Chương : 58
Lúc Tưởng Mộc Cận tỉnh lại, không thấy được bóng dáng của ca ca, vốn nên là sốt ruột muốn nổi điên thì cậu lại ngoài ý muốn tỉnh táo lại, hỏi cha mọi chuyện từ đầu chí cuối.
Tưởng Trạch Thành nhìn bộ dạng sắp bùng nổ của Tưởng Mộc Cận, không có biểu tình gì, cũng ngoài ý muốn không có khiển trách cậu, chỉ ngồi lẳng lặng, nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi xuống!”
Tưởng Mộc Cận đáp lời ngồi xuống một bên ghế, một đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm cha cậu.
“Hắn không có ở chỗ ta, ngươi tới chỗ ta cũng vô dụng!” Tưởng Trạch Thành bình tĩnh mở miệng, cái bộ dáng như vậy, vợ ông còn đang hôn mê bất tỉnh, nếu không phải Tưởng Mộc Cận hiểu ông, thậm chí cậu sẽ cảm thấy cha của cậu thật sự máu lạnh vô tình.
Tưởng Mộc Cận nói: “Con biết, cha, không phải con muốn hỏi ca ca ở nơi nào, con muốn hỏi chính là chuyện năm đó, bây giờ con có tư cách biết được rồi chứ!”
“Tư cách?” Tưởng Trạch Thành vui đùa nói, nhưng biểu tình nghiêm túc nghiêm túc kia, một chút cũng không giống như là đang nói đùa: “Ngươi cảm thấy ta cần nói cho ngươi biết sao?”
Tưởng Mộc Cận sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp, gật đầu nói: “Con hiểu rồi!”
Cậu quên mất một chuyện, cha chưa từng nói nguyên nhân sự việc cho bất cứ kẻ nào, loại người như ông chỉ biết nói một câu như vầy: “Muốn biết, tự mình nghĩ biện pháp!”
Tưởng Mộc Cận đi ra ngoài, một bước cũng không quay đầu lại, trở lại phòng y tế tiếp nhận kiểm tra, nhìn mẹ ngủ mê man ở bên cạnh, mở miệng nói: “Mang mẹ tôi đến bệnh viện tốt nhất!”
“Vâng! Nhị thiếu gia!”
Tưởng Mộc Cận trực tiếp rời đi, đi tìm ca ca.
Faulk đi theo bên người “ca ca”, chỉ cần không dùng chiêu trò, tự nhiên cậu có thể tìm được ca ca.
Rất nhanh, Tưởng Mộc Cận tìm được hắn ở một quán bar, Sở Lẫm đang dùng thân thể thon dài chưa từng dính qua dơ bẩn kia điên cuồng cụng ly với người ta.
Hai má lộ ra nhiều đóa ửng đỏ, hai chân khêu gợi cứ như vậy bắt chéo đặt ở trên bàn, ống tay áo vén lên lộ ra cánh tay trắng nõn nhỏ dài, vài người vây xung quanh hắn nhìn chăm chăm như hổ rình mồi, nếu không phải Faulk ở một bên che chở, chỉ sợ đã nhào tới rồi.
Hơn nữa, hình như xung quanh còn có vài gương mặt đã từng gặp qua, lấy trí nhớ của Tưởng Mộc Cận đến xem, tuy cậu không có cảm giác gì đối với mấy người này, nhưng mà đều là nghệ sĩ, còn rất nổi tiếng nữa.
Faulk cũng khuyên không được rượu cuồn cuộn đổ xuống bụng……
Tưởng Mộc Cận nắm chặt quả đấm, trong nháy mắt vọt tới, nắm lấy bàn tay quen thuộc kia, trực tiếp ra khỏi quán bar.
Người xung quanh còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, đã không có bóng người, chẳng lẽ gặp quỷ à……
Tưởng Mộc Cận ném hắn vào xe dị năng, ý bảo Faulk cũng lên ngồi, còn mình thì ngồi trên xe tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái: “Không được tùy ý chà đạp thân thể của anh ấy! Chuyện của anh không liên quan đến ca ca của tôi!”
