Chương : 62
Sở Lẫm không nói, dù sao thì hắn cùng những thương nhân này so đầu óc là không được, nếu có thể thì hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay, người ta thông minh, người ta có phương pháp, nếu Tưởng Mộc Cận đã nói như vậy, hắn cũng không cần phải dây dưa nữa, hung hăng trợn mắt nhìn Lỗ Bình trên đất một cái, bực tức rời đi.
Tưởng Mộc Cận nắm Lỗ Bình đang nằm trên đất lên, rút ra một viên thuốc nhét vào trong miệng gã.
Trạng thái của Lỗ Bình mới tốt lên một chút, Sở Lẫm chuẩn bị rời đi đột nhiên xoay người trở lại, nói: “Cái lọ kia là ai đưa cho hắn?”
Tưởng Mộc Cận nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: “Tô Lập Nguyên!”
“Rất….. tốt!” Sở Lẫm như cười như không nói: “Nếu tôi không giết hắn, tôi sẽ không mang họ Sở!”
Sở Lẫm nói xong, đột nhiên xoay người một cái, đã không còn thấy bóng người!
“Anh Tưởng, hắn…..” Nhóc khỉ bò dậy, hai chân có chút mềm nhũn, nhưng vẫn như cũ kiên trì đứng vững.
Tưởng Mộc Cận không trả lời vấn đề của cậu, chỉ nhàn nhạt nói với Faulk: “Trói hắn lại, mang về!”
“Vâng, nhị thiếu gia!” Faulk nhìn gương mặt âm trầm của Tưởng Mộc Cận, không nói gì.
Sau khi Faulk đi rồi, Tưởng Mộc Cận nói: “Cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt, để cậu đi đấy!” Nói xong đuổi theo phương hướng Sở Lẫm rời đi.
****
“Nhớ rõ chưa? Làm cho tốt, cậu là học trò của giáo sư Tô, đối với cậu mà nói thì thứ này không thành vấn đề, có đúng không!?”
“Dĩ nhiên!” Đàm Thu Minh cười nói, không có ai biết y đang suy nghĩ gì, chẳng qua là nụ cười kia chợt khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng tàn nhẫn khó hiểu, dù rõ ràng bọn họ đang làm chuyện còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn so với nụ cười của y, nhưng vẫn không hiểu được.
Đàm Thu Minh đi qua mỗi một cái hành lang, trên hành lang xếp một loạt bình thủy tinh cực lớn, bên trong chứa đủ loại người khác nhau.
Có già có trẻ, toàn thân đều trần truồng, ngâm nổi lơ lửng trong dung dịch chứa trong bình thủy tinh, nhìn từ ngoài mặt, sống hay chết không ai có thể biết.
Nối tiếp với thân thể bọn họ, là đủ loại dụng cụ dây ống tinh vi, Đàm Thu Minh nói: “Bọn họ đều còn sống sao?”
“Dĩ nhiên! Không còn sống sẽ không cung cấp chất dinh dưỡng!” Nhân viên công tác nói, mặc một bộ quần áo màu vàng sẫm, mang Đàm Thu Minh đi đến phòng thí nghiệm ở tận cùng bên trong.
Đây là một nhà xưởng dưới đất, ít nhất nhìn bề ngoài chính là cái bộ dạng này.
Nhưng nào có ai biết đây chỉ là một căn cứ thí nghiệm nhân tạo?
Đàm Thu Minh cười lạnh, trải qua mỗi một con đường, đều có thể thấy những người không sống không chết kia, nhưng mà lại không có mấy người có thể như nguyện chết đi, thậm chí còn có vài người là do y tự mình bắt tới.
Nhân viên công tác nói: “Gần đây nguồn cung cấp khan hiếm, không biết chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không tìm được cái bóng của người sử dụng võ thuật, muốn sản xuất càng thêm khó khăn! Không biết có phải bọn họ trốn sạch rồi hay không!”
Đàm Thu Minh “ừhm” một tiếng, cũng không nói gì, miệng phun ra mấy chữ: “Một đám người điên!”
Phải làm việc ở chỗ này thật đúng là khiến cho người ta ghê tởm, chẳng qua y rất rõ ràng, mỗi người ở nơi này đều là người trải qua tẩy não hoàn toàn, chỉ cần không vi phạm bọn họ, vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu không phải có nhiệm vụ, y mới lười ở trong này làm thiếp!
Trên một cái đài ở tận cùng bên trong, trói một đứa trẻ mới vào đây, đứa trẻ mười một mười hai tuổi đang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chằm chằm y: Người ở nơi này là người điên, người điên! Cứu tôi……
Miệng của nó bị dụng cụ chặn lại, muốn cầu cứu, cũng nói không ra lời, thân thể run rẩy cùng với biểu tình sống không bằng chết khiến cho người ta biết nó đang phải chịu dày vò thống khổ, Đàm Thu Minh bỏ qua ánh mắt của nó, không để ý tới nữa, xoay người đi về một hướng khác.
Đứa bé kia chỉ có thể phát ra tiếng vang “hưm hưm hưm…..” từ trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.
Đàm Thu Minh: thật là công việc ghê tởm!
Tưởng gia
Tưởng Trạch Thành ngồi ở phòng khách uống trà, hai người xa lạ đứng đối diện, là khách nhân đi ra từ cấm địa.
Tưởng Mộc Cận bước vào trong cửa, Tưởng Trạch Thành phát hiện cậu đầu tiên, ý bảo cậu ngồi xuống trên sofa.
Faulk mang theo Lỗ Bình dưới phân phó của Tưởng Mộc Cận đi về một hướng khác.
“Cha!”
Tưởng Trạch Thành gật đầu một cái: “Mộc Cận, hai vị này là khách từ cấm địa tới, ngươi trò chuyện với bọn họ một chút đi!”
“Dạ!”
Tưởng Trạch Thành phân phó Tưởng Mộc Cận xong, một mình lên thư phòng, không ai biết bọn họ phải làm gì.
“Tưởng thiếu gia!” Trên ghế sofa đối diện Tưởng Mộc Cận đang ngồi hai người, ăn mặc thoải mái quy củ, không mất lễ nghi, có một loại cảm giác thiên nhiên dung hợp tạo thành.
