Chương : 7
Khu chung cư của Cố Diệp Ninh mới xây dựng không lâu lại có vị trí khá thuận lợi lại có giá cả vừa tiền nên những người mua căn hộ ở đây hầu hết đều là những công chức có gia đình và một vài sinh viên có điều kiện giống như cô. Nhìn chung là cuộc sống ở khu chung cư tình cảm giữa các hộ với nhau rất lạnh nhạt. Mỗi người đều có công việc riêng, đều đi tới khuya mới về, còn ai có tâm trí đi hỏi han tới hàng xóm xung quanh nữa.
Kể cả Cố Diệp Ninh cũng không ngoại lệ. Mặc dù tính cách của cô nguyên bản rất vui vẻ, rất thoải mái, thích kết bạn tuy nhiên đi học rồi lại đi làm thêm tới tận tối muộn cho nên ngay cả bên cạnh mình là ai cô còn chẳng biết.
Hiện tại vì điện bị cắt cho nên hàng lang mờ mịt, tầm nhìn khá khó nhìn. Không biết có phải những vị hàng xóm đáng quý vẫn còn chưa kịp từ bên ngoài trở về hay không hay là đóng chặt cửa im ỉm thủ trong nhà, nhưng Cố Diệp Ninh đi một đường đều không gặp bất cứ ai. Tuy nhiên cô vẫn không buông lỏng cảnh giác. Chầm chậm bước từng bước, cố gắng phóng nhẹ không để gây ra bất cứ âm thanh nào, hai mắt cô đảo quanh, tai vểnh lên xem xét tình hình bốn phía.
Virut tang thi lây lan rất nhanh, cô không tin là toàn bộ tòa nhà chung cư này lại không có ai bị nhiễm. Đang muốn theo cầu thang thoát hiểm xuống tầng hai thì đột nhiên ở phía sau lưng một tiếng động vang lên. Thanh âm sắc bén giống như cầm hai miếng kim loại cọ sát vào nhau, vô cùng chói tai. Cố Diệp Ninh nheo mắt, ngoắc tay đối với tiểu Nha để nó đi ra phía sau mình còn bản thân từ từ quay lại. Kiếm trên tay hơi nâng lên, tạo thành một thế phòng thủ. Chỉ cần bất cứ thứ gì phóng ra cô liền lập tức cắt làm đôi.
Khi quay lại liền nhìn thấy căn hộ ở cạnh căn hộ của mình bật mở cửa, nhưng không giống cô nghĩ là một tang thi phóng ra mà lại là một thiếu niên.
Thiếu niên tuổi không lớn chắc cũng chỉ mới học cấp hai là cùng. Trên khuôn mặt non nớt tuấn tú lúc này nhuốm đầy máu đỏ. Ở dưới mặc bộ quần áo học sinh cũng nhàu nát chật vật. Tay cậu ta run rẩy cầm chặt hai con dao gọt hoa quả. Nhìn trên lưỡi dao có dính máu, chắc hẳn là đã dùng để đâm ai đó. Mặc dù cậu ta cố gắng ra vẻ trấn tĩnh thế nhưng sợ kinh hoàng trong mắt không thể che giấu được sự nhạy bén của Cố Diệp Ninh.
Khi cậu ta phát hiện ra cô liền nhịn không được kinh hô một tiếng. Thoáng trong phút chốc dường như rất ngỡ ngàng bởi vẻ ngoài cô. Là con trai ai mà chẳng thích những cô gái xinh đẹp, kể cả mấy cậu nhóc thiếu niên còn chưa trưởng thành. Thế nhưng, không để cho bản thân bị vẻ ngoài của cô mê hoặc quá lâu, cậu nhóc kia tựa như nhớ ra điều gì đó, toàn thân lần nữa lại căng cứng hết cả, tràn ngập hoảng loạn và đề phòng.
Như một con thú bị kinh hách xù lông nhe răng với bất cứ ai, sát khí dần khuếch tán lan rộng ra trong đôi đồng tử đen láy kia. Hai con dao trên tay nắm càng thêm chắc, cậu ta lao tới muốn đâm cô.
Nhưng Cố Diệp Ninh dễ dàng bị hạ tới thế sao?! Đương nhiên là không! Cô đã sống và chiến đấu suốt ba năm liền với tang thi ở kiếp trước, chịu bao nhiêu khổ sở và nguy hiểm phải dùng tính mạng để dành lấy. Thằng nhóc con nhỏ tuổi trước mắt động tác vụng về vô cùng rõ ràng chẳng đáng để cô liếc mắt nữa kia.
“A!!!”
Chỉ nghe thấy cậu nhóc kia hét lên một tiếng tuy nhiên còn chưa kịp tiếp cận cô thì Cố Diệp Ninh đã bật người ra tay trước. Kiếm trong tay vung một cái, sống kiếm đập mạnh lên tay cậu ta khiến hai con dao của bị hất văng một bên. Kế tiếp không để cậu ta kịp phản ứng, mũi kiếm sắc bén đã dừng lại ở cách cổ họng cậu ta không quá vài centimet. Chỉ cần nhích thêm một chút chắc chắn cái cổ non mảnh kia sẽ bị đâm toạc.
“Nhóc con, chớ có động tay động chân bừa bãi…” Cô vẫn chưa phải kẻ sát nhân cuồng lấy giết người làm niềm vui và sở thích, cho nên chỉ lạnh nhạt hướng cậu ta đe dọa. Cậu nhóc liên tục gặp kinh hách lúc này đã nhịn không được chân tay rã rời, loạng choạng lùi ra sau một bước ngã phịch xuống đất. Vẻ mặt của cậu ta nhăn nhó như muốn khóc.
“Chị… chị là người sao?” Thanh âm của cậu ta khá dễ nghe.
“Hỏi thừa.” Lại quay đầu nhìn hai con dao dính máu bị cô đánh văng qua một bên, hiện tại đang nằm ở một góc hàng lang, Cố Diệp Ninh đoán nghĩ có lẽ cậu ta mới giết tang thi.
“Cha… cha mẹ tôi biến thành quái vật rồi, rất đáng sợ…” Không để cho cô phải phỏng đoán thêm, cậu nhóc đã run rẩy lên tiếng. Có lẽ là vì vừa trải qua một tình cảnh quá đáng sợ, nay lại gặp được một người ‘sống’ bình thường, cậu ta nhịn không được nói ra những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
“Cha mẹ cậu biến thành tang thi sao?”
Như vậy thằng nhóc này, là… giết cha mẹ đi?! Ánh mắt cô nhìn cậu nhóc không khỏi dịu đi vài phần, cũng thông cảm không ít. Mọi người không giống như cô, đã từng tự bản thân trải qua mạt thế, hiểu rõ được sự tàn khốc trong thời kỳ đó. Đối với họ ở thời điểm hiện tại, cho dù cha mẹ có biến thành tang thi thì đó vẫn là cha, là mẹ của mình.
Một thiếu niên ngày hôm qua còn vui vẻ được cha mẹ cưng chiều, ngày hôm nay trước tình cảnh sống hoặc chết phải cầm dao tự tay giết người hơn nữa còn là người thân của mình… tâm trạng tuyệt đối không thể khá được. Không bị tổn thương tâm lý đã là tốt lắm rồi chứ đừng nói tới thằng nhóc này còn biết đường mở cửa chạy trốn chứ thay vì ngồi lì trong căn hộ kia chờ chết. Xem ra tố chất tâm lý rất tốt cũng là người thông minh.
“Tang thi sao?” Cậu nhóc nghi hoặc ngẩng lên nhìn Cố Diệp Ninh.
