Chương : 30
Một câu của Minh Tu đã làm cho bầu không khí đang bối rối không yên trở nên tĩnh lặng. Tất cả mọi người theo bản năng đồng loạt quay đầu lại nhìn về hướng nó đang đứng. Mà chính chủ, mặc kệ bị nhìn chằm chằm, Minh Tu vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, một bộ dáng ý muốn bảo: Nhìn gì? Em nói đúng mà...
"Đúng rồi ha, tiểu Phong ban nãy rõ ràng là kích phát dị năng." Mục Hoằng hoàn hồn, là người đầu tiên vui vẻ bật cười nhìn sang Hạ Kỳ Phong "Tốt quá rồi, đúng không tiểu Phong?" Nói rồi vỗ vỗ vai cậu vài cái.
Ai trong đội ngũ cũng đều rõ Hạ Kỳ Phong luôn luôn có chút buồn bã vì mình không phải dị năng giả, chẳng qua mọi người đều ăn ý không nhắc gì tới tránh để cậu suy nghĩ nhiều mà thôi. Mà hiện tại nếu đã kích phát dị năng, như vậy thì mong ước của cậu đã đạt được rồi, không thể không vui mừng. Hơn nữa, trở thành dị năng giả tức là Hạ Kỳ Phong có thể trở nên mạnh mẽ hơn, tăng cao hơn khả năng sống sót trong mạt thế và khi chiến đấu với tang thi. Hệ miễn dịch cùng sức lực của dị năng giả nói sao thì nói vẫn mạnh hơn so với người bình thường nhiều.
"Vâng..." Kinh hoàng trong đáy mắt của cậu cũng tán đi không ít, thay vào đó là mừng rỡ khó tả. Không ngờ, cậu có thể trở thành dị năng giả. Điều này... thật tốt!!!
"Dị năng giả chia làm hai loại, một là tự kích phát, hai là gặp nguy hiểm tới tính mạng sẽ bị bắt buộc kích phát." Nam Cung Lãnh Dạ nhớ tới những gì Cố Diệp Ninh từng phân tích và nói qua, nhắc lại một lần nữa cho mọi người.
Rõ ràng, toàn đội ngũ của bọn họ là loại một, chỉ có Hạ Kỳ Phong là thuộc về loại thứ hai. Bởi vì trong tình trạng mạt thế đâu đâu cũng có thể gặp nguy hiểm như thế này nên loại dị năng giả loại hai nhiều hơn dị năng giả loại một. Thực ra loại một và loại hai cũng chẳng khác biệt gì nhau, chẳng qua là vì kích phát của loại một sớm hơn nên thường có nhiều thời gian để nâng cao năng lực cấp độ dị năng cao hơn mà thôi. Về lâu về dài sau này cũng không thể dựa vào cách phân chia như vậy. Đây chỉ là phân chia ở đầu thời kỳ mạt thế mà thôi. Bởi vì nói thế nào, cấp độ tinh thần lực mới là yếu tố quyết định xem ngươi có khả năng để trở thành cường giả hay không.
"Nhưng mà, dị năng của tiểu Phong là gì?" Mặc Sở Minh vẫn luôn là người tinh ý nhất, y luôn hỏi những điểm trọng điểm chứ rất ít khi hỏi miên man.
"Ban nãy... em thấy từ cơ thể của tiểu Phong có hai luồng khí. Một luồng màu đen còn một luồng màu chàm." Minh Tu đứng cạnh Hạ Kỳ Phong gần nhất cho nên cũng quan sát được rõ dị trạng. Nó hướng về phía Cố Diệp Ninh, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn báo cáo. Dù sao cô mới là người hiểu rõ ràng nhất về dị năng, nó tin cô biết được dị năng của Hạ Kỳ Phong là gì.
"Màu đen và màu chàm?" Cố Diệp Ninh cau mày nhìn về xác con tang thi thối rữa mới nãy bị mình giết chết, quan sát những vết thương loang lổ trên móng vuốt của nó.
"Diệp tỷ tỷ?" Hạ Kỳ Phong nghiêng đầu chớp mắt nhìn cô.
"Màu chàm sao...?" Hẳn là độc hệ. Cho nên mới có khả năng ăn mòn cả móng vuốt của tang thi "Tiểu Phong, ban nãy có phải tang thi trước khi đâm móng vuốt vào đầu em, đã ngưng lại vài giây phải không?" Vì con tang thi bị cái gì đó tác động nên ngưng lại vài giây cho nên dị năng hệ độc của Hạ Kỳ Phong mới có thể nhân dịp mà tấn công con tang thi.
Con tang thi này là tang thi vừa mới đột phá cấp 1. Cho dù là mới đột phá đi chăng nữa nhưng cũng không phải loại tang thi mà dễ dàng mà có thể làm hại hay tổn thương tới nó. Đừng nói tới, nếu cô đoán không lầm thì con tang thi này ngoài sở hữu dị năng hệ kim ra thì còn sở hữu cả dị năng tốc độ. Bằng không sao tốc độ lại nhanh tới mức ngay cả cô và Nam Cung Lãnh Dạ cũng không thể cũng phản ứng không kịp.
Haiz ~ tang thi lên tới cấp 1 đã có thể sử dụng dị năng, đây chính là điều phiền phức và đáng chán ghét nhất mà Cố Diệp Ninh lo ngại. Mà bọn họ đúng là 'tốt số', gặp tang thi cấp 1 lần đầu tiên đã phải đương đầu với một con tang thi sở hữu song hệ dị năng. May mà dị năng của Hạ Kỳ Phong kích phát kịp thời, cũng may đội ngũ bọn họ khá mạnh, bằng không phải đội ngũ khác có khi đã diệt toàn đoàn mất rồi.
"A... phải..." Đúng là động tác của con thi có khựng lại vài giây. Hạ Kỳ Phong thấy Cố Diệp Ninh hỏi, không biết chuyện này có gì quan trọng nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Như thế, nếu tôi đoán không lầm thì tiểu Phong là song hệ dị năng ám độc. Dị năng hệ ám có màu đặc trưng là màu đen, thuộc dị năng tự nhiên, có thể che giấu khí tức của dị năng giả trong một khoảng thời gian nhất định. Vì thế, ban nãy con tang thi bị dị năng của tiểu Phong tác động làm cho mất phương hướng mới khựng lại vài giây."
Cô quay lại đối với mọi người trong đội ngũ, mỉm cười mà nói: "Còn dị năng hệ độc là dị năng đặc biệt. Dị năng này cực kỳ hiếm thấy, là một trong số ít những dị năng có khả năng tấn công rất mạnh trong nhóm dị năng đặc biệt."
Dị năng đặc biệt không giống như hai loại dị năng thể chất và dị năng tự nhiên. Dị năng tự nhiên nghiêng về tấn công phòng thủ, dị năng thể chất thì có thể dò sát do thám hoặc đôi khi cũng rất công dụng nếu chiến đấu tập thể. Nhưng dị năng đặc biệt không có định dạng tiêu chuẩn xác định. Dị năng nào mạnh thì vô cùng mạnh, dị năng nào có công dụng thì cực kỳ có công dụng, dị năng nào yếu thì rất yếu, mà dị năng nào vô dụng thì quả thật không biết có còn được coi là dị năng không.
Nổi trội nhất trong nhóm dị năng đặc biệt là hai loại dị năng tinh thần và dị năng không gian dự trữ. Dị năng tinh thần nghe qua thì tưởng là yếu nhưng kì thực nó là một trong bốn dị năng mạnh nhất được con người thừa nhận, nhiều khi dị năng này còn lợi hại hơn cả dị năng hệ băng, hệ lôi hay hệ hỏa biến dị. Dị năng dự trữ là dị năng có công dụng nhất, bởi vì chỉ cần là người có không gian dự trữ, tích trữ được đồ vật, như vậy thì không bao giờ sợ chết đói chết khát hay chết nóng chết lạnh trong thời mạt thế nguy hiểm này.
Hệ độc của Hạ Kỳ Phong cũng là một hệ nổi tiếng ở trong nhóm dị năng đặc biệt, chẳng qua là số lượng người có được quá quá mức ít ỏi nên rất khó mà gặp được. Sử dụng độc tố trực tiếp ăn mòn đối thủ; thậm chí biến độc từ chất lỏng thành khí, để độc thẩm thấu vào cơ thể đối thủ;... có rất nhiều cách để dùng dị năng này. Hơn nữa độc của dị năng giả hệ độc cực kỳ bá đạo, tang thi hay người hay thực vật rồi động vật gì cũng không thể không tránh được bị trúng độc. Thuốc giải duy nhất đó là phải lấy được máu của dị năng giả hệ độc sở hữu uống vào, bằng không thì không ai hay không một phương pháp nào có thể cứu được.
