Chương 19: Cuối Năm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những việc liên quan đến kỳ thi mùa xuân Tô Quân Nhụy chỉ đành để trong lòng. Việc này không gấp cũng không thể chuẩn bị trước như việc cứu tế. Cô muốn làm trước cũng không được. Tết sắp đến, Tô Quân Nhụy tạm thời gác lại mọi việc chuyên tâm chuẩn bị đón tết.
Đây là mùa tết đầu tiên Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt trải qua cùng nhau. Cô rất phấn khởi và nôn nao. Còn mấy ngày nữa sẽ đến tết, Tô Quân Nhụy bắt đầu dính lấy Thuế Tử Duyệt đặt mua hàng tết.
Dĩ nhiên, công việc mua đồ tết không đến lượt phu thê Tô Quân Nhụy nhọc lòng. Mọi năm quản gia sẽ tự dẫn theo hạ nhân đi mua sắm đồ cho Vương phủ. Đời trước Tô Quân Nhụy đã trải qua vài thập niên ăn tết lãnh đạm. Còn tết năm nay lại có phần đặc biệt hơn vì đây là năm đầu tiên sau khi trọng sinh cô cùng gia đình đón tết nên cô rất rất mong chờ. Nghĩ đến thôi, Tô Quân Nhụy đã muốn tự tay đi đặt mua một ít đồ tết cho nhà.
Gần tết mọi người nao nức mua sắm cũng là dịp Thuế Tử Duyệt vô cùng bận rộn. Các cửa hàng, ruộng đồng, nhà cho thuê của nàng và Tô Quân Nhụy đều đến hạn kế toán cuối năm nên nàng không có thời gian ra ngoài dạo với Tô Quân Nhụy.
Tô Quân Nhụy vô cùng bất mãn nhưng hơn phân nửa công việc của Thuế Tử Duyệt thuộc về phần của cô, do cô nhờ nàng quản lý. Thuế Tử Duyệt rất chú tâm quản lý tài sản dùm Tô Quân Nhụy. Dù cô có náo động hay tìm mọi cách quấn lấy thì nàng cũng không lơ là.
Đây gọi là tự làm bậy không thể sống. Quận chúa đại nhân nhìn chằm chằm vào đống sổ sách rồi nhìn sang Quận chúa phu nhân đang vùi đầu vào tính toán, ngay cả cái liếc nhìn cũng không cho cô. Cô muốn khóc!!!
Lúc rảnh rỗi, Tô Quân Nhụy sẽ vừa ngồi nhìn tiểu nương tử bận rộn vừa oán hận bản thân đã vô tình tạo thêm việc cho Thuế Tử Duyệt.
Hôm nay, Tô Quân Nhụy từ bên ngoài trở về tiểu viện, cô đã thấy sắc mặt của Nguyệt Nhi kém vô cùng. Cô bé đang ngồi lặng lẽ trên bậc thang trong sân, tay còn cầm một lá thư.
Tô Quân Nhụy khó hiểu bước tới nhìn bản mặt khó ở như bị ai thiếu nợ mấy trăm lượng của Nguyệt Nhi. Cô thấy rất buồn cười, bèn trêu ghẹo: "Sao vậy? Ai chọc tiểu Nguyệt Nhi của chúng ta?"
Sắc mặt của Nguyệt Nhi vẫn không đỡ hơn. Cô bé đen mặt đưa lá thư cho Tô Quân Nhụy rồi nói: "Sáng nay lúc Quận chúa đi rồi, Mộ Dung cô nương đã sai người mang tới."
Đuôi lông mày của Tô Quân Nhụy nhảy dựng.
Nhà Mộ Dung? Cô đã hiểu nguyên do Nguyệt Nhi đen mặt khó chịu. Từ trước đến nay, đứa nhỏ này không thích người nhà Mộ Dung. Vì Tô Quân Nhụy là chủ tử nên dù bản thân không thích, Nguyệt Nhi chưa từng nói ra.