“Có phải cha mẹ cậu đột nhiên bị biến thành những thây ma sống, cử động cứng ngắc, mắt không có lòng trắng, da dẻ vàng sáp hoặc tái nhợt, miệng đỏ tươi chảy ra dịch vàng nhạt, răng sắc nhọn, cơ thể có mùi hôi thối đúng không? Hơn nữa còn muốn đối với cậu muốn tấn công? Nếu đúng vậy thì họ chính là bị biến thành tang thi.” Cô không khỏi hiếm hoi tốt bụng đối với cậu nhóc kia giải thích.
“A…” Nghe thấy cô hỏi, cậu nhóc kia liên tục gật đầu “Đúng là như vậy…”
Cậu nhóc dù còn nhỏ nhưng cũng không phải là đứa ngốc. Cố Diệp Ninh chỉ cần nói như vậy, cậu ta cũng hiểu được gần hết mọi chuyện. Hơn nữa, cậu ta cũng đã từng xem qua rất nhiều phim ảnh truyền hình. Tang thi là cái gì, cậu ta đương nhiên biết rõ. Tang thi vì sao xuất hiện, cậu ta cũng hiểu. Chỉ là… có đánh chết cậu ta cũng không thể tin được cũng không thể ngờ được những cảnh kinh khủng trong màn hình hiện tại lại có ngày biến thành sự thực.
“Tang thi… nếu có tang thi, vậy chẳng lẽ sắp mạt thế sao?” Cậu ta run rẩy đứng dậy, đối với Cố Diệp Ninh nhìn chằm chằm không buông, muốn cô cho mình một câu trả lời.
“Là đã đến. Không phải sắp đến.” Nhún nhún vai, thấy cậu ta đã không còn sát ý với mình, cô liền thu kiếm lại “Được rồi, tôi không có nhiều thời gian để tiếp tục buôn chuyện với cậu. Khuyên cậu một điều đó là nhanh chóng rời khỏi thành phố D đi thì hơn.” Nói xong cô đối với tiểu Nha vẫn ngoan ngoãn đứng sau mình làm một cái ngoắc, quay người muốn nó nhanh chóng đi theo.
Từ lúc người đầu tiên biến thành tang thi cho tới hiện tại đã vài tiếng trôi qua. Tang thi lúc mới xuất hiện vẫn còn sợ ánh sáng hơn nữa vì tứ chi cứng ngắc cho nên hành động rất chậm chạp lại tránh trong bóng tối. Hiện tại cô phải nhanh chóng tranh thủ thời gian, không thể tiếp tục bị vây ở đây được. Khu chung cư của cô xung quanh rất đông người ở, không thiếu quán xá. Nếu chậm chạp chờ tới hoàng hôn còn chưa rời đi được, đám tang thi vẫn trốn trong bóng tối mà đồng loạt đi ra, khi ấy cô có muốn đối phó cũng đối phó không nổi.
“Chị ơi, chờ em với…” Cậu nhóc kia thấy cô phóng nhanh tới cầu thang thoát hiểm muốn rời đi thì lập tức lấy lại tinh thần, quơ hai con dao hoa quả nằm chỏng chơ trên mặt đất đuổi theo.
Cậu nhóc lúc mới nhìn thấy Cố Diệp Ninh lập tức bị vẻ ngoài xuất sắc của cô làm cho ngây ngẩn. Thế nhưng sau đó, thay vì vẻ ngoài, cậu ta càng bị cô thu hút và ấn tượng hơn bởi vì khí chất và phong cách. Cậu ta cảm nhận được một sự lãnh tĩnh mạnh mẽ khó ai sánh được từ cô. Từng cử chỉ hành động của cô cũng rất gọn lẹ, cách cô vung kiếm khiến cho cậu ta có một cảm giác… đây tuyệt đối là cao thủ.
Hơn nữa có lẽ là vì ngay khi mình hoảng loạn nhất thì Cố Diệp Ninh xuất hiện khiến cho cậu ta có một cảm giác nắm được sợi rơm cứu mạng. Cho nên cậu ta càng sinh ra sự tin tưởng cùng với sùng bài khó hiểu đối với Cố Diệp Ninh. Đi theo người trước mặt nhất định sẽ có thể sinh tồn, người ấy rất mạnh vô cùng mạnh. Trong đầu, cái suy nghĩ ấy không ngừng thôi thúc cậu ta.
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Cố Diệp Ninh thấy cậu ta đuổi theo, nhịn không được dừng bước. Nhíu chặt mày, cô quay lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cậu ta từ đầu tới chân.
Cô đối với cậu nhóc này có thông cảm cũng có thể nhấc tay giúp đỡ cứu sống cậu ta nếu như có khả năng nhưng không có nghĩa cô sẽ làm thánh mẫu chăm sóc cậu ta. Cố Diệp Ninh hiểu rõ bản thân mình hiện tại muốn gì và cần làm gì. Những thứ cho dù là con người hay đồ vật có thể làm cho cô bị vướng chân vướng tay trong lúc hành động hoặc làm cô gặp phiền toái, cô sẽ cự tuyệt tiếp xúc.
“Em… em… chị có thể để em đi theo được không?” Thấy vẻ mặt của Cố Diệp Ninh không thay đổi, cậu ta càng thêm sốt ruột “Em hứa, sẽ không làm phiền tới chị. Chỉ cần để em đi theo thôi. Em… em sẽ tự bảo hộ mình, sẽ tự chiến đấu…”
Mặc dù nhìn trang bị của Cố Diệp Ninh, nhìn balo đầy nặng ở sau lưng cô, biết rằng cô chuẩn bị rất đầy đủ nhưng cậu ta một chút cũng không dám đánh chủ ý lợi dụng linh tinh. Như đã nói, cậu nhóc này là một người thông minh, cũng là một người cực kì tinh tế và biết thức thời. Một kẻ mạnh mẽ cường đại không bao giờ cần tới một người yếu ớt vô dụng đi cùng. Cho nên, cậu ta nhanh chóng hứa hẹn. Hơn nữa, nếu là mạt thế, chỉ có mạnh mẽ lên mới có thể sinh tồn. Ỷ lại vào người khác quá, cậu ta cũng sẽ sống không được bao lâu.
“… Nhớ lấy lời cậu tự nói. Nếu vướng tay vướng chân tôi, cũng đừng có hi vọng tới việc tôi cứu cậu. Tôi không muốn làm một kẻ trông trẻ.” Cố Diệp Ninh nhìn cậu ta chật vật, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi bết toàn máu của chính thân nhân cậu ta trong đôi mắt kiêm quyết phút chốc dịu đi.
“Vâng. Em hiểu mà, chị cứ an tâm.” Thấy được nhận lời, cậu ta vui mừng reo lên. Hai mắt tỏa sáng rực rỡ một chút cũng không để ý tới mấy lời tuyệt tình của cô.
“Nhớ rõ, tôi không bao giờ nói giỡn. Mạng của cậu phải tự mình giữ lấy.” Thở dài một tiếng, cô day day thái dương. Nhìn thần thái sáng lạn của thằng nhóc này, thực không hiểu có nghe vào những lời mình vừa nói hay không không biết.
Mình thế nhưng lại mềm lòng?!
Tuy nhiên cứ nghĩ tới ánh mắt khát khao sống sót mãnh liệt lại pha bi thương đau đớn của cậu nhóc kia, Cố Diệp Ninh lại từ chối không nổi. Bộ dạng của cậu ta lúc này làm cô nhớ tới bản thân kiếp trước. Rõ ràng biết rằng tất cả người thân đã chết rồi, bản thân cũng tuyệt vọng rồi, nhưng vẫn không nhịn được cố chấp muốn sống sót, muốn tồn tại.
