Chương : 52
Tưởng Mộc Mộc làm sao cũng không chịu ở lại nhà trọ của Đàm Thu Minh, cứng rắn muốn rời khỏi.
Đàm Thu Minh không lay chuyển được hắn, cũng không ép ở lại, nhưng mà lại không có ý tứ muốn giúp hắn rời đi, dù sao thì thuốc trong người hắn còn chưa tan hết, muốn đi cũng không đi được.
Tưởng Mộc Mộc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài gọi điện thoại cho Tưởng Mộc Cận, nói thật, hắn tình nguyện nhìn Tưởng Mộc Cận tức giận, cũng không nguyện ý lại nhìn thấy khuôn mặt của Đàm Thu Minh.
Càng nhìn, lại càng phát hiện y tâm cơ thâm trầm, như có kế hoạch gì đó! So sánh thì, khuôn mặt tươi cười của Mộc Cận ở trước mặt hắn có vẻ hòa ái dễ gần hơn nhiều, dĩ nhiên, trước tiên phải xem nhẹ cậu ở thời điểm ** nào đó là được.
Đàm Thu Minh thấy hắn giống như rất gấp gáp gọi điện cho Tưởng Mộc Cận, chỉ đành phải tự mình đưa hắn trở về ký túc xá.
Thân thể Tưởng Mộc Mộc dựa sát vào Đàm Thu Minh, không cách nào tự mình đi đoạn đường này, Đàm Thu Minh đặt hắn ở trên xe dị năng, rất nhanh liền trở về khu ký túc xá Tưởng Mộc Mộc ở.
Mới vừa bước lên cạnh cửa, Tưởng Mộc Cận lập tức chạy tới.
“Ca ca, anh….. chuyện gì xảy ra?” Tưởng Mộc Cận tức giận nhìn Đàm Thu Minh, nhìn ca ca suy yếu tựa vào trên người y, không nói hai lời, nhận lấy hắn, ôm vào lòng.
“Anh làm gì đối với ca ca của tôi?” Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không cho Đàm Thu Minh sắc mặt dễ nhìn!
Đàm Thu Minh cười khổ một tiếng: “Ha ha, nhị thiếu gia, đừng nhìn tôi như vậy! Tốt xấu gì tôi cũng là người cứu đại thiếu gia! Cậu không nên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ân nhân cứu mạng của ca ca mình!”
Đàm Thu Minh thay đổi khuôn mặt tươi cười ôn hòa ở trước mặt Tưởng Mộc Mộc, đột nhiên thay đổi bộ dạng, dùng ánh mắt nhìn người xa lạ đối đãi Tưởng Mộc Cận, dường như y vẫn còn ghi hận Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không cho y mặt mũi.
Bây giờ, y cũng không còn là bảo an Tưởng gia nữa, tự nhiên không cần cho cậu mặt mũi quá mức.
Có điều, coi như y tức giận, muốn mắng to cái tên “nhị thiếu gia” phách lối trước mặt, vậy cũng phải chịu đựng!
Tạm thời y còn chưa muốn chọc tới Tưởng gia, càng không muốn chọc tới người này.
Tưởng Mộc Cận không để ý đến Đàm Thu Minh, ôm Tưởng Mộc Mộc đi thẳng vào ký túc xá, đặt hắn lên giường.
Đêm trước ca ca không nghe điện thoại đã khiến cho cậu vô cùng sốt ruột, nhưng mà cậu cũng không nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì, cho tới buổi sáng hôm nay điện thoại của ca ca vẫn như cũ không có người nghe, cậu mới vội vội vàng vàng chạy tới, ngay cả chuyện xin nghỉ cũng quên mất.
Cậu đứng dậy quay trở lại cửa, tức giận nói với Đàm Thu đang đứng ngoài cửa: “Rất cảm tạ anh đã cứu ca ca của tôi, tự tôi sẽ thay ca ca báo đáp anh! Ca ca đã không sao, anh có thể đi rồi!”
An bài cho ca ca xong, lập tức hạ lệnh đuổi khách, nói xong, cũng không chờ Đàm Thu Minh phản ứng như thế nào, rầm một tiếng, đóng cửa lại.
Đàm Thu Minh lẳng lặng đứng ở cửa, tựa như đã sớm biết Tưởng Mộc Cận sẽ có phản ứng như thế.
Y lấy từ trong túi ra một ống nghiệm trong suốt, bên trong chứa một ít huyết thanh, đó là lúc Tưởng Mộc Mộc hôn mê y lấy được.