Tô Quân Nhụy nhận lấy lá thư từ tay Nguyệt Nhi. Cô đã buột miệng thốt lên khi thấy tên người gửi: "Mộ Dung Lam?"
"Đúng vậy" Nguyệt Nhi đứng một bên, đen mặt trả lời.
Tô Quân Nhụy thấy lạ liền mở thư ra xem. Người viết đúng là Mộ Dung Lam. Cô đã nhìn quen nét chữ của Mộ Dung Lam thông qua những bức họa hay những bài thơ của ả vào đời trước. Tuy nhiên, việc nhận được thư do chính tay Mộ Dung viết là lần đầu trong hai đời của Tô Quân Nhụy.
Nội dung lá thư không dài. Nó chỉ đề cập những chuyện vụn vặt đến việc ả đã lâm bệnh từ đầu đông đến nay chưa khỏi. Cơ thể khó chịu đã mời nhiều đại phu nhưng vẫn chưa thấy đỡ hơn.
Tô Quân Nhụy nhìn lá thư thầm nghĩ: Nếu là Tô Quân Nhụy trước đây, chắc cô sẽ bất chấp mọi thứ ba chân bốn cẳng chạy đến thăm ả.
Mộ Dung Lam viết rất ngắn gọn, không một dòng nào nêu rõ ả đang chờ mong Tô Quân Nhụy đến thăm. Ả cũng không kể lể bệnh tình giống như chỉ thuận miệng nói vài câu tóm tắt về tình hình gần đây của mình. Tô Quân Nhụy biết nguyên nhân viết thư của Mộ Dung Lam. Ả làm vậy vì ả muốn sau khi Tô Quân Nhụy đọc xong thư, tâm trạng sẽ nóng ruột và tìm mọi cách chạy đến thăm. Ả không cần dùng hai chữ 'Cầu mong' cũng đủ làm cho Tô Quân Nhụy tự động chạy đến. Nếu không may, cô thực sự không đến thì sẽ không có ai chê cười ả không đứng đắn, không biết ăn nói khép nép giữ lễ.
Tô Quân Nhụy đọc xong thư rồi đưa nó cho Nguyệt Nhi. Trước khi đi, cô chỉ thốt ra một chữ: "Đốt" Sau đó Tô Quân Nhụy đi thẳng về phòng không hành động dư thừa.
Nguyệt Nhi nhìn lá thư trong tay, chớp mắt vài cái sau đó vo nát nó thành một cục rồi nhét lại vào tay áo. Nguyệt Nhi cười tươi đuổi theo Tô Quân Nhụy, hồ hởi nói: "Quận chúa, hình như phu nhân đã tính toán xong sổ sách rồi. Quận chúa cứ hỏi thử xem, chắc chắn hôm nay phu nhân sẽ có thời gian ra ngoài đi dạo cùng với Quận chúa."
Tô Quân Nhụy lập tức vui mừng, quay sang nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Nguyệt Nhi: "Thật vậy sao? Làm tốt lắm, tết năm nay bổn Quận chúa sẽ cho em một bao lì xì lớn." Tô Quân Nhụy dứt lời, suy nghĩ rồi nói tiếp: "Đừng nhắc chuyện lá thư trước mặt phu nhân, đừng làm nàng không vui."
Nguyệt Nhi nịnh nọt cười nói: "Không cần Quận chúa nhắc nhở, Nguyệt Nhi biết phải làm sao."
"Biết làm chuyện gì?" Nguyệt Nhi và Tô Quân Nhụy đang đứng trước cửa xì xầm bỗng nghe được câu hỏi của Thuế Tử Duyệt. Hai người bị dọa hú hồn, cả hai giơ tay ôm ngực theo bản năng.
"?" Thuế Tử Duyệt khó hiểu hỏi Nguyệt Nhi: "Nguyệt Nhi em bị sao vậy? Ngực khó chịu?"
"Dạ, không có, không có." Nguyệt Nhi sợ tới mức ăn nói lắp bắp, xua tay.