Bọn họ là một cặp sinh đôi, bộ dạng giống nhau như đúc, mười bảy mười tám tuổi, khéo léo lanh lợi, lại giả bộ vô cùng trưởng thành, dĩ nhiên, ở trước mặt Tưởng Mộc Cận bọn họ liền có vẻ tương đối trúc trắc.
Tưởng Mộc Cận gật đầu một cái: “Nói đi!”
Người con trai bên trái thoạt nhìn tương đối chững chạc, cũng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn, hai người nhìn nhau một cái, người bên trái gật đầu, người bên phải mới mở miệng nói: “Tưởng thiếu gia, chào anh! Tôi tên là Tô Vĩ, đây là đệ đệ tôi Tô Thắng!”
“Ừhm, chào các cậu!” Tưởng Mộc Cận nhìn bọn họ, đây là nhiệm vụ cha an bài cho cậu, nhưng cậu hoàn toàn không biết là nhiệm vụ gì, chỉ có thể từ từ nghe bọn họ nói.
“Chúng tôi tới từ cấm địa, muốn mời Tưởng thiếu gia giúp chúng tôi một chuyện! Theo chúng tôi đến cấm địa một chuyến!” Tô Vĩ mở miệng nói, trong mắt tràn đầy mong đợi cùng chân thành, không nhìn ra phần nào giả dối.
Tưởng Mộc Cận sửng sốt, ý tứ ở đây là để cho cậu quyết định sao?
Đúng thật là cậu có ý muốn đi cấm địa, nhưng mà đó cũng là hứa hẹn với Sở Lẫm, giúp hắn ta tìm kiếm thân thể, chỉ là muốn đi ngay bây giờ ư?
Thấy Tưởng Mộc Cận không nói lời nào, Tô Vĩ có chút nóng nảy, còn nói: “Chúng tôi đã hỏi qua Tưởng lão gia, ông ấy nói anh quyết định!”
“Tại sao các cậu lại muốn tôi cùng các cậu đến cấm địa?” Tưởng Mộc Cận hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Tô Vĩ và Tô Thắng nhìn nhau, lại gật đầu một cái, Tô Vĩ nói: “Không biết Tưởng thiếu gia có biết chuyện người tu luyện võ thuật bị người ta nghiên cứu hay không?”
Tưởng Mộc Cận nhìn bọn họ, gật đầu, giống như đoán được cái gì đó: “Chẳng lẽ là Lam Sa bảo các cậu tới à?”
Hai anh em sửng sốt, Tô Vĩ nói: “Anh…… làm sao anh biết? Đúng thật là tộc trưởng để chúng tôi đến!”
“Tộc trưởng?” Tưởng Mộc Cận sửng sốt, như thế nào mà Lam Sa lại là tộc trưởng, đến tột cùng thì cấm địa là cái địa phương gì vậy.
Tô Vĩ cũng không thừa nước đục thả câu nữa, mở miệng nói: “Hàng năm người tu luyện võ thuật đều có tình huống đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng mà mấy năm gần đây, hàng năm đều có một phần lớn người luyện võ mất tích, có đi mà không có về, nguyên nhân vẫn luôn không rõ! Sau đó tộc trưởng không nhìn nổi, quyết định tự thân xuất mã, ai ngờ hắn cũng bị bắt, cho đến hai năm trước mới trở về! Sau khi trở lại, mới nói cho chúng tôi biết chuyện này.”
“Ừh! Tôi có nghe nói qua! Thế nhưng, cái này có liên quan gì với việc tôi đến cấm địa? Cửa vào cấm địa không phải mỗi mười năm mới mở một lần sao?” Tưởng Mộc Cận nói, cậu nhớ Lam Sa nói cửa vào cấm địa ở rừng Hắc Thạc, mỗi mười năm mới khởi động một lần.
“Đó là để dẫn đi lực chú ý của người khác!” Tô Vĩ dừng lại một hồi, nói tiếp: “Đối với người ở thế giới bên ngoài, thì người luyện võ vốn là tồn tại thần bí, nếu không có nhiệm vụ trong người, bình thường chúng tôi sẽ không tùy tiện đi ra thế giới bên ngoài, cho tới bây giờ, mới biết xảy ra chuyện như vậy, cho nên không thể mặc kệ được! Người luyện võ vốn đã ít, vì không để cho võ thuật không thể truyền thừa tiếp, cứ mười năm một lần chúng tôi sẽ tuyển nhận đệ tử đắc lực ở bên ngoài, đó chính là bắt đầu của rừng Hắc Thạc!”
Tô Thắng nãy giờ không nói gì, sau khi Tô Vĩ nói xong liền mở miệng nói: “Mà Tưởng thiếu gia, là khách nhân mà tộc trưởng mời!”
Tưởng Mộc Cận gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Thì ra là như vậy, hắn có nói tìm tôi có chuyện gì không?”
Tô Vĩ lắc đầu, Tô Thắng im lặng không nói.
“Tôi biết rồi, tôi suy nghĩ một chút……” Tưởng Mộc Cận ngoắc tay, để cho người hầu pha trà.
“Còn chuẩn bị cái gì, đi đi chứ……” Không biết từ lúc nào Sở Lẫm xuất hiện ở cửa, tùy tùy tiện tiện đi vào: “Vừa lúc có cơ hội, sao cậu lại không đi!”
Hai anh em nghe vậy nhìn đối phương, vẻ mặt khó hiểu.
Tưởng Mộc Cận cũng không định giới thiệu, chỉ lẳng lặng nhìn hắn có phản ứng gì, lúc này Sở Lẫm mói nói: “Tôi tên là Tưởng Mộc Mộc, là ca ca của người này, người này nghe lời tôi nhất! Tôi nói đi là phải đi.”
Tưởng Mộc Cận không nói gì nhìn hắn, lúc này Sở Lẫm mới đến gần bên tai cậu nói: “Cậu đã đáp ứng tôi, nếu cậu đi, tôi sẽ để ca ca cậu đi ra!”
“Được rồi!” Tưởng Mộc Cận đứng dậy, phân phó người hầu an bài cho hai anh em một chút, lôi kéo Sở Lẫm trở về phòng, một phen ném lên giường: “Để cho ca ca đi ra!”