“Không liên quan? Hừ……” Sở Lẫm hừ lạnh một tiếng nói: “Cậu còn chưa biết đi, nếu không phải nhờ tôi, ca ca cậu ngay từ lúc còn trong bụng mẹ cậu, đã chết rồi!”
Tay vừa muốn vận chuyển dị năng trong nháy mắt dừng một chút, con ngươi cậu co rút lại, không thể tin nhìn Sở Lẫm, có điều, bây giờ cậu một chút cũng không muốn cùng hắn thảo luận chuyện năm đó: “Thả ca ca ra!”
“Được, tuy nhiên tôi có một điều kiện!” Tiếp xúc ánh mắt như dao nhọn của cậu, Sở Lẫm hoàn toàn xem như không nhìn thấy.
Tưởng Mộc Cận nói: “Anh nói đi!”
“Đến cấm địa với tôi một chuyến, tìm được thân thể của tôi! Tôi tin cậu biết cấm địa ở chỗ nào, cũng biết phương pháp ra vào cấm địa đúng không? Tưởng lão đại tôi đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nhất định hắn có biện pháp tiến vào cấm địa, không cần đợi thêm mười năm!”
Tưởng Mộc Cận nghi ngờ nhìn hắn: “Anh đến cấm địa làm gì?”
“Cậu không cần quản! Tôi biết cậu sẽ không cự tuyệt tôi.” Sở Lẫm tự tin nói.
“Đáng tiếc, bây giờ tôi không thể rời đi!” Trong nhà mẹ bị thương, chỉ có một mình cha khẳng định cũng có thể ứng phó được, chẳng qua là cậu cũng không muốn để một mình cha đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Đừng nhìn ông có gương mặt vô tình vô nghĩa, nhưng cậu biết, chuyện của mẹ là đả kích rất lớn đối với cha, giống như lúc cậu không thấy được ca ca, biết ca ca gặp chuyện không may, trong đầu không nghĩ được gì, tựa như nổi điên nhớ ca ca tìm ca ca cứu ca ca.
Sở Lẫm nói: “Không sao cả, dù sao thì hiện giờ tiền trong thẻ cũng đủ để tôi dùng một đoạn thời gian!”
“Anh muốn tiền thì tới tìm tôi, đồ của ca ca, không cho phép anh đụng đến!” Tưởng Mộc Cận cảnh cáo nói.
“Hừ hừ, chỉ cần cậu cho tôi tiền xài, tôi cũng không cần hắn OK! Thật không hiểu, rõ ràng là cùng gương mặt, đối mặt tôi, sao thái độ của cậu lại lạnh lùng như vậy!” Sở Lẫm khinh bỉ nói.
“Nếu không phải là cùng gương mặt, tôi đã sớm chặt anh thành tám khúc rồi!” Tưởng Mộc Cận ném ra câu nói, cũng không quản mấy cái khác, đưa dị năng vào, xe dị năng liền bay đi.
“Thôi vậy, tôi không so đo với con nít, có điều, sớm muộn cậu cũng sẽ đến cấm địa với tôi thôi.” Nói xong, trên mặt Sở Lẫm tràn đầy nụ cười tự tin.
Bởi vì đã quá lâu Sở Lẫm không ra ngoài, ngồi trên xe dị năng vô cùng high vô cùng phấn khởi, mang theo men say, hưng phấn giống như một đứa trẻ.
Tưởng Mộc Cận im lặng nhìn hắn, nếu không phải ngại vì không dám tổn thương thân thể này, cậu nhất định đem người trước mắt này đập chết.
Cậu không nghĩ tới, nếu như ca ca của cậu biến thành như vậy, cậu sẽ cao hứng nhào qua hành hạ hắn một phen.
Sở Lẫm chơi điên rồi, cũng mệt mỏi, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Tưởng Mộc Cận mang hắn về đến nhà, vô cùng khó chịu đặt hắn trên giường của ca ca.
Hiện giờ Sở Lẫm một thân mùi rượu, Tưởng Mộc Cận mạnh tay đập tỉnh hắn: “Đi tắm rửa cho tôi, không cho phép làm bẩn thân thể ca ca!”