Y cười ha ha: “Ha ha, có nên giao cho Tô Lập Nguyên không nhỉ? Dù gì thì ông ta cũng là “sư phụ” của mình mà!”
Trong giọng nói không khỏi để lộ ra châm chọc, đột nhiên Đàm Thu Minh nghĩ đến sáng sớm hôm nay, Tưởng Mộc Mộc chưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng phun ra hai chữ “Minh Minh”.
Nói ra tự nhiên như vậy, giống như bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi, nhưng Đàm Thu Minh lại hoàn toàn không chán ghét, ngược lại, y còn cảm thấy Tưởng Mộc Mộc vốn nên gọi y như vậy.
Y đem huyết thanh thả lại trong túi, hô lên với cánh cửa đóng chặt: “Thù lao, tôi đã nhận được rồi! Tôi sẽ còn trở lại thăm cậu, Phong…..”
Tay vuốt ve ống nghiệm, chậm rãi rời đi.
Tưởng Mộc Cận trở lại trong phòng, lột sạch quần áo của ca ca, từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài đều kiểm tra một lượt, phát hiện thật sự không có bị thương cái gì rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là bị ảnh hưởng của thuốc, hôm nay không thể đi học, dứt khoát xin nghỉ cho hắn.
Cậu không phải là sinh viên đại học XX, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không an bài người âm thầm bảo vệ ca ca.
Bởi vì quá mức bận rộn, nhất thời không có chú ý xảy ra chuyện gì, cậu gọi người đó ra.
Tưởng Mộc Cận đứng ở trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, một tên nhóc đang đứng trên cây ngoài cửa sổ, thân thể nhỏ nhắn, lá cây rậm rạp, cậu ta ở nơi đó ngược lại có thể tùy ý ẩn núp thân thể.
Người nọ có một đôi mắt hạnh bướng bỉnh, cái miệng nhỏ nhắn, bám ở trên cây giống như con khỉ, thấy Tưởng Mộc Cận lập tức cười: “Hắc hắc, anh Tưởng, rốt cục anh cũng tìm em! Em còn tưởng rằng anh quên em mất rồi!”
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Không phải đã bảo cậu nhìn ca ca thật kỹ sao?” Tưởng Mộc Cận cất giấu sát khí nhàn nhạt, lại có thể khiến cho con khỉ ở trên cây thất kinh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khủng hoảng nói ra tất cả mọi chuyện.
Việc cậu ta biết chính là Quách Phong hẹn Tưởng Mộc Mộc đến quán bar dị năng, Tưởng Mộc Mộc không vào được, được Đàm Thu Minh mang vào, mà cậu ta lại núp ở nơi bí mật, không có biện pháp quấy nhiễu bọn họ, e sợ làm cho bọn họ phát hiện.
Sau đó chuyện ở WC cậu ta cũng biết chút ít, chậm rãi nói ra, Tưởng Mộc Cận cũng có thể đoán được đại khái.
Thằng nhóc khỉ nhìn hai mắt Tưởng Mộc Cận còn chưa biến sắc, gấp gáp nói: “Anh Tưởng, em không phải cố ý…… Thật sự không phải em không muốn mang ca ca anh ra, mà là….. căn bản là em đánh không lại họ Đàm đàn bà kia, đừng nhìn hắn ta như vậy, mạnh đến mức kỳ cục, ……..ha ha, dĩ nhiên, khẳng định không lợi hại như anh, nhưng mấy ngày trước không biết hắn ta xảy ra chuyện gì, dị năng đã đột phá cấp chín, anh muốn em một dị năng giả cấp bảy làm thế nào đánh với hắn ta, còn phải cứu người từ trên tay hắn ta nữa, căn bản là không thể…… huống chi……”
Thằng nhóc khỉ nhìn sắc mặt Tưởng Mộc Cận càng đen thêm, lập tức câm miệng!
Dĩ nhiên cậu ta biết, anh Tưởng trước mặt chỉ có lúc đối mặt với ca ca mới có thể trở nên kỳ quái, biểu hiện ra các loại cảm xúc, ở bên ngoài không ai có thể nhìn ra tâm tình của anh ấy, ngay cả nụ cười cũng “chân thành” như vậy, không ai biết anh ấy đang suy nghĩ gì.
Người biết anh ấy đều cảm thấy nụ cười của anh ấy lạnh như tiến vào hầm băng, cơ mà hiện tại ngược lại cậu cảm thấy cậu thích nhìn thấy cái nụ cười đó hơn.