“Nè, cậu không thể như vậy, cậu không thể không đi, cậu có biết tôi bỏ thứ gì ở trên người mẹ cậu không? Bây giờ chỉ có thuốc ở cấm địa mới có thể cứu được mẹ cậu……” Nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tưởng Mộc Cận, Sở Lẫm ngừng nói, bĩu môi, ngoan ngoãn trở về, không phải hắn sợ Tưởng Mộc Cận, mà là bây giờ chỉ có Tưởng Mộc Cận có thể giúp hắn, hắn cũng không muốn đắc tội cậu ta.
Hắn không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn thả Tưởng Mộc Mộc ra, một mình lui đến góc tường, phong bế lại, nhắm mắt làm ngơ.
Tưởng Mộc Mộc vui mừng nhìn không gian đột nhiên rộng mở trước mắt, hộp chứa từ từ khép lại, dần dần khôi phục bộ dáng lúc trước, hơn nữa còn mở ra năm cánh cửa, lời nói mới nãy hắn cũng nghe thấy, sau khi nhìn thấy Sở Lẫm đi vào, liền hỏi hắn ta: “Anh mới nói, anh bỏ cái gì ở trên người mẹ tôi?”
“Thuốc độc! Hơn nữa, chỉ có cấm địa mới có thuốc giải!” Sở Lẫm không chút do dự nói ra, hắn chính là sợ Tưởng Mộc Cận hoặc Tưởng Trạch Thành không chịu giúp hắn, nên mới làm như thế.
Hắn phải đến cấm địa, chỉ có trở lại cấm địa, mới có phương pháp trở lại như cũ.
“Anh, tại sao anh phải làm như vậy?” Tưởng Mộc Mộc chỉ Sở Lẫm, tức giận nói, hắn vậy mà lại không biết mẹ xảy ra chuyện như thế, ngày đó sau khi hắn bị chiếm lĩnh thì luôn không xem được tình huống xung quanh, cho tới hôm nay mới từ từ khôi phục.
Nói không tức giận là không có khả năng, nhưng mà bây giờ hắn đánh không lại hắn ta, cơ mà cuối cùng Tưởng Mộc Mộc vẫn đá hắn ta một cước.
Sở Lẫm nhanh chóng chặn lại, hoàn toàn không thèm để ý Tưởng Mộc Mộc trẻ nhỏ tức giận công kích: “Đây chính là thân thể của cậu, đánh nhau với tôi trong thức hải, hủy hoại chính là thân thể của cậu, cậu không ngại nhưng đệ đệ cậu để ý, cậu nhất định phải đánh với tôi sao? Còn không ra ngoài, tôi cũng không biết vị đệ đệ kia của cậu có thể đem cậu ** hay không!”
Sở Lẫm nói xong, như một làn khói biến mất trong thức hải của Tưởng Mộc Mộc, một luồng khí đen bao quanh kín mít, mặc cho Tưởng Mộc Mộc đấm đá như thế nào cũng không có biện pháp đụng tới hắn ta một phần một chút nào.
Hồi lâu, rốt cục hắn mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là gương mặt phóng đại của Tưởng Mộc Cận, thân thể bị cậu cố định, không thể động đậy, Tưởng Mộc Mộc uốn éo xoay người: “Mộc Cận…….. buông tay! Chặt quá…….”
“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận càng ôm chặt hơn, khi xác định đúng là Tưởng Mộc Mộc thì vùi đầu trước ngực hắn, mấy tháng, thần kinh căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng, cậu sợ nhất chính là ca ca ở bên trong bị ủy khuất, dù sao thì cậu rất rõ ràng thực lực của ca ca và Sở Lẫm, nếu thật sự đánh nhau, khẳng định ca ca sẽ thua thiệt.
“Anh không sao!” Tưởng Mộc Mộc dùng sức đưa tay ra, xoa xoa tóc Tưởng Mộc Cận, xúc cảm quen thuộc trong nháy mắt xông ra, nước mắt cứ như vậy ào ào rơi xuống, hắn vậy mà thật sự rất nhớ cậu, ở bên trong giống như vượt qua thời gian mấy thập niên, cái gì cũng không nghĩ tới, không có chuyện làm, cả ngày cứ tu luyện như vậy, muốn tìm người nói chuyện cũng không được, cô đơn không chịu nổi, ngược lại khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều chuyện.
Liên quan tới Mộc Cận, liên quan tới cha, liên quan tới mẹ, ông ngoại bà ngoại….. Liên quan tới võ thuật, liên quan tới dịch cường hóa dị năng……
Ký ức năm mười bảy tuổi ấy trở nên trống rỗng, đó là bởi vì hắn lựa chọn quên đi, hôm nay nhớ tới mới biết mình ngu ngốc thế nào.
Hắn nhìn thấy quá nhiều chuyện kinh khủng, mới có thể lựa chọn quên đi, những đứa trẻ bị người ta bắt đi, những người dùng dụng cụ tinh vi hấp thu chất dinh dưỡng của những đứa trẻ ấy, làm cho bọn chúng thống khổ không chịu nổi.
Hắn lại chỉ có thể ngây ngốc ở một bên mặc cho người ta sờ sờ soạng soạng trên thân thể mình, những người đó là kẻ điên, bất kể hạng người gì những người đó đều có thể giải phẫu nghiên cứu.
Hắn sợ hãi chuyện như vậy, nên lựa chọn quên đi toàn bộ……
“Mộc Cận……” Hai tay Tưởng Mộc Mộc ôm cổ Tưởng Mộc Cận nói: “Em đã sớm đoán được, chế tạo dịch cường hóa dị năng có liên quan đến võ thuật có đúng không?”
“Ca ca……” Tưởng Mộc Cận nghi hoặc nhìn Tưởng Mộc Mộc, không biết tại sao hắn lại cho ra cái kết luận này.
Tưởng Mộc Mộc nói: “Anh cảm nhận được! Cái tên Lỗ Bình ngày hôm nay, chính là người lúc trước lừa anh, hắn uống xong dịch cường hóa dị năng trong bình, có một cỗ khí lưu, khí lưu kia chính là nội lực! Anh là người luyện võ, cho nên có thể cảm nhận được!”