Tô Quân Nhụy thản nhiên nói dối: "Nhiều ngày nay, tiểu nha đầu này cứ chui rúc trong phủ nên bây giờ bị nghẹn sắp chịu không nổi. Tiểu nha đầu đang trông mong ta dẫn ra ngoài chơi. Ta cũng đã nói Duyệt Duyệt không rảnh nên không đi được."
Nguyệt Nhi: "...."
Thuế Tử Duyệt nén cười nói: "Nàng mới là người muốn ra ngoài chơi thì có. Nàng đừng vu oan Nguyệt Nhi."
Nguyệt nhi vội vàng gật đầu.
Tô Quân Nhụy cười lấy lòng: "Duyệt Duyệt, ngày mai nàng ra ngoài một chút với ta được không? Nàng thấy sao? Lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau đi dạo."
Thuế Tử Duyệt nghĩ rồi nhìn Tô Quân Nhụy gật đầu nói: "Cũng được, chúng ta cũng cần sắm một ít đồ tết." Thực ra, nàng cũng rất muốn đi ra ngoài dạo với Tô Quân Nhụy. Do chưa giải quyết xong đống sổ sách nên nàng đành nhẫn nhịn. Giờ xong hết rồi, Tô Quân Nhụy nói gì nàng đều đồng ý.
Tô Quân Nhụy vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy Thuế Tử Duyệt nói: "Nương tử, ngày mai nàng nhìn trúng cái nào cứ nói, phu quân sẽ mua hết cho nàng."
Thuế Tử Duyệt hờn dỗi nói: "Làm gì có nhiều đồ muốn mua...Huống chi bây giờ nàng đâu còn giữ tiền nữa."
Tô Quân Nhụy lập tức thi triển tuyệt chiêu da mặt dày giả đáng thương: "Ơi trời~~~xém chút quên mất, giờ ta chỉ là một kẻ nghèo kiết xác. Cho nên ngày mai ta nhìn trúng cái gì, Duyệt Duyệt đều phải mua cho ta đó, được không?"
Thuế Tử Duyệt lại đỏ mặt, một lát sau mới nhẹ giọng cười đáp: "Được"
Tô Quân Nhụy hôn một cái lên mặt Thuế Tử Duyệt vừa cười vừa nói: "Chỉ có Duyệt Duyệt thương ta nhất."
Thuế Tử Duyệt cúi đầu cười không nói nhưng trong lòng đã bắt đầu chờ mong tân niên. Năm đầu tiên nàng và Quân Nhụy cùng nhau ăn tết.
- -------//--------
Sáng hôm sau, Tô Quân Nhụy dạy rất sớm. Cô nghĩ dậy sớm xuất phát sớm, hai nàng sẽ có thêm nhiều thời gian dạo chơi nhưng khi nhìn qua người bên cạnh. Tô Quân Nhụy nhận ra Thuế Tử Duyệt vẫn còn ngủ. Cô nhìn nàng đang ngủ say bỗng nhớ lại nhiều ngày qua nàng đều thức khuya dậy sớm để tính toán sổ sách. Cô thấy xót cho Duyệt Duyệt nhà mình không dám quấy rầy giấc ngủ của nàng. Hôm nay không có việc gì gấp nên cô nằm xuống nhìn dung nhan say ngủ của Thuế Tử Duyệt, nhìn đến ngẩn người.
Lông mi của Thuế Tử Duyệt vừa cong vừa dài cắm trên mí mắt, đôi mắt chính là bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt của nàng. Tính cách của Duyệt Duyệt hướng nội, nàng ít khi biểu đạt niềm vui hay nỗi buồn của mình ra ngoài. Tuy nhiên, chỉ cần tỉ mỉ quan sát sẽ rất dễ nhận ra đôi mắt chính là nơi bộc lộ hết mọi cảm xúc của nàng.