“Người nọ xuất hiện sao?” Tưởng Mộc Cận đột nhiên trầm giọng nói.
Thằng nhóc khỉ thấy, lập tức thành thật trả lời: “Cái này, ……cái này không biết! Có điều từ sau cuộc thi so tài dị năng lần trước chạy trốn thì hình như cũng chưa từng xuất hiện, em còn tưởng là anh phát ra cảnh cáo gì! Hắn mới biến mất……”
“Được rồi, cậu đi trước điều tra một chút xem bây giờ hắn ở nơi nào, đi đi!” Tưởng Mộc Cận không kiên nhẫn nói, dường như đã biết gì đó.
“Dạ!” Thằng nhóc khỉ nghe được lời của Tưởng Mộc Cận, giống như chạy trốn mà biến mất.
Tưởng Mộc Mộc đang ngủ, nhưng ngủ rất không thoải mái, nghe được có người đang nói chuyện, lại không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Hắn mê mê man man nói: “Mộc Cận, ……..em, đang nói chuyện với ai vậy?”
Tưởng Mộc Cận quay lại nằm trên giường, hôn lên mặt Tưởng Mộc Mộc một cái, để cho hắn tựa vào ngực mình ôm hắn ngủ, nói: “Làm ồn đến ca ca sao? Không có gì, chỉ là một người bạn thôi, cậu ta đã đi rồi, ca ca, ngủ đi!”
Sau khi xác định là giọng của Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Mộc rúc vào trong ngực cậu, an tâm ngủ thiếp đi.
Hắn biết rõ tâm tình của mình, hắn có thể nghi ngờ tất cả mọi người trên thế giới, nhưng mà tuyệt đối sẽ không hoài nghi Mộc Cận; hắn có thể trở thành kẻ địch của tất cả mọi người, nhưng mà tuyệt đối sẽ không đứng ở phía đối lập với Mộc Cận.
Hắn không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ như vậy, cơ mà hắn biết, hắn sẽ vẫn luôn tiếp tục như vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng sẽ đứng về phía Tưởng Mộc Cận.
Có lẽ là an tâm lại, hắn không xuất hiện mộng mị gì nữa, cho đến chạng vạng tối mới thoáng tỉnh lại.
Cảm giác đau nhức trên người còn chưa có biến mất, có điều đã rất nhạt, hắn cũng có thể tự do cử động, chỉ cần không làm vận động mạnh thì sẽ không có chuyện gì.
Hình như trong phòng tắm có người, Tưởng Mộc Mộc nhớ tới chuyện ngày hôm nay, liền biết người ở bên trong nhất định là Tưởng Mộc Cận.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, hoàn thành nhiệm vụ mà ngày hôm nay đã quên hoàn thành, chải chuốt nội lực trong cơ thể, nội lực của hắn vẫn không có cảm giác được cường hóa, nhưng lại cảm thấy có gì đó thay đổi.
Trước lúc té xỉu, hắn cảm nhận được hộp chứa phát sinh biến hóa, bây giờ vừa lúc có thể nhìn một chút.
Không nhìn thật đúng là không biết, xung quanh hộp chứa vốn là không gian tối đen yên tĩnh, bây giờ đột nhiên có chút ánh sáng, mặc dù vẫn không nhìn thấy dược không gian bốn phía, nhưng ánh sáng tản mát ra từ các khe hở ở mặt ngoài hộp chứa, lại chiếu sáng một vài nơi.
Nhất là ánh sáng đỏ lóng lánh ở chỗ cánh cửa thứ nhất càng đậm hơn, không biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng mà từng tia một ánh sáng kia vẫn là chiếu sáng mặt ngoài của hộp chứa.
Toàn bộ lớp ngoài đều là màu vàng sáng, hơi hơi mang theo ánh sáng màu cam vàng, nhàn nhạt, mông lung.
Tưởng Mộc Mộc rất nghi hoặc, nhưng cũng nghĩ không ra đến tột cùng cái hộp chứa này tại sao lại biến thành bộ dạng này.
Hắn vẫn dựa theo phương thức tu luyện bình thường đem công lực chải chuốt từ đầu tới đuôi một lần, cơ mà hắn không biết là, hắn ở bên trong chải chuốt một vòng, bên ngoài lại tương đương với chải chuốt ba vòng!
Vì vậy, lúc hắn cảm thấy đã đạt tới hiệu quả mỗi ngày, thời gian nhanh hơn rất nhiều, trước kia là ba giờ mới có thể chải chuốt được một lần hai mươi vòng, hôm nay chỉ một giờ liền hoàn thành.