Tưởng Mộc Cận thở dài, vốn không muốn nói, nhưng cậu vẫn nói ra: “Uống dịch cường hóa dị năng, đúng là có thể làm cho người ta nhanh chóng gia tăng dị năng, nhưng mà cũng có chướng ngại nhất định, dị năng và nội lực không thể cùng tồn tại, uống quá nhiều sẽ mất đi lý trí giống như Lỗ Bình vậy, mặc cho lực lượng nắm trong tay! Thế nhưng, uống ít một chút lại có thể làm dịu kinh mạch, bởi vì dị năng và nội lực không trực tiếp tiếp xúc, cho nên dùng phương pháp “ăn” là có thể ngăn cách, cách một tầng kinh mạch, ngược lại làm dịu kinh mạch, dị năng lưu thông càng thêm thông thuận, thăng cấp nhanh hơn! Uống nhiều quá, kinh mạch không chịu nổi, bị tổn thương cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma! Đây chính là kết quả những người đó nghiên cứu ra được, em cũng là gần đây mới biết.”
“Anh có thể cũng sẽ bị bắt đi hay không…..” Tưởng Mộc Mộc lo lắng nói, hắn cho rằng mình không sợ, hắn ở bên trong cho rằng mình không sợ chút nào, tại sao lúc đối mặt Tưởng Mộc Cận lại đột nhiên trở nên rất nhát gan, không nói không chịu được!
“Không sao đâu ca ca, em sẽ bảo vệ anh!”
“Nhưng mà mẹ……”
“Không phải là thuốc độc, anh yên tâm đi! Cha đã liên lạc Lam Sa, tìm được thuốc, cho nên không sao!”
“Thật ư, vậy thì tốt quá!” Rốt cục Tưởng Mộc Mộc cũng yên lòng, sao hắn lại quên còn có người cha không gì không làm được chứ.
“Ca ca……” Tưởng Mộc Cận nhìn Tưởng Mộc Mộc, trong mắt tràn đầy lửa dục.
Tưởng Mộc Mộc chống lại ánh mắt của Tưởng Mộc Cận, cổ co rụt lại: “Anh……. anh muốn đi tắm!”
“Được!” Tưởng Mộc Cận không nói hai lời, đứng dậy ôm Tưởng Mộc Mộc đang muốn tránh thoát, đẩy cửa phòng tắm ra đi vào, sau đó đóng lại thật kín.
Quần áo đều chưa cởi, từng giọt từng giọt nước trong trẻo nhưng lạnh lùng vẩy vào trên cơ thể hai người, quần áo hai người đều ướt đẫm, lại là mùa hè, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, dính nước như vậy, da thịt trắng mịn bên trong loáng thoáng hiện ra.
Tưởng Mộc Cận không quan tâm, lôi kéo ca ca đang muốn trốn chạy, hung hăng hôn lên, một phen dây dưa.
Một bên cởi bỏ quần áo của hai người.
Chỉ chốc lát, hai thân thể trần trụi dán vào nhau;
Chỉ chốc lát, hai người cọ súng ra lửa;
Chỉ chốc lát, phòng tắm chỉ còn dư lại tiếng nước chảy cùng tiếng rên rỉ;
……
Tưởng Mộc Mộc khóa ngồi trên chân Tưởng Mộc Cận, xụi lơ dựa vào cậu.
“Ca ca, em muốn bắt đầu!” Giọng nói khàn đặc, Tưởng Mộc Cận nâng hông Tưởng Mộc Mộc lên, từ trên chậm rãi buông xuống dưới.
Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy vật đang từ từ xâm nhập trong cơ thể trở nên vô cùng to lớn, động tác êm ái đâm vào hắn, càng ngày càng vào sâu.
“Hưm…… Mộc Cận……” Nơi riêng tư bị mở rộng, Tưởng Mộc Mộc đau đến kêu thành tiếng.
“Không sao, ca ca……” Tưởng Mộc Cận nói xong, chợt đâm vào nơi sâu nhất.
“A…… Mộc Cận, đau……” Tuy rằng thường làm, thế nhưng thời điểm tiến vào vẫn có chút đau, ngay lập tức bị mở rộng nhiều như vậy, hắn rên rỉ mang theo thống khổ cùng vui sướng.
“Ca ca, anh…… bên trong nóng quá,…… thật là tuyệt……” Tưởng Mộc Cận đâm vào từ trên xuống dưới, mỗi lần đều đâm vào vào nơi sâu nhất.
Khoái cảm cực hạn làm cho hai người quên mất đông tây nam bắc, ôm lấy lẫn nhau.
Tưởng Mộc Mộc gắt gao ôm lấy đầu Tưởng Mộc Cận, cằm đặt trên tóc cậu, thân thể vừa nảy lên một cái, không biết là mồ hôi hay là nước từ phía trên chảy ra, cứ như vậy cùng nhau nhanh chóng rơi xuống.
Rõ ràng là mở nước lạnh, nhưng thân thể hai người vẫn nóng không chịu được.
Dòng nước trượt xuống, biến mất trên mặt đất, đều mang theo nhiệt độ của bọn họ…..
“Ca ca, thoải mái không……..” Tưởng Mộc Cận nói xong, lại đâm một cái.
“Ừm…… thoải…… a………” Tưởng Mộc Mộc chỉ có thể phát ra tiếng dưới động tác của cậu…….
Không biết qua bao lâu, sau khi từ phòng tắm ra ngoài, lại ở trên giường giằng co một phen, cuối cùng Tưởng Mộc Mộc cũng hiểu rõ được lợi hại của một đêm bảy lần.
Mỗi lần đều nhiệt tình dâng cao, hưng phấn không thôi!
Ngay cả khi đã nhẹ nhàng vui vẻ rồi, nhưng thân thể lại kiên trì không nổi, ngủ lúc nào cũng không hay.
******
Trong phòng khách, lưu lại cặp sinh đôi được chiếu cố rất tốt, Tô Thắng mới vừa kết thúc cuộc liên lạc với tộc trưởng.
Tô Vĩ nói: “Thế nào? Tộc trưởng nói gì?”
Tô Thắng nhìn cậu ta: “Tộc trưởng nói, trước tiên phải cứu người bị bắt ra, gần đây có mấy đứa trẻ len lén chạy ra ngoài, lại mất tích! Muốn chúng ta cứu tụi nó về!”