"Tiểu Phong của chúng ta tóm lại chính là một dị năng giả vừa có thể ẩn thân bảo vệ bản thân, vừa có thể dùng độc chiến đấu. Tổng hợp lại mà nói thì độ hoàn mỹ tương đương với dị năng hệ băng của tôi." Phải nói là Hạ Kỳ Phong có được dị năng hệ độc này, Cố Diệp Ninh vô cùng hài lòng và vui vẻ. Ai bảo dị năng này rất lợi hại cơ chứ!
"Tinh thần lực của em ấy thế nào?" Nam Cung Lãnh Dạ là người bình tĩnh nhất sau khi nghe cô kết luận, còn những người khác thì đã há hốc hết cả mồm ra rồi.
"Ừm, giống Mục Hoằng và Mặc Sở Minh, tinh thần lực ở khoảng giữa mạnh và đỉnh." Vươn tay nắm lấy tay của Hạ Kỳ Phong, Cố Diệp Ninh làm chút kiểm tra xem xem tinh thần lực của cậu ra sao. Dù sao tinh thần lực của dị năng giả bị kích phát do rơi vào tình huống nguy hiểm thường không được ổn định bằng tinh thần lực của dị năng tự kích phát.
Chẳng qua là... kiểm tra xong bản thân cô cũng vã mồ hôi.
Tinh thần lực ở cấp độ giữa mạnh và đỉnh cùng cấp độ sát đỉnh chỉ đạt tỉ lệ gần 1% trong toàn thể tổng số dị năng giả trên toàn thế giới. Tỉ lệ này không phải là rất nhỏ sao?! Vì cái gì ở đội ngũ của bọn họ có tới 4 thành viên rơi vào trong tỉ lệ gần 1% này rồi?
Mà... hình như hai người còn lại trong đội ngũ là cô và Nam Cung Lãnh Dạ, tinh thần lực cấp đỉnh còn nằm trong nhóm tỉ lệ chỉ có 0,1% thôi thì phải?!
"... hình như đội ngũ của chúng ta... không được bình thường thì phải...?" Mục Hoằng lau mồ hôi, khóe miệng gượng gạo nhìn mọi người xung quanh, hỏi ra suy nghĩ của mình.
"Ừm..." Hạ Kỳ Phong và Minh Tu mặt cúi gằm, điên cuồng gật đầu tán thành.
"Không phải là không bình thường đâu..." Mặc Sở Minh một tay chống eo, một tay vô cùng cao ngạo đưa lên đẩy đẩy mắt kính, nhợt nhạt cười hai tiếng tràn ngập bất đắc dĩ cùng khó tin "Phải nói là, đội ngũ của chúng ta quá mức trâu bò thì đúng hơn!"
"Đúng rồi, vì kích phát đột ngột cho nên hiện tại tiểu Phong không cần phải tu luyện từ đầu như chúng ta. Em ấy trực tiếp là dị năng giả cấp 1 sơ cấp giống Tu rồi." Giống như cảm thấy toàn đội bị kích thích chưa đủ, Cố Diệp Ninh quăng thêm một quả bom nữa vào giữa mặt hồ vốn vẫn còn đang gợn sóng nước "Tôi vừa thử kiểm tra tinh thần lực của em ấy xong."
Nam Cung Lãnh Dạ: ... ( ̄_ ̄)
Mặc Sở Minh: ... tôi còn chưa đột phá được để lên cấp 1... ( ̄o ̄)
Mục Hoằng: ... tôi cũng thế... ( ̄▿ ̄)
Thậm chí là cả chính chủ Hạ Kỳ Phong cũng câm nín không nói nên lời: ... (@)
Cho nên mới bảo là... có khi kích phát dị năng sau cũng chưa hẳn là chưa tốt đâu. Nhìn đi, hiện tại không phải bất cứ ai trong đội đều ghen tị với Hạ Kỳ Phong muốn chết hay sao?!
Chỉ duy nhất có Minh Tu là bị tin tức này là làm cho ấm ức phát điên không ngừng kêu la gào thét:"Gì chứ? Không công bằng!!! Em khổ sở tu luyện bao lâu mới đột phá được cấp 1 mà. Sao tên ngốc này lại trực tiếp thăng cấp luôn chứ!!! Không phục!!!" (╯‵ 皿 ′)╯︵┴─┴
Nhưng mà không phục thì cũng đâu thể thay đổi được gì đâu. Thôi thì, chấp nhận hiện thực không may mắn bằng người ta đi, tiểu Minh Tu! ╮(╯_╰)╭
.
.
.
Sau khi cả đội ngũ xúm lại dỗ dành Minh Tu một chút, cuối cùng mọi việc cũng êm đẹp trở lại. Minh Tu nhìn thì tưởng là tính cách già dặn trưởng thành vậy thôi nhưng kỳ thật tiếp xúc lâu một chút sẽ phát hiện nó đôi lúc vẫn trẻ con thích chọc ghẹo lại thích giận lẫy. Mọi người cũng quen tính cách này rồi, không hề thấy phiền, ngược lại thấy nhóc con này thực đáng yêu. Vì ai cũng coi nó như em trai để chiếu cố, cho nên mặc dù Hạ Kỳ Phong lần này chả sai gì cả cũng đành phải xuống nước hạ giọng dụ dỗ mãi thì nó mới hết hậm hực.
"Đợi một chút."
Lúc tất cả đang định rời đi, Cố Diệp Ninh phất tay nói. Cô quỳ một gối xuống nền nhà, không ngại mùi hôi thối kinh tởm từ xác con tang thi cấp 1 kia. Rút ở dưới giày ra một con dao găm, cô vung lên đâm mạnh vào đầu tang thi kia. Từ đầu tới cuối không hề sợ hãi chớp mắt tới một cái, Cố Diệp Ninh dùng dao đào bới từ trong não của con tang thi, đào ra một viên tinh hạch. Viên tinh hạch có màu đỏ nhàn nhạt chỉ lớn cỡ hạt đậu, nhìn rất giống pha lê, nhưng bên trong khá đục không được trong suốt.
"Khụ... tiểu Ninh, đây là..." Mặc Sở Minh nhìn cô gái xinh đẹp duy nhất trong đội ngũ làm ra hành động... đào não tang thi, máu me be bét cùng dịch não văng ra sàn đất tứ tung, không khỏi ho khan một tiếng, cố gượng cười thắc mắc.
Thực ra thì Mặc Sở Minh rất muốn nói với cô là... đây là hành động mà một tiểu thư danh giá nên có sao? Tới y là con trai còn không dám chắc mình có thể hay không thản nhiên mặt không đổi sắc dùng dao đào não tang thi như cô. Nhà họ Cố rốt cuộc thả nuôi vị Cố tiểu thư này thế nào mà sao có thể phát triển thành dạng tính cách kinh dị như hiện tại vậy? Mặc Sở Minh vô cùng vô cùng thắc mắc, thật muốn thỉnh giáo người anh cả Cố Liệt Hạo của cô một phen.
"Tinh hạch. Tang thi từ cấp 1 sẽ có tinh hạch." Cô lấy từ trong balo ra một cái kẹp nhíp, gắp viên tinh hạch lên sau đó dùng nước khoáng rửa sạch mời đặt lên tay, đưa ra trước mặt mọi người "Hấp thụ viên tinh hạch trong đầu tang thi cũng có thể thăng cấp dị năng, có nhớ tôi đã nói như vậy không?"
"À... là tinh hạch đây sao?" Y thích thú cầm tinh hạch từ tay cô lên, ngắm nghía một hồi "Nhìn giống như mấy viên pha lê giả làm bằng nhựa đính trên áo của phụ nữ nhỉ."
"Đưa tôi xem một chút đi, Minh." Mục Hoằng đứng bên cạnh chọc chọc vai y.
"Em cũng muốn coi." Hạ Kỳ Phong không giấu nổi tò mò.
"Em nữa." Ngay cả Minh Tu cũng không ngần ngại tham gia.
"Tiểu Ninh, cô tính xử lý viên tinh hạch này thế nào?" Nam Cung Lãnh Dạ đối với tinh hạch không quan tâm lắm, trái ngược lại quay qua nhìn cô.
"A..." Cố Diệp Ninh bị ánh mắt của anh nhìn làm cho có chút ngây ngẩn nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần "Để cho Mặc Sở Minh hoặc Mục Hoằng sử dụng đi."
Chuyện phân chia tinh hạch này là chuyện gây ra rất rất nhiều mâu thuẫn trong các đội ngũ ở mạt thế. Nhìn chung thì đều là do bất mãn hoặc là do phân chia không công bằng gây nên. Hầu hết mọi người ai cũng muốn mình mạnh hơn mà. Cho dù là những tinh hạch ở cấp thấp đã không còn bao nhiêu tác dụng đối với mình thì những dị năng giả cấp cao vẫn muốn hấp thụ, bởi vì trong tư tưởng của đa số các dị năng giả đều là 'tích tiểu thành đại'.