Tưởng Mộc Mộc bình tĩnh mở mắt, nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên phát hiện toàn bộ cảm giác đau nhức trên người vừa rồi đều đã biến mất.
Chờ lúc nhìn thấy rõ ràng xung quanh, hắn bị một khuôn mặt quen thuộc phóng đại vô hạn ở trước mắt cản trở, vừa mở miệng liền bị một đầu lưỡi mềm mại đi vào quấy rối.
Tưởng Mộc Cận mới vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, mang theo mùi thơm nhàn nhạt làm cho Tưởng Mộc Mộc càng thêm mê loạn.
Làn da Tưởng Mộc Cận dán chặt vào hắn rất mát mẻ, phản ứng của hắn là Tưởng Mộc Cận dùng nước lạnh để tắm, một giây khi da thịt ấm áp của mình dán vào cậu liền trở nên khô nóng.
Đáng chết! Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, tự mắng mình!
Chỉ vì một cái hôn liền nổi lên phản ứng, hắn trở nên nhạy cảm như vậy từ bao giờ thế? Tưởng Mộc Mộc có ý đồ lui bước!
Tưởng Mộc Cận cũng không định cho hắn cơ hội này, càng hôn càng sâu, cho đến khi sắc mặt Tưởng Mộc Mộc ửng hồng, thân thể cũng phát sinh biến hóa theo, cậu mới buông hắn ra, làm động tác kế tiếp.
***
Ọt ọt……
Không gian tràn đày tình sắc, bị một trận âm thanh đánh vỡ, Tưởng Mộc Cận vốn đã chuẩn bị xong để tiến công đột nhiên dừng lại động tác, âm thanh không hài hòa khiến cho khô nóng trong nháy mắt lạnh xuống.
Tưởng Mộc Cận nhìn ngọn nguồn của âm thanh.
Tưởng Mộc Mộc lập tức giơ tay lên che cái bụng nhỏ của mình, bây giờ thân thể hắn trần trụi, chỉ còn dư lại một cái bên trong, mà cái bên trong bên trong này cũng sắp rời khỏi cương vị công tác của nó rồi.
Mặt Tưởng Mộc Mộc càng ngày càng hồng, vô tội chớp hai mắt, nói: “Anh…. cả ngày anh cũng không có ăn cái gì!”
“Phụt…… là em sơ sót! Ca ca, đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm!” Tưởng Mộc Cận nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tưởng Mộc Mộc một cái, mới nhặt quần áo tán loạn ở mép giường lên, tự mình giúp hắn mặc vào.
“Anh tự mình mặc!” Tưởng Mộc Mộc xấu hổ nói, loại chuyện như mặc quần áo này cũng không cần người ta giúp một tay chứ.
Tưởng Mộc Cận không để ý tới hắn, giúp hắn mặc quần, Tưởng Mộc Mộc đấu tranh với cậu, sống chết không cho.
Tưởng Mộc Cận cầm quần áo của hắn nói: “Ca ca, anh muốn để em làm anh xong rồi lại đi ăn cơm, hay là cơm nước xong rồi mới làm anh!”
Mắt Tưởng Mộc Mộc lom lom nhìn cậu.
Tưởng Mộc Cận tiếp tục nói: “Không nghĩ tới ca ca gấp gáp như vậy, vậy em cũng chỉ đành phải……”
“Đợi đã đợi đã!” Tưởng Mộc Mộc vội vàng ngăn cản cái tay đang bồi hồi ở đùi trong của hắn: “Ăn cơm trước!”
Tưởng Mộc Cận dừng cái tay đang trêu chọc lại, yên lặng thay Tưởng Mộc Mộc mặc quần áo tử tế, trong lúc đó còn ăn không ít đậu hủ.
Chờ khi quần áo đã mặc tốt, Tưởng Mộc Mộc ngồi lên xe dị năng, gương mặt vẫn còn đỏ tưng bừng, giận dữ bất bình nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Cận nói: “Ca ca, đừng quyến rũ em, nếu không em làm anh ở chỗ này đó!”
Tưởng Mộc Mộc kinh hãi, lập tức nhìn chằm chằm phía trước, không biết một bước kia mình làm sai cái gì, lại bị nhìn thành quyến rũ, trời ạ, nơi này là giữa không trung, xung quanh còn có mấy cái xe dị năng, mặc dù bên ngoài không thấy được bên trong, cơ mà hắn không muốn làm một màn xuân sắc ở giữa không trung đâu……
END 52
Đàm Thu Minh không lay chuyển được hắn, cũng không ép ở lại, nhưng mà lại không có ý tứ muốn giúp hắn rời đi, dù sao thì thuốc trong người hắn còn chưa tan hết, muốn đi cũng không đi được.