“Chính là nói, tạm thời chúng ta không thể đi về!”
END 62
Tưởng Mộc Cận nắm Lỗ Bình đang nằm trên đất lên, rút ra một viên thuốc nhét vào trong miệng gã.
Trạng thái của Lỗ Bình mới tốt lên một chút, Sở Lẫm chuẩn bị rời đi đột nhiên xoay người trở lại, nói: “Cái lọ kia là ai đưa cho hắn?”
Tưởng Mộc Cận nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: “Tô Lập Nguyên!”
“Rất….. tốt!” Sở Lẫm như cười như không nói: “Nếu tôi không giết hắn, tôi sẽ không mang họ Sở!”
Sở Lẫm nói xong, đột nhiên xoay người một cái, đã không còn thấy bóng người!
“Anh Tưởng, hắn…..” Nhóc khỉ bò dậy, hai chân có chút mềm nhũn, nhưng vẫn như cũ kiên trì đứng vững.
Tưởng Mộc Cận không trả lời vấn đề của cậu, chỉ nhàn nhạt nói với Faulk: “Trói hắn lại, mang về!”
“Vâng, nhị thiếu gia!” Faulk nhìn gương mặt âm trầm của Tưởng Mộc Cận, không nói gì.
Sau khi Faulk đi rồi, Tưởng Mộc Cận nói: “Cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt, để cậu đi đấy!” Nói xong đuổi theo phương hướng Sở Lẫm rời đi.
****
“Nhớ rõ chưa? Làm cho tốt, cậu là học trò của giáo sư Tô, đối với cậu mà nói thì thứ này không thành vấn đề, có đúng không!?”
“Dĩ nhiên!” Đàm Thu Minh cười nói, không có ai biết y đang suy nghĩ gì, chẳng qua là nụ cười kia chợt khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng tàn nhẫn khó hiểu, dù rõ ràng bọn họ đang làm chuyện còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn so với nụ cười của y, nhưng vẫn không hiểu được.
Đàm Thu Minh đi qua mỗi một cái hành lang, trên hành lang xếp một loạt bình thủy tinh cực lớn, bên trong chứa đủ loại người khác nhau.
Có già có trẻ, toàn thân đều trần truồng, ngâm nổi lơ lửng trong dung dịch chứa trong bình thủy tinh, nhìn từ ngoài mặt, sống hay chết không ai có thể biết.
Nối tiếp với thân thể bọn họ, là đủ loại dụng cụ dây ống tinh vi, Đàm Thu Minh nói: “Bọn họ đều còn sống sao?”
“Dĩ nhiên! Không còn sống sẽ không cung cấp chất dinh dưỡng!” Nhân viên công tác nói, mặc một bộ quần áo màu vàng sẫm, mang Đàm Thu Minh đi đến phòng thí nghiệm ở tận cùng bên trong.
Đây là một nhà xưởng dưới đất, ít nhất nhìn bề ngoài chính là cái bộ dạng này.
Nhưng nào có ai biết đây chỉ là một căn cứ thí nghiệm nhân tạo?
Đàm Thu Minh cười lạnh, trải qua mỗi một con đường, đều có thể thấy những người không sống không chết kia, nhưng mà lại không có mấy người có thể như nguyện chết đi, thậm chí còn có vài người là do y tự mình bắt tới.
Nhân viên công tác nói: “Gần đây nguồn cung cấp khan hiếm, không biết chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không tìm được cái bóng của người sử dụng võ thuật, muốn sản xuất càng thêm khó khăn! Không biết có phải bọn họ trốn sạch rồi hay không!”
Đàm Thu Minh “ừhm” một tiếng, cũng không nói gì, miệng phun ra mấy chữ: “Một đám người điên!”
Phải làm việc ở chỗ này thật đúng là khiến cho người ta ghê tởm, chẳng qua y rất rõ ràng, mỗi người ở nơi này đều là người trải qua tẩy não hoàn toàn, chỉ cần không vi phạm bọn họ, vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu không phải có nhiệm vụ, y mới lười ở trong này làm thiếp!
Trên một cái đài ở tận cùng bên trong, trói một đứa trẻ mới vào đây, đứa trẻ mười một mười hai tuổi đang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chằm chằm y: Người ở nơi này là người điên, người điên! Cứu tôi……
Miệng của nó bị dụng cụ chặn lại, muốn cầu cứu, cũng nói không ra lời, thân thể run rẩy cùng với biểu tình sống không bằng chết khiến cho người ta biết nó đang phải chịu dày vò thống khổ, Đàm Thu Minh bỏ qua ánh mắt của nó, không để ý tới nữa, xoay người đi về một hướng khác.
Đứa bé kia chỉ có thể phát ra tiếng vang “hưm hưm hưm…..” từ trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.
Đàm Thu Minh: thật là công việc ghê tởm!
Tưởng gia
Tưởng Trạch Thành ngồi ở phòng khách uống trà, hai người xa lạ đứng đối diện, là khách nhân đi ra từ cấm địa.
Tưởng Mộc Cận bước vào trong cửa, Tưởng Trạch Thành phát hiện cậu đầu tiên, ý bảo cậu ngồi xuống trên sofa.
Faulk mang theo Lỗ Bình dưới phân phó của Tưởng Mộc Cận đi về một hướng khác.
“Cha!”
Tưởng Trạch Thành gật đầu một cái: “Mộc Cận, hai vị này là khách từ cấm địa tới, ngươi trò chuyện với bọn họ một chút đi!”
“Dạ!”
Tưởng Trạch Thành phân phó Tưởng Mộc Cận xong, một mình lên thư phòng, không ai biết bọn họ phải làm gì.
“Tưởng thiếu gia!” Trên ghế sofa đối diện Tưởng Mộc Cận đang ngồi hai người, ăn mặc thoải mái quy củ, không mất lễ nghi, có một loại cảm giác thiên nhiên dung hợp tạo thành.
Bọn họ là một cặp sinh đôi, bộ dạng giống nhau như đúc, mười bảy mười tám tuổi, khéo léo lanh lợi, lại giả bộ vô cùng trưởng thành, dĩ nhiên, ở trước mặt Tưởng Mộc Cận bọn họ liền có vẻ tương đối trúc trắc.