Lúc vui vẻ, đôi mắt nàng sẽ cong cong như vầng trăng khuyết, một đôi mắt biết cười. Lúc u buồn, đôi mắt sẽ mờ mịt hơi sương. Lúc kinh ngạc nàng sẽ mở to hai mắt. Lúc tức giận, lúc nghi hoặc hay những loại cảm xúc khác, đôi mắt nàng cũng sẽ có những biểu lộ khác nhau. Tô Quân Nhụy cầm lòng không được mà vươn ngón tay nhè nhẹ khảy lông mi của Thuế Tử Duyệt. Dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi, hay là nằm đếm thử tiểu nương tử có bao nhiêu sợi lông mi.
Quận chúa đại nhân loay hoay tìm một chỗ thoải mái rồi nằm sấp xuống sau đó bắt đầu dùng ngón tay đếm lông mi của Quận chúa phu nhân. Đếm đến sợi thứ 221 thì Thuế Tử Duyệt thức dậy. Lông mi run run sau đó cặp mắt mở ra, con ngươi đen lay láy mơ màng nhìn Tô Quân Nhụy.
"Duyệt Duyệt dậy rồi." Tô Quân Nhụy nheo mắt cười tươi.
Thuế Tử Duyệt vừa ngủ dậy nên hai mắt vẫn mơ màng nhìn Tô Quân Nhụy. Một lúc sau, đôi môi nàng chợt nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt mơ màng đã biến thành hai vầng trăng khuyết.
"Quân Nhụy..." Thuế Tử Duyệt thỏ thẻ gọi tên của Tô Quân Nhụy. Đối phương chưa trả lời, nàng đã ôm cổ của Tô Quân Nhụy, hôn bờ môi mềm mại của cô.
Tô Quân Nhụy: "..." Mới sáng sớm đã được nhận đãi ngộ tốt nên Quận chúa đại nhân có chút sợ hãi.
Đáng tiếc, sau nụ hôn, Thuế Tử Duyệt cũng không làm gì khác. Đôi mắt mơ màng của nàng đã dần tỉnh táo. Chắc là tỉnh rồi.
"Quân Nhụy?" Sau khi tỉnh táo, Thuế Tử Duyệt liền quay đầu nhìn ra ngoài hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi? Sao nàng không gọi ta dậy?"
Tô Quân Nhụy cười nói: "Hôm nay không có việc cần làm nên chúng ta không cần thức dậy quá sớm."
Tô Quân Nhụy đưa mặt mình sát vào mặt của Thuế Tử Duyệt.
Sắc đẹp trước mắt!
Sáng sớm mới vừa tỉnh ngủ nên Thuế Tử Duyệt có chút ăn không tiêu. Nàng đỏ mặt, né né sang một bên sau đó vừa nhẹ nhàng đẩy đẩy Tô Quân Nhụy vừa nói: "Hôm qua chúng ta đã bàn hôm nay sẽ đi ra ngoài phải không? Giờ không dậy sẽ trễ."
Tô Quân Nhụy bị Thuế Tử Duyệt không nặng không nhẹ đẩy đẩy ra xa. Cô thấy lòng mình ngứa ngáy vô cùng, cầm lòng không được nên buông lời đùa giỡn: "Hay Duyệt Duyệt hôn ta thêm một cái đi, ta sẽ lập tức rời giường." Cô nói xong liền đưa mắt cẩn thận quan sát cảm xúc của Thuế Tử Duyệt.
A! Quả nhiên, mặt càng đỏ thêm.
"Nói...Nói sảng gì vậy... Mau dậy thôi."
Tô Quân Nhụy vui vẻ xoay người đè lên người của Thuế Tử Duyệt vừa cười vừa nói: "Ta nói sảng hồi nào? Rõ ràng lúc nãy Duyệt Duyệt vừa mới hôn ta, bây giờ không chịu nhận."
Thuế Tử Duyệt quay đầu, xấu hổ buồn bực nói: "Nếu đã...đã hôn rồi, tại sao nàng còn chưa chịu dậy?"
Tô Quân Nhụy cười khoái chí, cúi đầu hôn trán của Thuế Tử Duyệt rồi nói: "Được rồi, không hôn thì không hôn, ta hôn nàng cũng được mà, đỏ mặt cái gì..."
"..." Mặt của Thuế Tử Duyệt càng đỏ thêm.
