Chương 8
Ta ngẩng đầu nhìn thái tử.
Sau khi trọng sinh, ta từng bước thay đổi vận mệnh của chính mình. Nhưng ta chỉ là một con kiến trong dòng chảy của lịch sử. Ta vốn cho rằng, có hay không có ta ở bên cạnh thì việc tứ điện hạ Lý Thiện lên ngôi là một điều không thể thay đổi.
Chẳng phải tự nhiên mà hắn nắm giữ đường dây ẩn trong Cơ mật viện, bởi vì đây là hoàng thượng đích thân nhượng lại cho hắn.
Những năm cuối đời, hoàng thượng bỗng nhiên si mê một vị tài nhân nhỏ bé, chính là mẹ ruột của tứ điện hạ. Việc này nằm ngoài phán đoán của mọi người. Vị tài nhân này trước đây vốn chỉ là cung nữ. Mọi người đều cho rằng nàng ta được phong chức tài nhân vì may mắn hoài thai long chủng. Không ai cho rằng nàng ta có thể tạo ra uy hiếp gì, càng không thể ngờ nàng ta có thể thổi gió bên tai khiến hoàng thượng nhiều lần muốn thay đổi chiếu chỉ tấn phong người kế vị.
May mà thái tử chưa từng phạm sai lầm, được quan viên hết lòng ủng hộ, còn có Liễu gia bên cạnh trợ giúp, cho nên vị trí thái tử vẫn mãi chưa lung lay. Trước mắt, tứ điện hạ không có căn cơ, một chút thiên vị từ hoàng thượng thôi thì chưa đủ để hắn chính diện đối kháng.
Tuy nhiên, với sự trợ giúp từ đường dây ẩn của Cơ mật viện, tứ điện hạ nắm trong tay gần như toàn bộ bí mật của các quan viên trong triều. Ai có thể mua chuộc, ai có thể uy hiếp, ai có thể lung lay, hắn rõ mười mươi. Hắn chỉ chờ một cơ hội, cơ hội thái tử phạm sai lầm, và rồi hắn sẽ lật chuyển thế cờ.
Ta không muốn tham gia vào bàn cờ chính trị của bọn hắn. Ta chỉ cố gắng đưa bản thân bình an thoát khỏi vòng xoáy quyền lực kia. Nhưng qua sự việc ngày hôm nay, ta nhận ra một điều. Người như tứ điện hạ, cho dù ta muốn yên phận thủ thường, chưa chắc hắn đã bỏ qua cho ta. Và hơn hết, nếu rơi vào tay hắn, chúng ta chỉ có con đường chết.
Cho nên, ta muốn thay đổi lịch sử, ta phải thay đổi lịch sử.
Ta không rõ người nam nhân trước mặt này có đủ sức mạnh nghịch thiên cải mệnh xoay chuyển lịch sử của cả một triều đại hay không. Nhưng ta biết thời gian này anh ta đang phạm một sai lầm trí mạng, đó là xem nhẹ sự tồn tại của tứ điện hạ.
"Thái tử điện hạ, ngày rằm, cung Tần, phía tây hoa viên, có thể phái thân tín bí mật rình xem, có lẽ thái tử sẽ biết được vài chuyện thú vị."
Thái tử thích thú đưa mắt quan sát ta.
"Vốn Cô cho rằng tứ đại mỹ nhân chỉ là danh xưng hão huyền, ngoài Liễu Hạ Chi có chút đầu óc ra thì những người khác đều cực kỳ nhàm chán. Nhưng hôm nay Bạch tiểu thư lại khiến Cô cảm thấy thực kinh ngạc. Nàng đã thành công thu hút sự chú ý của Cô rồi đó."
Thái tử nói xong liền lơ đãng vươn tay vuốt một lọn tóc của ta.
Ta sững người, ta đâu có ý định thu hút sự chú ý của người này. Thế là ta buột miệng nói:
"Thái tử điện hạ, thật có lỗi, kiếp này của thiếp chỉ dành riêng cho một người."
"Bạch tiểu thư, nàng thật thú vị, lại dùng từ kiếp này. Không lẽ nàng muốn hẹn Cô ở kiếp sau?"
Ta lóng ngóng. Thái tử nhìn vẻ mặt của ta, không biết nghĩ gì lại sảng khoái bật cười lớn.
"Không đùa nàng nữa. Bạch tiểu thư, mời."
Ta thở ra, vội vàng đứng lên hành lễ rồi bước xuống xe, đỡ lấy hài nhi từ trong tay vú nương. Thằng bé vẫn đang ngủ một cách an tường.
Ta quay đầu nhìn theo chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh rời đi.
Ta biết được bí mật động trời có thể dồn thái tử vào đường chết, nhưng anh ta lại không xuống tay với ta. Một lần đánh trận giả đã cho ta thấy, thái tử không phải là người đuổi cùng giết tuyệt, hành xử quyết đoán, tính toán chu toàn lại không quên vẹn tròn nhân nghĩa.
Thái tử điện hạ, hy vọng ngài sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn. Ta chờ ngài thay đổi lịch sử.
Sau sự việc xảy ra trên Tĩnh An Tự, ta quyết định không rời khỏi nhà nửa bước cho đến khi thành công kéo được cha ta về hưu dưỡng lão. Đó là lý do mỗi buổi chiều ta sẽ tìm cớ mang hài nhi qua thư phòng của cha ta vấn an, một mặt dùng hài nhi để dỗ ngọt cha ta, một mặt ngồi trò chuyện để nghe ngóng tình hình.
Ta bảo thái tử đến cung Tần rình xem vào ngày rằm vì đây là ngày hẹn của hoàng thượng và Mông Ngạn, mẹ ruột của tứ điện hạ. Không biết Mông Ngạn cho hoàng thượng ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà hoàng thượng lại chìm đắm vào màn ân ái lén lút mỗi tháng một lần như thế.
Sở dĩ ta biết bí mật này là vì ở kiếp trước, sau khi hoàng thượng băng hà, tứ điện hạ lên ngôi, Mông Ngạn trở thành hoàng thái hậu, vào ngày tiễn Liễu hoàng hậu lên chùa làm ni cô, Mông Ngạn đã đắc ý nhắc tới sự ân ái giữa mình và tiên đế khiến Liễu hoàng hậu phát điên tự vẫn.
Đúng như ta dự đoán, sau ngày rằm, thái tử bắt đầu ra mặt chèn ép phe cánh của tứ điện hạ. Nhưng bởi vì thái tử làm việc có mách có chứng, tứ điện hạ dù biết mình bị chèn ép cũng không thể dùng lý lẽ để phản bác, cuối cùng hắn lợi dụng mẹ ruột dùng chiêu thổi gió bên tai hoàng thượng.
