Chương 15: Tiến Vào Hư Linh Giới
Lam Thanh nhìn chằm chằm vào mặt hồ sau đó đột nhiên lên tiếng nói: “Hư Linh Giới chuẩn bị mở ra.”
Thanh âm vừa ra, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung vào vị trí trung tâm của hồ nước, không gian nơi đó ẩn ẩn có chút dao động, dần dần biên độ dao động bắt đầu tăng mạnh, dẫn tới toàn bộ linh khí chung quanh hồ nước đều bắt đầu hội tụ lại ở giữa mặt hồ, thấy thế các tu sĩ Kết Đan Kỳ ở năm đại tông phái liền nhanh chóng đánh ra vài đạo linh lực nhằm hộ thuẫn cho đám đệ tử Luyện Khí Kỳ ở chung quanh.
Đột nhiên ở giữa hồ nước liền xuất hiện dòng nước phun ra “Ào ào” bắn thẳng lên cao tạo thành cột nước, mang theo lực lượng như muốn hủy thiên diệt địa, làm núi rừng chung quanh cũng bắt đầu lay động lên.
Vẻ mặt của đám đệ tử chưa từng đi qua Hư Linh Giới bao giờ đều có chút khẩn trương cùng bất an, Thời Cảnh lẳng lặng nhìn cột nước kia, trong lòng xuất một loại cảm giác chờ mong nói không nên lời.
Không bao lâu, toàn bộ mặt đất bắt đầu không ngừng lay động, đồng thời phát ra vài tiếng vang inh tai nhức óc.
“Rầm rầm rầm...”
Tiếng vang càng lúc càng lớn, cột nước kia cũng dần dần bạo tán ra chung quanh, từ bên trong hồ nước chầm chậm dâng lên một tòa kiến trúc màu đen cổ xưa, mang theo hơi thở tang thương, mặt sau cửa điện là một hắc động kéo dài vô tận, linh áp từ cửa điện phát ra khiến cho vài vị Kết Đan Kỳ chống cự đều có chút cố hết sức, bọn họ còn phải phân ra một phần linh lực để bảo vệ đám đệ tử, vài vị tu sĩ Kết Đan Kỳ nhìn nhau, ngay sau đó liền tự động tế ra bản mạng pháp khí của từng người, đồng loạt hướng cửa điện bay vút qua.
“Thùng thùng...” Bản mạng pháp khí không ngừng công kích cửa điện, nhưng lại không thể đập ra được một lỗ nhỏ nào từ cửa điện, Thời Cảnh biết trên cửa điện có thiết trí cấm chế, kỳ thật vài vị Kết Đan Kỳ đang muốn phá đi cấm chế ấy.
Cứ giằng co như vậy hơn một canh giờ (là cỡ hai tiếng đồng hồ), đạo cấm chế ở ngoài cửa điện mới xuất hiện một vết rạn nhỏ, thấy thế, từng người liền nhảy lên không trung đánh mấy cái pháp ấn, hướng bản mạng pháp khí của chính mình rót vào lượng linh lực cực kỳ hùng hậu.
Vài tiếng vang lớn “Ong ong” vang lên không ngừng, tầng cấm chế bám ở ngoài cửa điện bị bản mạng pháp khí của vài vị Kết Đan Kỳ công kích đến tan vỡ đến dần dần tiêu tán, chờ khi bài trừ hết toàn bộ cấm chế, dược lão lấy ra một lệnh bài màu vàng, sau đó hướng mọi người nói: “Cùng nhau tế ra hư linh lệnh đi.”
Tiếng nói vừa dứt, người dẫn đầu ở năm môn phái nhanh chóng hướng tới cửa điện tế ra một khối lệnh bài màu đồng, năm khối lệnh bài ở không trung xoay vài vòng, sau đó nhanh chóng bắn tới cửa điện, mà lệnh bài đối tòa điện cổ xưa này có một loại sức hút mãnh liệt, ngay khi năm khối lệnh bài đều đã bị hút vào bên trong hắc động phía sau cửa điện, chỉ thấy cửa điện nhanh chóng phát ra ánh sáng chói mắt, chờ sau khi quầng sáng dần dần tan đi, mọi người mới thấy rõ cửa điện đang tự động chậm rãi mở ra.