Những việc liên quan đến kỳ thi mùa xuân Tô Quân Nhụy chỉ đành để trong lòng. Việc này không gấp cũng không thể chuẩn bị trước như việc cứu tế. Cô muốn làm trước cũng không được. Tết sắp đến, Tô Quân Nhụy tạm thời gác lại mọi việc chuyên tâm chuẩn bị đón tết.
Đây là mùa tết đầu tiên Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt trải qua cùng nhau. Cô rất phấn khởi và nôn nao. Còn mấy ngày nữa sẽ đến tết, Tô Quân Nhụy bắt đầu dính lấy Thuế Tử Duyệt đặt mua hàng tết.
Dĩ nhiên, công việc mua đồ tết không đến lượt phu thê Tô Quân Nhụy nhọc lòng. Mọi năm quản gia sẽ tự dẫn theo hạ nhân đi mua sắm đồ cho Vương phủ. Đời trước Tô Quân Nhụy đã trải qua vài thập niên ăn tết lãnh đạm. Còn tết năm nay lại có phần đặc biệt hơn vì đây là năm đầu tiên sau khi trọng sinh cô cùng gia đình đón tết nên cô rất rất mong chờ. Nghĩ đến thôi, Tô Quân Nhụy đã muốn tự tay đi đặt mua một ít đồ tết cho nhà.
Gần tết mọi người nao nức mua sắm cũng là dịp Thuế Tử Duyệt vô cùng bận rộn. Các cửa hàng, ruộng đồng, nhà cho thuê của nàng và Tô Quân Nhụy đều đến hạn kế toán cuối năm nên nàng không có thời gian ra ngoài dạo với Tô Quân Nhụy.
Tô Quân Nhụy vô cùng bất mãn nhưng hơn phân nửa công việc của Thuế Tử Duyệt thuộc về phần của cô, do cô nhờ nàng quản lý. Thuế Tử Duyệt rất chú tâm quản lý tài sản dùm Tô Quân Nhụy. Dù cô có náo động hay tìm mọi cách quấn lấy thì nàng cũng không lơ là.
Đây gọi là tự làm bậy không thể sống. Quận chúa đại nhân nhìn chằm chằm vào đống sổ sách rồi nhìn sang Quận chúa phu nhân đang vùi đầu vào tính toán, ngay cả cái liếc nhìn cũng không cho cô. Cô muốn khóc!!!
Lúc rảnh rỗi, Tô Quân Nhụy sẽ vừa ngồi nhìn tiểu nương tử bận rộn vừa oán hận bản thân đã vô tình tạo thêm việc cho Thuế Tử Duyệt.
Hôm nay, Tô Quân Nhụy từ bên ngoài trở về tiểu viện, cô đã thấy sắc mặt của Nguyệt Nhi kém vô cùng. Cô bé đang ngồi lặng lẽ trên bậc thang trong sân, tay còn cầm một lá thư.
Tô Quân Nhụy khó hiểu bước tới nhìn bản mặt khó ở như bị ai thiếu nợ mấy trăm lượng của Nguyệt Nhi. Cô thấy rất buồn cười, bèn trêu ghẹo: "Sao vậy? Ai chọc tiểu Nguyệt Nhi của chúng ta?"
Sắc mặt của Nguyệt Nhi vẫn không đỡ hơn. Cô bé đen mặt đưa lá thư cho Tô Quân Nhụy rồi nói: "Sáng nay lúc Quận chúa đi rồi, Mộ Dung cô nương đã sai người mang tới."
Đuôi lông mày của Tô Quân Nhụy nhảy dựng.
Nhà Mộ Dung? Cô đã hiểu nguyên do Nguyệt Nhi đen mặt khó chịu. Từ trước đến nay, đứa nhỏ này không thích người nhà Mộ Dung. Vì Tô Quân Nhụy là chủ tử nên dù bản thân không thích, Nguyệt Nhi chưa từng nói ra.