Thời gian của hoàng thượng đã không còn nhiều. Nếu y theo kiếp trước thì hoàng thượng sẽ băng hà vào cuối năm nay. Tinh thần của hoàng thượng không còn minh mẫn, vì vài lời bóng gió mà không ngờ lại mượn một cái cớ để trách phạt thái tử ngay trên điện rồng, còn thu hồi ấn thái tử, mặc dù hoàng thượng còn chưa mờ mắt đến mức hủy bỏ chiếu chỉ truyền ngôi.
Cha ta cảm thấy bất bình nên nhịn không nổi mà nói vài lời công bằng. Việc này khiến người khác cho rằng cha ta ủng hộ thái tử. Đào Mặc Đức trước giờ luôn đối nghịch với cha ta, mà hiện tại chính là thời gian tốt nhất để thể hiện thành ý, thế là ông ta chọn đứng về phe tứ điện hạ.
Tình hình trong triều phút chốc trở nên căng thẳng.
Cha ta mỗi ngày trở về đều âu sầu thở ngắn than dài. Ta lợi dụng thời thế mà bóng gió nhắc nhở cha ta về chuyện dâng tấu cáo lão hồi hương. Nhưng ông ấy cứ lần lựa mãi.
Đầu mùa đông, thái tử có tin vui. Anh ta cùng Quan gia kết bái, sẽ lập Quan Thư làm thái tử phi.
Quan gia nắm giữ binh bộ. Đây là thế lực mà ngay cả Liễu gia cũng phải kiêng dè. Quan gia không thuộc đảng trung lập nhưng trước giờ cũng không tỏ vẻ ủng hộ phe cánh nào. Ngoài mặt thì Quan gia tận trung với hoàng thượng, họ xem ý chỉ của hoàng thượng là thánh chỉ, bảo đâu đánh đó. Nhưng sự thật thì bọn họ không phải ngu trung. Nếu Diệp gia thề tận trung với người ngồi trên ngai vàng thì Quan gia chỉ trung với quốc hiếu với dân. Kiếp trước, ngay cả khi tứ điện hạ đã lên ngôi thì hắn cũng chưa từng lấy được sự trung thành tận tâm từ Quan gia. Ta cũng chưa từng lôi kéo được Quan gia.
Thật không ngờ, kiếp này thái tử lại làm được.
Ta cho người đi nghe nóng mới biết người giúp thái tử bắt cầu nối với Quan gia lại là Hoành Luật.
Hoành Luật hiện giờ là cánh tay mặt đắc lực của thái tử.
Thái tử không giết ông ta, ta không ngạc nhiên. Thái tử giữ lại dùng, ta có hơi bất ngờ. Mặc dù ta có thể hiểu được suy tính của thái tử. Đối với một người mang theo bí mật và vọng tưởng như Hoành Luật thì giết người diệt khẩu là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng đặt ở bên cạnh lại càng tối ưu hóa công dụng của ông ta.
Hoành Luật hận Liễu gia, cho nên ông ta là người duy nhất thái tử có thể tin tưởng sẽ không bao giờ bị Liễu gia khống chế hay mua chuộc. Hoành Luật yêu Trần quý phi, cho dù thái tử có phải hay không phải là con ruột của ông ta, ông ta cũng sẽ vì thái tử mà bán mạng.
Hoành Luật ở tây bắc, kiếp trước có thể bước vào hàng ngũ gia sư của Diệp gia, chứng tỏ ông ta cũng là người tài, hơn nữa ông ta có hiểu biết nhất định về quân binh, sẽ dễ dàng tiếp xúc với người của quân binh.
Ta chỉ không ngờ Quan gia lại lựa chọn thỏa hiệp vào lúc này.
Có điều nước cờ của thái tử hình như hơi nguy hiểm. Ngay cả người như ta còn có thể nhìn ra thái tử đang muốn xây dựng thế lực riêng, chẳng lẽ Liễu gia không nhìn thấy? Nếu không được Liễu gia toàn lực ủng hộ, vị trí thái tử còn có thể đứng vững sao?
Ta thở dài, hẳn là ta phải góp thêm chút gì đó mới được. Dù sao ta đã lỡ lên thuyền thái tử rồi. Anh ta mà chìm, ta cũng khó sống.
Ta chuẩn bị một bữa tiệc, lấy danh nghĩa họp mặt tứ đại mỹ nhân lần cuối để mời Mạc Khả Tuyết, Liễu Hạ Chi và Quan Thư cùng tới Xuân Cát Lâu. Các nàng ấy đều nể mặt nhận lời.
Hôm nay Xuân Cát Lâu đóng cửa kinh doanh bởi vì đã bị ta bao trọn.
Buổi sáng bọn họ bận rộn chuẩn bị chế biến các món ăn theo yêu cầu để ta nếm thử trước khi quyết định món nào sẽ xuất hiện trong thực đơn tối nay.
Buổi trưa bọn họ chuẩn bị trang trí toàn bộ trà lâu theo phong cách mà ta đã định sẵn.
Buổi chiều, bốn cỗ kiệu hoa lệ dừng trước Xuân Cát Lâu, hộ vệ dàn hàng ngang chặn cứng hai đầu nên người qua đường chỉ có thể tò mò đứng đằng xa chỉ trỏ bàn tán. Đây có lẽ là lần đầu tiên tứ đại mỹ nhân chúng ta gặp nhau bên ngoài cung yến.
Sau khi khách sáo chào nhau, mỗi người về bàn của mình an tọa.
Bốn chiếc bàn nằm ở bốn hướng, được bài trí theo sở thích của từng người. Giống như ta thích hoa đào nên khu vực của ta dùng hoa đào để trang trí, Mạc Khả Tuyết thích hoa lan, Liễu Hạ Chi thích hoa cẩm tú, Quan Thư thích hoa hải đường.
Việc đầu tiên ta làm là nâng ly chúc mừng.
"Quan Thư, chúc mừng ngươi sắp trở thành thái tử phi."
Quan Thư thẹn thùng đỏ mặt nâng ly nói cảm tạ.
Trong bốn người chúng ta, Quan Thư là người mờ nhạt nhất, không phải nói tới nhan sắc, mà là cảm giác tồn tại. Trong cung yến, ta và Mạc Khả Tuyết nổi bật vì tính tình ồn ào náo nhiệt không chịu thua kém ai, Liễu Hạ Chi nổi bật vì đầu óc thông minh nhạy bén, chỉ có Quan Thư là luôn lặng lẽ ngồi bên cạnh im lặng nhìn xem. Ta nghĩ kiếp trước, ngoại trừ Liễu Hạ Chi thì tứ diện hạ cũng từng có ý định quyến rũ cả Quan Thư, đáng tiếc hắn thất bại.
Quan Thư giống như bông hoa được trồng trong lồng kính, được cả Quan gia nâng niu bảo vệ. Nàng ấy có bốn người anh trai, mỗi lần nàng ấy đi đâu đều sẽ có ít nhất hai người anh trai đi theo bảo vệ. Hôm nay là lần đầu tiên ta không thấy mấy vị anh trai kia đâu. Chẳng lẽ vì đã có người của thái tử bảo vệ sao?