Sở Lẫm có chút men say, mơ hồ mở mắt, rượu còn chưa tỉnh hẳn, liền hồ ngôn loạn ngữ: “Cậu ôm tôi đi vào! Giúp tôi tắm…… tôi muốn cậu giúp tôi tắm…… nếu không, tôi liền trần truồng chạy ra ngoài, cậu không ngăn được tôi đâu…… cho dù cậu ngăn cản tôi…… tôi còn có thể tự bạo……”
“Anh dám!”
“Vậy cậu ôm tôi!” Sắc mặt Sở Lẫm ửng hồng nhìn Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Cận nhìn hắn, tức giận ôm lấy hắn đi tới phòng tắm.
Cậu muốn thời khắc trông chừng người này, không thể để cho thân thể ca ca bị hắn chà đạp.
Sau khi tắm rửa, Tưởng Mộc Cận đem cái người đã ngủ say thả lại trên giường, còn mình thì ngồi lên ghế ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm sau Sở Lẫm tỉnh dậy nhìn thấy chính là Tưởng Mộc Cận nằm trên bàn ngủ, Tưởng Mộc Cận nhanh chóng nhận ra, lập tức đứng dậy, nở nụ cười nói: “Ca ca, anh đã tỉnh!”
“Đúng vậy, tới đây ôm một cái nào!” Sở Lẫm mở hai tay ra.
Sắc mặt Tưởng Mộc Cận trầm xuống: “Không được dùng thân thể ca ca làm động tác kỳ quái như thế, anh không phải là ca ca!”
“Rõ ràng là cậu mở miệng gọi tôi là ca ca, ai…… rõ ràng là tôi muốn cho cậu phúc lợi mà, không phải cậu rất thích cái thân thể này sao? Đương nhiên tôi muốn cho cậu thoải mái…… nếu không tôi chiếm cứ thân thể này cũng rất nhàm chán! Tới đây, giống như cậu lúc bình thường ấy, tới hôn chào buổi sáng nào….. hưm…….” Sở Lẫm mân mê bờ môi hắn, hôm nay cũng không còn là màu đen sẫm nữa, đã khôi phục màu hồng như lúc trước, cứ như vậy chu ra, đánh về phía Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Cận tiếp lấy thân thể ca ca, ấn hắn bất động: “Tôi yêu không phải là thân thể ca ca, mà là toàn bộ của ca ca! Anh chà đạp thân thể ca ca, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Sở Lẫm không thèm để ý chút nào, nói: “Ha ha, thì ra cậu quân tử như vậy à, cậu không sợ tôi yêu cậu, thì tôi cũng có thể khiến cậu yêu tôi mà!”
“Tôi sẽ không yêu một ông già!”
“Ồ, cậu biết tôi là ai à?”
“Tôi sẽ điều tra!” Tưởng Mộc Cận ném ra một câu, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Sở Lẫm nhìn bóng lưng cỉa cậu, một khắc khi cậu gần như sắp đóng cửa lại: “Cậu không giúp tôi giải quyết, tôi tìm Faulk vậy…… thân thể của cậu ta rất thú vị! Ha ha……”
Tưởng Mộc Cận vọt vào, nắm lấy cổ áo hắn, vành mắt kéo căng: “Anh dám thử xem xem!?”
“Người trẻ tuổi, chớ có nóng nảy như vậy!” Sở Lẫm gạt tay cậu ra, đứng dậy mặc quần áo. Nếu như là bình thường, hắn nhìn thấy chính là người này giành mặc quần áo cho Tưởng Mộc Mộc, đổi là hắn thì lại lạnh lùng như vậy, đối mặt với cùng một khuôn mặt, cậu ta lại có thể thay đổi nhanh như vậy, thật sự bội phục.
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết, ca ca cậu là như thế nào à?” Sở Lẫm nói.
“Anh sẽ nói cho tôi biết sao?” Tưởng Mộc Cận khiêu khích nhìn hắn, thật ra thì cậu cũng rất rõ ràng, người trước mắt này rất lợi hại.
Chỉ bằng một mình cậu thì căn bản là không làm gì được hắn, hiện tại cậu mới phát hiện mình thật là càng ngày càng yếu ớt, vậy mà để cho ca ca phát sinh chuyện như vậy, hận chết chính mình.
“Không!” Sở Lẫm cười nói.