Tô Quân Nhụy nhận lấy lá thư từ tay Nguyệt Nhi. Cô đã buột miệng thốt lên khi thấy tên người gửi: "Mộ Dung Lam?"
"Đúng vậy" Nguyệt Nhi đứng một bên, đen mặt trả lời.
Tô Quân Nhụy thấy lạ liền mở thư ra xem. Người viết đúng là Mộ Dung Lam. Cô đã nhìn quen nét chữ của Mộ Dung Lam thông qua những bức họa hay những bài thơ của ả vào đời trước. Tuy nhiên, việc nhận được thư do chính tay Mộ Dung viết là lần đầu trong hai đời của Tô Quân Nhụy.
Nội dung lá thư không dài. Nó chỉ đề cập những chuyện vụn vặt đến việc ả đã lâm bệnh từ đầu đông đến nay chưa khỏi. Cơ thể khó chịu đã mời nhiều đại phu nhưng vẫn chưa thấy đỡ hơn.
Tô Quân Nhụy nhìn lá thư thầm nghĩ: Nếu là Tô Quân Nhụy trước đây, chắc cô sẽ bất chấp mọi thứ ba chân bốn cẳng chạy đến thăm ả.
Mộ Dung Lam viết rất ngắn gọn, không một dòng nào nêu rõ ả đang chờ mong Tô Quân Nhụy đến thăm. Ả cũng không kể lể bệnh tình giống như chỉ thuận miệng nói vài câu tóm tắt về tình hình gần đây của mình. Tô Quân Nhụy biết nguyên nhân viết thư của Mộ Dung Lam. Ả làm vậy vì ả muốn sau khi Tô Quân Nhụy đọc xong thư, tâm trạng sẽ nóng ruột và tìm mọi cách chạy đến thăm. Ả không cần dùng hai chữ 'Cầu mong' cũng đủ làm cho Tô Quân Nhụy tự động chạy đến. Nếu không may, cô thực sự không đến thì sẽ không có ai chê cười ả không đứng đắn, không biết ăn nói khép nép giữ lễ.
Tô Quân Nhụy đọc xong thư rồi đưa nó cho Nguyệt Nhi. Trước khi đi, cô chỉ thốt ra một chữ: "Đốt" Sau đó Tô Quân Nhụy đi thẳng về phòng không hành động dư thừa.
Nguyệt Nhi nhìn lá thư trong tay, chớp mắt vài cái sau đó vo nát nó thành một cục rồi nhét lại vào tay áo. Nguyệt Nhi cười tươi đuổi theo Tô Quân Nhụy, hồ hởi nói: "Quận chúa, hình như phu nhân đã tính toán xong sổ sách rồi. Quận chúa cứ hỏi thử xem, chắc chắn hôm nay phu nhân sẽ có thời gian ra ngoài đi dạo cùng với Quận chúa."
Tô Quân Nhụy lập tức vui mừng, quay sang nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Nguyệt Nhi: "Thật vậy sao? Làm tốt lắm, tết năm nay bổn Quận chúa sẽ cho em một bao lì xì lớn." Tô Quân Nhụy dứt lời, suy nghĩ rồi nói tiếp: "Đừng nhắc chuyện lá thư trước mặt phu nhân, đừng làm nàng không vui."
Nguyệt Nhi nịnh nọt cười nói: "Không cần Quận chúa nhắc nhở, Nguyệt Nhi biết phải làm sao."
"Biết làm chuyện gì?" Nguyệt Nhi và Tô Quân Nhụy đang đứng trước cửa xì xầm bỗng nghe được câu hỏi của Thuế Tử Duyệt. Hai người bị dọa hú hồn, cả hai giơ tay ôm ngực theo bản năng.
"?" Thuế Tử Duyệt khó hiểu hỏi Nguyệt Nhi: "Nguyệt Nhi em bị sao vậy? Ngực khó chịu?"
"Dạ, không có, không có." Nguyệt Nhi sợ tới mức ăn nói lắp bắp, xua tay.