Tưởng Mộc Cận gật đầu một cái: “Nói đi!”
Người con trai bên trái thoạt nhìn tương đối chững chạc, cũng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn, hai người nhìn nhau một cái, người bên trái gật đầu, người bên phải mới mở miệng nói: “Tưởng thiếu gia, chào anh! Tôi tên là Tô Vĩ, đây là đệ đệ tôi Tô Thắng!”
“Ừhm, chào các cậu!” Tưởng Mộc Cận nhìn bọn họ, đây là nhiệm vụ cha an bài cho cậu, nhưng cậu hoàn toàn không biết là nhiệm vụ gì, chỉ có thể từ từ nghe bọn họ nói.
“Chúng tôi tới từ cấm địa, muốn mời Tưởng thiếu gia giúp chúng tôi một chuyện! Theo chúng tôi đến cấm địa một chuyến!” Tô Vĩ mở miệng nói, trong mắt tràn đầy mong đợi cùng chân thành, không nhìn ra phần nào giả dối.
Tưởng Mộc Cận sửng sốt, ý tứ ở đây là để cho cậu quyết định sao?
Đúng thật là cậu có ý muốn đi cấm địa, nhưng mà đó cũng là hứa hẹn với Sở Lẫm, giúp hắn ta tìm kiếm thân thể, chỉ là muốn đi ngay bây giờ ư?
Thấy Tưởng Mộc Cận không nói lời nào, Tô Vĩ có chút nóng nảy, còn nói: “Chúng tôi đã hỏi qua Tưởng lão gia, ông ấy nói anh quyết định!”
“Tại sao các cậu lại muốn tôi cùng các cậu đến cấm địa?” Tưởng Mộc Cận hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Tô Vĩ và Tô Thắng nhìn nhau, lại gật đầu một cái, Tô Vĩ nói: “Không biết Tưởng thiếu gia có biết chuyện người tu luyện võ thuật bị người ta nghiên cứu hay không?”
Tưởng Mộc Cận nhìn bọn họ, gật đầu, giống như đoán được cái gì đó: “Chẳng lẽ là Lam Sa bảo các cậu tới à?”
Hai anh em sửng sốt, Tô Vĩ nói: “Anh…… làm sao anh biết? Đúng thật là tộc trưởng để chúng tôi đến!”
“Tộc trưởng?” Tưởng Mộc Cận sửng sốt, như thế nào mà Lam Sa lại là tộc trưởng, đến tột cùng thì cấm địa là cái địa phương gì vậy.
Tô Vĩ cũng không thừa nước đục thả câu nữa, mở miệng nói: “Hàng năm người tu luyện võ thuật đều có tình huống đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng mà mấy năm gần đây, hàng năm đều có một phần lớn người luyện võ mất tích, có đi mà không có về, nguyên nhân vẫn luôn không rõ! Sau đó tộc trưởng không nhìn nổi, quyết định tự thân xuất mã, ai ngờ hắn cũng bị bắt, cho đến hai năm trước mới trở về! Sau khi trở lại, mới nói cho chúng tôi biết chuyện này.”
“Ừh! Tôi có nghe nói qua! Thế nhưng, cái này có liên quan gì với việc tôi đến cấm địa? Cửa vào cấm địa không phải mỗi mười năm mới mở một lần sao?” Tưởng Mộc Cận nói, cậu nhớ Lam Sa nói cửa vào cấm địa ở rừng Hắc Thạc, mỗi mười năm mới khởi động một lần.
“Đó là để dẫn đi lực chú ý của người khác!” Tô Vĩ dừng lại một hồi, nói tiếp: “Đối với người ở thế giới bên ngoài, thì người luyện võ vốn là tồn tại thần bí, nếu không có nhiệm vụ trong người, bình thường chúng tôi sẽ không tùy tiện đi ra thế giới bên ngoài, cho tới bây giờ, mới biết xảy ra chuyện như vậy, cho nên không thể mặc kệ được! Người luyện võ vốn đã ít, vì không để cho võ thuật không thể truyền thừa tiếp, cứ mười năm một lần chúng tôi sẽ tuyển nhận đệ tử đắc lực ở bên ngoài, đó chính là bắt đầu của rừng Hắc Thạc!”
Tô Thắng nãy giờ không nói gì, sau khi Tô Vĩ nói xong liền mở miệng nói: “Mà Tưởng thiếu gia, là khách nhân mà tộc trưởng mời!”
Tưởng Mộc Cận gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Thì ra là như vậy, hắn có nói tìm tôi có chuyện gì không?”
Tô Vĩ lắc đầu, Tô Thắng im lặng không nói.
“Tôi biết rồi, tôi suy nghĩ một chút……” Tưởng Mộc Cận ngoắc tay, để cho người hầu pha trà.
“Còn chuẩn bị cái gì, đi đi chứ……” Không biết từ lúc nào Sở Lẫm xuất hiện ở cửa, tùy tùy tiện tiện đi vào: “Vừa lúc có cơ hội, sao cậu lại không đi!”
Hai anh em nghe vậy nhìn đối phương, vẻ mặt khó hiểu.
Tưởng Mộc Cận cũng không định giới thiệu, chỉ lẳng lặng nhìn hắn có phản ứng gì, lúc này Sở Lẫm mói nói: “Tôi tên là Tưởng Mộc Mộc, là ca ca của người này, người này nghe lời tôi nhất! Tôi nói đi là phải đi.”
Tưởng Mộc Cận không nói gì nhìn hắn, lúc này Sở Lẫm mới đến gần bên tai cậu nói: “Cậu đã đáp ứng tôi, nếu cậu đi, tôi sẽ để ca ca cậu đi ra!”
“Được rồi!” Tưởng Mộc Cận đứng dậy, phân phó người hầu an bài cho hai anh em một chút, lôi kéo Sở Lẫm trở về phòng, một phen ném lên giường: “Để cho ca ca đi ra!”