Tưởng Mộc Cận cũng không quay đầu lại xoay người đi ra ngoài, ở trước cửa mở miệng nói: “Ca ca chỉ có thể là của tôi, toàn bộ đều là của tôi, chỉ có thể ở bên tôi! Nếu không chiếm được anh ấy, tôi liền giết ảnh!” Sau đó tự sát. Không cần nói tiếp, đoạn sau nói cho mình nghe là được rồi.
Một khắc kia, Sở Lẫm kinh hãi, có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, thậm chí xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn thấy cảnh cáo trong đôi mắt Tưởng Mộc Cận: không chiếm được ca ca, tình nguyện giết ca ca!
Hắn chưa từng nghĩ Tưởng Mộc Cận sẽ có ý nghĩ như vậy, cái này…… điều này sao có thể chứ? Thậm chí hắn không dám tin tưởng vào tai mình, sau đó hắn nhanh chóng nhớ tới……
Tưởng Mộc Cận ngây người ở khu dã thú dưới dất lâu như vậy, còn có thể sống sót, trải nghiệm tự nhiên không đơn giản, còn bị Tưởng Trạch Thành công kích tinh thần nhiều lần như vậy, muốn xem cậu như người bình thường, căn bản là không có khả năng.
Hắn rất rõ ràng, người trải qua công kích tinh thần của Tưởng Trạch Thành, không có mấy người không để lại bóng ma, ngay cả chính hắn cũng bịt kín một tầng bóng ma.
Đó căn bản không phải là con người…… Tưởng Mộc Cận bị công kích nhiều lần như vậy, càng không phải là con người……
Cậu rất sủng ái ca ca cậu, đó là bởi vì ca ca vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nếu như đột nhiên không thấy ca ca cậu…… Đây là lần đầu tiên Sở Lẫm cảm thấy sợ hãi đối với Tưởng Mộc Cận, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục như cũ, cười một tiếng: “Ha ha, quả nhiên là người thừa kế của Tưởng lão đại, không đơn giản mà, không đơn giản……”
Những ngày kế tiếp, đúng là Sở Lẫm không có làm ra chuyện gì kỳ quái, chỉ là thỉnh thoảng dùng ngôn ngữ nhạo báng mấy câu, không thấy được hiệu quả trong dự định, cũng không đùa giỡn với bọn họ nữa.
Xoay người trêu chọc Faulk, hắn phát hiện trêu chọc Faulk thật là làm cho tinh thần người ta thoải mái, người thành thật chính là chơi thật vui…… Không nhìn tới ánh mắt như dao nhỏ của Tưởng Mộc Cận cùng Tưởng Trạch Thành, ngây ngốc ở Tưởng gia vô cùng an ổn.
Về phần Tưởng Mộc Mộc vẫn còn ở trong một góc khác ngủ say, tu luyện, mà cái thứ màu đen kia cũng không tiếp tục bao phủ lấy hắn nữa, rốt cục hắn lấy được một mảnh địa phương an bình.
Khi đó, hắn nghe được một câu nói: “Nhóc con, cho cậu cơ hội, xem cậu có thể chống đỡ được tới lúc nào!”
Tưởng Mộc Mộc không biết có phải là nói với hắn hay không, nhưng mà quả thực là hắn nghe được, hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Ánh mắt hắn chẳng biết lúc nào biến thành màu vàng nhàn nhạt, lông mi dường như trở nên dài hơn, nhíu mày một cái, lông mi hẹp dài kia hơi lay động, nhiều thêm mấy phần xinh đẹp.
Mà chính hắn lại hoàn toàn không có cảm giác, càng không biết thân thể của mình ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, an tâm tu luyện!
END 58
P/s: về phần xưng hô của Tưởng Mộc Cận với Sở Lẫm, tại sao chương trước là ta/ngươi, mà bây giờ lại là tôi/cậu, anh/tôi, là do khi edit xưng hô mình đã cân nhắc về tuổi tác, vai vế, quan hệ, tính cách, hoàn cảnh, tâm trạng……. và mình cảm thấy trong hoàn cảnh đó thì xưng hô như vậy (theo mình) là hợp lý nhất mà mình có thể nghĩ ra, nói thật mình cũng đau đầu mấy cái vụ xưng hô này lắm, nếu mấy bạn cảm thấy không ổn hoặc có cách xưng hô nào khác hay hơn thì cứ góp ý nha. Thân!