Thôi bỏ đi, đã lỡ chấp nhận rồi cô cũng không thể lật lọng. Cứ để thằng nhóc này đi theo cũng được. Thế nhưng cô sẽ không vì cậu ta mà phá vỡ nguyên tắc của mình. Hơi cúi đầu, trong đôi mắt bạc của Cố Diệp Ninh lóe lên một tia lãnh khốc tràn ngập sát ý. Nếu cậu ta dám có dị tâm gì, lúc ấy thì đừng trách cô! Tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo những gì cậu ta đã nói, thức thời hiểu chuyện thì cô cũng sẽ không bạc đãi cậu ta.
“Vâng, chị yên tâm. Em tuyệt đối sẽ không làm phiền chị đâu!” Con người là loài động vật sợ cô đơn. Trong thời điểm khó khăn này, tìm được một người đi cùng, hơn nữa người đó còn rất có năng lực, cậu nhóc cảm thấy vô cùng may mắn.
“Tôi là Cố Diệp Ninh, 19 tuổi, hiện tại là sinh viên. Nó là tiểu Nha, là đồng bạn của tôi.”
Cô chỉ vào bản thân lại chỉ vào tiểu Nha giới thiệu đơn giản. Nhấn mạnh tiểu Nha là ‘đồng bạn’ tức là muốn nói cho cậu nhóc kia biết địa vị của tiểu Nha trong lòng của mình. Người khác tuyệt đối không được đánh chủ ý xấu lên người tiểu Nha bằng không cô tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng cho kẻ đó đâu. Cho nên cậu ta muốn đi theo cô thì nhớ rõ phải đối xử với tiểu Nha thực tốt vào.
“Em… em là Hạ Kỳ Phong, 14 tuổi, là học sinh cấp hai.” Hạ Kỳ Phong ngại ngại hướng Cố Diệp Ninh giới thiệu, mắt lại tò mò len lén liếc tiểu Nha đứng bên cạnh cô.
Tiểu Nha nhìn xa thực sự khá giống loài chó săn ở vùng tuyết lạnh, chẳng qua hình thể to hơn cũng cường tráng hơn. Nhưng nếu nhìn gần hoàn toàn có thể phát hiện ra nó rõ ràng là một con sói.
Con trai ai cũng có một niềm yêu thích bất tận đối với những loài dã thú hung bạo. Cho dù tâm thức biết rằng chúng đáng sợ và nguy hiểm nhưng vẫn rất thích. Đặc biệt tiểu Nha lại còn là loài sói huyết thống thuần chủng nhất, không chỉ xinh đẹp mà còn mang theo một sức hút bí ẩn cuồng dã mãnh liệt. Ban nãy Hạ Kỳ Phong không chỉ chú tâm vào Cố Diệp Ninh nên vẫn chưa quan sát kĩ tiểu Nha, hiện tại không khỏi bị vẻ đẹp của tiểu Nha làm cho ngây người.
“A… nó… nó là sói?” Cậu nhóc lắp bắp.
“Phải. Có vấn đề gì sao?” Nheo lại đôi mắt che đi sự nguy hiểm vừa lóe lên, Cố Diệp Ninh nghiêng nghiêng đầu nhìn Hạ Kỳ Phong không rời mắt, không để mình bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cậu ta. Câu hỏi tựa như tùy ý nhưng rõ ràng mang theo nguy hiểm và ý từ đe dọa.
“Không có. Em thực sự rất thích sói. Chính là chưa bao giờ được nhìn thấy.” Hạ Kỳ Phong là một thiếu niên thông minh nhưng dù sao vẫn mang tâm tính trẻ con. Lúc này đã bị tiểu Nha thu hút hết sự chú ý cho nên không phát hiện ra vừa rồi Cố Diệp Ninh thử mình.
Cậu từ nhỏ đã rất thích những loài dã thú như sư tử, như báo, như hổ… đặc biệt thích nhất là sói. Đáng tiếc sói không phải là loại động vật dễ bắt. Ở sở thú thành phố D không có sói, cho nên cậu chưa từng được nhìn tận mắt một con sói thật.
Tuy nhiên hiện tại tiểu Nha sờ sờ ở trước mắt, vừa liếc qua đã biết là loài sói thuần chủng nhất, mang huyết thống lang vương mạnh nhất. Không thể nói rõ được tâm tình kích động của Hạ Kỳ Phong lúc này. Nỗi day dứt, hoang mang, sợ hãi, tội lỗi, khổ sở quấn quýt trong lòng cũng được xua tan đi không ít.
Đối với sở thích của Hạ Kỳ Phong, Cố Diệp Ninh có chút hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quá để bụng. Cô không phải loại người thích tọc mạch quá vào chuyện người khác. Hơn nữa so với sở thích thích dã thú của Hạ Kỳ Phong, cô còn biết ối người còn có sở thích biến thái hơn nhiều. Miễn sao Hạ Kỳ Phong đối tốt với tiểu Nha là được, còn nếu có thể giúp cô chăm sóc và chú ý tới tiểu Nha đương nhiên càng là chuyện tốt.
“Tiểu Nha, tiểu Nha…”
Hạ Kỳ Phong muốn tới lại gần vuốt ve lông của tiểu Nha nhưng tiểu Nha đâu phải ai cũng cho phép dễ dàng tiếp cận nó. Nó chỉ thân thuộc với duy nhất Cố Diệp Ninh mà thôi. Tới đám Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạo cũng không thể ôm ôm cọ cọ nó đâu nhé. Nhe ra hàm răng sắc nhọn, từ trong cổ họng của nó phát ra tiếng gầm gừ đe dọa khiến bước chân của cậu nhóc họ Hạ trở nên cứng ngắc.
Quay đầu qua nhìn cô với ánh mắt long lanh, Hạ Kỳ Phong tràn ngập khát vọng mong muốn cô có thể mở miệng vàng ra lệnh cho tiểu Nha, để giúp đỡ mình thỏa mong ước một chút. Một bên kia, tiểu Nha vẫn đang toàn thân căng cứng, hai mắt vàng kim tràn ngập cảnh cáo không buông. Cố Diệp Ninh nhìn thấy tình cảnh giằng co dở khóc dở cười này nhịn không được nhếch khóe môi cong lên một chút.
Đương nhiên nếu cô lên tiếng tiểu Nha sẽ miễn cưỡng cho Hạ Kỳ Phong chạm một chút. Nhưng mà… cô có thể vì thằng nhóc mới quen chưa tới nửa tiếng mà ủy khuất tiểu Nha sao?! Đương nhiên là không! Cho nên, Hạ Kỳ Phong cầu xin cũng chỉ vô ích mà thôi.
“Muốn có thể tới gần tiểu Nha thì cậu phải cố gắng mà làm thân với nó.”
“Vâng… em sẽ cố gắng…” Bẹp bẹp cái miệng, Hạ Kỳ Phong vô cùng thất vọng vì không nhận được sự trợ giúp từ Cố Diệp Ninh. Cậu có thể phản kháng sao? Câu trả lời rõ ràng là không thể. Vì vậy, im lặng nhận mệnh là tốt nhất. Ai bảo cậu còn phải đi theo nhờ vả người ta dài dài kia chứ ~
“Phải rồi, vứt hai con dao gọt hoa quả kia đi. Cầm lấy cái này.” Mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng Hạ Kỳ Phong nhưng đã nhận cậu ta thì cô cũng sẽ không tới quá mức vô tâm bỏ mặc.
Trước đó làm cách nào cậu ta có thể hạ được hai con tang thi bằng hai con dao gọt hoa quả kia thì cô không biết. Nhưng đã ra tới bên ngoài, nếu còn tiếp tục cầm hai con dao kia thì cậu ta chắc chắn sẽ chết nhanh chóng mà thôi. Thò tay vào trong balo, một mặt giả vờ như lấy đồ ở bên trong, mặt khác cô trong đầu niệm một chữ lấy một chiếc gậy sắt từ không gian dự trữ ra, ném cho Hạ Kỳ Phong.