Thời Cảnh nhìn sâu vào đại môn cổ xưa kia, không khỏi thầm khen Hư Linh Giới quả thực bất phàm, nguyên lai là ở thời gian cố định, cửa điện sẽ chủ động xuất hiện, mà phải có được lệnh bài triệu tập cùng với Lệnh bài Ngũ Hành mới có thể mở ra thông đạo, đương nhiên tiền đề là phải bài trừ cửa được cấm chế ở ngoài cửa điện kia, điều kiện hà khắc đến như vậy, trừ bỏ năm đại môn phái ở Liên Minh Quốc ra, thật đúng là không có ai có thể làm được.
“cấm chế lần này so với mấy lần trước thì khó phá hơn một chút, thật đúng là hao phí tinh lực.” đại hán họ Tiền thu hồi bản mạng pháp khí sau đó oán giận nói.
Sắc mặt Dược lão có chút ngưng trọng, hắn xoay người về phía đám đệ tử ở các phái nói: “Nghe nói cấm chế bên ngoài Hư Linh Giới càng cường, kỳ ngộ bên trong càng lớn, tương đương với nguy hiểm cũng sẽ tăng lên vài phần, cho nên các ngươi sau khi tiến vào Hư Linh Giới, phải hết sức cẩn thận, bảo mệnh mới là quan trọng nhất.”
“Đệ tử xin tuân theo lời dặn của Dược Lão.” Chúng đệ tử cùng lên tiếng trả lời.
Các tu sĩ Kết Đan Kỳ dẫn đầu các phái cũng hướng đám đệ tử của chính mình công đạo vài câu, sau đó để từng người tiến vào Hư Linh Giới, mười ngày sau, người còn sống đều sẽ tự động được truyền tống ra khỏi Hư Linh Giới, trở lại nơi này.
Thời Cảnh tiến vào cửa điện liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cảnh tượng nhanh chóng biến đổi, chờ khi đứng vững lại mới phát hiện bản thân đang giẫm trên một mảnh rừng cây rậm rạp, mà chung quanh đều không có một bóng người. Từng người khi tiến vào Hư Linh Giới đều sẽ bị truyền tống đến những nơi khác nhau (chơi random đó mọi người), cho nên việc không thấy được những đệ tử khác cùng tông môn với mình ở đây cũng là chuyện bình thường, truyền tống đến nơi nào cũng là dựa vào vận khí của từng người.
Hắn cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh, theo như ngọc giản miêu tả thì vị trí mà hắn đang đứng là ở khu vực thứ nhất, ở trong ngọc giản ghi lại thì phiến rừng rậm này đang ở trong khu vực an toàn.
“Hưu!”
ở chỗ Thời Cảnh đang đứng đột nhiên bay vút ra một vật thể nào đó màu đen.
Sau khi nó rơi xuống đất, không gian chung quanh bắt đầu chấn động lên, Minh Viêm hóa thành đầu tiểu hắc báo, sau lưng nó xuất hiện một cái khe không gian, trong lòng Thời Cảnh căng thẳng, yên lặng nhìn chằm chằm vị trí của Minh Viêm, rất sợ một không cẩn thận, Minh Viêm sẽ bị cái khe không gian kia cắn nuốt mất.
Minh Viêm lạnh lùng nhìn thoáng qua chung quanh, xuất hiện một số khe nứt không gian đang không ngừng mở rộng ra, ánh mắt hắn lộ ra một mạt trào phúng, đứng lên tiến tới chỗ Thời Cảnh đang đứng, những khe không gian ấy như là bị chọc giận, điên cuồng xé rách ra muốn đem Minh Viêm cắn nuốt vào trong đó, Minh Viêm dừng lại bước chân, đột nhiên thân mình hắn phóng to ra vài vòng, trong miệng phát ra vài tiếng rống vang trời.
“Gào rừ...!!”
Thời Cảnh kinh ngạc đến ngây người, nhìn khe nứt chung quanh đang dần dần tiêu tán đi sau tiếng rống của Minh Viêm, ngay sau đó không gian nơi bọn họ đang đứng cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Minh Viêm duỗi lười eo, lại đem thân mình thu nhỏ lại vài phần, biến lớn bằng bàn tay, trực tiếp nhảy tới bả vai Thời Cảnh nằm bò ra đó.