Tưởng Trạch Thành nhìn bộ dạng sắp bùng nổ của Tưởng Mộc Cận, không có biểu tình gì, cũng ngoài ý muốn không có khiển trách cậu, chỉ ngồi lẳng lặng, nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi xuống!”
Tưởng Mộc Cận đáp lời ngồi xuống một bên ghế, một đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm cha cậu.
“Hắn không có ở chỗ ta, ngươi tới chỗ ta cũng vô dụng!” Tưởng Trạch Thành bình tĩnh mở miệng, cái bộ dáng như vậy, vợ ông còn đang hôn mê bất tỉnh, nếu không phải Tưởng Mộc Cận hiểu ông, thậm chí cậu sẽ cảm thấy cha của cậu thật sự máu lạnh vô tình.
Tưởng Mộc Cận nói: “Con biết, cha, không phải con muốn hỏi ca ca ở nơi nào, con muốn hỏi chính là chuyện năm đó, bây giờ con có tư cách biết được rồi chứ!”
“Tư cách?” Tưởng Trạch Thành vui đùa nói, nhưng biểu tình nghiêm túc nghiêm túc kia, một chút cũng không giống như là đang nói đùa: “Ngươi cảm thấy ta cần nói cho ngươi biết sao?”
Tưởng Mộc Cận sửng sốt, rất nhanh phản ứng kịp, gật đầu nói: “Con hiểu rồi!”
Cậu quên mất một chuyện, cha chưa từng nói nguyên nhân sự việc cho bất cứ kẻ nào, loại người như ông chỉ biết nói một câu như vầy: “Muốn biết, tự mình nghĩ biện pháp!”
Tưởng Mộc Cận đi ra ngoài, một bước cũng không quay đầu lại, trở lại phòng y tế tiếp nhận kiểm tra, nhìn mẹ ngủ mê man ở bên cạnh, mở miệng nói: “Mang mẹ tôi đến bệnh viện tốt nhất!”
“Vâng! Nhị thiếu gia!”
Tưởng Mộc Cận trực tiếp rời đi, đi tìm ca ca.
Faulk đi theo bên người “ca ca”, chỉ cần không dùng chiêu trò, tự nhiên cậu có thể tìm được ca ca.
Rất nhanh, Tưởng Mộc Cận tìm được hắn ở một quán bar, Sở Lẫm đang dùng thân thể thon dài chưa từng dính qua dơ bẩn kia điên cuồng cụng ly với người ta.
Hai má lộ ra nhiều đóa ửng đỏ, hai chân khêu gợi cứ như vậy bắt chéo đặt ở trên bàn, ống tay áo vén lên lộ ra cánh tay trắng nõn nhỏ dài, vài người vây xung quanh hắn nhìn chăm chăm như hổ rình mồi, nếu không phải Faulk ở một bên che chở, chỉ sợ đã nhào tới rồi.
Hơn nữa, hình như xung quanh còn có vài gương mặt đã từng gặp qua, lấy trí nhớ của Tưởng Mộc Cận đến xem, tuy cậu không có cảm giác gì đối với mấy người này, nhưng mà đều là nghệ sĩ, còn rất nổi tiếng nữa.
Faulk cũng khuyên không được rượu cuồn cuộn đổ xuống bụng……
Tưởng Mộc Cận nắm chặt quả đấm, trong nháy mắt vọt tới, nắm lấy bàn tay quen thuộc kia, trực tiếp ra khỏi quán bar.
Người xung quanh còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, đã không có bóng người, chẳng lẽ gặp quỷ à……
Tưởng Mộc Cận ném hắn vào xe dị năng, ý bảo Faulk cũng lên ngồi, còn mình thì ngồi trên xe tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái: “Không được tùy ý chà đạp thân thể của anh ấy! Chuyện của anh không liên quan đến ca ca của tôi!”
“Không liên quan? Hừ……” Sở Lẫm hừ lạnh một tiếng nói: “Cậu còn chưa biết đi, nếu không phải nhờ tôi, ca ca cậu ngay từ lúc còn trong bụng mẹ cậu, đã chết rồi!”