Tô Quân Nhụy thản nhiên nói dối: "Nhiều ngày nay, tiểu nha đầu này cứ chui rúc trong phủ nên bây giờ bị nghẹn sắp chịu không nổi. Tiểu nha đầu đang trông mong ta dẫn ra ngoài chơi. Ta cũng đã nói Duyệt Duyệt không rảnh nên không đi được."
Nguyệt Nhi: "...."
Thuế Tử Duyệt nén cười nói: "Nàng mới là người muốn ra ngoài chơi thì có. Nàng đừng vu oan Nguyệt Nhi."
Nguyệt nhi vội vàng gật đầu.
Tô Quân Nhụy cười lấy lòng: "Duyệt Duyệt, ngày mai nàng ra ngoài một chút với ta được không? Nàng thấy sao? Lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau đi dạo."
Thuế Tử Duyệt nghĩ rồi nhìn Tô Quân Nhụy gật đầu nói: "Cũng được, chúng ta cũng cần sắm một ít đồ tết." Thực ra, nàng cũng rất muốn đi ra ngoài dạo với Tô Quân Nhụy. Do chưa giải quyết xong đống sổ sách nên nàng đành nhẫn nhịn. Giờ xong hết rồi, Tô Quân Nhụy nói gì nàng đều đồng ý.
Tô Quân Nhụy vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy Thuế Tử Duyệt nói: "Nương tử, ngày mai nàng nhìn trúng cái nào cứ nói, phu quân sẽ mua hết cho nàng."
Thuế Tử Duyệt hờn dỗi nói: "Làm gì có nhiều đồ muốn mua...Huống chi bây giờ nàng đâu còn giữ tiền nữa."
Tô Quân Nhụy lập tức thi triển tuyệt chiêu da mặt dày giả đáng thương: "Ơi trời~~~xém chút quên mất, giờ ta chỉ là một kẻ nghèo kiết xác. Cho nên ngày mai ta nhìn trúng cái gì, Duyệt Duyệt đều phải mua cho ta đó, được không?"
Thuế Tử Duyệt lại đỏ mặt, một lát sau mới nhẹ giọng cười đáp: "Được"
Tô Quân Nhụy hôn một cái lên mặt Thuế Tử Duyệt vừa cười vừa nói: "Chỉ có Duyệt Duyệt thương ta nhất."
Thuế Tử Duyệt cúi đầu cười không nói nhưng trong lòng đã bắt đầu chờ mong tân niên. Năm đầu tiên nàng và Quân Nhụy cùng nhau ăn tết.
- -------//--------
Sáng hôm sau, Tô Quân Nhụy dạy rất sớm. Cô nghĩ dậy sớm xuất phát sớm, hai nàng sẽ có thêm nhiều thời gian dạo chơi nhưng khi nhìn qua người bên cạnh. Tô Quân Nhụy nhận ra Thuế Tử Duyệt vẫn còn ngủ. Cô nhìn nàng đang ngủ say bỗng nhớ lại nhiều ngày qua nàng đều thức khuya dậy sớm để tính toán sổ sách. Cô thấy xót cho Duyệt Duyệt nhà mình không dám quấy rầy giấc ngủ của nàng. Hôm nay không có việc gì gấp nên cô nằm xuống nhìn dung nhan say ngủ của Thuế Tử Duyệt, nhìn đến ngẩn người.
Lông mi của Thuế Tử Duyệt vừa cong vừa dài cắm trên mí mắt, đôi mắt chính là bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt của nàng. Tính cách của Duyệt Duyệt hướng nội, nàng ít khi biểu đạt niềm vui hay nỗi buồn của mình ra ngoài. Tuy nhiên, chỉ cần tỉ mỉ quan sát sẽ rất dễ nhận ra đôi mắt chính là nơi bộc lộ hết mọi cảm xúc của nàng.