Mạc Khả Tuyết ngồi một bên hờn dỗi:
"Bạch Tụ, lúc ta trở thành vương phi, ngươi còn chưa chúc mừng ta đó."
Ta cười cười vội vàng xin lỗi:
"Xem ta mau quên chưa này. Khả Tuyết, chúc mừng ngươi đã là Tứ vương phi."
Mạc Khả Tuyết đắc ý vênh váo:
"Lúc trước không phải ngươi cũng muốn gả vào Tứ vương phủ hay sao? Ta còn tưởng chúng ta sẽ trở thành tỷ muội cùng nhà, tiếp tục tranh đấu vì một người."
Ta giả lả xua tay:
"Ta nào dám mộng tưởng. Tứ điện hạ đã nhìn trúng ngươi, sao còn để mắt tới ta chứ. Lại nói, ta thật ganh tỵ với ngươi. Hôm trước ta ghé Tú Trang Phường, vô tình gặp tứ điện hạ tự mình đến lấy sáp thơm, còn dùng hộp bảo dưỡng đặc chế riêng nữa. Ôi ngài ấy mới yêu ngươi làm sao!"
Mạc Khả Tuyết cười tươi rói:
"Đúng vậy, tứ điện hạ rất yêu chiều ta."
"Mà sao ngươi chuyển sang dùng hương hoa nhài vậy? Ta vẫn thấy hương hoa lan hợp với ngươi hơn."
"Hoa nhài?"
"Đúng vậy. Hôm đó ta thấy tứ điện hạ tới lấy sáp thơm hương hoa nhài. Sau đó ta hỏi thăm lão bản thì được biết đó là sáp thơm đặc chế theo công thức riêng do tứ điện hạ đích thân đặt hàng. Xem ra tứ điện hạ quả thật rất si mê ngươi nha. Ta thật hâm mộ."
Nụ cười trên mặt Mạc Khả Tuyết cứng lại, ậm ờ vài tiếng rồi chuyển đề tài. Ta cũng biết ý mà không nhắc lại nữa. Mầm mống nghi ngờ gieo xuống một chút là được, nói nhiều quá lại hỏng việc.
Mạc Khả Tuyết đương nhiên không thích hoa nhài. Người thích hoa nhài là Lương Ngọc Băng.
Lương Ngọc Băng là thị thiếp thông phòng đầu tiên của Lý Thiện, là nữ tỳ có xuất thân thấp kém. Kiếp trước, khi ta trở thành Tứ vương phi, nàng ta cũng đã ở đó. Lý Thiện bảo nàng ta chỉ là thị thiếp thông phòng, không đáng coi trọng, cho nên ta chẳng bận tâm. Sau khi Lý Thiện đăng cơ, hắn bảo Lương Ngọc Băng có công hầu hạ nên phong nàng ta làm tài nhân, ta cũng chẳng bận tâm.
Cho đến một lần ta vô tình biết được mỗi tháng Lý Thiện sẽ đích thân đi tới Tú Trang Phường để lấy một hộp sáp thơm hương hoa nhài cho Lương Ngọc Băng. Đây là tình ý của riêng hai người bọn họ từ khi mới yêu nhau vào năm mười lăm tuổi.
Kiếp trước, ta vậy mà mù quáng cho rằng Lương Ngọc Băng dùng mưu mẹo để câu dẫn Lý Thiện. Cho nên, với thân phận là quý phi duy nhất của hậu cung, ta xông thẳng vào cung của Lương Ngọc Băng, phạt nàng ta bị bạt tai để thị uy. Chuyện này sẽ chẳng đáng là gì nếu không phải Lương Ngọc Băng bị một cú tát của ta đập bay vào cạnh bàn khiến đế đèn ngã xuống, dầu nóng chảy ướt một nửa mặt làm nàng ta bị hủy dung.
Không lâu sau đó, vì uất ức mà nàng ta treo cổ tự vẫn.
Lý Thiện phạt ta ba tháng cấm túc. Chờ đến lúc ta hết thời hạn cấm túc thì Mạc Khả Tuyết đã được phong hào Lan phi. Từ đó ta bước lên con đường cạnh tranh sủng ái với Mạc Khả Tuyết mà dần quên đi sự tồn tại của Lương Ngọc Băng, cho đến lúc cả nhà ta bị xử trảm.
Đời này, Lương Ngọc Băng còn sống. Tình cảm giữa hai người bọn họ vẫn chưa lộ ra ánh sáng.
Mạc Khả Tuyết có cách suy nghĩ không khác ta là bao. Trong tình yêu, nếu chúng ta không thể là duy nhất thì chí ít phải là cao nhất. Chỉ cần biết đến sự tồn tại của Lương Ngọc Băng, Mạc Khả Tuyết chắc chắn sẽ không để yên. Mà Mạc Khả Tuyết còn nóng tính hơn cả ta. Thật mong chờ kết quả của bọn họ.
Sau khi ta giả vờ tiết lộ thông tin, tâm trạng của Mạc Khả Tuyết quả thật trở nên bất an cùng nôn nóng. Mới ngồi chưa qua nửa bữa tiệc, nàng ta đã tìm đại một cái cớ để xin phép cáo từ.
Ta vội vàng tỏ ý cảm thông để tiễn Mạc Khả Tuyết ngay lập tức, Liễu Hạ Chi và Quan Thư còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm vài câu cho phải phép đã bị hành động của ta chặn lại. Hai người khó hiểu nhìn ta nhưng rất biết ý mà im lặng không nói gì.
Sau khi Mạc Khả Tuyết rời đi, ta thở ra một hơi, cầm ly rượu kính Liễu Hạ Chi.
"Hạ Chi, ta kính ngươi một ly. Còn chưa cảm ơn ngươi chuyện lần trước."
Liễu Hạ Chi khẽ cười:
"Ta chẳng làm gì. Không dám nhận lễ."
Quan Thư nhìn ta, hỏi một câu bâng quơ:
"Khả Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ta mím môi cân nhắc lựa lời:
"Hy vọng là không."
Mạc Khả Tuyết là người nóng tính, chúng ta đều biết. Cho nên ta cũng không chắc hôm nay nàng ta sẽ làm ra hành động gì, sẽ nhận hậu quả gì. Ta chỉ có thể hy vọng nó không quá mức chịu đựng mà thôi.
Nửa bữa tiệc còn lại, ba chúng ta trò chuyện vui vẻ hòa thuận, dù sao hiện giờ ba chúng ta xem như người cùng phe, không cần quá đề phòng giữ kẽ.
Bữa tiệc kết thúc, ba chúng ta sóng vai cùng nhau đi ra cửa.
Bên ngoài Xuân Cát Lâu, bên cạnh ba cỗ kiệu của chúng ta còn có xe ngựa của thái tử. Có vẻ thái tử đã đến đây được một lúc nhưng lại lựa chọn đứng đợi ở bên ngoài.