“Biện pháp của ngươi chính là rống lên để cái khe không gian ấy tự động khép lại sao?” thanh âm Thời Cảnh mang theo vẻ khiếp sợ cùng chấn động dư ba với cảnh tượng vừa mới phát sinh, hắn không nghĩ tới, khe không gian chẳng những không có đem Minh Viêm hút vào trong đó, mà còn bị thằng nhãi doạ đến chạy trối chết.
Minh Viêm nhàn nhạt nói: “U Minh vương tộc của chúng ta có một loại thiên phú thần thông về không gian, có thể làm lơ bất kỳ khe không gian nào, ở trong không gian không ổn định đó vẫn có thể hành tẩu bình thường, mà không hề bị năng lượng của nó lan đến.”
“Khó trách tại sao ngươi lại tự tin như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chọn cách áp chế tu vi cho nên mới bình tĩnh đến như vậy.” trong lòng Thời Cảnh khẽ buông lỏng, vừa rồi hắn xác thật thực khẩn trương, cực kỳ sợ Minh Viêm sẽ bị khe không gian kia cắn nuốt mất, tu sĩ tiến vào Hư Linh Giới, chỉ cần có tu vi vượt qua Luyện Khí Kỳ, thì khe không gian ấy sẽ tự động xuất hiện cắn nuốt mất người đó.
“Bí pháp áp chế tu vi xác thật cũng có khả thi, nhưng chả ai rảnh rỗi thử dùng cách đó cả.” Minh Viêm nâng lên mí mắt lười biếng trả lời.
khóe miệng Thời Cảnh giật giật, chỉ thú chết bằm này có phải được sinh ra để tới đả kích hắn hay không?.
“Ta không cần áp chế tu vi vẫn có thể tự do hoạt động ở Hư Linh Giới, cho nên không cần thiết dùng đến bí pháp rườm rà đó, nếu như ngươi gặp được nguy hiểm thì vừa vặn có thể thử xem sao.” Thời Cảnh nhướng mày nói.
“Không quan hệ đến sinh tử tồn vong thì ta sẽ không động thủ, mang tâm lý ỷ lại cũng không tốt, cho nên chính ngươi tự mình cẩn thận đừng dựa vào ta.” thanh âm lạnh lẽo của Minh Viêm vang lên bên tai Thời Cảnh.
Thời Cảnh trợn trắng mắt liếc về phía Minh Viêm, “Ta chưa bao giờ có ý định ỷ lại vào ngươi.”
Minh Viêm cũng không tiếp tục để ý đến hắn, trực tiếp ghé vào trên vai hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng Thời Cảnh đã đem Minh Viêm mắng tới mắng lui ba ngàn lần, cơn giận của hắn mới dần dần tiêu tán đi bớt.
Xuyên qua phiến rừng cây rậm rạp, đột nhiên nghe được có tiếng đánh nhau ở phía trước, Thời Cảnh vội thả nhẹ hô hấp, lặng lẽ tới gần xem thử.
Giấu mình vào đám cành lá sum xuê trên cây đại thụ, Thời Cảnh nhìn xuống, liền thấy có hai người đang đánh nhau, từ trang phục trên người bọn họ có thể nhận ra được một người là đệ tử Kiếm Tông, người còn lại là đệ tử Huyền Anh Tông, hơn nữa trận chiến này đã gần kết thúc, tên đệ tử Kiếm Tông kia đang chiếm thượng phong.
Nam tử áo tím nhạt bên phái Huyền Anh Tông thở phì phò đối nam tử đang ung dung cầm trường kiếm hướng hắn đâm tới, quát to:“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
“Đem tinh thiết trong tay ngươi giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Nam tử trẻ tuổi để lại trường kiếm sau lưng, lạnh lùng nói.
“Ngươi đừng có khinh người quá đáng, ta là người cướp được tinh thiết trước cho nên nó là của ta, ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao?”
“Hừ, ngươi thừa dịp ta cùng yêu thú đánh nhau, đến đoạt mất tinh thiết của ta, còn dám nói đến đúng lý hợp tình như thế á, ta muốn thu thập người không có bạn lữ như ngươi, chính là dễ như trở bàn tay, thức thời thì buông tinh thiết ra rồi mau cút, bằng không cũng đừng trách ta thủ hạ không lưu tình.”