“Nè, cậu không thể như vậy, cậu không thể không đi, cậu có biết tôi bỏ thứ gì ở trên người mẹ cậu không? Bây giờ chỉ có thuốc ở cấm địa mới có thể cứu được mẹ cậu……” Nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tưởng Mộc Cận, Sở Lẫm ngừng nói, bĩu môi, ngoan ngoãn trở về, không phải hắn sợ Tưởng Mộc Cận, mà là bây giờ chỉ có Tưởng Mộc Cận có thể giúp hắn, hắn cũng không muốn đắc tội cậu ta.
Hắn không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn thả Tưởng Mộc Mộc ra, một mình lui đến góc tường, phong bế lại, nhắm mắt làm ngơ.
Tưởng Mộc Mộc vui mừng nhìn không gian đột nhiên rộng mở trước mắt, hộp chứa từ từ khép lại, dần dần khôi phục bộ dáng lúc trước, hơn nữa còn mở ra năm cánh cửa, lời nói mới nãy hắn cũng nghe thấy, sau khi nhìn thấy Sở Lẫm đi vào, liền hỏi hắn ta: “Anh mới nói, anh bỏ cái gì ở trên người mẹ tôi?”
“Thuốc độc! Hơn nữa, chỉ có cấm địa mới có thuốc giải!” Sở Lẫm không chút do dự nói ra, hắn chính là sợ Tưởng Mộc Cận hoặc Tưởng Trạch Thành không chịu giúp hắn, nên mới làm như thế.
Hắn phải đến cấm địa, chỉ có trở lại cấm địa, mới có phương pháp trở lại như cũ.
“Anh, tại sao anh phải làm như vậy?” Tưởng Mộc Mộc chỉ Sở Lẫm, tức giận nói, hắn vậy mà lại không biết mẹ xảy ra chuyện như thế, ngày đó sau khi hắn bị chiếm lĩnh thì luôn không xem được tình huống xung quanh, cho tới hôm nay mới từ từ khôi phục.
Nói không tức giận là không có khả năng, nhưng mà bây giờ hắn đánh không lại hắn ta, cơ mà cuối cùng Tưởng Mộc Mộc vẫn đá hắn ta một cước.
Sở Lẫm nhanh chóng chặn lại, hoàn toàn không thèm để ý Tưởng Mộc Mộc trẻ nhỏ tức giận công kích: “Đây chính là thân thể của cậu, đánh nhau với tôi trong thức hải, hủy hoại chính là thân thể của cậu, cậu không ngại nhưng đệ đệ cậu để ý, cậu nhất định phải đánh với tôi sao? Còn không ra ngoài, tôi cũng không biết vị đệ đệ kia của cậu có thể đem cậu ** hay không!”
Sở Lẫm nói xong, như một làn khói biến mất trong thức hải của Tưởng Mộc Mộc, một luồng khí đen bao quanh kín mít, mặc cho Tưởng Mộc Mộc đấm đá như thế nào cũng không có biện pháp đụng tới hắn ta một phần một chút nào.
Hồi lâu, rốt cục hắn mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là gương mặt phóng đại của Tưởng Mộc Cận, thân thể bị cậu cố định, không thể động đậy, Tưởng Mộc Mộc uốn éo xoay người: “Mộc Cận…….. buông tay! Chặt quá…….”
“Ca ca!” Tưởng Mộc Cận càng ôm chặt hơn, khi xác định đúng là Tưởng Mộc Mộc thì vùi đầu trước ngực hắn, mấy tháng, thần kinh căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng, cậu sợ nhất chính là ca ca ở bên trong bị ủy khuất, dù sao thì cậu rất rõ ràng thực lực của ca ca và Sở Lẫm, nếu thật sự đánh nhau, khẳng định ca ca sẽ thua thiệt.
“Anh không sao!” Tưởng Mộc Mộc dùng sức đưa tay ra, xoa xoa tóc Tưởng Mộc Cận, xúc cảm quen thuộc trong nháy mắt xông ra, nước mắt cứ như vậy ào ào rơi xuống, hắn vậy mà thật sự rất nhớ cậu, ở bên trong giống như vượt qua thời gian mấy thập niên, cái gì cũng không nghĩ tới, không có chuyện làm, cả ngày cứ tu luyện như vậy, muốn tìm người nói chuyện cũng không được, cô đơn không chịu nổi, ngược lại khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều chuyện.
Liên quan tới Mộc Cận, liên quan tới cha, liên quan tới mẹ, ông ngoại bà ngoại….. Liên quan tới võ thuật, liên quan tới dịch cường hóa dị năng……
Ký ức năm mười bảy tuổi ấy trở nên trống rỗng, đó là bởi vì hắn lựa chọn quên đi, hôm nay nhớ tới mới biết mình ngu ngốc thế nào.
Hắn nhìn thấy quá nhiều chuyện kinh khủng, mới có thể lựa chọn quên đi, những đứa trẻ bị người ta bắt đi, những người dùng dụng cụ tinh vi hấp thu chất dinh dưỡng của những đứa trẻ ấy, làm cho bọn chúng thống khổ không chịu nổi.
Hắn lại chỉ có thể ngây ngốc ở một bên mặc cho người ta sờ sờ soạng soạng trên thân thể mình, những người đó là kẻ điên, bất kể hạng người gì những người đó đều có thể giải phẫu nghiên cứu.
Hắn sợ hãi chuyện như vậy, nên lựa chọn quên đi toàn bộ……
“Mộc Cận……” Hai tay Tưởng Mộc Mộc ôm cổ Tưởng Mộc Cận nói: “Em đã sớm đoán được, chế tạo dịch cường hóa dị năng có liên quan đến võ thuật có đúng không?”
“Ca ca……” Tưởng Mộc Cận nghi hoặc nhìn Tưởng Mộc Mộc, không biết tại sao hắn lại cho ra cái kết luận này.
Tưởng Mộc Mộc nói: “Anh cảm nhận được! Cái tên Lỗ Bình ngày hôm nay, chính là người lúc trước lừa anh, hắn uống xong dịch cường hóa dị năng trong bình, có một cỗ khí lưu, khí lưu kia chính là nội lực! Anh là người luyện võ, cho nên có thể cảm nhận được!”