Tay vừa muốn vận chuyển dị năng trong nháy mắt dừng một chút, con ngươi cậu co rút lại, không thể tin nhìn Sở Lẫm, có điều, bây giờ cậu một chút cũng không muốn cùng hắn thảo luận chuyện năm đó: “Thả ca ca ra!”
“Được, tuy nhiên tôi có một điều kiện!” Tiếp xúc ánh mắt như dao nhọn của cậu, Sở Lẫm hoàn toàn xem như không nhìn thấy.
Tưởng Mộc Cận nói: “Anh nói đi!”
“Đến cấm địa với tôi một chuyến, tìm được thân thể của tôi! Tôi tin cậu biết cấm địa ở chỗ nào, cũng biết phương pháp ra vào cấm địa đúng không? Tưởng lão đại tôi đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nhất định hắn có biện pháp tiến vào cấm địa, không cần đợi thêm mười năm!”
Tưởng Mộc Cận nghi ngờ nhìn hắn: “Anh đến cấm địa làm gì?”
“Cậu không cần quản! Tôi biết cậu sẽ không cự tuyệt tôi.” Sở Lẫm tự tin nói.
“Đáng tiếc, bây giờ tôi không thể rời đi!” Trong nhà mẹ bị thương, chỉ có một mình cha khẳng định cũng có thể ứng phó được, chẳng qua là cậu cũng không muốn để một mình cha đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Đừng nhìn ông có gương mặt vô tình vô nghĩa, nhưng cậu biết, chuyện của mẹ là đả kích rất lớn đối với cha, giống như lúc cậu không thấy được ca ca, biết ca ca gặp chuyện không may, trong đầu không nghĩ được gì, tựa như nổi điên nhớ ca ca tìm ca ca cứu ca ca.
Sở Lẫm nói: “Không sao cả, dù sao thì hiện giờ tiền trong thẻ cũng đủ để tôi dùng một đoạn thời gian!”
“Anh muốn tiền thì tới tìm tôi, đồ của ca ca, không cho phép anh đụng đến!” Tưởng Mộc Cận cảnh cáo nói.
“Hừ hừ, chỉ cần cậu cho tôi tiền xài, tôi cũng không cần hắn OK! Thật không hiểu, rõ ràng là cùng gương mặt, đối mặt tôi, sao thái độ của cậu lại lạnh lùng như vậy!” Sở Lẫm khinh bỉ nói.
“Nếu không phải là cùng gương mặt, tôi đã sớm chặt anh thành tám khúc rồi!” Tưởng Mộc Cận ném ra câu nói, cũng không quản mấy cái khác, đưa dị năng vào, xe dị năng liền bay đi.
“Thôi vậy, tôi không so đo với con nít, có điều, sớm muộn cậu cũng sẽ đến cấm địa với tôi thôi.” Nói xong, trên mặt Sở Lẫm tràn đầy nụ cười tự tin.
Bởi vì đã quá lâu Sở Lẫm không ra ngoài, ngồi trên xe dị năng vô cùng high vô cùng phấn khởi, mang theo men say, hưng phấn giống như một đứa trẻ.
Tưởng Mộc Cận im lặng nhìn hắn, nếu không phải ngại vì không dám tổn thương thân thể này, cậu nhất định đem người trước mắt này đập chết.
Cậu không nghĩ tới, nếu như ca ca của cậu biến thành như vậy, cậu sẽ cao hứng nhào qua hành hạ hắn một phen.
Sở Lẫm chơi điên rồi, cũng mệt mỏi, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Tưởng Mộc Cận mang hắn về đến nhà, vô cùng khó chịu đặt hắn trên giường của ca ca.
Hiện giờ Sở Lẫm một thân mùi rượu, Tưởng Mộc Cận mạnh tay đập tỉnh hắn: “Đi tắm rửa cho tôi, không cho phép làm bẩn thân thể ca ca!”
Sở Lẫm có chút men say, mơ hồ mở mắt, rượu còn chưa tỉnh hẳn, liền hồ ngôn loạn ngữ: “Cậu ôm tôi đi vào! Giúp tôi tắm…… tôi muốn cậu giúp tôi tắm…… nếu không, tôi liền trần truồng chạy ra ngoài, cậu không ngăn được tôi đâu…… cho dù cậu ngăn cản tôi…… tôi còn có thể tự bạo……”
“Anh dám!”