Sắc mặt nam tử phái Huyền Anh Tông khó coi vô cùng, hắn nhìn chằm chằm đệ tử Kiếm Tông một hồi, cuối cùng mới cắn răng từ trong túi Càn Khôn lấy ra khối tinh thiết vừa mới cướp được kia ném qua, trong lòng thầm nhớ kỹ đối phương, sau đó nhanh chóng lấy ra thuẫn phù dán ở trên người mình, dùng tới tốc độ mau nhất nhanh chân bỏ chạy, dù gì hắn cũng không phải là đối thủ của đối phương, cho nên trong 36 kế, chạy là thượng sách.
Nam tử phái Kiếm Tông nhìn theo đạo thân ảnh chạy trối chết kia một lúc, không khỏi cười lạnh, sau đó nhanh chóng hướng tới khu vực trung tâm chạy đi.
Sau khi thấy rõ tình hình phía dưới, ánh mắt Thời Cảnh vẫn luôn nhìn theo hướng đi của tên đệ tử phái Huyền Anh Tông, trong lòng thở dài nói: Vị đệ tử phái Kiếm Tông này sợ là đã thả hổ về rừng, tuy rằng chỉ đoạt lại đồ vật mà không hạ tử thủ, nhưng tên tu sĩ phái Huyền Anh Tông kia rõ ràng là dạng người dễ mang thù, đợi đến khi hắn tìm được bạn lữ của mình, chắc chắn sẽ tìm nam tử này để báo thù, chắc chắn sẽ đua cái ngươi chết ta sống.
Bởi vì kiếp trước đã từng bị Sở Thần ở phái Huyền Anh Tông bức cho đào vong khắp nơi, cho nên Thời Cảnh không có hảo cảm với bất kỳ đệ tử nào ở phái Huyền Anh Tông, toàn bộ người ở tông phái này đều là nam tử, cũng bởi vì công pháp tu luyện chủ yếu là cho nam nam song tu nên mới nổi tiếng khắp Tu Tiên giới, đối với việc nam nam song tu, hắn cũng không có phản cảm gì, nhưng Huyền Anh Tông lại thường xuyên cường đoạt một ít nam tu không có bối cảnh để biến những người đó thành làm lô đỉnh cho chính mình sử dụng, điều này khiến cho người khác thực phản cảm. Ở các nước đồng minh, chỉ cần là tán tu có diện mạo thanh tú, một khi gặp được người phái Huyền Anh Tông đều sẽ e sợ, tránh còn không kịp, dẫn tới thanh danh của Huyền Anh Tông so với thanh danh của đám ma đạo cũng không kém hơn bao nhiêu.
Sau khi hai người ấy rời đi, Thời Cảnh mới từ trên cây nhảy xuống, cũng nhanh chóng chạy tới vị trí trung tâm của khu vực thứ nhất.
Ước chừng qua một canh giờ, Thời Cảnh thấy sương mù trước mặt trở nên dày đặc hơn, hắn liền cảm giác có chỗ nào đó không quá thích hợp, bởi vì bị không gian của Hư Linh Giới áp chế, cho nên hắn vô pháp phóng xuất ra tinh thần lực Kết Đan Kỳ đại viên mãn, chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh lực chậm rãi tiến lên thăm dò, dù gì giác quan thứ sáu của hắn cũng rất mạnh, hắn đã từng nhờ vào giác quan này mà tránh được nhiều lần suýt rơi vào hiểm cảnh.
Từ trong túi Càn Khôn lấy ra bộ cực phẩm pháp khí dạng phi kiếm cầm ở lòng bàn tay, sau đó lại lấy ra mấy lá phù chú dạng công kích nắm ở tay còn lại, để càng thêm ổn thỏa, hắn đem lá phù chú cao cấp nhất dán ở trên người mình, nhanh chóng mặc niệm vài câu khẩu quyết, chỉ thấy đạo phù kia tức khắc bốc cháy lên, sau đó liền xuất hiện tường đất nhô lên từ bốn phía vây quanh lấy Thời Cảnh, lúc này hắn mới thực cẩn thận bước vào khu vực có sương mù.
Sau khi đi vào khu vực dày đặc sương mù này, chỉ thấy chung quanh trắng xoá một mảnh, căn bản không thấy được bất kỳ thứ gì ở phía trước, hắn dựa vào xúc giác chậm rãi tiến lên trước.
Đột nhiên xuất hiện vài đạo băng trì từ phía bên trái hướng tới vị trí mà Thời Cảnh đang đứng phóng qua đi, trong mắt Thời Cảnh hiện ra tia lạnh lẽo, nguyên lai sương mù này lại là một bẫy rập.