Thấy chúng ta đi tới hành lễ, thái tử vén rèm bước ra.
"Hạ Chi biểu muội, để Tân Đình đưa muội về."
Tân Đình là cận vệ thân tín của thái tử. Liễu Hạ Chi khẽ chớp mắt, sau đó nhúng người hành lễ rồi rời đi.
"Quan nhi, nàng lên xe chờ Cô nhé. Cô sẽ đích thân đưa nàng về."
Quan Thư nhìn ta rồi nhìn thái tử, sau đó nhu thuận gật đầu bước lên xe ngựa.
"Bạch tiểu thư, Cô tiễn nàng một đoạn."
Từ xe ngựa đi qua cỗ kiệu chỉ có vài bước chân. Thái tử dừng lại trước rèm kiệu, không nhanh không chậm thông báo một tin:
"Mạc Khả Tuyết đã về nhà mẹ đẻ."
Ta sững sờ chớp mắt. Thái tử tiếp tục:
"Nghe nói, từ Xuân Cát Lâu trở về, Mạc Khả Tuyết liền đi tìm một thị thiếp của tứ đệ, dùng roi đánh cho người kia thoi thóp gần chết. Sau đó tứ đệ hay tin chạy trở về, trong lúc giằng co đã đánh Mạc Khả Tuyết một bạt tai. Lại vì đang đeo ngược nhẫn nên cạnh sắc cứa một đường trên mặt Mạc Khả Tuyết để lại một vết thương sâu. Vì chuyện này mà Mạc Khả Tuyết đã quyết định quay về nhà mẹ đẻ."
Ta hít sâu một hơi. Đây là kết quả vượt qua mong đợi, nằm ngoài phán đoán của ta.
Mạc Khả Tuyết đúng là dám đánh hơn cả ta. Tứ điện hạ lại không đủ nhẫn nhịn bằng kiếp trước, chẳng lẽ vì lần này bắt tận tay nên hắn xử lý cảm tính hơn?
Chỉ không ngờ lần này đổi lại người bị hủy dung là Mạc Khả Tuyết.
Ta có chút bất an, hỏi nhỏ:
"Vết thương sẽ để lại sẹo chứ?"
Thái tử nhìn ta chăm chú.
"Bạch tiểu thư, Cô có thể cho rằng nàng vốn đã đoán trước kết quả hay không?"
Ta thẳng thắn lắc đầu.
"Mạc Khả Tuyết bị thương là chuyện nằm ngoài phán đoán của thiếp thân."
Thái tử bật cười:
"Bạch tiểu thư, đây là lần thứ hai nàng khiến Cô phải kinh ngạc."
Ta bối rối cúi đầu, đừng nói là thái tử lại chú ý tới ta đó nhé.
"Quan Thư là một cô gái tốt."
Thái tử hơi ngẩn ra, sau đó hiểu được ý của ta liền che miệng cười lên:
"Cô biết."
Thái tử im lặng một chốc mới nói tiếp:
"Bạch tiểu thư, đêm nay tình hình không yên ổn. Cẩn thận đường về. Còn có.. cảm tạ."
Có vẻ chuyện xô xát giữa tứ điện hạ và Mạc Khả Tuyết đã dẫn theo một loạt biến cố dây chuyền.
Dương quý phi ủng hộ tứ điện hạ là vì Mạc Khả Tuyết. Nếu quan hệ giữa hai người không thuận buồm xuôi gió, sự ủng hộ kia có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào. Nhất là trong thời điểm hiện tại, khi mà thái tử đã tỏ rõ ý muốn xây dựng phe cánh riêng để đối đầu với sự khống chế của Liễu hoàng hậu, Dương quý phi rất có thể sẽ suy xét tới chuyện về phe thái tử.
Mà khoan, theo cách nói của thái tử thì hình như anh ta đã thực sự thò một chân vào rồi, còn thò chân ngáng đường rất thành công. Cho nên, bước đường cùng có thể tứ điện hạ sẽ làm ra vài chuyện không tưởng.
Ta nắm chặt tay, hít sâu một hơi, cáo biệt thái tử, sau đó lên kiệu trở về phủ thừa tướng.
Ngồi trong kiệu ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Vì sao thái tử cho thân tín hộ tống Liễu Hạ Chi về, cũng đích thân hộ tống Quan Thư về, lại bỏ mặc ta với bốn tên hộ vệ quèn?
Câu trả lời đến rất nhanh.
Khi một nhóm hắc y nhân xuất hiện chặn kiệu muốn cướp người, từ trong bóng tối chạy ra một nhóm quân binh xả thân đánh trả. Mà trong nhóm quân binh kia, ta nhìn thấy Khôi Quý.
Hắc y nhân toàn bộ bị giải quyết. Quân binh chia nhau ôm xác chết, nhảy qua bờ tường, thu dọn tàn cuộc một cách nhanh chóng, ý đồ lặng lẽ biến mất như chưa từng xuất hiện. Ta ngồi trong kiệu gọi lớn một tiếng:
"Khôi Quý, đứng lại."
Khôi Quý chần chờ đứng trên bờ tường, chẳng biết nên đi hay ở. Ta vén rèm nhìn ra, híp mắt nói:
"Ngươi dám chạy thử xem."
Khôi Quý thở dài một hơi đứng lại.
"Nói, chuyện này là làm sao?"
"Diệp tướng quân phái người đi theo bảo vệ tiểu thư."
"Từ lúc nào?"
"Từ sau sự việc ở Tĩnh An Tự."
Tĩnh An Tự? Ta ngớ người.
"Hôm ở Tĩnh An Tự.."
"Lúc đó chỉ có một mình thuộc hạ. Bởi vì sơ sót của thuộc hạ, lại không nhận ra tiểu thư đang gặp nguy hiểm. Đã khiến tiểu thư phải kinh sợ, thật xin lỗi."
Ta ngớ người lần thứ hai. Thì ra ta chưa từng cô độc. Luôn có người âm thầm đi theo bảo vệ ta.
Với thân thủ của Khôi Quý, ta có thể nhìn ra được, hắn vốn là người giang hồ. Những âm mưu lắt léo của quan gia, hắn không hiểu rõ là điều bình thường.
"Huynh ấy đâu?"
Khôi Quý lưỡng lự.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng đến lúc này rồi mà ngươi còn có thể giấu được ta?"
"Ở phủ tướng quân."
Ta siết chặt tay, giỏi lắm, đã về kinh thành rồi mà còn dám tránh mặt ta.
"Về bảo với huynh ấy, nếu ngày mai huynh ấy không xuất hiện trước mặt ta, không bước chân vào thừa tướng phủ thì đời này huynh ấy cũng đừng hòng nhìn thấy ta nữa."
"Bạch tiểu thư, nhưng mà.."
Ta phất tay áo, ra lệnh cho hộ vệ.