“Vậy cậu ôm tôi!” Sắc mặt Sở Lẫm ửng hồng nhìn Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Cận nhìn hắn, tức giận ôm lấy hắn đi tới phòng tắm.
Cậu muốn thời khắc trông chừng người này, không thể để cho thân thể ca ca bị hắn chà đạp.
Sau khi tắm rửa, Tưởng Mộc Cận đem cái người đã ngủ say thả lại trên giường, còn mình thì ngồi lên ghế ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm sau Sở Lẫm tỉnh dậy nhìn thấy chính là Tưởng Mộc Cận nằm trên bàn ngủ, Tưởng Mộc Cận nhanh chóng nhận ra, lập tức đứng dậy, nở nụ cười nói: “Ca ca, anh đã tỉnh!”
“Đúng vậy, tới đây ôm một cái nào!” Sở Lẫm mở hai tay ra.
Sắc mặt Tưởng Mộc Cận trầm xuống: “Không được dùng thân thể ca ca làm động tác kỳ quái như thế, anh không phải là ca ca!”
“Rõ ràng là cậu mở miệng gọi tôi là ca ca, ai…… rõ ràng là tôi muốn cho cậu phúc lợi mà, không phải cậu rất thích cái thân thể này sao? Đương nhiên tôi muốn cho cậu thoải mái…… nếu không tôi chiếm cứ thân thể này cũng rất nhàm chán! Tới đây, giống như cậu lúc bình thường ấy, tới hôn chào buổi sáng nào….. hưm…….” Sở Lẫm mân mê bờ môi hắn, hôm nay cũng không còn là màu đen sẫm nữa, đã khôi phục màu hồng như lúc trước, cứ như vậy chu ra, đánh về phía Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Cận tiếp lấy thân thể ca ca, ấn hắn bất động: “Tôi yêu không phải là thân thể ca ca, mà là toàn bộ của ca ca! Anh chà đạp thân thể ca ca, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Sở Lẫm không thèm để ý chút nào, nói: “Ha ha, thì ra cậu quân tử như vậy à, cậu không sợ tôi yêu cậu, thì tôi cũng có thể khiến cậu yêu tôi mà!”
“Tôi sẽ không yêu một ông già!”
“Ồ, cậu biết tôi là ai à?”
“Tôi sẽ điều tra!” Tưởng Mộc Cận ném ra một câu, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Sở Lẫm nhìn bóng lưng cỉa cậu, một khắc khi cậu gần như sắp đóng cửa lại: “Cậu không giúp tôi giải quyết, tôi tìm Faulk vậy…… thân thể của cậu ta rất thú vị! Ha ha……”
Tưởng Mộc Cận vọt vào, nắm lấy cổ áo hắn, vành mắt kéo căng: “Anh dám thử xem xem!?”
“Người trẻ tuổi, chớ có nóng nảy như vậy!” Sở Lẫm gạt tay cậu ra, đứng dậy mặc quần áo. Nếu như là bình thường, hắn nhìn thấy chính là người này giành mặc quần áo cho Tưởng Mộc Mộc, đổi là hắn thì lại lạnh lùng như vậy, đối mặt với cùng một khuôn mặt, cậu ta lại có thể thay đổi nhanh như vậy, thật sự bội phục.
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết, ca ca cậu là như thế nào à?” Sở Lẫm nói.
“Anh sẽ nói cho tôi biết sao?” Tưởng Mộc Cận khiêu khích nhìn hắn, thật ra thì cậu cũng rất rõ ràng, người trước mắt này rất lợi hại.
Chỉ bằng một mình cậu thì căn bản là không làm gì được hắn, hiện tại cậu mới phát hiện mình thật là càng ngày càng yếu ớt, vậy mà để cho ca ca phát sinh chuyện như vậy, hận chết chính mình.
“Không!” Sở Lẫm cười nói.