Thanh âm vừa ra, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung vào vị trí trung tâm của hồ nước, không gian nơi đó ẩn ẩn có chút dao động, dần dần biên độ dao động bắt đầu tăng mạnh, dẫn tới toàn bộ linh khí chung quanh hồ nước đều bắt đầu hội tụ lại ở giữa mặt hồ, thấy thế các tu sĩ Kết Đan Kỳ ở năm đại tông phái liền nhanh chóng đánh ra vài đạo linh lực nhằm hộ thuẫn cho đám đệ tử Luyện Khí Kỳ ở chung quanh.
Đột nhiên ở giữa hồ nước liền xuất hiện dòng nước phun ra “Ào ào” bắn thẳng lên cao tạo thành cột nước, mang theo lực lượng như muốn hủy thiên diệt địa, làm núi rừng chung quanh cũng bắt đầu lay động lên.
Vẻ mặt của đám đệ tử chưa từng đi qua Hư Linh Giới bao giờ đều có chút khẩn trương cùng bất an, Thời Cảnh lẳng lặng nhìn cột nước kia, trong lòng xuất một loại cảm giác chờ mong nói không nên lời.
Không bao lâu, toàn bộ mặt đất bắt đầu không ngừng lay động, đồng thời phát ra vài tiếng vang inh tai nhức óc.
“Rầm rầm rầm...”
Tiếng vang càng lúc càng lớn, cột nước kia cũng dần dần bạo tán ra chung quanh, từ bên trong hồ nước chầm chậm dâng lên một tòa kiến trúc màu đen cổ xưa, mang theo hơi thở tang thương, mặt sau cửa điện là một hắc động kéo dài vô tận, linh áp từ cửa điện phát ra khiến cho vài vị Kết Đan Kỳ chống cự đều có chút cố hết sức, bọn họ còn phải phân ra một phần linh lực để bảo vệ đám đệ tử, vài vị tu sĩ Kết Đan Kỳ nhìn nhau, ngay sau đó liền tự động tế ra bản mạng pháp khí của từng người, đồng loạt hướng cửa điện bay vút qua.
“Thùng thùng...” Bản mạng pháp khí không ngừng công kích cửa điện, nhưng lại không thể đập ra được một lỗ nhỏ nào từ cửa điện, Thời Cảnh biết trên cửa điện có thiết trí cấm chế, kỳ thật vài vị Kết Đan Kỳ đang muốn phá đi cấm chế ấy.
Cứ giằng co như vậy hơn một canh giờ (là cỡ hai tiếng đồng hồ), đạo cấm chế ở ngoài cửa điện mới xuất hiện một vết rạn nhỏ, thấy thế, từng người liền nhảy lên không trung đánh mấy cái pháp ấn, hướng bản mạng pháp khí của chính mình rót vào lượng linh lực cực kỳ hùng hậu.
Vài tiếng vang lớn “Ong ong” vang lên không ngừng, tầng cấm chế bám ở ngoài cửa điện bị bản mạng pháp khí của vài vị Kết Đan Kỳ công kích đến tan vỡ đến dần dần tiêu tán, chờ khi bài trừ hết toàn bộ cấm chế, dược lão lấy ra một lệnh bài màu vàng, sau đó hướng mọi người nói: “Cùng nhau tế ra hư linh lệnh đi.”
Tiếng nói vừa dứt, người dẫn đầu ở năm môn phái nhanh chóng hướng tới cửa điện tế ra một khối lệnh bài màu đồng, năm khối lệnh bài ở không trung xoay vài vòng, sau đó nhanh chóng bắn tới cửa điện, mà lệnh bài đối tòa điện cổ xưa này có một loại sức hút mãnh liệt, ngay khi năm khối lệnh bài đều đã bị hút vào bên trong hắc động phía sau cửa điện, chỉ thấy cửa điện nhanh chóng phát ra ánh sáng chói mắt, chờ sau khi quầng sáng dần dần tan đi, mọi người mới thấy rõ cửa điện đang tự động chậm rãi mở ra.