Tưởng Mộc Mộc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài gọi điện thoại cho Tưởng Mộc Cận, nói thật, hắn tình nguyện nhìn Tưởng Mộc Cận tức giận, cũng không nguyện ý lại nhìn thấy khuôn mặt của Đàm Thu Minh.
Càng nhìn, lại càng phát hiện y tâm cơ thâm trầm, như có kế hoạch gì đó! So sánh thì, khuôn mặt tươi cười của Mộc Cận ở trước mặt hắn có vẻ hòa ái dễ gần hơn nhiều, dĩ nhiên, trước tiên phải xem nhẹ cậu ở thời điểm ** nào đó là được.
Đàm Thu Minh thấy hắn giống như rất gấp gáp gọi điện cho Tưởng Mộc Cận, chỉ đành phải tự mình đưa hắn trở về ký túc xá.
Thân thể Tưởng Mộc Mộc dựa sát vào Đàm Thu Minh, không cách nào tự mình đi đoạn đường này, Đàm Thu Minh đặt hắn ở trên xe dị năng, rất nhanh liền trở về khu ký túc xá Tưởng Mộc Mộc ở.
Mới vừa bước lên cạnh cửa, Tưởng Mộc Cận lập tức chạy tới.
“Ca ca, anh….. chuyện gì xảy ra?” Tưởng Mộc Cận tức giận nhìn Đàm Thu Minh, nhìn ca ca suy yếu tựa vào trên người y, không nói hai lời, nhận lấy hắn, ôm vào lòng.
“Anh làm gì đối với ca ca của tôi?” Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không cho Đàm Thu Minh sắc mặt dễ nhìn!
Đàm Thu Minh cười khổ một tiếng: “Ha ha, nhị thiếu gia, đừng nhìn tôi như vậy! Tốt xấu gì tôi cũng là người cứu đại thiếu gia! Cậu không nên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ân nhân cứu mạng của ca ca mình!”
Đàm Thu Minh thay đổi khuôn mặt tươi cười ôn hòa ở trước mặt Tưởng Mộc Mộc, đột nhiên thay đổi bộ dạng, dùng ánh mắt nhìn người xa lạ đối đãi Tưởng Mộc Cận, dường như y vẫn còn ghi hận Tưởng Mộc Cận hoàn toàn không cho y mặt mũi.
Bây giờ, y cũng không còn là bảo an Tưởng gia nữa, tự nhiên không cần cho cậu mặt mũi quá mức.
Có điều, coi như y tức giận, muốn mắng to cái tên “nhị thiếu gia” phách lối trước mặt, vậy cũng phải chịu đựng!
Tạm thời y còn chưa muốn chọc tới Tưởng gia, càng không muốn chọc tới người này.
Tưởng Mộc Cận không để ý đến Đàm Thu Minh, ôm Tưởng Mộc Mộc đi thẳng vào ký túc xá, đặt hắn lên giường.
Đêm trước ca ca không nghe điện thoại đã khiến cho cậu vô cùng sốt ruột, nhưng mà cậu cũng không nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì, cho tới buổi sáng hôm nay điện thoại của ca ca vẫn như cũ không có người nghe, cậu mới vội vội vàng vàng chạy tới, ngay cả chuyện xin nghỉ cũng quên mất.
Cậu đứng dậy quay trở lại cửa, tức giận nói với Đàm Thu đang đứng ngoài cửa: “Rất cảm tạ anh đã cứu ca ca của tôi, tự tôi sẽ thay ca ca báo đáp anh! Ca ca đã không sao, anh có thể đi rồi!”
An bài cho ca ca xong, lập tức hạ lệnh đuổi khách, nói xong, cũng không chờ Đàm Thu Minh phản ứng như thế nào, rầm một tiếng, đóng cửa lại.
Đàm Thu Minh lẳng lặng đứng ở cửa, tựa như đã sớm biết Tưởng Mộc Cận sẽ có phản ứng như thế.
Y lấy từ trong túi ra một ống nghiệm trong suốt, bên trong chứa một ít huyết thanh, đó là lúc Tưởng Mộc Mộc hôn mê y lấy được.
Y cười ha ha: “Ha ha, có nên giao cho Tô Lập Nguyên không nhỉ? Dù gì thì ông ta cũng là “sư phụ” của mình mà!”