"Chúng ta trở về."
Sau khi trọng sinh, ta từng bước thay đổi vận mệnh của chính mình. Nhưng ta chỉ là một con kiến trong dòng chảy của lịch sử. Ta vốn cho rằng, có hay không có ta ở bên cạnh thì việc tứ điện hạ Lý Thiện lên ngôi là một điều không thể thay đổi.
Chẳng phải tự nhiên mà hắn nắm giữ đường dây ẩn trong Cơ mật viện, bởi vì đây là hoàng thượng đích thân nhượng lại cho hắn.
Những năm cuối đời, hoàng thượng bỗng nhiên si mê một vị tài nhân nhỏ bé, chính là mẹ ruột của tứ điện hạ. Việc này nằm ngoài phán đoán của mọi người. Vị tài nhân này trước đây vốn chỉ là cung nữ. Mọi người đều cho rằng nàng ta được phong chức tài nhân vì may mắn hoài thai long chủng. Không ai cho rằng nàng ta có thể tạo ra uy hiếp gì, càng không thể ngờ nàng ta có thể thổi gió bên tai khiến hoàng thượng nhiều lần muốn thay đổi chiếu chỉ tấn phong người kế vị.
May mà thái tử chưa từng phạm sai lầm, được quan viên hết lòng ủng hộ, còn có Liễu gia bên cạnh trợ giúp, cho nên vị trí thái tử vẫn mãi chưa lung lay. Trước mắt, tứ điện hạ không có căn cơ, một chút thiên vị từ hoàng thượng thôi thì chưa đủ để hắn chính diện đối kháng.
Tuy nhiên, với sự trợ giúp từ đường dây ẩn của Cơ mật viện, tứ điện hạ nắm trong tay gần như toàn bộ bí mật của các quan viên trong triều. Ai có thể mua chuộc, ai có thể uy hiếp, ai có thể lung lay, hắn rõ mười mươi. Hắn chỉ chờ một cơ hội, cơ hội thái tử phạm sai lầm, và rồi hắn sẽ lật chuyển thế cờ.
Ta không muốn tham gia vào bàn cờ chính trị của bọn hắn. Ta chỉ cố gắng đưa bản thân bình an thoát khỏi vòng xoáy quyền lực kia. Nhưng qua sự việc ngày hôm nay, ta nhận ra một điều. Người như tứ điện hạ, cho dù ta muốn yên phận thủ thường, chưa chắc hắn đã bỏ qua cho ta. Và hơn hết, nếu rơi vào tay hắn, chúng ta chỉ có con đường chết.
Cho nên, ta muốn thay đổi lịch sử, ta phải thay đổi lịch sử.
Ta không rõ người nam nhân trước mặt này có đủ sức mạnh nghịch thiên cải mệnh xoay chuyển lịch sử của cả một triều đại hay không. Nhưng ta biết thời gian này anh ta đang phạm một sai lầm trí mạng, đó là xem nhẹ sự tồn tại của tứ điện hạ.
"Thái tử điện hạ, ngày rằm, cung Tần, phía tây hoa viên, có thể phái thân tín bí mật rình xem, có lẽ thái tử sẽ biết được vài chuyện thú vị."
Thái tử thích thú đưa mắt quan sát ta.
"Vốn Cô cho rằng tứ đại mỹ nhân chỉ là danh xưng hão huyền, ngoài Liễu Hạ Chi có chút đầu óc ra thì những người khác đều cực kỳ nhàm chán. Nhưng hôm nay Bạch tiểu thư lại khiến Cô cảm thấy thực kinh ngạc. Nàng đã thành công thu hút sự chú ý của Cô rồi đó."
Thái tử nói xong liền lơ đãng vươn tay vuốt một lọn tóc của ta.
Ta sững người, ta đâu có ý định thu hút sự chú ý của người này. Thế là ta buột miệng nói:
"Thái tử điện hạ, thật có lỗi, kiếp này của thiếp chỉ dành riêng cho một người."
"Bạch tiểu thư, nàng thật thú vị, lại dùng từ kiếp này. Không lẽ nàng muốn hẹn Cô ở kiếp sau?"
Ta lóng ngóng. Thái tử nhìn vẻ mặt của ta, không biết nghĩ gì lại sảng khoái bật cười lớn.
"Không đùa nàng nữa. Bạch tiểu thư, mời."
Ta thở ra, vội vàng đứng lên hành lễ rồi bước xuống xe, đỡ lấy hài nhi từ trong tay vú nương. Thằng bé vẫn đang ngủ một cách an tường.
Ta quay đầu nhìn theo chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh rời đi.
Ta biết được bí mật động trời có thể dồn thái tử vào đường chết, nhưng anh ta lại không xuống tay với ta. Một lần đánh trận giả đã cho ta thấy, thái tử không phải là người đuổi cùng giết tuyệt, hành xử quyết đoán, tính toán chu toàn lại không quên vẹn tròn nhân nghĩa.
Thái tử điện hạ, hy vọng ngài sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn. Ta chờ ngài thay đổi lịch sử.
Sau sự việc xảy ra trên Tĩnh An Tự, ta quyết định không rời khỏi nhà nửa bước cho đến khi thành công kéo được cha ta về hưu dưỡng lão. Đó là lý do mỗi buổi chiều ta sẽ tìm cớ mang hài nhi qua thư phòng của cha ta vấn an, một mặt dùng hài nhi để dỗ ngọt cha ta, một mặt ngồi trò chuyện để nghe ngóng tình hình.
Ta bảo thái tử đến cung Tần rình xem vào ngày rằm vì đây là ngày hẹn của hoàng thượng và Mông Ngạn, mẹ ruột của tứ điện hạ. Không biết Mông Ngạn cho hoàng thượng ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà hoàng thượng lại chìm đắm vào màn ân ái lén lút mỗi tháng một lần như thế.
Sở dĩ ta biết bí mật này là vì ở kiếp trước, sau khi hoàng thượng băng hà, tứ điện hạ lên ngôi, Mông Ngạn trở thành hoàng thái hậu, vào ngày tiễn Liễu hoàng hậu lên chùa làm ni cô, Mông Ngạn đã đắc ý nhắc tới sự ân ái giữa mình và tiên đế khiến Liễu hoàng hậu phát điên tự vẫn.
Đúng như ta dự đoán, sau ngày rằm, thái tử bắt đầu ra mặt chèn ép phe cánh của tứ điện hạ. Nhưng bởi vì thái tử làm việc có mách có chứng, tứ điện hạ dù biết mình bị chèn ép cũng không thể dùng lý lẽ để phản bác, cuối cùng hắn lợi dụng mẹ ruột dùng chiêu thổi gió bên tai hoàng thượng.