“Cái này…” Hạ Kỳ Phong còn đang không ngừng nghĩ xem làm sao để có thể làm thân với tiểu Nha, đột nhiên bị Cố Diệp Ninh ném cho cây gậy sắt. Cậu ta vội vàng luống cuống nhận lấy, lắp bắp nhìn cô.
“Dùng nó đập nát đầu tang thi, như vậy mới giết được chúng.” Cô không giải thích nhiều, đơn giản nói ra phương thức giết tang thi. Còn về việc cậu nhóc họ Hạ này vận dụng chiếc gậy trong chiến đấu thế nào thì chỉ có thể dựa vào sức của cậu ta.
“Hóa ra là đầu sao…” Nghĩ tới khi nãy mình dùng dao gọt hoa quả trong lúc quýnh quáng đâm vào đầu của tang thi do cha mẹ mình biến thành, ánh mắt của Hạ Kỳ Phong ảm đạm đi.
“Được rồi, thu lại tâm tình yếu đuối của cậu lại đi. Hiện tại không phải là lúc đâu. Tới nơi an toàn, khi đó cậu muốn tưởng nhớ cha mẹ bao nhiêu cũng được. Tốc độ của tang thi rất nhanh, cậu chỉ cần thất thần một giây thôi cũng đủ để bị chúng nó cắn xé rồi đấy.” Liếc một cái liền có thể hiểu được Hạ Kỳ Phong đang suy nghĩ gì, cô liền nhắc nhở răn dạy.
“Dạ, em hiểu rồi. Cảm ơn chị.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của cô, Hạ Kỳ Phong biết, mặc dù Cố Diệp Ninh mỗi lời nói đều rất đả kích vô tình nhưng kỳ thực lại bao hàm quan tâm cũng nhắc nhở mang ý tốt. Bởi vậy cho nên cậu một chút cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cậu rất biết ơn cô. Quả nhiên là theo không lầm người rồi, Hạ Kỳ Phong thầm nghĩ trong lòng. Hít một hơi lập tức lấy lại tinh thần, ứng thanh gật mạnh đầu.
.
.
.
Hạ Kỳ Phong theo sát tiểu Nha cùng Cố Diệp Ninh men theo cầu thang đi xuống tầng hai của tòa chung cư. Vốn cứ nghĩ rằng có thể một đường bình an rời khỏi đây, thực không ngờ tới chỗ ngoặt xuống tầng một lại gặp phải một đám người đang túm tụm vào với nhau đang chạy trốn bị dồn vào một góc. Một đám đàn ông to khỏe tay cầm theo gậy gộc thô sơ chẳng biết bẻ từ đâu ra đứng ở đầu, tư thế hiên ngang liều chết bảo vệ một đám phụ nữ, trẻ con và người già đang đứng sau lưng mình.
Phía trước đám người kia có hai con tang thi đang ngoác ra cái miệng đỏ au cứng ngắc đuổi theo. Dịch vàng tanh hôi từ miệng của chúng chảy xuống khiến cho tất cả mọi người không khỏi cảm thấy buồn nôn. Hành lang và cầu thang chung cư vốn không có điện chỉ còn ánh sáng mờ mờ chiếu vào từ bên ngoài khiến cho tang thi càng trở nên kinh dị đáng sợ hơn bao giờ hết.
Hai người Cố Diệp Ninh và Hạ Kỳ Phong cùng tiểu Nha núp ở góc khuất cho nên mấy người kia còn chưa phát hiện. Hơn nữa hiện tại đám người kia còn đang phải đối mặt với tang thi, làm gì còn tâm trí mà nhìn loạn xung quanh. Đưa tay ra hiệu cho Hạ Kỳ Phong đứng im một bên, cô không vội ra mặt mà lẳng lặng theo dõi tình hình trước.
“A A A A, CÚT ĐI, CÚT ĐI!!! MẸ KIẾP, MẤY NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÁC NGƯỜI GIẾT CHÚNG NÓ ĐI CHỨ!!! ĐỪNG ĐỂ CHÚNG LẠI GẦN TÔI!!!” Thấy tang thi càng lúc càng lại gần, một cô gái trẻ đang núp phía sau cùng trong đám người thét lên chói tai, mang theo kinh hoảng cực độ.
“Ngu ngốc!” Nhìn cô gái trẻ kia, cô nhếch môi cười lạnh phun ra hai chữ.
Hạ Kỳ Phong mặc dù không biết vì sao Cố Diệp Ninh lại không đi tới phía đám người kia nhưng cậu nhóc ngoan ngoãn nghe theo chỉ đạo của cô. Tiểu Nha cũng rất biết ý của cô chủ, nghiêm túc quỳ sát bên còn lại của Cố Diệp Ninh. Tới khi thấy thái độ cô gái trẻ kia, cậu nhịn không được nhíu lại đôi lông mày, trong mắt lóe lên khó chịu. Loại người này… thực sự khiến người ta chán ghét. Rõ ràng đã núp sau cùng rồi, chẳng làm được gì vậy mà còn gây thêm phiền phức.
“Loại người ‘ăn cháo đá bát’, không biết cái gì gọi là biết ơn, quả nhiên ở đâu cũng có.” Trong đôi mắt bạc của cô lóe lên một tia tàn khốc khiến cho Hạ Kỳ Phong vô tình nhìn thấy được không khỏi rùng mình lui ra sau một bước.
“…”
“Sao thế hả?” Cố Diệp Ninh phát hiện ra cậu sợ hãi, lúc này mới miễn cưỡng ném cho cậu một cái nhìn. Thằng nhóc này đang yên đang lành sao tự nhiên lại run lên như trúng gió vậy?!
“Không có gì.” Cũng đâu thể nói là mình bị dọa sợ được, Hạ Kỳ Phong đành lắc đầu chối.
“Hừ…” Cũng không cố gắng hỏi tiếp làm gì, cô tiếp tục lại chuyển hướng nhìn về phía đám người kia. Trong đầu tự động bổ sung thêm cho tính cách và con người của Hạ Kỳ Phong bốn từ: ‘Thằng nhóc thần kinh’.
Lúc này đám người kia cũng đã dần bị tang thi dồn vào góc cụt không còn đường chạy nữa. Mặc dù trong đám người kia có vài người đàn ông khỏe mạnh cũng rất dũng cảm đứng trước ngăn cản thế nhưng tại thời điểm vừa mới bắt đầu mạt thế này mọi người vẫn không biết cách tiêu diệt tang thi nhanh nhất. Hơn nữa, không phải ai cũng biết võ hay cách đánh nhau để mà có thể tránh né tang thi cào làm bị thương. Bởi vì vậy, Cố Diệp Ninh không cần nghĩ nhiều nữa cũng hiểu được nếu mình còn không ra tay trợ giúp thì chắc chắn đám người kia sẽ tổn hại không ít người.
Đám người kia đã chắn đường cầu thang thoát hiểm cầu thang thoát hiểm xuống tầng một, không giải quyết xong chuyện thì cô không cách đem Hạ Kỳ Phong và tiểu Nha nào rời đi được. Mặc dù không muốn bị cuốn vào những chuyện rắc rối nhưng cùng là con người, nếu có thể tiện tay giúp thì cô vẫn sẽ giúp. Cố Diệp Ninh trải qua nhiều lần bị phản bội ở kiếp trước, mặc dù kiếp này sống lại tính cách đã trở nên lạnh nhạt nhưng cô cũng không tới mức đánh mất toàn bộ nhân tính trở thành kẻ oán hận thù đời.
Miễn là không cần dây dưa, đối với kẻ không đáng thì không cho tín nhiệm, như vậy dù là ai cũng không thể phản bội cô được, càng đừng nói tới chuyện làm tổn thương cô. Hơn nữa trong đám người kia có không ít người tính cách cũng rất được, không phải loại cặn bã mà cô chán ghét.