Nhưng đối với đội ngũ của mình, Cố Diệp Ninh không cho rằng việc mâu thuẫn vì tinh hạch sẽ phát sinh. Thứ nhất là vì cô tin tưởng nhân cách làm người của ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng. Họ sẽ không bởi vì tinh hạch mà đi gây khó dễ cho cô và hai đứa nhóc như Minh Tu và Hạ Kỳ Phong. Nhìn hiện tại Nam Cung Lãnh Dạ hỏi thử ý kiến của mình, cô liền biêt quả nhiên tin tưởng không có sai. Thứ hai là vì thực ra chuyện tinh hạch này chỉ cần giải quyết và có phương án phân chia ổn thỏa ngay từ đầu thì sau đó sẽ không có mâu thuẫn gì hết. Cô cũng đã có sẵn kế hoạch trong đầu rồi.
"Vậy có được không?" Nam Cung Lãnh Dạ hơi nhíu mày,.
"Hay là tinh hạch này em cứ dùng đi, dù sao em cũng là người giết con tang thi." Mục Hoằng cũng nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của hai người, thấy cô nói vậy lại cảm thấy ái ngại. Hắn và Mặc Sở Minh chả ra tay được gì, đều là cô xuất lực, nay sao có thể mặt dày đi lấy tinh hạch của cô được kia chứ.
"Cùng là thành viên đội ngũ, không cần phải tính toán chi li tới thế đâu. Tăng mạnh lực lượng toàn đội càng quan trọng hơn là cá nhân." Cô không để ý lắm với những việc này, đơn giản giải thích "Tinh hạch này là tinh hạch cấp 1 sơ cấp, đối với tôi, Nam Cung Lãnh Dạ cùng Hạ Kỳ Phong và Minh Tu cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nếu để anh hoặc là Mặc Sở Minh hấp thụ thì một trong hai người có thể tiến cấp 1."
"Vậy để Hoằng hấp thụ đi. Dị năng của anh ấy chiến đấu tốt hơn tôi." Mặc Sở Minh cũng không nghĩ nhiều như hắn, lập tức đồng ý. Y cũng giống cô, cho rằng đã là thành viên đội ngũ thì luôn phải suy xét điều tốt cho toàn đội. Hành động lần này của Cố Diệp Ninh rất được y tán thưởng.
"Ừ, thế thì anh cầm lấy tinh hạch đi. Khi hấp thụ tinh hạch cần nhất là an toàn và tập trung, cho nên sau khi rời khỏi thành phố Y rồi anh hãng sử dụng."
Cố Diệp Ninh không chút tiếc nuối hay chần chừ đem tinh hạch ấn vào tay của Mục Hoằng, sau đó dặn dò một chút đối với việc hấp thụ. Thấy hắn vẫn còn chần chừ, cô hơi nhíu mày: "Làm đàn ông lại là lính quân đội, anh đừng nên dùng dằng mãi mấy chuyện không quan trọng này. Tôi bảo nhận thì cứ nhận đi, sao lại không quyết đoán thế hả?"
"A..." Mục Hoằng, 28 tuổi, cứ như vậy trợn to mắt cứng ngắc bị một cô bé nhỏ hơn mình 9 tuổi thuyết giáo cho một trận mà cãi không nổi lại được một câu.
"Nam Cung Lãnh Dạ, sau này cứ quyết như vậy đi, có lợi cho việc tăng cấp của ai thì giao tinh hạch cho người đó. Không cần vì tinh hạch mà tranh chấp. Cũng chỉ là tinh hạch mà thôi, không quan trọng bằng đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu. Không cần vì nó mà làm căng thẳng mọi chuyện. Anh thấy vậy có được không?" Cô quay qua anh, hỏi.
Dù sao Nam Cung Lãnh Dạ cũng là thủ lĩnh trong lòng Mặc Sở Minh và Mục Hoằng, là nửa đội trưởng của cái đội ngũ này, dù thể nào cô cũng phải đề xuất một chút cách phân chia tinh hạch với anh. Như vậy thì sau này đồng hành mới có thể thoải mái không nghi kị, không ghen tị, làm việc cũng rành mạch rõ ràng. Cô chán ghét nhất chính là mấy kẻ vì lòng tham mà tranh đi tranh lại. Tính cách cô không thích phiền phức, cũng không muốn dính vào mấy việc vớ vẩn như tranh đoạt tinh hạch.
"Tốt, ý tôi cũng giống cô." Anh mỉm cười, gật đầu với cô. Nam Cung Lãnh Dạ cũng như cô, không thích những chuyện dùng dằng tranh chấp, đương nhiên sao rất thích cách phân chia giải quyết của cô. Ánh mắt của anh nhìn cô càng thêm thích thú, vui vẻ "Có ai có ý kiến gì không?" Quay sang nhìn Mặc Sở Minh, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong.
"Bọn em cũng không có ý kiến." Minh Tu và Hạ Kỳ Phong chính là... ý của Cố Diệp Ninh là ý của hai nhóc, đương nhiên sao có thể phản đối.
"Không có, tôi tán thành." Mặc Sở Minh cười cười, lắc đầu.
"Aiz ~ Nam Cung đại thiếu..." Mục Hoằng thấy mọi người đều một vẻ đồng ý, hắn mặt mày nhăn nhó, khổ sở nhìn anh, vẫn cảm thấy tinh hạch trên tay chả khác nào củ khoai lang cực nóng cực bỏng.
"Cô ấy đã nói như vậy rồi, mọi người đã đồng ý không ai phản đổi rồi mà anh vẫn còn dùng dằng không phải là mất mặt quân nhân quá sao. Nhận đi, tiểu Ninh không để bụng đâu, tính cách cô ấy anh đâu phải không biết." Hiếm hoi mở miệng khuyên nhủ người khác như vậy, Nam Cung Lãnh Dạ vỗ nhẹ vào bả vai của hắn.
"Vậy... cảm ơn tiểu Ninh, cảm ơn mọi người." Thấy những người khác trong đội ngũ không có ý kiến gì, Mục Hoằng cũng cảm thấy ấm lòng, mừng rỡ đối với mọi người nói lời cảm ơn.
"Như thế thì, các anh chị, chúng ta lại bắt đầu đi tiếp được rồi chứ?" Minh Tu thấy việc phân chia tinh hạch đã được quyết xong, vì vậy chỉ về hướng bản đồ đang treo trên tường phía kia, mở miệng hỏi mọi người.
"Ừ, cũng phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi." Mặc Sở Minh nhớ ra nhiệm vụ chính cũng thúc giục mọi người mau đi tới bên bản đồ để coi qua cầu trúc kho hàng một chút.
Mặc Sở Minh là người có trí nhớ rất tốt, xem qua một chút liền nhớ được hết bản đồ khu vực của kho hàng. Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ cũng không hề thua kém, chỉ lướt qua một lần liền ghi nhớ kĩ toàn bộ chi tiết từng bộ phận trên bản đồ. Mục Hoằng thì có kinh nghiệm chiến đấu trong rừng, phương hướng xác định rất tốt, không cần lo lắng sẽ đi nhầm đường. Vì thế, để cho công việc được tiến hành nhanh, bọn họ quyết định chia làm hai nhóm. Một nhóm sẽ tìm tới khu nhân viên để tìm thêm công cụ sửa chữa, xăng dầu,... Còn một nhóm thì sẽ đi tới khu đông lạnh để thực phẩm.
Vì nhóm đầu tiên đi tới khu nhân viên, rất dễ gặp tang thi, mức độ hành động khá nguy hiểm cho nên giao cho Mặc Sở Minh, Minh Tu và Nam Cung Lãnh Dạ. Nhóm tới khu đông lạnh đặt thực phẩm thì gồm có Cố Diệp Ninh, Mục Hoằng và Hạ Kỳ Phong.
Nói thật, nếu so sánh về năng lực thì đáng nhẽ phải để Cố Diệp Ninh đi với nhóm đầu tiên. Nhưng nghĩ tới hai vị có dị năng mạnh nhất đội ngũ mà đi chung một nhóm, nhóm còn lại không phải quá thiệt rồi sao? Hơn nữa, cũng cần phải phân chia làm sao để cả đội có thể chăm sóc được hai cậu nhóc Hạ Kỳ Phong và Minh Tu. Mặc dù khả năng chiến đấu của Hạ Kỳ Phong và Minh Tu rất tốt, thế nhưng trong tâm trí mọi người thì trẻ con vẫn cứ là trẻ con. Không một ai có thể an tâm để thả rông hai đứa tự thân chiến đấu mà không chú ý được. Đặc biệt là vừa rồi còn trải qua một màn nguy hiểm như vậy, mấy vị anh chị đã trưởng thành càng thêm cố gắng bảo vệ bao bọc hai cậu nhóc này hơn.