Thời Cảnh nhìn sâu vào đại môn cổ xưa kia, không khỏi thầm khen Hư Linh Giới quả thực bất phàm, nguyên lai là ở thời gian cố định, cửa điện sẽ chủ động xuất hiện, mà phải có được lệnh bài triệu tập cùng với Lệnh bài Ngũ Hành mới có thể mở ra thông đạo, đương nhiên tiền đề là phải bài trừ cửa được cấm chế ở ngoài cửa điện kia, điều kiện hà khắc đến như vậy, trừ bỏ năm đại môn phái ở Liên Minh Quốc ra, thật đúng là không có ai có thể làm được.
“cấm chế lần này so với mấy lần trước thì khó phá hơn một chút, thật đúng là hao phí tinh lực.” đại hán họ Tiền thu hồi bản mạng pháp khí sau đó oán giận nói.
Sắc mặt Dược lão có chút ngưng trọng, hắn xoay người về phía đám đệ tử ở các phái nói: “Nghe nói cấm chế bên ngoài Hư Linh Giới càng cường, kỳ ngộ bên trong càng lớn, tương đương với nguy hiểm cũng sẽ tăng lên vài phần, cho nên các ngươi sau khi tiến vào Hư Linh Giới, phải hết sức cẩn thận, bảo mệnh mới là quan trọng nhất.”
“Đệ tử xin tuân theo lời dặn của Dược Lão.” Chúng đệ tử cùng lên tiếng trả lời.
Các tu sĩ Kết Đan Kỳ dẫn đầu các phái cũng hướng đám đệ tử của chính mình công đạo vài câu, sau đó để từng người tiến vào Hư Linh Giới, mười ngày sau, người còn sống đều sẽ tự động được truyền tống ra khỏi Hư Linh Giới, trở lại nơi này.
Thời Cảnh tiến vào cửa điện liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cảnh tượng nhanh chóng biến đổi, chờ khi đứng vững lại mới phát hiện bản thân đang giẫm trên một mảnh rừng cây rậm rạp, mà chung quanh đều không có một bóng người. Từng người khi tiến vào Hư Linh Giới đều sẽ bị truyền tống đến những nơi khác nhau (chơi random đó mọi người), cho nên việc không thấy được những đệ tử khác cùng tông môn với mình ở đây cũng là chuyện bình thường, truyền tống đến nơi nào cũng là dựa vào vận khí của từng người.
Hắn cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh, theo như ngọc giản miêu tả thì vị trí mà hắn đang đứng là ở khu vực thứ nhất, ở trong ngọc giản ghi lại thì phiến rừng rậm này đang ở trong khu vực an toàn.
“Hưu!”
ở chỗ Thời Cảnh đang đứng đột nhiên bay vút ra một vật thể nào đó màu đen.
Sau khi nó rơi xuống đất, không gian chung quanh bắt đầu chấn động lên, Minh Viêm hóa thành đầu tiểu hắc báo, sau lưng nó xuất hiện một cái khe không gian, trong lòng Thời Cảnh căng thẳng, yên lặng nhìn chằm chằm vị trí của Minh Viêm, rất sợ một không cẩn thận, Minh Viêm sẽ bị cái khe không gian kia cắn nuốt mất.
Minh Viêm lạnh lùng nhìn thoáng qua chung quanh, xuất hiện một số khe nứt không gian đang không ngừng mở rộng ra, ánh mắt hắn lộ ra một mạt trào phúng, đứng lên tiến tới chỗ Thời Cảnh đang đứng, những khe không gian ấy như là bị chọc giận, điên cuồng xé rách ra muốn đem Minh Viêm cắn nuốt vào trong đó, Minh Viêm dừng lại bước chân, đột nhiên thân mình hắn phóng to ra vài vòng, trong miệng phát ra vài tiếng rống vang trời.
“Gào rừ...!!”
Thời Cảnh kinh ngạc đến ngây người, nhìn khe nứt chung quanh đang dần dần tiêu tán đi sau tiếng rống của Minh Viêm, ngay sau đó không gian nơi bọn họ đang đứng cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Minh Viêm duỗi lười eo, lại đem thân mình thu nhỏ lại vài phần, biến lớn bằng bàn tay, trực tiếp nhảy tới bả vai Thời Cảnh nằm bò ra đó.
“Biện pháp của ngươi chính là rống lên để cái khe không gian ấy tự động khép lại sao?” thanh âm Thời Cảnh mang theo vẻ khiếp sợ cùng chấn động dư ba với cảnh tượng vừa mới phát sinh, hắn không nghĩ tới, khe không gian chẳng những không có đem Minh Viêm hút vào trong đó, mà còn bị thằng nhãi doạ đến chạy trối chết.