“Hạ Kỳ Phong, tiểu Nha, theo sát.” Không quay đầu lại, cô khẽ nhắc nhở.
“Ử…”
“Dạ, Diệp tỷ tỷ…”
Kể cả Cố Diệp Ninh cũng không ngoại lệ. Mặc dù tính cách của cô nguyên bản rất vui vẻ, rất thoải mái, thích kết bạn tuy nhiên đi học rồi lại đi làm thêm tới tận tối muộn cho nên ngay cả bên cạnh mình là ai cô còn chẳng biết.
Hiện tại vì điện bị cắt cho nên hàng lang mờ mịt, tầm nhìn khá khó nhìn. Không biết có phải những vị hàng xóm đáng quý vẫn còn chưa kịp từ bên ngoài trở về hay không hay là đóng chặt cửa im ỉm thủ trong nhà, nhưng Cố Diệp Ninh đi một đường đều không gặp bất cứ ai. Tuy nhiên cô vẫn không buông lỏng cảnh giác. Chầm chậm bước từng bước, cố gắng phóng nhẹ không để gây ra bất cứ âm thanh nào, hai mắt cô đảo quanh, tai vểnh lên xem xét tình hình bốn phía.
Virut tang thi lây lan rất nhanh, cô không tin là toàn bộ tòa nhà chung cư này lại không có ai bị nhiễm. Đang muốn theo cầu thang thoát hiểm xuống tầng hai thì đột nhiên ở phía sau lưng một tiếng động vang lên. Thanh âm sắc bén giống như cầm hai miếng kim loại cọ sát vào nhau, vô cùng chói tai. Cố Diệp Ninh nheo mắt, ngoắc tay đối với tiểu Nha để nó đi ra phía sau mình còn bản thân từ từ quay lại. Kiếm trên tay hơi nâng lên, tạo thành một thế phòng thủ. Chỉ cần bất cứ thứ gì phóng ra cô liền lập tức cắt làm đôi.
Khi quay lại liền nhìn thấy căn hộ ở cạnh căn hộ của mình bật mở cửa, nhưng không giống cô nghĩ là một tang thi phóng ra mà lại là một thiếu niên.
Thiếu niên tuổi không lớn chắc cũng chỉ mới học cấp hai là cùng. Trên khuôn mặt non nớt tuấn tú lúc này nhuốm đầy máu đỏ. Ở dưới mặc bộ quần áo học sinh cũng nhàu nát chật vật. Tay cậu ta run rẩy cầm chặt hai con dao gọt hoa quả. Nhìn trên lưỡi dao có dính máu, chắc hẳn là đã dùng để đâm ai đó. Mặc dù cậu ta cố gắng ra vẻ trấn tĩnh thế nhưng sợ kinh hoàng trong mắt không thể che giấu được sự nhạy bén của Cố Diệp Ninh.
Khi cậu ta phát hiện ra cô liền nhịn không được kinh hô một tiếng. Thoáng trong phút chốc dường như rất ngỡ ngàng bởi vẻ ngoài cô. Là con trai ai mà chẳng thích những cô gái xinh đẹp, kể cả mấy cậu nhóc thiếu niên còn chưa trưởng thành. Thế nhưng, không để cho bản thân bị vẻ ngoài của cô mê hoặc quá lâu, cậu nhóc kia tựa như nhớ ra điều gì đó, toàn thân lần nữa lại căng cứng hết cả, tràn ngập hoảng loạn và đề phòng.
Như một con thú bị kinh hách xù lông nhe răng với bất cứ ai, sát khí dần khuếch tán lan rộng ra trong đôi đồng tử đen láy kia. Hai con dao trên tay nắm càng thêm chắc, cậu ta lao tới muốn đâm cô.
Nhưng Cố Diệp Ninh dễ dàng bị hạ tới thế sao?! Đương nhiên là không! Cô đã sống và chiến đấu suốt ba năm liền với tang thi ở kiếp trước, chịu bao nhiêu khổ sở và nguy hiểm phải dùng tính mạng để dành lấy. Thằng nhóc con nhỏ tuổi trước mắt động tác vụng về vô cùng rõ ràng chẳng đáng để cô liếc mắt nữa kia.
“A!!!”
Chỉ nghe thấy cậu nhóc kia hét lên một tiếng tuy nhiên còn chưa kịp tiếp cận cô thì Cố Diệp Ninh đã bật người ra tay trước. Kiếm trong tay vung một cái, sống kiếm đập mạnh lên tay cậu ta khiến hai con dao của bị hất văng một bên. Kế tiếp không để cậu ta kịp phản ứng, mũi kiếm sắc bén đã dừng lại ở cách cổ họng cậu ta không quá vài centimet. Chỉ cần nhích thêm một chút chắc chắn cái cổ non mảnh kia sẽ bị đâm toạc.
“Nhóc con, chớ có động tay động chân bừa bãi…” Cô vẫn chưa phải kẻ sát nhân cuồng lấy giết người làm niềm vui và sở thích, cho nên chỉ lạnh nhạt hướng cậu ta đe dọa. Cậu nhóc liên tục gặp kinh hách lúc này đã nhịn không được chân tay rã rời, loạng choạng lùi ra sau một bước ngã phịch xuống đất. Vẻ mặt của cậu ta nhăn nhó như muốn khóc.
“Chị… chị là người sao?” Thanh âm của cậu ta khá dễ nghe.
“Hỏi thừa.” Lại quay đầu nhìn hai con dao dính máu bị cô đánh văng qua một bên, hiện tại đang nằm ở một góc hàng lang, Cố Diệp Ninh đoán nghĩ có lẽ cậu ta mới giết tang thi.
“Cha… cha mẹ tôi biến thành quái vật rồi, rất đáng sợ…” Không để cho cô phải phỏng đoán thêm, cậu nhóc đã run rẩy lên tiếng. Có lẽ là vì vừa trải qua một tình cảnh quá đáng sợ, nay lại gặp được một người ‘sống’ bình thường, cậu ta nhịn không được nói ra những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
“Cha mẹ cậu biến thành tang thi sao?”
Như vậy thằng nhóc này, là… giết cha mẹ đi?! Ánh mắt cô nhìn cậu nhóc không khỏi dịu đi vài phần, cũng thông cảm không ít. Mọi người không giống như cô, đã từng tự bản thân trải qua mạt thế, hiểu rõ được sự tàn khốc trong thời kỳ đó. Đối với họ ở thời điểm hiện tại, cho dù cha mẹ có biến thành tang thi thì đó vẫn là cha, là mẹ của mình.
Một thiếu niên ngày hôm qua còn vui vẻ được cha mẹ cưng chiều, ngày hôm nay trước tình cảnh sống hoặc chết phải cầm dao tự tay giết người hơn nữa còn là người thân của mình… tâm trạng tuyệt đối không thể khá được. Không bị tổn thương tâm lý đã là tốt lắm rồi chứ đừng nói tới thằng nhóc này còn biết đường mở cửa chạy trốn chứ thay vì ngồi lì trong căn hộ kia chờ chết. Xem ra tố chất tâm lý rất tốt cũng là người thông minh.
“Tang thi sao?” Cậu nhóc nghi hoặc ngẩng lên nhìn Cố Diệp Ninh.
“Có phải cha mẹ cậu đột nhiên bị biến thành những thây ma sống, cử động cứng ngắc, mắt không có lòng trắng, da dẻ vàng sáp hoặc tái nhợt, miệng đỏ tươi chảy ra dịch vàng nhạt, răng sắc nhọn, cơ thể có mùi hôi thối đúng không? Hơn nữa còn muốn đối với cậu muốn tấn công? Nếu đúng vậy thì họ chính là bị biến thành tang thi.” Cô không khỏi hiếm hoi tốt bụng đối với cậu nhóc kia giải thích.