Chia nhau ở lối rẽ, đội hình của nhóm Cố Diệp Ninh vẫn giữ nguyên như cũ. Mục Hoằng to cáo lực lưỡng hăng hái đi đầu, Hạ Kỳ Phong đã mất đi sợ hãi ban nãy mang theo tràn ngập kích động chạy sát phía sau, cuối cùng là cô đi cuối đề phòng nếu có đánh lén bất ngờ.
Đường đi tới kho đông lạnh cũng chẳng khác gì ở đại sảnh kho hàng, cũng chỉ có ánh sáng xanh mờ mờ ảo ảo, vẫn phải dựa vào chiếc đèn pin chuyên dụng quân đội trên tay Mục Hoằng mới có thể nhìn rõ được phía trước. Ba người cố gắng khống chế mức thanh âm của tiếng bước chân, những cũng không giảm đi tốc độ vốn có, ánh mắt liên tục đảo quanh để, dây thần kinh luôn luôn ở trạng thái căng thẳng.
"Tiểu Ninh, trực giác của em quả nhiên là chuẩn. Thành phố Y này đúng là có nguy hiểm." Mục Hoằng nhớ tới trước khi vào thành phố Y, Cố Diệp Ninh có cảnh báo bọn họ là cô có cảm giác không tốt. Quả nhiên... trực giác không hề sai một chút.
"Tuy rằng con tang thi vừa rồi chỉ mới đột phá cấp 1 không bao lâu, thế nhưng cũng không thể phủ nhận sự thực là tang thi cấp 1 đã bắt đầu xuất hiện. Tang thi cấp 1 tương đương với tang thi có dị năng, điều này sẽ càng khiến cho loài người càng thêm khổ sở." Hạ Kỳ Phong mặt mày có chút u ám.
Dị năng có thể nói là hi vọng của loài người, vậy mà giờ tang thi cũng có dị năng. Quả nhiên là ông trời đang giáng thiên tai xuống trừng phạt con người sao?
"Không cần suy nghĩ nhiều, em nên nghĩ tới hướng tích cực hơn." Xoa xoa đầu cậu, Cố Diệp Ninh nhàn nhạt an ủi.
Tới khoảng năm thứ ba sau mạt thế thì loài người đã bắt đầu thích nghi với thế giới chết chóc kinh hoàng này rồi. Khi ấy, xã hội con người sẽ lại một lần nữa tìm ra bước đi phát triển cho phù hợp. Cho nên, tuyệt đối không thể để bản thân nảy sinh ra tuyệt vọng vào tương lai, bởi vì người như vậy sẽ rất nhanh chết đi.
Con người... nói là yếu đuối nhưng đôi lúc lại cực kỳ mạnh mẽ, sức sống bền bỉ, khả năng thích ứng không phải loài nào cũng có thể sánh được! Bằng không làm sao có thể trở thành bá chủ của trái đất này suốt bao nhiêu năm như vậy.
"..." Hạ Kỳ Phong nhìn vẻ mặt lạnh nhạt bình thản của Cố Diệp Ninh, trong lòng vốn có chút bất an cũng không biết vì sao trở nên an tĩnh hơn.
Thực ra thì không phải cậu không biết, kỳ thật con tang thi cấp 1 ban nãy không hề dễ dàng tiêu diệt như vậy. Chẳng qua cậu may mắn đột ngột kích phát nhảy vọt trở thành dị năng giả cấp 1 sơ cấp cho nên dị năng của cậu mới có tác dụng với con tang thi kia. Nhưng cho dù tiếp sau đó một mình cậu quần đấu với nó thì cũng không dễ dàng thắng được. Bởi vì cậu và con tang thi kia là đồng cấp, cùng là ở cấp 1 sơ giai.
Cho nên trong lòng nãy giờ vẫn có chút hoảng sợ. Tang thi cấp 1 đã như vậy, vậy những tang thi cấp cao hơn thì sao? Dị năng giả và tang thi đồng cấp chiến đấu, bao giờ dị năng giả cũng gặp khó khăn hơn. Chưa nói tới cậu khi ấy còn chưa biết sử dụng dị năng thế nào.
Để giết được con tang thi kia, mấu chốt là nhờ có Cố Diệp Ninh ra tay. Bởi vì hiện tại cô đã sắp tiến tới dị năng giả cấp 1 cao giai, năng lực hơn hẳn con tang thi cấp 1 kia, cho nên chỉ cần dùng chiêu Băng chùy đơn giản nhất của dị năng hệ băng thì cũng có thể đâm con tang thi kia thành cái sàng nát. Chung quy thì... cấp bậc dị năng vẫn là quan trọng nhất trong chiến đấu!
Hạ Kỳ Phong mím chặt môi, tay xiết lại, từ tổng kết của bản thân mà hạ quyết tâm thêm một lần nữa. Hiện giờ là dị năng giả, đương nhiên mục tiêu cố gắng cũng cần phải thay đổi, phải tăng thêm kiên trì và nỗ lực. Khởi điểm của cậu được ông trời thiên vị hơn người khác rồi, phải chăm chỉ tu luyện để tăng cấp dị năng mới được!!! Vẻ mặt kinh hoàng của mọi người hôm nay, cậu không muốn thấy lần nữa, cũng không muốn cảm thấy áy náy vì bản thân quá yếu thêm một lần nữa.
"Đợi một chút, Mục Hoằng, anh có cảm thấy có chút kì lạ không?" Cố Diệp Ninh không biết gì về quyết tâm âm thầm của Hạ Kỳ Phong, lúc này cô đang bận để ý tới việc khác. Hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, trong mắt bạc lộ ra sự sắc bén đề phòng/
"A... em cũng cảm nhận được hả?" Sắc mặt của Mục Hoằng bây giờ cũng không tốt, tay đang cầm đèn pin cũng càng thêm nắm chặt lại.
"Có chuyện gì vậy, anh chị?" Hạ Kỳ Phong còn chưa nhận ra gì, hoang mang hỏi.
"Chúng ta từ nãy tới giờ đã đi vòng vèo rồi trở lại chỗ cũ." Cảm giác phương hướng của hắn rất tốt, như thế nào lại có thể đi nhầm hướng được chứ. Hơn nữa ban nãy nhìn bản đồ, đường đi tới khu đông lạnh chỉ có một, sao có thể bị lạc được?!
"Sao lại như vậy?" Há hốc mồm, Hạ Kỳ Phong đảo mắt nhìn xung quanh, thế nhưng bốn phía mờ mịt ánh đèn xanh làm cho cậu không cách nào xác minh được gì. Cậu chưa từng như Mục Hoằng và Cố Diệp Ninh đã từng trải qua trường kỳ chiến đấu, cũng không thể nào dễ dàng phát hiện được bất thường trong phương hướng.
"Có dị tượng." Là có kẻ giở trò quỷ, bằng không tuyệt đối họ không thể đi lạc. Cố Diệp Ninh có chút nhức đầu phỏng đoán, lần này đối phương lại là tang thi cấp 1 sao?
Còn chưa kịp để cô nghĩ tiếp, đột nhiên xung quanh không biết từ đâu xông ra rất nhiều làn khói trắng. Khói trắng dùng tốc độ cực nhanh bao phủ con đường nhỏ âm u mờ mịt che đi mọi vật xung quanh. Cố Diệp Ninh theo bản năng muốn lao tới túm lấy tay của Hạ Kỳ Phong và Mục Hoằng. Cô đã từng có kinh nghiệm ở kiếp trước, cô biết ở trong tình cảnh tầm nhìn không rõ như thế này tuyệt đối không được lạc mất đồng đội.
Nhưng nào có ngờ, cô chưa kịp nắm lấy tay của Hạ Kỳ Phong cùng Mục Hoằng thì khói trắng đã bao phủ toàn bộ, hai người động đội kia của cô cũng biến mất không tung tích.
Cố Diệp Ninh có chút rét run đứng giữa một con đường mờ mịt khói trắng xung quanh. Hai người đồng đội của cô đâu mất rồi? Trong lòng nảy lên một kinh hoàng cùng cảnh báo nguy hiểm. Càng thêm rõ rệt, càng thêm đáng sợ hơn đối mặt với con tang thi cấp 1 song hệ hệ kim và hệ tốc độ khi nãy nhiều. Ngay khi cô còn đang cố gắng nghĩ xem phải làm cách nào giải quyết chuyện này để tìm được Hạ Kỳ Phong và Mục Hoằng thì đột nhiên có một bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện ở phía đối diện.
"AI???" Cố Diệp Ninh đặt tay ở trên chuôi kiếm bên thân, ánh mắt lạnh lẽo toát ra sát khí. Địch trong tối, mình ngoài sáng, cô không thể không cẩn thận. Mà cô cảm thấy mọi chuyện vô cùng khó hiểu và đáng ngờ, chỉ là Cố Diệp Ninh suy xét còn chưa kịp đã bị một thanh âm làm cho tinh thần chấn động.
"Ninh nhi... Ninh nhi của anh..." Bóng dáng đối diện hiện ra trong tầm mắt, một cách rõ ràng...