Lúc vui vẻ, đôi mắt nàng sẽ cong cong như vầng trăng khuyết, một đôi mắt biết cười. Lúc u buồn, đôi mắt sẽ mờ mịt hơi sương. Lúc kinh ngạc nàng sẽ mở to hai mắt. Lúc tức giận, lúc nghi hoặc hay những loại cảm xúc khác, đôi mắt nàng cũng sẽ có những biểu lộ khác nhau. Tô Quân Nhụy cầm lòng không được mà vươn ngón tay nhè nhẹ khảy lông mi của Thuế Tử Duyệt. Dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi, hay là nằm đếm thử tiểu nương tử có bao nhiêu sợi lông mi.
Quận chúa đại nhân loay hoay tìm một chỗ thoải mái rồi nằm sấp xuống sau đó bắt đầu dùng ngón tay đếm lông mi của Quận chúa phu nhân. Đếm đến sợi thứ 221 thì Thuế Tử Duyệt thức dậy. Lông mi run run sau đó cặp mắt mở ra, con ngươi đen lay láy mơ màng nhìn Tô Quân Nhụy.
"Duyệt Duyệt dậy rồi." Tô Quân Nhụy nheo mắt cười tươi.
Thuế Tử Duyệt vừa ngủ dậy nên hai mắt vẫn mơ màng nhìn Tô Quân Nhụy. Một lúc sau, đôi môi nàng chợt nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt mơ màng đã biến thành hai vầng trăng khuyết.
"Quân Nhụy..." Thuế Tử Duyệt thỏ thẻ gọi tên của Tô Quân Nhụy. Đối phương chưa trả lời, nàng đã ôm cổ của Tô Quân Nhụy, hôn bờ môi mềm mại của cô.
Tô Quân Nhụy: "..." Mới sáng sớm đã được nhận đãi ngộ tốt nên Quận chúa đại nhân có chút sợ hãi.
Đáng tiếc, sau nụ hôn, Thuế Tử Duyệt cũng không làm gì khác. Đôi mắt mơ màng của nàng đã dần tỉnh táo. Chắc là tỉnh rồi.
"Quân Nhụy?" Sau khi tỉnh táo, Thuế Tử Duyệt liền quay đầu nhìn ra ngoài hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi? Sao nàng không gọi ta dậy?"
Tô Quân Nhụy cười nói: "Hôm nay không có việc cần làm nên chúng ta không cần thức dậy quá sớm."
Tô Quân Nhụy đưa mặt mình sát vào mặt của Thuế Tử Duyệt.
Sắc đẹp trước mắt!
Sáng sớm mới vừa tỉnh ngủ nên Thuế Tử Duyệt có chút ăn không tiêu. Nàng đỏ mặt, né né sang một bên sau đó vừa nhẹ nhàng đẩy đẩy Tô Quân Nhụy vừa nói: "Hôm qua chúng ta đã bàn hôm nay sẽ đi ra ngoài phải không? Giờ không dậy sẽ trễ."
Tô Quân Nhụy bị Thuế Tử Duyệt không nặng không nhẹ đẩy đẩy ra xa. Cô thấy lòng mình ngứa ngáy vô cùng, cầm lòng không được nên buông lời đùa giỡn: "Hay Duyệt Duyệt hôn ta thêm một cái đi, ta sẽ lập tức rời giường." Cô nói xong liền đưa mắt cẩn thận quan sát cảm xúc của Thuế Tử Duyệt.
A! Quả nhiên, mặt càng đỏ thêm.
"Nói...Nói sảng gì vậy... Mau dậy thôi."
Tô Quân Nhụy vui vẻ xoay người đè lên người của Thuế Tử Duyệt vừa cười vừa nói: "Ta nói sảng hồi nào? Rõ ràng lúc nãy Duyệt Duyệt vừa mới hôn ta, bây giờ không chịu nhận."
Thuế Tử Duyệt quay đầu, xấu hổ buồn bực nói: "Nếu đã...đã hôn rồi, tại sao nàng còn chưa chịu dậy?"
Tô Quân Nhụy cười khoái chí, cúi đầu hôn trán của Thuế Tử Duyệt rồi nói: "Được rồi, không hôn thì không hôn, ta hôn nàng cũng được mà, đỏ mặt cái gì..."
"..." Mặt của Thuế Tử Duyệt càng đỏ thêm.