“A…” Nghe thấy cô hỏi, cậu nhóc kia liên tục gật đầu “Đúng là như vậy…”
Cậu nhóc dù còn nhỏ nhưng cũng không phải là đứa ngốc. Cố Diệp Ninh chỉ cần nói như vậy, cậu ta cũng hiểu được gần hết mọi chuyện. Hơn nữa, cậu ta cũng đã từng xem qua rất nhiều phim ảnh truyền hình. Tang thi là cái gì, cậu ta đương nhiên biết rõ. Tang thi vì sao xuất hiện, cậu ta cũng hiểu. Chỉ là… có đánh chết cậu ta cũng không thể tin được cũng không thể ngờ được những cảnh kinh khủng trong màn hình hiện tại lại có ngày biến thành sự thực.
“Tang thi… nếu có tang thi, vậy chẳng lẽ sắp mạt thế sao?” Cậu ta run rẩy đứng dậy, đối với Cố Diệp Ninh nhìn chằm chằm không buông, muốn cô cho mình một câu trả lời.
“Là đã đến. Không phải sắp đến.” Nhún nhún vai, thấy cậu ta đã không còn sát ý với mình, cô liền thu kiếm lại “Được rồi, tôi không có nhiều thời gian để tiếp tục buôn chuyện với cậu. Khuyên cậu một điều đó là nhanh chóng rời khỏi thành phố D đi thì hơn.” Nói xong cô đối với tiểu Nha vẫn ngoan ngoãn đứng sau mình làm một cái ngoắc, quay người muốn nó nhanh chóng đi theo.
Từ lúc người đầu tiên biến thành tang thi cho tới hiện tại đã vài tiếng trôi qua. Tang thi lúc mới xuất hiện vẫn còn sợ ánh sáng hơn nữa vì tứ chi cứng ngắc cho nên hành động rất chậm chạp lại tránh trong bóng tối. Hiện tại cô phải nhanh chóng tranh thủ thời gian, không thể tiếp tục bị vây ở đây được. Khu chung cư của cô xung quanh rất đông người ở, không thiếu quán xá. Nếu chậm chạp chờ tới hoàng hôn còn chưa rời đi được, đám tang thi vẫn trốn trong bóng tối mà đồng loạt đi ra, khi ấy cô có muốn đối phó cũng đối phó không nổi.
“Chị ơi, chờ em với…” Cậu nhóc kia thấy cô phóng nhanh tới cầu thang thoát hiểm muốn rời đi thì lập tức lấy lại tinh thần, quơ hai con dao hoa quả nằm chỏng chơ trên mặt đất đuổi theo.
Cậu nhóc lúc mới nhìn thấy Cố Diệp Ninh lập tức bị vẻ ngoài xuất sắc của cô làm cho ngây ngẩn. Thế nhưng sau đó, thay vì vẻ ngoài, cậu ta càng bị cô thu hút và ấn tượng hơn bởi vì khí chất và phong cách. Cậu ta cảm nhận được một sự lãnh tĩnh mạnh mẽ khó ai sánh được từ cô. Từng cử chỉ hành động của cô cũng rất gọn lẹ, cách cô vung kiếm khiến cho cậu ta có một cảm giác… đây tuyệt đối là cao thủ.
Hơn nữa có lẽ là vì ngay khi mình hoảng loạn nhất thì Cố Diệp Ninh xuất hiện khiến cho cậu ta có một cảm giác nắm được sợi rơm cứu mạng. Cho nên cậu ta càng sinh ra sự tin tưởng cùng với sùng bài khó hiểu đối với Cố Diệp Ninh. Đi theo người trước mặt nhất định sẽ có thể sinh tồn, người ấy rất mạnh vô cùng mạnh. Trong đầu, cái suy nghĩ ấy không ngừng thôi thúc cậu ta.
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Cố Diệp Ninh thấy cậu ta đuổi theo, nhịn không được dừng bước. Nhíu chặt mày, cô quay lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cậu ta từ đầu tới chân.
Cô đối với cậu nhóc này có thông cảm cũng có thể nhấc tay giúp đỡ cứu sống cậu ta nếu như có khả năng nhưng không có nghĩa cô sẽ làm thánh mẫu chăm sóc cậu ta. Cố Diệp Ninh hiểu rõ bản thân mình hiện tại muốn gì và cần làm gì. Những thứ cho dù là con người hay đồ vật có thể làm cho cô bị vướng chân vướng tay trong lúc hành động hoặc làm cô gặp phiền toái, cô sẽ cự tuyệt tiếp xúc.
“Em… em… chị có thể để em đi theo được không?” Thấy vẻ mặt của Cố Diệp Ninh không thay đổi, cậu ta càng thêm sốt ruột “Em hứa, sẽ không làm phiền tới chị. Chỉ cần để em đi theo thôi. Em… em sẽ tự bảo hộ mình, sẽ tự chiến đấu…”
Mặc dù nhìn trang bị của Cố Diệp Ninh, nhìn balo đầy nặng ở sau lưng cô, biết rằng cô chuẩn bị rất đầy đủ nhưng cậu ta một chút cũng không dám đánh chủ ý lợi dụng linh tinh. Như đã nói, cậu nhóc này là một người thông minh, cũng là một người cực kì tinh tế và biết thức thời. Một kẻ mạnh mẽ cường đại không bao giờ cần tới một người yếu ớt vô dụng đi cùng. Cho nên, cậu ta nhanh chóng hứa hẹn. Hơn nữa, nếu là mạt thế, chỉ có mạnh mẽ lên mới có thể sinh tồn. Ỷ lại vào người khác quá, cậu ta cũng sẽ sống không được bao lâu.
“… Nhớ lấy lời cậu tự nói. Nếu vướng tay vướng chân tôi, cũng đừng có hi vọng tới việc tôi cứu cậu. Tôi không muốn làm một kẻ trông trẻ.” Cố Diệp Ninh nhìn cậu ta chật vật, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi bết toàn máu của chính thân nhân cậu ta trong đôi mắt kiêm quyết phút chốc dịu đi.
“Vâng. Em hiểu mà, chị cứ an tâm.” Thấy được nhận lời, cậu ta vui mừng reo lên. Hai mắt tỏa sáng rực rỡ một chút cũng không để ý tới mấy lời tuyệt tình của cô.
“Nhớ rõ, tôi không bao giờ nói giỡn. Mạng của cậu phải tự mình giữ lấy.” Thở dài một tiếng, cô day day thái dương. Nhìn thần thái sáng lạn của thằng nhóc này, thực không hiểu có nghe vào những lời mình vừa nói hay không không biết.
Mình thế nhưng lại mềm lòng?!
Tuy nhiên cứ nghĩ tới ánh mắt khát khao sống sót mãnh liệt lại pha bi thương đau đớn của cậu nhóc kia, Cố Diệp Ninh lại từ chối không nổi. Bộ dạng của cậu ta lúc này làm cô nhớ tới bản thân kiếp trước. Rõ ràng biết rằng tất cả người thân đã chết rồi, bản thân cũng tuyệt vọng rồi, nhưng vẫn không nhịn được cố chấp muốn sống sót, muốn tồn tại.
Thôi bỏ đi, đã lỡ chấp nhận rồi cô cũng không thể lật lọng. Cứ để thằng nhóc này đi theo cũng được. Thế nhưng cô sẽ không vì cậu ta mà phá vỡ nguyên tắc của mình. Hơi cúi đầu, trong đôi mắt bạc của Cố Diệp Ninh lóe lên một tia lãnh khốc tràn ngập sát ý. Nếu cậu ta dám có dị tâm gì, lúc ấy thì đừng trách cô! Tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo những gì cậu ta đã nói, thức thời hiểu chuyện thì cô cũng sẽ không bạc đãi cậu ta.