Thời gian của hoàng thượng đã không còn nhiều. Nếu y theo kiếp trước thì hoàng thượng sẽ băng hà vào cuối năm nay. Tinh thần của hoàng thượng không còn minh mẫn, vì vài lời bóng gió mà không ngờ lại mượn một cái cớ để trách phạt thái tử ngay trên điện rồng, còn thu hồi ấn thái tử, mặc dù hoàng thượng còn chưa mờ mắt đến mức hủy bỏ chiếu chỉ truyền ngôi.
Cha ta cảm thấy bất bình nên nhịn không nổi mà nói vài lời công bằng. Việc này khiến người khác cho rằng cha ta ủng hộ thái tử. Đào Mặc Đức trước giờ luôn đối nghịch với cha ta, mà hiện tại chính là thời gian tốt nhất để thể hiện thành ý, thế là ông ta chọn đứng về phe tứ điện hạ.
Tình hình trong triều phút chốc trở nên căng thẳng.
Cha ta mỗi ngày trở về đều âu sầu thở ngắn than dài. Ta lợi dụng thời thế mà bóng gió nhắc nhở cha ta về chuyện dâng tấu cáo lão hồi hương. Nhưng ông ấy cứ lần lựa mãi.
Đầu mùa đông, thái tử có tin vui. Anh ta cùng Quan gia kết bái, sẽ lập Quan Thư làm thái tử phi.
Quan gia nắm giữ binh bộ. Đây là thế lực mà ngay cả Liễu gia cũng phải kiêng dè. Quan gia không thuộc đảng trung lập nhưng trước giờ cũng không tỏ vẻ ủng hộ phe cánh nào. Ngoài mặt thì Quan gia tận trung với hoàng thượng, họ xem ý chỉ của hoàng thượng là thánh chỉ, bảo đâu đánh đó. Nhưng sự thật thì bọn họ không phải ngu trung. Nếu Diệp gia thề tận trung với người ngồi trên ngai vàng thì Quan gia chỉ trung với quốc hiếu với dân. Kiếp trước, ngay cả khi tứ điện hạ đã lên ngôi thì hắn cũng chưa từng lấy được sự trung thành tận tâm từ Quan gia. Ta cũng chưa từng lôi kéo được Quan gia.
Thật không ngờ, kiếp này thái tử lại làm được.
Ta cho người đi nghe nóng mới biết người giúp thái tử bắt cầu nối với Quan gia lại là Hoành Luật.
Hoành Luật hiện giờ là cánh tay mặt đắc lực của thái tử.
Thái tử không giết ông ta, ta không ngạc nhiên. Thái tử giữ lại dùng, ta có hơi bất ngờ. Mặc dù ta có thể hiểu được suy tính của thái tử. Đối với một người mang theo bí mật và vọng tưởng như Hoành Luật thì giết người diệt khẩu là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng đặt ở bên cạnh lại càng tối ưu hóa công dụng của ông ta.
Hoành Luật hận Liễu gia, cho nên ông ta là người duy nhất thái tử có thể tin tưởng sẽ không bao giờ bị Liễu gia khống chế hay mua chuộc. Hoành Luật yêu Trần quý phi, cho dù thái tử có phải hay không phải là con ruột của ông ta, ông ta cũng sẽ vì thái tử mà bán mạng.
Hoành Luật ở tây bắc, kiếp trước có thể bước vào hàng ngũ gia sư của Diệp gia, chứng tỏ ông ta cũng là người tài, hơn nữa ông ta có hiểu biết nhất định về quân binh, sẽ dễ dàng tiếp xúc với người của quân binh.
Ta chỉ không ngờ Quan gia lại lựa chọn thỏa hiệp vào lúc này.
Có điều nước cờ của thái tử hình như hơi nguy hiểm. Ngay cả người như ta còn có thể nhìn ra thái tử đang muốn xây dựng thế lực riêng, chẳng lẽ Liễu gia không nhìn thấy? Nếu không được Liễu gia toàn lực ủng hộ, vị trí thái tử còn có thể đứng vững sao?
Ta thở dài, hẳn là ta phải góp thêm chút gì đó mới được. Dù sao ta đã lỡ lên thuyền thái tử rồi. Anh ta mà chìm, ta cũng khó sống.
Ta chuẩn bị một bữa tiệc, lấy danh nghĩa họp mặt tứ đại mỹ nhân lần cuối để mời Mạc Khả Tuyết, Liễu Hạ Chi và Quan Thư cùng tới Xuân Cát Lâu. Các nàng ấy đều nể mặt nhận lời.
Hôm nay Xuân Cát Lâu đóng cửa kinh doanh bởi vì đã bị ta bao trọn.
Buổi sáng bọn họ bận rộn chuẩn bị chế biến các món ăn theo yêu cầu để ta nếm thử trước khi quyết định món nào sẽ xuất hiện trong thực đơn tối nay.
Buổi trưa bọn họ chuẩn bị trang trí toàn bộ trà lâu theo phong cách mà ta đã định sẵn.
Buổi chiều, bốn cỗ kiệu hoa lệ dừng trước Xuân Cát Lâu, hộ vệ dàn hàng ngang chặn cứng hai đầu nên người qua đường chỉ có thể tò mò đứng đằng xa chỉ trỏ bàn tán. Đây có lẽ là lần đầu tiên tứ đại mỹ nhân chúng ta gặp nhau bên ngoài cung yến.
Sau khi khách sáo chào nhau, mỗi người về bàn của mình an tọa.
Bốn chiếc bàn nằm ở bốn hướng, được bài trí theo sở thích của từng người. Giống như ta thích hoa đào nên khu vực của ta dùng hoa đào để trang trí, Mạc Khả Tuyết thích hoa lan, Liễu Hạ Chi thích hoa cẩm tú, Quan Thư thích hoa hải đường.
Việc đầu tiên ta làm là nâng ly chúc mừng.
"Quan Thư, chúc mừng ngươi sắp trở thành thái tử phi."
Quan Thư thẹn thùng đỏ mặt nâng ly nói cảm tạ.
Trong bốn người chúng ta, Quan Thư là người mờ nhạt nhất, không phải nói tới nhan sắc, mà là cảm giác tồn tại. Trong cung yến, ta và Mạc Khả Tuyết nổi bật vì tính tình ồn ào náo nhiệt không chịu thua kém ai, Liễu Hạ Chi nổi bật vì đầu óc thông minh nhạy bén, chỉ có Quan Thư là luôn lặng lẽ ngồi bên cạnh im lặng nhìn xem. Ta nghĩ kiếp trước, ngoại trừ Liễu Hạ Chi thì tứ diện hạ cũng từng có ý định quyến rũ cả Quan Thư, đáng tiếc hắn thất bại.
Quan Thư giống như bông hoa được trồng trong lồng kính, được cả Quan gia nâng niu bảo vệ. Nàng ấy có bốn người anh trai, mỗi lần nàng ấy đi đâu đều sẽ có ít nhất hai người anh trai đi theo bảo vệ. Hôm nay là lần đầu tiên ta không thấy mấy vị anh trai kia đâu. Chẳng lẽ vì đã có người của thái tử bảo vệ sao?