Tưởng Mộc Cận cũng không quay đầu lại xoay người đi ra ngoài, ở trước cửa mở miệng nói: “Ca ca chỉ có thể là của tôi, toàn bộ đều là của tôi, chỉ có thể ở bên tôi! Nếu không chiếm được anh ấy, tôi liền giết ảnh!” Sau đó tự sát. Không cần nói tiếp, đoạn sau nói cho mình nghe là được rồi.
Một khắc kia, Sở Lẫm kinh hãi, có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, thậm chí xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn thấy cảnh cáo trong đôi mắt Tưởng Mộc Cận: không chiếm được ca ca, tình nguyện giết ca ca!
Hắn chưa từng nghĩ Tưởng Mộc Cận sẽ có ý nghĩ như vậy, cái này…… điều này sao có thể chứ? Thậm chí hắn không dám tin tưởng vào tai mình, sau đó hắn nhanh chóng nhớ tới……
Tưởng Mộc Cận ngây người ở khu dã thú dưới dất lâu như vậy, còn có thể sống sót, trải nghiệm tự nhiên không đơn giản, còn bị Tưởng Trạch Thành công kích tinh thần nhiều lần như vậy, muốn xem cậu như người bình thường, căn bản là không có khả năng.
Hắn rất rõ ràng, người trải qua công kích tinh thần của Tưởng Trạch Thành, không có mấy người không để lại bóng ma, ngay cả chính hắn cũng bịt kín một tầng bóng ma.
Đó căn bản không phải là con người…… Tưởng Mộc Cận bị công kích nhiều lần như vậy, càng không phải là con người……
Cậu rất sủng ái ca ca cậu, đó là bởi vì ca ca vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nếu như đột nhiên không thấy ca ca cậu…… Đây là lần đầu tiên Sở Lẫm cảm thấy sợ hãi đối với Tưởng Mộc Cận, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục như cũ, cười một tiếng: “Ha ha, quả nhiên là người thừa kế của Tưởng lão đại, không đơn giản mà, không đơn giản……”
Những ngày kế tiếp, đúng là Sở Lẫm không có làm ra chuyện gì kỳ quái, chỉ là thỉnh thoảng dùng ngôn ngữ nhạo báng mấy câu, không thấy được hiệu quả trong dự định, cũng không đùa giỡn với bọn họ nữa.
Xoay người trêu chọc Faulk, hắn phát hiện trêu chọc Faulk thật là làm cho tinh thần người ta thoải mái, người thành thật chính là chơi thật vui…… Không nhìn tới ánh mắt như dao nhỏ của Tưởng Mộc Cận cùng Tưởng Trạch Thành, ngây ngốc ở Tưởng gia vô cùng an ổn.
Về phần Tưởng Mộc Mộc vẫn còn ở trong một góc khác ngủ say, tu luyện, mà cái thứ màu đen kia cũng không tiếp tục bao phủ lấy hắn nữa, rốt cục hắn lấy được một mảnh địa phương an bình.
Khi đó, hắn nghe được một câu nói: “Nhóc con, cho cậu cơ hội, xem cậu có thể chống đỡ được tới lúc nào!”
Tưởng Mộc Mộc không biết có phải là nói với hắn hay không, nhưng mà quả thực là hắn nghe được, hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Ánh mắt hắn chẳng biết lúc nào biến thành màu vàng nhàn nhạt, lông mi dường như trở nên dài hơn, nhíu mày một cái, lông mi hẹp dài kia hơi lay động, nhiều thêm mấy phần xinh đẹp.
Mà chính hắn lại hoàn toàn không có cảm giác, càng không biết thân thể của mình ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, an tâm tu luyện!
END 58
P/s: về phần xưng hô của Tưởng Mộc Cận với Sở Lẫm, tại sao chương trước là ta/ngươi, mà bây giờ lại là tôi/cậu, anh/tôi, là do khi edit xưng hô mình đã cân nhắc về tuổi tác, vai vế, quan hệ, tính cách, hoàn cảnh, tâm trạng……. và mình cảm thấy trong hoàn cảnh đó thì xưng hô như vậy (theo mình) là hợp lý nhất mà mình có thể nghĩ ra, nói thật mình cũng đau đầu mấy cái vụ xưng hô này lắm, nếu mấy bạn cảm thấy không ổn hoặc có cách xưng hô nào khác hay hơn thì cứ góp ý nha. Thân!