“Vâng, chị yên tâm. Em tuyệt đối sẽ không làm phiền chị đâu!” Con người là loài động vật sợ cô đơn. Trong thời điểm khó khăn này, tìm được một người đi cùng, hơn nữa người đó còn rất có năng lực, cậu nhóc cảm thấy vô cùng may mắn.
“Tôi là Cố Diệp Ninh, 19 tuổi, hiện tại là sinh viên. Nó là tiểu Nha, là đồng bạn của tôi.”
Cô chỉ vào bản thân lại chỉ vào tiểu Nha giới thiệu đơn giản. Nhấn mạnh tiểu Nha là ‘đồng bạn’ tức là muốn nói cho cậu nhóc kia biết địa vị của tiểu Nha trong lòng của mình. Người khác tuyệt đối không được đánh chủ ý xấu lên người tiểu Nha bằng không cô tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng cho kẻ đó đâu. Cho nên cậu ta muốn đi theo cô thì nhớ rõ phải đối xử với tiểu Nha thực tốt vào.
“Em… em là Hạ Kỳ Phong, 14 tuổi, là học sinh cấp hai.” Hạ Kỳ Phong ngại ngại hướng Cố Diệp Ninh giới thiệu, mắt lại tò mò len lén liếc tiểu Nha đứng bên cạnh cô.
Tiểu Nha nhìn xa thực sự khá giống loài chó săn ở vùng tuyết lạnh, chẳng qua hình thể to hơn cũng cường tráng hơn. Nhưng nếu nhìn gần hoàn toàn có thể phát hiện ra nó rõ ràng là một con sói.
Con trai ai cũng có một niềm yêu thích bất tận đối với những loài dã thú hung bạo. Cho dù tâm thức biết rằng chúng đáng sợ và nguy hiểm nhưng vẫn rất thích. Đặc biệt tiểu Nha lại còn là loài sói huyết thống thuần chủng nhất, không chỉ xinh đẹp mà còn mang theo một sức hút bí ẩn cuồng dã mãnh liệt. Ban nãy Hạ Kỳ Phong không chỉ chú tâm vào Cố Diệp Ninh nên vẫn chưa quan sát kĩ tiểu Nha, hiện tại không khỏi bị vẻ đẹp của tiểu Nha làm cho ngây người.
“A… nó… nó là sói?” Cậu nhóc lắp bắp.
“Phải. Có vấn đề gì sao?” Nheo lại đôi mắt che đi sự nguy hiểm vừa lóe lên, Cố Diệp Ninh nghiêng nghiêng đầu nhìn Hạ Kỳ Phong không rời mắt, không để mình bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cậu ta. Câu hỏi tựa như tùy ý nhưng rõ ràng mang theo nguy hiểm và ý từ đe dọa.
“Không có. Em thực sự rất thích sói. Chính là chưa bao giờ được nhìn thấy.” Hạ Kỳ Phong là một thiếu niên thông minh nhưng dù sao vẫn mang tâm tính trẻ con. Lúc này đã bị tiểu Nha thu hút hết sự chú ý cho nên không phát hiện ra vừa rồi Cố Diệp Ninh thử mình.
Cậu từ nhỏ đã rất thích những loài dã thú như sư tử, như báo, như hổ… đặc biệt thích nhất là sói. Đáng tiếc sói không phải là loại động vật dễ bắt. Ở sở thú thành phố D không có sói, cho nên cậu chưa từng được nhìn tận mắt một con sói thật.
Tuy nhiên hiện tại tiểu Nha sờ sờ ở trước mắt, vừa liếc qua đã biết là loài sói thuần chủng nhất, mang huyết thống lang vương mạnh nhất. Không thể nói rõ được tâm tình kích động của Hạ Kỳ Phong lúc này. Nỗi day dứt, hoang mang, sợ hãi, tội lỗi, khổ sở quấn quýt trong lòng cũng được xua tan đi không ít.
Đối với sở thích của Hạ Kỳ Phong, Cố Diệp Ninh có chút hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quá để bụng. Cô không phải loại người thích tọc mạch quá vào chuyện người khác. Hơn nữa so với sở thích thích dã thú của Hạ Kỳ Phong, cô còn biết ối người còn có sở thích biến thái hơn nhiều. Miễn sao Hạ Kỳ Phong đối tốt với tiểu Nha là được, còn nếu có thể giúp cô chăm sóc và chú ý tới tiểu Nha đương nhiên càng là chuyện tốt.
“Tiểu Nha, tiểu Nha…”
Hạ Kỳ Phong muốn tới lại gần vuốt ve lông của tiểu Nha nhưng tiểu Nha đâu phải ai cũng cho phép dễ dàng tiếp cận nó. Nó chỉ thân thuộc với duy nhất Cố Diệp Ninh mà thôi. Tới đám Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạo cũng không thể ôm ôm cọ cọ nó đâu nhé. Nhe ra hàm răng sắc nhọn, từ trong cổ họng của nó phát ra tiếng gầm gừ đe dọa khiến bước chân của cậu nhóc họ Hạ trở nên cứng ngắc.
Quay đầu qua nhìn cô với ánh mắt long lanh, Hạ Kỳ Phong tràn ngập khát vọng mong muốn cô có thể mở miệng vàng ra lệnh cho tiểu Nha, để giúp đỡ mình thỏa mong ước một chút. Một bên kia, tiểu Nha vẫn đang toàn thân căng cứng, hai mắt vàng kim tràn ngập cảnh cáo không buông. Cố Diệp Ninh nhìn thấy tình cảnh giằng co dở khóc dở cười này nhịn không được nhếch khóe môi cong lên một chút.
Đương nhiên nếu cô lên tiếng tiểu Nha sẽ miễn cưỡng cho Hạ Kỳ Phong chạm một chút. Nhưng mà… cô có thể vì thằng nhóc mới quen chưa tới nửa tiếng mà ủy khuất tiểu Nha sao?! Đương nhiên là không! Cho nên, Hạ Kỳ Phong cầu xin cũng chỉ vô ích mà thôi.
“Muốn có thể tới gần tiểu Nha thì cậu phải cố gắng mà làm thân với nó.”
“Vâng… em sẽ cố gắng…” Bẹp bẹp cái miệng, Hạ Kỳ Phong vô cùng thất vọng vì không nhận được sự trợ giúp từ Cố Diệp Ninh. Cậu có thể phản kháng sao? Câu trả lời rõ ràng là không thể. Vì vậy, im lặng nhận mệnh là tốt nhất. Ai bảo cậu còn phải đi theo nhờ vả người ta dài dài kia chứ ~
“Phải rồi, vứt hai con dao gọt hoa quả kia đi. Cầm lấy cái này.” Mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng Hạ Kỳ Phong nhưng đã nhận cậu ta thì cô cũng sẽ không tới quá mức vô tâm bỏ mặc.
Trước đó làm cách nào cậu ta có thể hạ được hai con tang thi bằng hai con dao gọt hoa quả kia thì cô không biết. Nhưng đã ra tới bên ngoài, nếu còn tiếp tục cầm hai con dao kia thì cậu ta chắc chắn sẽ chết nhanh chóng mà thôi. Thò tay vào trong balo, một mặt giả vờ như lấy đồ ở bên trong, mặt khác cô trong đầu niệm một chữ lấy một chiếc gậy sắt từ không gian dự trữ ra, ném cho Hạ Kỳ Phong.
“Cái này…” Hạ Kỳ Phong còn đang không ngừng nghĩ xem làm sao để có thể làm thân với tiểu Nha, đột nhiên bị Cố Diệp Ninh ném cho cây gậy sắt. Cậu ta vội vàng luống cuống nhận lấy, lắp bắp nhìn cô.