Trong giọng nói không khỏi để lộ ra châm chọc, đột nhiên Đàm Thu Minh nghĩ đến sáng sớm hôm nay, Tưởng Mộc Mộc chưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng phun ra hai chữ “Minh Minh”.
Nói ra tự nhiên như vậy, giống như bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi, nhưng Đàm Thu Minh lại hoàn toàn không chán ghét, ngược lại, y còn cảm thấy Tưởng Mộc Mộc vốn nên gọi y như vậy.
Y đem huyết thanh thả lại trong túi, hô lên với cánh cửa đóng chặt: “Thù lao, tôi đã nhận được rồi! Tôi sẽ còn trở lại thăm cậu, Phong…..”
Tay vuốt ve ống nghiệm, chậm rãi rời đi.
Tưởng Mộc Cận trở lại trong phòng, lột sạch quần áo của ca ca, từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài đều kiểm tra một lượt, phát hiện thật sự không có bị thương cái gì rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là bị ảnh hưởng của thuốc, hôm nay không thể đi học, dứt khoát xin nghỉ cho hắn.
Cậu không phải là sinh viên đại học XX, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không an bài người âm thầm bảo vệ ca ca.
Bởi vì quá mức bận rộn, nhất thời không có chú ý xảy ra chuyện gì, cậu gọi người đó ra.
Tưởng Mộc Cận đứng ở trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, một tên nhóc đang đứng trên cây ngoài cửa sổ, thân thể nhỏ nhắn, lá cây rậm rạp, cậu ta ở nơi đó ngược lại có thể tùy ý ẩn núp thân thể.
Người nọ có một đôi mắt hạnh bướng bỉnh, cái miệng nhỏ nhắn, bám ở trên cây giống như con khỉ, thấy Tưởng Mộc Cận lập tức cười: “Hắc hắc, anh Tưởng, rốt cục anh cũng tìm em! Em còn tưởng rằng anh quên em mất rồi!”
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Không phải đã bảo cậu nhìn ca ca thật kỹ sao?” Tưởng Mộc Cận cất giấu sát khí nhàn nhạt, lại có thể khiến cho con khỉ ở trên cây thất kinh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khủng hoảng nói ra tất cả mọi chuyện.
Việc cậu ta biết chính là Quách Phong hẹn Tưởng Mộc Mộc đến quán bar dị năng, Tưởng Mộc Mộc không vào được, được Đàm Thu Minh mang vào, mà cậu ta lại núp ở nơi bí mật, không có biện pháp quấy nhiễu bọn họ, e sợ làm cho bọn họ phát hiện.
Sau đó chuyện ở WC cậu ta cũng biết chút ít, chậm rãi nói ra, Tưởng Mộc Cận cũng có thể đoán được đại khái.
Thằng nhóc khỉ nhìn hai mắt Tưởng Mộc Cận còn chưa biến sắc, gấp gáp nói: “Anh Tưởng, em không phải cố ý…… Thật sự không phải em không muốn mang ca ca anh ra, mà là….. căn bản là em đánh không lại họ Đàm đàn bà kia, đừng nhìn hắn ta như vậy, mạnh đến mức kỳ cục, ……..ha ha, dĩ nhiên, khẳng định không lợi hại như anh, nhưng mấy ngày trước không biết hắn ta xảy ra chuyện gì, dị năng đã đột phá cấp chín, anh muốn em một dị năng giả cấp bảy làm thế nào đánh với hắn ta, còn phải cứu người từ trên tay hắn ta nữa, căn bản là không thể…… huống chi……”
Thằng nhóc khỉ nhìn sắc mặt Tưởng Mộc Cận càng đen thêm, lập tức câm miệng!
Dĩ nhiên cậu ta biết, anh Tưởng trước mặt chỉ có lúc đối mặt với ca ca mới có thể trở nên kỳ quái, biểu hiện ra các loại cảm xúc, ở bên ngoài không ai có thể nhìn ra tâm tình của anh ấy, ngay cả nụ cười cũng “chân thành” như vậy, không ai biết anh ấy đang suy nghĩ gì.
Người biết anh ấy đều cảm thấy nụ cười của anh ấy lạnh như tiến vào hầm băng, cơ mà hiện tại ngược lại cậu cảm thấy cậu thích nhìn thấy cái nụ cười đó hơn.
“Người nọ xuất hiện sao?” Tưởng Mộc Cận đột nhiên trầm giọng nói.