Mạc Khả Tuyết ngồi một bên hờn dỗi:
"Bạch Tụ, lúc ta trở thành vương phi, ngươi còn chưa chúc mừng ta đó."
Ta cười cười vội vàng xin lỗi:
"Xem ta mau quên chưa này. Khả Tuyết, chúc mừng ngươi đã là Tứ vương phi."
Mạc Khả Tuyết đắc ý vênh váo:
"Lúc trước không phải ngươi cũng muốn gả vào Tứ vương phủ hay sao? Ta còn tưởng chúng ta sẽ trở thành tỷ muội cùng nhà, tiếp tục tranh đấu vì một người."
Ta giả lả xua tay:
"Ta nào dám mộng tưởng. Tứ điện hạ đã nhìn trúng ngươi, sao còn để mắt tới ta chứ. Lại nói, ta thật ganh tỵ với ngươi. Hôm trước ta ghé Tú Trang Phường, vô tình gặp tứ điện hạ tự mình đến lấy sáp thơm, còn dùng hộp bảo dưỡng đặc chế riêng nữa. Ôi ngài ấy mới yêu ngươi làm sao!"
Mạc Khả Tuyết cười tươi rói:
"Đúng vậy, tứ điện hạ rất yêu chiều ta."
"Mà sao ngươi chuyển sang dùng hương hoa nhài vậy? Ta vẫn thấy hương hoa lan hợp với ngươi hơn."
"Hoa nhài?"
"Đúng vậy. Hôm đó ta thấy tứ điện hạ tới lấy sáp thơm hương hoa nhài. Sau đó ta hỏi thăm lão bản thì được biết đó là sáp thơm đặc chế theo công thức riêng do tứ điện hạ đích thân đặt hàng. Xem ra tứ điện hạ quả thật rất si mê ngươi nha. Ta thật hâm mộ."
Nụ cười trên mặt Mạc Khả Tuyết cứng lại, ậm ờ vài tiếng rồi chuyển đề tài. Ta cũng biết ý mà không nhắc lại nữa. Mầm mống nghi ngờ gieo xuống một chút là được, nói nhiều quá lại hỏng việc.
Mạc Khả Tuyết đương nhiên không thích hoa nhài. Người thích hoa nhài là Lương Ngọc Băng.
Lương Ngọc Băng là thị thiếp thông phòng đầu tiên của Lý Thiện, là nữ tỳ có xuất thân thấp kém. Kiếp trước, khi ta trở thành Tứ vương phi, nàng ta cũng đã ở đó. Lý Thiện bảo nàng ta chỉ là thị thiếp thông phòng, không đáng coi trọng, cho nên ta chẳng bận tâm. Sau khi Lý Thiện đăng cơ, hắn bảo Lương Ngọc Băng có công hầu hạ nên phong nàng ta làm tài nhân, ta cũng chẳng bận tâm.
Cho đến một lần ta vô tình biết được mỗi tháng Lý Thiện sẽ đích thân đi tới Tú Trang Phường để lấy một hộp sáp thơm hương hoa nhài cho Lương Ngọc Băng. Đây là tình ý của riêng hai người bọn họ từ khi mới yêu nhau vào năm mười lăm tuổi.
Kiếp trước, ta vậy mà mù quáng cho rằng Lương Ngọc Băng dùng mưu mẹo để câu dẫn Lý Thiện. Cho nên, với thân phận là quý phi duy nhất của hậu cung, ta xông thẳng vào cung của Lương Ngọc Băng, phạt nàng ta bị bạt tai để thị uy. Chuyện này sẽ chẳng đáng là gì nếu không phải Lương Ngọc Băng bị một cú tát của ta đập bay vào cạnh bàn khiến đế đèn ngã xuống, dầu nóng chảy ướt một nửa mặt làm nàng ta bị hủy dung.
Không lâu sau đó, vì uất ức mà nàng ta treo cổ tự vẫn.
Lý Thiện phạt ta ba tháng cấm túc. Chờ đến lúc ta hết thời hạn cấm túc thì Mạc Khả Tuyết đã được phong hào Lan phi. Từ đó ta bước lên con đường cạnh tranh sủng ái với Mạc Khả Tuyết mà dần quên đi sự tồn tại của Lương Ngọc Băng, cho đến lúc cả nhà ta bị xử trảm.
Đời này, Lương Ngọc Băng còn sống. Tình cảm giữa hai người bọn họ vẫn chưa lộ ra ánh sáng.
Mạc Khả Tuyết có cách suy nghĩ không khác ta là bao. Trong tình yêu, nếu chúng ta không thể là duy nhất thì chí ít phải là cao nhất. Chỉ cần biết đến sự tồn tại của Lương Ngọc Băng, Mạc Khả Tuyết chắc chắn sẽ không để yên. Mà Mạc Khả Tuyết còn nóng tính hơn cả ta. Thật mong chờ kết quả của bọn họ.
Sau khi ta giả vờ tiết lộ thông tin, tâm trạng của Mạc Khả Tuyết quả thật trở nên bất an cùng nôn nóng. Mới ngồi chưa qua nửa bữa tiệc, nàng ta đã tìm đại một cái cớ để xin phép cáo từ.
Ta vội vàng tỏ ý cảm thông để tiễn Mạc Khả Tuyết ngay lập tức, Liễu Hạ Chi và Quan Thư còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm vài câu cho phải phép đã bị hành động của ta chặn lại. Hai người khó hiểu nhìn ta nhưng rất biết ý mà im lặng không nói gì.
Sau khi Mạc Khả Tuyết rời đi, ta thở ra một hơi, cầm ly rượu kính Liễu Hạ Chi.
"Hạ Chi, ta kính ngươi một ly. Còn chưa cảm ơn ngươi chuyện lần trước."
Liễu Hạ Chi khẽ cười:
"Ta chẳng làm gì. Không dám nhận lễ."
Quan Thư nhìn ta, hỏi một câu bâng quơ:
"Khả Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ta mím môi cân nhắc lựa lời:
"Hy vọng là không."
Mạc Khả Tuyết là người nóng tính, chúng ta đều biết. Cho nên ta cũng không chắc hôm nay nàng ta sẽ làm ra hành động gì, sẽ nhận hậu quả gì. Ta chỉ có thể hy vọng nó không quá mức chịu đựng mà thôi.
Nửa bữa tiệc còn lại, ba chúng ta trò chuyện vui vẻ hòa thuận, dù sao hiện giờ ba chúng ta xem như người cùng phe, không cần quá đề phòng giữ kẽ.
Bữa tiệc kết thúc, ba chúng ta sóng vai cùng nhau đi ra cửa.
Bên ngoài Xuân Cát Lâu, bên cạnh ba cỗ kiệu của chúng ta còn có xe ngựa của thái tử. Có vẻ thái tử đã đến đây được một lúc nhưng lại lựa chọn đứng đợi ở bên ngoài.