“Dùng nó đập nát đầu tang thi, như vậy mới giết được chúng.” Cô không giải thích nhiều, đơn giản nói ra phương thức giết tang thi. Còn về việc cậu nhóc họ Hạ này vận dụng chiếc gậy trong chiến đấu thế nào thì chỉ có thể dựa vào sức của cậu ta.
“Hóa ra là đầu sao…” Nghĩ tới khi nãy mình dùng dao gọt hoa quả trong lúc quýnh quáng đâm vào đầu của tang thi do cha mẹ mình biến thành, ánh mắt của Hạ Kỳ Phong ảm đạm đi.
“Được rồi, thu lại tâm tình yếu đuối của cậu lại đi. Hiện tại không phải là lúc đâu. Tới nơi an toàn, khi đó cậu muốn tưởng nhớ cha mẹ bao nhiêu cũng được. Tốc độ của tang thi rất nhanh, cậu chỉ cần thất thần một giây thôi cũng đủ để bị chúng nó cắn xé rồi đấy.” Liếc một cái liền có thể hiểu được Hạ Kỳ Phong đang suy nghĩ gì, cô liền nhắc nhở răn dạy.
“Dạ, em hiểu rồi. Cảm ơn chị.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của cô, Hạ Kỳ Phong biết, mặc dù Cố Diệp Ninh mỗi lời nói đều rất đả kích vô tình nhưng kỳ thực lại bao hàm quan tâm cũng nhắc nhở mang ý tốt. Bởi vậy cho nên cậu một chút cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cậu rất biết ơn cô. Quả nhiên là theo không lầm người rồi, Hạ Kỳ Phong thầm nghĩ trong lòng. Hít một hơi lập tức lấy lại tinh thần, ứng thanh gật mạnh đầu.
.
.
.
Hạ Kỳ Phong theo sát tiểu Nha cùng Cố Diệp Ninh men theo cầu thang đi xuống tầng hai của tòa chung cư. Vốn cứ nghĩ rằng có thể một đường bình an rời khỏi đây, thực không ngờ tới chỗ ngoặt xuống tầng một lại gặp phải một đám người đang túm tụm vào với nhau đang chạy trốn bị dồn vào một góc. Một đám đàn ông to khỏe tay cầm theo gậy gộc thô sơ chẳng biết bẻ từ đâu ra đứng ở đầu, tư thế hiên ngang liều chết bảo vệ một đám phụ nữ, trẻ con và người già đang đứng sau lưng mình.
Phía trước đám người kia có hai con tang thi đang ngoác ra cái miệng đỏ au cứng ngắc đuổi theo. Dịch vàng tanh hôi từ miệng của chúng chảy xuống khiến cho tất cả mọi người không khỏi cảm thấy buồn nôn. Hành lang và cầu thang chung cư vốn không có điện chỉ còn ánh sáng mờ mờ chiếu vào từ bên ngoài khiến cho tang thi càng trở nên kinh dị đáng sợ hơn bao giờ hết.
Hai người Cố Diệp Ninh và Hạ Kỳ Phong cùng tiểu Nha núp ở góc khuất cho nên mấy người kia còn chưa phát hiện. Hơn nữa hiện tại đám người kia còn đang phải đối mặt với tang thi, làm gì còn tâm trí mà nhìn loạn xung quanh. Đưa tay ra hiệu cho Hạ Kỳ Phong đứng im một bên, cô không vội ra mặt mà lẳng lặng theo dõi tình hình trước.
“A A A A, CÚT ĐI, CÚT ĐI!!! MẸ KIẾP, MẤY NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÁC NGƯỜI GIẾT CHÚNG NÓ ĐI CHỨ!!! ĐỪNG ĐỂ CHÚNG LẠI GẦN TÔI!!!” Thấy tang thi càng lúc càng lại gần, một cô gái trẻ đang núp phía sau cùng trong đám người thét lên chói tai, mang theo kinh hoảng cực độ.
“Ngu ngốc!” Nhìn cô gái trẻ kia, cô nhếch môi cười lạnh phun ra hai chữ.
Hạ Kỳ Phong mặc dù không biết vì sao Cố Diệp Ninh lại không đi tới phía đám người kia nhưng cậu nhóc ngoan ngoãn nghe theo chỉ đạo của cô. Tiểu Nha cũng rất biết ý của cô chủ, nghiêm túc quỳ sát bên còn lại của Cố Diệp Ninh. Tới khi thấy thái độ cô gái trẻ kia, cậu nhịn không được nhíu lại đôi lông mày, trong mắt lóe lên khó chịu. Loại người này… thực sự khiến người ta chán ghét. Rõ ràng đã núp sau cùng rồi, chẳng làm được gì vậy mà còn gây thêm phiền phức.
“Loại người ‘ăn cháo đá bát’, không biết cái gì gọi là biết ơn, quả nhiên ở đâu cũng có.” Trong đôi mắt bạc của cô lóe lên một tia tàn khốc khiến cho Hạ Kỳ Phong vô tình nhìn thấy được không khỏi rùng mình lui ra sau một bước.
“…”
“Sao thế hả?” Cố Diệp Ninh phát hiện ra cậu sợ hãi, lúc này mới miễn cưỡng ném cho cậu một cái nhìn. Thằng nhóc này đang yên đang lành sao tự nhiên lại run lên như trúng gió vậy?!
“Không có gì.” Cũng đâu thể nói là mình bị dọa sợ được, Hạ Kỳ Phong đành lắc đầu chối.
“Hừ…” Cũng không cố gắng hỏi tiếp làm gì, cô tiếp tục lại chuyển hướng nhìn về phía đám người kia. Trong đầu tự động bổ sung thêm cho tính cách và con người của Hạ Kỳ Phong bốn từ: ‘Thằng nhóc thần kinh’.
Lúc này đám người kia cũng đã dần bị tang thi dồn vào góc cụt không còn đường chạy nữa. Mặc dù trong đám người kia có vài người đàn ông khỏe mạnh cũng rất dũng cảm đứng trước ngăn cản thế nhưng tại thời điểm vừa mới bắt đầu mạt thế này mọi người vẫn không biết cách tiêu diệt tang thi nhanh nhất. Hơn nữa, không phải ai cũng biết võ hay cách đánh nhau để mà có thể tránh né tang thi cào làm bị thương. Bởi vì vậy, Cố Diệp Ninh không cần nghĩ nhiều nữa cũng hiểu được nếu mình còn không ra tay trợ giúp thì chắc chắn đám người kia sẽ tổn hại không ít người.
Đám người kia đã chắn đường cầu thang thoát hiểm cầu thang thoát hiểm xuống tầng một, không giải quyết xong chuyện thì cô không cách đem Hạ Kỳ Phong và tiểu Nha nào rời đi được. Mặc dù không muốn bị cuốn vào những chuyện rắc rối nhưng cùng là con người, nếu có thể tiện tay giúp thì cô vẫn sẽ giúp. Cố Diệp Ninh trải qua nhiều lần bị phản bội ở kiếp trước, mặc dù kiếp này sống lại tính cách đã trở nên lạnh nhạt nhưng cô cũng không tới mức đánh mất toàn bộ nhân tính trở thành kẻ oán hận thù đời.
Miễn là không cần dây dưa, đối với kẻ không đáng thì không cho tín nhiệm, như vậy dù là ai cũng không thể phản bội cô được, càng đừng nói tới chuyện làm tổn thương cô. Hơn nữa trong đám người kia có không ít người tính cách cũng rất được, không phải loại cặn bã mà cô chán ghét.
“Hạ Kỳ Phong, tiểu Nha, theo sát.” Không quay đầu lại, cô khẽ nhắc nhở.
“Ử…”
“Dạ, Diệp tỷ tỷ…”