Thằng nhóc khỉ thấy, lập tức thành thật trả lời: “Cái này, ……cái này không biết! Có điều từ sau cuộc thi so tài dị năng lần trước chạy trốn thì hình như cũng chưa từng xuất hiện, em còn tưởng là anh phát ra cảnh cáo gì! Hắn mới biến mất……”
“Được rồi, cậu đi trước điều tra một chút xem bây giờ hắn ở nơi nào, đi đi!” Tưởng Mộc Cận không kiên nhẫn nói, dường như đã biết gì đó.
“Dạ!” Thằng nhóc khỉ nghe được lời của Tưởng Mộc Cận, giống như chạy trốn mà biến mất.
Tưởng Mộc Mộc đang ngủ, nhưng ngủ rất không thoải mái, nghe được có người đang nói chuyện, lại không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Hắn mê mê man man nói: “Mộc Cận, ……..em, đang nói chuyện với ai vậy?”
Tưởng Mộc Cận quay lại nằm trên giường, hôn lên mặt Tưởng Mộc Mộc một cái, để cho hắn tựa vào ngực mình ôm hắn ngủ, nói: “Làm ồn đến ca ca sao? Không có gì, chỉ là một người bạn thôi, cậu ta đã đi rồi, ca ca, ngủ đi!”
Sau khi xác định là giọng của Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Mộc rúc vào trong ngực cậu, an tâm ngủ thiếp đi.
Hắn biết rõ tâm tình của mình, hắn có thể nghi ngờ tất cả mọi người trên thế giới, nhưng mà tuyệt đối sẽ không hoài nghi Mộc Cận; hắn có thể trở thành kẻ địch của tất cả mọi người, nhưng mà tuyệt đối sẽ không đứng ở phía đối lập với Mộc Cận.
Hắn không hiểu tại sao mình lại suy nghĩ như vậy, cơ mà hắn biết, hắn sẽ vẫn luôn tiếp tục như vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng sẽ đứng về phía Tưởng Mộc Cận.
Có lẽ là an tâm lại, hắn không xuất hiện mộng mị gì nữa, cho đến chạng vạng tối mới thoáng tỉnh lại.
Cảm giác đau nhức trên người còn chưa có biến mất, có điều đã rất nhạt, hắn cũng có thể tự do cử động, chỉ cần không làm vận động mạnh thì sẽ không có chuyện gì.
Hình như trong phòng tắm có người, Tưởng Mộc Mộc nhớ tới chuyện ngày hôm nay, liền biết người ở bên trong nhất định là Tưởng Mộc Cận.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, hoàn thành nhiệm vụ mà ngày hôm nay đã quên hoàn thành, chải chuốt nội lực trong cơ thể, nội lực của hắn vẫn không có cảm giác được cường hóa, nhưng lại cảm thấy có gì đó thay đổi.
Trước lúc té xỉu, hắn cảm nhận được hộp chứa phát sinh biến hóa, bây giờ vừa lúc có thể nhìn một chút.
Không nhìn thật đúng là không biết, xung quanh hộp chứa vốn là không gian tối đen yên tĩnh, bây giờ đột nhiên có chút ánh sáng, mặc dù vẫn không nhìn thấy dược không gian bốn phía, nhưng ánh sáng tản mát ra từ các khe hở ở mặt ngoài hộp chứa, lại chiếu sáng một vài nơi.
Nhất là ánh sáng đỏ lóng lánh ở chỗ cánh cửa thứ nhất càng đậm hơn, không biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng mà từng tia một ánh sáng kia vẫn là chiếu sáng mặt ngoài của hộp chứa.
Toàn bộ lớp ngoài đều là màu vàng sáng, hơi hơi mang theo ánh sáng màu cam vàng, nhàn nhạt, mông lung.
Tưởng Mộc Mộc rất nghi hoặc, nhưng cũng nghĩ không ra đến tột cùng cái hộp chứa này tại sao lại biến thành bộ dạng này.
Hắn vẫn dựa theo phương thức tu luyện bình thường đem công lực chải chuốt từ đầu tới đuôi một lần, cơ mà hắn không biết là, hắn ở bên trong chải chuốt một vòng, bên ngoài lại tương đương với chải chuốt ba vòng!
Vì vậy, lúc hắn cảm thấy đã đạt tới hiệu quả mỗi ngày, thời gian nhanh hơn rất nhiều, trước kia là ba giờ mới có thể chải chuốt được một lần hai mươi vòng, hôm nay chỉ một giờ liền hoàn thành.