"Phi Phi!!!" Giật mình hét lên một tiếng, người kia... không phải là anh ba của cô, Cố Diệp Phi hay sao chứ?
"Đúng rồi ha, tiểu Phong ban nãy rõ ràng là kích phát dị năng." Mục Hoằng hoàn hồn, là người đầu tiên vui vẻ bật cười nhìn sang Hạ Kỳ Phong "Tốt quá rồi, đúng không tiểu Phong?" Nói rồi vỗ vỗ vai cậu vài cái.
Ai trong đội ngũ cũng đều rõ Hạ Kỳ Phong luôn luôn có chút buồn bã vì mình không phải dị năng giả, chẳng qua mọi người đều ăn ý không nhắc gì tới tránh để cậu suy nghĩ nhiều mà thôi. Mà hiện tại nếu đã kích phát dị năng, như vậy thì mong ước của cậu đã đạt được rồi, không thể không vui mừng. Hơn nữa, trở thành dị năng giả tức là Hạ Kỳ Phong có thể trở nên mạnh mẽ hơn, tăng cao hơn khả năng sống sót trong mạt thế và khi chiến đấu với tang thi. Hệ miễn dịch cùng sức lực của dị năng giả nói sao thì nói vẫn mạnh hơn so với người bình thường nhiều.
"Vâng..." Kinh hoàng trong đáy mắt của cậu cũng tán đi không ít, thay vào đó là mừng rỡ khó tả. Không ngờ, cậu có thể trở thành dị năng giả. Điều này... thật tốt!!!
"Dị năng giả chia làm hai loại, một là tự kích phát, hai là gặp nguy hiểm tới tính mạng sẽ bị bắt buộc kích phát." Nam Cung Lãnh Dạ nhớ tới những gì Cố Diệp Ninh từng phân tích và nói qua, nhắc lại một lần nữa cho mọi người.
Rõ ràng, toàn đội ngũ của bọn họ là loại một, chỉ có Hạ Kỳ Phong là thuộc về loại thứ hai. Bởi vì trong tình trạng mạt thế đâu đâu cũng có thể gặp nguy hiểm như thế này nên loại dị năng giả loại hai nhiều hơn dị năng giả loại một. Thực ra loại một và loại hai cũng chẳng khác biệt gì nhau, chẳng qua là vì kích phát của loại một sớm hơn nên thường có nhiều thời gian để nâng cao năng lực cấp độ dị năng cao hơn mà thôi. Về lâu về dài sau này cũng không thể dựa vào cách phân chia như vậy. Đây chỉ là phân chia ở đầu thời kỳ mạt thế mà thôi. Bởi vì nói thế nào, cấp độ tinh thần lực mới là yếu tố quyết định xem ngươi có khả năng để trở thành cường giả hay không.
"Nhưng mà, dị năng của tiểu Phong là gì?" Mặc Sở Minh vẫn luôn là người tinh ý nhất, y luôn hỏi những điểm trọng điểm chứ rất ít khi hỏi miên man.
"Ban nãy... em thấy từ cơ thể của tiểu Phong có hai luồng khí. Một luồng màu đen còn một luồng màu chàm." Minh Tu đứng cạnh Hạ Kỳ Phong gần nhất cho nên cũng quan sát được rõ dị trạng. Nó hướng về phía Cố Diệp Ninh, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn báo cáo. Dù sao cô mới là người hiểu rõ ràng nhất về dị năng, nó tin cô biết được dị năng của Hạ Kỳ Phong là gì.
"Màu đen và màu chàm?" Cố Diệp Ninh cau mày nhìn về xác con tang thi thối rữa mới nãy bị mình giết chết, quan sát những vết thương loang lổ trên móng vuốt của nó.
"Diệp tỷ tỷ?" Hạ Kỳ Phong nghiêng đầu chớp mắt nhìn cô.
"Màu chàm sao...?" Hẳn là độc hệ. Cho nên mới có khả năng ăn mòn cả móng vuốt của tang thi "Tiểu Phong, ban nãy có phải tang thi trước khi đâm móng vuốt vào đầu em, đã ngưng lại vài giây phải không?" Vì con tang thi bị cái gì đó tác động nên ngưng lại vài giây cho nên dị năng hệ độc của Hạ Kỳ Phong mới có thể nhân dịp mà tấn công con tang thi.
Con tang thi này là tang thi vừa mới đột phá cấp 1. Cho dù là mới đột phá đi chăng nữa nhưng cũng không phải loại tang thi mà dễ dàng mà có thể làm hại hay tổn thương tới nó. Đừng nói tới, nếu cô đoán không lầm thì con tang thi này ngoài sở hữu dị năng hệ kim ra thì còn sở hữu cả dị năng tốc độ. Bằng không sao tốc độ lại nhanh tới mức ngay cả cô và Nam Cung Lãnh Dạ cũng không thể cũng phản ứng không kịp.
Haiz ~ tang thi lên tới cấp 1 đã có thể sử dụng dị năng, đây chính là điều phiền phức và đáng chán ghét nhất mà Cố Diệp Ninh lo ngại. Mà bọn họ đúng là 'tốt số', gặp tang thi cấp 1 lần đầu tiên đã phải đương đầu với một con tang thi sở hữu song hệ dị năng. May mà dị năng của Hạ Kỳ Phong kích phát kịp thời, cũng may đội ngũ bọn họ khá mạnh, bằng không phải đội ngũ khác có khi đã diệt toàn đoàn mất rồi.
"A... phải..." Đúng là động tác của con thi có khựng lại vài giây. Hạ Kỳ Phong thấy Cố Diệp Ninh hỏi, không biết chuyện này có gì quan trọng nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Như thế, nếu tôi đoán không lầm thì tiểu Phong là song hệ dị năng ám độc. Dị năng hệ ám có màu đặc trưng là màu đen, thuộc dị năng tự nhiên, có thể che giấu khí tức của dị năng giả trong một khoảng thời gian nhất định. Vì thế, ban nãy con tang thi bị dị năng của tiểu Phong tác động làm cho mất phương hướng mới khựng lại vài giây."
Cô quay lại đối với mọi người trong đội ngũ, mỉm cười mà nói: "Còn dị năng hệ độc là dị năng đặc biệt. Dị năng này cực kỳ hiếm thấy, là một trong số ít những dị năng có khả năng tấn công rất mạnh trong nhóm dị năng đặc biệt."
Dị năng đặc biệt không giống như hai loại dị năng thể chất và dị năng tự nhiên. Dị năng tự nhiên nghiêng về tấn công phòng thủ, dị năng thể chất thì có thể dò sát do thám hoặc đôi khi cũng rất công dụng nếu chiến đấu tập thể. Nhưng dị năng đặc biệt không có định dạng tiêu chuẩn xác định. Dị năng nào mạnh thì vô cùng mạnh, dị năng nào có công dụng thì cực kỳ có công dụng, dị năng nào yếu thì rất yếu, mà dị năng nào vô dụng thì quả thật không biết có còn được coi là dị năng không.
Nổi trội nhất trong nhóm dị năng đặc biệt là hai loại dị năng tinh thần và dị năng không gian dự trữ. Dị năng tinh thần nghe qua thì tưởng là yếu nhưng kì thực nó là một trong bốn dị năng mạnh nhất được con người thừa nhận, nhiều khi dị năng này còn lợi hại hơn cả dị năng hệ băng, hệ lôi hay hệ hỏa biến dị. Dị năng dự trữ là dị năng có công dụng nhất, bởi vì chỉ cần là người có không gian dự trữ, tích trữ được đồ vật, như vậy thì không bao giờ sợ chết đói chết khát hay chết nóng chết lạnh trong thời mạt thế nguy hiểm này.
Hệ độc của Hạ Kỳ Phong cũng là một hệ nổi tiếng ở trong nhóm dị năng đặc biệt, chẳng qua là số lượng người có được quá quá mức ít ỏi nên rất khó mà gặp được. Sử dụng độc tố trực tiếp ăn mòn đối thủ; thậm chí biến độc từ chất lỏng thành khí, để độc thẩm thấu vào cơ thể đối thủ;... có rất nhiều cách để dùng dị năng này. Hơn nữa độc của dị năng giả hệ độc cực kỳ bá đạo, tang thi hay người hay thực vật rồi động vật gì cũng không thể không tránh được bị trúng độc. Thuốc giải duy nhất đó là phải lấy được máu của dị năng giả hệ độc sở hữu uống vào, bằng không thì không ai hay không một phương pháp nào có thể cứu được.
"Tiểu Phong của chúng ta tóm lại chính là một dị năng giả vừa có thể ẩn thân bảo vệ bản thân, vừa có thể dùng độc chiến đấu. Tổng hợp lại mà nói thì độ hoàn mỹ tương đương với dị năng hệ băng của tôi." Phải nói là Hạ Kỳ Phong có được dị năng hệ độc này, Cố Diệp Ninh vô cùng hài lòng và vui vẻ. Ai bảo dị năng này rất lợi hại cơ chứ!