Thấy chúng ta đi tới hành lễ, thái tử vén rèm bước ra.
"Hạ Chi biểu muội, để Tân Đình đưa muội về."
Tân Đình là cận vệ thân tín của thái tử. Liễu Hạ Chi khẽ chớp mắt, sau đó nhúng người hành lễ rồi rời đi.
"Quan nhi, nàng lên xe chờ Cô nhé. Cô sẽ đích thân đưa nàng về."
Quan Thư nhìn ta rồi nhìn thái tử, sau đó nhu thuận gật đầu bước lên xe ngựa.
"Bạch tiểu thư, Cô tiễn nàng một đoạn."
Từ xe ngựa đi qua cỗ kiệu chỉ có vài bước chân. Thái tử dừng lại trước rèm kiệu, không nhanh không chậm thông báo một tin:
"Mạc Khả Tuyết đã về nhà mẹ đẻ."
Ta sững sờ chớp mắt. Thái tử tiếp tục:
"Nghe nói, từ Xuân Cát Lâu trở về, Mạc Khả Tuyết liền đi tìm một thị thiếp của tứ đệ, dùng roi đánh cho người kia thoi thóp gần chết. Sau đó tứ đệ hay tin chạy trở về, trong lúc giằng co đã đánh Mạc Khả Tuyết một bạt tai. Lại vì đang đeo ngược nhẫn nên cạnh sắc cứa một đường trên mặt Mạc Khả Tuyết để lại một vết thương sâu. Vì chuyện này mà Mạc Khả Tuyết đã quyết định quay về nhà mẹ đẻ."
Ta hít sâu một hơi. Đây là kết quả vượt qua mong đợi, nằm ngoài phán đoán của ta.
Mạc Khả Tuyết đúng là dám đánh hơn cả ta. Tứ điện hạ lại không đủ nhẫn nhịn bằng kiếp trước, chẳng lẽ vì lần này bắt tận tay nên hắn xử lý cảm tính hơn?
Chỉ không ngờ lần này đổi lại người bị hủy dung là Mạc Khả Tuyết.
Ta có chút bất an, hỏi nhỏ:
"Vết thương sẽ để lại sẹo chứ?"
Thái tử nhìn ta chăm chú.
"Bạch tiểu thư, Cô có thể cho rằng nàng vốn đã đoán trước kết quả hay không?"
Ta thẳng thắn lắc đầu.
"Mạc Khả Tuyết bị thương là chuyện nằm ngoài phán đoán của thiếp thân."
Thái tử bật cười:
"Bạch tiểu thư, đây là lần thứ hai nàng khiến Cô phải kinh ngạc."
Ta bối rối cúi đầu, đừng nói là thái tử lại chú ý tới ta đó nhé.
"Quan Thư là một cô gái tốt."
Thái tử hơi ngẩn ra, sau đó hiểu được ý của ta liền che miệng cười lên:
"Cô biết."
Thái tử im lặng một chốc mới nói tiếp:
"Bạch tiểu thư, đêm nay tình hình không yên ổn. Cẩn thận đường về. Còn có.. cảm tạ."
Có vẻ chuyện xô xát giữa tứ điện hạ và Mạc Khả Tuyết đã dẫn theo một loạt biến cố dây chuyền.
Dương quý phi ủng hộ tứ điện hạ là vì Mạc Khả Tuyết. Nếu quan hệ giữa hai người không thuận buồm xuôi gió, sự ủng hộ kia có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào. Nhất là trong thời điểm hiện tại, khi mà thái tử đã tỏ rõ ý muốn xây dựng phe cánh riêng để đối đầu với sự khống chế của Liễu hoàng hậu, Dương quý phi rất có thể sẽ suy xét tới chuyện về phe thái tử.
Mà khoan, theo cách nói của thái tử thì hình như anh ta đã thực sự thò một chân vào rồi, còn thò chân ngáng đường rất thành công. Cho nên, bước đường cùng có thể tứ điện hạ sẽ làm ra vài chuyện không tưởng.
Ta nắm chặt tay, hít sâu một hơi, cáo biệt thái tử, sau đó lên kiệu trở về phủ thừa tướng.
Ngồi trong kiệu ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Vì sao thái tử cho thân tín hộ tống Liễu Hạ Chi về, cũng đích thân hộ tống Quan Thư về, lại bỏ mặc ta với bốn tên hộ vệ quèn?
Câu trả lời đến rất nhanh.
Khi một nhóm hắc y nhân xuất hiện chặn kiệu muốn cướp người, từ trong bóng tối chạy ra một nhóm quân binh xả thân đánh trả. Mà trong nhóm quân binh kia, ta nhìn thấy Khôi Quý.
Hắc y nhân toàn bộ bị giải quyết. Quân binh chia nhau ôm xác chết, nhảy qua bờ tường, thu dọn tàn cuộc một cách nhanh chóng, ý đồ lặng lẽ biến mất như chưa từng xuất hiện. Ta ngồi trong kiệu gọi lớn một tiếng:
"Khôi Quý, đứng lại."
Khôi Quý chần chờ đứng trên bờ tường, chẳng biết nên đi hay ở. Ta vén rèm nhìn ra, híp mắt nói:
"Ngươi dám chạy thử xem."
Khôi Quý thở dài một hơi đứng lại.
"Nói, chuyện này là làm sao?"
"Diệp tướng quân phái người đi theo bảo vệ tiểu thư."
"Từ lúc nào?"
"Từ sau sự việc ở Tĩnh An Tự."
Tĩnh An Tự? Ta ngớ người.
"Hôm ở Tĩnh An Tự.."
"Lúc đó chỉ có một mình thuộc hạ. Bởi vì sơ sót của thuộc hạ, lại không nhận ra tiểu thư đang gặp nguy hiểm. Đã khiến tiểu thư phải kinh sợ, thật xin lỗi."
Ta ngớ người lần thứ hai. Thì ra ta chưa từng cô độc. Luôn có người âm thầm đi theo bảo vệ ta.
Với thân thủ của Khôi Quý, ta có thể nhìn ra được, hắn vốn là người giang hồ. Những âm mưu lắt léo của quan gia, hắn không hiểu rõ là điều bình thường.
"Huynh ấy đâu?"
Khôi Quý lưỡng lự.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng đến lúc này rồi mà ngươi còn có thể giấu được ta?"
"Ở phủ tướng quân."
Ta siết chặt tay, giỏi lắm, đã về kinh thành rồi mà còn dám tránh mặt ta.
"Về bảo với huynh ấy, nếu ngày mai huynh ấy không xuất hiện trước mặt ta, không bước chân vào thừa tướng phủ thì đời này huynh ấy cũng đừng hòng nhìn thấy ta nữa."
"Bạch tiểu thư, nhưng mà.."
Ta phất tay áo, ra lệnh cho hộ vệ.
"Chúng ta trở về."