Tưởng Mộc Mộc bình tĩnh mở mắt, nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên phát hiện toàn bộ cảm giác đau nhức trên người vừa rồi đều đã biến mất.
Chờ lúc nhìn thấy rõ ràng xung quanh, hắn bị một khuôn mặt quen thuộc phóng đại vô hạn ở trước mắt cản trở, vừa mở miệng liền bị một đầu lưỡi mềm mại đi vào quấy rối.
Tưởng Mộc Cận mới vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, mang theo mùi thơm nhàn nhạt làm cho Tưởng Mộc Mộc càng thêm mê loạn.
Làn da Tưởng Mộc Cận dán chặt vào hắn rất mát mẻ, phản ứng của hắn là Tưởng Mộc Cận dùng nước lạnh để tắm, một giây khi da thịt ấm áp của mình dán vào cậu liền trở nên khô nóng.
Đáng chết! Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, tự mắng mình!
Chỉ vì một cái hôn liền nổi lên phản ứng, hắn trở nên nhạy cảm như vậy từ bao giờ thế? Tưởng Mộc Mộc có ý đồ lui bước!
Tưởng Mộc Cận cũng không định cho hắn cơ hội này, càng hôn càng sâu, cho đến khi sắc mặt Tưởng Mộc Mộc ửng hồng, thân thể cũng phát sinh biến hóa theo, cậu mới buông hắn ra, làm động tác kế tiếp.
***
Ọt ọt……
Không gian tràn đày tình sắc, bị một trận âm thanh đánh vỡ, Tưởng Mộc Cận vốn đã chuẩn bị xong để tiến công đột nhiên dừng lại động tác, âm thanh không hài hòa khiến cho khô nóng trong nháy mắt lạnh xuống.
Tưởng Mộc Cận nhìn ngọn nguồn của âm thanh.
Tưởng Mộc Mộc lập tức giơ tay lên che cái bụng nhỏ của mình, bây giờ thân thể hắn trần trụi, chỉ còn dư lại một cái bên trong, mà cái bên trong bên trong này cũng sắp rời khỏi cương vị công tác của nó rồi.
Mặt Tưởng Mộc Mộc càng ngày càng hồng, vô tội chớp hai mắt, nói: “Anh…. cả ngày anh cũng không có ăn cái gì!”
“Phụt…… là em sơ sót! Ca ca, đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm!” Tưởng Mộc Cận nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tưởng Mộc Mộc một cái, mới nhặt quần áo tán loạn ở mép giường lên, tự mình giúp hắn mặc vào.
“Anh tự mình mặc!” Tưởng Mộc Mộc xấu hổ nói, loại chuyện như mặc quần áo này cũng không cần người ta giúp một tay chứ.
Tưởng Mộc Cận không để ý tới hắn, giúp hắn mặc quần, Tưởng Mộc Mộc đấu tranh với cậu, sống chết không cho.
Tưởng Mộc Cận cầm quần áo của hắn nói: “Ca ca, anh muốn để em làm anh xong rồi lại đi ăn cơm, hay là cơm nước xong rồi mới làm anh!”
Mắt Tưởng Mộc Mộc lom lom nhìn cậu.
Tưởng Mộc Cận tiếp tục nói: “Không nghĩ tới ca ca gấp gáp như vậy, vậy em cũng chỉ đành phải……”
“Đợi đã đợi đã!” Tưởng Mộc Mộc vội vàng ngăn cản cái tay đang bồi hồi ở đùi trong của hắn: “Ăn cơm trước!”
Tưởng Mộc Cận dừng cái tay đang trêu chọc lại, yên lặng thay Tưởng Mộc Mộc mặc quần áo tử tế, trong lúc đó còn ăn không ít đậu hủ.
Chờ khi quần áo đã mặc tốt, Tưởng Mộc Mộc ngồi lên xe dị năng, gương mặt vẫn còn đỏ tưng bừng, giận dữ bất bình nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Cận.
Tưởng Mộc Cận nói: “Ca ca, đừng quyến rũ em, nếu không em làm anh ở chỗ này đó!”
Tưởng Mộc Mộc kinh hãi, lập tức nhìn chằm chằm phía trước, không biết một bước kia mình làm sai cái gì, lại bị nhìn thành quyến rũ, trời ạ, nơi này là giữa không trung, xung quanh còn có mấy cái xe dị năng, mặc dù bên ngoài không thấy được bên trong, cơ mà hắn không muốn làm một màn xuân sắc ở giữa không trung đâu……
END 52