"Tinh thần lực của em ấy thế nào?" Nam Cung Lãnh Dạ là người bình tĩnh nhất sau khi nghe cô kết luận, còn những người khác thì đã há hốc hết cả mồm ra rồi.
"Ừm, giống Mục Hoằng và Mặc Sở Minh, tinh thần lực ở khoảng giữa mạnh và đỉnh." Vươn tay nắm lấy tay của Hạ Kỳ Phong, Cố Diệp Ninh làm chút kiểm tra xem xem tinh thần lực của cậu ra sao. Dù sao tinh thần lực của dị năng giả bị kích phát do rơi vào tình huống nguy hiểm thường không được ổn định bằng tinh thần lực của dị năng tự kích phát.
Chẳng qua là... kiểm tra xong bản thân cô cũng vã mồ hôi.
Tinh thần lực ở cấp độ giữa mạnh và đỉnh cùng cấp độ sát đỉnh chỉ đạt tỉ lệ gần 1% trong toàn thể tổng số dị năng giả trên toàn thế giới. Tỉ lệ này không phải là rất nhỏ sao?! Vì cái gì ở đội ngũ của bọn họ có tới 4 thành viên rơi vào trong tỉ lệ gần 1% này rồi?
Mà... hình như hai người còn lại trong đội ngũ là cô và Nam Cung Lãnh Dạ, tinh thần lực cấp đỉnh còn nằm trong nhóm tỉ lệ chỉ có 0,1% thôi thì phải?!
"... hình như đội ngũ của chúng ta... không được bình thường thì phải...?" Mục Hoằng lau mồ hôi, khóe miệng gượng gạo nhìn mọi người xung quanh, hỏi ra suy nghĩ của mình.
"Ừm..." Hạ Kỳ Phong và Minh Tu mặt cúi gằm, điên cuồng gật đầu tán thành.
"Không phải là không bình thường đâu..." Mặc Sở Minh một tay chống eo, một tay vô cùng cao ngạo đưa lên đẩy đẩy mắt kính, nhợt nhạt cười hai tiếng tràn ngập bất đắc dĩ cùng khó tin "Phải nói là, đội ngũ của chúng ta quá mức trâu bò thì đúng hơn!"
"Đúng rồi, vì kích phát đột ngột cho nên hiện tại tiểu Phong không cần phải tu luyện từ đầu như chúng ta. Em ấy trực tiếp là dị năng giả cấp 1 sơ cấp giống Tu rồi." Giống như cảm thấy toàn đội bị kích thích chưa đủ, Cố Diệp Ninh quăng thêm một quả bom nữa vào giữa mặt hồ vốn vẫn còn đang gợn sóng nước "Tôi vừa thử kiểm tra tinh thần lực của em ấy xong."
Nam Cung Lãnh Dạ: ... ( ̄_ ̄)
Mặc Sở Minh: ... tôi còn chưa đột phá được để lên cấp 1... ( ̄o ̄)
Mục Hoằng: ... tôi cũng thế... ( ̄▿ ̄)
Thậm chí là cả chính chủ Hạ Kỳ Phong cũng câm nín không nói nên lời: ... (@)
Cho nên mới bảo là... có khi kích phát dị năng sau cũng chưa hẳn là chưa tốt đâu. Nhìn đi, hiện tại không phải bất cứ ai trong đội đều ghen tị với Hạ Kỳ Phong muốn chết hay sao?!
Chỉ duy nhất có Minh Tu là bị tin tức này là làm cho ấm ức phát điên không ngừng kêu la gào thét:"Gì chứ? Không công bằng!!! Em khổ sở tu luyện bao lâu mới đột phá được cấp 1 mà. Sao tên ngốc này lại trực tiếp thăng cấp luôn chứ!!! Không phục!!!" (╯‵ 皿 ′)╯︵┴─┴
Nhưng mà không phục thì cũng đâu thể thay đổi được gì đâu. Thôi thì, chấp nhận hiện thực không may mắn bằng người ta đi, tiểu Minh Tu! ╮(╯_╰)╭
.
.
.
Sau khi cả đội ngũ xúm lại dỗ dành Minh Tu một chút, cuối cùng mọi việc cũng êm đẹp trở lại. Minh Tu nhìn thì tưởng là tính cách già dặn trưởng thành vậy thôi nhưng kỳ thật tiếp xúc lâu một chút sẽ phát hiện nó đôi lúc vẫn trẻ con thích chọc ghẹo lại thích giận lẫy. Mọi người cũng quen tính cách này rồi, không hề thấy phiền, ngược lại thấy nhóc con này thực đáng yêu. Vì ai cũng coi nó như em trai để chiếu cố, cho nên mặc dù Hạ Kỳ Phong lần này chả sai gì cả cũng đành phải xuống nước hạ giọng dụ dỗ mãi thì nó mới hết hậm hực.
"Đợi một chút."
Lúc tất cả đang định rời đi, Cố Diệp Ninh phất tay nói. Cô quỳ một gối xuống nền nhà, không ngại mùi hôi thối kinh tởm từ xác con tang thi cấp 1 kia. Rút ở dưới giày ra một con dao găm, cô vung lên đâm mạnh vào đầu tang thi kia. Từ đầu tới cuối không hề sợ hãi chớp mắt tới một cái, Cố Diệp Ninh dùng dao đào bới từ trong não của con tang thi, đào ra một viên tinh hạch. Viên tinh hạch có màu đỏ nhàn nhạt chỉ lớn cỡ hạt đậu, nhìn rất giống pha lê, nhưng bên trong khá đục không được trong suốt.
"Khụ... tiểu Ninh, đây là..." Mặc Sở Minh nhìn cô gái xinh đẹp duy nhất trong đội ngũ làm ra hành động... đào não tang thi, máu me be bét cùng dịch não văng ra sàn đất tứ tung, không khỏi ho khan một tiếng, cố gượng cười thắc mắc.
Thực ra thì Mặc Sở Minh rất muốn nói với cô là... đây là hành động mà một tiểu thư danh giá nên có sao? Tới y là con trai còn không dám chắc mình có thể hay không thản nhiên mặt không đổi sắc dùng dao đào não tang thi như cô. Nhà họ Cố rốt cuộc thả nuôi vị Cố tiểu thư này thế nào mà sao có thể phát triển thành dạng tính cách kinh dị như hiện tại vậy? Mặc Sở Minh vô cùng vô cùng thắc mắc, thật muốn thỉnh giáo người anh cả Cố Liệt Hạo của cô một phen.
"Tinh hạch. Tang thi từ cấp 1 sẽ có tinh hạch." Cô lấy từ trong balo ra một cái kẹp nhíp, gắp viên tinh hạch lên sau đó dùng nước khoáng rửa sạch mời đặt lên tay, đưa ra trước mặt mọi người "Hấp thụ viên tinh hạch trong đầu tang thi cũng có thể thăng cấp dị năng, có nhớ tôi đã nói như vậy không?"
"À... là tinh hạch đây sao?" Y thích thú cầm tinh hạch từ tay cô lên, ngắm nghía một hồi "Nhìn giống như mấy viên pha lê giả làm bằng nhựa đính trên áo của phụ nữ nhỉ."
"Đưa tôi xem một chút đi, Minh." Mục Hoằng đứng bên cạnh chọc chọc vai y.
"Em cũng muốn coi." Hạ Kỳ Phong không giấu nổi tò mò.
"Em nữa." Ngay cả Minh Tu cũng không ngần ngại tham gia.
"Tiểu Ninh, cô tính xử lý viên tinh hạch này thế nào?" Nam Cung Lãnh Dạ đối với tinh hạch không quan tâm lắm, trái ngược lại quay qua nhìn cô.
"A..." Cố Diệp Ninh bị ánh mắt của anh nhìn làm cho có chút ngây ngẩn nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần "Để cho Mặc Sở Minh hoặc Mục Hoằng sử dụng đi."
Chuyện phân chia tinh hạch này là chuyện gây ra rất rất nhiều mâu thuẫn trong các đội ngũ ở mạt thế. Nhìn chung thì đều là do bất mãn hoặc là do phân chia không công bằng gây nên. Hầu hết mọi người ai cũng muốn mình mạnh hơn mà. Cho dù là những tinh hạch ở cấp thấp đã không còn bao nhiêu tác dụng đối với mình thì những dị năng giả cấp cao vẫn muốn hấp thụ, bởi vì trong tư tưởng của đa số các dị năng giả đều là 'tích tiểu thành đại'.