Tưởng Mộc Cận thở dài, vốn không muốn nói, nhưng cậu vẫn nói ra: “Uống dịch cường hóa dị năng, đúng là có thể làm cho người ta nhanh chóng gia tăng dị năng, nhưng mà cũng có chướng ngại nhất định, dị năng và nội lực không thể cùng tồn tại, uống quá nhiều sẽ mất đi lý trí giống như Lỗ Bình vậy, mặc cho lực lượng nắm trong tay! Thế nhưng, uống ít một chút lại có thể làm dịu kinh mạch, bởi vì dị năng và nội lực không trực tiếp tiếp xúc, cho nên dùng phương pháp “ăn” là có thể ngăn cách, cách một tầng kinh mạch, ngược lại làm dịu kinh mạch, dị năng lưu thông càng thêm thông thuận, thăng cấp nhanh hơn! Uống nhiều quá, kinh mạch không chịu nổi, bị tổn thương cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma! Đây chính là kết quả những người đó nghiên cứu ra được, em cũng là gần đây mới biết.”
“Anh có thể cũng sẽ bị bắt đi hay không…..” Tưởng Mộc Mộc lo lắng nói, hắn cho rằng mình không sợ, hắn ở bên trong cho rằng mình không sợ chút nào, tại sao lúc đối mặt Tưởng Mộc Cận lại đột nhiên trở nên rất nhát gan, không nói không chịu được!
“Không sao đâu ca ca, em sẽ bảo vệ anh!”
“Nhưng mà mẹ……”
“Không phải là thuốc độc, anh yên tâm đi! Cha đã liên lạc Lam Sa, tìm được thuốc, cho nên không sao!”
“Thật ư, vậy thì tốt quá!” Rốt cục Tưởng Mộc Mộc cũng yên lòng, sao hắn lại quên còn có người cha không gì không làm được chứ.
“Ca ca……” Tưởng Mộc Cận nhìn Tưởng Mộc Mộc, trong mắt tràn đầy lửa dục.
Tưởng Mộc Mộc chống lại ánh mắt của Tưởng Mộc Cận, cổ co rụt lại: “Anh……. anh muốn đi tắm!”
“Được!” Tưởng Mộc Cận không nói hai lời, đứng dậy ôm Tưởng Mộc Mộc đang muốn tránh thoát, đẩy cửa phòng tắm ra đi vào, sau đó đóng lại thật kín.
Quần áo đều chưa cởi, từng giọt từng giọt nước trong trẻo nhưng lạnh lùng vẩy vào trên cơ thể hai người, quần áo hai người đều ướt đẫm, lại là mùa hè, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, dính nước như vậy, da thịt trắng mịn bên trong loáng thoáng hiện ra.
Tưởng Mộc Cận không quan tâm, lôi kéo ca ca đang muốn trốn chạy, hung hăng hôn lên, một phen dây dưa.
Một bên cởi bỏ quần áo của hai người.
Chỉ chốc lát, hai thân thể trần trụi dán vào nhau;
Chỉ chốc lát, hai người cọ súng ra lửa;
Chỉ chốc lát, phòng tắm chỉ còn dư lại tiếng nước chảy cùng tiếng rên rỉ;
……
Tưởng Mộc Mộc khóa ngồi trên chân Tưởng Mộc Cận, xụi lơ dựa vào cậu.
“Ca ca, em muốn bắt đầu!” Giọng nói khàn đặc, Tưởng Mộc Cận nâng hông Tưởng Mộc Mộc lên, từ trên chậm rãi buông xuống dưới.
Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy vật đang từ từ xâm nhập trong cơ thể trở nên vô cùng to lớn, động tác êm ái đâm vào hắn, càng ngày càng vào sâu.
“Hưm…… Mộc Cận……” Nơi riêng tư bị mở rộng, Tưởng Mộc Mộc đau đến kêu thành tiếng.
“Không sao, ca ca……” Tưởng Mộc Cận nói xong, chợt đâm vào nơi sâu nhất.
“A…… Mộc Cận, đau……” Tuy rằng thường làm, thế nhưng thời điểm tiến vào vẫn có chút đau, ngay lập tức bị mở rộng nhiều như vậy, hắn rên rỉ mang theo thống khổ cùng vui sướng.
“Ca ca, anh…… bên trong nóng quá,…… thật là tuyệt……” Tưởng Mộc Cận đâm vào từ trên xuống dưới, mỗi lần đều đâm vào vào nơi sâu nhất.
Khoái cảm cực hạn làm cho hai người quên mất đông tây nam bắc, ôm lấy lẫn nhau.
Tưởng Mộc Mộc gắt gao ôm lấy đầu Tưởng Mộc Cận, cằm đặt trên tóc cậu, thân thể vừa nảy lên một cái, không biết là mồ hôi hay là nước từ phía trên chảy ra, cứ như vậy cùng nhau nhanh chóng rơi xuống.
Rõ ràng là mở nước lạnh, nhưng thân thể hai người vẫn nóng không chịu được.
Dòng nước trượt xuống, biến mất trên mặt đất, đều mang theo nhiệt độ của bọn họ…..
“Ca ca, thoải mái không……..” Tưởng Mộc Cận nói xong, lại đâm một cái.
“Ừm…… thoải…… a………” Tưởng Mộc Mộc chỉ có thể phát ra tiếng dưới động tác của cậu…….
Không biết qua bao lâu, sau khi từ phòng tắm ra ngoài, lại ở trên giường giằng co một phen, cuối cùng Tưởng Mộc Mộc cũng hiểu rõ được lợi hại của một đêm bảy lần.
Mỗi lần đều nhiệt tình dâng cao, hưng phấn không thôi!
Ngay cả khi đã nhẹ nhàng vui vẻ rồi, nhưng thân thể lại kiên trì không nổi, ngủ lúc nào cũng không hay.
******
Trong phòng khách, lưu lại cặp sinh đôi được chiếu cố rất tốt, Tô Thắng mới vừa kết thúc cuộc liên lạc với tộc trưởng.
Tô Vĩ nói: “Thế nào? Tộc trưởng nói gì?”
Tô Thắng nhìn cậu ta: “Tộc trưởng nói, trước tiên phải cứu người bị bắt ra, gần đây có mấy đứa trẻ len lén chạy ra ngoài, lại mất tích! Muốn chúng ta cứu tụi nó về!”
“Chính là nói, tạm thời chúng ta không thể đi về!”
END 62