Minh Viêm nhàn nhạt nói: “U Minh vương tộc của chúng ta có một loại thiên phú thần thông về không gian, có thể làm lơ bất kỳ khe không gian nào, ở trong không gian không ổn định đó vẫn có thể hành tẩu bình thường, mà không hề bị năng lượng của nó lan đến.”
“Khó trách tại sao ngươi lại tự tin như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chọn cách áp chế tu vi cho nên mới bình tĩnh đến như vậy.” trong lòng Thời Cảnh khẽ buông lỏng, vừa rồi hắn xác thật thực khẩn trương, cực kỳ sợ Minh Viêm sẽ bị khe không gian kia cắn nuốt mất, tu sĩ tiến vào Hư Linh Giới, chỉ cần có tu vi vượt qua Luyện Khí Kỳ, thì khe không gian ấy sẽ tự động xuất hiện cắn nuốt mất người đó.
“Bí pháp áp chế tu vi xác thật cũng có khả thi, nhưng chả ai rảnh rỗi thử dùng cách đó cả.” Minh Viêm nâng lên mí mắt lười biếng trả lời.
khóe miệng Thời Cảnh giật giật, chỉ thú chết bằm này có phải được sinh ra để tới đả kích hắn hay không?.
“Ta không cần áp chế tu vi vẫn có thể tự do hoạt động ở Hư Linh Giới, cho nên không cần thiết dùng đến bí pháp rườm rà đó, nếu như ngươi gặp được nguy hiểm thì vừa vặn có thể thử xem sao.” Thời Cảnh nhướng mày nói.
“Không quan hệ đến sinh tử tồn vong thì ta sẽ không động thủ, mang tâm lý ỷ lại cũng không tốt, cho nên chính ngươi tự mình cẩn thận đừng dựa vào ta.” thanh âm lạnh lẽo của Minh Viêm vang lên bên tai Thời Cảnh.
Thời Cảnh trợn trắng mắt liếc về phía Minh Viêm, “Ta chưa bao giờ có ý định ỷ lại vào ngươi.”
Minh Viêm cũng không tiếp tục để ý đến hắn, trực tiếp ghé vào trên vai hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng Thời Cảnh đã đem Minh Viêm mắng tới mắng lui ba ngàn lần, cơn giận của hắn mới dần dần tiêu tán đi bớt.
Xuyên qua phiến rừng cây rậm rạp, đột nhiên nghe được có tiếng đánh nhau ở phía trước, Thời Cảnh vội thả nhẹ hô hấp, lặng lẽ tới gần xem thử.
Giấu mình vào đám cành lá sum xuê trên cây đại thụ, Thời Cảnh nhìn xuống, liền thấy có hai người đang đánh nhau, từ trang phục trên người bọn họ có thể nhận ra được một người là đệ tử Kiếm Tông, người còn lại là đệ tử Huyền Anh Tông, hơn nữa trận chiến này đã gần kết thúc, tên đệ tử Kiếm Tông kia đang chiếm thượng phong.
Nam tử áo tím nhạt bên phái Huyền Anh Tông thở phì phò đối nam tử đang ung dung cầm trường kiếm hướng hắn đâm tới, quát to:“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
“Đem tinh thiết trong tay ngươi giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Nam tử trẻ tuổi để lại trường kiếm sau lưng, lạnh lùng nói.
“Ngươi đừng có khinh người quá đáng, ta là người cướp được tinh thiết trước cho nên nó là của ta, ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao?”
“Hừ, ngươi thừa dịp ta cùng yêu thú đánh nhau, đến đoạt mất tinh thiết của ta, còn dám nói đến đúng lý hợp tình như thế á, ta muốn thu thập người không có bạn lữ như ngươi, chính là dễ như trở bàn tay, thức thời thì buông tinh thiết ra rồi mau cút, bằng không cũng đừng trách ta thủ hạ không lưu tình.”