Nhưng đối với đội ngũ của mình, Cố Diệp Ninh không cho rằng việc mâu thuẫn vì tinh hạch sẽ phát sinh. Thứ nhất là vì cô tin tưởng nhân cách làm người của ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng. Họ sẽ không bởi vì tinh hạch mà đi gây khó dễ cho cô và hai đứa nhóc như Minh Tu và Hạ Kỳ Phong. Nhìn hiện tại Nam Cung Lãnh Dạ hỏi thử ý kiến của mình, cô liền biêt quả nhiên tin tưởng không có sai. Thứ hai là vì thực ra chuyện tinh hạch này chỉ cần giải quyết và có phương án phân chia ổn thỏa ngay từ đầu thì sau đó sẽ không có mâu thuẫn gì hết. Cô cũng đã có sẵn kế hoạch trong đầu rồi.
"Vậy có được không?" Nam Cung Lãnh Dạ hơi nhíu mày,.
"Hay là tinh hạch này em cứ dùng đi, dù sao em cũng là người giết con tang thi." Mục Hoằng cũng nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của hai người, thấy cô nói vậy lại cảm thấy ái ngại. Hắn và Mặc Sở Minh chả ra tay được gì, đều là cô xuất lực, nay sao có thể mặt dày đi lấy tinh hạch của cô được kia chứ.
"Cùng là thành viên đội ngũ, không cần phải tính toán chi li tới thế đâu. Tăng mạnh lực lượng toàn đội càng quan trọng hơn là cá nhân." Cô không để ý lắm với những việc này, đơn giản giải thích "Tinh hạch này là tinh hạch cấp 1 sơ cấp, đối với tôi, Nam Cung Lãnh Dạ cùng Hạ Kỳ Phong và Minh Tu cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nếu để anh hoặc là Mặc Sở Minh hấp thụ thì một trong hai người có thể tiến cấp 1."
"Vậy để Hoằng hấp thụ đi. Dị năng của anh ấy chiến đấu tốt hơn tôi." Mặc Sở Minh cũng không nghĩ nhiều như hắn, lập tức đồng ý. Y cũng giống cô, cho rằng đã là thành viên đội ngũ thì luôn phải suy xét điều tốt cho toàn đội. Hành động lần này của Cố Diệp Ninh rất được y tán thưởng.
"Ừ, thế thì anh cầm lấy tinh hạch đi. Khi hấp thụ tinh hạch cần nhất là an toàn và tập trung, cho nên sau khi rời khỏi thành phố Y rồi anh hãng sử dụng."
Cố Diệp Ninh không chút tiếc nuối hay chần chừ đem tinh hạch ấn vào tay của Mục Hoằng, sau đó dặn dò một chút đối với việc hấp thụ. Thấy hắn vẫn còn chần chừ, cô hơi nhíu mày: "Làm đàn ông lại là lính quân đội, anh đừng nên dùng dằng mãi mấy chuyện không quan trọng này. Tôi bảo nhận thì cứ nhận đi, sao lại không quyết đoán thế hả?"
"A..." Mục Hoằng, 28 tuổi, cứ như vậy trợn to mắt cứng ngắc bị một cô bé nhỏ hơn mình 9 tuổi thuyết giáo cho một trận mà cãi không nổi lại được một câu.
"Nam Cung Lãnh Dạ, sau này cứ quyết như vậy đi, có lợi cho việc tăng cấp của ai thì giao tinh hạch cho người đó. Không cần vì tinh hạch mà tranh chấp. Cũng chỉ là tinh hạch mà thôi, không quan trọng bằng đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu. Không cần vì nó mà làm căng thẳng mọi chuyện. Anh thấy vậy có được không?" Cô quay qua anh, hỏi.
Dù sao Nam Cung Lãnh Dạ cũng là thủ lĩnh trong lòng Mặc Sở Minh và Mục Hoằng, là nửa đội trưởng của cái đội ngũ này, dù thể nào cô cũng phải đề xuất một chút cách phân chia tinh hạch với anh. Như vậy thì sau này đồng hành mới có thể thoải mái không nghi kị, không ghen tị, làm việc cũng rành mạch rõ ràng. Cô chán ghét nhất chính là mấy kẻ vì lòng tham mà tranh đi tranh lại. Tính cách cô không thích phiền phức, cũng không muốn dính vào mấy việc vớ vẩn như tranh đoạt tinh hạch.
"Tốt, ý tôi cũng giống cô." Anh mỉm cười, gật đầu với cô. Nam Cung Lãnh Dạ cũng như cô, không thích những chuyện dùng dằng tranh chấp, đương nhiên sao rất thích cách phân chia giải quyết của cô. Ánh mắt của anh nhìn cô càng thêm thích thú, vui vẻ "Có ai có ý kiến gì không?" Quay sang nhìn Mặc Sở Minh, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong.
"Bọn em cũng không có ý kiến." Minh Tu và Hạ Kỳ Phong chính là... ý của Cố Diệp Ninh là ý của hai nhóc, đương nhiên sao có thể phản đối.
"Không có, tôi tán thành." Mặc Sở Minh cười cười, lắc đầu.
"Aiz ~ Nam Cung đại thiếu..." Mục Hoằng thấy mọi người đều một vẻ đồng ý, hắn mặt mày nhăn nhó, khổ sở nhìn anh, vẫn cảm thấy tinh hạch trên tay chả khác nào củ khoai lang cực nóng cực bỏng.
"Cô ấy đã nói như vậy rồi, mọi người đã đồng ý không ai phản đổi rồi mà anh vẫn còn dùng dằng không phải là mất mặt quân nhân quá sao. Nhận đi, tiểu Ninh không để bụng đâu, tính cách cô ấy anh đâu phải không biết." Hiếm hoi mở miệng khuyên nhủ người khác như vậy, Nam Cung Lãnh Dạ vỗ nhẹ vào bả vai của hắn.
"Vậy... cảm ơn tiểu Ninh, cảm ơn mọi người." Thấy những người khác trong đội ngũ không có ý kiến gì, Mục Hoằng cũng cảm thấy ấm lòng, mừng rỡ đối với mọi người nói lời cảm ơn.
"Như thế thì, các anh chị, chúng ta lại bắt đầu đi tiếp được rồi chứ?" Minh Tu thấy việc phân chia tinh hạch đã được quyết xong, vì vậy chỉ về hướng bản đồ đang treo trên tường phía kia, mở miệng hỏi mọi người.
"Ừ, cũng phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi." Mặc Sở Minh nhớ ra nhiệm vụ chính cũng thúc giục mọi người mau đi tới bên bản đồ để coi qua cầu trúc kho hàng một chút.
Mặc Sở Minh là người có trí nhớ rất tốt, xem qua một chút liền nhớ được hết bản đồ khu vực của kho hàng. Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ cũng không hề thua kém, chỉ lướt qua một lần liền ghi nhớ kĩ toàn bộ chi tiết từng bộ phận trên bản đồ. Mục Hoằng thì có kinh nghiệm chiến đấu trong rừng, phương hướng xác định rất tốt, không cần lo lắng sẽ đi nhầm đường. Vì thế, để cho công việc được tiến hành nhanh, bọn họ quyết định chia làm hai nhóm. Một nhóm sẽ tìm tới khu nhân viên để tìm thêm công cụ sửa chữa, xăng dầu,... Còn một nhóm thì sẽ đi tới khu đông lạnh để thực phẩm.
Vì nhóm đầu tiên đi tới khu nhân viên, rất dễ gặp tang thi, mức độ hành động khá nguy hiểm cho nên giao cho Mặc Sở Minh, Minh Tu và Nam Cung Lãnh Dạ. Nhóm tới khu đông lạnh đặt thực phẩm thì gồm có Cố Diệp Ninh, Mục Hoằng và Hạ Kỳ Phong.
Nói thật, nếu so sánh về năng lực thì đáng nhẽ phải để Cố Diệp Ninh đi với nhóm đầu tiên. Nhưng nghĩ tới hai vị có dị năng mạnh nhất đội ngũ mà đi chung một nhóm, nhóm còn lại không phải quá thiệt rồi sao? Hơn nữa, cũng cần phải phân chia làm sao để cả đội có thể chăm sóc được hai cậu nhóc Hạ Kỳ Phong và Minh Tu. Mặc dù khả năng chiến đấu của Hạ Kỳ Phong và Minh Tu rất tốt, thế nhưng trong tâm trí mọi người thì trẻ con vẫn cứ là trẻ con. Không một ai có thể an tâm để thả rông hai đứa tự thân chiến đấu mà không chú ý được. Đặc biệt là vừa rồi còn trải qua một màn nguy hiểm như vậy, mấy vị anh chị đã trưởng thành càng thêm cố gắng bảo vệ bao bọc hai cậu nhóc này hơn.
Chia nhau ở lối rẽ, đội hình của nhóm Cố Diệp Ninh vẫn giữ nguyên như cũ. Mục Hoằng to cáo lực lưỡng hăng hái đi đầu, Hạ Kỳ Phong đã mất đi sợ hãi ban nãy mang theo tràn ngập kích động chạy sát phía sau, cuối cùng là cô đi cuối đề phòng nếu có đánh lén bất ngờ.
