắp cả nước kính yêu và mến mộ.
Căn nguyên của mọi việc đều bắt nguồn từ sự việc của Mạnh Hòa Thanh.
"Có lẽ, cả cuộc đời này chúng ta vẫn không thể đạt thành mong ước nhưng đừng vì thế mà từ bỏ hy vọng. Chỉ cần còn hy vọng, truyền từ thế hệ này truyền sang thế hệ khác. Một ngày nào đó, mơ ước của chúng ta cũng sẽ thành hiện thực. Mấu chốt chính là, kiên trì bản tâm, kiên trì những điều bản thân mình cho là đúng. Đừng bỏ cuộc!" Tô Quân Nhụy nhìn Nguyệt Nhi nói: "Tuy chủ nhân của em có rất nhiều việc không dám bình phẩm nhưng có một việc ta dám tự tin tuyên bố: Người, sẽ không ti tiện dù cho em có là tiện tịch hay không." Kiếp trước, Mạnh Hòa Thanh đã dùng chính hành động của anh ta để chứng minh điều đó.
Nguyệt Nhi cúi đầu nghiêm túc đáp: "Dạ rõ, thưa Quận chúa, Nguyệt Nhi sẽ ghi nhớ."
Tô Quân Nhụy mỉm cười nhìn Nguyệt Nhi, xoa đầu cô bé. Tiểu nha đầu đã trưởng thành rồi.
Mạnh Hòa Thanh được Tô Quân Nhụy bí mật sắp xếp ở trong một căn nhà trống. Cô cũng bảo Tôn Thiên cử thêm vài thân tín để chăm sóc anh ta.
Lúc xe ngựa của Tô Quân Nhụy đến, Mạnh Hòa Thanh đã được sắp xếp ổn thỏa, Tôn Thiên đang đứng ngoài cửa chờ Tô Quân Nhụy. Vừa thấy cô đến, y ra đón hai người vào nhà, còn cẩn thận quan sát xung quanh bảo đảm không ai theo dõi.
"Hắn sao rồi?" Tô Quân Nhụy vào nhà, vừa đi vừa hỏi.
Tô Thiên cung kính trả lời: "Tình trạng của cậu ta không nghiêm trọng, nhiều vết thương nhỏ, cần tịnh dưỡng."
Tô Quân Nhụy gật đầu nói: "Mấy ngày tới, nhớ cho người chăm sóc hắn cẩn thận. Hắn là người yêu thương bản thân nhưng tính tình quái đản luôn tùy hứng mà làm. Chưa biết khi tỉnh lại, hắn sẽ gây ra chuyện gì."
Tôn Thiên hiểu ý.
Tô Quân Nhụy nhìn Mạnh Hòa Thanh. Anh ta chưa tỉnh nên cô không nán lại lâu. Cô để lại một lá thư cho Mạnh Hòa Thanh. Bên cạnh đó, cô còn dặn dò Tôn Thiên đưa nó cho anh ta sau khi anh ta tỉnh lại cũng như phái người báo tin cho cô.
Tô Quân Nhụy nhìn sắc trời và nói: "Trời không còn sớm, về nhà thôi. Duyệt Duyệt đang chờ chúng ta về ăn cơm."
Nguyệt Nhi đáp: "Hôm nay Phu nhân sẽ làm sườn heo chua ngọt cho Quận chúa."
Tô Quân Nhụy ngạc nhiên, hai mắt lóe sáng, nói: "Thật không? Tại sao Duyệt Duyệt không nói với ta? Mau mau về nhà, sườn heo chua ngọt nguội rồi ăn không ngon."
Nguyệt Nhi cười gật gù bước lên xe với Tô Quân Nhụy về phủ Bình An Vương.
Ở một nơi khác, An Thiếu Ngôn đã vào trường thi bắt đầu kỳ thi văn kéo dài ba ngày.