Sắc mặt nam tử phái Huyền Anh Tông khó coi vô cùng, hắn nhìn chằm chằm đệ tử Kiếm Tông một hồi, cuối cùng mới cắn răng từ trong túi Càn Khôn lấy ra khối tinh thiết vừa mới cướp được kia ném qua, trong lòng thầm nhớ kỹ đối phương, sau đó nhanh chóng lấy ra thuẫn phù dán ở trên người mình, dùng tới tốc độ mau nhất nhanh chân bỏ chạy, dù gì hắn cũng không phải là đối thủ của đối phương, cho nên trong 36 kế, chạy là thượng sách.
Nam tử phái Kiếm Tông nhìn theo đạo thân ảnh chạy trối chết kia một lúc, không khỏi cười lạnh, sau đó nhanh chóng hướng tới khu vực trung tâm chạy đi.
Sau khi thấy rõ tình hình phía dưới, ánh mắt Thời Cảnh vẫn luôn nhìn theo hướng đi của tên đệ tử phái Huyền Anh Tông, trong lòng thở dài nói: Vị đệ tử phái Kiếm Tông này sợ là đã thả hổ về rừng, tuy rằng chỉ đoạt lại đồ vật mà không hạ tử thủ, nhưng tên tu sĩ phái Huyền Anh Tông kia rõ ràng là dạng người dễ mang thù, đợi đến khi hắn tìm được bạn lữ của mình, chắc chắn sẽ tìm nam tử này để báo thù, chắc chắn sẽ đua cái ngươi chết ta sống.
Bởi vì kiếp trước đã từng bị Sở Thần ở phái Huyền Anh Tông bức cho đào vong khắp nơi, cho nên Thời Cảnh không có hảo cảm với bất kỳ đệ tử nào ở phái Huyền Anh Tông, toàn bộ người ở tông phái này đều là nam tử, cũng bởi vì công pháp tu luyện chủ yếu là cho nam nam song tu nên mới nổi tiếng khắp Tu Tiên giới, đối với việc nam nam song tu, hắn cũng không có phản cảm gì, nhưng Huyền Anh Tông lại thường xuyên cường đoạt một ít nam tu không có bối cảnh để biến những người đó thành làm lô đỉnh cho chính mình sử dụng, điều này khiến cho người khác thực phản cảm. Ở các nước đồng minh, chỉ cần là tán tu có diện mạo thanh tú, một khi gặp được người phái Huyền Anh Tông đều sẽ e sợ, tránh còn không kịp, dẫn tới thanh danh của Huyền Anh Tông so với thanh danh của đám ma đạo cũng không kém hơn bao nhiêu.
Sau khi hai người ấy rời đi, Thời Cảnh mới từ trên cây nhảy xuống, cũng nhanh chóng chạy tới vị trí trung tâm của khu vực thứ nhất.
Ước chừng qua một canh giờ, Thời Cảnh thấy sương mù trước mặt trở nên dày đặc hơn, hắn liền cảm giác có chỗ nào đó không quá thích hợp, bởi vì bị không gian của Hư Linh Giới áp chế, cho nên hắn vô pháp phóng xuất ra tinh thần lực Kết Đan Kỳ đại viên mãn, chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh lực chậm rãi tiến lên thăm dò, dù gì giác quan thứ sáu của hắn cũng rất mạnh, hắn đã từng nhờ vào giác quan này mà tránh được nhiều lần suýt rơi vào hiểm cảnh.
Từ trong túi Càn Khôn lấy ra bộ cực phẩm pháp khí dạng phi kiếm cầm ở lòng bàn tay, sau đó lại lấy ra mấy lá phù chú dạng công kích nắm ở tay còn lại, để càng thêm ổn thỏa, hắn đem lá phù chú cao cấp nhất dán ở trên người mình, nhanh chóng mặc niệm vài câu khẩu quyết, chỉ thấy đạo phù kia tức khắc bốc cháy lên, sau đó liền xuất hiện tường đất nhô lên từ bốn phía vây quanh lấy Thời Cảnh, lúc này hắn mới thực cẩn thận bước vào khu vực có sương mù.
Sau khi đi vào khu vực dày đặc sương mù này, chỉ thấy chung quanh trắng xoá một mảnh, căn bản không thấy được bất kỳ thứ gì ở phía trước, hắn dựa vào xúc giác chậm rãi tiến lên trước.
Đột nhiên xuất hiện vài đạo băng trì từ phía bên trái hướng tới vị trí mà Thời Cảnh đang đứng phóng qua đi, trong mắt Thời Cảnh hiện ra tia lạnh lẽo, nguyên lai sương mù này lại là một bẫy rập.