Đường đi tới kho đông lạnh cũng chẳng khác gì ở đại sảnh kho hàng, cũng chỉ có ánh sáng xanh mờ mờ ảo ảo, vẫn phải dựa vào chiếc đèn pin chuyên dụng quân đội trên tay Mục Hoằng mới có thể nhìn rõ được phía trước. Ba người cố gắng khống chế mức thanh âm của tiếng bước chân, những cũng không giảm đi tốc độ vốn có, ánh mắt liên tục đảo quanh để, dây thần kinh luôn luôn ở trạng thái căng thẳng.
"Tiểu Ninh, trực giác của em quả nhiên là chuẩn. Thành phố Y này đúng là có nguy hiểm." Mục Hoằng nhớ tới trước khi vào thành phố Y, Cố Diệp Ninh có cảnh báo bọn họ là cô có cảm giác không tốt. Quả nhiên... trực giác không hề sai một chút.
"Tuy rằng con tang thi vừa rồi chỉ mới đột phá cấp 1 không bao lâu, thế nhưng cũng không thể phủ nhận sự thực là tang thi cấp 1 đã bắt đầu xuất hiện. Tang thi cấp 1 tương đương với tang thi có dị năng, điều này sẽ càng khiến cho loài người càng thêm khổ sở." Hạ Kỳ Phong mặt mày có chút u ám.
Dị năng có thể nói là hi vọng của loài người, vậy mà giờ tang thi cũng có dị năng. Quả nhiên là ông trời đang giáng thiên tai xuống trừng phạt con người sao?
"Không cần suy nghĩ nhiều, em nên nghĩ tới hướng tích cực hơn." Xoa xoa đầu cậu, Cố Diệp Ninh nhàn nhạt an ủi.
Tới khoảng năm thứ ba sau mạt thế thì loài người đã bắt đầu thích nghi với thế giới chết chóc kinh hoàng này rồi. Khi ấy, xã hội con người sẽ lại một lần nữa tìm ra bước đi phát triển cho phù hợp. Cho nên, tuyệt đối không thể để bản thân nảy sinh ra tuyệt vọng vào tương lai, bởi vì người như vậy sẽ rất nhanh chết đi.
Con người... nói là yếu đuối nhưng đôi lúc lại cực kỳ mạnh mẽ, sức sống bền bỉ, khả năng thích ứng không phải loài nào cũng có thể sánh được! Bằng không làm sao có thể trở thành bá chủ của trái đất này suốt bao nhiêu năm như vậy.
"..." Hạ Kỳ Phong nhìn vẻ mặt lạnh nhạt bình thản của Cố Diệp Ninh, trong lòng vốn có chút bất an cũng không biết vì sao trở nên an tĩnh hơn.
Thực ra thì không phải cậu không biết, kỳ thật con tang thi cấp 1 ban nãy không hề dễ dàng tiêu diệt như vậy. Chẳng qua cậu may mắn đột ngột kích phát nhảy vọt trở thành dị năng giả cấp 1 sơ cấp cho nên dị năng của cậu mới có tác dụng với con tang thi kia. Nhưng cho dù tiếp sau đó một mình cậu quần đấu với nó thì cũng không dễ dàng thắng được. Bởi vì cậu và con tang thi kia là đồng cấp, cùng là ở cấp 1 sơ giai.
Cho nên trong lòng nãy giờ vẫn có chút hoảng sợ. Tang thi cấp 1 đã như vậy, vậy những tang thi cấp cao hơn thì sao? Dị năng giả và tang thi đồng cấp chiến đấu, bao giờ dị năng giả cũng gặp khó khăn hơn. Chưa nói tới cậu khi ấy còn chưa biết sử dụng dị năng thế nào.
Để giết được con tang thi kia, mấu chốt là nhờ có Cố Diệp Ninh ra tay. Bởi vì hiện tại cô đã sắp tiến tới dị năng giả cấp 1 cao giai, năng lực hơn hẳn con tang thi cấp 1 kia, cho nên chỉ cần dùng chiêu Băng chùy đơn giản nhất của dị năng hệ băng thì cũng có thể đâm con tang thi kia thành cái sàng nát. Chung quy thì... cấp bậc dị năng vẫn là quan trọng nhất trong chiến đấu!
Hạ Kỳ Phong mím chặt môi, tay xiết lại, từ tổng kết của bản thân mà hạ quyết tâm thêm một lần nữa. Hiện giờ là dị năng giả, đương nhiên mục tiêu cố gắng cũng cần phải thay đổi, phải tăng thêm kiên trì và nỗ lực. Khởi điểm của cậu được ông trời thiên vị hơn người khác rồi, phải chăm chỉ tu luyện để tăng cấp dị năng mới được!!! Vẻ mặt kinh hoàng của mọi người hôm nay, cậu không muốn thấy lần nữa, cũng không muốn cảm thấy áy náy vì bản thân quá yếu thêm một lần nữa.
"Đợi một chút, Mục Hoằng, anh có cảm thấy có chút kì lạ không?" Cố Diệp Ninh không biết gì về quyết tâm âm thầm của Hạ Kỳ Phong, lúc này cô đang bận để ý tới việc khác. Hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, trong mắt bạc lộ ra sự sắc bén đề phòng/
"A... em cũng cảm nhận được hả?" Sắc mặt của Mục Hoằng bây giờ cũng không tốt, tay đang cầm đèn pin cũng càng thêm nắm chặt lại.
"Có chuyện gì vậy, anh chị?" Hạ Kỳ Phong còn chưa nhận ra gì, hoang mang hỏi.
"Chúng ta từ nãy tới giờ đã đi vòng vèo rồi trở lại chỗ cũ." Cảm giác phương hướng của hắn rất tốt, như thế nào lại có thể đi nhầm hướng được chứ. Hơn nữa ban nãy nhìn bản đồ, đường đi tới khu đông lạnh chỉ có một, sao có thể bị lạc được?!
"Sao lại như vậy?" Há hốc mồm, Hạ Kỳ Phong đảo mắt nhìn xung quanh, thế nhưng bốn phía mờ mịt ánh đèn xanh làm cho cậu không cách nào xác minh được gì. Cậu chưa từng như Mục Hoằng và Cố Diệp Ninh đã từng trải qua trường kỳ chiến đấu, cũng không thể nào dễ dàng phát hiện được bất thường trong phương hướng.
"Có dị tượng." Là có kẻ giở trò quỷ, bằng không tuyệt đối họ không thể đi lạc. Cố Diệp Ninh có chút nhức đầu phỏng đoán, lần này đối phương lại là tang thi cấp 1 sao?
Còn chưa kịp để cô nghĩ tiếp, đột nhiên xung quanh không biết từ đâu xông ra rất nhiều làn khói trắng. Khói trắng dùng tốc độ cực nhanh bao phủ con đường nhỏ âm u mờ mịt che đi mọi vật xung quanh. Cố Diệp Ninh theo bản năng muốn lao tới túm lấy tay của Hạ Kỳ Phong và Mục Hoằng. Cô đã từng có kinh nghiệm ở kiếp trước, cô biết ở trong tình cảnh tầm nhìn không rõ như thế này tuyệt đối không được lạc mất đồng đội.
Nhưng nào có ngờ, cô chưa kịp nắm lấy tay của Hạ Kỳ Phong cùng Mục Hoằng thì khói trắng đã bao phủ toàn bộ, hai người động đội kia của cô cũng biến mất không tung tích.
Cố Diệp Ninh có chút rét run đứng giữa một con đường mờ mịt khói trắng xung quanh. Hai người đồng đội của cô đâu mất rồi? Trong lòng nảy lên một kinh hoàng cùng cảnh báo nguy hiểm. Càng thêm rõ rệt, càng thêm đáng sợ hơn đối mặt với con tang thi cấp 1 song hệ hệ kim và hệ tốc độ khi nãy nhiều. Ngay khi cô còn đang cố gắng nghĩ xem phải làm cách nào giải quyết chuyện này để tìm được Hạ Kỳ Phong và Mục Hoằng thì đột nhiên có một bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện ở phía đối diện.
"AI???" Cố Diệp Ninh đặt tay ở trên chuôi kiếm bên thân, ánh mắt lạnh lẽo toát ra sát khí. Địch trong tối, mình ngoài sáng, cô không thể không cẩn thận. Mà cô cảm thấy mọi chuyện vô cùng khó hiểu và đáng ngờ, chỉ là Cố Diệp Ninh suy xét còn chưa kịp đã bị một thanh âm làm cho tinh thần chấn động.
"Ninh nhi... Ninh nhi của anh..." Bóng dáng đối diện hiện ra trong tầm mắt, một cách rõ ràng...
"Phi Phi!!!" Giật mình hét lên một tiếng, người kia... không phải là anh ba của cô, Cố Diệp Phi hay sao chứ?